Nước sông cuồn cuộn chảy siết, Lý Chính víu một thân cây, ôm thật chặt, còn tay kia thì ôm Chu Diễm.
Có một vật nhọn đâm vào tay anh, máu từ từ chảy hòa vào dòng nước, cây bị đứt đôi, anh cố gắng ôm lấy cô.
Đến khi dừng lại thì Lý Chính nằm trên một đầm cỏ.
Đầm cỏ rộng chừng 2m2, Lý Chính thả Chu Diễm ra, cởi túi sách trên eo cô, đặt cô nằm yên, vuốt mặt cô gọi: “Chu Diễm? Chu Diễm?”
Chu Diễm không trả lời.
Lý Chính hô hấp nhân tạo cho cô, Chu Diễm ho khù khụ.
Chu Diễm mở mắt ra, ngây ngô gọi: “Lý Chính!”
“Anh ở đây, anh ở đây.”
Chu Diễm bắt lấy cánh tay anh, ôm cổ anh, trong lòng còn sợ hãi, gọi từng tiếng: “Lý Chính, Lý Chính…”
Lý Chính trấn an, vỗ lưng cô.
Chu Diễm trở lại bình thường, lập tức bị cảnh tượng trước mặt dọa.
Bốn phía bị nước bao quanh, nước chảy xiết, bọn họ như đang ngồi trên một hòn đảo đơn độc, bờ cách bọn họ những 10m, theo tình huống bây giờ thì không thể nào đi qua được, nếu không sẽ bị làn nước xiết cuốn đi lần nữa.
Chu Diễm sợ hãi: “Lý Chính, đây là đâu vậy?”
Lý Chính nói: “Em đừn sợ, có phải di động của em đặt trong túi sách không?”
Chu Diễm nhớ tới, lập tức mở túi ra, sách vở bên trong đã ướt nhẹp, cô lấy di động ra bấm bấm một chút nhưng không hề có phản ứng.
Chu Diễm nói: “Điện thoại hỏng rồi. Chúng ta làm sao bây giờ?”
“Chờ cứu viện.”
“Bọn họ biết chúng ta bị vây ở đây sao?”
“Không sao đâu, có lẽ một vài ngày nước sẽ rút.”
Chu Diễm co chân lại, dựa người vào Lý Chính, vẫn không thể tin được.
Tay Lý Chính sờ sờ lên đầm cỏ, chạm phải tay Chu Diễm thì anh cầm lên, hỏi: “Có lạnh không?”
Chu Diễm lắc đầu.
Lý Chính lại hỏi: “Em có lạnh không?”
Chu Diễm sửng sốt một chút, nói: “Không lạnh.”
Mưa bay bay nhưng rất lâu không ngừng, hơi lạnh thấm vào da, Lý Chính sờ lên cánh tay cô rồi bế cô lên.
Chu Diễm dựa vào trong lòng anh, nói: “Lý Chính.”
“Hả.”
“Em sợ.”
“Anh biết.”
“Vừa rồi suýt nữa là em sẽ chết.”
Lý Chính nắm chặt cánh tay cô: “Nói linh tinh gì đó.”
Chu Diễm ôm chặt anh.
Lý Chính vỗ lưng cô nói: “Đừng có suy nghĩ lung tung, chúng ta nói ít chuyện, phân tán sự chú ý của em.”
“… Nói cái gì?”
“Em thích ăn gì?”
Chu Diễm sửng sốt, hình như cô cũng không biết Lý Chính thích ăn cái gì.
Chu Diễm nói: “Em thích ăn cá.”
“Còn gì nữa không?”
“Rau dưa cũng thích.”
“Thích đồ ăn vặt nào?”
Chu Diễm nghĩ nghĩ: “Không thích cái nào cả, khi còn bé thì thích ăn bim bim khoai tây. Anh thì sao?”
Lý Chính nói: “Anh hả? Cái gì anh cũng thích ăn.”
“Không thích nhất cái gì hả?”
“… Thịt thì sao?”
“Cũng được á.”
Lý Chính hỏi: “Thích phim gì?”
“Em không hay xem phim, anh thì sao?”
“Anh cũng không thích.”
Lý Chính hỏi: “Bình thường nghỉ ngơi em sẽ làm gì?”
Chu Diễm nói: “Đọc sách.”
“…Không còn gì khác sao?”
“Về cơ bản thì không.”
“Không phải lần trước nói em cũng sẽ đi chơi à?”
“Em nói lúc nào chứ?”
“Lúc còn trên thuyền.”
“Không nhớ rõ.” Chu Diễm nói: “Hát thì sao?”
Lý Chính hỏi: “Đi karaoke hả?”
“Thỉnh thoảng em sẽ đi với bạn cùng lớp.”
Lý Chính cười nói: “Còn cứ nghĩ em như cô ngốc vậy.”
Chu Diễm nhìn Lý Chính: “Thế lúc nghỉ ngơi anh sẽ làm gì?”
Ánh mắt Lý Chính nhìn xuống cô: “Ngủ và uống rượu.”
“Trước kia cũng thế sao?”
Lý Chính nói: “Trước kia thì không.”
“Trước kia anh làm gì?”
Lý Chính nhớ lại: “Chủ nhật rời bến, có khi thì đánh bài, khi thì đánh bi-a.”
Nói chuyện với nhau, thời gian trôi qua cũng nhanh hơn, trái tim Chu Diễm dần dần bình tĩnh lại, cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi.
Lý Chính hỏi: “Em có đói không?”
“Tạm ổn, anh thì sao?”
“Còn kẹo ở đó không?”
“Anh muốn ăn hả?” Chu Diễm lấy túi sách, đưa cả túi đưa cho Lý Chính.
Lý Chính lại đưa tay ra: “Lấy cho anh một viên.”
