Âm thanh hoan ái được phát ra từ loa ở sảnh, Trương Thể Loan chau mày, cô ta không hiểu lại đang có chuyện gì xảy ra, đây không phải là sự sắp đặt của cô ta, chuyện này không có trong tính toán.
"Nói đi, có chuyện gì mà cô cứ ấp úng mãi thế?"
Trương Thể Loan mất hết kiên nhẫn quát lớn.
Giọng của cô ta vang khắp đại sảnh, những người có mặt cũng nghe được thứ âm thanh chói tai kia, họ đang chờ được xem một màn kịch lớn.
"Dạ, là...!là nghị viên Lôi..."
Người hầu lắp ba lắp bắp nói không thành tiếng, khi nói, cô ta còn nhìn sang Lôi Kiêu mấy lần, thấy sắc mặt hắn không tốt khi nhắc đến Lôi Vân, người hầu lặp tức ngậm miệng.
"Chị tôi làm sao?"
Lần này đến lượt Lôi Kiêu gấp gáp hỏi.
Trong đầu hắn chợt nhớ đến hình ảnh Lâm Ngọc Yên bị Lôi Vân và Trương Thể Loan thay nhau bỏ thuốc, âm thanh này, chắc không phải tác phẩm của Lôi Vân làm ra với Lâm Ngọc Yên đâu nhỉ?
Lôi Kiêu cảm thấy rất mệt mỏi với những gì Lôi Vân gây ra, nếu như Lâm Ngọc Yên xảy ra chuyện gì, hắn tình nguyện chịu trách nhiệm với cô thay chị hắn.
"Dạ..."
Người hầu không dám mở miệng.
Lôi Kiêu không chờ nữa, hắn chạy lên phía trên phòng nghỉ của nhà hàng, vì đây là kiểu nhà hàng khách sạn nên có rất nhiều phòng, Lôi Kiêu không biết chính xác là phòng nào, chỉ đành thử vận may bằng cách gõ cửa từng phòng, một vài người khác đã đi gọi lễ tân hỗ trợ, còn người hầu của Trương gia thì khúm núm đi theo sau Lôi Kiêu.
"Phó thị trưởng, là ở đây..."
Người hầu rụt rè chỉ điểm.
Lôi Kiêu cầm tay nắm cửa, cố gắng mở ra nhưng cửa bên trong hình như đã bị khóa, âm thanh hoan ái kia rất lớn, đứng bên ngoài, cách một cánh cửa vẫn nghe rõ mồn một.
Lôi Kiêu lòng nóng như lửa đốt.
"Lễ tân đến rồi, phó thị trưởng, anh tránh ra một chút để lễ tân mở cửa."
Một trong số những người có mặt lên tiếng.
Lôi Kiêu nghe vậy vội tránh qua một bên, lễ tân dùng thẻ đa năng quẹt vào máy cảm ứng, tay cầm không còn bị khóa trái cản trở, lễ tân vội mở cửa khi thấy Lôi Kiêu nhìn mình chằm chằm không thôi.
Cánh cửa được mở, bên trong phòng là cảnh tưởng không ai ngờ đến.
(..............................)
Lâm Ngọc Yên từ từ tỉnh lại, đầu óc coi vẫn còn mụ mị, cô không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cơ thể cô đang cảm nhận rất rõ sự lạnh lẽo, Lâm Ngọc Yên thử động đậy, cô phát giác bản thân đang ngâm mình trong bồn nước đá, trên người không mặc quần áo, phía sau...!dường như có ai đó đang ôm cô.
Lâm Ngọc Yên hoảng hốt muốn hét lên nhưng người kia đã kịp bịt miệng cô lại.
"Yên Yên, đừng sợ, là tôi, Phó Thần."
Phó Thần nói chuyện nhỏ nhẹ bên tai của Lâm Ngọc Yên.
Lâm Ngọc Yên càng kinh ngạc tột đột, cô muốn xoay người lại nhưng phát hiện bản thân vừa muốn cử động thì đầu óc quay cuồng choáng váng.
Cuối cùng, Lâm Ngọc Yên đành phải tiếp tục tư thế dựa vào người Phó Thần yếu ớt mở miệng:
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Em bị người ta hạ thuốc, một loại là độc dược, một loại là thuốc kích tình, độc dược kia dược tính rất mạnh, may mà tôi kịp thời sơ cứu để em nôn hết ra ngoài, còn thuốc kích tình vẫn có tác dụng nên đành để em chịu thiệt ngâm mình trong bồn tắm để giải thuốc."
Phó Thần tỉ mỉ giải thích.
"Anh cũng bị hạ dược sao?"
Lâm Ngọc Yên thắc mắc hỏi.
"Không có, tôi sợ em chịu không nổi nên cùng vào ngâm mình với em, ít nhất khi tôi ôm em, em vẫn cảm nhận được hơi ấm từ người tôi."
"Vậy...!vậy sao..."
Lâm Ngọc Yên lắp bắp.
Nghĩ đến bản thân đang không mặc gì lại được Phó Thần ôm ấp, cơ thể đang lạnh lẽo bỗng nhiên nóng lên khiến Lâm Ngọc Yên vô cùng khó chịu.
"Yên Yên, đừng nghĩ gì linh tinh, khó khăn lắm cơ thể em mới hạ nhiệt, đừng làm gì khiến bản thân lại làm thuốc phát tác."
Phó Thần cẩn thận nhắc nhở.
"Tôi...!biết rồi...!nhưng mà..."
Không nghĩ gì mới là chuyện lạ đó!
Lâm Ngọc Yên cắn môi.
"Nếu em cảm thấy thiệt thòi vì tôi nhìn thấy cơ thể em thì em cũng có thể nhìn lại, tôi không hẹp hòi với em đâu!"
Phó Thần đùa cợt.
"Ai thèm chứ! Anh đừng ăn nói lung tung."
Lâm Ngọc Yên xấu hổ quát.
Thật ra cô có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc của Phó Thần đang va chạm với làn da mềm mại của cô, không cần nhìn cũng biết Phó Thần có thân hình hoàn mỹ, lúc đi biển cô đã thấy rồi, bây giờ không cần nhìn nữa.
"Tôi tưởng là em muốn nhìn chứ? Rõ ràng là em thấy bất mãn khi chỉ có tôi thấy cơ thể em."
"Anh đừng ăn nói bậy bạ nữa, tôi không có!"
"Thật sự không có sao?"
"Thật mà, tôi việc gì phải nói dối anh?"
"Ồ, tôi lại thấy em đang che giấu ý đồ háo sắc của mình đấy!"
"..." Lâm Ngọc Yên giận dỗi: "Anh mới là người có ý đồ háo sắc!"
"Mỹ nhân trước mặt, nếu không có chút suy nghĩ đen tôi thì tôi đã là hoạn quan rồi!" Phó Thần cố ý kề sát lỗ tai của Lâm Ngọc Yên nói nhỏ: "Huống chi mỹ nhân đó còn là vợ cũ của tôi!"
"..."
Háo sắc!
Phó Thần đúng là tên háo sắc, bây giờ bản chất của hắn rõ ràng đã lộ ra.
Lâm Ngọc Yên muốn quay người lại phản biện nhưng Phó Thần ở bên tai cô đột nhiên nói tiếp:
"Tôi từng rất hối hận.
Hối hận vì để vuột mất một tiểu tiên nữ vốn thuộc về tôi.
Em từng hỏi có phải tôi thích em không, lúc trước tôi không xác định được nên không cho em câu trả lời rõ ràng, bây giờ tôi nghĩ tôi xác định được rồi.
Tôi thật sự thích em!".