*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bói toán đầu năm đã nói, năm nay sẽ là một năm đầy biến động.
Trước đây tôi cũng không quá tin vào mấy thứ này, làm như chỉ cần phịa ra một chữ “Lành” là có được một cuộc sống tràn trề điềm may, còn một chữ “Xui” là một năm vận rủi đeo bám vậy ấy, toi mất cả năm. Thế nhưng chuyện Hạ Giai mang thai đem lại cú sốc quá lớn cho tôi, khiến tôi không thể không mê tín mấy chuyện không có căn cứ khoa học này để mà an ủi tinh thần.
Nhưng không đợi tôi dò số chỗ ngồi, những người xung quanh tôi lại liên tiếp xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Đầu tiên là bệnh viện Đồng Hữu Minh có tên vượt ngục lẻn vào, bắt hai người gần y làm con tin, mà Tư Tuấn xông vào cứu viện lại trúng một dao, sống chết không rõ – chuyện như này nghe có vẻ rất chi là xa xăm đối với bình dân chúng tôi, ngày hôm sau Hạ Giai vừa tập yoga vừa xem tin tức mỗi sáng như thường lệ, phóng viên trên màn hình thuật lại cực kỳ cảm xúc, tạo cảm giác vô cùng mạo hiểm và kích thích.
Dì vừa cố gắng hết sức giữ tư thế kỳ lạ nâng cao chân qua đầu, vừa kêu to than thở với tôi, “Đáng sợ thật á”, hồn nhiên không hay biết thằng con trai về muộn của mình cũng góp mặt.
Ngọn nguồn theo như lời thuật của Cung Tuyển Dạ: Một tên siêu bại hoại, giả đò mắc bệnh nặng trốn khỏi tù mà vào viện điều trị, thực chất là tìm Tư Tuấn báo chù, nhưng bởi trước đó đã thông qua quan hệ mà hối lộ cảnh sát, từ thù riêng có thể giải quyết trong âm thầm biến thành hai bên xung đột ngay mặt, hắn phải phụ trách đàm phán can thiệp cục diện; suy xét đến khả năng đàm phán thất bại, cho nên phải tìm một người không liên quan không bị đối phương kiểm soát, chém trước tấu sau (tiền trảm hậu tấu), thừa lúc rối ren chen vào cứu người.
Kết quả chính là tôi xung phong lên làm người hi sinh.
Muốn tôi nói thì, bình thường anh bảo hộ tôi rất kỹ, nên mới để tôi bên cạnh anh, là người gần gũi nhất, có thể vạch giới hạn với “Thế giới kia”. Tôi có thể cùng thuộc hạ của anh xem hoạt hình, có thể đeo tai nghe viết lời trong lúc họ đàm luận, có thể thay anh thông báo tình hình trong lúc anh còn ngủ, anh muốn tôi hiểu, nhưng tuyệt không cho tôi cơ hội dấn thân vào.
Đây là ngoại lệ đầu tiên, bởi vì người bị cuốn vào chính là Đồng Hữu Minh bạn chung của chúng tôi. Tôi giúp anh, cũng là giúp Đồng Hữu Minh.
Tất nhiên, lúc đàn anh thấy tôi xuất hiện và có biểu cảm rất đặc sắc cũng thế.
Đồng Hữu Minh không biết quan hệ quanh co giữa anh ta, Tư Tuấn, Cung Tuyển Dạ và tôi, ông anh này chỉ biết tôi là đàn em, Cung Tuyển Dạ là bạn của bạn trai mình, mà giữa bạn bè và bạn bè không tồn tại tính chất biệt lập, quan hệ của chúng tôi vừa hay thành một vòng tròn thú vị.
Cuối tuần tôi không bận bịu gì, anh lại công việc bù đầu không thoát được, tôi thay mặt anh đi bệnh viện thăm hỏi hai người kia. Khi đến Tư Tuấn vẫn đang trong tình trạng mê man, cánh tay chi chít 20 mấy lỗ kim, nghe nói lúc đó mất máu rất nặng, trước mắt xem như đã thoát khỏi nguy kịch.
