Tô Tuyết Chí trở lại trường học thì nhận được một tin tức. Ngày hôm qua, lúc cô đi vắng thì cậu ruột Diệp Nhữ Xuyên từ quê đến Thiên Thành, có tới trường tìm mình.
Phản ứng đầu tiên của cô không phải là ngạc nhiên mừng rỡ, mà là hoảng sợ.
Cô sợ bị cậu biết mình đã chuyển đến ký túc tập thể nam, đến lúc ấy thì gay go to. Dĩ nhiên không thể nói là do Hạ Hán Chử làm, cô sẽ phải tốn công tốn sức mà giải thích, rồi trấn an cậu. Cô cũng sợ ông anh họ quý hóa của mình vận số đen đủi bị cậu biết được chuyện, vậy thì cực kỳ tệ hại rồi. Tim đập thình thịch, cô vội vàng hỏi bảo vệ hôm qua cậu mình có đến phòng ở của mình không, thật may là bảo vệ nói ông chưa đi, nghe nói mình đi vắng thì đi về, chỉ để lại địa chỉ khách sạn Thiên Thành cho cô thôi.
Tô Tuyết Chí lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xin nghỉ ra ngoài tìm ông anh họ Diệp Hiền Tề.
Lúc này bất kể thế nào cũng phải bắt anh ta đi xin lỗi cậu bằng được.
Mợ mất sớm, cậu từ đó về sau không tục huyền, chỉ có một người con là anh họ, dĩ nhiên là ký thác kỳ vọng rất lớn vào anh ta.
Lúc trước cách địa lý quá xa, cho nên cứ che giấu kéo dài mãi, giờ cậu đã tới đây rồi, còn trốn tránh che giấu nữa thì không thể được. Dù là đánh hay là mắng chửi, hoặc có tệ hại đến mức nào đi chăng nữa cũng còn tốt hơn là để cậu mình tự phát hiện ra.
Cô lấy lại bình tĩnh, gấp rút xử lý công việc của trường rồi sau đó đi ra, đang định đi tìm anh họ thì lại bất ngờ nhìn thấy anh ta tới tìm mình, hai người gặp nhau ở gần trường.
Tô Tuyết Chí cho là anh ta tìm mình có chuyện khác thì nói trước tin tức này cho anh ta biết, để anh ta cùng mình đi khách sạn gặp cậu nhận lỗi, không ngờ Diệp Hiền Tề nói:
– Muộn rồi. Ngày hôm qua gặp rồi, suýt nữa đánh chết anh đấy. Ra tay độc lắm, đến giờ chân anh còn đau đây này. Anh nghi anh chẳng phải con ruột của ông.
Tô Tuyết Chí giật mình.
Diệp Hiền Tề liền kể lại chuyện ngày hôm qua số mình đen đủi ở Miếu Thành Hoàng vô tình bị ông bắt gặp và theo dõi về đến tận nhà rồi đánh cho một trận tơi bời khói lửa.
Tô Tuyết Chí vẫn luôn rất lo lắng chuyện bị vỡ lở, không ngờ chuyện đó lại tới nhanh như thế, lại còn bị vỡ lở một cách ly kỳ như thế, nghe xong thì ngẩn người, nhất thời cũng không biết nên làm gì, liếc anh họ, thấy anh ta mặt mày như đưa đám, buồn hiu buồn hắt thì cũng không trách móc nữa, hỏi anh ta đến tìm mình có việc gì.
– Cậu ruột của em ấy, tối qua mắng chửi anh cả đêm, anh khó khăn lắm mới thoát được. Sáng nay Tô Trung cho người đến tìm anh, nói ông đổ bệnh rồi, nhưng lại không đi khám bác sĩ. Anh không dám đi một mình, muốn tìm em để đi cùng anh, em khám bệnh cho ông hộ anh, tiện thể thì nói giúp anh vài lời, rồi bảo ông mau về nhà dưỡng bệnh đi.
Tô Tuyết Chí nghe thấy cậu đổ bệnh thì lo lắng, đồng ý ngay lập tức, cùng Diệp Hiền Tề đi đến khách sạn Thiên thành, tìm tới phòng cậu.
Thì ra cậu cũng không có bệnh gì lớn cả, chắc là hôm qua giận quá, lại ngủ không quen giường đệm ở khách sạn mà đã trải đệm dưới nền nhà để ngủ, sáng sớm tỉnh dậy thân nhiệt hơi cao một chút, lại bị đau nhức, một bên má sưng to. Hiện tại đang nằm trêи giường, trông rất yếu, không còn sức để tức giận nữa, nhìn thấy cháu gái tới thăm thì mới nở nụ cười, lại thấy con trai trời đánh đi theo sau cháu gái, cứ lẩn lẩn tránh tránh thì cơn giận lại bốc lên, vén chăn xuống giường, nhấc chân đạp một cú.
