Nếu có thể Mễ Nhiệt muốn đưa Nghệ Hưng về biệt thự của Ngô Kỳ Long, bởi vì cậu ta biết Ngô Kỳ Long yêu thương đối xử tốt với Nghệ Hưng hơn Ngô Diệc Phàm gấp ngàn lần.
Nhưng bệnh tình của Nghệ Hưng ngày một nghiêm trọng hơn, không phải cậu ta sợ Ngô Kỳ Long không giúp Nghệ Hưng chữa khỏi bệnh. Cái cậu ta sợ chính là hiện tại thế lực của Ngô Diệc Phàm đã hơn hẳn Ngô Kỳ Long, nếu Mễ Nhiệt thật sự đem Nghệ Hưng giao cho Ngô Kỳ Long chuyện này Ngô Diệc Phàm chắc chắn sẽ biết được. Với tính cách điên cuồng của hắn nhất định sẽ tìm mọi cách đoạt Nghệ Hưng trở về bên hắn.
Mễ Nhiệt sợ tình trạng này xảy ra sẽ khiến bệnh của Nghệ Hưng một nặng thêm, cậu ta đi theo Ngô Diệc Phàm cũng đã bốn năm nên hiểu được bản tính của hắn. Thứ hắn không có được hắn sẽ hủy hoại cũng sẽ không để người khác có được.
Mễ Nhiệt không biết giao Nghệ Hưng cho Ngô Diệc Phàm là đúng hay sai, nhưng cậu ta có thể thấy được Ngô Diệc Phàm thật lòng yêu Nghệ Hưng. Cậu ta chỉ hy vọng Ngô Diệc Phàm có thể chữa khỏi bệnh cho Nghệ Hưng và cho cậu một cuộc sống như cậu mong muốn.
Nghệ Hưng ngủ một giấc cậu mơ màng tỉnh dậy, trời đã xế chiều xe vẫn như cũ chạy trên đường. Nghệ Hưng tuy rằng rất ít ra đường nhưng cậu vẫn có thể nhận ra đây chính là con đường dẫn đến biệt thự của Ngô Diệc Phàm, nếu cậu nhớ không lầm có lẽ còn hơn m nữa là đến biệt thự.
Nghệ Hưng đang mơ màng nằm trong lòng Mễ Nhiệt liền bật người ngồi thẳng dậy.
"Anh, chẳng phải anh nói chúng ta đến Mỹ sao? Tại sao anh lại đưa em quay lại đây chứ? Anh không cần em nữa sao anh muốn đem trả lại em cho Ngô Diệc Phàm sao." Nghệ Hưng hai mắt long lanh ánh nước nhìn chằm chằm vào Mễ Nhiệt, trong lòng cậu hiện giờ chỉ có sợ hãi với sợ hãi.
Nhìn cậu hoảng sợ như vậy lòng Mễ Nhiệt đau như cắt, cậu ta hít thở thật sâu bảo bạn cậu ta ngừng xe lại. Rồi cậu ta nhìn về Nghệ Hưng nhẹ nhàng lên tiếng.
"Tiểu Hưng, em cũng biết bệnh của em nếu không nhập viện sẽ rất nguy hiểm. Anh thật sự không còn lựa chọn nào khác...
"Anh, cầu xin anh đừng đưa em về nơi địa ngục đó... Em sợ Ngô Diệc Phàm thật sự rất sợ cậu ta, trở về đó cậu sẽ lại đánh em...em đau lắm em không muốn bị đánh đập. Em tình nguyện bị bệnh chết chứ cũng không bao giờ muốn trở về với Ngô Diệc Phàm...Anh, anh đã hứa sẽ đưa em đi cho em một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, anh không thể giống như những người khác nuốt lời rồi một lần nữa đẩy em trở về địa ngục. Có chết em cũng không muốn trở về nơi quỷ quái đó.." Nghệ Hưng nắm chặt vạt áo trước ngực Mễ Nhiệt nức nở nói ra những gì cậu nghĩ, nếu bắt Nghệ Hưng trở về đó cậu thà rằng chết đi còn hơn.
Mễ Nhiệt nghe cậu nói trái tim cậu ta giống như bị ai đó moi ra đau đớn vô cùng, cậu ta kéo Nghệ Hưng ôm chặt vào lòng.
