Lần này đột nhiên bị đưa đi, căn bản chưa kịp đưa đá chiếu sáng đi theo, đoạn đường đi này đều tối đen như mực.
Sơ Niệm chỉ có thể cố gắng hết sức ôm lấy người rắn lớn, cố gắng để mắt mình làm quen với bóng tối.
Dần dần sau khi mắt của cô đã quen được với bóng tối, rắn lớn dừng lại ở một hang nho nhỏ.
Nơi này rất ấm áp, có tiếng nước chảy, có hơi nước ấm áp.
Cô nhận ra cơ thể của mình cùng rơi xuống với rắn lớn, dần dần chìm vào làn nước ấm áp.
“Niệm Niệm, thế này thì nàng có thể tắm rửa rồi.”
“Đây là… suối nước nóng à?” Cô hỏi.
Nhưng hỏi xong thì cô lại nghĩ tới, rắn lớn chắc chắn không biết cái gì gọi là suối nước nóng. Hắn chắc hẳn phát hiện ra suối nước nóng trong lúc vô ý, biết cô tắm rửa thì phải đun nước nóng, nhưng mà cô lại không thể lặn dưới nước để tới được, thế nên bèn đào một hồ nước nóng cho cô.
Hắn quả thật là một giống đức ấm áp.
Sơ Niệm ôm lấy người hắn, dùng đôi chân thăm dò mức nông sâu của hồ nước nóng. Lúc chân của cô tiếp xúc với đáy, mực nước cao ở vị trí ngang eo cô.
Độ sâu như thế này khiến cô cảm thấy có chút lơ lửng trên mặt nước, da thú trên người sau khi dính nước thì trở nên nặng hơn, dưới tình huống đứng không ổn định, cô chỉ có thể khiến nửa người trên càng phải dùng thêm sức ôm lấy người rắn lớn.
“Niệm Niệm đừng sợ, ở đây rất an toàn.” Rắn lớn biến hành hình thái nửa rắn, để cô ôm lấy eo của mình, dùng cánh tay đỡ cô đứng vững giữa hồ nước.
Hắn nghĩ là cô sợ không dám xuống nước.
“Ta không sợ, chỉ là da thú dính nước nên nặng quá.”
Sơ Niệm vừa dứt lời, một cái đuôi rắn dò lên trên eo cô, cởi thắt lưng của cô ra, chậm rãi kéo quần áo làm bằng da thú của cô xuống.
Sơ Niệm “ôi” một tiếng, còn chưa kịp ngăn lại, rắn lớn nhanh chóng quấn luôn lấy quần áo bên trên của cô, rồi kéo ra luôn.
Động tác của hắn rất thành thạo, hơn nữa sức lực ở cánh tay với cái đuôi rất lớn, kết hợp ăn ý với nhau, cô không cách nào phản kháng được, cô nhanh chóng trở thành củ cái trắng sạch sẽ trơn mướt.
Thế này thì cơ thể lập tức nhẹ nhàng hơn, Sơ Niệm chậm rãi chìm xuống nước, gần như che giấu hết cơ thể của bản thân.
Thị giác của con người trong bóng tối nhìn không rõ thứ gì cả, nhưng mà trực giác của cô nói cho cô biết, rắn lớn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
Nếu không hắn làm sao có thể mang theo cô tìm được đường một cách chính xác không sai sót gì chứ.
“Cửu Di, chàng đừng nhìn ta như thế.”
Đôi mắt sáng long lanh của hắn cho dù trong bóng tối cũng không cách nào khiến người khác xem nhẹ được.
Sự quan sát chú ý thế này khiến cho cơ thể của cô dần dần nóng lên, nhịp tim đập cũng tăng lên.
“Ta vừa mới đào xong chỗ này, còn chưa kịp đưa đá chiếu sáng tới, ta sợ Niệm Niệm nhìn không rõ sẽ ngã.”
“…” Sơ Niệm kiên trì nói: “Ta sẽ không ngã đâu, Cửu Di đi lấy một ít đá chiếu sáng với quần áo mới qua đây đi, được không.”
