*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Theo như lời đề nghị của staff, tôi lại thay đổi tư thế ngồi của mình, sao cho trông tự nhiên chút, thoải mái hơn chút, đạt đến mức họ thấy phù hợp nhất, sau khi ổn rồi mới ra một dấu OK với Tata.
Chỉnh lại ánh sáng cho phù hợp hơn, cô nàng ngắm nghía gương mặt tôi, “Cậu nhớ vui tươi lên nha.”
“Không mà.” Tôi nói, “Trông tôi rất không vui ư.”
“Cậu có cười đâu!”
“Bình thường em ấy cũng không hay cười rồi.” Cung Tuyển Dạ đang ngồi một đầu đi văng khác chơi cái PS4.5 mà anh mới mua, nói.
Tôi thành thật gật đầu.
“Thôi được, nhưng mà.”
Bầu không khí im lìm trong một giây, Tata dù đối diện với áp lực vô hình cũng không hề chùn bước, một cước đá bay cái bàn làm nó lộn nhào: “Chào hỏi xong chưa, người ở đây bị cái quái gì vậy nè! Cậu ra ngoài ngoại trừ chìa khóa, di động rồi ví còn phải dẫn bồ theo bên mình nữa hả! Chịu hết nổi mấy người chim chuột rồi đó!”
“Xin lỗi nhé… Nhưng mà anh ấy rất an phận mà, không gây phiền toái đâu.” Tôi nhìn sang Cung Tuyển Dạ một chút, rồi lại nhìn Tata một cách thứ lỗi và đầy bất đắc dĩ, “Huống chi ở đây không ai mời được anh ấy…”
Cung Tuyển Dạ khác với tôi ở chỗ, anh hoàn toàn không ngại ấn tượng trong mắt người khác về mình, mà làm như những gì mình muốn; Anh vẫy vẫy tay, bên cạnh cái vẻ mặt như nói Cũng-đâu-có-gì-sai và được staff mang đến cốc cà phê, nói với Tata trong làn khói trắng nhè nhẹ có vẻ vô hại, “Ta có ích lắm đấy nhé.”
Anh bỏ máy game xuống hiện mình ra, nháy mắt vài cái với tôi: “Cục cưng à, cười cái đi.”
“…”
Tôi nghiêng đầu qua chỗ khác, nhanh chóng lấy tay che mắt lại, nhưng lại không kịp che đi khóe miệng nhếch cao.
Tata “ầm” một tiếng quỳ xuống: “Anh ơi em sai rồi.” orz
Ở bên kia staff vỗ tay nhắc nhở chúng tôi: “Nhanh nhanh, đến 8 giờ rồi.”
Bắt đầu livestream, Tata vội vàng vuốt bím tóc bị bẩn của mình rồi ngồi thẳng dậy, lên tiếng chào với màn hình máy tính bảng, “Hi! Tui là bạn gái của mấy cậu Tata đây! Lại đến thời gian gặp nhau mỗi tuần rồi, tuần này các bạn thế nào? Nhớ tui hông? Có thuận lợi không? Thất tình sao? Cạp đất à? Nam thần có phản ứng gì rồi?”
Bình luận đến tới tấp như ong vò vẽ muốn tràn ra màn hình các kiểu như: “Không cần chế nói nhé!”, “Chế lắm miệng quá đê!”, “Nữ thần à chế đang đùa với lửa đó.”, “Im đê!”, “Cút!” “Trên đường về nhớ cẩn thận đó!”
Tôi lén nhìn thoáng qua bên góc phải số người tại tuyến liên tục tăng, từ 90 đến 200, sau đó lên 1000, tim đập như trống.
“Không nói tào lao nữa, khách mời tuần này là – tân binh yêu quý vô cùng đáng gờm, thế tiến mạnh mẽ, đứng đầu bảng xếp hạng lượt tải về cả tuần liên tiếp, HẠ TỨC!”
Có lẽ là nhờ có Cung Tuyển Dạ bên cạnh, đối diện với tôi, cả buổi livestream trôi chảy ngoài dự đoán, mặc dù đa số thời gian Tata khuấy động không khí, nhưng dù sao tương tác cũng không gượng gạo cũng không mất mặt, tôi thấy cũng khá ổn rồi.
10 phút đầu chưa có ai, về sau có nhiều người hơn, đặt câu hỏi tới tấp cũng như rất nhiều bình luận, tôi có hơi hoảng, nơi ống kính không quay tới lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi, Tata chọn một câu hỏi bất kỳ đọc cho tôi nghe: “Người xem nhắn lại! Sự kiện gì hoặc ai đã có ảnh hưởng lớn nhất đến lựa chọn làm rapper của cậu?”
“Hai chuyện, năm 11 tuổi lần đầu tiên được nghe Eminem hát, “Tôi nói, “Cùng với sau này được gặp sư phụ, cả tiền bối Phí Na nữa, có duyên được hợp tác với chị ấy vài ca khúc.”
“Ai là người muốn được hợp tác?”
“Trong ca khúc mới có xuất hiện vài cái tên trong danh sách, nguyện vọng đã được thực hiện đấy.”
“Có thích ai chưa?”