Còn Đồng Hữu Minh suốt 24h một tấc không rời ngồi trông bên cạnh hắn, mắt đầy tơ máu, người gầy đi một vòng lớn so với lần trước gặp anh ta, cảm giác một giây sau đó thôi là sẽ té xỉu ngay lập tức, thế là thành cùng nằm truyền dịch chung với Tư Tuấn luôn.
Tôi chuyển lời thăm hỏi thay Cung Tuyển Dạ, khuyên anh đi ngủ một giấc, ăn chút gì đó cho có sức, anh trực tiếp lắc đầu, đôi mắt thỏ hốc hác mở to hỏi tôi, hôm đó sao cậu lại có mặt?
Đúng rồi, đây là câu hỏi tôi muốn nghe anh hỏi nhất này.
Hứng chí vì được tham gia vào một kế hoạch bí mật vào lúc này đây được đẩy lên mức đỉnh điểm, giờ thì trò đùa ác của mình đã được thỏa mãn cực kỳ, thế là phán một câu tự cho là rất ngầu lòi: “Do người ấy của tôi hành nghề cho vay nặng lãi ấy mà.”
Người ấy làm nghề cho vay nặng lãi cũng thấy ngầu nữa, sẵn tiện cảm khái, hai người này cũng lắm tai nạn, tôi thấy Tư Tuấn có vẻ có duyên với bệnh viện, thảo nào bạn đời cũng là bác sĩ nốt.
Đây hoàn toàn là ngụy biện thôi. Tôi thầm nghĩ, tôi giống như có duyên với tiền tài sao? Nên là bắt đầu nhập vai diễn sâu chất vấn, vậy anh có… kẻ thù nào không? Liệu em có thể bị bắt cóc không? Anh sẽ mang vali tiền mặt đến chuộc em chứ?
Anh nói rằng đừng lo, người có thù với ta đều xấu hơn ta, mà xấu hơn ta thì đánh không lại ta đâu.
Anh quả thật là nhân tài kiệt xuất trong cái nghề này.
Cho đến khi sóng gió qua đi, cuộc sống của chúng tôi cũng trở lại bình thường. Tôi sắp khai giảng rồi, phải tranh thủ thời gian rảnh còn lại không nhiều phụ giúp việc buôn bán của Hạ Giai, dù sao tôi đi thì không thể lúc nào cũng bên người dì chăm nom được, mang thai lại là thời kỳ cần chú ý đặc biệt, nên là toàn quyền được giao phó cho dì Lịch khuê mật của mẹ.
Dì Lịch biết chuyện dì mang thai thì cực kỳ ngạc nhiên đến không nói nên lời, cứ như đứa bé này là ông trời tùy tâm trạng mà ban cho vậy, “Sao em lại có em bé thế này?”
Hạ Giai vì đứa bé trong bụng mà dứt khoát cai thuốc, dì cho một viên kẹo vào miệng cắn nghe giòn tan, trợn trắng mắt biểu đạt ý không muốn nhắc: “Còn ai ngoài đối tượng xem mắt lần trước chị giới thiệu cho em nữa.”
“Thật không ngờ một chính nhân quân tử lại như vậy.” Dì ôm ngực.
Nhưng vào lúc người đàn ông đã mua kẹo cho mẹ tôi khi tan tầm bước vào qua cánh cửa, dì lập tức tự động xóa lịch sử những lời từng nói, và biến thành một thành phần mê dzai không tiền đồ.
Dưới sự thuyết phục bằng mọi cách của tôi, Hạ Giai rốt cuộc cũng chấp nhận thời gian hẹn hò với Chu Tĩnh Dương đầy gian nan mà kéo dài.
