Đáy mắt Lục Tấn hiện lên một tia cảm xúc điên cuồng, không trả lời lại, thậm chí còn hơi đưa tay tránh cổ áo của mình.
"Muốn ăn gì?"
Hắn nhẹ giọng hỏi, cảm xúc nơi đáy mắt thay đổi thất thường.
Cảm nhận được cảm xúc của chính mình có chút không thích hợp.
Cái loại cảm xúc này không chỉ đơn giản như cái tình cảm anh trai em gái mà hắn vẫn thường nghĩ.
Tiểu cô nương đi đến cạnh hắn, vô cùng tự nhiên nắm lấy bàn tay của Lục Tấn, mà vốn trước kia hắn chưa từng cho phép ai quá gần mình như vậy, càng đừng nói cái này bắt đầu từ lúc hắn ôm Sở Từ.
Tiểu cô nương nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó mở miệng nói, "Gì cũng được."
Ăn gì cũng được mới khó chiều.
Lục Tấn khẽ cười một tiếng, véo má cô.
Tiểu cô nương chỉ cao đến ngực hắn, so với Lục Tấn nhỏ hơn tuổi, vẫn là cao trung sinh, thoạt nhìn ngây thơ mờ mịt.
Cảm xúc kì lạ trong phòng chợt phai nhạt đi một ít, khóe môi hơi nhấp, xoa đầu cô, đáy mắt bình ổn đi không ít, "Hay là để tôi làm cho em ăn?"
Tự làm cho cô ăn?
Sở Từ giương mắt, nhìn Lục Tấn đang câu môi cười nhạt.
Giọng nói Lục Tấn mang theo một tia trêu đùa, "Tay nghề của tôi kỳ thực cũng không tồi."
Nhìn Sở Từ gật đầu, ý cười dưới đáy mắt Lục Tấn càng sâu.
Tiểu cô nương thực dễ thương, tuổi còn nhỏ, giống như thỏ con nhuyễn manh vô hại, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ làm tâm mềm nhũn, thật sự muốn đem cô giấu đi thật kĩ.bg-ssp-{height:px}
Lý trí nói như vậy, nhưng hiện tại nếu cô chỉ muốn trêu đùa, hơn nữa cũng ngoài dự đoán làm hắn động dung, chỉ cần Sở Từ ngoan một chút, hiểu chuyện một chút, hơn nữa không cần giả mềm ngoan để lợi dụng hắn, thì Lục Tấn vẫn có thể làm một người anh trai tốt.
Dẫn Sở Từ ra xe, giúp cô cài dây an toàn xong rồi mới lái xe đi tới siêu thị nhỏ gần đấy, mua một đống nguyên liệu nấu ăn, sau đó quyết định đi đến chung cư của Sở Từ.
Mở cửa, Lục Tấn xách theo một đống đồ nhìn đánh giá xung quanh, nói thật ra vợ chồng Sở gia đối với Sở Từ cũng khá tốt, căn phòng này trang trí tinh xảo, bố cục cũng hảo, các loại đồ vật bày biện thiết kế cũng rất tốt, đều là vì làm cô có thể cảm thấy thoải mái.
Lục Tấn đặt nguyên liệu ở phòng bếp, liếc mắt nhìn qua những nguyên liệu bị Sở Từ lãng phí để làm đồ ăn cho hắn, khóe môi không nhịn câu lên.
[Giá trị yêu thích của Lục Tấn +, hiên tại .]
Sở Từ ngồi ở phòng khách đọc sách, nghe thấy âm thanh hệ thống thông báo liền nhướng mày nhìn thoáng qua về phía phòng bếp, không hiểu Lục Tấn bị làm sao.
Bất quá tăng giá trị yêu thích chính là chuyện tốt.
Sở Từ cũng không mấy quan tâm, chăm chú đọc sách.
Chỉ trong chốc lát, Lục Tấn bưng mấy đĩa đồ ăn đặt lên bàn.
Tiểu cô nương đặt sách vở sang một bên, nhanh chân chạy tới.
Lục Tấn ngồi vào ghế chống cằm, nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm lấy bát của mình, con ngươi đảo đảo nhìn đồ ăn.
"Ăn đi." Lục Tấn cầm đũa gắp một miếng sườn chua ngọt vào bát Sở Từ.
...
Tác giả có lời muốn nói: Tấu chương xong.