Gần đây Hạ Vũ bận rộn nhiều việc, hầu như mỗi ngày đều tăng ca. Tô Lý buồn bã ỉu xìu ngồi trên sô pha, vuốt ve đầu của Tiểu Bạch đang ngồi bên người cậu, đôi mắt nhìn xa xăm, “Mèo con à, mày có đói không…”
“Meo meo…” Tiểu Bạch cũng hữu khí vô lực kêu hai tiếng, rõ ràng cũng đói bụng.
“Đêm nay Hạ Vũ lại tăng ca, chờ một chút đi. Lát nữa anh ấy sẽ về.” Tô Lý bắt đầu an ủi Tiểu Bạch, thực ra cũng là an ủi chính mình, cứ chờ một lát nữa Hạ Vũ sẽ về nhà nấu cơm.
Trong nhà chỉ có mỗi Hạ Vũ biết làm cơm, chỉ cần Hạ Vũ tăng ca, Tô Lý và Tiểu Bạch nhất định chịu đói.
Tô Lý không phải chưa từng nghĩ tới mua thức ăn bên ngoài, nhưng sau khi ăn vài lần, cậu hoàn toàn không muốn ăn nữa, cậu chỉ thích cơm Hạ Vũ nấu thôi. Hơn nữa, ăn một mình rất cô đơn, vậy nên Tô Lý tình nguyện chịu đói cũng muốn chờ Hạ Vũ về cùng ăn.
Buổi tối mười giờ, Hạ Vũ rốt cục cũng về nhà.
Lúc này, Tô Lý đang nằm ngủ trên sô pha.
Anh nhìn cậu, có chút áy náy, nhất định là đứa ngốc này chẳng ăn uống gì, cứ như thế chờ anh về.
Không kịp thay quần áo, Hạ Vũ nhanh chóng vào nhà bếp nấu bữa cơm đơn giản cho hai người.
Trong mơ, Tô Lý thấy Hạ Vũ làm cho cậu rất nhiều đồ ăn ngon, khiến cho nước bọt cậu chảy ròng ròng.
Đương lúc cậu đang tận tình hưởng thụ, đột nhiên thức ăn bay mất, cậu rất muốn kéo chúng nó về, nhưng mà không bắt được. Tô Lý thật muốn khóc.
Cậu đột nhiên tỉnh lại, phát hiện ra Hạ Vũ đang nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, gọi cậu.
Hóa ra vừa rồi cậu nằm mơ.
“Anh đã làm xong cơm rồi, mau đứng lên ăn đi. Em đói lắm rồi phải không?” Hạ Vũ vừa áy náy vừa đau lòng.
Tô Lý nghe thấy được ăn, lập tức vui vẻ chạy vào phòng bếp, quả nhiên thấy cơm tối Hạ Vũ đã chuẩn bị.
Cậu đói cực kì, nhanh chóng hưởng thụ thức ăn ngon, quá là ngon luôn…
“Em ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn.” Hạ Vũ thấy Tô Lý ăn vội như vậy, lắc đầu, cười cười nhắc nhở.
Tô Lý ăn no rồi rất có tinh thần, vui tươi hớn hở đi tắm rửa, xong xuôi đi ra lại không thấy Hạ Vũ trong phòng ngủ. Hả? Hạ Vũ còn không định đi ngủ sao?
Cậu ra ngoài, thấy Hạ Vũ vẫn đang bận rộn trước máy tính, ngay cả quần áo cũng chưa thay. Tô Lý nhận ra chiếc máy tính kìa là cái Hạ Vũ chuyên dùng để làm việc, nói cách khác, anh còn chưa làm xong công việc đã phải gấp gáp trở về.
Nhìn đồng hồ, giờ đã gần mười hai giờ rồi, Hạ Vũ vẫn chẳng hề muốn nghỉ ngơi. Cậu biết gần đây anh bề bộn nhiều việc, nhưng không nghĩ tới ngay cả về nhà cũng phải tăng ca.
Trong lòng Tô Lý ê ẩm, rất chua xót. Hạ Vũ bận như thế, cậu còn không biết thông cảm cho anh, trái lại còn khiến anh phải về nhà hầu hạ cậu ba bữa một ngày.
Nếu như lúc nãy không khiến anh phải làm cơm mất nhiều thời gian như vậy, giờ Hạ Vũ hẳn là đã làm xong việc rồi.