“Có.”
“Có suy nghĩ muốn làm gì với người eo không?”
“…”
Tôi cố gắng ra vẻ bình tĩnh, yêu cầu đến cửa rồi, tôi không dám nhìn sang Cung Tuyển Dạ, “Có, kiểu như, quang minh chính đại… Suy nghĩ không thể để ai biết.”
Qua khóe mắt ngó thấy anh che mặt với cái máy chơi game.
Tata lại không được yêu đương.
“Một vấn đề cuối cùng: Có cảm thấy mình là người may mắn không?”
Nếu như quay về 10 năm trước, tôi có lẽ sẽ trả lời là, không.
Tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi phải đi nhặt rác rưởi, bị người khác nhạo báng, phải sống trong tiệm tạp hóa, mười mấy tuổi đầu đã phải kiếm tiền nuôi gia đình, thi đại học không như mong muốn, mẹ ruột chưa một ngày yêu thương tôi, đã vậy còn yêu đàn ông.
“Ừ.”
– khi nhìn thấy anh, tôi đã hiểu, quá khứ tôi đã mất bao nhiêu, trong tương lai sẽ nhận lại được bấy nhiêu.
Sau khi kết thúc phát sóng, Tata giới thiệu với tôi một producer, người đó sẽ trở thành đối tượng hợp tác mới cho bài hát kế tiếp của tôi.
Tôi cảm ơn Tata cũng như những người đã hỗ trợ, trao đổi phương thức liên lạc với producer, sau đó về nhà với Cung Tuyển Dạ.
Hạ Giai đã xuất viện vào tuần trước, tôi đón dì về nhà, thu dọn đồ đạc thuộc về mình, sẵn phụ dì và Chu Tĩnh Dương sắp xếp lại “Nhà mới”, sau đó chính thức dọn về sống chung với Cung Tuyển Dạ.
Căn hộ của anh trông có vẻ như hai người sống cùng nhau rồi. Nhưng tôi còn đến trường, hành lý chuyển đến bị bỏ đó vài hôm, anh xắn tay giúp tôi chuyển vài bộ quần áo không quan trọng, còn sách vở cũng như đồ dùng cá nhân linh tinh đợi tôi về mới mang đi. Tôi chết mê cái sự tinh tế trong từng chi tiết nhỏ này của anh, khiến việc sống chung với anh không cần phải quá gò bó, mà rất thoải mái tự nhiên.
Đến căn hộ, tôi đi tới căn phòng trống anh dành ra cho tôi, xem ra là muốn để lại một không gian cá nhân cho riêng tôi, bên trong có cái sô pha khiến người ta chỉ muốn nằm, đèn bàn, kệ đĩa, giá sách cùng mấy thứ dễ vận chuyển, chồng thùng giấy bên dịch vụ chuyển đến đặt trong góc phòng, tôi lấy từng món đồ ra khỏi thùng, sắp xếp chúng lên kệ chỉnh tề.
Chợt phát hiện một quyển sổ cứng bằng da, không phải của tôi, không ghi tên cũng không có nội dung gì, chắc là Hạ Giai trong lúc dọn nhầm lẫn mà bỏ vào. Tôi nghĩ vậy, lật những trang giấy trắng tinh, rất nhanh dừng lại tại một trang được kẹp một bức thư nào đó.
Tôi cầm lấy bức thư màu vàng đất có vẻ bình thường kia, ngoài bìa chính là bút tích của Hạ Giai. Xé bao thư và lấy ra mẩu giấy bên trong, tôi nghe thấy tiếng nhạc truyền đến từ bên ngoài, ngồi xuống cái sô pha còn chưa tán đi hơi lạnh.
Chỉnh lại độ sáng cái đèn bàn, tôi trải rộng mẩu giấy ra, bên ngoài đang phát ca khúc phát hành trên sóng radio của JOAH, vừa hay truyền đến phòng tôi, Cung Tuyển Dạ sẽ không đi đổi kênh đâu.
“Kể một câu chuyện xưa, một câu chuyện xưa các bạn đã từng được nghe
“Một câu chuyện nhạt nhẽo, may mắn và dở khóc dở cười
“Cùng một nhân vật, với phương thức của riêng tôi
“Cùng một chuyển biến, nhưng đã sửa rất nhiều lần
“Cùng một giai điệu, nhưng từ đó tôi vịnh xướng thành thơ
“Remix it
“Đây là cuộc sống của tôi, khiến tôi remix it”
Hạ Tức:
Chắc có lẽ con sẽ không biết đây là gì đâu
Gần đây cảm thấy mệt mỏi, những lúc ngồi lại tâm sự với nhau đã không như nhiều năm về trước nữa, nên là trong thời gian mẹ ở cữ, ở lại bệnh viện, mà viết lá thư này. Thực ra mẹ còn rất muốn lưu lại nhiều kỷ niệm hơn cơ, nhưng rất nhiều chuyện không thể chỉ trong một hai câu là có thể nói hết được, cũng như khó có thể tìm được thời điểm thích hợp, nên là cứ thế bị gác lại.
