Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: An Yên
Quả nhiên, sáng thứ hai, Cảnh Trừng mang theo một đôi mắt gấu trúc đi học.
Đã học đến năm thứ ba nhưng đây là lần đầu tiên cô đi học muộn, vội tới mức tóc cũng không kịp chải.
Vì xấu hổ do tới muộn, hôm nay cô không dám ngang nhiên chơi điện thoại di động ở trong lớp nữa, mãi tới giờ ăn trưa mới dành thời gian liên lạc với Đàm Dật.
Cảnh Trừng: Xin lỗi >_< em đi học muộn, giờ mới vừa tan học.
Đàm Dật: Sao lại đi học muộn?
Cảnh Trừng: Ngủ quên ạ >_<
Đàm Dật: Chuông không reo à?
Cảnh Trừng: Có reo, nhưng mà không có nghe thấy >_<
Cảnh Trừng chợt nảy ra một ý.
Hay là cô xin Nhạn tổng ghi âm cho cô một cái chuông báo chuyên dụng, để sau này mỗi ngày đều có thể tinh thần sảng khoái mà rời giường?
Đàm Dật: Ăn cơm chưa?
Cảnh Trừng: Vẫn chưa, còn anh?
Đàm Dật: Anh đang ăn ở nhà bà ngoại. (1)
Ngoài Bà Gia? Cảnh Trừng lại tưởng là cái quán ăn rất nổi tiếng kia, bèn hỏi: Ăn với ai vậy ạ?
Đàm Dật: Với bà ngoại.
Phụt...
Cảnh Trừng giật mình, thì ra là ý bảo nhà của bà ngoại.
Cảnh Trừng: Hôm nay anh về nhà bà ngoại?
Đàm Dật: Ừ.
Đàm Dật: Chưa gì đã vặn hỏi anh thế rồi à.
Cảnh Trừng:...
Giọng điệu trêu chọc của anh làm cô đỏ mặt, không không không, cô đâu có cái ý đó!
Đàm Dật: Hôm qua anh đã nhờ mấy người quản lý bang đứng ra giải thích rồi, giờ em vào nhóm chat của bang đi.
Cảnh Trừng: Giải thích cái gì?
Đàm Dật: Thì là cái tài khoản Bé Ngoan kia lúc đầu là của em họ anh, sau này mới chuyển qua cho em.
Hay có thể hiểu, kẻ gây chuyện đều là ‘em họ’ làm, chẳng liên quan gì tới Cảnh Trừng.
Cảnh Trừng: Ý mà, hình như là em họ của em mà?
Đàm Dật: Thì sau này cũng như nhau thôi.
Cảnh Trừng: _(:з)∠)_
Giải thích như thế thì mọi chuyện đều rõ, Nhạn tổng đối xử tốt với Bé Ngoan thì ra là có nguyên nhân, trông nom em họ mình một chút chung quy là chuyện đương nhiên. Còn sau đó cái gì mà đổi qua cho cô gái khác chơi, và cô gái ấy trong hiện thực có quan hệ gì đó với Nhạn tổng, thì đó lại là chuyện khác.
Cảnh Trừng nghĩ thầm, em họ của Nhạn tổng à? Lần này Dương Dịch là kiếm được hời rồi, đây chẳng khác gì cầm được một tấm kim bài miễn tử, xem sau này còn ai dám ở trong bang hội ý kiến ý cò gì với thằng nhóc không.
Giải quyết xong vấn đề, đương nhiên Cảnh Trừng thuận theo ý của Nhạn tổng trở về nhóm chat của bang hội.
Các bộ phận cơ thể vẫn chém gió nhiệt tình. Cảnh Trừng chỉ rời đi một lúc, mà lượng tin nhắn đã lên tới 999+.
Trong bang có một cô nàng làm nghề làm bánh ngọt, dạo này tự nhiên toát ra ý tưởng, muốn lấy nick name của mọi người trong nhóm chat để làm một hộp bánh quy với tạo hình đặc biệt, khiến mọi người trong bang đều vô cùng phấn khích.
Ai nấy đều nhiệt tình tăng vọt, tên mình được làm thành bánh mà, nghe rất mới mẻ và cảm thấy như chính mình cũng tham gia làm bánh vậy.
Đây là một chuyện cực có tính khiêu chiến nha, bởi vì có nhiều tên nick rất khó tạo hình, em gái kia mất cả một tuần lễ mới hoàn thành.
Cảnh Trừng cũng nhận được một hộp bánh quy màu xanh lục thuộc về cô. Cái bánh nho nhỏ hình trứng, vì để phù hợp với màu xanh lục, nên bánh được làm vị trà xanh, hương vị rất là thơm ngát ngon miệng.
