Dịch giả: Từ Thanh Phàm
Cảnh Trừng tổ chức phản công thêm vài lần, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được tình hình đang bất lợi.
Sau khi hồi sinh lần thứ ba, cô bắt đầu thấy chán nản, cũng biết mình sắp không thể kiên trì được lâu nữa.
Lúc mới bắt đầu, rất nhiều người chơi thường thất bại khi làm chỉ huy. Nguyên nhân không phải bởi vì họ không hiểu cách đánh mà do họ không đủ tự tin vào bản thân. Khi đang ở thế thua, không có nghĩa là không thể lật kèo, nhưng nếu chính bản thân mình cũng buông xuôi thì đồng đội làm sao dám gửi gắm tính mạng của mình cho bạn.
Cảnh Trừng giờ đang ở giai đoạn này. Cô vẫn cứ im lặng điều khiển nhân vật cầm sư loli lao vào quân thù.
Chỉ biết lặng lẽ giết địch.
Nhưng vẫn không thay đổi được cục diện.
Chỉ chốc lát sau.
[Hệ thống nhắc nhở]: Hiệp sĩ Khấp Mặc Ngân đã giữ bảo tàng được ba phút, hai phút nữa có thể thành công mở bảo tàng.
Kết quả của trận đấu dường như đã rõ, có lẽ mọi người không cần phải lãng phí thời gian nữa rồi.
Trong đoàn vẫn có người quyết không chịu thua, họ vẫn đang tấn công vào hướng Đông. Có người thì đã chấp nhận thất bại, họ treo máy tại điểm hồi sinh để chờ thêm hai phút nữa, khi địch nhân mở được bảo tàng là có thể thoát ra.
Trong YY không một ai nói chuyện, chỉ có tiếng gõ bàn phím cùng ánh sáng xanh nhấp nháy như đang nhắc nhở mọi người rằng đoàn trưởng của họ vẫn đang ương ngạnh thực hiện trách nhiệm của mình.
- Trận đấu còn chưa kết thúc.
Tất cả mọi người đều im lặng, đột nhiên trong kênh xuất hiện một cái đèn xanh.
Một giọng nam trầm ổn, ôn hòa, như từ trên trời rơi xuống:
- Mọi người nghe theo lệnh của tôi.
- Đội một và đội hai ở tại chỗ chờ lệnh, những người còn lại theo tôi đánh úp từ phía khác.
Cảnh Trừng giật mình, quay đầu lại thì nhìn thấy Đàm Dật đang nói chuyện.
Anh chăm chú đang nhìn vào máy tính với ánh mắt kiên định.
Có thể nói, ánh mắt ấy vẫn kiên định như thế từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ.
- Chiến sĩ mặc áo giáp đỏ phía đối diện chính là chỉ huy của địch, chúng ta sẽ đánh lén hắn.
Đàm Dật chỉ huy rành mạch, chỉ lệnh chính xác.
- Mọi người phải nhớ đừng chém giết lung tung, dồn tất cả sát thương đánh vào hắn cho đến khi hắn bị giết ra khỏi bản đồ mới thôi.
Bắt giặc trước bắt vua, chỉ cần tên chỉ huy bị giết thì toàn bộ đội hình của địch sẽ chia năm sẻ bảy ngay.
- Bắt đầu hành động.
Anh lời ít ý nhiều phân phó xong, liền cầm kiếm nhảy lên lưng ngựa, đạp cương rồi dẫn đầu xung phong lên trước.
- Chiến trường còn chưa kết thúc, những ai còn sống đều chiến đấu đến giây phút cuối cùng cho tôi.
Trong kênh theo dõi cuộc chiến, có người nhạy bén nghe ra manh mối.
[Thư Sinh Không Thích Sách]: Định mệnh, thanh âm này... nghe quen quen?
[Mạch Tiêu Tiêu]: Anh cũng thấy thế à?
[Phù Vân A Khốn]: Không chỉ hai người thấy vậy đâu!!
[Đương Nhiên Là Tha Thứ Nàng]: Á đù, tôi cũng cảm thấy như thế!
[Thư Sinh Không Thích Sách]: Thực sự là tôi đang nghi ngờ lỗ tai mình, mấy ông nói xem giống ai?
[Mạch Tiêu Tiêu]: Tôi.. tôi.. tôi không dám nói! >_<
Bởi vì không thể tin nổi.