Nhưng hai ngày trước, khi mẹ nói chuyện với con, mẹ chợt cảm giác đã đến thời điểm. Thời điểm mà con mẹ đã trưởng thành thành một người đàn ông, không dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những người không liên quan nữa, có thể kiểm soát bản thân rất tốt, cũng như không còn dựa dẫm nữa, chính là lúc con kể cho mẹ mọi thứ.”
“Câu chuyện cũ bắt đầu từ đây
“Mẹ đã cho con cái tên, cho con mái nhà
“Nói với con rằng từ hôm nay con chính là con trai của mẹ
“Mẹ hay hút thuốc, còn không thích mặc váy
“Con thì thấy màu trắng của đôi cánh xung quanh mẹ, mẹ là thiên thần của con
“Mẹ dẫn con đi chợ, đi qua những con phố sầm uất náo nhiệt
“Khi con muốn nói rằng con đói bụng, nhưng con không dám hỏi xin tiền mẹ
“Nghĩ đến Chủ Nhật, ngày hôm đó sẽ đèo xe đạp dạo công viên, muốn nhìn ngắm thế gian, lượn một vòng lại cảm thấy đều là lỗi của con, mẹ đã làm quá nhiều cho con rồi
“Cho nên là mẹ lo lắng khôn cùng, trong lòng cứ âm ỉ
“Lớn nhanh đi con, con cũng từng nghe mẹ nói thế
“Giống như gốc cây ngoài cửa sổ ngoài kia
“Lớn nhanh lên, lớn nhanh nhanh lên”
Ta chưa bao giờ kể cho con về bố mẹ mình nhỉ
Năm 18 tuổi ta đã chính thức đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ rồi, đến bây giờ đã hơn 15 năm rồi. Hiện tại ta đã không còn nhớ nhiều chuyện hồi xưa, ít vô cùng luôn, thỉnh thoảng có nằm mơ cũng mơ thấy cảnh 2 người họ cãi nhau, động thủ, đập vỡ bất cứ thứ gì có thể đập, ngày hôm sau lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đến ngày kia lại lôi chuyện cũ ra, bới móc, chửi mắng, thế rồi ngày hôm sau đó lại như cũ.
Ngày qua ngày, cứ cãi vã không ngừng nghỉ. Cho nên ta một mặt rất sợ bạo lực, một mặt vì sinh tồn mà không thể dựa vào bạo lực được.
Ngày hôm đó cũng không phải ta nóng máu làm bừa, ta đã lên kế hoạch nửa năm trời rồi, hằng ngày mang đi một món đồ của mình, cho đến khi hoàn toàn tách ra khỏi cuộc sống của bọn họ, vào một ngày trước khi ta đi, bọn họ còn chả biết ta đã mua vé tàu rồi, 3 ngày 3 đêm trên tàu lửa, đến thành phố nơi con sống học đại học.
Mà từ ngày ta nghỉ học thì cũng được như nguyện, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bọn họ. Rốt cuộc ta đã có thể làm chính mình. Ta hút thuốc, thâu đêm, tiêu sạch bách số tiền còn lại, mua những thứ ta muốn mua, ngủ với người lạ, đến bình minh đón taxi ven đường, rồi quỵt tiền đách thèm trả, sau đó nhặt được một thằng bé trông như sói con trong ngõ hẻm, nuôi nó lớn.
“Nguyện vọng được hoàn thành vào ngày sinh nhật
“Chiến binh yếu nhớt trở thành đội trưởng, quay về chiến trường
“Cầm lấy cây bút, nổ súng vào cánh đồng lúa mạch bên trong con quạ đen
“Không cần phải là thiên tài mới có được sức mạnh, yếu đuối mà đi so cao thượng với ăn mày
“Nhẫn tâm trong phút chốc cũng không sao, đây là cái mà bạn am hiểu nhất
“Quần quật đến khuya hoắt, đến khi sáng lại nói dối
“May mà có họ, những người đã chờ bạn sau khi tan học
“Suốt tiết học chỉ ngồi vẽ graffiti, xuất thân ca sĩ quán bar
“Hỏi xin chủ quán cho mượn cái mic, chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất
“Muốn hát lên cho cả thế giới, kiêu ngạo đến nở mũi
“Cô em có đôi chân xinh xẻo ơi (wow), mời em một ly Tequila nhé
“Khóa cửa sau cho kỹ vào, đừng mở cho người lạ
“Ấy khoan, nếu như là người kia thì sao?”
Mặc dù nghe có vẻ mỉa mai. Con bị chính cha mẹ ruột của mình bỏ rơi, ta thì trăm phương nghìn kế muốn thoát khỏi cái gia đình ác mộng đó. Trước khi được gặp Chu Tĩnh Dương, ta cực kỳ căm ghét hôn nhân là thế đó.
Khi ta còn trẻ, ta đã có những suy nghĩ rất cực đoan, ta bảo vệ con cả một đời mình, bởi vì con là con trai ta, ta có thể yêu thương con mà không cần hồi báo, không cần phải đưa ra điều kiện với ai đó khác, đòi hỏi, để rồi thù hằn lẫn nhau, đồng quy vu tận.