"Được, không trở về đó, anh sẽ bảo vệ em không để ai bắt nạt em, anh nhất định sẽ chữa khỏi bệnh của em... Anh xin lỗi vì muốn đưa em vào địa ngục một lần nữa, anh hứa dù có xảy ra chuyện gì anh cũng không bao giờ đẩy em đến đây..." Mễ Nhiệt cảm thấy mình thật sự điên rồi mới có ý định đưa Nghệ Hưng trở lại địa ngục, khó khăn lắm cậu ta mới cứu Nghệ Hưng khỏi nơi đó. Nếu như Nghệ Hưng không tỉnh dậy có phải hiện giờ cậu đã nằm trong tay Ngô Diệc Phàm rồi hay không.
Càng nghĩ cậu ta càng cảm thấy mình đáng chết, rất may xe vẫn chưa đến biệt thự của Ngô Diệc Phàm. Mễ Nhiệt ôm lấy Nghệ Hưng còn đang hoảng sợ cậu ta bảo bạn cậu ta quay đầu xe trở về khu nhà trọ cũ.
Nhưng xe vừa quay đầu thì chạm mặt với một chiếc BMW đang chạy tới phía sau còn có vài chiếc xe khác, Mễ Nhiệt nhìn thấy người trong xe chính là Ngô Diệc Phàm. Đương nhiên Ngô Diệc Phàm cũng nhìn thấy cậu ta.
Đây là địa bàn của Ngô Diệc Phàm phía sau là xe của thuộc hạ hắn, xe Mễ Nhiệt không thể nào thoát khỏi được chỉ có thể ngừng lại. Mễ Nhiệt vẫn ôm chặt lấy Nghệ Hưng trong lòng cậu ta vừa sợ vừa lo, còn Nghệ Hưng vẫn không biết gì cậu vùi cả khuôn mặt xinh đẹp vào lồng ngực rộng lớn của Mễ Nhiệt.
Ngô Diệc Phàm sắc mặt tối sầm hắn mở cửa xe bước xuống, nhìn vào chiếc xe bên cạnh thấy người mình yêu đang nằm trong lòng kẻ khác. Trong đầu hắn chỉ có một ý định phải giết người giết hết những kẻ dám chạm vào cậu.
Ra lệnh cho thuộc hạ mở cửa xe lôi người ra, bị lôi ra khỏi xe Nghệ Hưng mới từ lồng ngực của Mễ Nhiệt ngẩng đầu lên. Đập vào mắt cậu chính là gương mặt giận dữ giống như ác ma của Ngô Diệc Phàm, ánh mắt hắn nhìn cậu như muốn xé xác cậu ra ngay lập tức.
Nghệ Hưng sợ đến mức hai chân mềm nhũn xém chút ngã xuống đất, may mắn Mễ Nhiệt vẫn còn đang ôm lấy cậu.
"Mày nghĩ phản bội tao còn cướp người của tao đi mày có thể sống nổi trên đất Trung Quốc này hay sao? Mễ Nhiệt, hôm nay tao sẽ cho mày chết một cách khó coi nhất." Ngô Diệc Phàm từng bước đi về phía hai người, hắn dễ dàng vươn tay kéo Nghệ Hưng từ trong lồng ngực Mễ Nhiệt về phía hắn.
Mễ Nhiệt muốn giành lại Nghệ Hưng liền bị thuộc hạ của Ngô Diệc Phàm chĩa súng vào đầu, đá vài cú vào bụng cậu ta ép cậu ta quỳ xuống trước mặt Ngô Diệc Phàm.
Ngô Diệc Phàm một tay ôm lấy eo Nghệ Hưng tay còn lại nắm chặt lấy cằm cậu.
"Giờ tôi xử tên tình nhân của em trước còn phần em về tới biệt thự sẽ biết tay tôi." Lạnh lùng nói xong hắn cúi đầu xuống mạnh bạo hôn lên môi Nghệ Hưng, lưỡi hắn mút lấy chiếc lưỡi đang trốn tránh của cậu. Ngô Diệc Phàm liếm mút khắp vòm miệng Nghệ Hưng đến khi cảm nhận được mùi máu tươi hắn mới luyến tiếc rời khỏi môi cậu....
Nghệ Hưng sợ hãi không nói được một chữ nào, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào Mễ Nhiệt đang quỳ trước mặt.