Toàn bộ người trong server đau khổ năn nỉ suốt mấy năm cũng chả thấy tung tích của chỉ huy đại thần đâu, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện trong một trận đoạt bảo nhỏ xíu như thế được?
Nhưng trong lòng bọn họ đều cùng nghĩ ngay đến một cái tên.
Rốt cục có người không nhịn được mà thốt lên: Là Nhạn tổng sao?
Có người đầu tiên, toàn bộ kênh liền trở nên ầm ĩ.
[Thư Sinh Không Thích Sách]: Tôi cũng thấy giống Nhạn tổng!
[Mạch Tiêu Tiêu]: Thật là Nhạn tổng ư?
[Đương Nhiên Là Tha Thứ Nàng]: Là hắn! Trừ hắn ra thì còn có thể là ai nữa! Cái thanh âm này, cái thần thái này thì chắc chắn sẽ không thể sai được!
[Cửu Trân Quả Kỷ]: Oh my god, Nhạn tổng chỉ huy đoạt bảo?!
[Lưu Lão Bản]: Ôi mẹ ơi!!! Tại hạ xin đưa 50k vàng cho ai còn trong bản đồ nhường lại vị trí cho tại hạ.
[Đương Nhiên Là Tha Thứ Nàng]: Tôi trả 100k!
[Bách Lý Triệt]: 500k!
[Lưu Lão Bản]: 1 triệu!
…
Kênh theo dõi trận đấu dù có bạo động thế nào vẫn không hề ảnh hưởng đến chiến trường bên trong.
Nhạn tổng một đường quá quan trảm tướng, kiếm khí tung hoành ba vạn dặm, tốc độ như gió lốc cuốn bay mọi thứ trên đường đi rồi lao đến trước mặt chỉ huy phe địch.
Chỉ huy phe địch tưởng rằng bên kia đã buông xuôi trận chiến này, đang tính uống chén trà mừng thắng lợi. Đột nhiên bị tập kích bất ngờ, khiến gã chưa kịp dùng kĩ năng đã bị giết mất một lần.
Cảnh Trừng cũng nhiệt huyết sôi trào. Cô tạm thời áp chế cảm xúc lo lắng và kinh ngạc, duy trì cảnh giác, buff máu để đảm bảo lượng HP của Nhạn tổng.
Chỉ là... Không phải Liên Hoa đã nói lần này anh trở về phải lặng lẽ hay sao?
Bây giờ mạo hiểm mở micro chỉ để giúp đỡ cô… Thật sự không có việc gì?
Nhạn tổng suất lĩnh quân đội chặn ở điểm phục sinh, chỉ cần tên thủ lĩnh kia xuất hiện là sẽ bị truy sát ngay.
Tài khoản kiếm khách này không biết lai lịch ra sao, kiếm pháp mạnh mẽ, từng chiêu đều đâm trúng điểm yếu. Tốc độ tay tất nhiên là nhanh hơn hắn không chỉ một ít mà là rất nhiều.
Chỉ huy mặc giáp đỏ bị giết quá bất ngờ, bắt đầu luống cuống, liền kêu gọi những người đang trông coi bảo tàng ở phía Đông về điểm phục sinh cứu viện. Chính vì vậy mà số người ở đây chiếm ưu thế hơn.
Nhạn tổng bố trí rành mạch:
- Đội một và đội hai lập tức đến đây ngay, tiếp tục tập trung giết gã giáp đỏ.
Lúc này số người hai bên bằng nhau. Giáp đỏ không cam chịu yếu thế, khi thấy bên phía Đông không có áp lực liền điều hết người ở đấy về đây, chỉ để lại đúng ba người trông bảo tàng.
Thời cơ đã đến, Nhạn tổng quay lại nói với Cảnh Trừng:
- Bé Ngoan, bên này từ giờ giao cho em chỉ huy.
Cảnh Trừng sửng sốt:
- Vậy còn anh?
Lông mày Nhạn tổng nhướng lên, ánh mắt sắc bén:
- Bảo tàng.
Cảnh Trừng hiểu ý, gật đầu cười:
- Dạ vâng.
Kiếm khách dũng mãnh nhất âm thầm rút lui khỏi tiền tuyến, vung roi thúc ngựa chạy thẳng về phía Đông.
Cảnh Trừng theo bản năng nhìn vào đồng hồ. 15:31:28, thời gian bảo tàng bị mở ra chỉ còn hai mươi ba giây.