“Thế thì Niệm Niệm đợi ta nha.”Sơ Niệm gật đầu.
Rắn lớn nhấc thân rời đi, còn mang theo tiếng nước rào rào.
Sau khi vào đông, đã lâu lắm rồi cô chưa từng được ngâm mình trong nước nóng thư giãn nhẹ nhàng như thế này. Để bản thân không bị cảm, cô bắt buộc phải khống chế thời gian tắm rửa của bản thân, đa số thời gian đều tắm ào ào một tí rồi xong.
Ngâm mình tắm thế này là chuyện xa xỉ nhường nào chứ.
Nhưng có hồ nước nóng thì không giống nữa. Trong không khí nơi này có hơi nước nóng hầm hập xông lên, nước nóng cũng có nhiệt độ ổn đinh, cô muốn ngâm lâu thế nào cũng được.
Lúc Sơ Niệm đang tắm rửa bản thân một cách tỉ mỉ, đột nhiên cảm thấy ngực mình hơi ngột ngạt, có chút hít thở không thông.
Cô lần mò trong bóng tối, muốn tìm tường đá ở bên bờ của hồ nước nóng để dựa vào một chút, để ổn định lại cơ thể đang lung lay sắp đổ của mình.
Lực cản của dòng nước khi chuyển động lại khiến cô đi lại rất khó khăn.
Chân cô bị trượt một chút, cả cơ thể ngã thẳng ra phía sau, ọc ọc uống một ngụm nước vào miệng.
Cô còn nghe thấy tiếng rắn lớn sợ hãi gọi cô một tiếng “Niệm Niệm”, bên tay vang lên tiếng nước bùm lên một tiếng.
Sau khi được lôi lên từ trong nước, Sơ Niệm mềm oặt vô lực nằm trong vòng tay hắn, chậm chạp khôi phục lại ý thức.
“Niệm Niệm, nàng sao thế, nàng không sao chứ.” Hình như rắn lớn rất hoảng sợ.
Cô được bọc vào trong da thú, bọc một cách chặt chẽ không kẽ hở, chỉ để lộ ra mình cái đầu, chạm chạp một lúc lâu hồi sức mới mở miệng nói: “Ta không sao.”
Rắn lớn nói: “Nhưng mà nàng vừa ngất đi mà.”
Sơ Niệm mím môi một chút, ngại ngùng mà mở miệng nói: “Bởi vì ta chưa ăn sáng.”
Khi bụng rỗng đang đói mà ngâm nước nóng, tim và đại não sẽ xuất hiện tình huống máu lên não không đủ, lúc nghiêm trọng thật sự sẽ khiến tim đập nhanh, đầu óc mê man, cuối cùng là ngất đi.
Là vừa rồi cô phát hiện ra hồ nước nóng nên hưng phấn quá, thế nên quên mất điểm này.
Rắn lớn gần như cho rằng cô bị đói nên mới ngất đi, cẩn thận bế cô ra ngoài, bế cô về phòng ngủ dưới đất.
Sau khi Sơ Niệm tìm được sức lực trở về, dùng da hoẵng quấn chặt lấy tóc mình, mặc quần áo vào.
“Niệm Niệm, ăn cơm thôi.” Hắn lấy phần lớn canh gà của mình để trước mặt cô, cái bát này còn to hơn vòng eo của cô, mì bên trong nhiều tới mức có ăn hai ngày cô cũng không ăn hết được.
Mà bản thân hắn thì chỉ ăn một bát nhỏ không bằng lòng bàn tay hắn.
Cô lấy đâu ra sức ăn lớn như thế chứ.
Cô đẩy cái bát to ra, “Cửu Di, ta ăn cái kia là được.” Cô chỉ vào cái bát nhỏ.
“Niệm Niệm ăn nhiều một chút.” Hắn kiên trì.
Bởi vì trì hoãn trong hồ nước nóng, mì hôm nay đã nguội mất rồi, nhưng mà cũng có hơi vón cục lại thôi.
