Cô trở lại phòng nhanh chóng cùng với hai tô cơm trên tay. Lúc này thì cô bé kia cũng tỉnh ra và ngơ ngác không kém gì Vũ Phong. Người tỉnh nhất bây giờ có lẽ là Quyền Tú cô đây, đưa hai tô cơm mà hai người ngại nhìn nhau không dám cầm
- Không có độc!! Hai người ăn đi kẻo đói!! Dìm nhau xuống nước chắc mệt lắm!! - cô tỉnh rụi, cười tươi rói
- Xin cô nương cho tôi biết là chúng tôi đang ở đâu?? - Phạm Xuyên nhìn Vũ Phong rồi dè chừng nhìn cô
- Quan tâm làm gì?? Ăn đi rồi nói chuyện..mà khe khẽ thôi!! Kẻo anh tôi nghe thấy - cô phẩy tay rồi ngồi bệt xuống sàn
Vũ Phong và Phạm Xuyên cũng chần chừ không dám đưa tô cơm kì lạ kia lên ăn. Thấy cô nhìn chằm chằm cũng không nỡ phụ lòng nên nhắm mắt ăn đại. Hóa ra nó ngon thật, hai người chưa bao giờ ăn đồ ăn ngon như thế này
Thoáng chốc hai tô cơm đầy cũng sạch sẽ không còn một hạt, cô cười, chắc cô không phải rửa đâu nhỉ?? Xong xuôi thì Vũ Phong lại nhớ đến vết thương của Phạm xuyên nên vội vàng xem xét
- Ngươi bị thế này cũng không nói ta… Để ta trách nhầm người! Tiểu nha đầu nhà ngươi thật hư quá!! - cậu cóc nhẹ vào đầu nhỏ và nhìn Quyền Tú - Xin hỏi nhà cô nương có thuốc không??
Cô gật đầu rồi rón rén vặn cửa đi ra và quay trở vào với hộp cứu thương. Cô đẩy cậu ra bên và đặt hộp cứu thương ngay kế bên nhỏ Xuyên, vội kiếm bộ quần áo khác và kéo rèm
- Ngươi..Ngươi tính làm gì Phạm Xuyên!! - Vũ Phong thấy kéo rèm nên vội vén ra
Đập vào mắt cậu là cái lưng trắng nõn có vết roi đòn và máu của nhỏ, vội kéo rèm lại. Giờ thì cô cong mép nhìn cậu rồi bẻ tay, chấm oxi già và chấm bông sát trùng vết thương. Do rát nên nhỏ có rên nhẹ khiến cậu thấp thỏm không yên
- Được rồi!! Ngươi mặc tạm cái này vào - cô đưa cái áo len choàng vào người nhỏ, áo len ấy có mút trên ngực nên không mặc áo ngực, cộng thêm là phần sau hở toàn lưng, tóm gọn là áo lên trinh nữ được nổi lên cô mua về đan thêm miếng mút vào để mặc
Xong việc cô vén rèm, Vũ Phong cậu lần đầu tiên thấy 1 cô gái ăn mặc thiếu vải như thế có phần ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào nhỏ nữa
- Ta vào thẳng vấn đề!! Các ngươi đang ở 1 thế giới hoàn toàn khác, tin hay không là tùy nhưng hai người đã xuyên không ra ngoài đời thực thay vì cuốn ngôn tình máu chó này… - cô chỉ vào cuốn tiểu thuyết rồi quẳng ra 1 bên
- Không thể thế!! - Vũ Phong nhất thời la to nên cô dùng gối bịt miệng cậu
- Ngươi tự nhìn đi… Đây là phòng của ta, quần áo của ta…. Ai cũng ăn mặc thế này hết!! Chỉ trừ hai ngươi - cô hất mặt rồi chỉ vào cậu và khóe miệng chợt thành đường cong
Cô có thể nhận xét rằng Vũ Phong chắc cũng tầm 20 trở ra, dáng người mỏng manh, thư sinh, tóc dài búi cao, mượt, đen sậm khá đẹp, khuôn mặt thì đúng là trời phú cho nhan sắc vẹn toàn mười phân vẹn mười, thảo nào Đường Uyên lại chọn cậu. Hóa ra tác giả cũng có ý khi không tả ngoại hình của Vũ Phong ngay từ đầu
- Ắt..xì - Vũ Phong lên cơn cảm lạnh
