Tôi biết, những gì tôi có thể làm quá hữu hạn.
Cho nên, không cam lòng, nhưng chỉ cần có hi vọng, tôi đều phải thử.
Chuyện này khiến tôi suy sụp khoảng vài ngày, cho đến thứ bảy.
Ngày hôm đó vốn đang vào tiết tự ôn tập thì chủ nhiệm lại đổi thành kiểm tra trắc nghiệm, cho nên cả lớp làm bài thi thử cho tới trưa. Cũng may là điểm tiếng Anh và Ngữ văn của tôi vẫn ổn định, vì vậy không hề cảm thấy vất vả khi làm kiểm tra, thời gian trôi qua rất nhanh. Buổi chiều chủ nhiệm tới lớp kiểm tra rồi lại đi, lớp trưởng ngồi trên bục giảng trông rất giống lão tăng nhập định, bảo vệ sách tham khảo suốt 2 giờ không chút sứt mẻ.
Cho nên chúng tôi dưới đài phóng thích thiên tính dưới ách nô dịch.
Sau khi làm xong bài, tôi đi xuống dãy bàn phía sau lớp, vừa đánh dấu trọng tâm bài học với đủ màu mực, vừa cứ mỗi một phút lại canh chuông di động, rất lo bị lỡ mất điện thoại của Lâm Thụy An.
Khoảng chừng không đến 5 phút nữa là tan học, y gọi đến.
“Đến trước cổng trường cậu rồi đó.” Y nhỏ giọng nói, “Xin hỏi tôi có thể đến gần mấy bạn học nữ xinh đẹp của cậu không?”
“Bảo vệ trường là thiếu lâm tự về hưu.” Tôi một tay che loa, cố gắng nhỏ tiếng nói thật nhanh, đỡ phải khiến người xung quanh chú ý. “Tôi xuống ngay.”
“Đi đâu thế?” Lý Khiêm Lam vội lấy tai nghe ra, lúc tôi đứng lên chuẩn bị đi thì nó túm được quần đồng phục, “Có hẹn à, có miễn phí đi kèm chứ…”
“Kèm cái búa.” Tôi hất tay nó ra, “Lo tập trung đi, chờ tao về rồi nói.”
Tôi lướt qua người sau khi vò đầu nó một phen, không đeo ba lô, quấn hờ tai nghe quanh tay rồi xông ra khỏi phòng học.
Chiếc Cadillac màu đen của Lâm Thụy An đậu ở ven đường, cửa bên ghế lái được mở ra, y mặc quần tây màu xám tro và áo sơ mi may thủ công, một tay kẹp thuốc gọi điện thoại, khi thấy tôi thì vui mừng vẫy vẫy tay, chỉ thiếu dòng chữ to tướng ‘Kẻ ngốc lắm tiền’ dán lên mặt là đủ bộ.
Thấy cảnh này, tôi không khỏi phân vân với đánh giá lúc trước của mình – rất có thể không cần y đến gần thì cũng sẽ có con gái đi gõ cửa xe y.
“Hê bạn tôi,” Y đứng lên, ra chiều muốn ôm tôi,“Ây, tôi cảm thấy đã lâu không gặp cậu rồi. Cậu có nhớ tôi không?”
“Không cần thêm biểu cảm vào mỗi câu trước đó đâu.” Tôi ung dung hơi cản đi cái ôm của y, vòng sang mở cửa ghế phó lái, “Ăn tối chưa.”
Mùi nước hoa nước ngoài nồng nặc như muốn nghẹt mũi, y lại hồn nhiên không dị nghị gì về mi tâm nhăn lại của tôi, cởi nút cổ tay và xắn tay áo lên, vừa nói vừa khởi động xe, “Không ăn, hơn 10 giờ còn tăng nữa.”
Tôi không mấy hứng thú với đề tài này, thoáng ngơ ngẩn 1 2 giây, tôi còn nghĩ người bên cạnh là Cung Tuyển Dạ.
Lại nói đã được 1 tuần không gặp hắn nữa.
Không điện thoại không tin nhắn, lại lo mỗi lần hao tâm chủ động thành ra quấy rầy. Không biết hắn đang làm gì.
Tôi không muốn sự chột dạ thể hiện quá rõ, quay đầu nhìn hàng cây xanh lướt qua rất nhanh ngoài cửa sổ.