Chu Diễm lấy một viên kẹo màu xanh thả trên tay Lý Chính, anh bóc ra ăn, Chu Diễm chợt nhìn thấy vết thương trên tay anh: “Anh bị thương kìa!”
Lý Chính nói: “Vừa rồi anh nắm một thân cây nhưng nắm không chuẩn.”
Chu Diễm xoa xoa vết thương, mò mò bên cạnh nhưng không có gì băng bó được, cô nâng tay Lý Chính, cúi đầu xuống, liếm lên vết thương.
Lý Chính cứng đờ, Chu Diễm liếm vài cái, hai tay nắm lấy tay anh, nói: “Vừa rồi anh ôm em suốt không thả sao?”
“… Ừ.” Lý Chính rút tay ra, sờ sờ đầu cô.
Mưa phùn cũng ngừng nhưng nước vẫn chảy xiết, không biết có phải là ảo giác của Chu Diễm không, cô cảm thấy mực nước tăng lên, lại rụt rụt bên người Lý Chính.
Cả thế giới yên lặng, ngoài tiếng nước chảy thì không còn bất cứ âm thanh dư nào, không có ai ở gần đó, cũng không có ai đến cứu họ.
Chu Diễm tựa vào ngực Lý Chính, hỏi: “Anh thích em lúc nào?”
“…”
Chu Diễm không thấy người, cô nhìn qua sắc vàng của đất trong dòng nước mênh mông, nhớ đến nước sông màu xanh. Trong veo, có thể thấy được tảng đá dưới đó, thuyền chạy bên trên, phong cảnh như tranh vẻ.
Mãi sau người nào đó mới nói: “Em hái rau sam ở đâu?”
“Hả?” Chu Diễm sửng sốt một chút: “Ven đường.”
“Lúc đó kiếm được bao nhiêu tiền.”
“… Hai mươi mấy.”
Lý Chính chống cằm lên đầu cô, môi hôn lên vài cái rồi mới nói: “Ngày đó anh ở thuyền xuống, trông thấy em ngồi đó bán rau dại, tới khi anh trở về, em vẫn còn ngồi đó.”
Lý Chính nói: “Ngày đó, anh kéo em về thuyền.”
Sớm thế sao, thật ra lúc anh kéo cô đi, cô vừa mới ăn bánh bao trắng, cầm nước khoảng, ngồi xổm bên quán ăn vô cùng bẩn. Khi anh kéo cô lên, ánh nắng chiều khẽ chếch.
Chu Diễm chui ra khỏi ngực anh, xoay người, hôn lên bờ môi anh. Lý Chính dừng một chút, dùng sức kéo cô vào, hôn lên, còn bàn tay thì vuốt bên dưới áo, dần dần thì sờ sờ lên người, nhấc một chân cô lên, chen vào trong đó.
Trên đầm cỏ nho nhỏ chỉ có hai người, nước lũ mở ra một thế giới nhỏ, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Chu Diễm trả qua hai mươi bảy ngày dài dằng dặc, những ngày mà cô như vỡ vụn.
Ngày đầu tiên cô tỉnh lại trên thuyền, ngày hôm sau Lý Chính vứt bỏ cô, ngày thứ ba anh lôi cô đi, ngày thứ tư cô gặp phải bọn hà bá rơi xuống nước, Lý Chính cứu cô.
Ngày thứ mười ba, cô đứng trong sương mù, trời đất mênh mông chỉ có một chiếc thuyền ngày.
Ngày thứ mười lăm, Lý Chính dạy cô bơi.
Ngày thứ mười bảy, Lý Chính nắm tay cô, đưa cô trở về.
Về sau, khi bọn họ nhìn được ánh mặt trời đầu tiền, Lý Chính hôn lên trán cô, tạo một cái ghế cho cô, lại bắn pháo hoa trên nóc thuyền vì cô.
Cô còn đắp đất trong những chậu hoa, còn cả bảy con búp bê xấu xí nữa.
Hai mươi bảy ngày dài dằng dặc, lại như đi qua cả cuộc đời.
Trên đời này thực sự có một người như vậy, đáng trân trọng như tính mạng mình.
Lý Chính khẽ nói bên tai cô: “…”
Chu Diễm ôm chặt lấy anh, đôi mắt nóng lên.
***
Lý Chính lại ôm Chu Diễm vào ngực, để cô nằm lên người anh. Chu Diễm từ từ nhắm mắt, hai bàn tay đan vào nhau, thỉnh thoảng hai người lại hôn một cái.
Không biết qua bao lâu, sắc trời dần dần tối xuống, dòng nước chảy xuống nhưng không có khuynh hướng dừng lại.
Chu Diễm lấy kéo ra, Lý Chính mở tay.
Cô chưa đưa cho anh mà bóc kẹo ra, đưa tới bên miệng anh. Lý Chính hơi cúi đầu, Chu Diễm hỏi: Anh không ăn sao?”
Lý Chính hơi chần chừ một chút, hơi cúi đầu căn viên kẹo.
Chu Diễm lại bóc một viên khác, đột nhiên nghe thấy có hô to: “Có ai không ——”
Chu Diễm sững sờ, lập tức đứng lên: “Ở đây, ở đây có người!”
Một lát sau, Chu Diễm nhìn thấy có mấy nhân viên cứu viện đang tới, cô ráng vẫy tay: “Ở đây ——”
“Hai người chờ một chút, đừng cử động, chúng tôi đến cứu hai người ngay!” Đối phương hô to.
Chu Diễm nhìn Lý Chính vẫn ngồi ở đầm cỏ, kéo anh lên, nói: “Mau đứng lên!”
Lý Chính cười cười, đứng lên.
Nhân viên cứu viện bàn bạc cách cứu, nước chảy rất xiết, bọn họ không thể tùy tiện cứu được, cuối cùng bọn họ quyết định dùng cách quăng phao, họ nói: “Hai người đợi một chút, bây giờ tôi sẽ dùng súng bắn dây quăng qua, sau đó truyền áo phao và lốp xe cho hai người, rồi kéo hai người về!”