- Để ta lấy đồ! - cô chạy ra ngoài ngay lập tức và mang quần của anh cô vào, cô vừa lén đi lấy khi anh cô đang ở ngoài phòng khách ngủ khì khò vì quá mệt
Cô ném cho Vũ Phong cái quần đùi kaki, và cái quần nhỏ của anh trai mình. Cô kéo rèm, lôi nhỏ Xuyên ra khỏi đó
- C..cái này..ta không biết cách! - Vũ Phong loay hoay không biết làm sao để kéo khóa quần
- Trời ạ… làm một lần thôi đấy - cô bỏ mặc Xuyên mà kéo rèm ra
Tất nhiên là nhỏ la lên một tiếng rồi che mặt quay đi chỗ khác, cậu thì giật mình rồi ôm ngực và chụm chân mình lại. Nhìn cậu như thế mà cô buồn cười, người thì gầy gòm chẳng có gì hấp dẫn cả. Là 1 người miễn nhiễm nên cô kéo cái quần và kéo khóa rồi đóng cúc một cách dễ dàng, cô chẳng ngại gì cả mà cậu lại người nhát nên chẳng dám nói gì
Cuộc đời cậu bị con gái sỗ sàng như thế sao?? Nam nữ thọ thọ bất tương thân! Bộ cô không được học sao?? Làm sao có thể dễ dàng chạm vào người con trai như thế!! Cậu không còn trong trắng nữa rồi! Phải làm sao đây?? Cậu càng nghĩ thì càng mất hết sức sống
- Xin thiếu gia mặc áo vào!! - nhỏ Xuyên thỏ thẻ khi nhìn Vũ Phong mặc độc cái quần lửng đó
- Quấn chăn đi! Ta không rảnh đâu mà chạy vào phòng anh hai ta nữa đâu - cô ném cái chăn ra và ngồi như 1 nữ hoàng nhìn cậu
Tất nhiên là cậu im lặng và ngoan ngoãn làm theo, ngồi đó ngó nghía một lúc. Cậu thật không thể tưởng ra rằng cậu chỉ là một nhân vật bằng trí tưởng tượng mà bây giờ cậu đã hóa ra người thật. Gặp phải con người đời thật rất chi là thật thà và tự nhiên như ruồi
- Thật thất lễ!! Cô nương đây chẳng qua tên họ là gì?? - Vũ Phong sực nhớ ra chưa biết tên cô gái đang mặc bộ đồ ca rô đen trắng kia
- Trương Quyền Tú… Đừng gọi ta là cô nương, cứ gọi anh em là được… Phạm Xuyên nhiêu tuổi ấy?? - cô phẩy tay rồi gác chân lên và nhướn mày nhìn Xuyên
Nghe hỏi đến mình thì nhỏ giật mình, thẹn thùng nhìn cô rồi ấp úng
- T..Ta…15…
- Thế thì là em…Còn Vũ Phong đây chắc tầm 20 nhỉ? - cô tặc lưỡi rồi lại nhìn cậu
- A…Ta năm nay vừa tròn 23 - cậu giật mình tự nhẩm rồi nói
Cô cứ gật gù nhưng trong đầu không thể nào không nghĩ đến ông anh trai xuề xòa đang nằm ngủ ngoài kia…Nghĩ đến làm gì à?? Để ghép cặp với cậu chứ để làm gì!! Nếu hai người đứng chung chắc chắn sẽ rất hợp đôi
- Quyền Tú!! Em đâu rồi!? - giọng nói khản đặc kèm theo tiếng ngáp ngủ lại vang lên
- Đang ở trong phòng!! - cô hét to dội ra ngoài và đưa tay lên miệng hàm ý muốn hai người im lặng
- Coi mấy cái đó ít ít thôi!! Anh đi ngủ trước đây!! - giọng của Vũ nghe rõ hơn khi áp sát cửa
- Biết mà!! Anh nghỉ đi!! - cô cười rồi với tay bấm cửa lại
Nghe tiếng bước chân và tiếng đóng cửa phòng thì cô vội thở phào. Vũ Phong và Phạm Xuyên cũng thấy căng thẳng theo cô, chắc hẳn anh hai của cô là một người rất đáng sợ đây
Xử lí xong thì cô lại nhìn hai người, chẳng biết có ổn không nếu cứ giữ họ trong phòng chật chội này. Dù gì cũng phải để họ ra ngoài tắm rửa, không thể để họ ở đây lâu được… Cô ngồi đó đăm chiêu suy nghĩ, vội nhìn vào tủ đồ chưa đóng thì cô chợt nảy ra ý định cho Phạm Xuyên….
