Mà tình huống của Sở Từ vốn dĩ không quá nghiêm trọng, cũng nhờ Trà Bạch điều trị nên số liệu thân thể dần khôi phục, không lâu sau liền có thể xuất viện.
Lúc này đây Sở gia hình như đã hạ quyết định sẽ không tính toán quản lí Sở Từ, liền đến lúc cô xuất viện đều không có một người nào tới thăm đón.
Bên ngoài những hạt mưa rơi tí tách, cô mặc một thân váy lam nhạt, kéo theo một chiếc va ly nhỏ, trong lúc chờ xe tới giương mắt nhìn xung quanh.
Bầu trời mây đen dày đặc, mặc dù mưa đã rơi xuống, nhưng vẫn có phần oi bức, mây đen ở giữa bầu trời như ấp ủ một hồi mưa to.
Bên trong văn phòng, Lục Tấn cầm bút cau mày, ở sổ sách không biết viết gì.
Chợt điện thoại bên cạnh vang lên, suy nghĩ của Lục Tấn bị đánh gãy, bút đang viết dừng lại, đáy mắt xẹt qua tia bực bội, nhìn về phía màn hình điện thoại đang sáng.
Màn hình hiển thị chữ Sở phu nhân càng làm hắn nhíu mày, thở dài một hơi, nhìn màn hình di động hai giây, lúc sau mới là đem điện thoại nghe.
"Sở phu nhân, xin hỏi có chuyện gì sao?"
Giọng nói mang theo tự phụ cùng với một tia xa cách vang lên, Sở mẫu cầm điện thoại nghe mà cảm thấy đau xót.
Đứa con của chính mình sau bao lâu không tìm thấy, không ngờ lại lớn như vậy, hơn nữa còn vô cùng ưu tú, đương nhiên làm bà có chút tự hào, nhưng lại vì những năm gần đây hắn gặp nhiều khó khăn, loại cảm giác chua xót trong lòng ngày càng nặng thêm.
Muốn bồi thường nhưng hắn đã sớm không cần thứ gì, đối với sản nghiệp của Sở gia lại không có hứng thú, con trai mất tích nhiều năm như vậy, bà sao lại có thể cưỡng bức Lục Tấn làm chuyện mà hắn không thích đâu.
Hơn nữa, Lục Tấn cũng không phải hoàn toàn nhận bà, nhưng ít nhất hắn đáp ứng mỗi tuần sẽ về nhà thăm một chút, kỳ thực như vậy cũng khá tốt, cho nên bà chỉ có thể nỗ lực khắc chế chính mình, không cần làm cho Lục Tấn thêm nhiều phiền toái.
Thứ duy nhất làm bà cảm thấy đau đầu chính là Sở Từ, cô từ nhỏ thoạt nhìn ngoan ngoãn, cũng không biết rốt cuộc có phải là bà từ nhỏ cưng chiều không tốt, cư nhiên dưỡng Sở Từ thành tính tình như vậy.bg-ssp-{height:px}
Về sau lại thấy Sở phụ nói cũng rất đúng, phải nên giáo huấn lại Sở Từ, khiến cô phải biết nghe lời một chút, cho nên bà vẫn luôn phải lãnh hạ tâm địa không đi quản sự việc của con gái mình nữa.
Nhưng Sở mẫu biết hôm nay Sở Từ xuất viện, nhìn thấy bên ngoài mưa ngày càng nặng hạt, nghĩ cô căn bản chưa bao giờ ra ngoài một mình, làm bà không khỏi lo lắng.
Chính vì vậy Sở mẫu mới trốn ra ngoài ban công để gọi cho Lục Tấn để hỏi xem cô có xuất viện an toàn không.
Nghe được ý của Sở mẫu trong điện thoại, Lục Tấn hơi chau mày, tùy ý ứng hai tiếng, đem điện thoại cắt đứt, nghĩ đến bộ dáng tái nhợt yếu đuối của Sở Từ, hắn đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Cũng vừa lúc đấy, ánh sáng trong văn phòng Lục Tấn rất tốt, hơn nữa cửa lớn của bệnh viện ở bên dưới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trước cửa bệnh viện có một thân ảnh nhỏ bé, ăn mặc đơn giản, cư nhiên còn giơ tay che đi trong mưa.
Lại tính trẻ con, không biết quan tâm chính mình.
Lục Tấn động tác hơi đốn, giơ tay đè mắt kính tơ vàng, đem áo blouse trắng cởi ra, mặc áo khoác vào, hướng ra ngoài đi.
Cái gia hỏa như vậy, thật là dễ dàng làm người lo lắng.
Mà giờ phút này Sở Trạch, Sở mẫu buông di động hơi thở phào một hơi, quay đầu liền vừa lúc đối thượng với Sở phụ.
Sở mẫu:...
...
Tác giả có lời muốn nói: Tấu chương xong.