Chu Diễm lập tức kéo Lý Chính dịch sang bên cạnh.
Dây được bắn qua, nhân viên cứu viện lại hô: “Hai người mau giữ chặt đầu kia.”
Chu Diễm nhanh chóng giữ chặt lấy, hai bộ áo phao và lốp xe được truyền tới ngay.
Chu Diễm mặc áo phao, trùng lốp xe vào người, nói: “anh đi trước đi.”
Lý Chính còn chưa mặc xong, nói: “Em trước, cẩn thận một chút, em không biết bơi đâu.”
Nhân viên cứu hộ nói: “Cô gái trước, mau lên!”
Chu Diễm giữ chặt dây thừng, nghe theo lệnh, phối hợp với động tác của nhân viên cứu viện, khoảng cách chục mét cũng phải mất khá lâu mới sang được bờ bên kia.
Chu Diễm tháo lốp xe xuống, hô: “Lý Chính!”
Lý Chính cười vung tay với cô.
Dây thừng lại được ném tới, nhân viên cứu viện hô: “Bắt lấy!”
Lý Chính ngồi xuống.
Một lát sau, nhân viên cứu viện kỳ quái nói: “Nắm lấy! Nắm lấy dây thừng đi!”
Lý Chính giơ tay lên, ý bảo đã biết.
Sau đó anh khom người, sờ soạng trên đầm cỏ.
Chu Diễm kinh ngạc nhìn anh, “Lý Chính ——”
“Không sao!” Lý Chính nói xong thì tay vẫn còn sờ soạng.
Tay của anh sờ trên đầm cỏ một lát, chạm vào tay cô, sau đó cầm lấy.
Cô nhìn anh nhưng ánh mắt anh lại không nhìn cô.
Anh muốn cô bóc viên kẹo thả vào trong tay anh.
Cô bóc kẹo đưa tới bên miệng anh nhưng anh không động.
Chu Diễm nghẹn ngào: “Lý Chính…”
Lý Chính quỳ trên đầm cỏ, mò cẩn thận, cuối cùng cũng chạm được tới, anh nở nụ cười với cô, lệch mấy chục độ so với hướng của cô.
Nước mắt Chu Diễm rơi như mưa.
***
Lần này tổn thất do lũ lụt gây ra lên tới bốn mươi vạn, không tính là nhỏ. Thẩm Á Bình sửa chữa nhà hàng, cũng tiện cho mấy người Trương Nghiên Khê quay chụp trực tiếp.
Khi một đống dụng cụ quay phim được đưa tới, Thẩm Á Bình nói: “Đừng làm xước sàn nhà nhé, cẩn thận một chút.”
Trương Nghiên Khê cười nói: “Làm sao mà cô lại thích sàn nhà sạch như thế hả? Còn không cho mang cả ô vào sợ ướt sàn nhà nữa.”
Thẩm Á Bình nói: “Trước kia, lúc mới mở, giẫm lên sàn nhà trơn trượt vấp ngã, cuối cùng làm vỡ ly thủy tinh, vết thương đó phải dưỡng mãi mới tốt lên được.”
“Hóa ra là thế.” Trương Nghiên khê nhìn góc bàn đằng kia, hỏi: “Lâm Thái còn chưa đi sao? Anh ấy muốn định cư ở Khánh Châu phải không?”
Thẩm Á Bình nói: “Đừng để ý đến anh ta, xe bị lũ lụt nuốt mất, đang ngồi gặm nhấm nỗi đau, mà lại chẳng thể tìm ai bắt đền được.”
“Ừ ừ đúng rồi, thế Chu Diễm về chưa?”
“Ừ, vừa đi mấy ngày trước, chuẩn bị đi học.”
Trương Nghiên Khê cảm khái: “Cô bé còn nhỏ mà phải trải qua nhiều chuyện như vậy.”
“Cô ấy còn đỡ, thời gian chịu án phạt của bà ấy không dài, sẽ đoàn tụ nhanh thôi.”
Trương Nghiên Khê lắc đầu: “Tôi mãi không thể hiểu nổi cách làm của bà ấy, mặc dù Cao Trung Quang đã phải nhân điều tra, nhưng mà sau này cuộc sống của bà ấy còn dài nữa, làm thế có đáng không?”
Thẩm Á Bình cười cười, nói: “Có câu châm ngôn nói ‘Chuyển của người khác đi qua đỉnh đầu, chuyện của mình là đi xuyên qua tim’, không phải chuyện của mình, có đáng hay không thì không phải do mình quyết định.”
Lâm Thái lầm bầm trong góc: “Tôi có tố cáo phòng lũ lụt không? Xe của tôi bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm chứ?”
Tháng tám, trời nắng chang chang.
Những con sóng lăn tăn, mặt nước yên ả.
Chu Diễm ngồi trên sàn tàu, đọc sách, ánh mặt trời rất chói mắt, cô dịch cọc che đề, vừa vặn tạo thành bóng râm.
Hân Hân sôi nổi đi tới, quấn quít lấy Chu Diễm nói: “Chị Bạch, đi theo em đi mà!”
Chu Diễm nói: “Để tối nay, giờ chị đọc sách đã.”
“Chị muốn làm cô giáo thật à?”
“Đương nhiên.”
Hân Hân chu môi: “Làm cô giáo có gì tốt chứ.”
“… Đúng vậy.” Chu Diễm không nhìn sách nữa mà nhìn mặt sông: “Làm cô giáo cũng không được khá lắm.”
“A? Làm cô giáo không tốt sao?”
