Nhìn thấy những đứa trẻ trên bộ lạc núi Xà Thần khiến cô nhận ra được, bản thân có lẽ cũng có một ngày sẽ có con.
Mặc dù chỉ là có lẽ.
Lúc lật tìm lịch cô nghĩ, thời gian mỗi lần của rắn lớn dài như thế, số lượng cũng rất nhiều, cần phải phân thành mấy lần mới có thể lấy hết được từ trong người cô ra. Nếu như giữa bọn họ thật sự có thể có con, có lẽ trong bụng cô bây giờ đã có em bé rồi.
Nhưng mà vấn đề mới lại tới rồi.
Thật sự có em bé, cô là một con người, nếu có con với rắn lớn, thì sẽ là hình thái gì đây?
Con người à?
Hay là một con rắn nhỏ?
Cuối cùng lúc tìm ra được lịch, vẫn còn ba ngày nữa mới tới kì kinh nguyệt tiếp theo.
Cô đặt lịch xuống, chậm chạp chui vào trong chăn.
Cảm xúc của cô rất phức tạp, đã nói xong với rắn lớn khi nào hắn quét dọn vệ sinh sạch sẽ xong xuôi thì trở về tiếp tục dạy cô học ngôn ngữ của bộ lạc, nhưng mà lúc rắn lớn về thì cô thấp giọng nói: “Ngày mai chúng ta tiếp tục học nhé, ta hơi buồn ngủ.”
Thời gian ba ngày, cả người cô đều rất bồn chồn sốt ruột.
Không thể nói rõ ràng ra được, cả người đều căng cứng.
Trong lúc rảnh rỗi rắn lớn đã đưa hết dưa từ vườn dưa về rồi, cất vào vị trí chuyên dụng để cất trái cây ở trong nhà kho được xây dựng trên lưng chừng núi.
Đợi tới lúc quay về, Sơ Niệm đang nằm trên ghế tựa đặt trong hang, ngập tràn ánh mắt là ánh hoàng hôn, không động đậy một chút nào cả.
Rắn lớn thấy cô uể oải như thế, cũng nằm lên, cái đuôi nhọn quấn lấy chân cô. Chỉ cần trở về địa bàn của mình, khi không có người khác nhìn thấy, phần lớn thời gian hắn đều thích xuất hiện với hình thái nửa rắn như thế này.
Cô vẫn luôn thích cái đuôi to của hắn.
Mát lạnh, sờ vào rất thoải mái.
Nhưng hôm nay Sơ Niệm không vui, xoay người một cái, nhìn bộ dạng điềm nhiên không hề biết gì của người đàn ông, tự dưng có chút tủi thân muốn khóc, nhưng sau khi ôm lấy người đàn ông, cô lại không biết nên mở miệng thế nào.
Hắn căn bản không hiểu được sự căng thẳng lo lắng của cô.
Nhưng mà sau khi trải qua sự căng thẳng này, sau này cô sẽ nghiêm túc bắt đầu ghi chép kì thời gian hành kinh của mình, chuẩn bị có mỗi loại khả năng có thể xảy ra.
Người đàn ông thấp giọng nói: “Niệm Niệm, dưa hấu đã được ta đưa về hết rồi. Đặt trong phòng chứa đồ ở nơi lưu trữ trái cây, nàng muốn ăn gì đều có thể nói với ta, ta cũng sẽ từ từ đào một đường thông đạo tới đó.”
Muốn đào một đường thông đạo thông với lưng chừng núi là chuyện không đơn giản giống như trong tưởng tượng, cần thời gian rất dài và sức lực cực lớn mới được.
Sơ Niệm gật đầu “Ừ” một tiếng, không có tán thưởng khen ngợi hắn như lúc bình thường.
Rắn lớn gần như nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường, ôm cô vào vòng tay hỏi: “Niệm Niệm, đói rồi à? Muốn ăn gì nào?”
Bây giờ hắn cũng có thể nấu được cháo trắng đơn giản với nướng thịt rồi.
Sơ Niệm suy nghĩ một lúc, chậm chạp nói: “Muốn uống cháo gạo, với lại rau xanh luộc.”