Tô Lý không tới quấy rầy Hạ Vũ, yên lặng quay vào phòng ngủ.
Rất nhanh tới một giờ, Hạ Vũ rốt cục cũng lên giường nghỉ ngơi. Hai phút sau, anh đã ngủ say.
Tô Lý nhẹ nhàng nghiêng người qua, yêu thương nhìn Hạ Vũ rất mệt mỏi.
Nếu như Hạ Vũ về nhà không phải vội vội vàng vàng làm cơm cho cậu, đổi lại về nhà có thể ăn cơm do cậu làm, vậy hẳn sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Thế nên Tô Lý quyết định học nấu cơm, cậu muốn Hạ Vũ không cần phải vừa làm việc vừa lo lắng cho cậu nữa.
Buổi chiều hôm sau không có tiết, Tô Lý đi tới hiệu sách mua hai cuốn《Cách học nấu ăn nhanh nhất 》và 《30 cách làm món ăn tại nhà 》.
Trở về nhà tỉ mỉ nghiên cứu cũng tới trưa, thoạt nhìn có vẻ không khó lắm. Tô Lý chuẩn bị kĩ lưỡng lý thuyết để vận dụng vào thực tiễn.
Do là lần đầu tiên, Tô Lý chỉ chuẩn bị làm những món đơn giản, trước hết thử cải trắng xào dấm xem…
Cách làm cải trắng xào dấm:
1, Chuẩn bị cải trắng 400g
400g là bao nhiêu? Có phải là một củ không? Tô Lý nhanh chóng lấy một củ cải.
2, Xắt củ cải.
Cái này đơn giản nè.
Sau khi xử lí xong cải trắng, Tô Lý đem tất cả đổ vào nồi.
3, Trước tiên cho dầu vào, sau đó cho cải trắng.
Đổ dầu vào xong, Tô Lý lập tức cho cải trắng vào. Thế nhưng sau khi cho củ cải vào, ngay cả một tiếng động cũng không có, chuyện gì vậy ta?
Tô Lý lật đi lật lại quyển sách, trên đó viết phải chờ dầu nóng mới cho cải.
Chết cha, hình như cho hơi sớm…
Làm lại!
Cho dầu, tăng lửa.
Đun thật lâu, bởi vì trong nồi nhiệt độ rất cao, lửa lại tô, Tô Lý quyết định đổ hết cải trắng vào, kết quả dầu nóng trong nồi bắn ra, bắn hết vào người Tô Lý, khiến da cậu bị thương thật thảm.
Tô Lý nhanh chóng dùng nước lạnh xối lên vết bỏng, đau quá…
Làm cơm thật sự không hề đơn giản TAT Tô Lý không chịu thua, trái lại càng thêm dũng cảm, tiếp tục thử nghiệm.
Hạ Vũ hôm nay không cần tăng ca, anh không nói cho Tô Lý biết mà trực tiếp về nhà luôn, muốn khiến cậu kinh hỉ.
Nào ngờ mở cửa nhà ra, không thấy Tô Lý ngồi trên sô pha xem TV chờ anh như thường lệ, Tô Lý hôm nay có việc ra ngoài à?
Hạ Vũ về nhà, Tiểu Bạch không chạy tới cọ cọ làm nũng như thường ngày mà lại cắn cắn ống quần anh, kéo anh vào bên trong.
Anh nhìn Tiểu Bạch khác thường, nó muốn anh đi xem cái gì vậy?
Hạ Vũ đi theo nó, bên trong là nhà bếp, anh nghi hoặc bước tới. Còn chưa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng xào rau xoạt xoạt, lẽ nào mẹ tới?
Bởi vì mẹ Hạ khi rảnh rỗi thường đến thăm hai người, nếu như Hạ Vũ chưa về, bà sẽ giúp hai người làm cơm.
“Sau đó cho đường hòa với dấm.” Hạ Vũ đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Lý truyền ra từ bên trong, hóa ra cậu ở nhà. Thế nhưng cậu ở trong nhà bếp làm gì?
Hạ Vũ chuẩn bị tới tìm hiểu. Đi tới cửa, anh vô cùng kinh ngạc, Tô Lý đang mặc tạp dề hình hoa hướng dương, đang nấu cơm.
Sao đột nhiên Tô Lý lại có hứng thú muốn làm cơm?
