“Niệm Niệm, nàng muốn đi đâu vậy?” Hắn từ trên trời hạ xuống, dưới ánh mặt trời, đôi cánh xinh đẹp phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ. Sau khi tiếp đất, để thuận tiện cho việc nói chuyện, nửa người trên của hắn biến thành hình người, bởi vì biến hình quá nhanh, trên cơ thể hắn còn có vảy như ẩn như hiện, ánh mắt của Sơ Niệm không nhịn được mà dừng ở trên đó.
Cô chột dạ nói: “Ta đi ra sau núi xem thử có con thỏ nhỏ nào không, thử đi săn con mồi nhỏ xem.”
“Bây giờ ở sau núi đúng là có rất nhiều thỏ lợn rừng, có thể đi xem thử.” Rắn lớn còn nghiêm túc suy xét đến đề nghị của cô.
Bản thân thì tuỳ tiện đưa ra một lý do đã có được sự đồng ý của rắn lớn, Sơ Niệm dở khóc dở cười bị kéo đến sau núi săn thỏ.
Mùa xuân sau khi cỏ xanh đâm chồi, thỏ cũng bắt đầu hoạt động, ở trên sườn núi nho nhỏ cô vừa nhìn đã thấy hai con thỏ lợn rừng.
Thỏ lợn rừng nhát gan yếu đuối, sau khi thấy người sẽ quỳ trên mặt đất giống như đà điểu vậy, nhưng một khi chúng phát hiện được phương hướng chạy trốn, sẽ liều mạng chạy đi, tốc độ kia giống như tàn ảnh vậy, vốn không thấy rõ được, lại càng không nói đến việc bắt bằng cung tên.
Cho nên cô nhất định phải bắn ra mũi tên của mình trước khi thỏ lợn rừng chạy trốn, hoặc là trước khi thỏ lợn rừng phát hiện ra, vậy mới có thể có cơ hội bắt được nó.
Sơ Niệm đứng ở vị trí cao, lại được bụi cỏ che khuất, thỏ lợn rừng không phát hiện được cô, đang nhảy tưng tưng ở cách đó không xa, chậm rì rì ăn cỏ.
Đây là cơ hội tốt nhất.
Cô cầm một mũi tên ra, đặt lên dây cung, mũi tên vù một tiếng bay ra, trúng giữa con thỏ lợn rừng đang ăn cỏ kia.
Sơ Niệm hoan hô một tiếng với rắn lớn, tươi cười trên mặt mang theo một chút đắc ý.
“Niệm Niệm giỏi quá.” Rắn lớn học theo cách thưởng của cô, hôn lên trán cô một cái, lại cầm tay cô kéo lại dây cung, cũng bắn trúng con thỏ lợn rừng đang muốn chạy trốn, kiên nhẫn giải thích cho cô, “Thỏ lợn rừng rất yếu, sẽ không chủ động phát động công kích, nhưng nếu gặp phải con chim hung dữ lớn xác hoặc là thú dữ ở quần cư, thì để con mồi chạy trốn sẽ dẫn tới càng nhiều đồng loại của chúng, cho nên Niệm Niệm à, sau khi bắn trúng con mồi thì điều đầu tiên là phải nhanh chóng tiêu diệt những con còn lại.”
Hắn rất nghiêm túc dạy cô các quy luật sinh tồn trong rừng.
Sơ Niệm cũng nghiêm túc gật đầu lại, “Ví như bầy sói, gặp được thì ta chắc chắn sẽ chạy trước tiên.”
Đây là nguyên nhân lớn nhất làm hắn lo lắng cho cô khi cô đi phía bên kia sông hoặc là thảo nguyên, sợ cô bị bầy sói bắt gặp.
Bởi vì có rắn lớn đi cùng, lần đầu tiên đi săn của cô vô cùng thành công. Mặc dù không phải là bách phát bách trúng, nhưng về cơ bản thì mười lần có thể trúng được sáu lần, trong đó ba lần có thể trúng cổ của con mồi đang di chuyển.
