Trong ánh mắt của họ hình như còn mang theo tia sáng mà cô nhìn không hiểu, u tối và sáng loáng, từng đôi mắt từng đôi mắt tập trung nhìn cô, nhiều ánh mắt tập hợp lại như thế, khiến áp lực của cô tăng lên đột ngột, cực kì có cảm giác nặng nề.
Nghe thấy câu hỏi của cô, rắn lớn moi cô từ phía sau ra ngoài, một tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô mang theo sự an ủi, bình tĩnh giải thích nói: “Bọn họ cảm thấy nàng là một thợ săn cực kì lợi hại, tài giỏi.”
Thợ săn là một tôn xưng, chỉ có người săn thú cực kì lợi hại, mới có tư cách được gọi là thợ săn, được người ta tôn kính.
Hai người người đàn ông ở phía sau khiêng con lợn rừng đã ngã xuống, đưa tới.
Những người người đàn ông khác bước tới bên người Sơ Niệm.
Trên mặt họ đều đỏ ửng lên sau khi chạy băng băng, hơi thở hổn hển, nhưng trên mặt lại là sự vui sướng phấn khích, đứng vững trước mặt cô, giơ tay phải đập vào ngực trái của mình, đồng thanh hét lên: “Cáp tát!”
Đây gần như là một nghi thức khác.
Biểu đạt chính thức thừa nhận và tôn thờ cô là thợ săn.
Sơ Niệm có chút mù tịt, không biết nên đáp lời thế nào.
Rắn lớn cũng giơ tay phải của mình ra, đập vào bên ngực phải của mình, nói: “Cáp tát.”
Sơ Niệm hiểu rồi, làm theo một lần, cũng đáp: “Cáp tát.”
Sau khi có sự trả lời này, nụ cười trên mặt đám người đàn ông càng thêm chân thành, bên trong còn mang theo tia sáng nồng nhiệt giống như một loại sùng bái, điều này khiến Sơ Niệm có chút không thích ứng được. Nhưng mà cô biết, cô đã nhận được sự khẳng định của những người này.
Rắn lớn nói bên tai cô: “Cáp tát là ngôn ngữ chào hỏi giữa những người thợ săn, sau này bọn họ sẽ không chỉ đối đãi với nàng như phụ nữ mà còn xem nàng như đồng bạn rồi.”
Cô cuối cùng cũng hiểu vì sao vừa rồi vì sao hắn lại để cô bắn chết con lợn rừng kia rồi.
Lợn rừng sau khi bị người của bộ lạc săn đuổi tới nơi trống trải không có gì che chắn, thích hợp nhất là dùng cung tên để giết, hắn rõ ràng càng chuẩn hơn so với cô, sức mạnh cũng lớn hơn, nhưng mà lại cứ khăng khăng dùng ánh mắt ra hiệu cho cô, để cô ra tay bắn chết con lợn rừng này.
Hắn muốn cô nhận được sự công nhận cao nhất trong bộ lạc, không chỉ là một người phụ nữ mềm yếu.
Lần trước sau khi bọn họ tới bộ lạc núi Xà Thần, mặc dù cũng nói với tộc nhân cô là một nữ thợ săn có thể bắn chết lợn rừng, nhưng mà trong thế giới tự nhiên, hình thể và sức mạnh của phụ nữ suy cho cùng thì cũng không so sánh được với đàn ông, thế nên đa số người đều bán tín bán nghi, không xem cô là thợ săn.
Sau ngày hôm nay, cô đã trở thành thợ săn được chính thức công nhân.
Sơ Niệm được hung thú trong rừng rậm bồi dưỡng ra, không cần biết là trong rừng hay là trên thảo nguyên đều hiểu được cực kì tỉ mỉ về sinh tồn và kĩ thuật săn bắt, thêm vào đó từ nhỏ cô đã chơi súng cao su rồi, bắn tên cũng cực kì chuẩn, những người đàn ông này nhìn thấy chắc chắn sẽ khâm phục cô.