Có đôi lúc nhớ lại, ta muốn kể với con một ít, đơn giản chỉ là giải tỏa cảm xúc một cách đơn phương mà thôi, nhưng lại sợ sẽ mưa dầm thấm lâu, ảnh hưởng trực tiếp đến tình cảm sau này của con.
Ta hy vọng con có được một tình yêu tốt đẹp.
“Khi em nhìn thấy anh, Oh, ngay cả oán giận cũng giống như đang nói lời tâm tình
“Anh ấy như có ma thuật vậy, khiến cho tôi không chấp nhận quá bình thường
“Anh là chú bạch mã ngoài kia 10 vạn năm ánh sáng chạy như bay đến với em
“Làm em rung rinh, khiến em rung động, xua đi băng giá trong em làm tuyết cũng tan chảy
“Dây cương anh vùng khỏi lại trói chặt đôi tay em
“Mang em đi, trong hơi thở lan tỏa toàn bộ vũ trụ này
“Thỏa thuê vừa lòng, vì đã xâm nhập được tiểu hành tinh bị khóa chặt của anh
“Cắm một cây cờ trên trái tim anh, hô to say hell yeah
“Ờ phải rồi, em chỉ nhớ mỗi cái đó thôi, yeah
“Chẳng thể học cách tém lại nổi mà, đối với anh em lòng tham không đáy
“Trước khi thất thủ đã dâng hết tất cả cho anh rồi.”
Nhưng giờ con lại nói với ta, con yêu một người đàn ông, một người đồng giới, nó khác với những gì ta đã nghĩ. Ta cảm thấy thật may mắn, con không giống như nhiều người và cả bố mẹ ta, kết hôn cho có lệ, vì hôn nhân mà dằn vặt lẫn nhau, song lại lo lắng vấn đề khác, sao con lại thích hắn được nhỉ? Quan hệ giữa hai người theo ta thấy không giống mà? Chuyện khi nào? Đã đến bước nào rồi? Chuyện quan trọng như thế sao con lại không nói với ta? Có phải ta không xứng chức không, không đủ để con tin tưởng ta ư?
Trong thời gian bế tắc, đứa trẻ ngoài ý muốn được sinh ra, dạo quanh cổng Địa Ngục một lần rồi khi tỉnh lại đột nhiên tỉnh ngộ, ta đã rối rắm cái gì vậy? Chuyện tình cảm không bao giờ là giải thích được cơ mà. Đến ta còn không hiểu vì sao mình lại đổi ý, đồng ý gả cho người, cần gì phải làm khó chất vấn con cơ chứ.
“Nói với người yêu tiếng cám ơn (Thanks)
“Nói với người yêu tiếng cám ơn (Thanks)
“Nói với mấy tên đã tổn thương mình Fuck u, nói chúng nó đừng chướng mắt tao nữa
“Cảm ơn mọi người đã thể hiện rất xuất sắc.”
Lời tiếp đây, ta muốn con ghi nhớ:
Ta hy vọng, dù cho con ở bên một cô gái, hay chàng trai, con đều nghiêm túc với người đó, dành tình cảm trọn vẹn với người đó, chân thành thật lòng với người đó. Con không đùa giỡn với tình cảm, không lằng nhằng không lăng nhăng, yêu hay không yêu đều phải rõ ràng. Giữ lại bó hoa cho riêng mình, hay cho người khác, bị phản bội bị tổn thương cũng phải xử trí hòa nhã, khi con có dũng khí thích một người, giống như lần đầu tiên con quên mình mà chiến đấu vậy.
Ta đã thấy những lựa chọn của con, với tư cách người đứng xem mà không phải hy sinh vì đạo, con là một cá nhân độc lập, chưa bao giờ sống trong nhân vật lý tưởng mà ai đó đặt ra, cho nên con muốn hát cứ hát, muốn yêu ai thì cứ việc yêu.
Hãy đi đi con, đi chinh phục, nhìn về hướng ánh sáng cuối con đường, đuổi theo ngọn gió, đi qua những nơi mình chưa từng được đến, nắm tay người con yêu, đừng phí hoài chuyến hành trình chỉ có một lần.
Dù con có là ai, ai đã sinh con ra, thông minh hay ngốc nghếch, xinh đẹp hay xấu xí, mặc sức vùng vẫy hay thầm lặng không ai hay, con luôn là con ta.
Là vầng Thái Dương mà ta vĩnh viễn kiêu hãnh.
Mẹ của con, Hạ Giai.
“Kể một câu chuyện xưa, một câu chuyện xưa các bạn đã từng được nghe
“Một câu chuyện nhạt nhẽo, may mắn và dở khóc dở cười
“Cùng một nhân vật, với phương thức của riêng tôi
“Cùng một chuyển biến, nhưng đã sửa rất nhiều lần
“Cùng một giai điệu, nhưng từ đó tôi vịnh xướng thành thơ
“Remix it
“Cuộc đời dẫu đầy những ức chế, vẫn khiến tôi remix it”
“Cuộc đời có tuyệt diệu, nó khiến tôi remix it”
“Đây là cuộc sống của tôi, khiến tôi remix it”
HOÀN CHÍNH VĂN.