Điều này chứng minh sự luyện tập của cô trong mấy ngày nay cũng không phải là vô ích.
Sau khi bắn tên rất nhiều lần, tất cả những con thỏ lợn rừng và các loại gia cầm nhỏ đều được Bạch Tuyết cõng trên lưng. Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Tuyết làm nhân viên khuân vác.
Sơ Niệm sờ đỉnh đầu của nó vuốt ve, rồi thưởng cho nó hai quả cà chua, khen: “Kỳ lân của chị. Bạch Tuyết thật ngoan.”
Về phần mình, cô ôm cổ của người đàn ông, nói nhỏ, “Hôm nay ta giỏi như vậy, tay mỏi, chân cũng mỏi rồi, muốn được cõng cơ.”
Cưỡi ở trên lưng hắn, Sơ Niệm cười nói: “Cửu Di, chàng là người đầu tiên cõng ta như này đó. Trước đây, các bạn nhỏ đều có bố cõng, ta chỉ có bà ngoại, nhưng bà ngoại lớn tuổi rồi, ta không dám để cho bà cõng ta.”
“Không sao đâu Niệm Niệm, ta sẽ luôn cõng nàng.”Cô tất nhiên là biết sức lực của hắn đến đâu, cho dù cô có ngồi ở trên lưng hắn tới đói rã người thì thì hắn cũng không thấy mệt tí nào.
Sơ Niệm cười nói, “Hừm, ai cần chàng cõng suốt chứ.”
Ngoài miệng nói thế, nhưng nụ cười thỏa mãn trên mặt lại không thể che được.
Trên đường về, bọn họ hái về ít cỏ tươi, mang về cho Bạch tuyết và hai mẹ con cừu ăn.
Thật ra bọn họ không chỉ nuôi cừu nhỏ, mà còn có thể thử nuôi gà nhỏ, như thế thì ngày nào cũng sẽ có trứng gà để ăn. Trứng thừa ra có thể làm trứng muối để giữ lại, mùa đông thiếu đồ ăn có thể làm thịt để ăn.
Chẳng qua là, nếu nuôi gà thì sẽ cần chuồng gà, gà có thể bay thấp, không thể buộc lại giống như cừu, phải quây lại thành chuồng thì mới có thể nuôi được gà.
Sơ Niệm tạm thời đặt ý nghĩ này xuống, chuẩn bị lên kế hoạch dần dần.
Sau khi trở lại hang, rắn lớn đi xử lý con mồi đã bắt được vào hôm nay, ăn không hết thì có thể để vào kho lạnh để cất trữ.
Kho lạnh ở trên đỉnh núi, ngay cả là mùa hè thì tầng băng cũng rất dày, hoàn toàn không cần lo lắng việc thức ăn sẽ bị hỏng mất.
Cái này rất tiện lợi.
Lúc mang cỏ tươi đi cho Bạch Tuyết ăn, Sơ Niệm phát hiện ra một loại rễ cây hơi to và xù xì ở trong đám cỏ, mùi nặng hơn mùi cỏ xanh nhiều, bên trên có lá cây xanh biếc.
Sơ Niệm cẩn thận quan sát, đây không phải là rau cần còn chưa lớn hẳn hay sao?
Cô nhặt toàn bộ rau cần ở trong miệng Bạch tuyết ra, Bạch Tuyết dừng động tác ăn, giống như là đang nghĩ rằng Sơ Niệm không cho nó ăn tiếp vậy.
Sơ Niệm vội vàng vỗ về chú kỳ lân nhỏ ngốc nghếch, đưa cây khác ở trên đất đến miệng nó, cười nói, “Không có gì đâu Bạch Tuyết, ăn tiếp đi.”
Về phần rau cần nhỏ đang lớn, Sơ Niệm mang hết đi.
