Editor: smizluy
Ngày hôm sau, Tòng Thiện bớt chút thời gian đến bệnh viện làm kiểm tra, chứng thực mình thực sự mang thai, cầm tờ báo cáo, khóe miệng của cô không tự chủ cong lên một nụ cười nhẹ, tuy là tối hôm qua Thẩm Tòng Nghĩa nói như thế khiến trong lòng cô có cây gai, nhưng niềm vui có bé cưng lập tức khiến tất cả phiền não đều tan thành mây khói, bàn tay thon dài không tự chủ liền xoa lên bụng, nơi đó có con của cô và Hàn Dập Hạo, tuy bây giờ chỉ là một phôi thai, nhưng nghĩ đến mấy tháng sau, cô sẽ phải làm mẹ, thứ tình cảm hưng phấn và kích động là không lời nào có thể miêu tả nói được.
"Thẩm tiểu thư, xin chào." Một bác sĩ nam trẻ tuổi đi tới, nhìn thấy Thẩm Tòng Thiện chủ động lên tiếng chào hỏi.
Tòng Thiện còn nhớ anh ta là bạn trai của Tiểu Kha, cũng mỉm cười nói câu: "Bác sĩ Triệu, chào anh."
Triệu Tường thấy cô từ trong khoa phụ sản đi ra, lại thấy cô cầm một tờ báo cáo trong tay, trên mặt cô nở nụ cười hạnh phúc, nhịn không được hỏi: "Từ chỗ này đi ra, là có chuyện mừng sao?"
Tòng Thiện mỉm cười, không có phủ nhận cũng không có thừa nhận, trêu ghẹo nói: "Vậy anh tới khoa phụ sản làm gì vậy?"
Triệu Tường nghe ra ý tại ngôn ngoại của cô, vội vàng xua xua tay, giải thích nói: "Tôi cũng không có, bác sĩ Điền là bạn của tôi, tôi có chút chuyện tìm cô ấy."
Tòng Thiện bật cười: "Tất nhiên là anh không có, tôi là chỉ Tiểu Kha."
"Càng không có, không có." Triệu Tường vội vàng phủ nhận, ý thức được mình phản ứng quá lớn, lại sờ sờ đầu cười nói: "Hôm nay cô đặc biệt xin nghỉ tới đây làm kiểm tra sao?"
"Tôi bớt chút thời gian tới đây, gần đây tiểu tổ của tôi nhàn nhã nhất." Tòng Thiện cười nói.
"Tôi cũng đã nghe Tiểu Kha nói." Triệu Tường cười ha ha, "Bác sĩ Điền là bác sĩ sản khoa giỏi nhất của bệnh viện chúng tôi, sau này cô có thắc mắc gì cũng có thể hỏi cô ấy, tôi sẽ nói cho cô ấy biết một tiếng."
"Vậy cám ơn anh." Dù sao cũng không gạt được anh ta, Tòng Thiện dứt khoát thừa nhận, cũng không quên dặn dò nói, "Bác sĩ Triệu, xin anh đừng nói cho Tiểu Kha biết, tôi sợ cô ấy không cẩn thận mà thông báo cho cả cục cảnh sát biết."
"Được, tôi sẽ không nhiều lời." Triệu Tường hiểu gật đầu, anh đã từng nghe Tiểu Kha nói, Tòng Thiện còn chưa có kết hôn, chưa kết hôn mà có con đối với một người cảnh sát mà nói có lẽ không được tốt lắm.
Ra khỏi bệnh viện, Tòng Thiện lại đi đến một bệnh viện khác, cô tới đó là tìm Lộ Gia Nghi, bởi vì cô điều tra được, người sáng lập quỹ tài trợ phẫu thuật não đó chính là bố của Lộ Gia Nghi, cho nên cô tới hỏi tình hình một chút.
"Không thành vấn đề, mình sẽ mau chóng để chuyên gia tới xem tình hình một chút, về phương diện phí trị liệu cậu bảo người nhà không cần lo lắng, đối với người thật sự cần phải giúp đỡ, bọn mình nhất định sẽ giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn." Lộ Gia Nghi cũng là một trong những người quản lý quỹ này, sau khi cô nghe Tòng Thiện nói tình hình, rất sảng khoái nhận lời nói.
"Thật sự rất cảm ơn cậu, Gia Nghi." Tòng Thiện nắm lấy tay của Lộ Gia Nghi, hết sức cảm kích nói.