Bây giờ cô không muốn ăn thịt chút nào cả.Cũng không biết là nguyên nhân tâm lý hay nguyên nhân cơ thể nữa.
Cháo gạo trắng tương đối dễ nấu, thêm một chút ngô vào trong cháo thì sẽ ngọt hơn.
Rau xanh luộc xong thêm một chút dầu cay với giấm chua lên trên, rồi rắc thêm một lớp hành hoa lên trên nữa, ăn vào chua chua cay cay, cực kì ngon miệng.
Sau khi ăn cơm xong, cái đuôi của rắn lớn lại quấn lên, cùng cô ngắm nhìn ánh chiều tà cuối cùng của hoàng hôn.
Lúc như thế này, cô sẽ thấy hơn một năm cô tới nơi này giống như đã trải qua một đời, dài như thế.
Người đàn ông ở phía sau là người mà cô thích, nhưng lúc nghĩ đến chuyện con cái, cô lại bắt đầu sợ hãi.
Làm những chuyện bạn đời nên làm, thì phải chấp nhận kết quả sau đó.
Cô không bài xích việc bọn họ có con với nhau, nhưng lại sợ.
Cô đã từng nhìn thấy sư hổ trong công viên, nhìn giống sư tử, nhưng cũng giống hổ, rõ ràng nhìn cường tráng như thế, nhưng lại yếu ớt nhiều bệnh, có thể được nói là Lâm muội muội trong giới sư tử và hổ.
Cơ thể của cô trong giới con người hoàn toàn không được xem là xuất chúng, cho dù bây giờ đã trải qua hơn một năm rèn luyện, cô thực sự đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi, nhưng so với rắn lớn, cô vẫn yếu ớt như một con cừu như cũ.
Nếu như thật sự có con, cô càng hy vọng con của cô có thể giống rắn lớn nhiều hơn một chút.
Hắn mạnh mẽ như thế, không có bất cứ động vật nào có thể là đối thủ của hắn, thống lĩnh cả núi rừng to lớn.
Nếu con giống hắn, chắc chắn sẽ không xuất hiện vấn đề gì, tuyệt đối có thể sinh tồn được trong tự nhiên to lớn tàn khốc này.
Mang theo tín niệm như thế, cô căng thẳng nghênh đón ngày thứ ba.
Sau buổi chiều ngày thứ ba, kinh nguyệt của cô đến đúng lịch.
Nhìn máu trên chiếc quần trong, nhất thời cô không biết được bản thân mình hạnh phúc càng nhiều, hay thất vọng càng nhiều.
Lúc rắn lớn trở về, cô nhào tới, cắn lên cổ hắn một cái, trực tiếp cắn ra một cái vết mờ mờ.
Trời mới biết được ba ngày này cô đã trải qua như thế nào, ăn ngủ không yên, thậm chí cả ba ngày đều không muốn đụng vào thức ăn mặn tí nào.
Nhưng hắn lại không hề phiền não chút nào.
Cô sử dụng sức lực rất lớn, nhưng lại không ngờ hắn thế mà lại thật sự rỉ máu ra.
Cơ thể cường tráng như thế vẫn không rắn chắc bằng răng ư?
Cô sửng sốt một lạt.
“Niệm Niệm…” Đáy mắt hắn sáng lấp lánh, gần như rất hưng phấn.
Cô cắn hắn, hắn chưa từng cảm thấy đau, ngược lại còn rất hưng phấn.
Đồ biến thái này.
Nhìn thấy con mồi sau lưng hắn, Sơ Niệm chu môi nói: “Ta muốn ăn thịt.”
Ăn thật nhiều thật nhiều thịt.
Bù đắp lại tổn thất mấy ngày qua.
Trong thời gian hành kinh cũng không thể ăn đồ ăn khẩu vị nặng quá, cô đột nhiên nghĩ tới cách ăn khi còn nhỏ.
“Chúng ta đi ra ngoài nghịch bùn đi.” Sơ Niệm kéo tay hắn nói. Rắn lớn dường như không hiểu, hắn hỏi: “Niệm Niệm không phải đang đói à?”
Cô có đói đâu, cô chỉ là tham ăn thịt thôi.