Theo như lời đề nghị của staff, tôi lại thay đổi tư thế ngồi của mình, sao cho trông tự nhiên chút, thoải mái hơn chút, đạt đến mức họ thấy phù hợp nhất, sau khi ổn rồi mới ra một dấu OK với Tata.
Chỉnh lại ánh sáng cho phù hợp hơn, cô nàng ngắm nghía gương mặt tôi, “Cậu nhớ vui tươi lên nha.”
“Không mà.” Tôi nói, “Trông tôi rất không vui ư.”
“Cậu có cười đâu!”
“Bình thường em ấy cũng không hay cười rồi.” Cung Tuyển Dạ đang ngồi một đầu đi văng khác chơi cái PS4.5 mà anh mới mua, nói.
Tôi thành thật gật đầu.
“Thôi được, nhưng mà.”
Bầu không khí im lìm trong một giây, Tata dù đối diện với áp lực vô hình cũng không hề chùn bước, một cước đá bay cái bàn làm nó lộn nhào: “Chào hỏi xong chưa, người ở đây bị cái quái gì vậy nè! Cậu ra ngoài ngoại trừ chìa khóa, di động rồi ví còn phải dẫn bồ theo bên mình nữa hả! Chịu hết nổi mấy người chim chuột rồi đó!”
“Xin lỗi nhé… Nhưng mà anh ấy rất an phận mà, không gây phiền toái đâu.” Tôi nhìn sang Cung Tuyển Dạ một chút, rồi lại nhìn Tata một cách thứ lỗi và đầy bất đắc dĩ, “Huống chi ở đây không ai mời được anh ấy…”
Cung Tuyển Dạ khác với tôi ở chỗ, anh hoàn toàn không ngại ấn tượng trong mắt người khác về mình, mà làm như những gì mình muốn; Anh vẫy vẫy tay, bên cạnh cái vẻ mặt như nói Cũng-đâu-có-gì-sai và được staff mang đến cốc cà phê, nói với Tata trong làn khói trắng nhè nhẹ có vẻ vô hại, “Ta có ích lắm đấy nhé.”
Anh bỏ máy game xuống hiện mình ra, nháy mắt vài cái với tôi: “Cục cưng à, cười cái đi.”
“…”
Tôi nghiêng đầu qua chỗ khác, nhanh chóng lấy tay che mắt lại, nhưng lại không kịp che đi khóe miệng nhếch cao.
Tata “ầm” một tiếng quỳ xuống: “Anh ơi em sai rồi.” orz
Ở bên kia staff vỗ tay nhắc nhở chúng tôi: “Nhanh nhanh, đến 8 giờ rồi.”
Bắt đầu livestream, Tata vội vàng vuốt bím tóc bị bẩn của mình rồi ngồi thẳng dậy, lên tiếng chào với màn hình máy tính bảng, “Hi! Tui là bạn gái của mấy cậu Tata đây! Lại đến thời gian gặp nhau mỗi tuần rồi, tuần này các bạn thế nào? Nhớ tui hông? Có thuận lợi không? Thất tình sao? Cạp đất à? Nam thần có phản ứng gì rồi?”
Bình luận đến tới tấp như ong vò vẽ muốn tràn ra màn hình các kiểu như: “Không cần chế nói nhé!”, “Chế lắm miệng quá đê!”, “Nữ thần à chế đang đùa với lửa đó.”, “Im đê!”, “Cút!” “Trên đường về nhớ cẩn thận đó!”
Tôi lén nhìn thoáng qua bên góc phải số người tại tuyến liên tục tăng, từ 90 đến 200, sau đó lên 1000, tim đập như trống.
“Không nói tào lao nữa, khách mời tuần này là – tân binh yêu quý vô cùng đáng gờm, thế tiến mạnh mẽ, đứng đầu bảng xếp hạng lượt tải về cả tuần liên tiếp, HẠ TỨC!”
Có lẽ là nhờ có Cung Tuyển Dạ bên cạnh, đối diện với tôi, cả buổi livestream trôi chảy ngoài dự đoán, mặc dù đa số thời gian Tata khuấy động không khí, nhưng dù sao tương tác cũng không gượng gạo cũng không mất mặt, tôi thấy cũng khá ổn rồi.
10 phút đầu chưa có ai, về sau có nhiều người hơn, đặt câu hỏi tới tấp cũng như rất nhiều bình luận, tôi có hơi hoảng, nơi ống kính không quay tới lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi, Tata chọn một câu hỏi bất kỳ đọc cho tôi nghe: “Người xem nhắn lại! Sự kiện gì hoặc ai đã có ảnh hưởng lớn nhất đến lựa chọn làm rapper của cậu?”
“Hai chuyện, năm 11 tuổi lần đầu tiên được nghe Eminem hát, “Tôi nói, “Cùng với sau này được gặp sư phụ, cả tiền bối Phí Na nữa, có duyên được hợp tác với chị ấy vài ca khúc.”
“Ai là người muốn được hợp tác?”
“Trong ca khúc mới có xuất hiện vài cái tên trong danh sách, nguyện vọng đã được thực hiện đấy.”
“Có thích ai chưa?”