Mọi người đều lần lượt nhận được bánh quy của mình, nhưng cũng có người không được như ý.
[Lông chân mới mọc của Nhạn tổng]: Hic, tại sao tôi lại lấy cái tên này cơ chứ, chỉ có một sợi râu bé tí là sao? Bé lớn tôi chưa bao giờ thấy cái bánh quy nào hình cọng lông thế này cả, cô không thể làm cho tôi cái bánh to to một tí à?!
[Tiếng cười như chuông bạc của Nhạn tổng]: Con khỉ! Mi nên thấy đủ đi, lão tử là một tiếng cười này, ngay cả một cọng lông cũng không có!
[Cái ấy cứng cáp của Nhạn tổng]: Còn bà đây thì sao? Bà vừa không nhỏ lại cũng không trừu tượng, tại sao cũng không có bánh?
[Em gái làm bánh quy]: Nick name của mi, ta chưa nhìn thấy bao giờ, làm sao mà làm được?
[Cái ấy cứng cáp của Nhạn tổng]: Con trai mi lớn tướng luôn rồi, mà còn dám nói với ta là chưa từng nhìn thấy bao giờ?
[Em gái làm bánh quy]: Nhưng mà ta chưa có nhìn thấy của Nhạn tổng!
[Cái ấy cứng cáp của Nhạn tổng]: Mi đi mà hỏi Bé Ngoan ấy!
Phụt...
Cảnh Trừng phun cái ào vào màn hình, quả thực là nằm im cũng trúng đạn.
Đêm đó, Cảnh Trừng đắc chí chia sẻ ảnh cái bánh quy màu xanh của mình với Nhạn tổng.
- Sao hả, dễ thương không?
- Ừ, giống em lắm.
A?
Cảnh Trừng bất ngờ không kịp phòng.
Giống cô lắm? Ý là dễ thương sao?
Cô lên tiếng, mặt dày hỏi:
- Em… dễ thương lắm hả?
- Ừ.
- Dễ thương ở chỗ nào...
Đàm Dật cười cười.
- Muốn biết thật sao?
Cảnh Trừng không hiểu ra sao.
- Đương nhiên rồi.
Nhạn tổng nói năng kiểu ấy, chẳng lẽ cái chữ ‘dễ thương’ kia không thể hiểu giống như kiểu bình thường? Cảnh Trừng bỗng có dự cảm xấu.
Quả nhiên.
- Lần trước ở tiệm net, lúc em chơi game, cả người cũng uốn éo theo kĩ năng luôn.
- Phụt...
Cảnh Trừng hết chỗ nói, cái đó thì có gì mà dễ thương?
Chắc không đến nỗi xấu lắm chứ?
Lúc cô chơi game quá tập trung, đúng là có thói quen nho nhỏ đó. Bạn cùng phòng của cô đã sớm quen rồi, giờ bị Nhạn tổng nói như thế, tự nhiên làm cô rất mắc cỡ.
Cảnh Trừng dè dặt hỏi:
- Lần trước anh nói lần đầu tiên theo đuổi con gái, là nói em ấy ạ?
Cô biết hỏi cái chuyện này rất là ngốc, nhưng mà trong lòng không nhịn được muốn xác nhận lại một lần.
Đàm Dật:
- Đương nhiên, dạo này ngoài em ra, anh đâu có tiếp xúc với cô gái nào khác.
Cảnh Trừng ấp úng một lúc.
- Sao vậy?
Cảnh Trừng lúng túng:
- Đâu có gì, chỉ là cảm thấy hơi đột ngột...
- Tại sao?
- Chúng ta... hình như đâu có tỏ rõ tâm ý với nhau.
Im lặng hai giây, Đàm Dật nói:
- Thế nào mới gọi là rỏ rõ với nhau? Nói cảm nghĩ của em nghe xem.
- Ờ thì...
Cái này Cảnh Trừng không thể nào nói rõ được, chẳng lẽ lại nói kiểu khẳng định như là ‘anh thích em’ hay đại loại như thế?
Nhưng mà những lời kiểu như vậy, có lẽ phải là cô bày tỏ với Nhạn tổng trước mới đúng.
Đàm Dật đột nhiên nói:
- Có cơ hội mời em qua nhà bà ngoại ăn cơm.
-...
Cảnh Trừng ngớ ra nửa ngày mới hiểu được ý anh, mặt đỏ bừng.
Từ ‘nhà bà ngoại’ lần này, hẳn là cô không có hiểu sai ý đâu nhỉ?
Ngay cả kiểu tỏ tình của Nhạn tổng, cũng thật là độc đáo...
--------------------------------
Chú thích:
(1) Cảnh Trừng tưởng Đàm Dật nói: Anh đang ăn ở ngoài Bà Gia.
-----oo0oo-----
Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.