Cảnh Trừng tiếp nhận quyền chỉ huy, liền mở micro, tiếng nói của cô to và rõ ràng:
- Giáp đỏ không có "nội công" phòng ngự. "Nội công" phe mình mạnh tay lên, đánh hắn!
- Dùng chiêu ngất đi, lại cho hắn xơi thêm một đao!
- "Trị liệu" cố lên, lực chiến của chúng ta thấp, cố gắng đừng để bị giết.
- Tiếp tục đánh hắn, đánh mạnh lên.
Chẳng mấy chốc, giáp đỏ đã phát hiện ý đồ của Nhạn tổng. Hắn lập tức điều động một lượng lớn người chi viện cho phía Đông. Bảo tàng mới là mấu chốt để chiến thắng, việc quan trọng nhất là bảo vệ nó, mình có bị giết ra ngoài đều không sao cả.
Nhìn thấy bên địch có xu hướng rút lui, Cảnh Trừng lập tức ra lệnh:
- Mọi người ngừng đuổi giết giáp đỏ, phong tỏa hết lối ra, không được để ai chạy thoát...
Còn chưa nói xong thì màn hình liền xuất hiện một dòng chữ màu vàng.
[Hệ thống nhắc nhở]: Bảo tàng rơi xuống.
[Hệ thống nhắc nhở]: Hiệp sĩ Nhất Dạ Liên Hoa đã chiếm được bảo tàng, nếu giữ được năm phút sẽ thành công mở được bảo tàng. Nếu trong thời gian này bảo tàng bị đoạt, thì thời gian sẽ được tính lại.
Tim Cảnh Trừng như vừa ngừng đập.
Hay lắm!
Thuận lợi hòa nhau một ván rồi!
Thời gian 15:31:49.
Nguy hiểm thật...
Khoảng cách đối phương mở được bảo tàng chỉ còn lại hai giây.
Đây có lẽ là trận đoạt bảo hồi hộp gây cấn nhất của cô.
Cảnh Trừng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu sang bên cạnh, cùng Nhạn tổng nhìn nhau cười.
- Còn chưa kết thúc đâu.
Nhạn tổng bình tĩnh nhắc nhở cô.
Cảnh Trừng gật đầu:
- Dạ vâng.
-----oo0oo-----
Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.
Cảnh Trừng tổ chức phản công thêm vài lần, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được tình hình đang bất lợi.
Sau khi hồi sinh lần thứ ba, cô bắt đầu thấy chán nản, cũng biết mình sắp không thể kiên trì được lâu nữa.
Lúc mới bắt đầu, rất nhiều người chơi thường thất bại khi làm chỉ huy. Nguyên nhân không phải bởi vì họ không hiểu cách đánh mà do họ không đủ tự tin vào bản thân. Khi đang ở thế thua, không có nghĩa là không thể lật kèo, nhưng nếu chính bản thân mình cũng buông xuôi thì đồng đội làm sao dám gửi gắm tính mạng của mình cho bạn.
Cảnh Trừng giờ đang ở giai đoạn này. Cô vẫn cứ im lặng điều khiển nhân vật cầm sư loli lao vào quân thù.
Chỉ biết lặng lẽ giết địch.
Nhưng vẫn không thay đổi được cục diện.
Chỉ chốc lát sau.
[Hệ thống nhắc nhở]: Hiệp sĩ Khấp Mặc Ngân đã giữ bảo tàng được ba phút, hai phút nữa có thể thành công mở bảo tàng.
Kết quả của trận đấu dường như đã rõ, có lẽ mọi người không cần phải lãng phí thời gian nữa rồi.
Trong đoàn vẫn có người quyết không chịu thua, họ vẫn đang tấn công vào hướng Đông. Có người thì đã chấp nhận thất bại, họ treo máy tại điểm hồi sinh để chờ thêm hai phút nữa, khi địch nhân mở được bảo tàng là có thể thoát ra.
Trong YY không một ai nói chuyện, chỉ có tiếng gõ bàn phím cùng ánh sáng xanh nhấp nháy như đang nhắc nhở mọi người rằng đoàn trưởng của họ vẫn đang ương ngạnh thực hiện trách nhiệm của mình.
- Trận đấu còn chưa kết thúc.
Tất cả mọi người đều im lặng, đột nhiên trong kênh xuất hiện một cái đèn xanh.
Một giọng nam trầm ổn, ôn hòa, như từ trên trời rơi xuống:
- Mọi người nghe theo lệnh của tôi.