- Phạm Xuyên ra đây với chị! - trèo qua giường và với ra một bộ quần áo học sinh, kéo tay nhỏ ra ngoài
Thật choáng ngợp… Có thanh dài dài có thể phát ra ánh sáng trắng ở ngoài này có rất nhiều, bàn ghế cũng thật là kì lạ khi cứ sáng bóng có thể nhìn thấy mặt mình ở trên đó. Mọi thứ đều quá sáng chói và xa lạ, có cả cái thùng to to đang kêu rừ rừ, mở ra thì mát rượi không thể tả
Thấy nhỏ cứ mở tủ lạnh rồi đóng vào rất chi là thích thú nên cô cũng ngồi đó để cho nhỏ nghịch chán rồi để bộ đồ học sinh lên bàn
- Mai chị về trễ, anh hai chị về sớm. Lúc nào anh hai chị về thì mặc đồ này vào và trèo ra cửa sổ, chạy ra trước nhà. Cứ nói em là đàn em lớp dưới rồi xin vào nhà - cô chỉ vào bộ đồ rồi cười
Để cho nhỏ khỏi chạy lung tung thì cô lại chạy vào phòng, chỉ cách mở cửa sổ và leo ra. Vốn là cô bé lanh lợi nên Phạm Xuyên thích ứng rất nhanh, thuộc cả đường đi mà cô đã chỉ
Vũ Phong cứ ngẩn người trong phòng, chẳng hiểu cô gái lạ kì kia đang suy nghĩ điều gì. Cậu thấy cuốn tiểu thuyết lúc nãy nên tò mò tính lấy để đọc thử mình như thế nào chưa kịp chạm tay vào cuốn sách thì đã bị một lực đẩy vô hình hất ra. Cậu không hiểu, rõ ràng lúc nãy Quyền Tú cầm được nhưng cậu lại không thể
- Vũ Phong! Anh bị gì à?? - cô đã trở lại và nhìn thấy cái mặt hoang mang của cậu nên vội hỏi
- K..Không có gì!! - cậu vội lắc đầu
- Vậy Anh nằm đỡ nệm trải này… Tôi với Phạm Xuyên ngủ trên giường! - cô chỉ vào nệm trải sẵn giữa phòng
Cậu cũng gật đầu và nằm im nhìn cô. Lúc trải chăn cô vô ý làm rớt cuốn tiểu thuyết nên cầm lên và ném ra một góc. Cô cầm được, cậu không được, cuốn sách đó có gì thật bí ẩn… Cậu phải tìm cách cầm được cuốn sách ấy trên tay
Cô trở lại phòng nhanh chóng cùng với hai tô cơm trên tay. Lúc này thì cô bé kia cũng tỉnh ra và ngơ ngác không kém gì Vũ Phong. Người tỉnh nhất bây giờ có lẽ là Quyền Tú cô đây, đưa hai tô cơm mà hai người ngại nhìn nhau không dám cầm
- Không có độc!! Hai người ăn đi kẻo đói!! Dìm nhau xuống nước chắc mệt lắm!! - cô tỉnh rụi, cười tươi rói
- Xin cô nương cho tôi biết là chúng tôi đang ở đâu?? - Phạm Xuyên nhìn Vũ Phong rồi dè chừng nhìn cô
- Quan tâm làm gì?? Ăn đi rồi nói chuyện..mà khe khẽ thôi!! Kẻo anh tôi nghe thấy - cô phẩy tay rồi ngồi bệt xuống sàn
Vũ Phong và Phạm Xuyên cũng chần chừ không dám đưa tô cơm kì lạ kia lên ăn. Thấy cô nhìn chằm chằm cũng không nỡ phụ lòng nên nhắm mắt ăn đại. Hóa ra nó ngon thật, hai người chưa bao giờ ăn đồ ăn ngon như thế này
Thoáng chốc hai tô cơm đầy cũng sạch sẽ không còn một hạt, cô cười, chắc cô không phải rửa đâu nhỉ?? Xong xuôi thì Vũ Phong lại nhớ đến vết thương của Phạm xuyên nên vội vàng xem xét
- Ngươi bị thế này cũng không nói ta… Để ta trách nhầm người! Tiểu nha đầu nhà ngươi thật hư quá!! - cậu cóc nhẹ vào đầu nhỏ và nhìn Quyền Tú - Xin hỏi nhà cô nương có thuốc không??