“Hả? Dấm ở đâu nhỉ?” Tô Lý đang tập trung nấu ăn, không hề phát hiện phía sau có người.
Hạ Vũ nhìn đống gia vị bị Tô Lý làm cho lộn xộn, còn giúp cậu mang lọ dấm tới.
Tô Lý tiếp nhận, “Cảm ơn.” Đang chuẩn bị đổ dấm, Tô Lý mới phản ứng, quay sang nhìn, kinh ngạc nói, “Anh, anh, anh, anh sao lại về giờ này?”
Thấy Tô Lý hoảng hốt, Hạ Vũ nở nụ cười, “Hôm nay không cần tăng ca. Này, sao em còn đổ?”
Lúc này Tô Lý mới phát hiện ra cậu vẫn còn đổ dấm, luống cuống ngừng tay, thế nhưng cậu bi kịch phát hiện ra cậu đã đổ hơn nửa bình rồi…
Món này chẳng thể nào ăn được nữa rồi.
Thấy một màn này, Hạ Vũ rất buồn cười, mau chóng bảo bạn trẻ Tô Lý ra ngoài, để anh thu dọn tàn cục. “Sao tự nhiên em lại muốn làm cơm?”
Tô Lý uể oải nói, “Thấy anh gần đây bận rộn như thế, em muốn giúp đỡ anh, không muốn anh mệt mỏi như vậy.”
Hóa ra vì thương anh. Biết được nguyên do, Hạ Vũ rất là mừng rỡ.
“Đứa ngốc, làm gì cho em anh cũng không thấy mệt.”
Nghe Hạ Vũ nói, Tô Lý đỏ mặt cúi đầu, thực sự là yêu anh quá đi mất~
Trong lòng Tô Lý ngọt ngào vô cùng.
Cuối cùng, bữa cơm tối đó do Hạ Vũ nấy. Tô Lý vừa ăn vừa thấy ăn gì cũng ngon.
“Sau này đừng đột nhiên nghĩ ra mấy chuyện kì quái như vậy, cứ chờ anh về nấu cơm cho em, biết chưa?” Hạ Vũ nói với Tô Lý, “Đừng chạy vào nhà bếp nữa, không phải ai cũng có thiên phú về mặt này.” Nói xong, anh cười lớn, đứng lên.
Nghe được câu cuối cùng, Tô Lý trợn mắt trừng Hạ Vũ. Em là vì ai chứ! Biết nấu cơm thì giỏi lắm sao? Bây giờ còn quay sang cười nhạo cậu, thật đáng ghét mà!
Vậy nên buổi tối, Tô Lý quyết định không để ý tới Hạ Vũ nữa.
“Anh sai rồi.” Hạ Vũ thì thầm với người ta.
“…” Tô Lý nghiêng người, quay lưng về phía Hạ Vũ, căn bản không định quan tâm anh nữa.
“Anh chỉ đùa thôi mà.” Hạ Vũ tiếp tục xin lỗi người nào đó đang giận dỗi.
“(_ _). ゜zzZ” Tô Lý trực tiếp giả vờ ngủ.
“Ngủ ngon, thân ái.”
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Hạ Vũ tỉnh lại phát hiện bên cạnh không có ai.
“Tô Lý?” Hạ Vũ kêu một tiếng, không có ai đáp lại.
Sáng sớm đã chạy đi đâu rồi?
Hạ Vũ nhanh chóng rời giường đi tìm người ta.
Đi tới cửa nhà bếp, Hạ Vũ phát hiện Tô Lý đang bận rộn ở bên trong.
Tô Lý đang làm bánh kem cho Hạ Vũ.
Anh nhìn cậu đang chăm chú làm, nhịn không được bước tới, kéo người ta ôm vào trong ngực.
Đột nhiên bị anh ôm từ phía sau, Tô Lý hoảng hốt, nhưng khi biết người đằng sau là ai, cậu liền mở miệng hỏi, “Sớm như vậy đã dậy, sao anh không ngủ thêm một chút?”
“Không có em bên cạnh, anh không ngủ được.” Hạ Vũ tựa cằm vào vai cậu, nhẹ nhàng ghé sát lỗ tai cậu, nói rằng.
Tô Lý cười cười, không nói gì thêm.