Chu Diễm lại lắc đầu: “Cô giáo, rất tốt, bọn họ dạy chúng ta làm người tốt, làm chuyện tốt, làm đến nơi đến chốn, tuân theo pháp luật, làm bừa là xấu, nhưng xã hội nói cho chúng ta biết không phải như vậy, là người làm bữa cũng phải sống ngăn nắp như trước.”
Hân Hân chỗ hiểu chỗ không, vui vẻ nói: “Vậy chị đừng làm cô giáo nữa, chơi với em đi!”
Chu Diễm nói: “Vậy không được, chị càng phải làm cô giáo.”
“Hả?”
“Để nói cho bọn họ biết đến giờ Hân Hân còn chưa học được ghép vần!”
Hân Hân giận nói: “Hừ, em không chơi với chị nữa!” Bình bịch, chạy tới đầu thuyền.
Chu Diễm cười cười.
Lý Chính đi từ trong khoang thuyền ra, nói: “Em chỉ có chút việc đó, cả ngày chỉ đùa con nít thôi.”
Chu Diễm nói: “Em đang dạy chứ đâu có đùa!” Cô đứng lên vỗ vỗ mông.
Lý Chính hỏi: “Đến đâu rồi?”
Chu Diễm nhìn lên bờ, liếc gặp một cây bách ngang nhiên độc lập, cành lá sum xuê.
Chu Diễm nói: “Đến cây bách rồi.”
Câu chuyện về tú tài và bà lão, câu chuyện về hy vọng.
“Trời đang nắng thế này, em ở ngoài đọc sách à?”
“Em thấy hơi đau mắt rồi, hay là đi vào. Mà đúng rồi, chú Lưu giúp anh lái thuyền về, còn chú ấy không làm gì sao?”
“Anh giới thiệu việc buôn bán của anh cho chú ấy.”
Lý Chính vịn khuôn cửa, bước xuống một bước, xoay người vươn tay ra.
Chu Diễm nhìn cây bách trên bờ, nở nụ cười rồi đặt tay vào lòng bàn tay anh.
(Hoàn chính văn)
Edit: Ciao
Chờ một hồi tận hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn không có tin tức của Trương Nghiên Khê, dưới lầu vẫn quay chụp như bình thường.
Lý Chính ném khăn bẩn vào thùng rác, quay đầu lại nhìn đống quần áo ngổn ngang dưới đất, anh đi qua ngồi xuống.
Chu Diễm đi giày vào, đầu ngón tay lau mũi giày, nhìn thấy động tác của anh thì cô chần chờ một lát rồi cũng đứng dậy, đi tới bên cạnh anh, cũng ngồi xổm xuống.
Chu Diễm nhẹ nhàng cầm một chiếc T-shirt lên, gấp nó lại, chiếc T-shirt nhanh chóng được gấp gọn gàng.
Lý Chính nhìn cô, trên tay chậm lại, nói: “Quần áo cũng có thể gấp thế này hả?”
Chu Diễm nói: “Đây là kỹ xảo, không phải bày trò.”
Lý Chính tiện tay, hỏi: “Em tự học à?”
“Cũng không tính, em học theo trên mạng.”
“Học tốt đấy.”
Trên mặt đất có hơn mười bộ quần áo, tất cả đều là quần áo con trai, nhìn qua thì tưởng quần áo bẩn nhưng cầm trên tay còn có thể ngửi được hương thơm trên quần áo, rõ ràng là thằng nhóc nào đó buồn bực nên ném quần áo mình đi.
Chu Diễm vừa gấp quần áo vừa nói: “Thẩm Á Bình nói, từ nhỏ tính cách thằng nhóc đó đã không tốt, bây giờ lại càng phản nghịch hơn.
Ý ngầm là, Lý Chính Kiệt gào to rống lớn với Lý Chính, một phần là do đang trong thời gian phản nghịch của trẻ mới lớn.
“Thằng nhóc?” Lý Chính nói: “Sao em nói cái từ này nó lại thay đổi uốn éo quá vậy?”
Chu Diễm liếc nhìn anh một cái, hừ nhẹ.
Lý Chính nở nụ cười, nụ cười nhẹ hiện lên mặt: “Khi còn nhỏ, mỗi lần thấy anh thì nó sẽ muốn anh tung nó lên, lớn lên một chút thì sẽ bám lấy anh đòi đồ chơi, nó bị ba mẹ đánh thì sẽ rời nhà trốn đi, một mình chạy đến chỗ anh, nói muốn ở cùng anh. Hai năm trước nó mới mười ba tuổi, xảy ra chuyện như vậy, phải đến chỗ bác sĩ tâm lý cả năm trời.”
Chu Diễm vuốt quần áo đã gấp, nói: “Khả năng cao một chút là cậu ta hiểu rõ mọi chuyện.”
“Hiểu được cái gì.” Lý Chính run tay, mơ hồ nói: “Hiểu được rằng chuyện đó không thể trách anh?”
Chu Diễm nghĩ nghĩ, vừa định nói gì thì lại nhịn xuống. Cô gấp một quần áo cuối cùng, do dự một chút rồi nâng tay lên, đặt lên đầu Lý Chính, xoa xoa vài cái.
Có đôi khi, thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng một động tác nhỏ.
Bàn tay nhỏ bé trên đầu mềm như mây, mang theo nhiệt độ, hòa tan vào người anh. Lý Chính định cười cô mấy câu nhưng ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, trái tim anh như được ai đó nắm lấy.
Lý Chính không nói gì cả, ôm chầm lấy cô, nghiêng người hôn lên.
Hai chân Chu Diễm quỳ xuống, vòng lên cổ anh.
Hoạt động quay chụp dưới tầng chấm dứt, một đám người dọn dẹp đồ.
Lý Chính và Chu Diễm xuống lầu, Cao An nhìn thấy bọn họ thì lại gần chào hỏi, anh ta lấy hộp thuốc lá đưa cho Lý Chính một điếu.
Lý Chính ngậm điếu thuốc, nhìn mấy người kia: “Chụp xong rồi sao?”