Nhưng mà sự nhiệt tình này thật sự có chút nồng nhiệt quá rồi, làm cho Sơ Niệm có chút ngại ngùng.
Cô giật giật ống tay áo của rắn lớn, khiến hắn cúi đầu, nhoài người về phía tai hắn nói: “Có thể khiến họ đừng nhìn ta như thế được không, ta không đi đường được nữa rồi.”
“Niệm Niệm không đi đường được nữa, vậy để ta bế Niệm Niệm đi.” Người đàn ông bế cô lên người, ôm cô bước từng bước lớn về phía tước.
Cô nào có ý này chứ, thế này tới cả đầu cô cũng ngại ngùng không dám lộ ra ngoài, trực tiếp vùi vào vòng tay người đàn ông.
Cảm nhận được sự rung rung của lồng ngực người đàn ông, còn có chút ý cười giữa cổ họng.
Con rắn này chính là cố ý, hắn muốn ngăn chặn cái nhìn của những người khác rơi trên người cô, không để cho những người khác tiếp tục dùng ánh mắt nồng nhiệt nhìn cô nữa.
Sơ Niệm vừa tức vừa buồn cười, nhưng mà lại bất lực không làm gì được.
Bọn họ lần này ra ngoài tổng cộng đánh được một con lợn rừng, ba con thỏ hoang, với ba con gà hoàng.
Sơ Niệm phát hiện đám người này thật sự rất có khả năng chạy, nhưng mà bọn họ cũng thật sự không giỏi săn bắt. Sau khi gặp con mồi thì rất biết cách đuổi bắt con mồi, nhưng lúc tiến hành tấn công để săn giết thì lại yếu đi rất nhiều.
Thu hoạch dồi dào rồi thì trở về, trên mặt ai cũng đều có ý cười quang đãng.
Sau khi ra khỏi rừng sâu, bọn họ đột nhiên nghe thấy âm thanh khác, gần như là có người đang hô hoán.
Sau khi nghe thấy âm thanh này, Miêu Pha nói một câu gì đó, có hai người trong đám người chạy nhanh qua đó theo lời của hắn.
Rắn lớn nói với Sơ Niệm: “Tộc nhân của họ có người bị thương, đang cầu cứu.”
Bởi vì sự cố này, phương hướng vốn dĩ bọn họ phải đi có hơi điều chỉnh một chút, di chuyển sang phía đang cầu cứu.
Đi một lúc, bọn họ nhìn thấy hai người vừa mới chạy đi đang nâng một người đi ra, trên người người kia máu thịt mơ hồ, nhìn có vẻ cực kì nghiêm trọng. Theo sau bọn họ có ba người, hai người đàn ông và một phụ nữ, người đầy bụi đất, nhìn cực kì nhếch nhác.
Miêu Phát dẫn đầu chạy tới hỏi, “Những người khác đâu?”
Người người đàn ông phía sau bước tới trước nói, “Chúng tôi gặp phải đàn sói, Đại Lâm với Vân Ảnh bị đàn sói tha đi rồi, Thủy Hách bị sói cắn một miếng thịt, chúng tôi chạy suốt một đêm, hiện tại không khiêng nổi nữa.”
Những người thợ săn khi ra ngoài đi săn không nhất định có thể về luôn trong ngày, có lúc bao vây con mồi, bọn họ thậm chí hai ba ngày mới về.
Một khi mất đi sự bảo vệ của bộ lạc, lại không có mồi lửa để đốt lửa, gặp phải đàn sói hoặc những con thú hung dữ khác thì sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.