– Mày còn mặt mũi tới à, mày cút đi cho tao.
Diệp Hiền Tề lập tức chuồn vội ra ngoài.
Tô Tuyết Chí thấy cậu còn muốn đuổi theo anh họ thì vội kéo lại, đỡ cậu nằm xuống, nói để mình đến hiệu thuốc mua thuốc cho ông uống.
Diệp Nhữ Xuyên nói mình không sao cả, bảo cô không phải đi, rồi tiếp tục mắng chửi thằng con bất hiếu, là đồ ăn hại vô dụng, còn nói vô cùng áy náy với cô, thấy xấu hổ với cô, lần này trở về không biết phải ăn nói với mẹ cô như nào.
Tô Tuyết Chí viết tên thuốc lên tờ giấy, bảo người làm đi hiệu thuốc tây y để mua thuốc aspirin, sau đó khuyên nhủ ông, cũng thừa nhận lỗi của mình, nói rằng lẽ ra mình nên nói với ông sớm hơn, nếu nói sớm thì ông đã không đến mức tức giận mà đổ bệnh như này. Còn nói giờ cuộc sống và việc học tập trong trường của cô rất ổn, hiệu trưởng rất coi trọng cô. Hiệu trưởng thậm chí còn phá cách dẫn cô tham gia Hội nghị Y học toàn quốc sắp tới. Cô rất may mắn vì đã được tới đây học tập. Có câu vô tâm cắm liễu, anh họ không học y cũng không ảnh hưởng lớn gì đến cô, cô không muốn cậu phải tức giận nữa. Cuối cùng thì khen ngợi Diệp Hiền Tề, nói anh ta trong nửa năm ngắn ngủi vào làm việc trong ngành cảnh sát mà đã được cất nhắc lên làm Đồn phó Đồn cảnh sát thành phố rồi, có nhiều nhân viên cấp dưới, trước đó không lâu còn lập được công lao, được khen thưởng nữa.
Diệp Nhữ Xuyên nghe cháu gái nói như vậy tâm tình mới thoáng chuyển biến tốt đẹp một chút.
Đúng lúc Tô Trung đi vào, nói ngày hôm qua đã nhận được thư hồi âm của thư ký Bộ tư lệnh gửi tới, báo rằng Tư lệnh hôm nay sẽ chờ ở Hạ Công quán, giờ nên làm gì đây.
Thông thường thì chuyến viếng thăm sẽ không đến vào sáng sớm mà phải chờ đến buổi chiều.
Mọi chuyện khác đều không sao, nhưng Diệp Nhữ Xuyên má sưng lên, làm sao đi gặp người ta cho được, đành phải bảo Tô Trung thay mặt mình đi gặp xin lỗi người ta, nói hẹn hẹn hôm khác đến thăm người ta.
Tô Trung đáp ứng, đang chuẩn bị đi ra thì Tô Tuyết Chí lại gọi lại.
– Hay là để cháu đi đi. Cháu và ngài ấy quen biết nhau, giải thích cho cậu dễ hơn, đồng thời cũng hẹn ngày cho cậu luôn.
Tô Tuyết Chí sở dĩ chủ động như vậy mục đích chủ yếu là xem xem Hạ Hán Chử ngày đó có nghi ngờ gì cô không. Nếu không cứ treo trong lòng như vậy, bản thân cô cũng rất khó chịu.
Đưa đầu ra cũng một đao, rụt đầu vào cũng một đao, không bằng thẳng thắn gặp mặt để xem thế nào còn tốt hơn.
Vả lại hôm nay không phải là cuối tuần, Hạ Lan Tuyết cũng sẽ không ở nhà, không cần phải lo sẽ gặp phải cô ấy. Nếu phát hiện ra có điểm bất thường, mình cũng kịp chuẩn bị mà ứng phó.
Để cháu gái thay mặt cậu và mẹ đi nói chuyện hiển nhiên là trang trọng hơn so với phái quản sự đi rồi, Diệp Nhữ Xuyên đồng ý ngay.
Tô Trung nói để ông đưa nữ thiếu gia đi.