“Có.”
“Có suy nghĩ muốn làm gì với người eo không?”
“…”
Tôi cố gắng ra vẻ bình tĩnh, yêu cầu đến cửa rồi, tôi không dám nhìn sang Cung Tuyển Dạ, “Có, kiểu như, quang minh chính đại… Suy nghĩ không thể để ai biết.”
Qua khóe mắt ngó thấy anh che mặt với cái máy chơi game.
Tata lại không được yêu đương.
“Một vấn đề cuối cùng: Có cảm thấy mình là người may mắn không?”
Nếu như quay về 10 năm trước, tôi có lẽ sẽ trả lời là, không.
Tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi phải đi nhặt rác rưởi, bị người khác nhạo báng, phải sống trong tiệm tạp hóa, mười mấy tuổi đầu đã phải kiếm tiền nuôi gia đình, thi đại học không như mong muốn, mẹ ruột chưa một ngày yêu thương tôi, đã vậy còn yêu đàn ông.
“Ừ.”
– khi nhìn thấy anh, tôi đã hiểu, quá khứ tôi đã mất bao nhiêu, trong tương lai sẽ nhận lại được bấy nhiêu.
Sau khi kết thúc phát sóng, Tata giới thiệu với tôi một producer, người đó sẽ trở thành đối tượng hợp tác mới cho bài hát kế tiếp của tôi.
Tôi cảm ơn Tata cũng như những người đã hỗ trợ, trao đổi phương thức liên lạc với producer, sau đó về nhà với Cung Tuyển Dạ.
Hạ Giai đã xuất viện vào tuần trước, tôi đón dì về nhà, thu dọn đồ đạc thuộc về mình, sẵn phụ dì và Chu Tĩnh Dương sắp xếp lại “Nhà mới”, sau đó chính thức dọn về sống chung với Cung Tuyển Dạ.
Căn hộ của anh trông có vẻ như hai người sống cùng nhau rồi. Nhưng tôi còn đến trường, hành lý chuyển đến bị bỏ đó vài hôm, anh xắn tay giúp tôi chuyển vài bộ quần áo không quan trọng, còn sách vở cũng như đồ dùng cá nhân linh tinh đợi tôi về mới mang đi. Tôi chết mê cái sự tinh tế trong từng chi tiết nhỏ này của anh, khiến việc sống chung với anh không cần phải quá gò bó, mà rất thoải mái tự nhiên.
Đến căn hộ, tôi đi tới căn phòng trống anh dành ra cho tôi, xem ra là muốn để lại một không gian cá nhân cho riêng tôi, bên trong có cái sô pha khiến người ta chỉ muốn nằm, đèn bàn, kệ đĩa, giá sách cùng mấy thứ dễ vận chuyển, chồng thùng giấy bên dịch vụ chuyển đến đặt trong góc phòng, tôi lấy từng món đồ ra khỏi thùng, sắp xếp chúng lên kệ chỉnh tề.
Chợt phát hiện một quyển sổ cứng bằng da, không phải của tôi, không ghi tên cũng không có nội dung gì, chắc là Hạ Giai trong lúc dọn nhầm lẫn mà bỏ vào. Tôi nghĩ vậy, lật những trang giấy trắng tinh, rất nhanh dừng lại tại một trang được kẹp một bức thư nào đó.
Tôi cầm lấy bức thư màu vàng đất có vẻ bình thường kia, ngoài bìa chính là bút tích của Hạ Giai. Xé bao thư và lấy ra mẩu giấy bên trong, tôi nghe thấy tiếng nhạc truyền đến từ bên ngoài, ngồi xuống cái sô pha còn chưa tán đi hơi lạnh.
Chỉnh lại độ sáng cái đèn bàn, tôi trải rộng mẩu giấy ra, bên ngoài đang phát ca khúc phát hành trên sóng radio của JOAH, vừa hay truyền đến phòng tôi, Cung Tuyển Dạ sẽ không đi đổi kênh đâu.
“Kể một câu chuyện xưa, một câu chuyện xưa các bạn đã từng được nghe
“Một câu chuyện nhạt nhẽo, may mắn và dở khóc dở cười
“Cùng một nhân vật, với phương thức của riêng tôi
“Cùng một chuyển biến, nhưng đã sửa rất nhiều lần
“Cùng một giai điệu, nhưng từ đó tôi vịnh xướng thành thơ
“Remix it
“Đây là cuộc sống của tôi, khiến tôi remix it”
Hạ Tức:
Chắc có lẽ con sẽ không biết đây là gì đâu
Gần đây cảm thấy mệt mỏi, những lúc ngồi lại tâm sự với nhau đã không như nhiều năm về trước nữa, nên là trong thời gian mẹ ở cữ, ở lại bệnh viện, mà viết lá thư này. Thực ra mẹ còn rất muốn lưu lại nhiều kỷ niệm hơn cơ, nhưng rất nhiều chuyện không thể chỉ trong một hai câu là có thể nói hết được, cũng như khó có thể tìm được thời điểm thích hợp, nên là cứ thế bị gác lại.
