*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Khoan đã.”
Tôi xác nhận lại bản thân không nghe lầm tựa bài hát, có lẽ không nghĩ rằng nhỏ sẽ chọn bài này để hát, đành nói ra nghi vấn, “Cậu xác định là bài này? Cậu hát được kiểu hát thịnh hành á.”
“Được mà.”
Nhỏ đáp cực mau, song không hề không cho là phải, nhỏ là một cô gái đáng tin cậy, nhỏ sẽ không đùa giỡn những chuyện như thế này. “Tôi nghĩ rằng mình cũng nên thử những trải nghiệm mới.”
“Good girl.” Tôi vỗ vai nhỏ, mượn xem phần lyrics. Nhỏ chỉ chỉ Hà béo đang bận rộn ở quầy bar, nói với tôi, “Tôi nói một tiếng với ông chủ Hà.”
“Được.”
Tuy ngoài miệng thì nói thế, quyết định mang tính lâm thời này với tôi mà nói vẫn có hơi quá đột ngột. Vừa nghĩ đến phải đôi diện với rất nhiều người dưới sân khấu, cho dù có là khách quen đi chăng nữa, tôi không rõ Kiều Hinh Tâm làm thế nào có thể vượt qua nỗi sợ sân khấu, trái lại tôi vừa nghĩ thôi mà lòng bàn chân đã không đứng vững nổi, triệu chứng không hề có tiền đồ lại tái phát, chỉ hận không rút lại lời vừa nhận, tiếp tục làm người vô danh bưng cái khay.
Mắt thấy chỗ ngồi xung quanh càng lúc càng đông, tôi càng lúc càng hồi hộp, nhích từng bước sang Lý Khiêm Lam vừa nãy tôi còn bỏ bơ nó, chen vào ngồi xuống, đôi chân căng cứng run lẩy bẩy, “Bà nó, tao hơi run mày ơi.”
Nó lơ tôi, ánh mặt dán chặt vào màn hình Notebook đang hiển thị những đoạn mẫu âm ( audio sampling) rậm rạp chi chít, “Nhìn mày đúng kiểu lên không được phòng khách không xuống được phòng bếp.”
Tôi nghe vậy thì tức tối, “Ai nói tao không xuống được nhà bếp… Cơ mà khoan, mày nói ai cơ.”
Phía sau chợt có người đánh lên đầu tôi, tôi quay sang, Hà béo không biết qua đây từ bao giờ, vừa sờ ót tôi như sờ chó con, vừa cười ra vẻ đức cao vọng trọng lắm, “Hà hà, biểu diễn tốt nhá học trò cưng của ta.”
Tôi né qua một bên, không khách khí nói, “Ha ha, chờ tôi làm chú mất mặt thì có.”
Lý Khiêm Lam một tay cầm notebook một tay ôm lấy tôi, hai bên đều không lỡ, đồng thời còn có thể hoàn toàn phát huy tố chất chuyên nghiệp, lắng nghe toàn bộ lời chỉ dẫn của Kiều Hinh Tâm, “Chúng ta thường nghe những bản Remix có rất nhiều đoạn âm thanh hoặc audio được lồng ghép vào beat, lấy ví dụ, chúng ta rất hay nghe thấy âm bộ gõ đánh vào nhau từ hai cửa tiệm phía trước…”
Thời điểm đã đến.
Tôi khó khăn lắm mới làm hai chân mình ngừng run được, đi theo sau Kiều Hinh Tâm ra khán đài, trên đoạn đường ngắn đến có thể lăn mà đi hết, động tác đè thấp vành mũ snapback sau lớp mũ trùm của tôi khiến bản thân trông vô cùng có tật giật mình, nhỏ bước lên đài lấy mic cho tôi, vừa thấy bộ dạng tôi như này không chịu nổi, nhỏ vốn rất ít khi cười, đại khái cũng hiểu tôi có hơi mất bình tĩnh, “Đừng sợ.”
“Ừ.” Tôi gật đầu thật mạnh.