"Cậu vẫn còn khách sáo với mình à." Lộ Gia Nghi giận trách nói, "Đúng rồi, gần đây cậu thế nào? Mình xem trên tin tức, vụ án hắc bang sống mái với nhau ấy huyên náo rất lớn, thuộc về khu vực quản lý của các cậu phụ trách phải không?"
"Đúng vậy, nhưng mình không có theo, những đồng nghiệp khác đang điều tra. Cả cục cảnh sát bận đến gà bay chó sủa, mình lại không có việc gì để làm, mới có thời gian rảnh rỗi đến chỗ này của cậu." Tòng Thiện cười đáp nói.
"Vậy không phải rất tốt sao? Mình vẫn luôn nói, phụ nữ đừng liều mạng như vậy, nếu không dễ già." Lộ Gia Nghi khuyên nhủ.
"Vậy cũng đúng." Tòng Thiện gật đầu, đột nhiên đứng dậy, hỏi, "Toilet ở đâu? Mình đi vào nhà vệ sinh một chút."
"Ở đây ra ngoài rẽ phải, đến cùng là được." Lộ Gia Nghi chỉ rõ phương hướng, thấy Tòng Thiện xách túi lên, lại nói, "Cậu để túi ở đây đi, mình xem giúp cậu."
"Được." Tòng Thiện cười cười, đi ra ngoài.
Lộ Gia Nghi đứng dậy, muốn đi lấy chút nước, chợt nhìn thấy trong ba lô của Tòng Thiện có một góc nhỏ của tờ giấy lộ ra ngoài, cô liếc mắt nhìn cửa đang đóng, nụ cười trên mặt không thấy nữa, kéo khóa kéo ra, lật xem thứ trong ba lô của Tòng Thiện. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Khi cô nhìn thấy tờ báo cáo khám thai này, thì sắc mặt lập tức trở nên u ám không gì sánh được.
Thẩm Tòng Thiện mang thai?
Lòng bàn tay âm thầm dùng sức, Lộ Gia Nghi rất muốn xé nát tờ báo cáo này, lại đột nhiên ý thức được việc nhìn lén của mình không thể để cho Tòng Thiện biết, cho nên lập tức vuốt phẳng tờ báo cáo bỏ trở lại, mình ngồi ở trên ghế sofa, giống như không có gì xảy ra cả.
Trong lòng cũng đang suy đoán, tờ báo cáo này là hôm nay, vậy Hàn Dập Hạo biết không? Người nhà họ Hàn biết không? Theo cô biết, mẹ Hàn Dập Hạo là một người quan niệm môn hộ, chẳng lẽ sẽ để mặc cho Thẩm Tòng Thiện gả vào cửa?
"Gia Nghi." Tòng Thiện quay lại, cô đẩy cửa ra, nhìn thấy Lộ Gia Nghi đang ngồi ở trên sofa đợi cô, cười nói, "Mình sẽ không quấy rầy cậu nữa, mình phải đem tin tức tốt này nói cho bệnh nhân biết."
"Mình tiễn cậu ra ngoài." Lộ Gia Nghi đưa túi cho Tòng Thiện, trên mặt đã khôi phục lại nụ cười ngọt ngào trước sau như một.
Ở trên hành lang, có một đứa bé chạy bị té ngã, Tòng Thiện lập tức đi tới, ôm nó, mềm giọng dụ dỗ, quả thật giống như là mẹ của đứa bé đó vậy.
Cảnh này khiến Lộ Gia Nghi ở phía sau hơi híp mắt một chút, bây giờ đã bắt đầu tình thương tràn lan của mẹ? Xem ra cô ấy thật đúng là vô cùng mong đợi được làm mẹ.
Mẹ đứa trẻ nhanh chóng đã đi tới, đón lấy đứa nhỏ từ trong ngực của Tòng Thiện, nói cảm ơn rồi rời đi.
"Tòng Thiện, nhìn không ra cậu lo lắng cho đứa nhỏ như vậy." Lộ Gia Nghi đi tới, cười nói.
Tòng Thiện cười cười, nói: "Gia Nghi, cậu không cần tiễn mình, mau trở về đi, mình sẽ không làm lỡ cậu."
"Vậy được rồi, có rảnh điện thoại cho mình." Lộ Gia Nghi vẫy vẫy tay, xoay người rời đi, ở trong nháy mắt xoay người, vẻ mặt ngụy trang lập tức biến mất, chỉ còn lại ánh mắt lạnh lẽo.