Rắn lớn đã rửa sạch hai con thỏ lợn rừng đặt trên thớt, cắt thành những miếng nhỏ bằng nhau, chuẩn bị vô cùng hoàn hảo.
Sơ Niệm cầm thứ trên tay lắc lắc trước mặt hắn, phấn khởi cười híp mắt, “Tèn ten, chàng xem ta phát hiện ra thứ tốt gì này.”
“Cỏ?” Rắn lớn cẩn thận thêm định nghĩa mới, “Cỏ có thể ăn.”
Sau khi thật sự đến gần rắn lớn, cô phát hiện, thật ra rắn lớn là một người đàn ông vô cùng cẩn thận, kể cả là cách nói chuyện hay là làm việc, hơn nữa còn nói là làm, có phần đáng yêu.
Cô để rau cần đến bờ nước, vừa rửa vừa nói, “Cửu Di, chàng đi nhà kho lấy một ít mì hôm qua ta làm ra đi.”
Bây giờ rau cần còn chưa lớn hẳn, cành lá cũng là màu xanh nhạt, một bó rau cần to cắt ra cũng không có bao nhiêu.
Nhưng là rau cần như vậy, mùi và vị lại càng ngon hơn.
Trước nay, rau cần bán trên thị trường đều là loại già ơi là già, như vậy mới nặng cân, mới bán được nhiều tiền, chứ thật ra nhiều lúc lau cần già bị xơ, nhai mãi mà có được đâu.
Mỗi lần phát hiện cái gì mới, Sơ Niệm đều sẽ rất hưng phấn, bắt đầu nghiên cứu mỹ thực mà bản thân quen thuộc.
May mắn cô là một người tham ăn đủ tư cách, chỉ cần là món cô thích ăn, cô đều từng nghiên cứu xem món đó được nấu như thế nào.
Mì rắn lớn lấy được đều để vào nồi hấp ở một bên, dùng nước ấm từ từ chưng.
Lúc mì tạm được thì rau cũng được Sơ Niệm xào nấu ổn rồi.
Tính thời gian đã xấp xỉ được, cô xới mì đã hấp chín, lấy đũa trộn vào thức ăn đang nóng hầm hập.
Trong nháy mắt khi nước sốt đậm đà rót vào mì sợi, cô nhanh chóng đậy vung lại, cũng không cho thêm củi vào đáy nồi nữa.
Rắn lớn thấy đồ ăn đã làm xong rồi mà vẫn chưa bắt đầu ăn, thì nghi ngờ hỏi, “Niệm Niệm, tại sao lại không thêm lửa, lại cho thêm nha?”
Sơ Niệm phủi tay sạch sẽ, quay đầu lại nói một cách thần bí, “Đây là tinh hoa của món mì này, chờ một lát nữa chàng sẽ biết ngay.”
Đến lúc mì nấu ở dưới lửa nhỏ tiếp tục tản ra làn khói nóng, Sơ Niệm ở bên cạnh dùng trứng gà cà chua và rau nấu một ít canh.
Trong nháy mắt khi mở nồi mì, khói trắng nóng hầm hậm mang theo mùi thơm phả thẳng vào mặt, Sơ Niệm nhanh chóng lấy đũa đánh rời mì ra, sau đó để vào đĩa ăn cơm của hai người.
Thịt thỏ mềm hơn thịt lợn rất nhiều, cũng dễ ngấm nước dùng, thơm ngon tươi mềm, rau cần thơm mát, vào miệng thì giòn giòn, hợp với thịt nhất. Mì mềm dai, bóng lưỡng, xung quanh là nước sốt đậm mùi thịt.
Sau khi ăn vào, mùi thịt ngào ngạt và độ giòn của rau cần bùng nổ trong miệng, kích thích vị giác.
Chỉ ăn một miếng thôi Sơ Niệm cũng đã hạnh phúc đến nỗi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Đây chính là mùi vị trong trí nhớ của cô.