Cô gật đầu rồi rón rén vặn cửa đi ra và quay trở vào với hộp cứu thương. Cô đẩy cậu ra bên và đặt hộp cứu thương ngay kế bên nhỏ Xuyên, vội kiếm bộ quần áo khác và kéo rèm
- Ngươi..Ngươi tính làm gì Phạm Xuyên!! - Vũ Phong thấy kéo rèm nên vội vén ra
Đập vào mắt cậu là cái lưng trắng nõn có vết roi đòn và máu của nhỏ, vội kéo rèm lại. Giờ thì cô cong mép nhìn cậu rồi bẻ tay, chấm oxi già và chấm bông sát trùng vết thương. Do rát nên nhỏ có rên nhẹ khiến cậu thấp thỏm không yên
- Được rồi!! Ngươi mặc tạm cái này vào - cô đưa cái áo len choàng vào người nhỏ, áo len ấy có mút trên ngực nên không mặc áo ngực, cộng thêm là phần sau hở toàn lưng, tóm gọn là áo lên trinh nữ được nổi lên cô mua về đan thêm miếng mút vào để mặc
Xong việc cô vén rèm, Vũ Phong cậu lần đầu tiên thấy cô gái ăn mặc thiếu vải như thế có phần ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào nhỏ nữa
- Ta vào thẳng vấn đề!! Các ngươi đang ở thế giới hoàn toàn khác, tin hay không là tùy nhưng hai người đã xuyên không ra ngoài đời thực thay vì cuốn ngôn tình máu chó này… - cô chỉ vào cuốn tiểu thuyết rồi quẳng ra bên
- Không thể thế!! - Vũ Phong nhất thời la to nên cô dùng gối bịt miệng cậu
- Ngươi tự nhìn đi… Đây là phòng của ta, quần áo của ta…. Ai cũng ăn mặc thế này hết!! Chỉ trừ hai ngươi - cô hất mặt rồi chỉ vào cậu và khóe miệng chợt thành đường cong
Cô có thể nhận xét rằng Vũ Phong chắc cũng tầm trở ra, dáng người mỏng manh, thư sinh, tóc dài búi cao, mượt, đen sậm khá đẹp, khuôn mặt thì đúng là trời phú cho nhan sắc vẹn toàn mười phân vẹn mười, thảo nào Đường Uyên lại chọn cậu. Hóa ra tác giả cũng có ý khi không tả ngoại hình của Vũ Phong ngay từ đầu
- Ắt..xì - Vũ Phong lên cơn cảm lạnh
- Để ta lấy đồ! - cô chạy ra ngoài ngay lập tức và mang quần của anh cô vào, cô vừa lén đi lấy khi anh cô đang ở ngoài phòng khách ngủ khì khò vì quá mệt
Cô ném cho Vũ Phong cái quần đùi kaki, và cái quần nhỏ của anh trai mình. Cô kéo rèm, lôi nhỏ Xuyên ra khỏi đó
- C..cái này..ta không biết cách! - Vũ Phong loay hoay không biết làm sao để kéo khóa quần
- Trời ạ… làm một lần thôi đấy - cô bỏ mặc Xuyên mà kéo rèm ra
Tất nhiên là nhỏ la lên một tiếng rồi che mặt quay đi chỗ khác, cậu thì giật mình rồi ôm ngực và chụm chân mình lại. Nhìn cậu như thế mà cô buồn cười, người thì gầy gòm chẳng có gì hấp dẫn cả. Là người miễn nhiễm nên cô kéo cái quần và kéo khóa rồi đóng cúc một cách dễ dàng, cô chẳng ngại gì cả mà cậu lại người nhát nên chẳng dám nói gì
Cuộc đời cậu bị con gái sỗ sàng như thế sao?? Nam nữ thọ thọ bất tương thân! Bộ cô không được học sao?? Làm sao có thể dễ dàng chạm vào người con trai như thế!! Cậu không còn trong trắng nữa rồi! Phải làm sao đây?? Cậu càng nghĩ thì càng mất hết sức sống
- Xin thiếu gia mặc áo vào!! - nhỏ Xuyên thỏ thẻ khi nhìn Vũ Phong mặc độc cái quần lửng đó
- Quấn chăn đi! Ta không rảnh đâu mà chạy vào phòng anh hai ta nữa đâu - cô ném cái chăn ra và ngồi như nữ hoàng nhìn cậu
Tất nhiên là cậu im lặng và ngoan ngoãn làm theo, ngồi đó ngó nghía một lúc. Cậu thật không thể tưởng ra rằng cậu chỉ là một nhân vật bằng trí tưởng tượng mà bây giờ cậu đã hóa ra người thật. Gặp phải con người đời thật rất chi là thật thà và tự nhiên như ruồi