Lần này bọn họ ra ngoài tổng cộng có sáu người, chỉ có bốn người trở về, còn có một người bị thương nặng, chỉ còn chút hơi tàn, còn chảy máu không ngừng. Sau khi ra khỏi rừng thì tầm nhìn rộng rãi hơn, những con vật thể hình lớn cũng không nhiều nữa, bọn họ muốn thử vận may một chút, xem có thể kêu lên để cầu cứu hay không, may mắn gặp được mấy người bọn họ đi săn trở về.Người đàn ông bị thương do bị cắn một miếng ở cẳng chân, không phải nơi chí mạng, cũng không bị thương tới gân cốt, nhưng mà máy chảy lâu quá, cũng đi kèm với nguy cơ bị lây nhiễm. Đôi môi người đàn ông bây giờ trắng nhợt, đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Sơ Niệm nhìn bọn họ khiêng người, gần như chuẩn bị trực tiếp nâng người trở về, cô lên tiếng ngăn lại: “Trước hết đừng trở về, hắn phải cầm máu lại đã.”
Sơ Niệm nói xong, rắn lớn tiến hành phiên dịch cho Miêu Phát.
Người đàn ông bị thương được đặt trên đất, Sơ Niệm lấy một túi nước trên người Bạch Tuyết xuống, cô phát hiện, trên chân của người đàn ông từng được thực hiện cầm máu rồi, được buộc chặt vết thương bằng vải, chẳng trách người đàn ông có thể kiên trì một đường lâu như thế.
Miếng vải trên chân người đàn ông rõ ràng không phải cùng loại, nút thắt trên chân cũng là thắt bướm.
Lúc cô đang muốn cởi nút thắt ra, cô bé luôn đứng ở sau đám người đột nhiên nói: “Tỷ tháo miếng vải ra, máu sẽ chảy mãi, nếu không cầm được máu, thì hắn sẽ chết đó.”
Một người đàn ông khác kéo cô bé ra, nói xin lỗi với Sơ Niệm, “Muội muội của ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi đừng tính toán với nó.”
Tiếng Trung của hai người này có một trình độ bỡ ngỡ nhất định, nhưng lưu loát hơn so với Giang Nhu một chút.
Sơ Niệm từng nghe được từ chỗ Giang Nhu, ở đây còn có một cặp anh em, có thể thấy chính là hai người này.
Có thể nhìn ra được, cô bé rất căng thẳng lo lắng cho người đàn ông này, sợ người đàn ông sẽ xảy ra tình huống nguy hiểm hơn.
Sơ Niệm lấy quả xanh từ trong túi của mình ra mài thành bột, giải thích: “Từ đây về tới bộ lạc cần khoảng một hai tiếng đồng hồ, nếu hắn không được cầm máu, cũng không thể kiên trì về tới nơi được. Đây là thuốc bột cầm máu của ta, cần bôi thuốc cho hắn.”
Nước mắt của cô gái tí tách rơi, người đàn ông kéo cô sang bên cạnh, gần như là đang an ủi cô.
Sơ Niệm tháo miếng vải trên chân người đàn ông ra, dùng nước trong túi nước tiến hành rửa vết thương, nước trong túi nước là nước đã được đun sôi rồi, có thể giảm được nguy cơ lây nhiễm ở mức độ nhất định.
Diện tích vết thương trên chân người đàn ông quá lớn, không bị thương vào gân cốt, nhưng rõ ràng là bị sói đói mạnh mẽ cắn xuống một miếng thịt lớn, cho dù là hôn mê, người đàn ông cũng không khỏi cau mày lên vì đau đớn, đầu toàn mồ hôi.
Cô lấy hết tất cả bột quả xanh mang theo bên mình ra, vết thương máu thịt mơ hồ sau khi rải thuốc bột lên nhìn có vẻ dính dính, nhưng mà có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, tốc độ chảy máu ở miệng vết thương đã chậm đi nhiều rồi.
Sau khi buộc lại miếng vải lên lại từ đầu, người đàn ông được những người khác thay phiên nhau khiêng về bộ lạc.
Sau khi về tới bộ lạc, người đàn ông được khiêng vào một căn phòng, cô bé kia cũng vào theo.
Anh trai của cô bé cách một đám người cười cảm kích nhìn Sơ Niệm, Sơ Niệm đáp lại bằng một nụ cười ôn hòa.