Ăn một miếng mì, húp một ngụm canh trứng cà chua với rau, đúng lúc tan đi cảm giác dầu mỡ của mì.
Hương vị này, quá tuyệt vời.
Rắn lớn không hề tiết kiệm lời khen ngợi cô, “Niệm Niệm nấu ăn thật ngon.”
Đồ ăn mình thu thập được, tự tay làm ra được hoan nghênh, là cách cổ vũ người làm ra nó tốt nhất.
Một người một rắn ăn cơm, nồi niêu chén bát lúc nào cũng sạch bóng, không thừa một chút gì.
Sau khi ăn xong, rắn lớn cẩn thận quét dọn, Sơ Niệm đi ra đằng sau, thấy hàng tích trữ mấy ngày nay của hắn.
Cả một cây gỗ cứng cuối cùng đều bị hắn làm thành mũi tên, trên mỗi một mũi tên đều có một điểm đỏ nho nhỏ, là độc, phần khác không hề bôi độc.
Ở bên cạnh đống mũi tên, còn có một cái cung dự bị.
Chờ đến lúc người đàn ông thu dọn xong, Sơ Niệm nhào đến ôm lấy cánh tay hắn dịu dàng hỏi, “Bao giờ chàng mới đồng ý để ta đi sang bên kia sông thế? Hôm nay chàng cũng thấy rồi đó, ta bắn tên rất giỏi. Chàng dạy cũng tương đối rồi, ta đều nhớ kỹ rồi.”
Lúc xin hắn để mình đi bờ sông, cô không quên nịnh nọt để hắn đồng ý.
“Vậy ngày mai đi, ta đi cùng nàng.”
Sơ Niệm hoan hô ra tiếng, thậm chí còn nhảy lên tại chỗ, “Thật sao, vậy bây giờ ta đi chuẩn bị đây.”
Cô cầm hai cái túi da thú, chuẩn bị để ngày mai để mấy thứ cho Bạch Tuyết mang, còn mình thì bỏ tên mới vào trong túi để mang theo.
Biểu hiện của cô giống như một đứa trẻ ngày mai được đi chơi xuân vậy.
Thậm chí buổi tối còn hưng phấn đến độ không ngủ yên nữa.
Cô liên tục lăn lộn ở trong chăn.
Cuối cùng cô nghe thấy tiếng người đàn ông thở dài, ấn đầu cô vào ngực của mình, nói nhỏ: “Niệm Niệm, lúc ngủ thì ngoan một chút.”
Làn da trên đỉnh đầu chạm vào làn da lạnh hơn người thường một chút của hắn, có chút dễ chịu.
Sơ niệm thấy đầu óc của mình từ từ nguội xuống, nhưng cô vẫn rất hưng phấn, không ngủ nổi.
“Cửu Di, hay là chàng kể cho ta nghe đi, trước khi gặp ta thì chàng thường làm gì.”
Mặc dù nhìn bộ dáng của hắn lúc cô vừa gặp thì có thể đoán được đó là một cuộc sống nhàm chán thế nào, nhưng cô vẫn muốn nghe.
Chỉ là cô không ngờ, cuộc sống của hắn trước khi gặp được cô lại buồn tẻ vô vị như thế.
Cuộc sống mỗi ngày của hắn đều là trời sáng thì đi ra ngoài săn, ăn được thì ăn luôn, không ăn thì bảo quản ở trong kho lạnh trên núi.
Không tìm được việc gì làm thì hắn có thể tìm một chỗ bất kỳ để ngủ đông.
Cô dựa vào trong ngực hắn, giọng nói của hắn rất êm tai, thỉnh thoảng sẽ tạm dừng để sắp xếp lại từ ngữ.
Khi nói chuyện, lồng ngực hắn hơi rung động, ù ù, còn có tiếng tim đập chậm chậm của hắn, lại càng gây buồn ngủ hơn bất kỳ cái gì.
Cho dù cô rất muốn kiên trì, nhưng cuối cùng vẫn ngủ mất.