Sơ Niệm bất lực cười, ôm lấy cái bát lớn ăn một cáo đùi gà, lại ăn thêm chút củ cải muối, ăn thêm chút mì với canh. Sau đó ôm cái bát cực lớn, để lộ ra một đôi mắt to đen lúng liếng theo vành bát, nhỏ giọng nói: “Ta ăn no rồi, nếu chàng không ăn chỗ thừa này, thế thì lãng phí lắm.”
Có lẽ rắn lớn đã từng trải qua cảnh đói khổ, nên bản năng của rắn lớn không cho phép xuất hiện tình trạng lãng phí lương thực.
Sau khi ăn xong Sơ Niệm làm tổ trong hang, rắn lớn dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ bên trên.
Sơ Niệm lấy giấy bút của mình trong phòng chứa đồ, cô tới nơi này đã sáu tháng rồi, hôm nay nếu tính theo lịch thì là hai mươi tư tháng chạp rồi, còn sáu ngày nữa là đến năm mới rồi.
Dựa vào trước đây, vào lúc này nhà nhà người người đều đang thu xếp chuẩn bị đồ tết, mua pháo đốt, quét dọn vệ sinh sạch sẽ.
Cô vẫn luôn thấy nên chuẩn bị một cách long trọng đối với ngày lễ này.
Tết là một ngày lễ quan trọng nhất trong năm, mọi người đều thấy đây là tượng trưng cho việc tiễn cái cũ đi đón cái mới đến, có thể cầu nguyện những hy vọng tốt hơn trong năm mới tới.
Có lẽ tết của bây giờ đã không thể khiến cô mong đợi nhiều giống như lúc nhỏ, nhưng lúc mà con người thật sự từ bỏ tín niệm của bản thân, mới là đáng sợ nhất.
Cô muốn chính là không ngừng kiên định bản thân, cố thủ sự hy vọng đối với tương lai có trong nội tâm mình.
Cô sẽ càng ngày càng tốt hơn, cũng hy vọng càng ngày càng tốt.
Sơ Niệm thấy bản thân nên bận rộn rồi.
Cô viết rất nhiều kế hoạch lên quyển sổ.
Cần phải may cho mình và rắn lớn quần áo da thú mới, nhất định phải là màu sắc tươi sáng một chút. Đúng lúc cô dang còn hai tấm da thú lớn màu đỏ, phối hợp với màu trắng của lông hồ ly, quần áo làm ra chắc chắc sẽ rất đẹp.
Cô còn phải chuẩn bị một bữa cơm tất niên phong phú, mặc dù bây giờ không có quá nhiều nguyên liệu.
Quan trọng nhất là, nhất định phải có sủi cảo.
Trong lúc cô đang trầm ngâm suy nghĩ, đang muốn tiếp tục hạ bút xuống, nhưng phát hiện viết thế nào cũng không ra chữ, Sơ Niệm mở nắp bút ra, ngòi bút bên trong đã biến thành ống màu trắng, không còn chút màu đen nào nữa rồi.
Lúc Sơ Niệm ra ngoài, mang theo hai cái bút với hai cái ngòi bút để thay, hôm nay đã dùng hết toàn bộ rồi, quyển sổ ghi chép cũng cơ bản là dùng hết rồi chỉ còn lại hai trang thôi.
Cô chỉ có thể đặt bút sách trong lòng, tiếp túc viết kế hoạch.
Bước đầu tiền chính là quét dọn vệ sinh trong ngoài trên dưới sạch sẽ.
Bình thường trong phòng cũng được dọn dẹp, Sơ Niệm chỉ sắp xếp đơn giản tủ chứa đồ một chút, sắp xếp lại lần nữa tất cả đồ đạc bên trong, để nhìn càng thêm chỉnh tề.
Dạ thú đều xếp gọn gàng ngăn nắp rồi, đặt ở chỗ cao nhất trong tủ chứa đồ, dù sao thì đây cũng là đồ vật dùng quá nhiều.
Tủ quần áo của mình để ở bên phải, của rắn lớn để ở bên trái.
Kim chỉ các thứ để ở một cái ngăn kéo được làm bằng đá.