Biên: An Yên
Quả nhiên, sáng thứ hai, Cảnh Trừng mang theo một đôi mắt gấu trúc đi học.
Đã học đến năm thứ ba nhưng đây là lần đầu tiên cô đi học muộn, vội tới mức tóc cũng không kịp chải.
Vì xấu hổ do tới muộn, hôm nay cô không dám ngang nhiên chơi điện thoại di động ở trong lớp nữa, mãi tới giờ ăn trưa mới dành thời gian liên lạc với Đàm Dật.
Cảnh Trừng: Xin lỗi >_< em đi học muộn, giờ mới vừa tan học.
Đàm Dật: Sao lại đi học muộn?
Cảnh Trừng: Ngủ quên ạ >_<
Đàm Dật: Chuông không reo à?
Cảnh Trừng: Có reo, nhưng mà không có nghe thấy >_<
Cảnh Trừng chợt nảy ra một ý.
Hay là cô xin Nhạn tổng ghi âm cho cô một cái chuông báo chuyên dụng, để sau này mỗi ngày đều có thể tinh thần sảng khoái mà rời giường?
Đàm Dật: Ăn cơm chưa?
Cảnh Trừng: Vẫn chưa, còn anh?
Đàm Dật: Anh đang ăn ở nhà bà ngoại. (1)
Ngoài Bà Gia? Cảnh Trừng lại tưởng là cái quán ăn rất nổi tiếng kia, bèn hỏi: Ăn với ai vậy ạ?
Đàm Dật: Với bà ngoại.
Phụt...
Cảnh Trừng giật mình, thì ra là ý bảo nhà của bà ngoại.
Cảnh Trừng: Hôm nay anh về nhà bà ngoại?
Đàm Dật: Ừ.
Đàm Dật: Chưa gì đã vặn hỏi anh thế rồi à.
Cảnh Trừng:...
Giọng điệu trêu chọc của anh làm cô đỏ mặt, không không không, cô đâu có cái ý đó!
Đàm Dật: Hôm qua anh đã nhờ mấy người quản lý bang đứng ra giải thích rồi, giờ em vào nhóm chat của bang đi.
Cảnh Trừng: Giải thích cái gì?
Đàm Dật: Thì là cái tài khoản Bé Ngoan kia lúc đầu là của em họ anh, sau này mới chuyển qua cho em.
Hay có thể hiểu, kẻ gây chuyện đều là ‘em họ’ làm, chẳng liên quan gì tới Cảnh Trừng.
Cảnh Trừng: Ý mà, hình như là em họ của em mà?
Đàm Dật: Thì sau này cũng như nhau thôi.
Cảnh Trừng: _(:з)∠)_
Giải thích như thế thì mọi chuyện đều rõ, Nhạn tổng đối xử tốt với Bé Ngoan thì ra là có nguyên nhân, trông nom em họ mình một chút chung quy là chuyện đương nhiên. Còn sau đó cái gì mà đổi qua cho cô gái khác chơi, và cô gái ấy trong hiện thực có quan hệ gì đó với Nhạn tổng, thì đó lại là chuyện khác.
Cảnh Trừng nghĩ thầm, em họ của Nhạn tổng à? Lần này Dương Dịch là kiếm được hời rồi, đây chẳng khác gì cầm được một tấm kim bài miễn tử, xem sau này còn ai dám ở trong bang hội ý kiến ý cò gì với thằng nhóc không.
Giải quyết xong vấn đề, đương nhiên Cảnh Trừng thuận theo ý của Nhạn tổng trở về nhóm chat của bang hội.
Các bộ phận cơ thể vẫn chém gió nhiệt tình. Cảnh Trừng chỉ rời đi một lúc, mà lượng tin nhắn đã lên tới 999+.
Trong bang có một cô nàng làm nghề làm bánh ngọt, dạo này tự nhiên toát ra ý tưởng, muốn lấy nick name của mọi người trong nhóm chat để làm một hộp bánh quy với tạo hình đặc biệt, khiến mọi người trong bang đều vô cùng phấn khích.
Ai nấy đều nhiệt tình tăng vọt, tên mình được làm thành bánh mà, nghe rất mới mẻ và cảm thấy như chính mình cũng tham gia làm bánh vậy.
Đây là một chuyện cực có tính khiêu chiến nha, bởi vì có nhiều tên nick rất khó tạo hình, em gái kia mất cả một tuần lễ mới hoàn thành.
Cảnh Trừng cũng nhận được một hộp bánh quy màu xanh lục thuộc về cô. Cái bánh nho nhỏ hình trứng, vì để phù hợp với màu xanh lục, nên bánh được làm vị trà xanh, hương vị rất là thơm ngát ngon miệng.