Nói đến hò hẹn, tôi cũng không biết bọn họ ở tuổi này sẽ làm những gì, chắc chắn sẽ không giống tôi và Cung Tuyển Dạ cùng nhau đi công viên, xem phim kinh dị, hay lái xe lên núi ngắm mặt trời mọc đâu, hai người họ hẳn sẽ pha chung trà ngồi xuống tâm sự nhỉ, tâm sự về chuyện xưa của bản thân và tương lai sau này. Trái lại mỗi khi Hạ Giai nói với tôi dì muốn ra ngoài, tôi thấy như dì rất thích tôi nói câu mà dì luôn nói với tôi, chơi vui vẻ, nhớ về sớm.
Tôi bằng lòng tiếp nhận công việc ở quán cà phê, tạo điều kiện tạo cơ hội (tôi bỏ qua lời đề nghị gọi nó là Tịch Dương Hồng của Cung Tuyển Dạ) cho cặp đôi vượt-rào-trước này. Tôi biết vì sao mà dì từ chối, dì không thùy mị, sẽ không dựa dẫm, cũng không am hiểu cách lấy lòng khác phái hay nhi nữ tình trường đại loại, nhưng chờ mãi mới đến một cuộc tình, tuy có phần mơ hồ nhưng quý giá, nên là sẽ dồn hết tấm lòng vì nó, giống như đã từng dốc lòng mưu sinh vậy.
Có lẽ vì lý do phụ nữ trong thời gian mang thai dễ bị thất thường, dì than thở cũng nhiều thêm, chung quy thì trên đời chuyện khiến người ta ai thán thật sự rất nhiều, niềm vui thì khó cầu song cũng khó kiếm tìm.
Tôi chỉ hy vọng dì có thể vui vẻ.
Tối đó tôi đóng cửa tiệm về nhà, bắt chuyến tàu điện cuối cùng, lại tạt qua quán chè chưa đóng cửa trước trạm xe mua một phần Dương Chi Cam Lộ cho dì, ngón tay mang xách túi nylon cóng đến cứng đờ, vào nhà rồi mới ấm lên bớt.
Dương Chi Cam Lộ (Mango Pamelo Sago):Là một thức tráng miệng đến từ HongKong, kể từ khi nó được phát minh ra vào năm 1984 cho đến nay vẫn luôn được ưa chuộng. Nôm na là chè xoài bưởi đi.
Được làm từ xoài, bưởi, bột cọ, sữa dừa, kem và đường. [Theo Wiki]
Trong nhà ấm áp, yên tĩnh làm yên lòng người. Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình TV khi tỏ khi mờ, Hạ Giai ôm gối ngồi trên sô pha, đang xem chương trình tìm người thân khá rầm rộ gần đây.
Dì nói, cục cưng về rồi à.
Tôi đặt Dương Chi Cam Lộ lên chiếc bàn vuông nho nhỏ trước mặt dì, tháo khăn choàng cổ xuống, chà xát ngón tay gần như mất cảm giác, hỏi dì, ánh mắt của mẹ là sao?
Dì lấy ngón tay quệt một cái bên mũi, mím môi nói, không có gì đâu.
Tôi cảm thấy không có chuyện gì cả.
Chẳng qua là không ngờ rằng sự tình sẽ đột ngột phát triển theo hướng như vậy.
Có khả năng rằng con người có dự cảm trước tai nạn hoặc biến cố lớn, giống các loài động vật nhỏ thường vội vã chạy đến nơi khác an toàn hơn trước cơn địa chấn, đó không phải một đóa hoa, một câu ca từ, hay một loại ý niệm, tôi không thể diễn tả chính xác được, cũng như chưa thử diễn tả đối với ai, bởi vì tôi không có lý do chứng minh sự tồn tại của nó một cách chân chính ngay tại hiện thực này.
Duy chỉ có một điều chắc chắn.