Cao An nói: “Chưa, mới được có một nửa, hôm nay cũng khá rồi, mấy cô bé cậu bé cũng mệt mỏi rồi.”
Lý Chính hỏi: “Các anh ở đài truyền hình gì, hôm nào tôi xem tiết mục của các anh.”
“Đài truyền hình thành phố Kim Khẩu.”
“Kim Khẩu? Kim Khẩu đến Khánh Châu sao?”
Cao An hút thuốc nói: “Tôi ấy à, cũng chỉ là phụ xướng phu tùy thôi, tôi đi theo phu nhân nhà mình.” Thấy vẻ mặt của hai người thì anh ta nói thêm: “A, vợ tôi chính là Trương Nghiên Khê.”
Lý Chính cười: “Hai vợ chồng cùng làm từ thiện.”
Cao An quay đầu lại nhìn mấy đứa trẻ: “Tôi cũng chỉ là một phóng viên nho nhỏ, trước kia chỉ có cơm ăn là đã tốt rồi, làm gì có muốn với cao hơn. Có thể là lớn tuổi rồi, nhìn những đứa bé kia học hành có tương lai, thì hăng hái hơn. Bệnh tật các thứ gì chứ, không có tiền đi học càng khiến người ta khó chịu, người phía trước có tiền nhưng không chắc đã trị khỏi, nhưng loại người sau có tiền thì có thể đi học, có thể dùng tiền để giải quyết sự việc, nhưng mà điều đó lại là điều không dễ dàng. Trung quốc chúng ta có nhiều đứa trẻ như vậy, bao người không được đi học chứ.”
Lý Chính nhìn Chu Diễm, nói: “Việc của hai người thật vĩ đại, làm việc công ích không hề dễ dàng.”
Cao An lắc đầu: “Tôi lại hi vọng tất cả những tổ chức xã hội trên đời này đều biến mất, những tổ chức này tồn tại chỉ có thể chứng minh sự bi ai của xã hội.”
“Tại sao lại là bi ai chứ?”
Cao An sửng sốt một chút, nhìn cô gái bên cạnh Lý Chính. Nhìn giống như học sinh vậy, trên lưng còn đeo túi sách.
Lý Chính nhìn qua người bên cạnh.
Chu Diễm nói: “Vừa rồi chị Trương có giới thiệu bốn học sinh này, khi đó bọn họ cười rất vui, làm sao lại là bi thương buồn bã, không biết bọn họ đã vui như thế nào khi có thể tiếp tục đến trường, cậu học sinh kia thi đỗ đại học chính trị và pháp luật Tây Nam, nói thô ra thì tương lai có thể xây dựng Tổ Quốc. Tôi còn nhớ từ nhỏ từng xem những bức ảnh hi vọng, một cô bé tóc ngắn mở to đôi mắt, không phải bức ảnh này rất nổi tiếng sao? Không phải nó có nghĩa là hy vọng sao?”
Cao An muốn phản bác lại, nhưng anh ta lại không nghĩ được bất cứ điều gì để phản bác, anh trông thấy Lý Chính xoa đầu cô gái đó, trong ánh mắt đó là... sự dịu dàng tình cảm của người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình...
Cô gái đó ngẩng đầu nhìn Lý Chính, những gì trong ánh mắt chỉ bọn họ mới hiểu.
Một người hơn ba mươi tuổi, một người nhìn còn bé, Cao An kinh ngạc nhìn bọn họ, sau đó anh ta nở nụ cười, cũng không nói gì, hỏi: “Anh thật sự không muốn lộ mặt à? Dù sao thì anh mới là người quyên góp thực tế.”
Lý Chính nói: “Tôi không có tấm lòng làm chuyện tốt, không có trái tim đó thì không lấy công như vậy.”
Cao An gật đầu.
Người đi rồi, Lý Chính nắm tay Chu Diễm, đưa cô ngồi xuống bàn ăn rồi nói: “Học phí để anh chuẩn bị cho em.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nước sông cuồn cuộn chảy siết, Lý Chính víu một thân cây, ôm thật chặt, còn tay kia thì ôm Chu Diễm.
Có một vật nhọn đâm vào tay anh, máu từ từ chảy hòa vào dòng nước, cây bị đứt đôi, anh cố gắng ôm lấy cô.
Đến khi dừng lại thì Lý Chính nằm trên một đầm cỏ.
Đầm cỏ rộng chừng 2m2, Lý Chính thả Chu Diễm ra, cởi túi sách trên eo cô, đặt cô nằm yên, vuốt mặt cô gọi: “Chu Diễm? Chu Diễm?”
Chu Diễm không trả lời.
Lý Chính hô hấp nhân tạo cho cô, Chu Diễm ho khù khụ.
Chu Diễm mở mắt ra, ngây ngô gọi: “Lý Chính!”
“Anh ở đây, anh ở đây.”
Chu Diễm bắt lấy cánh tay anh, ôm cổ anh, trong lòng còn sợ hãi, gọi từng tiếng: “Lý Chính, Lý Chính…”
Lý Chính trấn an, vỗ lưng cô.
Chu Diễm trở lại bình thường, lập tức bị cảnh tượng trước mặt dọa.
Bốn phía bị nước bao quanh, nước chảy xiết, bọn họ như đang ngồi trên một hòn đảo đơn độc, bờ cách bọn họ những 10m, theo tình huống bây giờ thì không thể nào đi qua được, nếu không sẽ bị làn nước xiết cuốn đi lần nữa.
Chu Diễm sợ hãi: “Lý Chính, đây là đâu vậy?”
Lý Chính nói: “Em đừn sợ, có phải di động của em đặt trong túi sách không?”
Chu Diễm nhớ tới, lập tức mở túi ra, sách vở bên trong đã ướt nhẹp, cô lấy di động ra bấm bấm một chút nhưng không hề có phản ứng.