Tô Trung tuổi tác cũng đã cao, lại có bệnh khớp, hôm nay tuyết rơi, trời lạnh đất trơn, Tô Tuyết Chí lại quá rành đường, nên bảo ông không cần phải đi cùng.
Diệp Nhữ Xuyên liền quát gọi thằng con ăn hại đang trốn trốn ở bên ngoài vào, bắt phải đi cùng em gái.
Diệp Hiền Tề vâng vâng dạ dạ liên hồi.
Bởi vì là giải thích việc lỡ hẹn và đổi thời gian gặp, nên dĩ nhiên không cần phải đợi đến chiều. Tô Tuyết Chí trước khi đi kiểm tra lại quần áo của mình.
Dạo này cô thường xuyên đi ra ngoài, mặc đồng phục của trường bất tiện, nhưng so với áo dài nam thì cô thích mặc quần hơn, dùng thân phận nam giới cũng có cái lợi, là có thể tự do mặc quần thoải mái.
Mặc dù bây giờ xã hội tiến bộ đã có đủ loại đoàn hội kêu gọi quyền bình đẳng về sự tiến bộ của phụ nữ, nhưng nhìn chung, bầu không khí xã hội vẫn còn bảo thủ. Trong các trường hợp xã giao, phụ nữ mặc váy, khoe cổ và cánh tay được coi là hành vi đột phá, mà mặc quần tây thì nhất định là một hành vi cực sốc rồi.
Vốn dĩ cô chỉ có một bộ âu phục kia, nhưng nếu thường mặc thì lại quá trang trọng, và vì lần đụng hàng lần trước, cô không muốn động đến nó lần nữa, cho nên trước đó một khoảng thời gian, cô đã mua thêm hai bộ quần áo để thường mặc những dịp ra ngoài.
Hiện tại trêи người đang mặc chính là bộ đồ của ngày hôm qua, trước khi đi cô còn khoác thêm chiếc áo len màu lạc đà, quàng khăn và đội mũ lưỡi trai, không lạnh, trang phục cũng không quá bình thường, thích hợp để đi gặp người khác.
Cô chỉnh trang ngoại hình một chút rồi cùng anh họ đi xuống, vừa đến cổng khách sạn, đang chuẩn bị đi thì một cảnh sát chạy đến nói rằng một giáo viên cấp hai đến
báo án, nói rằng một người bạn của anh ta vô cớ mất tích, nghi ngờ bị hại, yêu cầu đồn cảnh sát lập hồ sơ và tiến hành điều tra.
Diệp Hiền Tề nói:
– Tôi đang có việc. Các anh đi về làm việc trước đi, tôi về thì nói sau.
TÔ Tuyết Chí thấy vị cảnh sát kia mặt mày khó xử muốn nói lại thôi, thì bảo Diệp Hiền Tề đi làm việc đi, không cần phải đi cùng cô làm gì. Cô rành đường xá rồi, lên xe kéo là đi được thôi.
Diệp Hiền Tề vốn cũng sợ khi phải đi gặp Hạ Hán Chử, thấy em họ nói vậy, mà đồn lại xảy ra vụ án, vì vậy nghe lời em họ, gọi xe kéo cho cô, người đi rồi thì anh ta cũng vội vã đi.
Tô Tuyết Chí đến Hạ Công quán là mười một giờ kém mười lăm phút.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Những ngôi nhà trong khu vực này đều là nhà biệt lập, có vách ngăn ở giữa, thường ít người và yên tĩnh, xung quanh có cây cối, hiện tại tuyết rơi lớn, xung quanh đã trở nên trắng xóa, trông càng im ắng hơn.
Lão Hạ mở cửa.
Tô Tuyết Chí hỏi Hạ Hán Chử có nhà hay không.
Lão Hạ nói:
– Hạ tiên sinh sáng sớm trở lại, không đi ra ngoài, đang ở trong!
Vừa nói để cho cô đi vào.
Tô Tuyết Chí băng qua đình viện đi vào trong, phủi tuyết sạch bám vào giày ở cửa phòng khách. Thím Ngô ra đón, hỏi rõ xong thì nói:
– Hạ tiên sinh chắc còn đang ngủ, Tô thiếu gia chờ một chút để tôi lên xem.
Cũng gần trưa rồi mà giờ này cậu họ còn đang ngủ á?
Chắc chắn là tối hôm qua đi chơi vui suốt đêm ở đâu đó rồi, ngày đêm đảo lộn, sinh hoạt không có giờ giấc kỷ luật gì cả.