Mọi người đều lần lượt nhận được bánh quy của mình, nhưng cũng có người không được như ý.
[Lông chân mới mọc của Nhạn tổng]: Hic, tại sao tôi lại lấy cái tên này cơ chứ, chỉ có một sợi râu bé tí là sao? Bé lớn tôi chưa bao giờ thấy cái bánh quy nào hình cọng lông thế này cả, cô không thể làm cho tôi cái bánh to to một tí à?!
[Tiếng cười như chuông bạc của Nhạn tổng]: Con khỉ! Mi nên thấy đủ đi, lão tử là một tiếng cười này, ngay cả một cọng lông cũng không có!
[Cái ấy cứng cáp của Nhạn tổng]: Còn bà đây thì sao? Bà vừa không nhỏ lại cũng không trừu tượng, tại sao cũng không có bánh?
[Em gái làm bánh quy]: Nick name của mi, ta chưa nhìn thấy bao giờ, làm sao mà làm được?
[Cái ấy cứng cáp của Nhạn tổng]: Con trai mi lớn tướng luôn rồi, mà còn dám nói với ta là chưa từng nhìn thấy bao giờ?
[Em gái làm bánh quy]: Nhưng mà ta chưa có nhìn thấy của Nhạn tổng!
[Cái ấy cứng cáp của Nhạn tổng]: Mi đi mà hỏi Bé Ngoan ấy!
Phụt...
Cảnh Trừng phun cái ào vào màn hình, quả thực là nằm im cũng trúng đạn.
Đêm đó, Cảnh Trừng đắc chí chia sẻ ảnh cái bánh quy màu xanh của mình với Nhạn tổng.
- Sao hả, dễ thương không?
- Ừ, giống em lắm.
A?
Cảnh Trừng bất ngờ không kịp phòng.
Giống cô lắm? Ý là dễ thương sao?
Cô lên tiếng, mặt dày hỏi:
- Em… dễ thương lắm hả?
- Ừ.
- Dễ thương ở chỗ nào...
Đàm Dật cười cười.
- Muốn biết thật sao?
Cảnh Trừng không hiểu ra sao.
- Đương nhiên rồi.
Nhạn tổng nói năng kiểu ấy, chẳng lẽ cái chữ ‘dễ thương’ kia không thể hiểu giống như kiểu bình thường? Cảnh Trừng bỗng có dự cảm xấu.
Quả nhiên.
- Lần trước ở tiệm net, lúc em chơi game, cả người cũng uốn éo theo kĩ năng luôn.
- Phụt...
Cảnh Trừng hết chỗ nói, cái đó thì có gì mà dễ thương?
Chắc không đến nỗi xấu lắm chứ?
Lúc cô chơi game quá tập trung, đúng là có thói quen nho nhỏ đó. Bạn cùng phòng của cô đã sớm quen rồi, giờ bị Nhạn tổng nói như thế, tự nhiên làm cô rất mắc cỡ.
Cảnh Trừng dè dặt hỏi:
- Lần trước anh nói lần đầu tiên theo đuổi con gái, là nói em ấy ạ?
Cô biết hỏi cái chuyện này rất là ngốc, nhưng mà trong lòng không nhịn được muốn xác nhận lại một lần.
Đàm Dật:
- Đương nhiên, dạo này ngoài em ra, anh đâu có tiếp xúc với cô gái nào khác.
Cảnh Trừng ấp úng một lúc.
- Sao vậy?
Cảnh Trừng lúng túng:
- Đâu có gì, chỉ là cảm thấy hơi đột ngột...
- Tại sao?
- Chúng ta... hình như đâu có tỏ rõ tâm ý với nhau.
Im lặng hai giây, Đàm Dật nói:
- Thế nào mới gọi là rỏ rõ với nhau? Nói cảm nghĩ của em nghe xem.
- Ờ thì...
Cái này Cảnh Trừng không thể nào nói rõ được, chẳng lẽ lại nói kiểu khẳng định như là ‘anh thích em’ hay đại loại như thế?
Nhưng mà những lời kiểu như vậy, có lẽ phải là cô bày tỏ với Nhạn tổng trước mới đúng.
Đàm Dật đột nhiên nói:
- Có cơ hội mời em qua nhà bà ngoại ăn cơm.
-...
Cảnh Trừng ngớ ra nửa ngày mới hiểu được ý anh, mặt đỏ bừng.
Từ ‘nhà bà ngoại’ lần này, hẳn là cô không có hiểu sai ý đâu nhỉ?
Ngay cả kiểu tỏ tình của Nhạn tổng, cũng thật là độc đáo...
--------------------------------
Chú thích:
(1) Cảnh Trừng tưởng Đàm Dật nói: Anh đang ăn ở ngoài Bà Gia.
-----oo0oo-----
Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.