Không lâu sau chúng tôi lái vào khu thương nghiệp sầm uất, tầm nhìn dần trở nên hẹp đi, người xung quanh cũng đông đúc hơn, sau đó đến khu trung tâm có giá siêu cao nghe là choáng cả người, chúng tôi đứng dưới một tòa văn phòng màu trắng, một đám người cách đấy không xa đứng quanh bậc thang thấy xe chúng tôi đậu ở đây, nóng lòng muốn thử mà đến chỗ chúng tôi, dường như có người nói “Lộn rồi lộn rồi”, rồi lại quay về chỗ cũ, tiếp tục kiễng chân nhắm sang hướng khác, hình như đang chờ ai đó đến.
“Đấy là fans cuồng.” Lâm Thụy An đỗ xe vào bãi đậu, nói ra cái tên của một ca sĩ nổi danh, lúc đầu tôi còn tưởng mình nghe nhầm, tiếng thốt kinh ngạc cả nửa buổi mới ra, “…WOW.”
Chợt muốn vào group lớp nhắn cái tin, hỏi xem trong lớp có bạn nữ nào muốn xin chữ ký không. Nếu mà tôi có cơ hội được tiếp xúc với ngôi sao.
“Tiếc là họ lỡ mất lịch trình của hắn rồi, hiện tại hắn cũng đã báo cáo ở công ty rồi.”
Tôi cùng Lâm Thụy An đi ngang qua vài người fans kia vào tòa nhà, nhìn y chào hỏi với cô gái tiếp tân trang điểm kỹ, “Đừng nghĩ công ty tôi chỉ mới thành lập ba năm mà kém hơn các công ty lâu đời khác, tốt xấu gì cũng chia ra hai nhánh, năm nay chú trọng đào tạo lính mới, nếu cậu tuổi trẻ lại có thiên phú, cơ hội ra mắt là rất lớn.”
Bên trái sảnh lớn có 3 thang máy, vừa lúc có một tốp các cô gái trẻ cười đùa bước vào thang máy trước sắp đóng cửa lại, thì Lâm Thụy An vội huýt sáo ý nói các cô chờ, “Mĩ nữ à! Cảm phiền!”
“Ryan à, về rồi sao?”
Cô gái vừa định bấm nút đóng, thấy chúng tôi chạy tới thì cười hì hì, còn chu đáo nhường phía sát tường, dành ra chỗ trống cho 2 người, chờ chúng tôi vào rồi mới ấn nút ‘Tầng 10.
“Ừ, các cô vừa tập luyện xong?” Lâm Thụy An có vẻ rất thân quen với nhóm người này, cúi xuống ôm lấy thắt lưng cô gái kề mặt chào hỏi, “Vất vả rồi.”
Không gian nhỏ hẹp trong thang máy nhất thời ngập tràn mùi thơm cơ thể của các cô gái trẻ trung, các cô ấy mặc váy ngắn trông na ná nhau, phân biệt bằng màu sắc cùng với một vài trang sức nho nhỏ, có người búi tóc cao, có người uốn lọn to xõa trên vai, trông có vẻ mệt mỏi, nhưng lớp trang điểm không hề bị phá hỏng chút nào, mỗi một người tách riêng ra đều trên tám điểm nhan sắc.
Các cô ấy thấy tôi đứng trong góc tường mặc đồng phụ, cười tít mắt hỏi Lâm Thụy An, “Cậu bé đẹp trai này là ai vậy, lính mới à?” Lời nói còn kéo dài âm cuối nghe yếu mềm.
“Tạm thời thì không, chỉ dẫn cậu ấy đến công ty tham quan thôi.”
Lâm Thụy An vỗ lưng tôi một cái, hai cô gái nhân cơ hội chen đến cạnh tôi, một trong đó vươn ngón tay sơn màu bạc hà chọt nhẹ má tôi, “Em trai bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười chín.” Tôi khai tuổi mụ, cả người từ đầu đến chân đều căng thẳng, lúng túng lui về sau một bước, nặng nề tựa trên tường thang máy lạnh ngắc, đổi lấy một hồi tấm tắc thanh thúy.
“Không được rồi, thật là tiểu tai họa mà.”
“Biết đâu ký hợp đồng thuận lợi thì sẽ là sư đệ các cô đấy.” Lâm Thụy An kéo tôi ra khỏi những sắc màu sặc sỡ, khi thang máy “Đinh” một tiếng dừng lại thì bước ra ngoài, “Cám ơn các cô nhé, chúng tôi đi.”
“Cố gắng lên đó!” Các cô gái trong thang máy nháy mắt với tôi, tôi gật lia lịa, lễ phép chào tạm biệt các cô.
Tôi thật sự không biết cách ứng phó với con gái mà.
Lâm Thụy An nhìn tôi cười không tốt lành gì, “Thiếu niên à, có bạn gái không.”
Tôi nói, “Không có.”
“Thế, có bạn trai không?”