“Chàng đi theo ta.”
Cô tới phòng kho lấy cung tên nhỏ của mình tới, cười nói: “Chàng cũng lấy của chàng đi, thế mới công bằng.”
Một người một rắn cầm vũ khí của mình, sau khi ra khỏi sân viện dưới chân hang, chỉ về một hướng: “Không được phép tới bên ven sông kia, chúng ta thi săn bắn, chỉ được dùng cung tên, trong vòng nửa tiếng so xem ai bắt được nhiều con mồi hơn.”
Ở lân cận đây không có bộ lạc khác, chỉ cho bọn họ ở mà thôi. Rắn lớn vào ba mùa xuân hạ thu đều không bắt thú ở chân núi, chỉ khi vào mùa đông lười đi xa nên mới bắt một vài con để ăn.
Thế nên số lượng con mồi ở gần đây nhiều hơn ở nơi xa rất nhiều, hơn nữa không có dã thú thân hình lớn, đều rất béo tốt.
Cô đã nhớ đến có một khoảng thời gian rồi.
Bàn luận tới chuyện săn bắn này, rắn lớn khẳng định là lợi hại hơn cô nhiều. Không cần biết là dùng cung tên hay là dùng tay không.
Chỉ là trong phạm vi nhỏ như thế này tiến hành săn bắn, so sánh không phải là bản lĩnh, mà là vận may nhiều hơn.
Bọn họ tới hai hướng khác nhau, Sơ Niệm đang tập trung tinh thần lén lút lại gần một con thỏ hoang đang nghỉ ngơi dưới tán cây, phía sau đột nhiên có một luồng hơi thở nóng hôi hổi thở ra, Sơ Niệm bị dọa hét lên một tiếng ngã ngồi xuống đất.
Tim cô đập rất nhanh, trên đầu bị dọa toát hết mồ hôi ra, cho rằng có dã thú nào đó tới phía sau người mình. Ngẩng đầu nhìn về phía sau mới phát hiện, thì ra là Bạch Tuyết.
“Bạch Tuyết, em dọa chết chị rồi đó.” Cô vỗ vỗ ngực.
Bình thường chỉ cần cô ra ngoài, Bạch Tuyết sẽ đi theo, hôm nay cô không gọi nó, nó cũng đi theo, muốn lại gần cọ sát vào người cô làm nũng một chút, không ngờ lại dọa tới cô.
Tiếng hét kinh sợ này đã tạo cơ hội chạy trốn thoát mạng cho con thỏ hoang, lúc nhìn lại lần nữa, con thỏ hoang đã không thấy tung tích đâu nữa rồi.
Bạch Tuyết dường như cũng bị dọa sợ, nhảy về phía sau một bước, chạy đi chỗ khác, tới bên cạnh tiếp tục ăn cỏ, không xa không gần đi theo cô.
Chỉ cần không cách cô quá gần, cô còn có thể ẩn náu để tiếp tục săn mồi. Dù sao thì những con mồi khác cũng sẽ không xem Bạch Tuyết một loại động vật ăn cỏ là sự uy hiếp của mình.
Đợi tới lúc cô nhìn thấy một con gà ngũ sắc, quay đầu lại phát hiện đã không thấy Bạch Tuyết đâu.
“Đúng là ham chơi.” Cô cười tự nói một câu. Khoảng cách cách chân núi gần như thế, cô cũng không lo lắng Bạch Tuyết không tìm được đường về, thế nên cũng không để ý tới nó nữa. Mang con mồi của mình đi tìm rắn lớn thôi.
Lúc nhìn thấy rắn lớn, cô giơ con mồi của mình ra, đắc ý nói: “Nhìn ta này nhìn ta này, một con gà ngũ sắc cực kì to.”
Rắn lớn cũng đánh được một con gà ngũ sắc, nhiều hơn cô một con thỏ hoang.
Quả nhiên không làm lòng cô quá thất vọng, Sơ Niệm lại càng đắc ý cười thêm.
Lúc rắn lớn đem gà ngũ sắc về, Sơ Niệm gọi hắn lại. “Đừng về nữa, hôm nay chúng ta ăn cơm dã ngoại đi.”