Đó chính là, nó luôn luôn xảy ra tại thời điểm bạn cho rằng nó sẽ không xảy ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đến quán, bởi vì hồi tối hôm qua Cung Tuyển Dạ nói rằng anh muốn uống một ly cà phê khuấy kem và quế*, với cả cùng nhau ăn bữa sáng nữa, hai chúng tôi đều nắm rõ thời gian cùng nhau dùng bữa, coi nó như hình thức sinh hoạt chung đơn giản nhất của nhau, bên nhau một cách giản đơn, dù cho có bận rộn bao nhiêu đều sẽ dành ra khoảng trống cho thời gian này. Tôi nghĩ, mỗi buổi sáng thường thì không có nhiều khách đến cho lắm, có rời vị trí cũng không thay đổi là bao.
*
Huống chi, Chu Tĩnh Dương cùng đến với Cung Tuyển Dạ cũng thấu hiểu. “Hai người đi đi.”
Tôi đặc biệt nói với hắn, “Mẹ tôi sẽ tới ngay thôi.”
Hắn tựa vào quầy lật một quyển tạp chí, hai hàng mày nhíu chặt, phảng phất như lòng đang không dậy sóng vậy.
Khoái trá nhảy xuống bậc thang, tiện tay chỉa điếu thuốc mà Cung Tuyển Dạ đang hướng ngậm vào miệng, mắt vừa đảo qua, liền thấy một nhóm người đứng trước mặt tôi.
Một người phụ nữ luống tuổi ăn mặc diêm dúa, một người đàn ông có mái đầu muối tiêu gầy guộc, một cô gái hơi đậm mình và một thanh niên vừa béo vừa lùn, ngăn cản đường tôi đi. Tôi cảm giác hình như Cung Tuyển Dạ đang để tay sau lưng tôi, đó là tư thế cảnh cáo cũng đồng thời là đề phòng, biểu cảm chợt lạnh đi.
Người phụ nữ luống tuổi cầm một tấm hình đen trắng của một đứa bé, run rẩy lên tiếng: “Con… Có nhận ra người trong hình không?”
“Có nhận ra ta chứ…?”
— Xem ra, năm nay nhất định là một năm đầy biến chuyển.
Bói toán đầu năm đã nói, năm nay sẽ là một năm đầy biến động.
Trước đây tôi cũng không quá tin vào mấy thứ này, làm như chỉ cần phịa ra một chữ “Lành” là có được một cuộc sống tràn trề điềm may, còn một chữ “Xui” là một năm vận rủi đeo bám vậy ấy, toi mất cả năm. Thế nhưng chuyện Hạ Giai mang thai đem lại cú sốc quá lớn cho tôi, khiến tôi không thể không mê tín mấy chuyện không có căn cứ khoa học này để mà an ủi tinh thần.
Nhưng không đợi tôi dò số chỗ ngồi, những người xung quanh tôi lại liên tiếp xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Đầu tiên là bệnh viện Đồng Hữu Minh có tên vượt ngục lẻn vào, bắt hai người gần y làm con tin, mà Tư Tuấn xông vào cứu viện lại trúng một dao, sống chết không rõ – chuyện như này nghe có vẻ rất chi là xa xăm đối với bình dân chúng tôi, ngày hôm sau Hạ Giai vừa tập yoga vừa xem tin tức mỗi sáng như thường lệ, phóng viên trên màn hình thuật lại cực kỳ cảm xúc, tạo cảm giác vô cùng mạo hiểm và kích thích.
Dì vừa cố gắng hết sức giữ tư thế kỳ lạ nâng cao chân qua đầu, vừa kêu to than thở với tôi, “Đáng sợ thật á”, hồn nhiên không hay biết thằng con trai về muộn của mình cũng góp mặt.
Ngọn nguồn theo như lời thuật của Cung Tuyển Dạ: Một tên siêu bại hoại, giả đò mắc bệnh nặng trốn khỏi tù mà vào viện điều trị, thực chất là tìm Tư Tuấn báo chù, nhưng bởi trước đó đã thông qua quan hệ mà hối lộ cảnh sát, từ thù riêng có thể giải quyết trong âm thầm biến thành hai bên xung đột ngay mặt, hắn phải phụ trách đàm phán can thiệp cục diện; suy xét đến khả năng đàm phán thất bại, cho nên phải tìm một người không liên quan không bị đối phương kiểm soát, chém trước tấu sau (tiền trảm hậu tấu), thừa lúc rối ren chen vào cứu người.
