Sơ Niệm hắt nước lên người hắn, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, tựa hồ đang hỏi làm sao thế.
Cũng chính thời khắc này, Sơ Niệm thấy rõ ràng một mảnh vảy vàng óng theo dòng nước lìa khỏi người hắn trôi đi, tách một tiếng, chìm vào trong nước.
Nước sông trong vắt, Sơ Niệm thuận theo ánh sáng rất dễ dàng tìm được chiếc vảy sáng lấp lánh trong đêm kia.
“Cửu Di, sao chàng lại đẹp như vậy chứ.”
Cô giơ cái vảy lên dưới ánh trăng, nhìn cái vảy lấp la lấp lánh, mỉm cười quay lại nói: “Chàng xem, ngay cả cái vảy chàng rớt xuống cũng đẹp như vậy.”
Cuối cùng chiếc vảy rơi xuống được cô bỏ vào trong túi áo.
“Về sau những thứ này đều phải thu thập lại, vứt đi thì quá lãng phí.”
Cái đầu rắn của rắn lớn dần dần tiến đến gần cô, cọ cọn ở trên mặt cô, lưỡi rắn khè khè hai tiếng, tựa như đang đáp lại lời cô.
Sơ Niệm ôm lấy đầu rắn của hắn, chủ động cọ sát với hắn.
Ánh trăng chênh chếch xuống chiếu trên mặt hồ, một con người nhỏ bé ôm lấy một con rắn khổng lồ màu vàng kim, nhu tình đầu kề sát đầu dưới trăng, giống như thiếu nữ đang giao tiếp với rắn thần.
Lãng mạn mà đẹp đẽ.
Sơ Niệm hôn lên cái cái đầu rắn của hắn một cái, sau đó tầm mắt từ từ chuyển hướng đến sau lưng hắn.
Rắn lớn lột da bắt đầu từ cổ, từ cái vảy đặc biệt mà Sơ Niệm phát hiện ra kia trước.
Chỉ khi hắn ở trạng thái hoàn toàn là rắn, Sơ Niệm mới có thể thấy rõ ràng việc hắn lột ra như vậy, đã mấy tháng rồi, cũng vẻn vẹn chỉ lột đến cổ, chắc là cần đến một hai năm mới lột xác xong.
Thật đúng là dài đằng đẵng.
Sơ Niệm nhẹ nhàng chạm lên chỗ da hắn đã lột, lớp vảy mong mỏng, sờ lên cảm giác không rõ lắm, mềm mại giống như vảy cá vậy, càng thêm đẹp đẽ mỹ lễ.
Cô hỏi: “Đau không?”
Đồng tử nhỏ dài của rắn lớn hơi chấn động, biến thành hình thái nửa rắn, lầm lì lắc đầu: “Không đau.”Sơ Niệm bị hắn ôm vào trong ngực, hắn nhẹ giọng nói: “Niệm Niệm, đừng nhìn, xấu lắm.”
Chỗ da đã lột thoạt nhìn như mọc lên vảy mới, nhưng thật ra đó là một tầng vảy giả, chỉ có đường chân vảy, không có vỏ cứng bên ngoài, cũng không thể khẽ khàng mở ra, là vân da giống như thịt mềm màu hồng dưới lớp vảy.
Thật sự rất xấu.
Sơ Niệm ôm lấy đầu hắn, nhìn vào mắt hắn, dịu dàng nói: “Không xấu, rắn lớn đẹp nhất.”
Đây là một con rắn yêu cái đẹp, Sơ Niệm đã phát hiện từ rất sớm rồi.
Nói chính xác hơn, đây không phải đơn thuần là thích đẹp.
Mà là một loại cao ngạo đến từ chủng loài.
Không cho phép bọn họ biểu hiện ra một mặt xấu xí của mình trước mặt người khác, huống chi người này còn là người mình yêu.
Sơ Niệm ôm chặt lấy hắn, lấy tay che mắt hắn lại, nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn: “Cửu Di, nhắm mắt lại.”
Người đàn ông chớp chớp mắt một chút, lông mi xoẹt qua lòng bàn tay cô, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sơ Niệm hơi vịn lên người hắn, rướn mình lên, đuôi rắn phía dưới thuận theo đỡ cô lên.
Cô rất nhanh đã đến được chỗ cô mong muốn.
Cô ở một chỗ còn cao hơn cả rắn lớn, cánh tay có thể chống được trên vai hắn, để cô có thể nhìn thấy tấm lưng cường tráng của hắn từ trên cao xuống.
Ở hình thái nửa rắn, nửa thân trên của hắn là hình người, tấm lưng cường tráng rộng rãi, làn da màu mật khỏe khoắn, thể hiện rõ sức mạnh của hắn, đây chính là chỗ dựa tạo cảm giác an toàn cho Sơ Niệm.
Cô ôm lấy cổ người đàn ông, nửa người trên từ từ hạ xuống, lướt qua bờ vai rộng, đặt một nụ hôn nhẹ lên xương bả vai phía sau lưng hắn.
Nụ hôn này giống như gió xuân ấm áp. Sau khi rơi xuống, sau lưng hắn bung nở vô số đóa hoa nhỏ màu hồng, từ từ hiện lên vảy màu vàng, tạo thành một biển hoa màu vàng chuyển sang hồng, giống như mở ra một bức họa vừa xinh đẹp vừa thần bí.