“Được.”
Bọn họ tới ven sông, lúc rắn lớn đang muốn rửa sạch con gà ngũ sắc, Sơ Niệm gọi hắn lại. “Đừng trực tiếp cắt thành từng miếng nhé, hôm nay chúng ta ăn cả con.”
Cô nói, hắn làm.
Gà ngũ sắc bị mổ một lỗ nho nhỏ, tất cả nội tạng đều được moi từ cái lỗ đó ra ngoài, sau khi rửa ráy sạch sẽ bên trong, nhét thêm hương liệu, muối với hành lá mà cô đã chuẩn bị vào trong từ cái lỗ đó.
Khi nhồi đầy lên thì nhìn thấy mấy con tôm to đang bơi trong nước, vốn dĩ cần phải lấy lá bọc con gà lại, cô lại có suy nghĩ khác.
“Cửu Di, ta muốn cái kia.”
Bọn họ bắt tôm xong cũng xử lý sạch sẽ rồi nhét vào, sau đó mới lấy lá bọc con gà lại, rồi đặt sang một bên.
Lúc Sơ Niệm bắt đầu khuấy bùn, rắn lớn còn nghi ngờ: “Niệm Niệm, nàng thật sự muốn nghịch bùn à?”
Vừa rồi cô nói muốn nghịch bùn, dường như hắn không tin tưởng, bây giờ lúc nhìn thấy Sơ Niệm đã bắt đầu đào bùn vàng sạch sẽ, hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên là thật sự cần bùn rồi.” Sơ Niệm nhìn thấy biểu cảm không hiểu của hắn, thì biết được hắn đang nghĩ gì, cô cười nói: “Có lá to bọc kĩ lại rồi, yên tâm đi, sạch lắm.”
Cô chọn một khối bùn vàng sạch sẽ, thêm nước vào để làm thành bùn loãng, vừa trét bùn loãng lên lá vừa nói: “Cửu Di, chàng giúp ta đào một cái hố to một chút nữa đi, phải đỏ to để bỏ vừa cả hai con gà vào đó.”
Hai con gà được trét đầy bùn rồi đặt vào trong hố, Sơ Niệm san bằng hố lại, thổi lửa lên trên rồi bắt đầu nướng thỏ.
Một loại những động tác này khiến rắn lớn sững sờ trừng to đôi mắt.
Lúc nướng thỏ, rắn lớn đột nhiên mở miệng, “Niệm Niệm, có phải trên người nàng không khỏe không, ta có mang theo nước nóng đây này.”
Sơ Niệm mù mờ nhìn hắn, mãi tới lúc nghe thấy nước nóng thì mới chợt hiểu ra.
Mấy ngày trước bởi vì cô quá căng thẳng, thế nên tinh thần không tốt, cũng không ăn quá nhiều. Nhiều lúc thậm chí hắn còn chủ động nấu cháo trắng rau dưa cho cô.
Thì ra hắn vẫn cho ràng cô không thoải mái.
Sơ Niệm dở khóc dở cười, giải thích: “Chàng cho rằng ta bị bệnh à, thế nên mới đưa chàng ra ngoài nghịch bùn hả?”
Rắn lớn gật đầu.
Sơ Niệm lại càng cười to hơn.
Cảm thấy chuyện đàng hoàng cô làm để được ăn món ngon này trong mắt hắn chính là cô vợ ngốc nghếch đang nghịch dại.
Cuối cùng Sơ Niệm nén cười nói: “Nnìn xem tay hai chúng ta toàn là bùn này, nhanh chóng rửa tay đi rồi ăn cơm.”
Nhưng mà sau khi người đàn ông yên tâm xoay người đi, Sơ Niệm lại bổ nhào tới, không có ý tốt nhảy lên lưng hắn.
Người đàn ông nghe thấy tiếng động thì phản ứng theo bản năng là đỡ lấy cô, hai tay ôm lấy mông cô, sợ cô ngã xuống.
Sơ Niệm ôm lấy cổ hắn, quệt bùn trên tay lên mặt hắn, cười chất vấn: “Được lắm, chàng thế mà lại xem ta như đứa ngốc.”