Thường thì một trận bóng ném kéo dài tầm 30 phút trở ra nhưng đồng hồ vừa vặn bước sang phút thứ 29 thì bên cô và bên địch chỉ trụ một - một, đấu tay đôi. Thấm mệt chắc chỉ có bên kia vì cô đang đứng tâng bóng như rảnh rỗi lắm. Vì không có luật cấm xài chân hay tay nên hai quả bóng từ hai cánh tay cô vừa tung ra thì cô đã đá một quả đi kèm. Bên kia né được hai quả nhưng dính quả kia vào người
Cô vờ như không biết mà ném thêm hai quả nữa vào vai và vào bụng, kèm theo một quả đá chân dính ngay mặt khi người đó vừa vặn cúi xuống ôm bụng. Người kia gục ngã tại sân vì quá đau, cô bẻ cổ tay rồi nhìn về phía khán đài
Vinh Huy đứng lên và nắm chặt tay, quay sang nhìn Vũ Phong và hàn Minh cười thật tươi rồi quay về phía sàn đấu, nơi có một người con gái đang cầm một quả bóng nhìn hắn
- Quyền Tú… Tao..thí…..
Hắn hét lên nhưng chưa hết câu thì quả bóng uy lực đã phang trúng mặt, khoảng cách từ sân đến khán đài không phải quá xa nhưng ném lên đến khán đài mà còn lực rất mạnh kia thì không còn ai ngoài cô. Ném xong quả bóng thì Quyền Tú đi thẳng vào trong mà không ngoảnh lại
Mọi người bắt đầu đi về, Hàn Minh cũng đứng lên kéo theo Vũ Phong, cậu ngoảnh lại nhìn Vinh Huy vẫn còn ngồi gục ở đó. Thấy hắn có vẻ ủ rũ nên cậu mủi lòng kéo áo anh lại rồi về phía hắn
- Em ấy mệt mà!! Lúc nãy ăn nguyên quả bóng vào mặt không bị gì cũng lạ - Hàn Minh nhìn hắn rồi thở dài
- Anh không thấy lúc nãy Vinh Huy tính nói gì sao?? - Vũ Phong huých tay nói khẽ với anh
Hàn Minh thừa biết nhưng anh cũng không muốn thừa nhận là mình biết nên anh vội thở dài và kéo mạnh Vũ Phong ra khỏi đó. Ra đến ngoài cửa thì anh mới buông cậu ra. Lúc này cậu mới trừng trừng nhìn anh, khói bốc tới đỉnh đầu
- Anh kì quá à!! Chí ít thì cũng cho tôi nói chuyện với em ấy chút chứ!? - cậu bặm môi, phồng má nhìn anh
- Tuổi trẻ bồng bột, tình cảm không rõ ràng, có khuyên răn cũng thế thôi… Tôi với cậu đi ăn đêm chút, để hai đứa tự giải quyết - Hàn Minh chợt áp sát người vào cậu rồi cười ôn nhu
- Gì?? 17 là thành thân có con hết rồi… - Vũ Phong đẩy anh ra rồi liếng thoắng đủ điều về tuổi 17
- Cậu nghĩ đây là thời phong kiến chắc… Nếu cậu nghĩ thế thì năm nay cậu 23 rồi chắc cậu cũng phải con đàn cháu đống nhỉ?? - anh vội nhướn mày nhìn cậu
Biết là mình không sống trong cái thế giới cổ hũ kia nên Vũ Phong trợn tròn mắt nhìn anh rồi dậm chân và quay phắt bước đi. Thấy cậu như có lửa xung quanh thì anh vội phì cười và chạy theo
- Chờ tôi với!! Cậu đi nhanh quá!!