Lúc dọn dẹp tới cuối cùng, cô nhìn thấy một thứ đồ khác của mình.
Điện thoại di động màu bạc đã hoàn toàn không có cách nào có thể mở ra được nữa.
Khối màu đen to này mặc dù vẫn còn pin, nhưng sau khi mở ra chỉ là một mảng hoa tuyết, mặc dù có thể ấn vào tất cả các nút ấn chức năng, cuối cùng cũng chỉ là màn hình màu xanh, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
“Niệm Niệm, làm gì vậy?”
Rắn lớn không biết đã trở về từ lúc nào.
Sơ Niệm kéo bản thân ra khỏi loại cảm xúc mất mát này, “Không có gì, sắp tết rồi, ta đang sắp xếp đồ đạc.” Cô tắt điện thoại vệ tinh đi. Quay đầu cười nói: “Tết xong, rất nhanh sẽ tới mùa xuân thôi.”
Rắn lớn hoàn toàn không hiểu tết là gì, cũng không hiểu hàm ý của mùa xuân.
Sơ Niệm chậm rãi giải thích cho hắn, hắn nghe rất chi là nghiêm túc.
Sơ Niệm không phát hiện ra, cái khối màu đen to vừa mới bị tắt đi kia, lại sáng lên màn hình màu xanh, chớp chớp lóe lóe, một lúc lâu sau, cuối cùng biến thành màu đen.
Bởi vì sắp xếp cho bản thân mình rất nhiều việc, mỗi ngày của Sơ Niệm đều trở nên rất phong phú.
May xong quần áo mới, da thú đỏ rực, bên viền thì dùng lông nhung trắng điểm xuyết, kiểu dáng giống như lúc nhỏ nhìn thấy búp bê trong tranh, mặc dù nhìn còn chút xù xì thô ráp, nhưng giờ cô làm quần áo đã ngày càng thành thạo hơn, cũng ngày càng đẹp hơn.
Những thứ này đều là sự tiến bộ.
Hai người mặc quần áo mới, rắn lớn gần như không giải thích được thế này có gì không giống với lúc trước.
Sơ Niệm cười giải thích: “Bởi vì ngày mai là một bắt đầu mới.”
Cũng vì, đây chính là năm mới đầu tiên mà bọn họ trải qua cùng nhau.
Sơ Niệm nhào bột, rắn lớn ở một bên nhồi ruột sủi cảo, âm thanh bang bang với tiếng lửa cháy lách tác vang lên, khiến trong hang động không hề yên tĩnh nữa.
Sơ Niệm còn cắt da thú thành hình chữ phúc, dán lên bên trong mỗi cái hang.
Trừ không có pháo ra, nhìn qua thì đã thấy có cảm giác đón tết.
Cô cố gắng hết sức để tạo nên bầu không khí náo nhiệt.
Sủi cảo đã được gói xong nhìn giống như thỏi vàng, từng hàng từng hàng một đặt lên trên đĩa đá.
Rắn lớn nhóm lửa ở một bên, giúp cô sưởi ấm.
Buổi tối lại có tuyết rơi, bên ngoài là một mảng trắng mờ mịt.
Lúc trời chạng vạng tối, Sơ Niệm cuối cùng cũng gói xong sủi cảo đủ cho một người một rắn ăn.
Cô cười rộ lên, đôi mắt như vầng trăng khuyết, giọng nói vui vẻ: “Sủi cảo tối nay đủ rồi.”
Dù sao cô cũng đã gói sủi cảo cả ngày rồi, tay đã mỏi nhừ, sủi cảo có thể bỏ đầy mấy cái đĩa đá liền.
Sau khi cho sủi cảo vào nồi, chuyển động theo nước sôi ùng ục trong nồi, đầu rắn lớn nằm bò dưới đất, được ánh lửa chiếu sáng long lanh.
Sơ Niệm nhìn sủi cảo trong nồi nói: “Nếu chàng ăn trúng cái kia, ta sẽ đáp ứng với chàng một chuyện trong mùa xuân năm mới.”