Lời Mộc Vân nói cô nghe không hiểu, nhưng cô cũng đoán ra được đại khái ý của Mộc Vân.
Đây là thứ Mộc Vân tặng cô.
Sơ Niệm có hơi ngỡ ngàng, đang lúc muốn từ chối, gặp được Giang Nhu ra ngoài giặt tã.
Sơ Niệm nói với cô rằng cô lưu lạc đến một nơi khác gặp được bạn trai bây giờ của mình. Cho nên không học được ngôn ngữ ở đây.
Giang Nhu nhìn dáng vẻ mờ mịt của cô, thì tiện thể làm phiên dịch cho cô: “Mộc Vân nói, đây là tạ lễ cho cô, cảm ơn các cô đưa nó về.”
“Mộc Vân nói, bảo cô mở ra nhìn thử, có phải là thứ cô muốn không.” Giang Nhu nói tiếp.
Sơ Niệm cảm kích nhìn Giang Nhu, mở chiếc lá ra.
Mép lá có vết bị bóp rất sâu, thoạt nhìn bị người nắm bằng tay rất lâu, dấu tay bên trên vừa nhìn là biết không phải là tay Mộc Vân, mà là một bàn tay người đàn ông to lớn.
Sau khi mở chiếc lá ra, bên trong là hạt lúa có vỏ màu vàng.
Mộc Vân nói: “Lần trước lúc tỷ tỷ đến ca ca không ở đây, nghe nói tỷ tỷ cần cái này, ca ca bèn thu nhập cùng với đồ ở trong nhà, làm tạ lễ đưa cho tỷ tỷ.”
Hạt lúa tặng cho cô lần trước đều đã được cô trồng ở bên đầm nước rồi, bây giờ xanh tươi mơn mởn, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tháng chín là có thể thu hoạch.
Sơ Niệm nhớ tới hoàn cảnh sinh sống khó khăn của những người ở đây, không khỏi nghĩ đến cái gì đó.
Nguyên nhân chủ yếu người trong bộ lạc không thể ăn no chính là tất cả mọi người đều thông qua săn bắn hái lượm để sinh tồn, nhưng từ trước đến nay không có ai thử trồng trọt, tình huống như vậy tương đương với miệng ăn núi lở, có thể có bao nhiêu thức ăn hoàn toàn dựa vào vận may.
Cách sinh tồn hoàn toàn dựa vào săn bắn hái lượm cực kỳ bị động. Vận may không tốt hoặc là gặp thiên tai chỉ có thể đói bụng, nghiêm trọng hơn thậm chí sẽ xuất hiện tình trạng đói chết.
Cô biết làm thế nào để gieo trồng và nuôi trồng, nhưng lợi ích hai chuyện gieo trồng và nuôi trồng này không thể mang đến rõ ràng trong một chốc được.
Trước tiên không nói bắt sống một con dã thú có bao nhiêu khó khăn đối với bọn họ, chỉ nói đến chuyện gieo trồng.
Nếu như cô không đoán sai, trong bộ lạc bây giờ chắc chắn có lương thực dự trữ, nhưng phần lớn lương thực dự trữ của bọn họ đều dùng để dành dụm qua mùa đông, theo thông tin Giang Nhu nói, một khi bước vào mùa đông, những thực phẩm này thậm chí căn bản không đủ ăn.
Bảo bọn họ cầm thực phẩm quý giá ném trên mặt đất chắc chắn sẽ bị người ta nhìn thành kẻ ngốc.
Trừ phi cô có thể để cho bọn họ nhìn thấy lợi ích khả quan, mới có thể kéo bọn họ làm theo.
Sơ Niệm nghĩ tới đầu tiên là củ cải, mùa hè trồng củ cải nhanh nhất hai mươi lăm ngày là có thể nhìn thấy thành quả, hơn nữa mặc kệ củ cải ăn sống ăn chín hay là để dự trữ đều rất tiện.
Nhưng lần này cô ra ngoài không mang theo hạt giống củ cải.
Cô theo đó nhớ tới khoai tây nướng ăn vào buổi sáng hôm nay, một củ khoai tây có thể trồng được mấy mầm khoai tây không nói, khoai tây còn cho năng sản lượng cực kỳ cao, kỳ sinh trưởng cũng ngắn.