Chu Diễm nói: “Điện thoại hỏng rồi. Chúng ta làm sao bây giờ?”
“Chờ cứu viện.”
“Bọn họ biết chúng ta bị vây ở đây sao?”
“Không sao đâu, có lẽ một vài ngày nước sẽ rút.”
Chu Diễm co chân lại, dựa người vào Lý Chính, vẫn không thể tin được.
Tay Lý Chính sờ sờ lên đầm cỏ, chạm phải tay Chu Diễm thì anh cầm lên, hỏi: “Có lạnh không?”
Chu Diễm lắc đầu.
Lý Chính lại hỏi: “Em có lạnh không?”
Chu Diễm sửng sốt một chút, nói: “Không lạnh.”
Mưa bay bay nhưng rất lâu không ngừng, hơi lạnh thấm vào da, Lý Chính sờ lên cánh tay cô rồi bế cô lên.
Chu Diễm dựa vào trong lòng anh, nói: “Lý Chính.”
“Hả.”
“Em sợ.”
“Anh biết.”
“Vừa rồi suýt nữa là em sẽ chết.”
Lý Chính nắm chặt cánh tay cô: “Nói linh tinh gì đó.”
Chu Diễm ôm chặt anh.
Lý Chính vỗ lưng cô nói: “Đừng có suy nghĩ lung tung, chúng ta nói ít chuyện, phân tán sự chú ý của em.”
“… Nói cái gì?”
“Em thích ăn gì?”
Chu Diễm sửng sốt, hình như cô cũng không biết Lý Chính thích ăn cái gì.
Chu Diễm nói: “Em thích ăn cá.”
“Còn gì nữa không?”
“Rau dưa cũng thích.”
“Thích đồ ăn vặt nào?”
Chu Diễm nghĩ nghĩ: “Không thích cái nào cả, khi còn bé thì thích ăn bim bim khoai tây. Anh thì sao?”
Lý Chính nói: “Anh hả? Cái gì anh cũng thích ăn.”
“Không thích nhất cái gì hả?”
“… Thịt thì sao?”
“Cũng được á.”
Lý Chính hỏi: “Thích phim gì?”
“Em không hay xem phim, anh thì sao?”
“Anh cũng không thích.”
Lý Chính hỏi: “Bình thường nghỉ ngơi em sẽ làm gì?”
Chu Diễm nói: “Đọc sách.”
“…Không còn gì khác sao?”
“Về cơ bản thì không.”
“Không phải lần trước nói em cũng sẽ đi chơi à?”
“Em nói lúc nào chứ?”
“Lúc còn trên thuyền.”
“Không nhớ rõ.” Chu Diễm nói: “Hát thì sao?”
Lý Chính hỏi: “Đi karaoke hả?”
“Thỉnh thoảng em sẽ đi với bạn cùng lớp.”
Lý Chính cười nói: “Còn cứ nghĩ em như cô ngốc vậy.”
Chu Diễm nhìn Lý Chính: “Thế lúc nghỉ ngơi anh sẽ làm gì?”
Ánh mắt Lý Chính nhìn xuống cô: “Ngủ và uống rượu.”
“Trước kia cũng thế sao?”
Lý Chính nói: “Trước kia thì không.”
“Trước kia anh làm gì?”
Lý Chính nhớ lại: “Chủ nhật rời bến, có khi thì đánh bài, khi thì đánh bi-a.”
Nói chuyện với nhau, thời gian trôi qua cũng nhanh hơn, trái tim Chu Diễm dần dần bình tĩnh lại, cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi.
Lý Chính hỏi: “Em có đói không?”
“Tạm ổn, anh thì sao?”
“Còn kẹo ở đó không?”
“Anh muốn ăn hả?” Chu Diễm lấy túi sách, đưa cả túi đưa cho Lý Chính.
Lý Chính lại đưa tay ra: “Lấy cho anh một viên.”
Chu Diễm lấy một viên kẹo màu xanh thả trên tay Lý Chính, anh bóc ra ăn, Chu Diễm chợt nhìn thấy vết thương trên tay anh: “Anh bị thương kìa!”
Lý Chính nói: “Vừa rồi anh nắm một thân cây nhưng nắm không chuẩn.”
Chu Diễm xoa xoa vết thương, mò mò bên cạnh nhưng không có gì băng bó được, cô nâng tay Lý Chính, cúi đầu xuống, liếm lên vết thương.
Lý Chính cứng đờ, Chu Diễm liếm vài cái, hai tay nắm lấy tay anh, nói: “Vừa rồi anh ôm em suốt không thả sao?”
“… Ừ.” Lý Chính rút tay ra, sờ sờ đầu cô.
Mưa phùn cũng ngừng nhưng nước vẫn chảy xiết, không biết có phải là ảo giác của Chu Diễm không, cô cảm thấy mực nước tăng lên, lại rụt rụt bên người Lý Chính.
Cả thế giới yên lặng, ngoài tiếng nước chảy thì không còn bất cứ âm thanh dư nào, không có ai ở gần đó, cũng không có ai đến cứu họ.
Chu Diễm tựa vào ngực Lý Chính, hỏi: “Anh thích em lúc nào?”
“…”
Chu Diễm không thấy người, cô nhìn qua sắc vàng của đất trong dòng nước mênh mông, nhớ đến nước sông màu xanh. Trong veo, có thể thấy được tảng đá dưới đó, thuyền chạy bên trên, phong cảnh như tranh vẻ.
Mãi sau người nào đó mới nói: “Em hái rau sam ở đâu?”
“Hả?” Chu Diễm sửng sốt một chút: “Ven đường.”
“Lúc đó kiếm được bao nhiêu tiền.”
“… Hai mươi mấy.”