"Phàm thiếu, hôm nay ngài muốn giết tôi tôi cũng không nói một lời. Nhưng có một chuyện ngài nhất định phải nghe tôi nói. Nghệ Hưng cậu ấy...a.. " Mễ Nhiệt chưa nói hết câu 'Nghệ Hưng cậu ấy bị ung thư máu' đã bị một phát súng bắn trúng vai trái, cậu ta đau đớn ôm chặt lấy vai mình ánh mắt quật cường ko hề sợ hãi nhìn Ngô Diệc Phàm.
"Mẹ nó, ai cho mày dám ở trước mặt tao gọi tên em ấy." Nghe chính miệng Mễ Nhiệt gọi tên Nghệ Hưng càng làm hắn điên hơn, nghĩ đến hơn một tuần nay Nghệ Hưng ở dưới thân cậu ta Ngô Diệc Phàm chỉ muốn ngay lập tức giết chết người trước mắt.
"Nghệ....Hưng,...cậu ấy bị...."Mễ Nhiệt cắn răng chịu đau đớn muốn cho Ngô Diệc Phàm biết Nghệ Hưng bị ung thư máu. Nhưng cậu ta vẫn như cũ không nói được mấy chữ sau cùng
'Đùng'
Ngô Diệc Phàm chỉ cần nghe thấy tên Nghệ Hưng từ miệng Mễ Nhiệt càng khiến hắn điên hơn thôi, vì vậy hắn đã không hề suy nghĩ bắn một viên đạn ngay đầu Mễ Nhiệt...
Mễ Nhiệt ngã xuống đất máu từ đầu cậu ta chạy ướt một màng trên đất, miệng cậu ta mấp máy muốn nói gì đó giống như đang gọi tên Nghệ Hưng. Ngô Diệc Phàm nhìn ra được cậu ta đang gọi tên Nghệ Hưng liền cho thêm một viên đạn nữa vào đầu cậu ta.
Nghệ Hưng chứng kiến Mễ Nhiệt chết trước mặt cậu, trái tim đau như muốn chui ra khỏi lòng ngực. Nước mắt không kìm được rơi rất nhiều trên gương mặt xinh đẹp.
"Anh,..anh bị làm sao vậy?...mở mắt nhìn em đi đừng làm em sợ...anh...anh..." Nghệ Hưng có gọi như thế nào Mễ Nhiệt vẫn nằm im bất động không trả lời cậu.
"Đau lòng sao? Trước mặt tôi em dám rơi lệ vì thằng khác sao, giỏi lắm dù nó có chết tôi cũng sẽ không cho nó có chỗ chôn thân. Em mở to mắt ra mà nhìn xem tôi làm gì với cái xác của nó.."
"Chặt xác của nó ra từng mảnh cho tao, đem hai con chó đến đây cho chúng nó ăn còn đầu của nó ném xuống biển. Làm ngay tại đây tao phải cho bảo bối của tao xem tình nhân của em ấy chết thê thảm như thế nào." Ngô Diệc Phàm ngồi trên chiếc ghế mà thuộc hạ mang đến, hắn ôm lấy Nghệ Hưng để cậu ngồi trên đùi hắn xem màng kịch chặt xác.
Đám thuộc hạ làm theo lời Ngô Diệc Phàm đem xác của Mễ Nhiệt chặt nhỏ ra rồi thả hai con chó cho chúng tranh giành nhau ăn. Xung quanh toàn mùi máu tanh Nghệ Hưng chứng kiến cảnh này cậu bụm miệng lại không ngừng nôn, toàn thân lạnh run ko nói nổi một lời chỉ có nước mắt là không cầm được.
Chính cậu chính là cậu đã hại chết người anh yêu thương cậu, nếu không phải tại cậu anh cậu sẽ không chết. Tại sao người chết lại không phải là cậu chứ.
"Sao hả, cảm thấy thế nào? Nó chết chính là vì em! Nếu không muốn hại thêm người khác từ nay phải ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi. Nếu tôi biết em dám nói chuyện với bất kì ai là nam hay nữ già trẻ lớn bé dù chỉ một chữ thôi, tôi sẽ khiến cho người đó chết thảm giống như thằng tình nhân này của em. Có hiểu không chú út!" Ngô Diệc Phàm ôm chặt lấy eo Nghệ Hưng đặt cằm lên vai cậu, miệng hắn ngậm lấy vành tai Nghệ Hưng thì thầm. Tiếng cười quỷ dị hưng phấn của hắn vang vọng khắp tâm trí Nghệ Hưng.