Quan trọng nhất là, khoai tây là thực phẩm người trong bộ lạc thường xuyên ăn.
Sau khi Sơ Niệm nói với Giang Nhu suy nghĩ của mình, Giang Nhu do dự một chút nói: “Thực ra tôi cũng từng có suy nghĩ này, nhưng tôi ngay cả phòng bếp đều chưa từng đi vào, căn bản không biết nên trồng vào lúc nào, bình thường cần chăm sóc như nào.”
Lúc trước ăn các loại đồ ăn đều là đã được chế biến sẵn, chỉ cần nấu chín là có thể ăn.
Người không có kiến thức liên quan, trực tiếp trồng cũng không phải là không trồng được, chỉ là dễ cho sản lượng thấp hoặc là vì thời gian gieo trồng không đúng dẫn đến không có thu hoạch.Hơn nữa lúc bọn họ vừa lưu lạc đến bộ lạc xa lạ này, tất nhiên tình cảnh cũng không phải rất tốt, đừng nói có thức ăn dư thừa để thử gieo trồng, sợ là ăn no cũng khó, thậm chí có khả năng sẽ trở thành nô lệ.
Sơ Niệm hỏi: “Vậy khoai tây chúng ta ăn vào buổi sáng có không?”
Giang Nhu gật đầu: “Khoai tây hầu như là thực phẩm dự trữ của mọi nhà, tất nhiên là có.”
Chính vì dự trữ đủ nhiều, cho nên mới có khoai tây mọc mầm. Người bộ lạc ăn nhiều khoai tây mọc mầm sẽ đau bụng không ngừng, cho nên học được cách gọt sạch mầm khoai tây mới ăn. Muốn thu gom khoai tây mọc mầm là chuyện rất đơn giản.
Bởi vì rắn lớn cho bộ lạc một con trâu lưng đen, sau khi Sơ Niệm bày tỏ ý muốn khoai tây, rất nhanh đã nhận được rất nhiều khoai tây mọc mầm.
Sơ Niệm không nhận hết toàn bộ khoai tây, mà cắt phần mọc mầm ra, sau khi nhúng mặt cắt vào tro than, lại trả lại phần hoàn hảo còn lại cho bọn họ.
Hành động này khiến cho bọn họ cực kỳ khó hiểu.
Sau khi làm xong công việc phiên dịch, Giang Nhu nhanh chóng quay lại chăm sóc con của mình.
Trái lại cô bé Mộc Vân luôn đi theo Sơ Niệm, cười hi hi thỉnh thoảng nói gì đó, dường như cực kỳ hứng thú với những chuyện cô làm.
Sơ Niệm chọn một miếng đất phì nhiêu, lúc vùi khoai tây vào, Mộc Vân cũng ở bên cạnh học làm theo cô, cực kỳ chăm chỉ.
Sau khi có người trợ giúp, tiến độ trồng khoai tây nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi bọn họ trồng xong tất cả khoai tây, bên nhóm người đàn ông còn chưa kết thúc công việc.
Sơ Niệm đi đến bên cạnh đống lửa nổi lửa lúc sáng, buổi sáng bọn họ không ăn hết một con bò con, nhưng bây giờ đi nhìn phát hiện màu sắc của thịt đã không còn quá tươi, bữa này mà không ăn hết có khả năng sẽ bị hỏng.
Cô dùng gia vị ngâm ướp tất cả thịt còn thừa, đặt trên giá nướng.
Sau khi nướng xong, lấy một chiếc lá gói một tiếng thịt lớn đưa cho Mộc Vân trước, cười nói: “Hôm nay giúp chị lâu như vậy, nhanh ăn nhiều chút, nhìn em rất gầy.”
Cô bé nghe không hiểu, nhưng nhận được miếng thịt lớn như này cực kỳ vui, nói một đoạn dài với Sơ Niệm, rồi cười mang miếng thịt về.
Cô lại chia cho Giang Nhu một miếng.
Khối thịt còn lại quá lớn, thịt vừa nướng xong còn xèo xèo ra dầu, nhấc lên đưa qua cho rắn lớn cũng không hợp với tình tình.
Cô gọi một tiếng: “Cửu Di.”
Bên đó quả nhiên nhìn lại, Sơ Niệm chỉ thịt đã nướng xong, người đàn ông nhanh chóng hiểu ra, đi tới.