Thế giới này ngày hôm nay, chắc cũng chỉ có bốn người hiện đại bọn họ tồn tại thôi, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm.
Những con mồi trong lần săn bắn này, có một con thỏ với gà ngũ sắc là do những người thợ săn trong bộ lạc giết được, trừ những thứ này ra, rắn lớn với Sơ Niệm còn được phân thêm một nửa thịt con lợn rừng nữa.
Nếu như không có người trong bộ lạc đuổi con lợn rừng chạy từ trong rừng ra ngoài, chuyện bắn chết con lợn rừng cũng không phải là một chuyện dễ, đây nên là công lao mà họ được hưởng.
Hơn nữa bọn họ mặc dù không thuộc bộ lạc này, nhưng bộ lạc đã tiếp nhận họ, đồng ý cho họ xây nhà dựng cửa ở đây, mời họ tới chơi, đây là một sự hoan nghênh cực lớn.
Thủy Hách bị thương sau khi được đưa vào trong phòng, Đại vu nhanh chóng tới, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường rồi hỏi: “Thủy Hách thế này là bị làm sao đây?”
Tần Minh Nguyệt dùng thứ ngôn ngữ không thành thục nói: “Thủy Hách bị sói cắn một cái, vết thương ở trên chân.”
Đại vu không mở vết thương đang được băng bó bằng vải, nhìn diện tích vết thương một cái, khó khăn lắc lắc đầu: “Từng bị sói cắn, lại chảy nhiều máu như thế, không có bất cứ cách nào cả. Những thợ săn trong bộ lạc từng bị sói cắn, cho dù có đưa trở về, cũng sống không qua nổi một ngày, nếu như hắn có thể tỉnh lại, các người tranh thủ nói lời tạm biệt thôi.”
Đại vu là người duy nhất biết y thuật trong bộ lạc, bà ta nói không cứu được, càng thật sự là không có cách nào cả.
Nghe thấy lời này, Tần Minh Nguyệt nằm bò bên người người đàn ông mà khóc lóc, xé gan xé ruột, “Thủy Hách, nếu chàng tỉnh lại, ta sẽ đồng ý ở bên chàng, chàng tỉnh lại đi được không?”
Tần Thăng nhìn em gái mình khóc tới rối tinh rối mù, biết rằng bây giờ nói gì cũng không có tác dụng, lặng lẽ lui ra khỏi căn phòng.
Sau khi hắn ra ngoài, người của bộ lạc đưa tới thức ăn nóng hổi, hắn đưa vào cho người trong phòng, đặt lên đất ở bên cạnh giường.
“Em tự ăn chút gì đi, đã một ngày không ăn gì rồi. Nếu còn muốn Thủy Hách sống sót, thế thì đi chuẩn bị nước nóng, quan sát xem hắn có bị phát sốt không, nếu phát sốt thì phải hạ sốt cho hắn.”
Tần Minh Nguyệt cúi đầu nói: “Chàng ấy vốn dĩ sẽ không bị thương, là tại em chạy chậm quá, bị sói đuổi theo. Chàng vì bảo vệ em nên mới bị cắn.”
“Thế nên em mới phải vực dậy tinh thần, mới có thể chăm sóc tốt cho hắn được. Đại vu cũng nói rồi, hôm nay rất quan trọng, có liên quan tới việc hắn có thể sống sót hay không.” Tần Thăng nói xong, đi ra ngoài lấy nước sạch đưa vào trong.
Sau khi gặp phải đàn sói, vẫn là vì Minh Nguyệt ngủ không sâu giấc nên phát hiện ra đầu tiên, sau khi cô phát hiện ra thì hét lên một cách bén nhọn, gọi bọn họ tỉnh lại. Nhưng cũng vì âm thanh này đã dọa tới đàn sói, thế nên cô trở thành người bị tấn công đầu tiên.
May mà phát hiện ra đàn sói sớm, bọn họ mới có thể có ba người trở về hoàn chỉnh. Thủy Hách sau khi bị cắn một cái cũng chạy ra được, nhưng mà ngất trên đất, được bọn họ đưa về.