Kết quả chính là tôi xung phong lên làm người hi sinh.
Muốn tôi nói thì, bình thường anh bảo hộ tôi rất kỹ, nên mới để tôi bên cạnh anh, là người gần gũi nhất, có thể vạch giới hạn với “Thế giới kia”. Tôi có thể cùng thuộc hạ của anh xem hoạt hình, có thể đeo tai nghe viết lời trong lúc họ đàm luận, có thể thay anh thông báo tình hình trong lúc anh còn ngủ, anh muốn tôi hiểu, nhưng tuyệt không cho tôi cơ hội dấn thân vào.
Đây là ngoại lệ đầu tiên, bởi vì người bị cuốn vào chính là Đồng Hữu Minh bạn chung của chúng tôi. Tôi giúp anh, cũng là giúp Đồng Hữu Minh.
Tất nhiên, lúc đàn anh thấy tôi xuất hiện và có biểu cảm rất đặc sắc cũng thế.
Đồng Hữu Minh không biết quan hệ quanh co giữa anh ta, Tư Tuấn, Cung Tuyển Dạ và tôi, ông anh này chỉ biết tôi là đàn em, Cung Tuyển Dạ là bạn của bạn trai mình, mà giữa bạn bè và bạn bè không tồn tại tính chất biệt lập, quan hệ của chúng tôi vừa hay thành một vòng tròn thú vị.
Cuối tuần tôi không bận bịu gì, anh lại công việc bù đầu không thoát được, tôi thay mặt anh đi bệnh viện thăm hỏi hai người kia. Khi đến Tư Tuấn vẫn đang trong tình trạng mê man, cánh tay chi chít 20 mấy lỗ kim, nghe nói lúc đó mất máu rất nặng, trước mắt xem như đã thoát khỏi nguy kịch.
Còn Đồng Hữu Minh suốt 24h một tấc không rời ngồi trông bên cạnh hắn, mắt đầy tơ máu, người gầy đi một vòng lớn so với lần trước gặp anh ta, cảm giác một giây sau đó thôi là sẽ té xỉu ngay lập tức, thế là thành cùng nằm truyền dịch chung với Tư Tuấn luôn.
Tôi chuyển lời thăm hỏi thay Cung Tuyển Dạ, khuyên anh đi ngủ một giấc, ăn chút gì đó cho có sức, anh trực tiếp lắc đầu, đôi mắt thỏ hốc hác mở to hỏi tôi, hôm đó sao cậu lại có mặt?
Đúng rồi, đây là câu hỏi tôi muốn nghe anh hỏi nhất này.
Hứng chí vì được tham gia vào một kế hoạch bí mật vào lúc này đây được đẩy lên mức đỉnh điểm, giờ thì trò đùa ác của mình đã được thỏa mãn cực kỳ, thế là phán một câu tự cho là rất ngầu lòi: “Do người ấy của tôi hành nghề cho vay nặng lãi ấy mà.”
Người ấy làm nghề cho vay nặng lãi cũng thấy ngầu nữa, sẵn tiện cảm khái, hai người này cũng lắm tai nạn, tôi thấy Tư Tuấn có vẻ có duyên với bệnh viện, thảo nào bạn đời cũng là bác sĩ nốt.
Đây hoàn toàn là ngụy biện thôi. Tôi thầm nghĩ, tôi giống như có duyên với tiền tài sao? Nên là bắt đầu nhập vai diễn sâu chất vấn, vậy anh có… kẻ thù nào không? Liệu em có thể bị bắt cóc không? Anh sẽ mang vali tiền mặt đến chuộc em chứ?