Nhưng hai ngày trước, khi mẹ nói chuyện với con, mẹ chợt cảm giác đã đến thời điểm. Thời điểm mà con mẹ đã trưởng thành thành một người đàn ông, không dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những người không liên quan nữa, có thể kiểm soát bản thân rất tốt, cũng như không còn dựa dẫm nữa, chính là lúc con kể cho mẹ mọi thứ.”
“Câu chuyện cũ bắt đầu từ đây
“Mẹ đã cho con cái tên, cho con mái nhà
“Nói với con rằng từ hôm nay con chính là con trai của mẹ
“Mẹ hay hút thuốc, còn không thích mặc váy
“Con thì thấy màu trắng của đôi cánh xung quanh mẹ, mẹ là thiên thần của con
“Mẹ dẫn con đi chợ, đi qua những con phố sầm uất náo nhiệt
“Khi con muốn nói rằng con đói bụng, nhưng con không dám hỏi xin tiền mẹ
“Nghĩ đến Chủ Nhật, ngày hôm đó sẽ đèo xe đạp dạo công viên, muốn nhìn ngắm thế gian, lượn một vòng lại cảm thấy đều là lỗi của con, mẹ đã làm quá nhiều cho con rồi
“Cho nên là mẹ lo lắng khôn cùng, trong lòng cứ âm ỉ
“Lớn nhanh đi con, con cũng từng nghe mẹ nói thế
“Giống như gốc cây ngoài cửa sổ ngoài kia
“Lớn nhanh lên, lớn nhanh nhanh lên”
Ta chưa bao giờ kể cho con về bố mẹ mình nhỉ
Năm 18 tuổi ta đã chính thức đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ rồi, đến bây giờ đã hơn 15 năm rồi. Hiện tại ta đã không còn nhớ nhiều chuyện hồi xưa, ít vô cùng luôn, thỉnh thoảng có nằm mơ cũng mơ thấy cảnh 2 người họ cãi nhau, động thủ, đập vỡ bất cứ thứ gì có thể đập, ngày hôm sau lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đến ngày kia lại lôi chuyện cũ ra, bới móc, chửi mắng, thế rồi ngày hôm sau đó lại như cũ.
Ngày qua ngày, cứ cãi vã không ngừng nghỉ. Cho nên ta một mặt rất sợ bạo lực, một mặt vì sinh tồn mà không thể dựa vào bạo lực được.
Ngày hôm đó cũng không phải ta nóng máu làm bừa, ta đã lên kế hoạch nửa năm trời rồi, hằng ngày mang đi một món đồ của mình, cho đến khi hoàn toàn tách ra khỏi cuộc sống của bọn họ, vào một ngày trước khi ta đi, bọn họ còn chả biết ta đã mua vé tàu rồi, 3 ngày 3 đêm trên tàu lửa, đến thành phố nơi con sống học đại học.
Mà từ ngày ta nghỉ học thì cũng được như nguyện, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bọn họ. Rốt cuộc ta đã có thể làm chính mình. Ta hút thuốc, thâu đêm, tiêu sạch bách số tiền còn lại, mua những thứ ta muốn mua, ngủ với người lạ, đến bình minh đón taxi ven đường, rồi quỵt tiền đách thèm trả, sau đó nhặt được một thằng bé trông như sói con trong ngõ hẻm, nuôi nó lớn.
“Nguyện vọng được hoàn thành vào ngày sinh nhật
“Chiến binh yếu nhớt trở thành đội trưởng, quay về chiến trường
“Cầm lấy cây bút, nổ súng vào cánh đồng lúa mạch bên trong con quạ đen
“Không cần phải là thiên tài mới có được sức mạnh, yếu đuối mà đi so cao thượng với ăn mày
“Nhẫn tâm trong phút chốc cũng không sao, đây là cái mà bạn am hiểu nhất
“Quần quật đến khuya hoắt, đến khi sáng lại nói dối
“May mà có họ, những người đã chờ bạn sau khi tan học
“Suốt tiết học chỉ ngồi vẽ graffiti, xuất thân ca sĩ quán bar
“Hỏi xin chủ quán cho mượn cái mic, chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất
“Muốn hát lên cho cả thế giới, kiêu ngạo đến nở mũi
“Cô em có đôi chân xinh xẻo ơi (wow), mời em một ly Tequila nhé
“Khóa cửa sau cho kỹ vào, đừng mở cho người lạ
“Ấy khoan, nếu như là người kia thì sao?”
Mặc dù nghe có vẻ mỉa mai. Con bị chính cha mẹ ruột của mình bỏ rơi, ta thì trăm phương nghìn kế muốn thoát khỏi cái gia đình ác mộng đó. Trước khi được gặp Chu Tĩnh Dương, ta cực kỳ căm ghét hôn nhân là thế đó.
Khi ta còn trẻ, ta đã có những suy nghĩ rất cực đoan, ta bảo vệ con cả một đời mình, bởi vì con là con trai ta, ta có thể yêu thương con mà không cần hồi báo, không cần phải đưa ra điều kiện với ai đó khác, đòi hỏi, để rồi thù hằn lẫn nhau, đồng quy vu tận.
