Thấm thoắt thì Sở Nhi cũng chờ được mùa đông lạnh lẽo mà dai dẳng qua đi, đón chào mùa xuân bát ngát hy vọng.
Hôm nay, nàng mang ít trái cây hái trong vườn xuống phiên chợ đổi lấy gạo. Đương giữa chợ đúc người đông, y thường trắng trong của Sở Nhi nổi bật hơn cả.
Tại một góc đường, đám đông vây quanh lấy bản cáo thị.
- Tuyển vũ ưu? - Sở Nhi đọc rồi bỗng trống ngực đánh liên hồi, một cảm giác gì đó khó tả vây quấn, có kẻ đã ủng hộ nàng đi, có kẻ đang ở kinh thành xa xôi ấy. Liệu đây là một lựa chọn điên rồ, hay là con đường dẫn lối cho hạnh phúc.
Sở Nhi trở về chẳng thiết gì tới phiên chợ và ít gạo chưa đổi được nữa. Nhịn đói một hai ngày không chết, nhưng từ bỏ cơ hội này mới thật là canh cánh cả đời.
Nàng vòng qua rừng trúc, tới một con sông nhỏ, nhỏ thôi nhưng nước lại trong vắt đến khó ngờ. Cạnh mé sông, cặp dãy ban trắng vừa nở có một ngôi mộ nhỏ nom xem cũng đã khá lâu.
Mộ của Sở đại phu.
Sở Nhi nhổ vài bụi cỏ quanh mộ cha, vun lên đó vài nắm đất rồi quỳ ngay ngắn lại.
- Cha, Nhi nhi muốn đến kinh thành, cha có phản đối Nhi nhi không?
-...
- Chắc là không đâu ha! Cha luôn cưng chiều Nhi nhi nhất mà!
-...
- Con đi không chỉ vì muốn làm vũ ưu của hoàng cung, mà...còn muốn gặp lại một người, một người con đã chờ suốt mùa đông rồi.
Nàng quỳ ở đó suốt cả buổi, nửa muốn đi, nửa muốn ở lại. Nàng nên nghe theo sự lay động của trái tim mà đến nơi có ước mơ đẹp nàng đã vun đắp, hay nghe sự sắp định của lí trí mà ở lại với quê cha đất tổ?
Cha đã dạy nàng rất nhiều điều, từ cách sống hay, sống đẹp đến cách đối nhân xử thế thường nhật, nhưng ông chưa từng dạy nàng phải sống làm sao khi không có ông bên cạnh, nhưng ông đã nói:" Phận làm nữ nhân, vốn đã chịu cảnh nữ sanh ngoại tộc, nhưng không thể mãi quanh quẩn bên luỹ tre làng được."...
Vậy có nghĩa, cha từ sớm đã khuyến khích nàng lột bỏ vỏ bọc của cô thôn nữ quê mùa ở chốn Hồ Điệp sơn trùng trùng hẻo lánh này chăng?
Cả một đêm dài, Sở Nhi ngồi tựa cửa, tay mân mê tấm ngọc bội của cố nhân họ Thế.
Có lẽ, nàng nên đi thì hơn, đi đến một nơi xa hoa, phồn thịnh mà nàng chỉ nghe người khác kể lại, liệu dù đó là thiên đường trải thảm hay địa ngục tối tăm thì đó vẫn là mục tiêu cuộc sống của bản thân, không thể từ bỏ.
Cuộc đời cũng như mặt biển, đâu phải lúc nào cũng yên ắng thảnh thơi, rồi sẽ có lúc sóng to gió lớn ập tới. Miên man một đời người ngắn ngủi, khi hoa tuyết rơi không lo chiêm ngưỡng, đợi lúc chúng tan thành nước thì còn đâu, lúc hoa xuân nở chẳng lo hái về, khi chúng héo tàn rồi thì lại tiếc nuối...
Hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, hành lí tư trang đã sẳn sàng, Sở Nhi rời khỏi cánh cổng nhỏ bằng củi khô, bắt đầu cho mình một cuộc hành trình dài đăng đẳng cho chính cuộc sống của mình.
Trên vai khoác một tấm áo choàng cũ của cha, một bên mang tay nải, ngang eo là tấm ngọc xanh đung đưa.
Tạm biệt ngôi nhà tranh nhỏ suốt mười bảy năm đã mang cho nàng cảm giác bình yên và hạnh phúc. Tạm biệt ngôi làng chứa đầy ấp tình người đã cưu mang nàng suốt quãng thời gian dù lúc sung túc hay gian nan. Tạm biệt ngọn núi Hồ Điệp trùng trùng hùng vĩ đã ghi sâu và trở thành nơi quê cha đất tổ trong tâm trí nàng. Tạm biệt, tất cả...
Đường lên kinh thành xa xôi dịu dợi, một thân gái nhỏ phải băng rừng lội suối, phải qua tám mươi dặm đường dài thật không dễ dàng, chưa tính tới những hiểm nguy đang rình rập.
Đêm đến, trăng đã lên cao rồi mà Sở Nhi không tìm thấy một trấn hay thậm chí một ngôi làng nhỏ nào cả, đừng bảo là tối nay nàng phải ngủ ngoài trời nha!
Đang lúc bối rối thì một tia sáng xẹt qua trong màng đêm thăm thẳm, nàng bị một băng Cái Bang bao lấy.
- Các...các ngươi muốn gì? - Sở Nhi sợ hãi lách vào thân cây, chúng có tới sáu, bảy người, một tiểu cô nương không biết võ công gì như nàng làm sao thoát thân?
- Cô nương làm gì mà sợ dữ thế? - Một tên cầm đầu quần áo rách bươm, tóc tai bùi xù, làm da đen nhẻm đưa ngón tay dơ bẩn của mình miết lên khuôn mặt Sở Nhi.
Sở Nhi sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, lưng đã chạm cây, cũng giống như bị dồn vào ngõ cụt, không thể lùi càng không thể tiến. Nàng nước mắt ngắn dài, bàn tay trái bấu chặc vào tấm ngọc bội ngang eo.
- Cứu mạng! Có ai không? Cưu...cứu mạng với!- Nàng hét lên nhưng trong đầu không có chút hi vọng nào, giữa chốn rừng núi tối om om thế này làm gì có ai cơ chứ, hoạ chăng nếu có chắc cũng chỉ là bầy sói hoang khát máu.
Cả lũ phá lên cười to, tiếng cười đầy thích thú của sự nhạo báng.
- Ha ha! Nàng đừng gọi nữa, không có ai đâu, hay là...để bọn ta chăm sóc nàng!
- Không,...không!
Đang lúc Sở Nhi đang chìm trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng thì bỗng từ đâu, một luồng kiếm khác vang lên, xoay quanh nàng một vòng rồi tất thảy một lượt bọn chúng ngã xuống nằm sóng soài trên đống lá khô.
Còn đang ngơ ngác về những gì đang diễn ra thì nàng đã bị thân ảnh ấy nhấc bỗng lên, luồn lách nhanh nhẹn qua từng hàng cây kẽ lá, dạo giữa sao trời. Gió vờn lọn tóc, phấp phới men tình.
Hắn đặt nàng xuống, chiếc mặt nạ sắt che đi một nữa khuôn mặt vẫn không được lấy ra.
- Đa tạ đại hiệp cứu mạng!
- Cô không cảm thấy mình quá ngốc sao? Một mình đi giữa rừng, nực cười thật! - Hắn ta chả thèm đếm xỉa tới câu nói đầy sự biết ơn của nàng, phun ra một câu xanh rờn rồi phóng vút lên cao, thân ảnh hiện hữu giữa tâm trăng, thật là đẹp.
Sở Nhi đứng ngơ ngác, hắn cứu nàng chỉ để mắng nàng vậy thôi sao?