Buổi sáng cuối tuần, ở trong nhà bếp, một người chăm chú làm bữa sáng, một người tựa ở bên vai cậu, hai tay ôm chặt cậu vào trong lòng.
Một ngày thật ngọt ngào~
“Meo meo…” Tiểu Bạch cũng hữu khí vô lực kêu hai tiếng, rõ ràng cũng đói bụng.
“Đêm nay Hạ Vũ lại tăng ca, chờ một chút đi. Lát nữa anh ấy sẽ về.” Tô Lý bắt đầu an ủi Tiểu Bạch, thực ra cũng là an ủi chính mình, cứ chờ một lát nữa Hạ Vũ sẽ về nhà nấu cơm.
Trong nhà chỉ có mỗi Hạ Vũ biết làm cơm, chỉ cần Hạ Vũ tăng ca, Tô Lý và Tiểu Bạch nhất định chịu đói.
Tô Lý không phải chưa từng nghĩ tới mua thức ăn bên ngoài, nhưng sau khi ăn vài lần, cậu hoàn toàn không muốn ăn nữa, cậu chỉ thích cơm Hạ Vũ nấu thôi. Hơn nữa, ăn một mình rất cô đơn, vậy nên Tô Lý tình nguyện chịu đói cũng muốn chờ Hạ Vũ về cùng ăn.
Buổi tối mười giờ, Hạ Vũ rốt cục cũng về nhà.
Lúc này, Tô Lý đang nằm ngủ trên sô pha.
Anh nhìn cậu, có chút áy náy, nhất định là đứa ngốc này chẳng ăn uống gì, cứ như thế chờ anh về.
Không kịp thay quần áo, Hạ Vũ nhanh chóng vào nhà bếp nấu bữa cơm đơn giản cho hai người.
Trong mơ, Tô Lý thấy Hạ Vũ làm cho cậu rất nhiều đồ ăn ngon, khiến cho nước bọt cậu chảy ròng ròng.
Đương lúc cậu đang tận tình hưởng thụ, đột nhiên thức ăn bay mất, cậu rất muốn kéo chúng nó về, nhưng mà không bắt được. Tô Lý thật muốn khóc.
Cậu đột nhiên tỉnh lại, phát hiện ra Hạ Vũ đang nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, gọi cậu.
Hóa ra vừa rồi cậu nằm mơ.
“Anh đã làm xong cơm rồi, mau đứng lên ăn đi. Em đói lắm rồi phải không?” Hạ Vũ vừa áy náy vừa đau lòng.
Tô Lý nghe thấy được ăn, lập tức vui vẻ chạy vào phòng bếp, quả nhiên thấy cơm tối Hạ Vũ đã chuẩn bị.
Cậu đói cực kì, nhanh chóng hưởng thụ thức ăn ngon, quá là ngon luôn…
“Em ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn.” Hạ Vũ thấy Tô Lý ăn vội như vậy, lắc đầu, cười cười nhắc nhở.
Tô Lý ăn no rồi rất có tinh thần, vui tươi hớn hở đi tắm rửa, xong xuôi đi ra lại không thấy Hạ Vũ trong phòng ngủ. Hả? Hạ Vũ còn không định đi ngủ sao?
Cậu ra ngoài, thấy Hạ Vũ vẫn đang bận rộn trước máy tính, ngay cả quần áo cũng chưa thay. Tô Lý nhận ra chiếc máy tính kìa là cái Hạ Vũ chuyên dùng để làm việc, nói cách khác, anh còn chưa làm xong công việc đã phải gấp gáp trở về.
Nhìn đồng hồ, giờ đã gần mười hai giờ rồi, Hạ Vũ vẫn chẳng hề muốn nghỉ ngơi. Cậu biết gần đây anh bề bộn nhiều việc, nhưng không nghĩ tới ngay cả về nhà cũng phải tăng ca.
Trong lòng Tô Lý ê ẩm, rất chua xót. Hạ Vũ bận như thế, cậu còn không biết thông cảm cho anh, trái lại còn khiến anh phải về nhà hầu hạ cậu ba bữa một ngày.
Nếu như lúc nãy không khiến anh phải làm cơm mất nhiều thời gian như vậy, giờ Hạ Vũ hẳn là đã làm xong việc rồi.
Tô Lý không tới quấy rầy Hạ Vũ, yên lặng quay vào phòng ngủ.