Chuyện này giống như một cơn ác mộng, cơn ác mộng may mắn thoát chết.
Húp một bát canh nóng, Tần Thăng đã khôi phục được một chút sức mạnh, trở về phòng mình ngủ một lát.
Vốn cho rằng bản thân là một sinh viên tuyệt vời với cơ thể linh hoạt nhẹ nhàng, cho dù có quay trở về xã hội nguyên thủy thì cũng có thể tồn tại được rất tốt, không ngờ hoàn cảnh nơi này thật sự là quá gian khổ.
Không nói những cái khác, lúc bọn họ vừa tới nơi này trực tiếp bị xem là người ngoại tộc, ăn không no, đồ đạc cũng bị lấy đi mất.
Làm cái gì cũng bị người khác đề phòng, cảnh giác, khó khăn trùng trùng.
Qua hơn một tháng, hắn mới đạt được cơ hội cùng ra ngoài đi săn với thợ săn, cũng đạt được cơ hội chứng minh bản thân.
Nhưng sinh tồn ở nơi này hoàn toàn không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.
Hắn đã từng thử lấy gỗ để châm lửa, nhưng lấy hai cán gỗ, dùng tay ma sát kiểu gì cũng không nhóm lửa lên được.
Về phần những thứ khác càng đừng nghĩ tới, có thể thông qua việc đào bẫy để săn bắt thú, và nhận được sự công nhận của bộ lạc, có thể sinh tồn ở nơi này, đã là kết quả tốt nhất rồi.
Vẫn may là, phụ nữ trong bộ lạc nhận được sự bảo vệ rất tốt, em gái hắn nhận được sự chăm sóc rất tốt.
Thực sự quá mệt mỏi rồi, sau khi hắn uống bát canh nóng, rồi ăn thêm một chút khoai tây nướng chín trong than, nhanh chóng ngủ luôn.
Sau khi Sơ Niệm trở về thì bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, hai ngày này trừ thịt nướng ra thì vẫn là thịt nướng, cô thật sự chán ngấy lên rồi.
Nhưng mà trừ gia vị để nướng với muối ra, thì cô cũng không mang theo những thứ khác.
Rắn lớn sau khi xử lý xong con gà ngũ sắc, Sơ Niệm mượn của Giang Nhu một cái vại, đặt cái vại lên trên đống lửa rồi cho gà vào, cho thêm lượng nước vừa đủ rồi tiền hành đun sôi.
Canh gà không cần nhiều gia vị lắm, chỉ thêm chút muối đã rất thơm ngon rồi.
Về phần thỏ, cô dùng thịt mỡ của thỏ hoang để rán chút mỡ, sau đó bỏ thêm thịt thỏ ngâm chua vào, một bên còn có rau dại được rửa sạch sẽ, có thể giảm ngấy của thịt.
Hương vị thức ăn cô làm bay đi rất xa, những phụ nữ nấu cơm ở cách đó không xa vẫn luôn nhìn về phía bên này, gần như rất tò mò cô nấu cơm như thế nào, vì sao cũng là thức ăn như thế, mà hương vị đồ ăn bọn họ làm ra lại khác xa như thế.
Sơ Niệm biết sự khao khát của họ, nhưng lại không đưa số muối còn lại trong bọc cho họ.
Sau khi tới bộ lạc này, Sơ Niệm cảm nhận được sự thiện ý, cũng có ý tốt muốn giúp họ thay đổi hoàn cảnh sinh tồn khó khăn này.
Nhưng cô hoàn toàn không muốn tiến hành trợ giúp một cách không có đầu óc.
Không cần biết là tiến hành giao dịch với trẻ con cho cô củi, cô sẽ cho chúng nó thịt đã được nướng chín.
Hay là tiến hành giao dịch với thủ lĩnh, dùng cân tiểu ly tiến hành đổi thịt lấy thóc.