- Đội một và đội hai ở tại chỗ chờ lệnh, những người còn lại theo tôi đánh úp từ phía khác.
Cảnh Trừng giật mình, quay đầu lại thì nhìn thấy Đàm Dật đang nói chuyện.
Anh chăm chú đang nhìn vào máy tính với ánh mắt kiên định.
Có thể nói, ánh mắt ấy vẫn kiên định như thế từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ.
- Chiến sĩ mặc áo giáp đỏ phía đối diện chính là chỉ huy của địch, chúng ta sẽ đánh lén hắn.
Đàm Dật chỉ huy rành mạch, chỉ lệnh chính xác.
- Mọi người phải nhớ đừng chém giết lung tung, dồn tất cả sát thương đánh vào hắn cho đến khi hắn bị giết ra khỏi bản đồ mới thôi.
Bắt giặc trước bắt vua, chỉ cần tên chỉ huy bị giết thì toàn bộ đội hình của địch sẽ chia năm sẻ bảy ngay.
- Bắt đầu hành động.
Anh lời ít ý nhiều phân phó xong, liền cầm kiếm nhảy lên lưng ngựa, đạp cương rồi dẫn đầu xung phong lên trước.
- Chiến trường còn chưa kết thúc, những ai còn sống đều chiến đấu đến giây phút cuối cùng cho tôi.
Trong kênh theo dõi cuộc chiến, có người nhạy bén nghe ra manh mối.
[Thư Sinh Không Thích Sách]: Định mệnh, thanh âm này... nghe quen quen?
[Mạch Tiêu Tiêu]: Anh cũng thấy thế à?
[Phù Vân A Khốn]: Không chỉ hai người thấy vậy đâu!!
[Đương Nhiên Là Tha Thứ Nàng]: Á đù, tôi cũng cảm thấy như thế!
[Thư Sinh Không Thích Sách]: Thực sự là tôi đang nghi ngờ lỗ tai mình, mấy ông nói xem giống ai?
[Mạch Tiêu Tiêu]: Tôi.. tôi.. tôi không dám nói! >_<
Bởi vì không thể tin nổi.
Toàn bộ người trong server đau khổ năn nỉ suốt mấy năm cũng chả thấy tung tích của chỉ huy đại thần đâu, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện trong một trận đoạt bảo nhỏ xíu như thế được?
Nhưng trong lòng bọn họ đều cùng nghĩ ngay đến một cái tên.
Rốt cục có người không nhịn được mà thốt lên: Là Nhạn tổng sao?
Có người đầu tiên, toàn bộ kênh liền trở nên ầm ĩ.
[Thư Sinh Không Thích Sách]: Tôi cũng thấy giống Nhạn tổng!
[Mạch Tiêu Tiêu]: Thật là Nhạn tổng ư?
[Đương Nhiên Là Tha Thứ Nàng]: Là hắn! Trừ hắn ra thì còn có thể là ai nữa! Cái thanh âm này, cái thần thái này thì chắc chắn sẽ không thể sai được!
[Cửu Trân Quả Kỷ]: Oh my god, Nhạn tổng chỉ huy đoạt bảo?!
[Lưu Lão Bản]: Ôi mẹ ơi!!! Tại hạ xin đưa 50k vàng cho ai còn trong bản đồ nhường lại vị trí cho tại hạ.
[Đương Nhiên Là Tha Thứ Nàng]: Tôi trả 100k!
[Bách Lý Triệt]: 500k!
[Lưu Lão Bản]: 1 triệu!
…
Kênh theo dõi trận đấu dù có bạo động thế nào vẫn không hề ảnh hưởng đến chiến trường bên trong.
Nhạn tổng một đường quá quan trảm tướng, kiếm khí tung hoành ba vạn dặm, tốc độ như gió lốc cuốn bay mọi thứ trên đường đi rồi lao đến trước mặt chỉ huy phe địch.
Chỉ huy phe địch tưởng rằng bên kia đã buông xuôi trận chiến này, đang tính uống chén trà mừng thắng lợi. Đột nhiên bị tập kích bất ngờ, khiến gã chưa kịp dùng kĩ năng đã bị giết mất một lần.
Cảnh Trừng cũng nhiệt huyết sôi trào. Cô tạm thời áp chế cảm xúc lo lắng và kinh ngạc, duy trì cảnh giác, buff máu để đảm bảo lượng HP của Nhạn tổng.