Nhỏ đưa tay kéo kéo vành mũ tôi, “Cậu trông rất được.”
“…Ồ.”
Tôi không kiềm được nhìn xuống dưới đài, một chùm sáng trắng chiếu lên mặt tôi, khiến tôi không thể không quay đầu đi, nhỏ hai tay nắm thật chặt hai vai tôi.
“Cậu muốn bọn họ biết.” Nhỏ nói, “Coi như bọn họ không thể nhìn thấy mặt mũi cậu đi, vậy thì hãy để họ biết đến cậu.”
“Cậu là độc nhất vô nhị, không thể thay thế.”
Nhỏ vừa dứt lời, nhạc cũng bắt đầu phát.
I’m at a payphone trying to call home
Anh đang ở bốt điện thoại cố gọi về nhà
All of my change I spent on you
Tất cả đồng tiền lẻ anh đã dùng gọi hết cho em
Where have the times gone? Baby, it’s all wrong
Nơi có những khoảnh khắc đã xa vời, em yêu tất cả đều sai lầm,
Where are the plans we made for two?
Những kế hoạch mình định cho hai ta đã về đâu?
Hôm nay khác với dĩ vãng, nhỏ mặc cái quần jeans loang màu, áo dệt kim cổ chữ V, hai dây đeo phía trên xương đòn, mái tóc đen dài buộc cao, lộ ra cần cổ trắng thon. Không phải giai điệu thư thái của Rock Ballad, âm Kiều Hinh Tâm vừa cất lên đã phá tan bầu không khí an nhàn lười biếng trước đó, âm sắc ngày càng trưởng thành, thậm chí phảng phất cảm giác khi xưa của Hà Cố.
Bầu không khí nóng lên, tôi cũng lên tin thần nhờ giọng hát trong trẻo lại cao vút, chắc hẳn cũng có người chú ý đến tôi, nhưng phía sau vành mũ, tôi vẫn an toàn, tôi có thể hát.
Tôi ở đây, có thể được lắng nghe.
Càng muốn nhiều hơn nữa, nhiều người hơn nữa lắng nghe mình.
Có lẽ là do bầu không khí sôi sục lên, đến khi bài hát đã đi được một nửa tôi cũng quên mất nỗi sợ lúc ban đầu, chúng nó như lớp sương bám trên người tôi đang dần tan đi, không còn nữa, chỉ cần chút sức, tôi làm được.
Khoảnh khắc đèn sân khấu chuyển sang tôi, tôi nhìn thấy ánh sáng.
Man, fuck that shit
Anh bạn, kệ thây nó đi
I’ll be out spending all this money While you’re sitting round wondering
Anh sẽ ra ngoài, tiêu hết đống tiền trong khi em ngồi quanh
Why it wasn’t you who came up from nothing,
Tự hỏi tại sao chẳng phải là em, người bước ra từ tay trắng
Made it from the bottom
Cố sống từ dưới đáy
Now when you see me I’m stunning,
Giờ đây khi em nhìn anh kinh ngạc
And all of my cars start with a push of a button
Và tất cả vết sẹo của anh bắt đầu từ một lần ấn nút
Telling me the chances I blew up
Hãy nói cho anh nghe những cơ hội để anh bùng nổ
Or whatever you call it,
hay bất cứ thứ gì em gọi nó
Switch the number to my phone
Bấm số đến chiếc điện thoại của anh đi
So you never could call it,
Vì em có thể chẳng bao giờ gọi đến
Tôi nhìn rõ phản ứng của những người phía dưới kia, tập trung vào ca từ tôi đã thuộc nằm lòng, không biết có người huýt sáo từ câu ca nào, hình như là Hà béo khởi đầu, từ sửng sốt hồi lâu lúc bắt đầu qua đi đến reo hò cổ vũ, sau nhịp trống chuyển đoạn dẫn vào cao trào bài hát, Kiều Hinh Tâm tiếp lời phần hát, lần lượt có người đứng lên vỗ tay.