Rất nhanh tới một giờ, Hạ Vũ rốt cục cũng lên giường nghỉ ngơi. Hai phút sau, anh đã ngủ say.
Tô Lý nhẹ nhàng nghiêng người qua, yêu thương nhìn Hạ Vũ rất mệt mỏi.
Nếu như Hạ Vũ về nhà không phải vội vội vàng vàng làm cơm cho cậu, đổi lại về nhà có thể ăn cơm do cậu làm, vậy hẳn sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Thế nên Tô Lý quyết định học nấu cơm, cậu muốn Hạ Vũ không cần phải vừa làm việc vừa lo lắng cho cậu nữa.
Buổi chiều hôm sau không có tiết, Tô Lý đi tới hiệu sách mua hai cuốn《Cách học nấu ăn nhanh nhất 》và 《30 cách làm món ăn tại nhà 》.
Trở về nhà tỉ mỉ nghiên cứu cũng tới trưa, thoạt nhìn có vẻ không khó lắm. Tô Lý chuẩn bị kĩ lưỡng lý thuyết để vận dụng vào thực tiễn.
Do là lần đầu tiên, Tô Lý chỉ chuẩn bị làm những món đơn giản, trước hết thử cải trắng xào dấm xem…
Cách làm cải trắng xào dấm:
1, Chuẩn bị cải trắng 400g
400g là bao nhiêu? Có phải là một củ không? Tô Lý nhanh chóng lấy một củ cải.
2, Xắt củ cải.
Cái này đơn giản nè.
Sau khi xử lí xong cải trắng, Tô Lý đem tất cả đổ vào nồi.
3, Trước tiên cho dầu vào, sau đó cho cải trắng.
Đổ dầu vào xong, Tô Lý lập tức cho cải trắng vào. Thế nhưng sau khi cho củ cải vào, ngay cả một tiếng động cũng không có, chuyện gì vậy ta?
Tô Lý lật đi lật lại quyển sách, trên đó viết phải chờ dầu nóng mới cho cải.
Chết cha, hình như cho hơi sớm…
Làm lại!
Cho dầu, tăng lửa.
Đun thật lâu, bởi vì trong nồi nhiệt độ rất cao, lửa lại tô, Tô Lý quyết định đổ hết cải trắng vào, kết quả dầu nóng trong nồi bắn ra, bắn hết vào người Tô Lý, khiến da cậu bị thương thật thảm.
Tô Lý nhanh chóng dùng nước lạnh xối lên vết bỏng, đau quá…
Làm cơm thật sự không hề đơn giản TAT Tô Lý không chịu thua, trái lại càng thêm dũng cảm, tiếp tục thử nghiệm.
Hạ Vũ hôm nay không cần tăng ca, anh không nói cho Tô Lý biết mà trực tiếp về nhà luôn, muốn khiến cậu kinh hỉ.
Nào ngờ mở cửa nhà ra, không thấy Tô Lý ngồi trên sô pha xem TV chờ anh như thường lệ, Tô Lý hôm nay có việc ra ngoài à?
Hạ Vũ về nhà, Tiểu Bạch không chạy tới cọ cọ làm nũng như thường ngày mà lại cắn cắn ống quần anh, kéo anh vào bên trong.
Anh nhìn Tiểu Bạch khác thường, nó muốn anh đi xem cái gì vậy?
Hạ Vũ đi theo nó, bên trong là nhà bếp, anh nghi hoặc bước tới. Còn chưa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng xào rau xoạt xoạt, lẽ nào mẹ tới?
Bởi vì mẹ Hạ khi rảnh rỗi thường đến thăm hai người, nếu như Hạ Vũ chưa về, bà sẽ giúp hai người làm cơm.
“Sau đó cho đường hòa với dấm.” Hạ Vũ đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Lý truyền ra từ bên trong, hóa ra cậu ở nhà. Thế nhưng cậu ở trong nhà bếp làm gì?
Hạ Vũ chuẩn bị tới tìm hiểu. Đi tới cửa, anh vô cùng kinh ngạc, Tô Lý đang mặc tạp dề hình hoa hướng dương, đang nấu cơm.
Sao đột nhiên Tô Lý lại có hứng thú muốn làm cơm?
“Hả? Dấm ở đâu nhỉ?” Tô Lý đang tập trung nấu ăn, không hề phát hiện phía sau có người.