Hoặc là như hôm nay cùng đám thợ săn của bộ lạc tiến hành săn bắn, những con mồi thu hoạch được cuối cùng tiến hành phân chia theo tiêu chuẩn.
Cô luôn thể hiện biểu đạt nguyên tắc rõ ràng: Giữa bọn họ đang tiến hành một loại giao dịch và phân phối công bằng, chứ không phải đồ của cô bị lấy đi lỗ vốn như thế.
Như thế này có thể tránh xảy ra tình huống đòi hỏi vô độ.
Dù sao tất cả đồ đạc của rắn lớn với của cô đều kiếm được bằng năng lực của bản thân, không phải từ trên trời rơi xuống.
Đây là giới hạn của cô.
Cũng giống như là nhân loại, cô hiểu càng nhiều, cũng không muốn nhìn thấy cuộc sống của người trong bộ lạc khó khăn gian nan như thế, nhưng cô lại càng công nhận một câu, “Cho người ta cá, không bằng dạy cho người ta cách bắt cá.”
Đám khoai tây được trồng ở mảnh đất trống bên rìa bộ lạc, cô vẫn luôn nhờ Mộc Vân chăm sóc, thời gian hai tháng hoặc ngắn hơn, có thể sinh ra khoai tây. Có thành quả này rồi, cô mới có vốn liếng và tư cách đi thuyết phục thủ lính tiến hành trồng trọt những loại cây khác, trên một mức độ nhất định nào đó, cô thật sự đang giúp họ thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.
Sau khi thịt thỏ chín, Sơ Niệm gọi người người đàn ông đang bận rộn ở phía sau tới phía trước, “Ăn cơm thôi, ăn xong rồi làm tiếp.”
Vốn dĩ cho rằng rắn lớn muốn xây một ngôi nhà ở đây chỉ là hưng phấn nhất thời, không ngờ hắn thật sự rất tận tâm xây nhà.
Không chỉ làm cái giường cực kì tốt, thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị làm tủ quần áo và tủ đồ.
Căn phòng nhỏ bên cạnh cũng đã có thể nhìn ra được tác dụng rồi, chắc hắn là phòng bếp nhỏ, cái bếp bên trong dùng bùn đắp thành được làm giống như cái trong hang.
Gà ngũ sắc đưa về chỉ có một con còn sống, hắn thậm chí còn dùng tấm gỗ vây lại thành một cái chuồng gà tạm thời, nhốt con gà ngũ sắc vào trong, vứt một chút cỏ vào trong cho gà ăn, chuẩn bị nuôi lớn để ăn một bữa.
Có thể nói chim sẻ tuy nhỏ những ngũ tạng đầy đủ.
Quả thật là một con rắn hết sức tinh tế, khéo léo.
Cho dù chỉ thỉnh thoảng ở lại, nhưng mà cũng không thể chắp vá được.
Nhưng mà người vừa siêng năng cần cù lại có năng lực làm việc như thế này, cũng khiến cô cực kì có cảm giác an toàn.
Sau khi rắn lớn đi tới, cô lấy túi nước đổ ra bên cạnh cho hắn rửa tay, hai người mới bắt đầu ăn cơm.
Bởi vì lúc đi săn thú lần này rắn lớn phát hiện ra trước, bọn họ còn chưa ăn xong cơm thì da thú đã được đưa tới rồi, rắn lớn xử lý đơn giản một chút rồi ngâm một chút, chuẩn bị làm da thuộc xong rồi sử dụng.
Ăn cơm xong, đám người đàn ông tiếp tục bận rộn, đi theo rắn lớn bắt đầu làm mái nhà với phòng bếp nhỏ.
Lúc Sơ Niệm đang nhàm chán, thì nhìn thấy Giang Nhu thế mà lại tới đây.
Sau khi tới bên người cô, Giang Nhu cười hỏi: “Tôi định ra ngoài tìm kiếm thức ăn, cô có muốn đi cùng không.”
Sơ Niệm ngạc nhiên hỏi: “Con của cô đâu?”