Lúc ăn cơm xong đại khái đã sắp đến buổi trưa rồi, bây giờ mặt trời lặn về phía tây, xem ra không bao lâu nữa sẽ xuống núi.
Mọi người kiếm củi đốt lên ngọn lửa cháy hừng hực, tiến độ bên rắn lớn cũng sắp chuẩn bị kết thúc rồi.
“Uống chút nước trước đã, xem chàng bận đến bụi đất đầy đầu kìa.” Sơ Niệm đưa túi nước tới: “Buổi sáng sau khi ăn xong quên mất ướp muối, thịt còn để lại nữa sẽ hỏng, nên ta đã nướng hết rồi.”
Phần thịt thừa chừng hai con lợn rừng, dưới tình huống rắn lớn không đói cũng không ăn hết.
Sau khi hắn nhìn qua, sau khi cắt cho Sơ Niệm đủ ăn, nói: “Niệm Niệm, thịt còn lại cho bọn họ đi.”
Người trong bộ lạc một ngày dường như chỉ ăn hai bữa, buổi sáng ăn một bữa, vào lúc nửa buổi chiều ăn một bữa, còn về buổi tối thì không ăn.
Dựng nhà cần nhiều thể lực để làm việc liên tục, ăn một bữa cơm là hợp tình hợp lý.
Sơ Niệm gật đầu: “Tất nhiên là có thể.”
Lúc được gọi đến nhóm người đàn ông quả thực không dám tin vào đôi tai của mình, vậy mà bọn họ lại có thể ăn được thịt nữa.
Có mấy người đàn ông từ trước đến nay chưa từng được ăn thứ gì có vị mặn, sau khi ăn một miếng thì kinh ngạc trợn tròn mắt, đồng loạt nhìn về phía Sơ Niệm.
Sơ Niệm ngẩn người một lúc, lẽ nào thịt cô nướng ăn không ngon?
Cô tự mình nếm một miếng, không có vấn đề gì mà.
Miêu Phát là người nói chuyện đầu tiên, hắn cười nói: “Đỗ Nhược nói, hắn ta chưa từng được ăn thức ăn ngon như này, thậm chí không biết làm sao hình dung hương vị của miếng thịt này.”
Lần trước Sơ Niệm đưa cho bộ lạc một phần thịt, nhưng luôn có người ra ngoài đi săn không được ăn, hơn nữa mặc dù miếng thịt đó to, nhưng không phải mỗi người đều có phần.
Nhưng lần này mỗi người lại được chia hẳn một miếng.
Nhóm người đàn ông rất si mê hương vị này, sau khi cắn một miếng thịt phải nhấm nháp trong miệng rất lâu rồi mới nỡ nuốt.
Cũng có một bộ phận người đàn ông sau khi ăn một miếng thì không nỡ ăn tiếp, lấy lá bọc thức ăn lại, đưa về lều của mình.
Càng có một bộ phận người đàn ông trực tiếp đưa thức ăn cho bạn đời của mình, cùng nhau chia sẻ hương vị này.
Những người này chưa từng được ăn muối, không biết đây chính là vị mặn.
Sơ Niệm không khỏi tò mò hỏi: “Vậy bình thường các ngươi giữ đồ ăn kiểu gì?”
Miêu Phát nói: “Dùng lửa sấy khô thịt có thể cất rất lâu.”
Thì ra là làm thành thịt khô, sau khi không có hàm lượng nước, thịt sẽ không bị hư thối có mùi khó ngửi, thịt khô có thể giữ rất lâu.
Muối của Sơ Niệm cũng là sau khi rắn lớn từ một nơi rất xa mang về, trải qua rất nhiều quá trình mới chế thành, cũng không dễ dàng gì mới có được, cho nên tạm thời không thể giúp bọn họ càng nhiều.
Nhưng nếu như trong cơ thể con người không có hàm lượng muối, thì sao có thể duy trì sức khỏe được chứ.
Sau khi ăn xong bữa tối, trời đã hoàn toàn tối đen, dưới tình huống như vậy, rõ ràng hôm nay không thể dựng xong nhà được, chỉ có thể để ngày mai làm tiếp.
Vào buổi tối, chính giữa bộ lạc lại đốt lửa.