If “Happy Ever After” did exist,
Nếu hạnh phúc mãi mãi thực sự tồn tại
I would still be holding you like this
Anh sẽ ôm em như thế này
All those fairy tales are full of shit
Và mấy chuyện cổ tích đó chứa đầy rác rưởi
One more fucking love song, I’ll be sick.
Thêm một khúc tình ca chết tiệt nữa, anh sẽ phát ốm mất
Now I’m at a payphone…
Lúc này anh đang ở bốt điện thoại…
Tôi không thể tin được đây là lần đầu tiên tôi hát tốt đến thế.
So với bất kỳ lần luyện tập nào trong quá khứ đều trơn tru hơn rất nhiều, ngay cả ca từ hay bị vấp cũng dễ dàng nuốt gọn, cứ như chúng mọc ra từ trên người tôi vậy.
Tôi cũng không biết vì sao mình lại sung sướng đến thế, dường như sự hoang mang trước khi lên sân khấu đã bật ngược lại.
Chẳng qua đây chỉ là một khúc nhạc đệm tối hôm nay mà thôi, tôi là phục vụ, hát xong thì cái gì nên làm vẫn phải làm. Song khi tôi mang khay đi ngang qua những vị khách trong quán thì có thể cảm nhận được những ánh mắt có thiện cảm, không phải ghét, không phải châm chọc, không phải thương hại, mà là vì cảm thấy hứng thú, pha chút sự thưởng thức mang tính tò mò.
Nhưng thực sự tôi không quen với sự chú ý như thế này, có hơi hối hận khi bỏ mũ xuống. Đầu tóc rối bù, vừa bị Hà Cố và Lý Khiêm Lam xoa cả buổi, hại tóc tai tán loạn bù xù, còn có vài sợi rũ xuống, có vẻ nên chăm sóc một chút.
Thật sự bây giờ tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn hưởng thụ cảm giác vui sướng này một lúc.
Hoặc là gọi cho Cung Tuyển Dạ.
“Khoan đã.”
Tôi xác nhận lại bản thân không nghe lầm tựa bài hát, có lẽ không nghĩ rằng nhỏ sẽ chọn bài này để hát, đành nói ra nghi vấn, “Cậu xác định là bài này? Cậu hát được kiểu hát thịnh hành á.”
“Được mà.”
Nhỏ đáp cực mau, song không hề không cho là phải, nhỏ là một cô gái đáng tin cậy, nhỏ sẽ không đùa giỡn những chuyện như thế này. “Tôi nghĩ rằng mình cũng nên thử những trải nghiệm mới.”
“Good girl.” Tôi vỗ vai nhỏ, mượn xem phần lyrics. Nhỏ chỉ chỉ Hà béo đang bận rộn ở quầy bar, nói với tôi, “Tôi nói một tiếng với ông chủ Hà.”
“Được.”
Tuy ngoài miệng thì nói thế, quyết định mang tính lâm thời này với tôi mà nói vẫn có hơi quá đột ngột. Vừa nghĩ đến phải đôi diện với rất nhiều người dưới sân khấu, cho dù có là khách quen đi chăng nữa, tôi không rõ Kiều Hinh Tâm làm thế nào có thể vượt qua nỗi sợ sân khấu, trái lại tôi vừa nghĩ thôi mà lòng bàn chân đã không đứng vững nổi, triệu chứng không hề có tiền đồ lại tái phát, chỉ hận không rút lại lời vừa nhận, tiếp tục làm người vô danh bưng cái khay.
Mắt thấy chỗ ngồi xung quanh càng lúc càng đông, tôi càng lúc càng hồi hộp, nhích từng bước sang Lý Khiêm Lam vừa nãy tôi còn bỏ bơ nó, chen vào ngồi xuống, đôi chân căng cứng run lẩy bẩy, “Bà nó, tao hơi run mày ơi.”