Giang Nhu nói: “Hôm nay đưa tiêu tổ tông cho bà nội trông rồi.”
“Được thôi, thế thì chúng ta ra ngoài đi dạo.” Sơ Niệm cười đồng ý, đi nói với rắn lớn một tiếng, đem theo cung tên nhỏ của mình ra ngoài.
Trên đường đi tìm kiếm thức ăn, Giang Nhu nói với cô rất nhiều tập tục thói quen ở đây.
Sinh con trong bộ lạc, sau khi đứa trẻ được ba tuổi thì không cần mẹ phải trông nữa, tất cả mọi người trong bộ lạc đều có trách nhiệm nuôi dưỡng chung.
Mỗi giây mối phút trong bộ lạc đều có người, thế nên tương đương với việc lúc nào trẻ con cũng có người trông chừng, mẫu thân cũng có thể yên tâm mà ra ngoài tìm kiếm thức ăn.
Nhưng cho dù như thế, thì tỷ lệ sống sót của trẻ con cũng vẫn không cao, nếu như sinh vào mùa đông, tỉ lệ sống còn ít hơn.
Thế nên bọn họ thường chọn mùa hè hoặc mùa thu để mang thai, để có thể sinh con vào lúc ấm áp với đầy đủ thức ăn, như thế sẽ làm tăng thêm cơ hội sinh tồn cho đứa trẻ. Sự nguy hiểm khi người mẹ sinh con cũng có thể giảm xuống.
Điều kiện y học điều trị ở nơi này gần như là không có, nếu lúc sinh con người phụ nữ bị xuất huyết nhiều, trên cơ bản là không có cơ hội sống sót.
Tất cả đứa trẻ sinh ra trong thời gian tương đối, cho dù mẫu thân lúc sinh con không còn nữa, thì đứa trẻ cũng có thể giao cho người phụ nữ khác nuôi dưỡng, đứa trẻ cũng có thể sống tiếp.
Quả nhiên đáng thương cho tấm lòng người làm cha làm mẹ khắp thiên hạ.
“Giống như Thủy Hách bị cắn như thế, cũng trên cơ bản là không sống được nữa rồi. Không nói ở đây không có thuốc cầm máu, cũng không có thuốc điều trị viêm loét hạ sốt, cho dù chỉ là một trận cảm nhẹ, cũng có thể mất mạng. Đa số người bị sói cắn được đưa về, cho dù không bị chết ngay tại chỗ, đa số cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều.” Giang Nhu nói.
Sơ Niệm không thể không suy nghĩ sâu xa, quả xanh mà rắn lớn mang về có thể ăn để tiêu viêm hạ sốt cầm máu, cũng có thể mài thành bột để cầm máu.
Nhưng cô ra ngoài tìm kiếm thức ăn, đi qua con đường rất xa, đi qua rất nhiều nơi, cũng không nhìn thấy quả xanh với hương thảo, có thể thấy đồ vật này không thường thấy được, là thứ rất quý giá.
Nhìn thấy cô sững sốt, Giang Nhu cười nói: “Bị dọa rồi à?”
“Không.” Sơ Niệm cười trả lời, “Chỉ là không ngờ được sinh tồn được ở nơi này gian khó như thế.”
Giang Nhu trêu chọc nói: “Có thể thấy người đàn ông của cô bảo vệ cô rất tốt, chẳng vất vả chút nào.”
Sau khi bị đùa giỡn, Sơ Niệm cũng đùa giỡn lại, “Miêu Phát đối với cô cũng rất tốt mà.”
Vừa dứt lơi, hai phụ nữ cười rộ lên với nhau.
Lúc đám phụ nữ tìm kiếm thức ăn, thông thường sẽ không đi tới nơi quá xa, men theo con sông nhỏ đi một lúc, thực vật bên cạnh sông phong phú, thấy thực vật có thể ăn được thì đều đưa về nhà.