Hầu như tất cả người của bộ lạc đều quay quanh đống lửa, còn hùng tráng hơn lần trước.
Bên cạnh đống lửa có một nơi, có một người phụ nữ đội lông vũ sặc sỡ trên đầu đứng ở tại chỗ lắc một thứ sẽ ngân vang như lục lạc, trên gương mặt của tất cả mọi người đều tràn đầy nụ cười.
Thậm chí ngay cả Giang Nhu cũng bế em bé ra khỏi phòng, cùng đứng với Miêu Phát ở vị trí gần như chính giữa.
“Đây là họ đang làm gì thế?” Sơ Niệm ngửa đầu hỏi rắn lớn.
Nhưng trong đám người như này quá ồn ào, cô nói có chút khó nghe rõ.
Rắn lớn dứt khoát ngồi xổm xuống, ôm lấy Sơ Niệm, để cô ngồi lên một bên cánh tay của mình, trực tiếp ngang với tai mình.
Sơ Niệm ghé vào tai hắn hỏi: “Cửu Di, bọn họ muốn làm gì sao?”
Rắn lớn lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Rất nhanh đám người tự động tách ra một chỗ trống, mấy người đàn ông trung niên khiêng một con lợn rừng cỡ nhỏ đến bên cạnh đống lửa, đám người bắt đầu yên tĩnh.
Hình như rợn rừng còn chưa chết hẳn, sau khi bị trói lại chân còn đạp một lúc.
Người phụ nữ đội mũ lông vũ sặc sỡ nói một câu gì đó, sau khi lắc lục lạc hai lần, tộc trưởng tự mình tiến hành lấy máu lợn rừng, dùng một cái đồ chứa cực lớn hứng máu.
Sau đó mỗi người đều cầm một bát sứ, do tộc trưởng đổ cho mỗi người một lượng máu tươi nhất định.
Sau khi Miêu Phát nhận lấy hai bát máu tươi, đưa cho hai người trong ánh mắt của mọi người.
Sơ Niệm sửng sốt: “Đây là…. uống nó?”
Miêu Phát cười nói: “Uống cái này có thể làm cho người ta càng có sức lực, cũng sẽ không bị bệnh.”
Đồng thời đây cũng là một loại công nhận, về sau hai người đến bộ lạc núi Xà Thần sẽ được đối đãi như về đến nhà của mình.
Sau khi được giải thích như vậy, không uống cũng không được.
Luôn ngồi trên cánh tay rắn lớn, lúc cô đang muốn cúi đầu nhận lấy bát máu tươi nóng ấm, rắn lớn nhận lấy một bát trước, uống một hơi cạn sạch nhấc cằm cô hôn lên.
Đám người bắt đầu vì bọn họ reo hò.
Sơ Niệm trợn mắt phát hiện, bởi vì sau khi rắn lớn phát hiện cô không chịu được mùi máu tươi đã lén nuốt xuống, sau đó mới hôn cô.
Nhìn thấy một màn này, là người xem gần nhất, Miêu Phát là người duy nhất phát hiện mánh khóe trong đó, nhưng hắn chỉ cười không nói ra, hiểu mà giấu cho bọn họ, cũng không đưa một bát khác tới.
Sau khi mỗi người đều uống một bát máu tươi, đám người lại bắt đầu chè chén say sưa.
Sơ Niệm bị chiếm lấy quá nhiều dưỡng khí, đang thở hổn hển nằm sấp trên vai của người đàn ông thở dốc, nhỏ giọng khiển trách: “Cửu Di, chàng xấu quá đi.”
Mặc dù nói như vậy, cô vẫn hơi cong khóe miệng, không giấu được ý cười giữa lông mày.
Chỉ là lúc ghé lên cổ hắn, cô đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Bây giờ sau cổ của rắn lớn đã có năm miếng vảy giáp mỏng, như vậy dưới ánh lửa như này chẳng phải là rất dễ bị phát hiện!
Tay cô ôm lấy cổ hắn, ôm hắn thật chặt như mèo con quấn người, ghé lên bên tai hắn thần thần bí bí nói: “Chúng ta đi sang bên kia đi dạo đi.”
Phương hướng cô chỉ là một nơi tối như mực, thoạt nhìn hoàn toàn không có người.