Hắn xấu hổ.
Với cả kích động nữa.
Thậm chí Sơ Niệm còn cảm nhận được yết hầu của hắn chuyển động, hơi thở dồn dập.
Cô tiếp tục hôn biển hoa trên lưng người đàn ông, không chút keo kiệt lời chúc phúc ngọt ngào nhất của mình, liên tục tán dương sự tốt đẹp của hắn.
Nghiêm trang, thành kính.
Thiếu nữ dâng toàn bộ sự chúc phúc tốt đẹp nhất lên thần linh.
Cô nói rõng rạc từng chữ từng câu: “Núi Xà Thần tôn sùng tạo vật của tự nhiên, còn ta tôn sùng rắn thần thuộc về riêng ta. Cửu Di thân yêu của ta.”
Chữ cuối cùng vừa dứt, cô bị lật người lại, lưng dựa vào tảng đá lạnh như băng, hòn đã dạ quang đặt trên đó trượt xuống nước, nước trên những sợi tóc lòa xòa trước trán hắn rơi xuống ngực cô, tan vào tận trong lòng cô.
“Niệm Niệm.”
“Ta đây.”
Đáy mắt cô phản chiếu vầng trăng, còn có hình bóng người đàn ông còn rõ ràng hơn so với bóng trăng: “Ta luôn ở đây.”
Cô chủ động đưa tay ra, khoác lên vai hắn, kéo hắn ngã về phía mình.
Phía trước là thân hình to lớn của người đàn ông, sau lưng dựa vào tảng đá lớn xù xì nham nhám, dưới chân tảng đá, dòng nước chảy chầm chậm trong màn đêm yên tĩnh không một tiếng động, cuối cùng đuôi rắn ẩn núp trong nước chặt đứt, quẫy lên từng trận sóng lớn.
Bóng người đàn ông trước mặt Sơ Niệm dần nhòe đi.
Đây là lần đầu tiên ở trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo tiếp nhận hình dạng nửa rắn của hắn, chứa vào thứ to lớn vượt quá phạm vi thân thể có thể chịu đựng.
Vốn tưởng rằng mình sẽ rách đôi ra mất, không ngờ cô lại phối hợp được hoàn mỹ với tiết tấu của hắn. Cộng với nước ướt át, cùng hắn hoàn thành được tiết tấu hai người.
Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, Sơ Niệm thấy mình đang ở trên giường trong bộ lạc núi Xà Thần, đột nhiên ý thức có chút loạn.
Tối hôm qua hai người vẫn luôn không tách rời, cô còn cho là cô sẽ qua đêm ở ngoài trời, hắn làm sao mang cô trở về được.
Nghe thấy Sơ Niệm có động tĩnh, người đàn ông bên ngoài đẩy cửa đi vào, hỏi: “Muốn ăn gì. Giang Nhu có mang cháo mà nàng ta nấu tới, Mộc Vân thì mang bánh qua. Ta đã nướng thịt rồi.”
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Sơ Niệm không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô từ từ cử động hai chân một chút, phát hiện hai chân chỉ hơi tê tê, không phải hoàn toàn không thể nhúc nhích như trong tưởng tượng, xem ra hắn cũng có biết nghĩ cho cô.
Lúc này mới chậm rãi ngồi dậy, tựa vào vách tường trả lời: “Ăn cả.”
Bị đói lâu như vậy, đương nhiên phải chọn ăn cả rồi!
Cháo nấu có thêm cả đậu phộng, rất đặc, có màu hồng hồng của vỏ đậu phộng, ngửi đã thấy thơm ngọt. Sơ Niệm nếm thử một chút, hỏi: “Nếm thử một chút không?”
Rắn lớn lắc đầu: “Để phần nàng hết đấy.”
Sơ Niệm thỏa mãn ăn hai thìa cháo, lại nếm thử một miếng bánh.
Rõ ràng bây giờ mọi người trong bộ lạc đã bắt đầu sử dụng mỡ động vật để nấu ăn, món bánh này chắc là từ mỡ và bột khoai tây rán lên, rắc thêm một chút muối, rất thanh đạm, mùi vị cũng tạm được, không bằng bánh làm từ bột mì.
Nhờ vào cảm giác mới mẻ, Sơ Niệm cũng ăn hết cái bánh mùi vị là lạ đó.
Sau khi cơm nước xong, Sơ Niệm vén da thú lên xem xem cái chân của mình.
Da của cô non mềm, lại trắng nõn như tuyết, hơi dùng sức là sẽ lưu lại dấu vết kinh người.
Cho dù cô cảm giác không đau lắm, nhưng trên đó vẫn che kín dấu vết vảy trên đuôi rắn của người đàn ông.
Hơn nữa dấu vết lần này trùng khít với dấu vết lần trước lưu lại, không lệch đi một chút nào.
Giống như là lần trước in không rõ, lần này in lại cho đậm hơn vậy.
Làm chuyện xấu thì làm chuyện xấu, không biết con rắn này có cái tật xấu gì đây, lần nào cái đuôi cũng phải quấn lấy chân cô.
Xem ra sau này cô phải hạn chế số lần hắn biến thành nửa rắn rồi.
Nếu không chưa biết chừng dấu vảy rắn trên đùi cô sẽ gần như vĩnh cửu mất.