Nói mãi thì nói tới tập tục hôn nhân trong bộ lạc, Giang Nhu cười nói: “Phụ nữ ở nơi này có thể có hai hoặc nhiều người đàn ông hơn cùng lúc, chỉ cần những người đàn ông này đồng ý là được. Không biết cô có chú ý tới không, có một số gian nhà lớn hơn vào buổi sáng thường có hai người người đàn ông cùng ra ngoài một lúc.”
Nhắc tới cái này, Sơ Niệm đầu tiên nghĩ tới rắn lớn.
Mặc dù hắn chỉ là một con rắn, nhưng cô có hai người đàn ông cùng lúc, vẫn là sự trải nghiệm không giống nhau.
Tới buổi trưa, bọn họ không đi về phía trước nữa, ăn một chút lương khô rồi bắt đầu trở về.
Đám phụ nữ gặp phải dã thú không thể so với đàn ông được, hoàn toàn không phản kháng lại được, giống như cừu đưa vào miệng cọp ấy. Thế nên các cô hầu như không đi xa, đảm bảo có thể trở về bộ lạc trước khi mặt trời khuất núi.
Trên đường đi tìm kiếm thức ăn với họ, Sơ Niệm phát hiện ra rất nhiều thực vật phong phú. Ở nơi này quả nhiên là vật tư cực kì phong phú, thế nên bộ lạc mới chọn xây dựng nhà cửa ở đây.
Sơ Niệm nhìn thấy nhiều thứ chưa từng thấy, đều thu nhặt một chút chuẩn bị đưa về xem xem.
Những thứ mà đám phụ nữ thu nhặt được đều dùng lá bọc lại, có thể tránh nước chảy vào làm hư hỏng đi, trên cơ bản mỗi người đều thu hoạch tràn trề trở về, trên đường cười cười nói nói, giọng nói cũng không lớn, tránh gây ra sự chú ý cho dã thú.
Cảnh tượng này hoàn toàn không giống với tình cảnh mà đám người đàn ông đi săn bắn.
Lúc trở về Sơ Niệm phát hiện, nhà đã được lợp mái xong rồi.
Đây chắc chắn là căn nhà cao nhất trong bộ lạc, có thể thấy cực kì mang theo một diện mạo mới, trái lại nhìn rất giống nhà cửa ở hiện đại.
Phòng ốc như thế này khiến cho tất cả người trong bộ lạc đều rất ngưỡng mộ, gần như là phát hiện ra một lục địa mới.
Tới cả thủ lĩnh cũng khen ngợi nói, “Căn nhà này hình như hoàn toàn không bị gió lùa vào, mà lại chắc chắn như thế, mùa đông chắc chắn sẽ rất ấm áp.”
Miêu Phát nghi ngờ hỏi “Vì sao phòng ấm áp như thế này, lại để nhiều lỗ như thế, thế chẳng phải là gió sẽ lùa vào à?”
Mấy cái được gọi là lỗ sẽ bị gió lùa kia là cửa sổ mà Sơ Niệm chuyên môn yêu cầu, để cho không khí lưu thông. Nhưng mà trước mắt còn chưa làm xong cửa sổ, thế nên nhìn có vẻ là căn nhà đang để lại mấy cái lỗ rất to.
Sau khi Sơ Niệm nói ra suy nghĩ của mình, mọi người chợt hiểu ra, không ngừng khen cô lợi hại.
Người nguyên thủy thuần phác đơn giản, khen ngợi cũng chỉ nói câu lợi hại, nhưng nghe lại rất chân thành, đi thẳng vào lòng người.
Sau khi tiễn đám người đàn ông tới giúp đỡ, Sơ Niệm đi vào căn phòng thuộc về bọn họ dạo một vòng, nhảy vào vòng tay của người đàn ông, ép hắn lên trên giường lớn, nói với hắn những gì hôm nay nhìn thấy, nghe thấy, kinh ngạc chia sẻ sự cảm thán của mình.
Người đàn ông nghe rồi lại nheo mắt lại, trầm mặc hỏi: “Niệm Niệm cũng muốn có hai người đàn ông cùng lúc à?”