Cũng lúc mà Hàn Minh đang trêu ghẹo Vũ Phong thì bên nhà thi đấu vẫn còn một người đang ngồi trên khán đài ôm mặt, người thì đầy mồ hôi. Có tiếng bước chân vang lên gần hắn, mỗi bước càng rõ hơn
- Mày biết ngồi đây thêm tí nữa là mày bị nhốt không?? - giọng nói khàn quen thuộc cất lên
- Tao thật sự rất mệt khi phải chờ mày. Rốt cuộc mày đợi cái gì?? Lúc tao nói thì mày cản tao!! - Vinh Huy vẫn ôm mặt, hắn thật sự rất mệt
- Tao biết… Nhưng tao có việc phải làm, chừng nào xong thì tao sẽ để mày nói hết. Chỉ sợ lúc đó mày nói với ai khác không phải tao! Nước với khăn tao để đây! - Quyền Tú nhăn mày và đặt nước và khăn bên kế và bước đi
Tiếng bước chân dần xa và sớm không còn nghe thấy nữa, Vinh Huy lúc này mới nhìn về phía chia nước và khăn. Lấy khăn trùm lên đầu và đổ nước lên trên, hắn vội nở một nụ cười không tiếng và lẩm bẩm
- Đợi thì vẫn được chỉ sợ đến lúc đó mày không cho tao quyền nói
- Tại sao?? Nói tao nghe?? - giọng Quyền Tú chợt cất lên ngay sau đó
- Mày?? Lúc nãy… - Vinh Huy giật người quay về đằng sau, cô vẫn ở đó chờ hắn
Bóng đèn cuối cùng trong nhà thi đấu cũng tắt, chỉ còn ánh đèn ngoài sân còn hắt vào, rọi lên ánh mắt sắc lẹm của cô khi nhìn hắn. Nhưng gì cô nghi ngờ, cô đều phủ nhận, nhìn hắn ấp úng thì những nghi ngờ trước giờ đã ùa về cùng một lúc
~ Sáng hôm sau~
- Tôi muốn đi ngủ cơ! - Vũ Phong đang nằm trên sàn về cố gắng lết về phòng ngủ
- Hôm qua về sớm cậu ngủ sướng rồi còn gì!! Hôm nay cậu đi cùng tôi tới chỗ Quyền Tú đi! - Hàn Minh ngồi xuống kéo chân cậu về phía mình
Đêm hôm qua đi đường dài, về nhà chưa ngủ đầy ba tiếng thì bị Hàn Minh đánh thức. Và giờ cậu đang phải vật lộn với anh để được ngủ. Thật tình thì cậu rất mệt và khổng mở mắt ra được
- Bộ cậu không muốn đi làm sao?? - anh nắm chặt hai chân cậu và lôi về phía mình, lật ngược cậu đối diện mặt đối mặt
- Anh Vũ Phong muốn đi làm sao? - Quyền Tú từ trong phòng của cô bước ra, nói chuyện tình ruồi và cầm điện thoại nháy nút không ngừng nghỉ
Cô có chìa khóa nhà, lúc cả hai ngủ thì cô mở cửa và chui vào căn phòng trống kia chơi game đợi hai người tỉnh. Lúc nghe Vũ Phong muốn đi làm thì chòi mặt ra, thấy cảnh tượng hai chân của cậu được vắt qua hai bên hông của Hàn Minh thì với phản xạ có điều kiện nên cô lấy máy ra chụp thật nhanh
- Em thôi đi! - Hàn Minh dựng Vũ Phong lên rồi nhìn cô, anh ngủ nhưng đủ tỉnh để biết khi nào nhà mình bị trộm và khi người nhà về
- Bộ ở nhà anh bị sai giống osin lắm sao?? - Quyền Tú cũng ngồi thụp xuống liếc Hàn Minh - Em đi rồi nên ông già này càm ràm anh ghê lắm nên mới muốn đi kiếm tiền chứ gì?? Hay do muốn đỡ chút tiền để không cảm thấy vô dụng
Mỗi lời cô nói đều như mũi dao xuyên vào tim, cô đúng là một con người nguy hiểm, chỉ cần một lời nói mà cô suy ra tất cả trong đầu của cô. Vũ Phong cũng là người biết quan sát nên khi nhìn vào ánh mắt của cô thì đã thấy điều thay đổi. Nếu lần đầu gặp thì là ánh mắt vô tư, không quan tâm đến thế giới diễn ra như thế nào thì bây giờ có phần sắc lẹm hơn, có gì đáng sợ đang diễn ra trong đầu cô. Cậu nhìn vào ánh mắt ấy mà sợ sệt, chưa bao giờ cậu lại cảm thấy cô đáng sợ như thế này trong khi cô vẫn cười nói vui vẻ
- Có quán cà phê ở gần đây, em đang làm việc ở đó. Anh đến đó làm được không?? Cũng tầm từ bốn đến năm triệu một tháng. Em sẽ chỉ anh tất cả mọi việc, từ bưng bê đến chào hỏi - Cô nhẩm rồi cười, đừng tưởng cô không biết cậu đã nhìn ra ánh mắt của cô
Hai người như đọc ánh mắt của người khác để sống, để thích nghi thì hỏi làm sao mà không thấu được, chỉ là cô có chút tinh ý hơn. Khi Quyền Tú và Vũ Phong đọc ánh mắt nhau thì Hàn Minh như một thằng điên khi ngồi tết tóc của cậu, vừa tết vừa huýt sáo. Dự là anh chẳng có cái kết đẹp khi cậu biết tóc cậu đã biến dạng ra sao khi vào tay anh
Thường thì một trận bóng ném kéo dài tầm phút trở ra nhưng đồng hồ vừa vặn bước sang phút thứ thì bên cô và bên địch chỉ trụ một - một, đấu tay đôi. Thấm mệt chắc chỉ có bên kia vì cô đang đứng tâng bóng như rảnh rỗi lắm. Vì không có luật cấm xài chân hay tay nên hai quả bóng từ hai cánh tay cô vừa tung ra thì cô đã đá một quả đi kèm. Bên kia né được hai quả nhưng dính quả kia vào người
Cô vờ như không biết mà ném thêm hai quả nữa vào vai và vào bụng, kèm theo một quả đá chân dính ngay mặt khi người đó vừa vặn cúi xuống ôm bụng. Người kia gục ngã tại sân vì quá đau, cô bẻ cổ tay rồi nhìn về phía khán đài
Vinh Huy đứng lên và nắm chặt tay, quay sang nhìn Vũ Phong và hàn Minh cười thật tươi rồi quay về phía sàn đấu, nơi có một người con gái đang cầm một quả bóng nhìn hắn
- Quyền Tú… Tao..thí…..
