Cung tên được cải tiến dường như có tốc độ bắn rất nhanh, mũi tên được buộc bằng kim xương, nên khả năng sát thương đã được cải thiện ở một mức độ nhất định.
Vì vậy, khi cô nhìn thấy cung tên bay về phía rắn lớn, cô đã hốt hoảng la lên.
Không ngờ cung tên vốn đã rất tốt lại bị rắn lớn trực tiếp bắt lấy, cầm trong tay, hắn tò mò cầm mũi tên đi tới bên cạnh Sơ Niệm hỏi: “Niệm Niệm, đây là cái gì vậy?”
Sơ Niệm giải thích: “Đây là một loại vũ khí, được gọi là cung tên, khi kéo dây cung thì có thể bắn ra một mũi tên, có thể dùng để tấn công ở tầm xa. Nó rất hữu ích khi dùng tự vệ hoặc săn bắt chim.”
“Nó cũng do Sơ Niệm tự làm sao?” Hắn hỏi.
Nếu muốn giải thích cho hắn biết ai là người đã phát minh ra cung tên, vậy phải bắt đầu nói từ thời cổ đại. Đến bây giờ cô vẫn không biết làm thế nào mình lại đi đến thế giới kỳ diệu này. Có lẽ là vị diện trong truyền thuyết, hoặc vết nứt thời không, hoặc có thể là những thế lực khác chưa được biết đến.
Chuyện này quá phức tạp, nói ra thì rất khó tin, rắn lớn cũng không hiểu.
Cô gật đầu, không giải thích nhiều, chỉ nói: “Lúc trước có một người thợ săn ở trong thôn đã dạy cho ta.”
Khi còn nhỏ công cụ làm cung tên đều sẵn có, chỉ cần một khúc gỗ và một miếng da trâu là được, hầu hết chúng đều được bọn trẻ dùng để bắn chim, đứa nào trong thôn cũng biết dùng cách này bắt chim về chơi.
Các công cụ bây giờ đều là những công cụ thô sơ nhất, thành phẩm làm ra cũng thô sơ, chúng cũng không thể bắn xa và mạnh như trước kia.
Rắn lớn dường như rất quan tâm đến sức mạnh bùng nổ do thứ này tạo ra, không tiếp tục hỏi.
Hắn nghịch cung tên do Sơ Niệm chế tạo một lúc, không cần Sơ Niệm biểu diễn, hắn có thể tự mình học cách sử dụng nó, kéo dây cung để mũi tên bay ra ngoài.
Trong tay hắn, cung tên phát ra sức mạnh lớn hơn, bay thẳng đến bức tường đá, trên bức tường đá xuất hiện một vết lõm nhỏ do mũi tên bắn ra, rơi xuống đất lộp bộp, cây kim xương bị nứt ra do va chạm.
Chỉ dưới một lực lớn như vậy, dây cung cũng bị đứt làm hai đoạn sau khi phát ra tiếng “bạch.”
Cung tên này trở thành đồ chơi dùng một lần duy nhất.
Hắn áy náy nhìn Sơ Niệm, cầm vật đã hỏng trong tay và nói: “Niệm Niệm, ta sai rồi, ta xin lỗi.”
Sơ Niệm cười nói: “Không sao đâu, hỏng thì làm lại là được, cái này vốn dĩ làm không tốt, ở trong tay ta cũng không có tác dụng to lớn cả.”
Có kim xương, lại kéo chặt dây cung, sức mạnh của cung tên quả thực lớn hơn rất nhiều, nhưng để làm ra kim xương tốn rất nhiều công sức, chi phí quá cao, lợi bất cập hại.
Sơ Niệm đặt mảnh vỡ cung tên trong tay qua một bên, cười nói với hắn: “Ăn cơm trước đã, bận rộn cả ngày rồi.”
Trong bữa ăn, Sơ Niệm còn nói với hắn về kế hoạch của mình: “Hai ngày nữa ta muốn đi đến bờ sông, ta thấy gần đây các cành cây đều đã nảy mầm, các loại cây cối đều mọc lên, bên kia chắc chắn sẽ có nhiều đồ tốt lắm.”
Để không cho hắn ngăn cản mình, cô son sắt thề thốt cam đoan: “Ta có thể làm ná cao su, tuy rằng nó không bằng cung tên nhưng nó cũng có thể phòng thân.” Ná cao su rất đơn giản nhẹ nhàng, có thể bỏ vào túi.