Chỉ là... Không phải Liên Hoa đã nói lần này anh trở về phải lặng lẽ hay sao?
Bây giờ mạo hiểm mở micro chỉ để giúp đỡ cô… Thật sự không có việc gì?
Nhạn tổng suất lĩnh quân đội chặn ở điểm phục sinh, chỉ cần tên thủ lĩnh kia xuất hiện là sẽ bị truy sát ngay.
Tài khoản kiếm khách này không biết lai lịch ra sao, kiếm pháp mạnh mẽ, từng chiêu đều đâm trúng điểm yếu. Tốc độ tay tất nhiên là nhanh hơn hắn không chỉ một ít mà là rất nhiều.
Chỉ huy mặc giáp đỏ bị giết quá bất ngờ, bắt đầu luống cuống, liền kêu gọi những người đang trông coi bảo tàng ở phía Đông về điểm phục sinh cứu viện. Chính vì vậy mà số người ở đây chiếm ưu thế hơn.
Nhạn tổng bố trí rành mạch:
- Đội một và đội hai lập tức đến đây ngay, tiếp tục tập trung giết gã giáp đỏ.
Lúc này số người hai bên bằng nhau. Giáp đỏ không cam chịu yếu thế, khi thấy bên phía Đông không có áp lực liền điều hết người ở đấy về đây, chỉ để lại đúng ba người trông bảo tàng.
Thời cơ đã đến, Nhạn tổng quay lại nói với Cảnh Trừng:
- Bé Ngoan, bên này từ giờ giao cho em chỉ huy.
Cảnh Trừng sửng sốt:
- Vậy còn anh?
Lông mày Nhạn tổng nhướng lên, ánh mắt sắc bén:
- Bảo tàng.
Cảnh Trừng hiểu ý, gật đầu cười:
- Dạ vâng.
Kiếm khách dũng mãnh nhất âm thầm rút lui khỏi tiền tuyến, vung roi thúc ngựa chạy thẳng về phía Đông.
Cảnh Trừng theo bản năng nhìn vào đồng hồ. 15:31:28, thời gian bảo tàng bị mở ra chỉ còn hai mươi ba giây.
Cảnh Trừng tiếp nhận quyền chỉ huy, liền mở micro, tiếng nói của cô to và rõ ràng:
- Giáp đỏ không có "nội công" phòng ngự. "Nội công" phe mình mạnh tay lên, đánh hắn!
- Dùng chiêu ngất đi, lại cho hắn xơi thêm một đao!
- "Trị liệu" cố lên, lực chiến của chúng ta thấp, cố gắng đừng để bị giết.
- Tiếp tục đánh hắn, đánh mạnh lên.
Chẳng mấy chốc, giáp đỏ đã phát hiện ý đồ của Nhạn tổng. Hắn lập tức điều động một lượng lớn người chi viện cho phía Đông. Bảo tàng mới là mấu chốt để chiến thắng, việc quan trọng nhất là bảo vệ nó, mình có bị giết ra ngoài đều không sao cả.
Nhìn thấy bên địch có xu hướng rút lui, Cảnh Trừng lập tức ra lệnh:
- Mọi người ngừng đuổi giết giáp đỏ, phong tỏa hết lối ra, không được để ai chạy thoát...
Còn chưa nói xong thì màn hình liền xuất hiện một dòng chữ màu vàng.
[Hệ thống nhắc nhở]: Bảo tàng rơi xuống.
[Hệ thống nhắc nhở]: Hiệp sĩ Nhất Dạ Liên Hoa đã chiếm được bảo tàng, nếu giữ được năm phút sẽ thành công mở được bảo tàng. Nếu trong thời gian này bảo tàng bị đoạt, thì thời gian sẽ được tính lại.
Tim Cảnh Trừng như vừa ngừng đập.
Hay lắm!
Thuận lợi hòa nhau một ván rồi!
Thời gian 15:31:49.
Nguy hiểm thật...
Khoảng cách đối phương mở được bảo tàng chỉ còn lại hai giây.
Đây có lẽ là trận đoạt bảo hồi hộp gây cấn nhất của cô.
Cảnh Trừng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu sang bên cạnh, cùng Nhạn tổng nhìn nhau cười.
- Còn chưa kết thúc đâu.
Nhạn tổng bình tĩnh nhắc nhở cô.
Cảnh Trừng gật đầu:
- Dạ vâng.
-----oo0oo-----
Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.