Bao năm qua, những lời ấy chị vẫn cất giữ kín trong trái tim mình, chưa từng nói cùng ai, cũng chưa từng thổ lộ lòng mình, hôm nay khi nói ra được chị thấy lòng nhẹ nhõm hẳn.
Chị miên man tiến đến ngồi xuống bậc cầu thang, ngắm nhìn người đàn ông đứng sững trước mặt.
Anh vẫn như xưa, vẫn lạnh lùng, vẫn điển trai, vẫn khí chất.
“Trước kia anh thích đứng đây cùng mấy người bạn chơi game, trò chuyện, mỗi khi em đi qua nơi này đều bị thu hút, có những hôm suýt nữa thì té ngửa ra.
Em vẫn luôn ao ước sẽ một lần cùng anh tới trường, ôn lại kỉ niệm cũ.
Điều ước của em đã thành hiện thực rồi, em không còn gì hối tiếc cho đoạn tình này nữa cả, anh quay về đi, quay về bên cạnh Hiểu Lâm đi.
Em biết trước nay người trong lòng anh luôn là chị ấy, còn đối với em chỉ là áy náy mà thôi, hôm nay anh đã giúp em hoàn thành ước nguyện xem như đã trả món ân tình này rồi, đối với em vậy là đủ, hãy để em cất nó vào trong kí ức đẹp đẽ, mỗi khi nhớ lại sẽ là niềm vui và hạnh phúc.”
Chị chạy tới ôm chầm lấy anh, những giọt nước mắt ướt nhoè vai áo, giọng nói vừa nghẹn ngào vừa đau đáu: “Cảm ơn anh, em chưa từng hối hận vì gặp anh cả, anh cũng đừng áy náy vì em.
Hãy chọn hạnh phúc của chính mình.
Em phải đi rồi, tạm biệt!”
Đôi mắt anh lấp lửng nhìn theo bóng lưng bị ánh đèn làm cho loè nhoè, suy nghĩ trong anh trở nên rối bời, có thể do những lời nói của chị, cũng có thể là những kỉ niệm cũ.
Đôi chân anh lang thang bước, bước đi trong sự thơ thẩn tâm hồn, ánh mắt anh đảo nhìn xung quanh, anh nhớ về những kỉ niệm cũ với Diệp Băng Băng, hồi đó chị vừa ngây thơ, thuần khiết vừa mạnh bạo, dữ dội, đúng với dáng dấp của thiếu nữ mới lớn.
Anh nhớ về lần gặp đầu tiên, nhớ về những trò chơi ấu trĩ mà chị bày ra để thu hút anh, nhớ về những lời ấp úng vụng dại tỏ tình, bất giác trên trên bờ môi anh hiện nụ cười ngốc nghếch.
Chị nói đúng, có lẽ anh đã quá nhập nhằng cho mối quan hệ ba người, bởi vì như thế nên mới không đem lại được cho chị cảm giác an toàn và an tâm.
Cũng vì thế mà chị luôn cho rằng những quan tâm chỉ anh xuất phát từ lòng thương hại.
Một ngày nóng nực của tiết trời tháng sáu, Vương Dực Quân ngồi nhâm nhi ly cà phê đá chờ Bành Bội Bội tới, đây là lần đầu tiên anh chờ một người nhưng không cảm thấy khó chịu.
Bành Bội Bội ngồi xuống đối diện, hai tay khoanh tròn trước ngực, vẻ mặt không ưa nhìn anh, hời hợt nói.
“Anh có việc gì? Nói mau đi.”
“Cô có thể nói cho tôi biết một ít sở thích của Diệp Băng Băng không?”
“Trời ạ, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?”
Bành Bội Bội thốt lên, đôi mắt cô bị giãn tới mức đồng tử sắp rơi ra, cười nhạt mấy tiếng khi thấy Vương Dực Quân lấy cuốn sổ tay nhỏ từ túi áo để chuẩn bị ghi chép lại.
“Anh chắc mình không bị té ngã đập đầu vào đâu đó chứ!”
“Không có…”
Con người ta đúng thật là kì lạ, khi có thì không biết trân trọng, lúc mất rồi mới loay hoay kiếm tìm.