Thím Ngô đi lên tầng, đến bên ngoài phòng của Hạ Hán Chử khẽ gõ cửa hai cái, chờ giây lát, không nghe được bên trong có tiếng đáp lại, cho là anh đang ngủ, đang định đi thì lại nghe bên trong có giọng nói khàn đặc nặng nề vọng ra:
– Chuyện gì?
Thím Ngô vội nói:
– Hạ tiên sinh, Tô thiếu gia tới, nói là cậu của cậu ta đột nhiên đổ bệnh, buổi chiều không ra ngoài được, nên đến xin lỗi ngài. Ngài có gặp không ạ?
Bên trong yên lặng, thím Ngô chờ một lúc, còn đang nghi ngờ có phải anh lại ngủ rồi không thì nghe giọng nói biếng nhác vang lên:
– Bảo cậu ta chờ một lát, tôi xuống ngay.
Thím Ngô gấp gáp đi xuống cười nói:
– Hạ tiên sinh dậy rồi. Tô thiếu gia chờ một chút, ngài ấy xuống ngay đây.
Vừa nói vừa mời cô ngồi, Mai Hương thì pha trà, nhận mũ, áo choàng và khăn quàng từ Tô Tuyết Chí treo lên.
Tô Tuyết Chí ngồi xuống đợi.
Cô dự đoán Hạ Hán Chử sẽ xuống trong vòng phút.
Chả phải phụ nữ. Phụ nữ khi thức dậy đi gặp mọi người, ăn mặc chỉnh trang và trang điểm đương nhiên tiêu tốn nhiều thời gian hơn.
Thế mà cô không ngờ, một người đàn ông cũng tốn nhiều thời gian đến mức đáng sợ như thế.
Cô đợi chừng nửa giờ, ngay cả thím Ngô cũng cảm thấy ái ngại, từ trong bếp đi ra nói hay là để bà lên xem giúp cô lần nữa thì đúng lúc này, cuối cùng thì trêи tầng cũng có tiếng bước chân đạp lên sàn gỗ phát ra tiếng động đều đặn.
Tô Tuyết Chí ngước lên nhìn, thấy Hạ Hán Chử xuất hiện từ lối vào của cầu thang trêи tầng hai.
Anh ăn mặc chỉnh tề, trang phục trêи người được là phẳng phiu không một nếp nhăn, thắt lưng ngang hông đầy sức sống, một đôi bốt bóng bẩy không tì vết, một bên tay vắt hờ hững chiếc áo khoác, tay kia thì đút túi quần, miệng ngậm điếu thuốc lá, bước xuống cầu thang một cách nhanh chóng.
Cô liền đứng lên, vừa lặng lẽ quan sát nét mặt của anh, vừa chào một tiếng cậu họ. Thấy anh đi xuống, đi đến trước mặt mình, cũng chẳng nhìn mình lấy một cái, thái độ lạnh nhạt thì sự lo lắng treo trong lòng suốt mấy ngày cuối cùng cũng thả lỏng xuống.
Khi về có thể an tâm mà ngủ rồi.
Cô có thể khẳng định, Hạ Hán Chử không hề nghi ngờ mấy lời anh họ đã nói.
Nếu không thì thái độ sẽ không phải như này: Trước sau trong mắt anh chẳng có ai cả.
– Cậu họ, xin lỗi đã quấy rầy cậu họ nghỉ ngơi. Chuyện là cậu cháu tối qua có lẽ bị nhiễm lạnh mà sáng nay thấy không khỏe…
– Không sao, lúc nào ông ta rảnh thì đến gặp sau cũng được. Tôi có việc đi trước, cậu cứ tự nhiên.
Anh hình như không kiên nhẫn để nghe hết, ngắt lời cô nửa chừng, lạnh nhạt nói một câu rồi lướt qua mặt cô, đi ra ngoài.
– Hạ tiên sinh, đã trưa rồi! Cơm làm xong rồi, ngài ăn rồi hẵng đi…- Thím Ngô đuổi theo.
– Không ăn.
Buông một câu, bóng người đã biến mất ngoài cửa phòng khách. Một lát sau, Tô Tuyết Chí nghe được tiếng khởi động của xe, đi qua nhìn một cái, thấy anh đã lái xe ra cửa đi mất rồi.
Thím Ngô thở dài, quay sang Tô Tuyết Chí mời cô ở lại ăn cơm.
Tô Tuyết Chí dĩ nhiên từ chối, nói cám ơn rồi thì mặc lại áo choàng, đội mũ, quàng khăn. Cô đi ra khỏi Hạ Công quán, định về khách sạn để báo lại tình hình cho cậu biết, sau đó thì sẽ quay về trường học.