Hạ Vũ nhìn đống gia vị bị Tô Lý làm cho lộn xộn, còn giúp cậu mang lọ dấm tới.
Tô Lý tiếp nhận, “Cảm ơn.” Đang chuẩn bị đổ dấm, Tô Lý mới phản ứng, quay sang nhìn, kinh ngạc nói, “Anh, anh, anh, anh sao lại về giờ này?”
Thấy Tô Lý hoảng hốt, Hạ Vũ nở nụ cười, “Hôm nay không cần tăng ca. Này, sao em còn đổ?”
Lúc này Tô Lý mới phát hiện ra cậu vẫn còn đổ dấm, luống cuống ngừng tay, thế nhưng cậu bi kịch phát hiện ra cậu đã đổ hơn nửa bình rồi…
Món này chẳng thể nào ăn được nữa rồi.
Thấy một màn này, Hạ Vũ rất buồn cười, mau chóng bảo bạn trẻ Tô Lý ra ngoài, để anh thu dọn tàn cục. “Sao tự nhiên em lại muốn làm cơm?”
Tô Lý uể oải nói, “Thấy anh gần đây bận rộn như thế, em muốn giúp đỡ anh, không muốn anh mệt mỏi như vậy.”
Hóa ra vì thương anh. Biết được nguyên do, Hạ Vũ rất là mừng rỡ.
“Đứa ngốc, làm gì cho em anh cũng không thấy mệt.”
Nghe Hạ Vũ nói, Tô Lý đỏ mặt cúi đầu, thực sự là yêu anh quá đi mất~
Trong lòng Tô Lý ngọt ngào vô cùng.
Cuối cùng, bữa cơm tối đó do Hạ Vũ nấy. Tô Lý vừa ăn vừa thấy ăn gì cũng ngon.
“Sau này đừng đột nhiên nghĩ ra mấy chuyện kì quái như vậy, cứ chờ anh về nấu cơm cho em, biết chưa?” Hạ Vũ nói với Tô Lý, “Đừng chạy vào nhà bếp nữa, không phải ai cũng có thiên phú về mặt này.” Nói xong, anh cười lớn, đứng lên.
Nghe được câu cuối cùng, Tô Lý trợn mắt trừng Hạ Vũ. Em là vì ai chứ! Biết nấu cơm thì giỏi lắm sao? Bây giờ còn quay sang cười nhạo cậu, thật đáng ghét mà!
Vậy nên buổi tối, Tô Lý quyết định không để ý tới Hạ Vũ nữa.
“Anh sai rồi.” Hạ Vũ thì thầm với người ta.
“…” Tô Lý nghiêng người, quay lưng về phía Hạ Vũ, căn bản không định quan tâm anh nữa.
“Anh chỉ đùa thôi mà.” Hạ Vũ tiếp tục xin lỗi người nào đó đang giận dỗi.
“(_ _). ゜zzZ” Tô Lý trực tiếp giả vờ ngủ.
“Ngủ ngon, thân ái.”
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Hạ Vũ tỉnh lại phát hiện bên cạnh không có ai.
“Tô Lý?” Hạ Vũ kêu một tiếng, không có ai đáp lại.
Sáng sớm đã chạy đi đâu rồi?
Hạ Vũ nhanh chóng rời giường đi tìm người ta.
Đi tới cửa nhà bếp, Hạ Vũ phát hiện Tô Lý đang bận rộn ở bên trong.
Tô Lý đang làm bánh kem cho Hạ Vũ.
Anh nhìn cậu đang chăm chú làm, nhịn không được bước tới, kéo người ta ôm vào trong ngực.
Đột nhiên bị anh ôm từ phía sau, Tô Lý hoảng hốt, nhưng khi biết người đằng sau là ai, cậu liền mở miệng hỏi, “Sớm như vậy đã dậy, sao anh không ngủ thêm một chút?”
“Không có em bên cạnh, anh không ngủ được.” Hạ Vũ tựa cằm vào vai cậu, nhẹ nhàng ghé sát lỗ tai cậu, nói rằng.
Tô Lý cười cười, không nói gì thêm.
Buổi sáng cuối tuần, ở trong nhà bếp, một người chăm chú làm bữa sáng, một người tựa ở bên vai cậu, hai tay ôm chặt cậu vào trong lòng.
Một ngày thật ngọt ngào~