Cô bưng ly nước cam uống, vị chua chua ngọt ngọt quyện vào cuống lưỡi mới dám chắc chắn mình thật sự không nằm mơ, người ngồi đối diện kia là Vương Dực Quân, anh chồng cũ bội bạc của bạn thân.
“Tôi có thể nói cho anh biết nhưng nếu như anh khiến Băng Băng thêm một lần nào phải tổn thương thì chính tay tôi sẽ lột da anh, từng lớp, từng lớp một.
Biết chưa?”
“Ò…”
Hứ… Nhanh tới vậy sao?
Anh ta không cần suy nghĩ à…
Xem như còn có chút tình người.
“Băng Băng thích hoa Bách Hợp, ghét hoa hồng; cô ấy thích ăn đồ mặn ghét đồ ngọt, thích ăn lẩu ở nhà hàng Tứ Xuyên, thích ăn đồ nướng ở quán vỉa hè trên hẻm phố X, thích…”
“Đồ ăn sáng thì sao?”
“Quẩy và sữa đậu nành quán Thu Cương, hoặc có thể cháo trên đường X, và cả đậu hũ non,…”
Chỉ sau một thoáng Vương Dực Quân đã phải dùng hết nửa cuốn sổ ghi chép nhưng anh vẫn thấy chưa đủ.
“Có còn gì nữa không?”
“Tạm thời chưa nghĩ ra.”
“Vậy lúc nào nghĩ ra được thì gọi cho tôi nhé! Đây là số di động cá nhân của tôi.”
Bành Bội Bội giật lấy tấm danh thiếp từ tay Vương Dực Quân rồi thong dong rời khỏi.
Tiếng chuông cửa nhà Diệp Băng Băng réo lên từ sớm, cô bước ra mở, ánh mắt kinh ngạc khi nhìn thấy Vương Dực Quân.
“Anh tới đưa đồ ăn sáng thôi!”
“Không cần.”
“Nếu em không nhận thì anh sẽ không đi.”
Diệp Băng Băng tiện tay vớ lấy túi thức ăn trên tay anh, đóng rầm cửa, khiến anh một phen hú hồn bạt vía.
Cho dù vô tình thế, vô tình hơn nữa anh vẫn không oán thán, chỉ nhếch môi cười, rồi khẽ lắc đầu.
Những ngày sau đó, Vương Dực Quân luôn làm phiền tới cuộc sống chị, sáng sớm đưa đồ ăn, trưa gửi tới văn phòng chị một bó hoa Bách Hợp tươi cùng thức ăn ở nhà hàng chị thích, tối đến lại mượn cớ đưa chị đi ăn lẩu.
Thường niên cứ lặp lại như thế, một tháng, hai tháng nữa đã trôi qua.
Số lần Diệp Băng Băng từ chối không ít nhưng số lần chị nhận lời anh đang ngày càng nhiều thêm.
Cho tới một hôm, vẫn như thường lệ, chị trông chờ bữa sáng, cuối cùng vẫn có người giao tới nhưng không phải anh.
Một lần nữa, chị lại thất vọng.
Vào đúng cái lúc chị dần mở lòng anh lại đột ngột biến mất khỏi tầm mắt chị.
Đêm đó, chị liều mình tới quán bar uống rượu, hơi rượu cay nồng, chị càng uống càng tỉnh, càng tỉnh lại càng uống.
Chỉ tới khi lí trí trở nên mơ hồ chị mới ngừng uống.
Đôi chân lảo đảo bước ra khỏi bar, đầu óc chị quay cuồng và mộng mị.
Chị lạc bước tới biệt thự Vương gia, thấy đèn vẫn sáng, chị không ngừng ấn chuông cửa.
Từ trong một dáng người quen thuộc bước ra, thấy chị chao đảo liền chạy tới đỡ lấy.
“Em uống rượu sao?”
Chị cười, nụ cười hoà cùng sự trách móc:
“Không được sao?”
“Nhưng em uống nhiều quá rồi đấy!”
“Vậy sao? Anh đang quan tâm tôi đó à…”.