Lý Chính chống cằm lên đầu cô, môi hôn lên vài cái rồi mới nói: “Ngày đó anh ở thuyền xuống, trông thấy em ngồi đó bán rau dại, tới khi anh trở về, em vẫn còn ngồi đó.”
Lý Chính nói: “Ngày đó, anh kéo em về thuyền.”
Sớm thế sao, thật ra lúc anh kéo cô đi, cô vừa mới ăn bánh bao trắng, cầm nước khoảng, ngồi xổm bên quán ăn vô cùng bẩn. Khi anh kéo cô lên, ánh nắng chiều khẽ chếch.
Chu Diễm chui ra khỏi ngực anh, xoay người, hôn lên bờ môi anh. Lý Chính dừng một chút, dùng sức kéo cô vào, hôn lên, còn bàn tay thì vuốt bên dưới áo, dần dần thì sờ sờ lên người, nhấc một chân cô lên, chen vào trong đó.
Trên đầm cỏ nho nhỏ chỉ có hai người, nước lũ mở ra một thế giới nhỏ, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Chu Diễm trả qua hai mươi bảy ngày dài dằng dặc, những ngày mà cô như vỡ vụn.
Ngày đầu tiên cô tỉnh lại trên thuyền, ngày hôm sau Lý Chính vứt bỏ cô, ngày thứ ba anh lôi cô đi, ngày thứ tư cô gặp phải bọn hà bá rơi xuống nước, Lý Chính cứu cô.
Ngày thứ mười ba, cô đứng trong sương mù, trời đất mênh mông chỉ có một chiếc thuyền ngày.
Ngày thứ mười lăm, Lý Chính dạy cô bơi.
Ngày thứ mười bảy, Lý Chính nắm tay cô, đưa cô trở về.
Về sau, khi bọn họ nhìn được ánh mặt trời đầu tiền, Lý Chính hôn lên trán cô, tạo một cái ghế cho cô, lại bắn pháo hoa trên nóc thuyền vì cô.
Cô còn đắp đất trong những chậu hoa, còn cả bảy con búp bê xấu xí nữa.
Hai mươi bảy ngày dài dằng dặc, lại như đi qua cả cuộc đời.
Trên đời này thực sự có một người như vậy, đáng trân trọng như tính mạng mình.
Lý Chính khẽ nói bên tai cô: “…”
Chu Diễm ôm chặt lấy anh, đôi mắt nóng lên.
***
Lý Chính lại ôm Chu Diễm vào ngực, để cô nằm lên người anh. Chu Diễm từ từ nhắm mắt, hai bàn tay đan vào nhau, thỉnh thoảng hai người lại hôn một cái.
Không biết qua bao lâu, sắc trời dần dần tối xuống, dòng nước chảy xuống nhưng không có khuynh hướng dừng lại.
Chu Diễm lấy kéo ra, Lý Chính mở tay.
Cô chưa đưa cho anh mà bóc kẹo ra, đưa tới bên miệng anh. Lý Chính hơi cúi đầu, Chu Diễm hỏi: Anh không ăn sao?”
Lý Chính hơi chần chừ một chút, hơi cúi đầu căn viên kẹo.
Chu Diễm lại bóc một viên khác, đột nhiên nghe thấy có hô to: “Có ai không ——”
Chu Diễm sững sờ, lập tức đứng lên: “Ở đây, ở đây có người!”
Một lát sau, Chu Diễm nhìn thấy có mấy nhân viên cứu viện đang tới, cô ráng vẫy tay: “Ở đây ——”
“Hai người chờ một chút, đừng cử động, chúng tôi đến cứu hai người ngay!” Đối phương hô to.
Chu Diễm nhìn Lý Chính vẫn ngồi ở đầm cỏ, kéo anh lên, nói: “Mau đứng lên!”
Lý Chính cười cười, đứng lên.
Nhân viên cứu viện bàn bạc cách cứu, nước chảy rất xiết, bọn họ không thể tùy tiện cứu được, cuối cùng bọn họ quyết định dùng cách quăng phao, họ nói: “Hai người đợi một chút, bây giờ tôi sẽ dùng súng bắn dây quăng qua, sau đó truyền áo phao và lốp xe cho hai người, rồi kéo hai người về!”
Chu Diễm lập tức kéo Lý Chính dịch sang bên cạnh.
Dây được bắn qua, nhân viên cứu viện lại hô: “Hai người mau giữ chặt đầu kia.”
Chu Diễm nhanh chóng giữ chặt lấy, hai bộ áo phao và lốp xe được truyền tới ngay.
Chu Diễm mặc áo phao, trùng lốp xe vào người, nói: “anh đi trước đi.”
Lý Chính còn chưa mặc xong, nói: “Em trước, cẩn thận một chút, em không biết bơi đâu.”
Nhân viên cứu hộ nói: “Cô gái trước, mau lên!”
Chu Diễm giữ chặt dây thừng, nghe theo lệnh, phối hợp với động tác của nhân viên cứu viện, khoảng cách chục mét cũng phải mất khá lâu mới sang được bờ bên kia.
Chu Diễm tháo lốp xe xuống, hô: “Lý Chính!”
Lý Chính cười vung tay với cô.
Dây thừng lại được ném tới, nhân viên cứu viện hô: “Bắt lấy!”
Lý Chính ngồi xuống.
Một lát sau, nhân viên cứu viện kỳ quái nói: “Nắm lấy! Nắm lấy dây thừng đi!”
Lý Chính giơ tay lên, ý bảo đã biết.
Sau đó anh khom người, sờ soạng trên đầm cỏ.
Chu Diễm kinh ngạc nhìn anh, “Lý Chính ——”
“Không sao!” Lý Chính nói xong thì tay vẫn còn sờ soạng.
Tay của anh sờ trên đầm cỏ một lát, chạm vào tay cô, sau đó cầm lấy.
Cô nhìn anh nhưng ánh mắt anh lại không nhìn cô.