“Không…”
Tôi quay đầu thật mạnh nhìn y.
Cho nên, không cam lòng, nhưng chỉ cần có hi vọng, tôi đều phải thử.
Chuyện này khiến tôi suy sụp khoảng vài ngày, cho đến thứ bảy.
Ngày hôm đó vốn đang vào tiết tự ôn tập thì chủ nhiệm lại đổi thành kiểm tra trắc nghiệm, cho nên cả lớp làm bài thi thử cho tới trưa. Cũng may là điểm tiếng Anh và Ngữ văn của tôi vẫn ổn định, vì vậy không hề cảm thấy vất vả khi làm kiểm tra, thời gian trôi qua rất nhanh. Buổi chiều chủ nhiệm tới lớp kiểm tra rồi lại đi, lớp trưởng ngồi trên bục giảng trông rất giống lão tăng nhập định, bảo vệ sách tham khảo suốt 2 giờ không chút sứt mẻ.
Cho nên chúng tôi dưới đài phóng thích thiên tính dưới ách nô dịch.
Sau khi làm xong bài, tôi đi xuống dãy bàn phía sau lớp, vừa đánh dấu trọng tâm bài học với đủ màu mực, vừa cứ mỗi một phút lại canh chuông di động, rất lo bị lỡ mất điện thoại của Lâm Thụy An.
Khoảng chừng không đến 5 phút nữa là tan học, y gọi đến.
“Đến trước cổng trường cậu rồi đó.” Y nhỏ giọng nói, “Xin hỏi tôi có thể đến gần mấy bạn học nữ xinh đẹp của cậu không?”
“Bảo vệ trường là thiếu lâm tự về hưu.” Tôi một tay che loa, cố gắng nhỏ tiếng nói thật nhanh, đỡ phải khiến người xung quanh chú ý. “Tôi xuống ngay.”
“Đi đâu thế?” Lý Khiêm Lam vội lấy tai nghe ra, lúc tôi đứng lên chuẩn bị đi thì nó túm được quần đồng phục, “Có hẹn à, có miễn phí đi kèm chứ…”
“Kèm cái búa.” Tôi hất tay nó ra, “Lo tập trung đi, chờ tao về rồi nói.”
Tôi lướt qua người sau khi vò đầu nó một phen, không đeo ba lô, quấn hờ tai nghe quanh tay rồi xông ra khỏi phòng học.
Chiếc Cadillac màu đen của Lâm Thụy An đậu ở ven đường, cửa bên ghế lái được mở ra, y mặc quần tây màu xám tro và áo sơ mi may thủ công, một tay kẹp thuốc gọi điện thoại, khi thấy tôi thì vui mừng vẫy vẫy tay, chỉ thiếu dòng chữ to tướng ‘Kẻ ngốc lắm tiền’ dán lên mặt là đủ bộ.
Thấy cảnh này, tôi không khỏi phân vân với đánh giá lúc trước của mình – rất có thể không cần y đến gần thì cũng sẽ có con gái đi gõ cửa xe y.
“Hê bạn tôi,” Y đứng lên, ra chiều muốn ôm tôi,“Ây, tôi cảm thấy đã lâu không gặp cậu rồi. Cậu có nhớ tôi không?”
“Không cần thêm biểu cảm vào mỗi câu trước đó đâu.” Tôi ung dung hơi cản đi cái ôm của y, vòng sang mở cửa ghế phó lái, “Ăn tối chưa.”
Mùi nước hoa nước ngoài nồng nặc như muốn nghẹt mũi, y lại hồn nhiên không dị nghị gì về mi tâm nhăn lại của tôi, cởi nút cổ tay và xắn tay áo lên, vừa nói vừa khởi động xe, “Không ăn, hơn 10 giờ còn tăng nữa.”
Tôi không mấy hứng thú với đề tài này, thoáng ngơ ngẩn 1 2 giây, tôi còn nghĩ người bên cạnh là Cung Tuyển Dạ.
Lại nói đã được 1 tuần không gặp hắn nữa.
Không điện thoại không tin nhắn, lại lo mỗi lần hao tâm chủ động thành ra quấy rầy. Không biết hắn đang làm gì.
Tôi không muốn sự chột dạ thể hiện quá rõ, quay đầu nhìn hàng cây xanh lướt qua rất nhanh ngoài cửa sổ.
Không lâu sau chúng tôi lái vào khu thương nghiệp sầm uất, tầm nhìn dần trở nên hẹp đi, người xung quanh cũng đông đúc hơn, sau đó đến khu trung tâm có giá siêu cao nghe là choáng cả người, chúng tôi đứng dưới một tòa văn phòng màu trắng, một đám người cách đấy không xa đứng quanh bậc thang thấy xe chúng tôi đậu ở đây, nóng lòng muốn thử mà đến chỗ chúng tôi, dường như có người nói “Lộn rồi lộn rồi”, rồi lại quay về chỗ cũ, tiếp tục kiễng chân nhắm sang hướng khác, hình như đang chờ ai đó đến.
