Nhìn tiểu cô nương nghiêm túc ngồi ăn, toàn bộ ánh mắt đều đặt trên bàn ăn, một cái liếc mắt cũng không cho hắn.
"Ăn ngon sao?"
Tiểu cô nương chớp mắt, gật đầu, "Ngon."
"Tay nghề thế nào?"
Sở Từ nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó dõng dạc nói, "Ân, không khác em lắm."
"Xuy ——" Lục Tấn nghe vậy liền nhướng mày, "Còn dám nói vậy."
Ngừng một chút, hắn hỏi.
"Gần đây có liên hệ cùng Sở phu nhân không?"
Động tác Sở Từ hơi đốn, cắn chiếc đũa rồi giương mắt nhìn Lục Tấn, nói, "Số điện thoại của em chắc là bị cho vào danh sách đen rồi."
Ý tứ muốn nói là muốn liên hệ cũng không được.
Mái tóc đen dài được buộc gọn đằng sau, vài sợi tóc lưa thưa rũ hai bên tai, đôi mắt thủy nhuận to tròn, dưới ánh đèn ấm áp của căn phòng làm bộ dáng dường như mang theo một chút đáng thương.
Lục Tấn hơi nhướng mày, đáy mắt xẹt qua một tia hiểu rõ.
Cho nên, lí do khiến cô đột nhiên thay đổi một phần cũng do chuyện này sao?
Đáy mắt Lục Tấn mang theo cân nhắc, nghĩ tới bộ dáng lúc trước của Sở Từ, thời gian đó vì hắn không muốn để ý nên không có cảm giác gì, nhưng hiện tại...
Nghĩ đến bộ dáng trước kia của Sở Từ, Lục Tấn không nhịn được nhíu mày.
Có lẽ từ bây giờ không nên cho Sở Từ liên hệ cùng với Sở gia nữa?
Ân... Giống như không phải hiên thực.
Lục Tấn nghĩ, lại không chút để ý mở miệng hỏi, "Ở ban thực nghiệm Nhất Trung? Có thể đuổi kịp chương trình học sao?"bg-ssp-{height:px}
Dù gì, Sở Từ cũng đã nghỉ một khoảng thời gian khá dài.
"Không, em đổi sang ban thường rồi." Gặm miếng sườn cực hảo, Sở Từ liến khóe môi tùy ý mở miệng.
"Ban thường?" Đôi mắt Lục Tấn hơi mị, nhíu mày nhìn cô, trong nháy mắt tự nhiên cảm thấy tình huống này hắn đoán cũng không sai biệt lắm.
"Chương trình của ban thực nghiệm quá nhanh, hơn nữa em cũng chẳng thích bầu không khí ở đấy, đổi đến ban thường em thấy thoải mái hơn."
Nghe tiểu cô nương nói vậy, tia nguy hiểm dưới đáy mắt Lục Tấn cũng tiêu tán đi không ít.
Sở Từ cong môi cười, "Với lại, chủ nhiệm của ban thực nghiệm không thích em, em cũng chẳng thích bà ta, thấy bà ta em cũng không thể học tập tốt được."
Lục Tán khẽ cười một tiếng, rũ con ngươi nói, "Nếu không biết có thể hỏi tôi."
"Kiến thức của cao trung anh vẫn còn nhớ sao?" Sở Từ giương mắt, vẻ mặt ngạc nhiên.
Dựa theo tuổi tác mà nói, nếu cô bằng tuổi Lục Tấn ở thế giới cũ kia, thì đã sớm đem mấy cái kiến thức cao trung này quên sạch không còn một mảnh, sở dĩ hiện tại hăng say học như vậy, ít nhiều cũng do cô cảm thấy cái kỹ năng mà hệ thống cho vô cùng hay ho mới lạ thôi.
"Anh trai của em là thiên tài." Lục Tấn bình tĩnh nói.
"Ai mà tin được anh." Sở Từ khẽ hừ một tiếng, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Lục Tấn không nhịn được cười khẽ.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Tấn ngồi ở sô pha tùy ý điều kênh, bởi vì xung quanh đều là hơi thở của Sở Từ, loại hơi thở khiến hăn không tự chủ mà thả lỏng người, hơn nữa bận rộn lâu như vậy, nay vừa thả lỏng thì cơn buồn ngủ liền ập đến.
Đưa tay tháo cặp kính đặt lên bàn, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại.
...
Tác giả có lời muốn nói: Ta phiếu phiếu đâu? Ta nhắn lại đâu? Anh, các bảo bảo An An
Tấu chương xong.