Phản ứng đầu tiên của rắn lớn đương nhiên là phản đối, hắn đặt đũa xuống và nghiêm túc nói: “Niệm Niệm, ở đó rất nguy hiểm, nếu ta đi săn xa và không thể nghe thấy tiếng gọi của nàng, nàng gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?”
Đối với câu hỏi này, cô đã nghĩ ra một câu trả lời rồi: “Ta có thể cưỡi trên lưng Bạch Tuyết trong trường hợp nguy hiểm, nó chạy rất nhanh.”
Ánh mắt Sơ Niệm nhìn về phía hắn, bên trong lóe lên một tia kiên định: “Ta không thể lúc nào cũng phụ thuộc vào chàng được.”
“Có thể.” Hắn nói một cách nghiêm túc: “Ta có thể nuôi Niệm Niệm, sẽ không để Niệm Niệm bị đói.”
Sơ Niệm bị vẻ có lý chẳng sợ của hắn chọc cười, nhưng cô cũng biết hắn thực sự cảm thấy rằng mình nên nuôi giống cái của mình, chứ không có ý xem thường cô.Một người một rắn chỉ nói vỏn vẹn hai câu, cũng không nói tiếp đề tài này nữa.
Những tranh chấp như vậy thực sự vô nghĩa, ảnh hưởng đến sự hòa hợp giữa bọn họ.
Ý định của Sơ Niệm là từ từ tìm cơ hội khác để thuyết phục hắn, không nên vội vàng.
Sáng ngày hôm sau, khi đưa Bạch Tuyết qua bên đầm nước để uống nước thì quan sát dòng sông một chút.
Nguồn gốc của con sông này có lẽ là đỉnh núi, cũng giống như nguồn gốc của đầm nước phía trên trong hang, một đường uốn lượn, hướng chảy phương xa, tạo thành lòng sông ngày càng rộng.
Trước đây rắn lớn hiếm khi mang cô đi về phía này, có thể bên này có một số loài khiến hắn kiêng kỵ.
Điều đầu tiên Sơ Niệm nghĩ đến là bầy sói đã tấn công đàn của Bạch Tuyết, số lượng bầy sói rất đông, nếu có hàng chục con sói đói thì kể cả rắn lớn cũng phải tốn một chút công sức mới có thể đánh lại được.
Tuy nhiên dưới tình huống bình thường, cô không nghĩ rằng bọn họ sẽ khiêu khích lẫn nhau.
Nó có thể là một số loài khác, một loài nào đó mà cô chưa từng thấy trước đây?
Sơ Niệm như có điều gì suy nghĩ.
Khi đi về, cô mang theo hai cái túi đựng nước bằng da thú to đùng, do Bạch Tuyết mang trên lưng, cô định mang về tưới cho cây khoai lang tím mới ươm cây giống hôm qua.
Những hạt đầu tiên gieo xuống đã bắt đầu nhú lên những chồi non xanh mơn mởn trông rất vui mắt.
Điều làm cô vui vẻ nhất là cây lúa mì, sau khi thời tiết ấm áp, tốc độ sinh trưởng của cây mì rất nhanh, là loại phát triển tốt nhất trong các loại hạt.
Mùa đông năm nay dài dằng dặc, tuyết rơi tương đối nhiều.
Sau một mùa ngủ đông, lúa mì đã tích lũy đủ sức mạnh, phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Sơ Niệm lấy một túi nước xuống, tưới thêm nước cho chúng.
Chừng này nước đối với diện tích ruộng đất rộng lớn mà nói chung quy chỉ là hạt cát trên sa mạc.
Nếu trời mưa được thì thật là tốt.
Cô nhìn bầu trời trong xanh vô tận, có những đám mây trắng như tuyết thưa thớt như kẹo bông gòn, rất đẹp.
Thời tiết như thế này khiến lòng người cảm thấy dễ chịu.
Sơ Niệm đi đến gần cái bẫy gần nhất, vậy mà có một con gà ngũ sắc trong đó.
Vào mùa đông bố trí bẫy rập, đầu mùa xuân thường sẽ có niềm vui bất ngờ, không uổng phí công sức đào hố của cô chút nào.