Có đôi lúc nhớ lại, ta muốn kể với con một ít, đơn giản chỉ là giải tỏa cảm xúc một cách đơn phương mà thôi, nhưng lại sợ sẽ mưa dầm thấm lâu, ảnh hưởng trực tiếp đến tình cảm sau này của con.
Ta hy vọng con có được một tình yêu tốt đẹp.
“Khi em nhìn thấy anh, Oh, ngay cả oán giận cũng giống như đang nói lời tâm tình
“Anh ấy như có ma thuật vậy, khiến cho tôi không chấp nhận quá bình thường
“Anh là chú bạch mã ngoài kia 10 vạn năm ánh sáng chạy như bay đến với em
“Làm em rung rinh, khiến em rung động, xua đi băng giá trong em làm tuyết cũng tan chảy
“Dây cương anh vùng khỏi lại trói chặt đôi tay em
“Mang em đi, trong hơi thở lan tỏa toàn bộ vũ trụ này
“Thỏa thuê vừa lòng, vì đã xâm nhập được tiểu hành tinh bị khóa chặt của anh
“Cắm một cây cờ trên trái tim anh, hô to say hell yeah
“Ờ phải rồi, em chỉ nhớ mỗi cái đó thôi, yeah
“Chẳng thể học cách tém lại nổi mà, đối với anh em lòng tham không đáy
“Trước khi thất thủ đã dâng hết tất cả cho anh rồi.”
Nhưng giờ con lại nói với ta, con yêu một người đàn ông, một người đồng giới, nó khác với những gì ta đã nghĩ. Ta cảm thấy thật may mắn, con không giống như nhiều người và cả bố mẹ ta, kết hôn cho có lệ, vì hôn nhân mà dằn vặt lẫn nhau, song lại lo lắng vấn đề khác, sao con lại thích hắn được nhỉ? Quan hệ giữa hai người theo ta thấy không giống mà? Chuyện khi nào? Đã đến bước nào rồi? Chuyện quan trọng như thế sao con lại không nói với ta? Có phải ta không xứng chức không, không đủ để con tin tưởng ta ư?
Trong thời gian bế tắc, đứa trẻ ngoài ý muốn được sinh ra, dạo quanh cổng Địa Ngục một lần rồi khi tỉnh lại đột nhiên tỉnh ngộ, ta đã rối rắm cái gì vậy? Chuyện tình cảm không bao giờ là giải thích được cơ mà. Đến ta còn không hiểu vì sao mình lại đổi ý, đồng ý gả cho người, cần gì phải làm khó chất vấn con cơ chứ.
“Nói với người yêu tiếng cám ơn (Thanks)
“Nói với người yêu tiếng cám ơn (Thanks)
“Nói với mấy tên đã tổn thương mình Fuck u, nói chúng nó đừng chướng mắt tao nữa
“Cảm ơn mọi người đã thể hiện rất xuất sắc.”
Lời tiếp đây, ta muốn con ghi nhớ:
Ta hy vọng, dù cho con ở bên một cô gái, hay chàng trai, con đều nghiêm túc với người đó, dành tình cảm trọn vẹn với người đó, chân thành thật lòng với người đó. Con không đùa giỡn với tình cảm, không lằng nhằng không lăng nhăng, yêu hay không yêu đều phải rõ ràng. Giữ lại bó hoa cho riêng mình, hay cho người khác, bị phản bội bị tổn thương cũng phải xử trí hòa nhã, khi con có dũng khí thích một người, giống như lần đầu tiên con quên mình mà chiến đấu vậy.
Ta đã thấy những lựa chọn của con, với tư cách người đứng xem mà không phải hy sinh vì đạo, con là một cá nhân độc lập, chưa bao giờ sống trong nhân vật lý tưởng mà ai đó đặt ra, cho nên con muốn hát cứ hát, muốn yêu ai thì cứ việc yêu.
Hãy đi đi con, đi chinh phục, nhìn về hướng ánh sáng cuối con đường, đuổi theo ngọn gió, đi qua những nơi mình chưa từng được đến, nắm tay người con yêu, đừng phí hoài chuyến hành trình chỉ có một lần.
Dù con có là ai, ai đã sinh con ra, thông minh hay ngốc nghếch, xinh đẹp hay xấu xí, mặc sức vùng vẫy hay thầm lặng không ai hay, con luôn là con ta.
Là vầng Thái Dương mà ta vĩnh viễn kiêu hãnh.
Mẹ của con, Hạ Giai.
“Kể một câu chuyện xưa, một câu chuyện xưa các bạn đã từng được nghe
“Một câu chuyện nhạt nhẽo, may mắn và dở khóc dở cười
“Cùng một nhân vật, với phương thức của riêng tôi
“Cùng một chuyển biến, nhưng đã sửa rất nhiều lần
“Cùng một giai điệu, nhưng từ đó tôi vịnh xướng thành thơ
“Remix it
“Cuộc đời dẫu đầy những ức chế, vẫn khiến tôi remix it”
“Cuộc đời có tuyệt diệu, nó khiến tôi remix it”
“Đây là cuộc sống của tôi, khiến tôi remix it”
HOÀN CHÍNH VĂN.