Gần chỗ này không nhìn thấy xe kéo nào, cô đi dọc theo con đường cây Ngô Đồng, giẫm lên bông tuyết đi về phía trước. Khi đi được khoảng vài trăm mét thì bỗng thấy bên đường ngay đằng trước, một chiếc xe ô tô đỗ ở đó.
Hình như là xe của Hạ Hán Chử thì phải?
Tô Tuyết Chí khó hiểu, không biết anh đột ngột đỗ ở đó để làm gì. Đi tới gần, nhìn thấy cửa xe mở xuống, mấy bông tuyết bị gió thổi bay vào trong xe, rơi vào trêи vai Hạ Hán Chử.
– Lên xe!
Anh vẫn ngậm điếu thuốc lá, nói.
Tô Tuyết Chí bất ngờ, nhìn anh.
Anh thì nhìn thẳng, căn bản không hề nhìn cô lấy một cái, nhưng bên cạnh không có người nào khác, liền mở cửa xe ngồi vào.
Anh quay cửa xe lên, hỏi:
– Đi đâu?
– Khách sạn Thiên Thành, tìm cậu của cháu ạ. Cháu cám ơn cậu họ.
Anh không nói gì, đạp cần ga, xe lái về trước.
Cửa kính xe đã bị quay lên, trong xe kín mít, anh đang hút thuốc lá, không gian nhỏ hẹp dần tràn ngập mùi thuốc lá.
Tô Tuyết Chí không thích người khác hút thuốc, trước khi cũng từng nghe Hạ Lan Tuyết nói anh từng mắc bệnh ho kinh niên, nhịn một lúc thì không nhịn được nữa, lên tiếng khuyên:
– Cậu họ, cậu có nghe câu hút thuốc có hại cho sức khỏe chưa. Nhất là cậu họ đấy, nghe nói cậu có triệu chứng ho về đêm, thuốc lá sẽ kϊƈɦ thích đường hô hấp và làm phản ứng trầm trọng thêm đó.
Anh ngậm thuốc lá, liếc cô, ừ hữ:
– Cậu có lòng tốt vậy à?
Tô Tuyết Chí thấy lạ với phản ứng này của anh, nhưng vẫn nghiêm chỉnh gật đầu:
– Cậu họ đừng chê cháu xen vào chuyện người khác. Cháu thật sự lo cho sức khỏe của cậu họ.
Anh bật cười một tiếng ngắn ngủi.
– Tuổi này rồi, muốn làm kẻ chết già cũng không phải là chuyện dễ. Không quản thân xác mới là tu thành chính quả, chết oan uổng mới là bình thường.
– Tô thiếu gia, cậu tự lo cho bản thân mình thì hơn đi.
Đây là lần đầu tiên Tô Tuyết Chí nghe anh gọi mình là Tô thiếu gia, cảm thấy có ý chế giễu trong đó, rồi lại có cảm giác ông nói gà bà nói vịt, vì vậy từ bỏ việc khuyên anh, ngậm miệng lại.
Anh vẫn hút thuốc lá, làm cho trong xe khói thuốc mù mịt, thuốc lá lại là thuộc loại khói nặng. Tô Tuyết Chí bị khói thuốc mù mịt làm cho không thể chịu nổi, cuối cùng mở một bên cửa xe chỗ mình xuống.
Gió lạnh mang theo bông tuyết bay vào trong xe, suýt chút nữa làm bay chiếc mũ của cô. Cô cuống quýt dùng tay giữ lại.
Anh liếc cô một cái, cuối cùng ném điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra ngoài.
Đoạn đường còn lại, Tô Tuyết Chí không thêm lời nào, anh cũng im lặng, cuối cùng đưa cô đến thẳng khách sạn rồi dừng ở con đường đối diện.
Tô Tuyết Chí xuống xe, lễ phép cảm ơn anh, đang muốn đi vào thì chợt nghe anh nói:
– Cậu của cậu đường xa tới đây, không cần phải lễ nghĩa quá như vậy. Tôi làm chủ, khi nào cậu của cậu khá hơn thì để tôi mời ông một bữa cơm.
Anh ngừng lại một chút.
– Cậu và anh họ cậu cũng đi cùng đi.
Tô Tuyết Chí đứng giữa trời đầy bông tuyết, nhìn anh nói xong rồi phóng vút xe đi, trong lòng đầy ngạc nhiên và không hiểu.
Hết chương