Cô lấy ra chiếc ná cao su mà mình tự chế tạo, nhặt một hòn đá ở bên cạnh, bắn vào con gà ngũ sắc trong hố.
Lần đầu tiên không trúng, cô cười rồi tiếp tục, giống như đang chơi trò chơi với gà ngũ sắc, lâu lâu đá rơi khiến con gà ngũ sắc bị dọa, nhảy cẫng lên, lông gà bay tứ tung, thậm chí còn thu hút Bạch Tuyết lại gần xem náo nhiệt.
Viên đá đập trúng đầu gà, cuối cùng gà ngũ sắc cũng ngã xuống.
Sơ Niệm nhảy xuống hố, nhặt con gà ngũ sắc rồi lại bò lên từ rìa giống như bậc thang.
Đây là do cô cố tình đào trên vách bẫy, để đảm bảo con mồi không thể nhảy lên sau khi rơi xuống, chiếc bẫy được đào rất sâu, nhưng điều này lại tạo thành một vấn đề là Sơ Niệm không thể đi xuống, vì vậy cô đào trên tường một vài lỗ nhỏ giúp cô có thể trèo lên dễ dàng hơn.
Gà ngũ sắc cũng bị buộc vào người Bạch Tuyết, cô men theo con đường lúc tới để trở về nhà.
Trở lại hang, cô mơ hồ nghe thấy tiếng “binh binh bang bang”, đi tìm theo tiếng động, thấy được bóng lưng bận rộn của người đàn ông.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, rắn lớn dừng động tác, quay người kéo Sơ Niệm đi.
Sơ Niệm có chút nghi ngờ hỏi: “Cửu Di, chàng dẫn ta đi xem cái gì vậy?”
Dường như hắn không biết phải diễn đạt thế nào, đưa cô đến nơi, cô ngạc nhiên hỏi: “Một con cừu mẹ và cừu con?”
Bên cạnh Bạch Tuyết bị buộc một con cừu mẹ thân hình to mọng, vừa rồi cô nóng lòng tìm nguồn phát ra âm thanh, vậy mà lại không nhìn thấy.
Dưới thân cừu mẹ còn có một con cừu con đang run rẩy không đứng dậy được, hình như là vừa mới sinh không lâu.
Trước giờ con mồi do rắn lớn mang về đều đã chết hay vừa chết, đột nhiên mang về một con cừu mẹ và cừu con, nhất thời Sơ Niệm không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Chẳng lẽ thấy cô nuôi Bạch Tuyết nên cũng muốn nuôi một con?
Nhưng rắn lớn hẳn là biết rằng cô nuôi Bạch Tuyết là để mang đồ và dùng để cưỡi, bản thân rắn lớn đã rất nhanh, hoàn toàn không cần dùng loại công cụ thay thế việc đi bộ cấp thấp này.
“Cửu Di, chàng muốn nuôi chúng à?” Cô dò hỏi.
Hắn gật đầu, sau đó đi lên lấy một cái bát đá, nói với nàng: “Niệm Niệm, nó có thể uống.”
Sơ Niệm phản ứng lại, nhìn hắn dùng gậy đập nhẹ vào cừu mẹ, cừu mẹ bị hù tiết ra một chút sữa, rơi vào trong bát đá.
Hắn vậy mà biết sữa cừu có thể uống.
“Cửu Di, sao chàng biết cái này?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Ta đã từng nhìn thấy.”
Còn về việc hắn nhìn thấy ai và thấy nó như thế nào thì hắn không giải thích.
Nhưng nhìn tư thế lấy sữa kỳ lạ của hắn, thanh gỗ nhỏ vỗ vào cừu mẹ, cừu mẹ sợ hãi tự mình vắt ra một ít sữa, thật sự khiến người ta bật cười.
Nhưng Sơ Niệm vẫn rất vui vẻ, cô có sữa cừu uống.
Cô ôm lấy rắn lớn vui vẻ khen ngợi hắn: “Cửu Di thật là thông minh.”
Cô cầm bát đá, tới gần cừu mẹ lấy một chén nhỏ sữa cừu, vào nhà kho lấy một ít lá cói cho cừu mẹ ăn.
Sữa cừu tươi uống trực tiếp cũng được, nhưng cô sợ không quen sẽ bị đau bụng, nên vẫn là nên đun sôi lại đã rồi mới uống.