Hắn hét lên nhưng chưa hết câu thì quả bóng uy lực đã phang trúng mặt, khoảng cách từ sân đến khán đài không phải quá xa nhưng ném lên đến khán đài mà còn lực rất mạnh kia thì không còn ai ngoài cô. Ném xong quả bóng thì Quyền Tú đi thẳng vào trong mà không ngoảnh lại
Mọi người bắt đầu đi về, Hàn Minh cũng đứng lên kéo theo Vũ Phong, cậu ngoảnh lại nhìn Vinh Huy vẫn còn ngồi gục ở đó. Thấy hắn có vẻ ủ rũ nên cậu mủi lòng kéo áo anh lại rồi về phía hắn
- Em ấy mệt mà!! Lúc nãy ăn nguyên quả bóng vào mặt không bị gì cũng lạ - Hàn Minh nhìn hắn rồi thở dài
- Anh không thấy lúc nãy Vinh Huy tính nói gì sao?? - Vũ Phong huých tay nói khẽ với anh
Hàn Minh thừa biết nhưng anh cũng không muốn thừa nhận là mình biết nên anh vội thở dài và kéo mạnh Vũ Phong ra khỏi đó. Ra đến ngoài cửa thì anh mới buông cậu ra. Lúc này cậu mới trừng trừng nhìn anh, khói bốc tới đỉnh đầu
- Anh kì quá à!! Chí ít thì cũng cho tôi nói chuyện với em ấy chút chứ!? - cậu bặm môi, phồng má nhìn anh
- Tuổi trẻ bồng bột, tình cảm không rõ ràng, có khuyên răn cũng thế thôi… Tôi với cậu đi ăn đêm chút, để hai đứa tự giải quyết - Hàn Minh chợt áp sát người vào cậu rồi cười ôn nhu
- Gì?? là thành thân có con hết rồi… - Vũ Phong đẩy anh ra rồi liếng thoắng đủ điều về tuổi
- Cậu nghĩ đây là thời phong kiến chắc… Nếu cậu nghĩ thế thì năm nay cậu rồi chắc cậu cũng phải con đàn cháu đống nhỉ?? - anh vội nhướn mày nhìn cậu
Biết là mình không sống trong cái thế giới cổ hũ kia nên Vũ Phong trợn tròn mắt nhìn anh rồi dậm chân và quay phắt bước đi. Thấy cậu như có lửa xung quanh thì anh vội phì cười và chạy theo
- Chờ tôi với!! Cậu đi nhanh quá!!