Nó lơ tôi, ánh mặt dán chặt vào màn hình Notebook đang hiển thị những đoạn mẫu âm ( audio sampling) rậm rạp chi chít, “Nhìn mày đúng kiểu lên không được phòng khách không xuống được phòng bếp.”
Tôi nghe vậy thì tức tối, “Ai nói tao không xuống được nhà bếp… Cơ mà khoan, mày nói ai cơ.”
Phía sau chợt có người đánh lên đầu tôi, tôi quay sang, Hà béo không biết qua đây từ bao giờ, vừa sờ ót tôi như sờ chó con, vừa cười ra vẻ đức cao vọng trọng lắm, “Hà hà, biểu diễn tốt nhá học trò cưng của ta.”
Tôi né qua một bên, không khách khí nói, “Ha ha, chờ tôi làm chú mất mặt thì có.”
Lý Khiêm Lam một tay cầm notebook một tay ôm lấy tôi, hai bên đều không lỡ, đồng thời còn có thể hoàn toàn phát huy tố chất chuyên nghiệp, lắng nghe toàn bộ lời chỉ dẫn của Kiều Hinh Tâm, “Chúng ta thường nghe những bản Remix có rất nhiều đoạn âm thanh hoặc audio được lồng ghép vào beat, lấy ví dụ, chúng ta rất hay nghe thấy âm bộ gõ đánh vào nhau từ hai cửa tiệm phía trước…”
Thời điểm đã đến.
Tôi khó khăn lắm mới làm hai chân mình ngừng run được, đi theo sau Kiều Hinh Tâm ra khán đài, trên đoạn đường ngắn đến có thể lăn mà đi hết, động tác đè thấp vành mũ snapback sau lớp mũ trùm của tôi khiến bản thân trông vô cùng có tật giật mình, nhỏ bước lên đài lấy mic cho tôi, vừa thấy bộ dạng tôi như này không chịu nổi, nhỏ vốn rất ít khi cười, đại khái cũng hiểu tôi có hơi mất bình tĩnh, “Đừng sợ.”
“Ừ.” Tôi gật đầu thật mạnh.
Nhỏ đưa tay kéo kéo vành mũ tôi, “Cậu trông rất được.”
“…Ồ.”
Tôi không kiềm được nhìn xuống dưới đài, một chùm sáng trắng chiếu lên mặt tôi, khiến tôi không thể không quay đầu đi, nhỏ hai tay nắm thật chặt hai vai tôi.
“Cậu muốn bọn họ biết.” Nhỏ nói, “Coi như bọn họ không thể nhìn thấy mặt mũi cậu đi, vậy thì hãy để họ biết đến cậu.”
“Cậu là độc nhất vô nhị, không thể thay thế.”
Nhỏ vừa dứt lời, nhạc cũng bắt đầu phát.
I’m at a payphone trying to call home
Anh đang ở bốt điện thoại cố gọi về nhà
All of my change I spent on you
Tất cả đồng tiền lẻ anh đã dùng gọi hết cho em
Where have the times gone? Baby, it’s all wrong
Nơi có những khoảnh khắc đã xa vời, em yêu tất cả đều sai lầm,
Where are the plans we made for two?
Những kế hoạch mình định cho hai ta đã về đâu?
Hôm nay khác với dĩ vãng, nhỏ mặc cái quần jeans loang màu, áo dệt kim cổ chữ V, hai dây đeo phía trên xương đòn, mái tóc đen dài buộc cao, lộ ra cần cổ trắng thon. Không phải giai điệu thư thái của Rock Ballad, âm Kiều Hinh Tâm vừa cất lên đã phá tan bầu không khí an nhàn lười biếng trước đó, âm sắc ngày càng trưởng thành, thậm chí phảng phất cảm giác khi xưa của Hà Cố.
Bầu không khí nóng lên, tôi cũng lên tin thần nhờ giọng hát trong trẻo lại cao vút, chắc hẳn cũng có người chú ý đến tôi, nhưng phía sau vành mũ, tôi vẫn an toàn, tôi có thể hát.