Anh muốn cô bóc viên kẹo thả vào trong tay anh.
Cô bóc kẹo đưa tới bên miệng anh nhưng anh không động.
Chu Diễm nghẹn ngào: “Lý Chính…”
Lý Chính quỳ trên đầm cỏ, mò cẩn thận, cuối cùng cũng chạm được tới, anh nở nụ cười với cô, lệch mấy chục độ so với hướng của cô.
Nước mắt Chu Diễm rơi như mưa.
***
Lần này tổn thất do lũ lụt gây ra lên tới bốn mươi vạn, không tính là nhỏ. Thẩm Á Bình sửa chữa nhà hàng, cũng tiện cho mấy người Trương Nghiên Khê quay chụp trực tiếp.
Khi một đống dụng cụ quay phim được đưa tới, Thẩm Á Bình nói: “Đừng làm xước sàn nhà nhé, cẩn thận một chút.”
Trương Nghiên Khê cười nói: “Làm sao mà cô lại thích sàn nhà sạch như thế hả? Còn không cho mang cả ô vào sợ ướt sàn nhà nữa.”
Thẩm Á Bình nói: “Trước kia, lúc mới mở, giẫm lên sàn nhà trơn trượt vấp ngã, cuối cùng làm vỡ ly thủy tinh, vết thương đó phải dưỡng mãi mới tốt lên được.”
“Hóa ra là thế.” Trương Nghiên khê nhìn góc bàn đằng kia, hỏi: “Lâm Thái còn chưa đi sao? Anh ấy muốn định cư ở Khánh Châu phải không?”
Thẩm Á Bình nói: “Đừng để ý đến anh ta, xe bị lũ lụt nuốt mất, đang ngồi gặm nhấm nỗi đau, mà lại chẳng thể tìm ai bắt đền được.”
“Ừ ừ đúng rồi, thế Chu Diễm về chưa?”
“Ừ, vừa đi mấy ngày trước, chuẩn bị đi học.”
Trương Nghiên Khê cảm khái: “Cô bé còn nhỏ mà phải trải qua nhiều chuyện như vậy.”
“Cô ấy còn đỡ, thời gian chịu án phạt của bà ấy không dài, sẽ đoàn tụ nhanh thôi.”
Trương Nghiên Khê lắc đầu: “Tôi mãi không thể hiểu nổi cách làm của bà ấy, mặc dù Cao Trung Quang đã phải nhân điều tra, nhưng mà sau này cuộc sống của bà ấy còn dài nữa, làm thế có đáng không?”
Thẩm Á Bình cười cười, nói: “Có câu châm ngôn nói ‘Chuyển của người khác đi qua đỉnh đầu, chuyện của mình là đi xuyên qua tim’, không phải chuyện của mình, có đáng hay không thì không phải do mình quyết định.”
Lâm Thái lầm bầm trong góc: “Tôi có tố cáo phòng lũ lụt không? Xe của tôi bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm chứ?”
Tháng tám, trời nắng chang chang.
Những con sóng lăn tăn, mặt nước yên ả.
Chu Diễm ngồi trên sàn tàu, đọc sách, ánh mặt trời rất chói mắt, cô dịch cọc che đề, vừa vặn tạo thành bóng râm.
Hân Hân sôi nổi đi tới, quấn quít lấy Chu Diễm nói: “Chị Bạch, đi theo em đi mà!”
Chu Diễm nói: “Để tối nay, giờ chị đọc sách đã.”
“Chị muốn làm cô giáo thật à?”
“Đương nhiên.”
Hân Hân chu môi: “Làm cô giáo có gì tốt chứ.”
“… Đúng vậy.” Chu Diễm không nhìn sách nữa mà nhìn mặt sông: “Làm cô giáo cũng không được khá lắm.”
“A? Làm cô giáo không tốt sao?”
Chu Diễm lại lắc đầu: “Cô giáo, rất tốt, bọn họ dạy chúng ta làm người tốt, làm chuyện tốt, làm đến nơi đến chốn, tuân theo pháp luật, làm bừa là xấu, nhưng xã hội nói cho chúng ta biết không phải như vậy, là người làm bữa cũng phải sống ngăn nắp như trước.”
Hân Hân chỗ hiểu chỗ không, vui vẻ nói: “Vậy chị đừng làm cô giáo nữa, chơi với em đi!”
Chu Diễm nói: “Vậy không được, chị càng phải làm cô giáo.”
“Hả?”
“Để nói cho bọn họ biết đến giờ Hân Hân còn chưa học được ghép vần!”
Hân Hân giận nói: “Hừ, em không chơi với chị nữa!” Bình bịch, chạy tới đầu thuyền.
Chu Diễm cười cười.
Lý Chính đi từ trong khoang thuyền ra, nói: “Em chỉ có chút việc đó, cả ngày chỉ đùa con nít thôi.”
Chu Diễm nói: “Em đang dạy chứ đâu có đùa!” Cô đứng lên vỗ vỗ mông.
Lý Chính hỏi: “Đến đâu rồi?”
Chu Diễm nhìn lên bờ, liếc gặp một cây bách ngang nhiên độc lập, cành lá sum xuê.
Chu Diễm nói: “Đến cây bách rồi.”
Câu chuyện về tú tài và bà lão, câu chuyện về hy vọng.
“Trời đang nắng thế này, em ở ngoài đọc sách à?”
“Em thấy hơi đau mắt rồi, hay là đi vào. Mà đúng rồi, chú Lưu giúp anh lái thuyền về, còn chú ấy không làm gì sao?”
“Anh giới thiệu việc buôn bán của anh cho chú ấy.”
Lý Chính vịn khuôn cửa, bước xuống một bước, xoay người vươn tay ra.
Chu Diễm nhìn cây bách trên bờ, nở nụ cười rồi đặt tay vào lòng bàn tay anh.