Cũng lúc mà Hàn Minh đang trêu ghẹo Vũ Phong thì bên nhà thi đấu vẫn còn một người đang ngồi trên khán đài ôm mặt, người thì đầy mồ hôi. Có tiếng bước chân vang lên gần hắn, mỗi bước càng rõ hơn
- Mày biết ngồi đây thêm tí nữa là mày bị nhốt không?? - giọng nói khàn quen thuộc cất lên
- Tao thật sự rất mệt khi phải chờ mày. Rốt cuộc mày đợi cái gì?? Lúc tao nói thì mày cản tao!! - Vinh Huy vẫn ôm mặt, hắn thật sự rất mệt
- Tao biết… Nhưng tao có việc phải làm, chừng nào xong thì tao sẽ để mày nói hết. Chỉ sợ lúc đó mày nói với ai khác không phải tao! Nước với khăn tao để đây! - Quyền Tú nhăn mày và đặt nước và khăn bên kế và bước đi
Tiếng bước chân dần xa và sớm không còn nghe thấy nữa, Vinh Huy lúc này mới nhìn về phía chia nước và khăn. Lấy khăn trùm lên đầu và đổ nước lên trên, hắn vội nở một nụ cười không tiếng và lẩm bẩm
- Đợi thì vẫn được chỉ sợ đến lúc đó mày không cho tao quyền nói
- Tại sao?? Nói tao nghe?? - giọng Quyền Tú chợt cất lên ngay sau đó
- Mày?? Lúc nãy… - Vinh Huy giật người quay về đằng sau, cô vẫn ở đó chờ hắn
Bóng đèn cuối cùng trong nhà thi đấu cũng tắt, chỉ còn ánh đèn ngoài sân còn hắt vào, rọi lên ánh mắt sắc lẹm của cô khi nhìn hắn. Nhưng gì cô nghi ngờ, cô đều phủ nhận, nhìn hắn ấp úng thì những nghi ngờ trước giờ đã ùa về cùng một lúc
~ Sáng hôm sau~
- Tôi muốn đi ngủ cơ! - Vũ Phong đang nằm trên sàn về cố gắng lết về phòng ngủ
- Hôm qua về sớm cậu ngủ sướng rồi còn gì!! Hôm nay cậu đi cùng tôi tới chỗ Quyền Tú đi! - Hàn Minh ngồi xuống kéo chân cậu về phía mình
Đêm hôm qua đi đường dài, về nhà chưa ngủ đầy ba tiếng thì bị Hàn Minh đánh thức. Và giờ cậu đang phải vật lộn với anh để được ngủ. Thật tình thì cậu rất mệt và khổng mở mắt ra được
- Bộ cậu không muốn đi làm sao?? - anh nắm chặt hai chân cậu và lôi về phía mình, lật ngược cậu đối diện mặt đối mặt
- Anh Vũ Phong muốn đi làm sao? - Quyền Tú từ trong phòng của cô bước ra, nói chuyện tình ruồi và cầm điện thoại nháy nút không ngừng nghỉ
Cô có chìa khóa nhà, lúc cả hai ngủ thì cô mở cửa và chui vào căn phòng trống kia chơi game đợi hai người tỉnh. Lúc nghe Vũ Phong muốn đi làm thì chòi mặt ra, thấy cảnh tượng hai chân của cậu được vắt qua hai bên hông của Hàn Minh thì với phản xạ có điều kiện nên cô lấy máy ra chụp thật nhanh
- Em thôi đi! - Hàn Minh dựng Vũ Phong lên rồi nhìn cô, anh ngủ nhưng đủ tỉnh để biết khi nào nhà mình bị trộm và khi người nhà về
- Bộ ở nhà anh bị sai giống osin lắm sao?? - Quyền Tú cũng ngồi thụp xuống liếc Hàn Minh - Em đi rồi nên ông già này càm ràm anh ghê lắm nên mới muốn đi kiếm tiền chứ gì?? Hay do muốn đỡ chút tiền để không cảm thấy vô dụng
Mỗi lời cô nói đều như mũi dao xuyên vào tim, cô đúng là một con người nguy hiểm, chỉ cần một lời nói mà cô suy ra tất cả trong đầu của cô. Vũ Phong cũng là người biết quan sát nên khi nhìn vào ánh mắt của cô thì đã thấy điều thay đổi. Nếu lần đầu gặp thì là ánh mắt vô tư, không quan tâm đến thế giới diễn ra như thế nào thì bây giờ có phần sắc lẹm hơn, có gì đáng sợ đang diễn ra trong đầu cô. Cậu nhìn vào ánh mắt ấy mà sợ sệt, chưa bao giờ cậu lại cảm thấy cô đáng sợ như thế này trong khi cô vẫn cười nói vui vẻ
- Có quán cà phê ở gần đây, em đang làm việc ở đó. Anh đến đó làm được không?? Cũng tầm từ bốn đến năm triệu một tháng. Em sẽ chỉ anh tất cả mọi việc, từ bưng bê đến chào hỏi - Cô nhẩm rồi cười, đừng tưởng cô không biết cậu đã nhìn ra ánh mắt của cô
Hai người như đọc ánh mắt của người khác để sống, để thích nghi thì hỏi làm sao mà không thấu được, chỉ là cô có chút tinh ý hơn. Khi Quyền Tú và Vũ Phong đọc ánh mắt nhau thì Hàn Minh như một thằng điên khi ngồi tết tóc của cậu, vừa tết vừa huýt sáo. Dự là anh chẳng có cái kết đẹp khi cậu biết tóc cậu đã biến dạng ra sao khi vào tay anh