- Thật thất lễ!! Cô nương đây chẳng qua tên họ là gì?? - Vũ Phong sực nhớ ra chưa biết tên cô gái đang mặc bộ đồ ca rô đen trắng kia
- Trương Quyền Tú… Đừng gọi ta là cô nương, cứ gọi anh em là được… Phạm Xuyên nhiêu tuổi ấy?? - cô phẩy tay rồi gác chân lên và nhướn mày nhìn Xuyên
Nghe hỏi đến mình thì nhỏ giật mình, thẹn thùng nhìn cô rồi ấp úng
- T..Ta……
- Thế thì là em…Còn Vũ Phong đây chắc tầm nhỉ? - cô tặc lưỡi rồi lại nhìn cậu
- A…Ta năm nay vừa tròn - cậu giật mình tự nhẩm rồi nói
Cô cứ gật gù nhưng trong đầu không thể nào không nghĩ đến ông anh trai xuề xòa đang nằm ngủ ngoài kia…Nghĩ đến làm gì à?? Để ghép cặp với cậu chứ để làm gì!! Nếu hai người đứng chung chắc chắn sẽ rất hợp đôi
- Quyền Tú!! Em đâu rồi!? - giọng nói khản đặc kèm theo tiếng ngáp ngủ lại vang lên
- Đang ở trong phòng!! - cô hét to dội ra ngoài và đưa tay lên miệng hàm ý muốn hai người im lặng
- Coi mấy cái đó ít ít thôi!! Anh đi ngủ trước đây!! - giọng của Vũ nghe rõ hơn khi áp sát cửa
- Biết mà!! Anh nghỉ đi!! - cô cười rồi với tay bấm cửa lại
Nghe tiếng bước chân và tiếng đóng cửa phòng thì cô vội thở phào. Vũ Phong và Phạm Xuyên cũng thấy căng thẳng theo cô, chắc hẳn anh hai của cô là một người rất đáng sợ đây
Xử lí xong thì cô lại nhìn hai người, chẳng biết có ổn không nếu cứ giữ họ trong phòng chật chội này. Dù gì cũng phải để họ ra ngoài tắm rửa, không thể để họ ở đây lâu được… Cô ngồi đó đăm chiêu suy nghĩ, vội nhìn vào tủ đồ chưa đóng thì cô chợt nảy ra ý định cho Phạm Xuyên….
- Phạm Xuyên ra đây với chị! - trèo qua giường và với ra một bộ quần áo học sinh, kéo tay nhỏ ra ngoài
Thật choáng ngợp… Có thanh dài dài có thể phát ra ánh sáng trắng ở ngoài này có rất nhiều, bàn ghế cũng thật là kì lạ khi cứ sáng bóng có thể nhìn thấy mặt mình ở trên đó. Mọi thứ đều quá sáng chói và xa lạ, có cả cái thùng to to đang kêu rừ rừ, mở ra thì mát rượi không thể tả
Thấy nhỏ cứ mở tủ lạnh rồi đóng vào rất chi là thích thú nên cô cũng ngồi đó để cho nhỏ nghịch chán rồi để bộ đồ học sinh lên bàn
- Mai chị về trễ, anh hai chị về sớm. Lúc nào anh hai chị về thì mặc đồ này vào và trèo ra cửa sổ, chạy ra trước nhà. Cứ nói em là đàn em lớp dưới rồi xin vào nhà - cô chỉ vào bộ đồ rồi cười
Để cho nhỏ khỏi chạy lung tung thì cô lại chạy vào phòng, chỉ cách mở cửa sổ và leo ra. Vốn là cô bé lanh lợi nên Phạm Xuyên thích ứng rất nhanh, thuộc cả đường đi mà cô đã chỉ
Vũ Phong cứ ngẩn người trong phòng, chẳng hiểu cô gái lạ kì kia đang suy nghĩ điều gì. Cậu thấy cuốn tiểu thuyết lúc nãy nên tò mò tính lấy để đọc thử mình như thế nào chưa kịp chạm tay vào cuốn sách thì đã bị một lực đẩy vô hình hất ra. Cậu không hiểu, rõ ràng lúc nãy Quyền Tú cầm được nhưng cậu lại không thể
- Vũ Phong! Anh bị gì à?? - cô đã trở lại và nhìn thấy cái mặt hoang mang của cậu nên vội hỏi
- K..Không có gì!! - cậu vội lắc đầu
- Vậy Anh nằm đỡ nệm trải này… Tôi với Phạm Xuyên ngủ trên giường! - cô chỉ vào nệm trải sẵn giữa phòng
Cậu cũng gật đầu và nằm im nhìn cô. Lúc trải chăn cô vô ý làm rớt cuốn tiểu thuyết nên cầm lên và ném ra một góc. Cô cầm được, cậu không được, cuốn sách đó có gì thật bí ẩn… Cậu phải tìm cách cầm được cuốn sách ấy trên tay