Anh nói rằng đừng lo, người có thù với ta đều xấu hơn ta, mà xấu hơn ta thì đánh không lại ta đâu.
Anh quả thật là nhân tài kiệt xuất trong cái nghề này.
Cho đến khi sóng gió qua đi, cuộc sống của chúng tôi cũng trở lại bình thường. Tôi sắp khai giảng rồi, phải tranh thủ thời gian rảnh còn lại không nhiều phụ giúp việc buôn bán của Hạ Giai, dù sao tôi đi thì không thể lúc nào cũng bên người dì chăm nom được, mang thai lại là thời kỳ cần chú ý đặc biệt, nên là toàn quyền được giao phó cho dì Lịch khuê mật của mẹ.
Dì Lịch biết chuyện dì mang thai thì cực kỳ ngạc nhiên đến không nói nên lời, cứ như đứa bé này là ông trời tùy tâm trạng mà ban cho vậy, “Sao em lại có em bé thế này?”
Hạ Giai vì đứa bé trong bụng mà dứt khoát cai thuốc, dì cho một viên kẹo vào miệng cắn nghe giòn tan, trợn trắng mắt biểu đạt ý không muốn nhắc: “Còn ai ngoài đối tượng xem mắt lần trước chị giới thiệu cho em nữa.”
“Thật không ngờ một chính nhân quân tử lại như vậy.” Dì ôm ngực.
Nhưng vào lúc người đàn ông đã mua kẹo cho mẹ tôi khi tan tầm bước vào qua cánh cửa, dì lập tức tự động xóa lịch sử những lời từng nói, và biến thành một thành phần mê dzai không tiền đồ.
Dưới sự thuyết phục bằng mọi cách của tôi, Hạ Giai rốt cuộc cũng chấp nhận thời gian hẹn hò với Chu Tĩnh Dương đầy gian nan mà kéo dài.
Nói đến hò hẹn, tôi cũng không biết bọn họ ở tuổi này sẽ làm những gì, chắc chắn sẽ không giống tôi và Cung Tuyển Dạ cùng nhau đi công viên, xem phim kinh dị, hay lái xe lên núi ngắm mặt trời mọc đâu, hai người họ hẳn sẽ pha chung trà ngồi xuống tâm sự nhỉ, tâm sự về chuyện xưa của bản thân và tương lai sau này. Trái lại mỗi khi Hạ Giai nói với tôi dì muốn ra ngoài, tôi thấy như dì rất thích tôi nói câu mà dì luôn nói với tôi, chơi vui vẻ, nhớ về sớm.
Tôi bằng lòng tiếp nhận công việc ở quán cà phê, tạo điều kiện tạo cơ hội (tôi bỏ qua lời đề nghị gọi nó là Tịch Dương Hồng của Cung Tuyển Dạ) cho cặp đôi vượt-rào-trước này. Tôi biết vì sao mà dì từ chối, dì không thùy mị, sẽ không dựa dẫm, cũng không am hiểu cách lấy lòng khác phái hay nhi nữ tình trường đại loại, nhưng chờ mãi mới đến một cuộc tình, tuy có phần mơ hồ nhưng quý giá, nên là sẽ dồn hết tấm lòng vì nó, giống như đã từng dốc lòng mưu sinh vậy.
Có lẽ vì lý do phụ nữ trong thời gian mang thai dễ bị thất thường, dì than thở cũng nhiều thêm, chung quy thì trên đời chuyện khiến người ta ai thán thật sự rất nhiều, niềm vui thì khó cầu song cũng khó kiếm tìm.
Tôi chỉ hy vọng dì có thể vui vẻ.
Tối đó tôi đóng cửa tiệm về nhà, bắt chuyến tàu điện cuối cùng, lại tạt qua quán chè chưa đóng cửa trước trạm xe mua một phần Dương Chi Cam Lộ cho dì, ngón tay mang xách túi nylon cóng đến cứng đờ, vào nhà rồi mới ấm lên bớt.