Đang nấu được một nửa, cô nhìn thấy trái cây nhỏ trong gian bếp nhỏ, chợt nghĩ ra cách khác để ăn.
Cô qua nhà kho lấy hai quả trứng, lấy lòng trắng trứng cho vào sữa cừu đun sôi khuấy đều, sau khi sữa cừu ấm thì khuấy đều lần nữa, cuối cùng cho vào nồi hấp một lúc.
Rắn lớn mờ mịt nhìn cô loay hoay lặp đi lặp lại với sữa cừu. Trong quan niệm của hắn, sữa cừu dường như là thứ để uống trực tiếp, nhưng hắn không ngờ rằng nó có thể tạo ra những món khác.
Sơ Niệm không chỉ làm những thứ này, mà còn cắt nhỏ hạch đào và hoa quả khô, cũng như hoa quả tươi.
Sau khi sữa cừu nguội và đông đặc lại, có dạng mềm như thạch.
Cô đặt tất cả các loại hạt và trái cây tươi đã chuẩn bị lên đó.
Cầm thìa múc một thìa mật ong rưới lên, đưa cho rắn lớn: “Thử đi, bánh sữa trứng ngon lắm đó.”
Đây là món tráng miệng đầu tiên cô làm kể từ khi đến đây.
Sau khi rắn lớn nhận lấy, cô cũng tự mình lấy một phần nhỏ, nếm thử một miếng.
Bánh sữa trứng mềm nhũn, mọng mọng, quả khô thì thơm và giòn, ăn quả tươi cũng rất ngon, sau khi rưới mật ong vào thì ngọt lịm, ngon tới mức muốn nuốt cả lưỡi luôn.
Mọi cô gái đều không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của món tráng miệng.
Chất dopamine tiết ra từ vị ngọt sẽ kích thích thần kinh vui vẻ của cô, thậm chí nụ cười của cô cũng ngọt ngào hơn rất nhiều.
Rắn lớn cũng giống như cô, một hơi xử lý hết một chén nhỏ.
Sơ Niệm cười nói: “Ăn hết rồi vẫn còn, trong nồi còn có sữa cừu.”
Vì tâm trạng vui vẻ nên cô đã làm nhiều loại bánh sữa trứng có mùi vị khác nhau, cuối cùng chia thành hai phần nhỏ và phân công cho rắn lớn: “Hãy để hai thứ này vào kho lạnh, lát nữa lấy ra sẽ có vị càng ngon hơn!”
Ăn tráng miệng xong, buổi tối đi ngủ khóe miệng Sơ Niệm cũng hơi cong lên, như trải qua một giấc mơ ngọt ngào.
Sáng hôm sau thức dậy, cô mơ mơ màng màng lấy hai cây cải đông và một ít lá cói.
Khi thời tiết ấm lên, cải đông đã gần như biến mất, thỉnh thoảng tìm thấy một vài cây thì chúng cũng đã già, cải đông dự trữ trong kho của cô cũng đã gần như tiêu thụ hết.
Cô rải một ít hạt giống cải đông trên ruộng đất bên ngoài, tự hỏi liệu cây trồng mùa đông có thể mọc lên vào mùa xuân không.
Nếu không, có lẽ cô sẽ phải tìm thứ khác để cho Bạch Tuyết ăn rồi.
Khi cầm cải đông ra ngoài mới biết ngoài trời đang mưa.
Bạch Tuyết đã sớm đã tự mình trốn trong hang để tránh mưa, con cừu con trốn dưới thân mẹ để tránh mưa, nhưng con cừu mẹ bị buộc bên ngoài nên bị dính mưa.
Sơ Niệm muốn đến gần hơn và đưa cừu mẹ vào, nhưng nhìn cặp sừng sắc nhọn của nó cô lại lùi lại.
Bình thường cô dám vắt sữa vì có rắn lớn ở bên cạnh, cừu mẹ lúc ấy ngoan ngoãn như một con chim cút. Nhưng bây giờ không có rắn lớn ở bên, cô rất có khả năng sẽ bị nó đá. Tốt hơn hết nên tìm rắn lớn tới buộc chúng vào chỗ khác sẽ tốt hơn.
Nhưng khi đi đến hang phía trên để tìm rắn lớn, cô phát hiện ra rắn lớn đang thần thần bí bí mân mê gì đó.