Tôi ở đây, có thể được lắng nghe.
Càng muốn nhiều hơn nữa, nhiều người hơn nữa lắng nghe mình.
Có lẽ là do bầu không khí sôi sục lên, đến khi bài hát đã đi được một nửa tôi cũng quên mất nỗi sợ lúc ban đầu, chúng nó như lớp sương bám trên người tôi đang dần tan đi, không còn nữa, chỉ cần chút sức, tôi làm được.
Khoảnh khắc đèn sân khấu chuyển sang tôi, tôi nhìn thấy ánh sáng.
Man, fuck that shit
Anh bạn, kệ thây nó đi
I’ll be out spending all this money While you’re sitting round wondering
Anh sẽ ra ngoài, tiêu hết đống tiền trong khi em ngồi quanh
Why it wasn’t you who came up from nothing,
Tự hỏi tại sao chẳng phải là em, người bước ra từ tay trắng
Made it from the bottom
Cố sống từ dưới đáy
Now when you see me I’m stunning,
Giờ đây khi em nhìn anh kinh ngạc
And all of my cars start with a push of a button
Và tất cả vết sẹo của anh bắt đầu từ một lần ấn nút
Telling me the chances I blew up
Hãy nói cho anh nghe những cơ hội để anh bùng nổ
Or whatever you call it,
hay bất cứ thứ gì em gọi nó
Switch the number to my phone
Bấm số đến chiếc điện thoại của anh đi
So you never could call it,
Vì em có thể chẳng bao giờ gọi đến
Tôi nhìn rõ phản ứng của những người phía dưới kia, tập trung vào ca từ tôi đã thuộc nằm lòng, không biết có người huýt sáo từ câu ca nào, hình như là Hà béo khởi đầu, từ sửng sốt hồi lâu lúc bắt đầu qua đi đến reo hò cổ vũ, sau nhịp trống chuyển đoạn dẫn vào cao trào bài hát, Kiều Hinh Tâm tiếp lời phần hát, lần lượt có người đứng lên vỗ tay.
If “Happy Ever After” did exist,
Nếu hạnh phúc mãi mãi thực sự tồn tại
I would still be holding you like this
Anh sẽ ôm em như thế này
All those fairy tales are full of shit
Và mấy chuyện cổ tích đó chứa đầy rác rưởi
One more fucking love song, I’ll be sick.
Thêm một khúc tình ca chết tiệt nữa, anh sẽ phát ốm mất
Now I’m at a payphone…
Lúc này anh đang ở bốt điện thoại…
Tôi không thể tin được đây là lần đầu tiên tôi hát tốt đến thế.
So với bất kỳ lần luyện tập nào trong quá khứ đều trơn tru hơn rất nhiều, ngay cả ca từ hay bị vấp cũng dễ dàng nuốt gọn, cứ như chúng mọc ra từ trên người tôi vậy.
Tôi cũng không biết vì sao mình lại sung sướng đến thế, dường như sự hoang mang trước khi lên sân khấu đã bật ngược lại.
Chẳng qua đây chỉ là một khúc nhạc đệm tối hôm nay mà thôi, tôi là phục vụ, hát xong thì cái gì nên làm vẫn phải làm. Song khi tôi mang khay đi ngang qua những vị khách trong quán thì có thể cảm nhận được những ánh mắt có thiện cảm, không phải ghét, không phải châm chọc, không phải thương hại, mà là vì cảm thấy hứng thú, pha chút sự thưởng thức mang tính tò mò.
Nhưng thực sự tôi không quen với sự chú ý như thế này, có hơi hối hận khi bỏ mũ xuống. Đầu tóc rối bù, vừa bị Hà Cố và Lý Khiêm Lam xoa cả buổi, hại tóc tai tán loạn bù xù, còn có vài sợi rũ xuống, có vẻ nên chăm sóc một chút.
Thật sự bây giờ tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn hưởng thụ cảm giác vui sướng này một lúc.
Hoặc là gọi cho Cung Tuyển Dạ.