Còn thiếu đem mấy chữ "Mau tránh ra" khắc thật to lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn.
Không nghĩ tới cô gái này lại có tính khí lớn như vậy.
Cố Tầm Xuyên nhanh hơn một bước, vươn tay chặn lại cánh cửa đang chuẩn bị đóng lại.
Sở Từ dừng lại, nhìn bàn tay đang chặn cửa, bất mãn phồng má.
Nếu vừa rồi Cố Tầm Xuyên mà vẫn không thu tay lại, cô liền lập tức đóng sập cửa lại cho kẹp tay anh.
Trà Bạch: Hình ảnh quá máu me, mong Từ Từ suy xét lại một chút... Chúng ta là nhuyễn muội tử!! Nhuyễn muội tử!
Vì vậy mới dừng tay a.
Sở Từ chớp mắt, trong lòng không có chút thành ý, nhăn mũi nhỏ, thanh âm có chút hung tợn, "Tuyệt giao, tôi muốn tuyệt giao với anh."
Nga, chân ngắn cũng thật quật cường.
Đáy mắt Cố Tầm Xuyên mang theo ý cười, nhìn dáng vẻ Sở Từ trước mặt giống như con mèo giương nanh múa vuốt uy hiếp, anh nghiêng mình đi vào trong phòng, còn thuận tay đóng cửa lại.
"Thật sự muốn tuyệt giao sao?" Theo tiếng khoá cửa, Cố Tầm Xuyên nhướng mày nhìn về phía Sở Từ đã thay quần áo, đôi mắt màu trà hơi híp lại, đảo một vòng quanh người tiểu cô nương.
Sở Từ hẳn là vừa mới thay quần áo ngủ xong, hiện tại đang mặc đồ ngủ ngắn tay màu lam nhạt, mái tóc chỉ tuỳ tiện thả xoã sau lưng, cũng bởi vì lúc trước luôn cột tóc nên hiện tóc có chút xoăn.
Da thịt thuỷ nhuận, chân tay trắng nõn lộ ra bên ngoài, nhìn có chút chói mắt.
Nộn không chịu được.
Đôi mắt to tròn sáng ngời, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn, nhưng thực ra lại rất hung ác.
"Đúng vậy, không sai." Sở Từ chém đinh chặt sắt.
Một bộ dáng không dễ dụ dỗ.
"Từ Bảo còn giúp tôi thu dọn đồ đạc?" Cố Tầm Xuyên vươn tay kéo Sở Từ tới bên cạnh, nhìn cổ tay của cô, vừa nhìn vừa nói.
"Nếu còn có lần nữa thì tôi nhất định sẽ cắt đứt tai nghe của anh!"bg-ssp-{height:px}
Nghe Sở Từ không chút do dự uy hiếp, anh phì cười một tiếng, nhéo nhéo mũi cô, "Thật là lợi hại a."
Sở Từ hừ một tiếng, muốn rút tay về.
"Đừng nhúc nhích, để tôi nhìn một chút." Cố Tầm Xuyên lại nắm cổ tay cô, bên này niết một cái, bên kia niết một cái, lật tới lật lui, "Còn đau không?"
"Không sao." Sở Từ theo bản năng trả lời.
Còn lười đến không muốn nhìn anh.
Chỉ vì một câu chân ngắn.
Cố Tầm Xuyên nhướng mày, giơ tay ôm lấy Sở Từ hướng giường đi tới, "Đội trưởng đến xoa tay cho em ."
Từ trên nhìn xuống gương mặt trắng nõn của tiểu cô nương, trên mặt còn mang theo tia buồn ngủ cùng bất mãn.
Chỉ là đứa trẻ khó chiều.
Anh hơi cúi người, thanh âm cũng đè thấp, dỗ dành, "Không cần tức giận nha, đội trưởng xin lỗi có được không?"
Đặt Sở Từ ngồi xuống giường, Cố Tầm Xuyên kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống, lại lấy lọ thuốc mỡ ra, bôi một ít lên tay cô rồi bắt đầu kỹ thuật xoa bóp.
Mùi hương giống như mùi cỏ cây tươi mát, trừ bỏ ban đầu bôi có chút lạnh, ngay sau đó là loại cảm giác ấm áp, còn có cả nhiệt độ từ bàn tay anh, nói thật rất là thoải mái.
Sở Từ cũng không đáp lời, chỉ thoải mái thở dài một tiếng.
Như muốn nói về sau còn phải xem biểu hiện của anh.
Cố Tầm Xuyên nhìn vẻ mặt Sở Từ liền bật cười.
Anh đã dỗ dành, đã xoa bóp tay còn tự mình xin lỗi, trừ bỏ cô thì ai còn có thể có được cái đãi ngộ này?