“Lễ thành niên? Nhưng thoạt nhìn dáng vóc dáng con bé mới chỉ mười hai mười ba tuổi thôi mà?” Sơ Niệm kinh ngạc.
Giang Nhu chỉ mấy cọng dây thừng bên tường, nói: “Người ở đây tính tuổi theo tuyết rơi, sau khi sinh ra sẽ có một cọng dây thừng cho riêng mình, sau này cứ mỗi khi tới trận tuyết đầu tiên sẽ thắt một nút, đếm nút thắt là có thể đoán được người ở đây đã sống được mấy mùa đông rồi, chính là mấy tuổi rồi. Lúc bé gái có mười bốn cái nút thắt, được coi là thành niên, có thể chọn người đàn ông cho mình, sinh ra đứa con của bản thân.”
Cũng chính là Mộc Vân thoạt nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy đã mười bốn tuổi, có thể sinh con rồi.
“Thực ra sau khi có kinh nguyệt là có thể chọn người đàn ông cho mình rồi.” Giang Nhu lại nói.
Cho dù là vậy, đến bộ lạc hai lần, Sơ Niệm cũng không nhìn thấy nhiều trẻ con, hơn nữa cũng không nhìn thấy nhiều người già trong bộ lạc.
Điều này nói rõ tỷ lệ sống sót của trẻ con ở đây không cao, tỉ lệ trưởng thành cũng rất ít, tuổi thọ cũng không dài như đời sau.
Nhưng nghĩ tới hoàn cảnh sinh sống ở đây thì hình như cũng có thể hiểu được, khắp nơi đều là dã thú hung mãnh, hơn nữa thức ăn cũng cực kỳ thiếu thốn, phần lớn những đứa trẻ dù đã được ưu tiên chia thức ăn mà vẫn gầy như que củi.
Sơ Niệm cảm khái thở dài một hơi: “Thoạt nhìn nó vẫn là một đứa trẻ.”Giang Nhu cũng thở dài: “Ở đây sau khi trời tối, ngoài đám người đàn ông đi săn ở xa ra, không có ai dám đi ra ngoài. Hôm nay trời đã tối rồi, người trong bộ lạc vẫn không thấy Mộc Vân quay về, đều đã cho rằng nó bị dã thú ăn thịt rồi, không quay về được nữa. Nhưng Mộc Lâm kiên quyết rằng muội muội mình chắc chắn không xảy ra chuyện gì, cầm theo cây đuốc tự mình ra ngoài tìm. May mà gặp được các cô, đứa bé này cũng là phúc lớn mạng lớn.”
Sơ Niệm không ngờ rằng cuộc gặp gỡ vô tình hôm nay còn có một hồi này, cô nói: “Có lẽ đây chính là vận mệnh.”
Bất kể là Giang Nhu gặp được Miêu Phát, hay là Mộc Vân gặp được cô và rắn lớn, hay là cô gặp được rắn lớn.
“Có điều Mộc Lâm này ở trong bộ lạc khá là lầm lì, nhưng cũng không có ý xấu gì, cô cứu muội muội duy nhất của hắn, hắn chắc chắn sẽ rất biết ơn cô.” Giang Nhu nói.
Thời gian một buổi tối, hai người tựa như tìm được tri kỷ vậy. Từ sau khi đến đây, nói đến quê hương của mình, thậm chí tán dóc chuyện lúc nhỏ.
Giữa những cô gái tựa như luôn có chuyện nói không hết.
Sơ Niệm rất lâu rồi không nói nhiều như vậy với ai, nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhưng vẫn chưa thỏa mãn.
Cuối cùng Giang Nhu không thức nổi, ngủ thiếp đi, Sơ Niệm đắp da thú cho bé cưng đáng yêu của cô, nhẹ chân nhẹ tay vén mành cửa lên, đi ra ngoài.
Bởi vì bọn họ nói chuyện với nhau đến quên cả thời gian, về cơ bản bên ngoài đã không có ai rồi, phần lớn người đã quay về phòng mình ngủ rồi.
Người ở đây sau khi trời tối cơ bản không có hoạt động nào khác, sau khi trời tối sẽ không có ánh sáng, vừa nãy ở chỗ Giang Nhu có ánh sáng nguyên nhân chủ yếu cũng là trong phòng cô có một lọ sứ nho nhỏ, bên trong có dầu thực vật, được làm thành đèn dầu. Ở đây lại không phải mỗi người đều có thể dùng được đèn dầu, trên cơ bản đều là màn trướng đen nhánh là có thể nhìn ra.
Bộ lạc bây giờ ngoài đống lửa và người canh giữ ở bên đống lửa đề phòng đống lửa bị tắt, không có ai hoạt động nữa, đều đã ngủ say rồi.
Sơ Niệm vén mành ra, xa xa nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia, vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ như cũ.
Hình như cảm nhận được tầm nhìn của cô, người đàn ông quay người, nhìn về phía cô.
Sơ Niệm chạy chậm tới, thở hổn hển nhảy lên ôm lấy hắn, hắn thuần thục đỡ lấy mông cô, nâng cô lên, để cô có thể thuận lợi ôm lấy cổ mình.
Cô nhẹ giọng nói: “Cửu Di, sao chàng lại ngốc vậy chứ, bảo chàng đợi ta, chứ không bảo chàng đứng nguyên tại chỗ.”
“Ta sợ sau khi nàng đi ra không tìm thấy ta.” Người đàn ông ôm chặt cô, hai người ôm nhau chặt chẽ như muốn dung hòa vào nhau.
Còn nhớ lần trước ở bộ lạc này, lúc cô dậy vào sáng sớm hắn ra ngoài săn bắn, cô tìm mãi mà không nhìn thấy hắn, lo lắng lại sợ hãi, suýt chút nữa cho rằng hắn không cần mình nữa, còn trực tiếp bị dọa khóc.
Không ngờ lần này hắn lại ngốc nghếch đứng tại chỗ đợi cô lâu như vậy.
Sơ Niệm cảm thấy viền mắt mình nóng lên, ôm lấy đầu người đàn ông, in lên môi hắn sự nhiệt tình của mình, khoang miệng khô khốc như nắng hạn gặp mưa rào, lúc tách ra còn phát ra một tiếng chụt.
Trên mặt cô đỏ ửng tạm thời thiếu dưỡng khí, trong đôi mắt long lanh, đều là người đàn ông trước mắt, nói từng câu từng chữ với hắn: “Cửu Di, sao chàng có thể tốt như vậy, khiến ta rất thích rất thích chàng.”