***
Thấm thoắt thì Sở Nhi cũng chờ được mùa đông lạnh lẽo mà dai dẳng qua đi, đón chào mùa xuân bát ngát hy vọng.
Hôm nay, nàng mang ít trái cây hái trong vườn xuống phiên chợ đổi lấy gạo. Đương giữa chợ đúc người đông, y thường trắng trong của Sở Nhi nổi bật hơn cả.
Tại một góc đường, đám đông vây quanh lấy bản cáo thị.
- Tuyển vũ ưu? - Sở Nhi đọc rồi bỗng trống ngực đánh liên hồi, một cảm giác gì đó khó tả vây quấn, có kẻ đã ủng hộ nàng đi, có kẻ đang ở kinh thành xa xôi ấy. Liệu đây là một lựa chọn điên rồ, hay là con đường dẫn lối cho hạnh phúc.
Sở Nhi trở về chẳng thiết gì tới phiên chợ và ít gạo chưa đổi được nữa. Nhịn đói một hai ngày không chết, nhưng từ bỏ cơ hội này mới thật là canh cánh cả đời.
Nàng vòng qua rừng trúc, tới một con sông nhỏ, nhỏ thôi nhưng nước lại trong vắt đến khó ngờ. Cạnh mé sông, cặp dãy ban trắng vừa nở có một ngôi mộ nhỏ nom xem cũng đã khá lâu.
Mộ của Sở đại phu.
Sở Nhi nhổ vài bụi cỏ quanh mộ cha, vun lên đó vài nắm đất rồi quỳ ngay ngắn lại.
- Cha, Nhi nhi muốn đến kinh thành, cha có phản đối Nhi nhi không?
-...
- Chắc là không đâu ha! Cha luôn cưng chiều Nhi nhi nhất mà!
-...
- Con đi không chỉ vì muốn làm vũ ưu của hoàng cung, mà...còn muốn gặp lại một người, một người con đã chờ suốt mùa đông rồi.
Nàng quỳ ở đó suốt cả buổi, nửa muốn đi, nửa muốn ở lại. Nàng nên nghe theo sự lay động của trái tim mà đến nơi có ước mơ đẹp nàng đã vun đắp, hay nghe sự sắp định của lí trí mà ở lại với quê cha đất tổ?
Cha đã dạy nàng rất nhiều điều, từ cách sống hay, sống đẹp đến cách đối nhân xử thế thường nhật, nhưng ông chưa từng dạy nàng phải sống làm sao khi không có ông bên cạnh, nhưng ông đã nói:" Phận làm nữ nhân, vốn đã chịu cảnh nữ sanh ngoại tộc, nhưng không thể mãi quanh quẩn bên luỹ tre làng được."...
Vậy có nghĩa, cha từ sớm đã khuyến khích nàng lột bỏ vỏ bọc của cô thôn nữ quê mùa ở chốn Hồ Điệp sơn trùng trùng hẻo lánh này chăng?
Cả một đêm dài, Sở Nhi ngồi tựa cửa, tay mân mê tấm ngọc bội của cố nhân họ Thế.
Có lẽ, nàng nên đi thì hơn, đi đến một nơi xa hoa, phồn thịnh mà nàng chỉ nghe người khác kể lại, liệu dù đó là thiên đường trải thảm hay địa ngục tối tăm thì đó vẫn là mục tiêu cuộc sống của bản thân, không thể từ bỏ.
Cuộc đời cũng như mặt biển, đâu phải lúc nào cũng yên ắng thảnh thơi, rồi sẽ có lúc sóng to gió lớn ập tới. Miên man một đời người ngắn ngủi, khi hoa tuyết rơi không lo chiêm ngưỡng, đợi lúc chúng tan thành nước thì còn đâu, lúc hoa xuân nở chẳng lo hái về, khi chúng héo tàn rồi thì lại tiếc nuối...
Hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, hành lí tư trang đã sẳn sàng, Sở Nhi rời khỏi cánh cổng nhỏ bằng củi khô, bắt đầu cho mình một cuộc hành trình dài đăng đẳng cho chính cuộc sống của mình.
Trên vai khoác một tấm áo choàng cũ của cha, một bên mang tay nải, ngang eo là tấm ngọc xanh đung đưa.
Tạm biệt ngôi nhà tranh nhỏ suốt mười bảy năm đã mang cho nàng cảm giác bình yên và hạnh phúc. Tạm biệt ngôi làng chứa đầy ấp tình người đã cưu mang nàng suốt quãng thời gian dù lúc sung túc hay gian nan. Tạm biệt ngọn núi Hồ Điệp trùng trùng hùng vĩ đã ghi sâu và trở thành nơi quê cha đất tổ trong tâm trí nàng. Tạm biệt, tất cả...
Đường lên kinh thành xa xôi dịu dợi, một thân gái nhỏ phải băng rừng lội suối, phải qua tám mươi dặm đường dài thật không dễ dàng, chưa tính tới những hiểm nguy đang rình rập.
Đêm đến, trăng đã lên cao rồi mà Sở Nhi không tìm thấy một trấn hay thậm chí một ngôi làng nhỏ nào cả, đừng bảo là tối nay nàng phải ngủ ngoài trời nha!
Đang lúc bối rối thì một tia sáng xẹt qua trong màng đêm thăm thẳm, nàng bị một băng Cái Bang bao lấy.
- Các...các ngươi muốn gì? - Sở Nhi sợ hãi lách vào thân cây, chúng có tới sáu, bảy người, một tiểu cô nương không biết võ công gì như nàng làm sao thoát thân?
- Cô nương làm gì mà sợ dữ thế? - Một tên cầm đầu quần áo rách bươm, tóc tai bùi xù, làm da đen nhẻm đưa ngón tay dơ bẩn của mình miết lên khuôn mặt Sở Nhi.
Sở Nhi sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, lưng đã chạm cây, cũng giống như bị dồn vào ngõ cụt, không thể lùi càng không thể tiến. Nàng nước mắt ngắn dài, bàn tay trái bấu chặc vào tấm ngọc bội ngang eo.
- Cứu mạng! Có ai không? Cưu...cứu mạng với!- Nàng hét lên nhưng trong đầu không có chút hi vọng nào, giữa chốn rừng núi tối om om thế này làm gì có ai cơ chứ, hoạ chăng nếu có chắc cũng chỉ là bầy sói hoang khát máu.
Cả lũ phá lên cười to, tiếng cười đầy thích thú của sự nhạo báng.
- Ha ha! Nàng đừng gọi nữa, không có ai đâu, hay là...để bọn ta chăm sóc nàng!
- Không,...không!
Đang lúc Sở Nhi đang chìm trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng thì bỗng từ đâu, một luồng kiếm khác vang lên, xoay quanh nàng một vòng rồi tất thảy một lượt bọn chúng ngã xuống nằm sóng soài trên đống lá khô.
Còn đang ngơ ngác về những gì đang diễn ra thì nàng đã bị thân ảnh ấy nhấc bỗng lên, luồn lách nhanh nhẹn qua từng hàng cây kẽ lá, dạo giữa sao trời. Gió vờn lọn tóc, phấp phới men tình.
Hắn đặt nàng xuống, chiếc mặt nạ sắt che đi một nữa khuôn mặt vẫn không được lấy ra.
- Đa tạ đại hiệp cứu mạng!
- Cô không cảm thấy mình quá ngốc sao? Một mình đi giữa rừng, nực cười thật! - Hắn ta chả thèm đếm xỉa tới câu nói đầy sự biết ơn của nàng, phun ra một câu xanh rờn rồi phóng vút lên cao, thân ảnh hiện hữu giữa tâm trăng, thật là đẹp.
Sở Nhi đứng ngơ ngác, hắn cứu nàng chỉ để mắng nàng vậy thôi sao?