Dương Chi Cam Lộ (Mango Pamelo Sago):Là một thức tráng miệng đến từ HongKong, kể từ khi nó được phát minh ra vào năm 1984 cho đến nay vẫn luôn được ưa chuộng. Nôm na là chè xoài bưởi đi.
Được làm từ xoài, bưởi, bột cọ, sữa dừa, kem và đường. [Theo Wiki]
Trong nhà ấm áp, yên tĩnh làm yên lòng người. Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình TV khi tỏ khi mờ, Hạ Giai ôm gối ngồi trên sô pha, đang xem chương trình tìm người thân khá rầm rộ gần đây.
Dì nói, cục cưng về rồi à.
Tôi đặt Dương Chi Cam Lộ lên chiếc bàn vuông nho nhỏ trước mặt dì, tháo khăn choàng cổ xuống, chà xát ngón tay gần như mất cảm giác, hỏi dì, ánh mắt của mẹ là sao?
Dì lấy ngón tay quệt một cái bên mũi, mím môi nói, không có gì đâu.
Tôi cảm thấy không có chuyện gì cả.
Chẳng qua là không ngờ rằng sự tình sẽ đột ngột phát triển theo hướng như vậy.
Có khả năng rằng con người có dự cảm trước tai nạn hoặc biến cố lớn, giống các loài động vật nhỏ thường vội vã chạy đến nơi khác an toàn hơn trước cơn địa chấn, đó không phải một đóa hoa, một câu ca từ, hay một loại ý niệm, tôi không thể diễn tả chính xác được, cũng như chưa thử diễn tả đối với ai, bởi vì tôi không có lý do chứng minh sự tồn tại của nó một cách chân chính ngay tại hiện thực này.
Duy chỉ có một điều chắc chắn.
Đó chính là, nó luôn luôn xảy ra tại thời điểm bạn cho rằng nó sẽ không xảy ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đến quán, bởi vì hồi tối hôm qua Cung Tuyển Dạ nói rằng anh muốn uống một ly cà phê khuấy kem và quế*, với cả cùng nhau ăn bữa sáng nữa, hai chúng tôi đều nắm rõ thời gian cùng nhau dùng bữa, coi nó như hình thức sinh hoạt chung đơn giản nhất của nhau, bên nhau một cách giản đơn, dù cho có bận rộn bao nhiêu đều sẽ dành ra khoảng trống cho thời gian này. Tôi nghĩ, mỗi buổi sáng thường thì không có nhiều khách đến cho lắm, có rời vị trí cũng không thay đổi là bao.
*
Huống chi, Chu Tĩnh Dương cùng đến với Cung Tuyển Dạ cũng thấu hiểu. “Hai người đi đi.”
Tôi đặc biệt nói với hắn, “Mẹ tôi sẽ tới ngay thôi.”
Hắn tựa vào quầy lật một quyển tạp chí, hai hàng mày nhíu chặt, phảng phất như lòng đang không dậy sóng vậy.
Khoái trá nhảy xuống bậc thang, tiện tay chỉa điếu thuốc mà Cung Tuyển Dạ đang hướng ngậm vào miệng, mắt vừa đảo qua, liền thấy một nhóm người đứng trước mặt tôi.
Một người phụ nữ luống tuổi ăn mặc diêm dúa, một người đàn ông có mái đầu muối tiêu gầy guộc, một cô gái hơi đậm mình và một thanh niên vừa béo vừa lùn, ngăn cản đường tôi đi. Tôi cảm giác hình như Cung Tuyển Dạ đang để tay sau lưng tôi, đó là tư thế cảnh cáo cũng đồng thời là đề phòng, biểu cảm chợt lạnh đi.
Người phụ nữ luống tuổi cầm một tấm hình đen trắng của một đứa bé, run rẩy lên tiếng: “Con… Có nhận ra người trong hình không?”
“Có nhận ra ta chứ…?”
— Xem ra, năm nay nhất định là một năm đầy biến chuyển.