“Đấy là fans cuồng.” Lâm Thụy An đỗ xe vào bãi đậu, nói ra cái tên của một ca sĩ nổi danh, lúc đầu tôi còn tưởng mình nghe nhầm, tiếng thốt kinh ngạc cả nửa buổi mới ra, “…WOW.”
Chợt muốn vào group lớp nhắn cái tin, hỏi xem trong lớp có bạn nữ nào muốn xin chữ ký không. Nếu mà tôi có cơ hội được tiếp xúc với ngôi sao.
“Tiếc là họ lỡ mất lịch trình của hắn rồi, hiện tại hắn cũng đã báo cáo ở công ty rồi.”
Tôi cùng Lâm Thụy An đi ngang qua vài người fans kia vào tòa nhà, nhìn y chào hỏi với cô gái tiếp tân trang điểm kỹ, “Đừng nghĩ công ty tôi chỉ mới thành lập ba năm mà kém hơn các công ty lâu đời khác, tốt xấu gì cũng chia ra hai nhánh, năm nay chú trọng đào tạo lính mới, nếu cậu tuổi trẻ lại có thiên phú, cơ hội ra mắt là rất lớn.”
Bên trái sảnh lớn có 3 thang máy, vừa lúc có một tốp các cô gái trẻ cười đùa bước vào thang máy trước sắp đóng cửa lại, thì Lâm Thụy An vội huýt sáo ý nói các cô chờ, “Mĩ nữ à! Cảm phiền!”
“Ryan à, về rồi sao?”
Cô gái vừa định bấm nút đóng, thấy chúng tôi chạy tới thì cười hì hì, còn chu đáo nhường phía sát tường, dành ra chỗ trống cho 2 người, chờ chúng tôi vào rồi mới ấn nút ‘Tầng 10.
“Ừ, các cô vừa tập luyện xong?” Lâm Thụy An có vẻ rất thân quen với nhóm người này, cúi xuống ôm lấy thắt lưng cô gái kề mặt chào hỏi, “Vất vả rồi.”
Không gian nhỏ hẹp trong thang máy nhất thời ngập tràn mùi thơm cơ thể của các cô gái trẻ trung, các cô ấy mặc váy ngắn trông na ná nhau, phân biệt bằng màu sắc cùng với một vài trang sức nho nhỏ, có người búi tóc cao, có người uốn lọn to xõa trên vai, trông có vẻ mệt mỏi, nhưng lớp trang điểm không hề bị phá hỏng chút nào, mỗi một người tách riêng ra đều trên tám điểm nhan sắc.
Các cô ấy thấy tôi đứng trong góc tường mặc đồng phụ, cười tít mắt hỏi Lâm Thụy An, “Cậu bé đẹp trai này là ai vậy, lính mới à?” Lời nói còn kéo dài âm cuối nghe yếu mềm.
“Tạm thời thì không, chỉ dẫn cậu ấy đến công ty tham quan thôi.”
Lâm Thụy An vỗ lưng tôi một cái, hai cô gái nhân cơ hội chen đến cạnh tôi, một trong đó vươn ngón tay sơn màu bạc hà chọt nhẹ má tôi, “Em trai bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười chín.” Tôi khai tuổi mụ, cả người từ đầu đến chân đều căng thẳng, lúng túng lui về sau một bước, nặng nề tựa trên tường thang máy lạnh ngắc, đổi lấy một hồi tấm tắc thanh thúy.
“Không được rồi, thật là tiểu tai họa mà.”
“Biết đâu ký hợp đồng thuận lợi thì sẽ là sư đệ các cô đấy.” Lâm Thụy An kéo tôi ra khỏi những sắc màu sặc sỡ, khi thang máy “Đinh” một tiếng dừng lại thì bước ra ngoài, “Cám ơn các cô nhé, chúng tôi đi.”
“Cố gắng lên đó!” Các cô gái trong thang máy nháy mắt với tôi, tôi gật lia lịa, lễ phép chào tạm biệt các cô.
Tôi thật sự không biết cách ứng phó với con gái mà.
Lâm Thụy An nhìn tôi cười không tốt lành gì, “Thiếu niên à, có bạn gái không.”
Tôi nói, “Không có.”
“Thế, có bạn trai không?”
“Không…”
Tôi quay đầu thật mạnh nhìn y.