Lập tức, Trình Nguyên đột nhiên mất đi hứng thú đối với Chu Ngọc Thạch, hắn ném dao găm, nhận lấy chiếc khăn từ người bên cạnh, vừa lau tay vừa nói, “Vứt nó cho cá ăn.”
“Vâng.” Những người đàn ông mặc áo đen nghe vậy liền tóm Chu Ngọc Thạch lại.
“A!” Sau khi Trình Nguyên dứt lời, Chu Ngọc Thạch bất chợt bộc phát ra một luồng sức mạnh, vừa gào to vừa cố tránh thoát sự vây bắt của những người mặc áo đen, gã xông thẳng một mạch về phía Trình Nguyên.
Trình Nguyên nhíu nhíu mày, lắc người một cái, dùng báng súng bổ lên đầu Chu Ngọc Thạch thật nhanh và dứt khoát, nét mặt có phần vặn vẹo, hắn cất lên giọng nói lạnh lùng mà tàn khốc, như lưỡi rắn phun độc, “Mày thật là đứa nhỏ hư hỏng.”
“Thằng bé Cố Diễn, cũng thật là đẹp trai.” Trước khi hôn mê, Chu Ngọc Thạch khiêu khích dường như rất đắc thắng.
Sắc mặt Trình Nguyễn bỗng biến đổi, hắn nheo chặt mắt, trời mới biết hắn phải dùng bao nhiêu sức lực để kìm nén giải quyết Chu Ngọc Thạch bằng một phát súng.
Chu Ngọc Thạch tỉnh lại thì phát hiện mình bị dây thừng trói chặt, đầu gã còn có chút choáng váng, tầm mắt chậm rãi khôi phục, hắn mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt mình, không, đây không phải con người, mà là một con quỷ.
“Ha ha, tỉnh rồi?” Trình Nguyên khẽ cười một tiếng, “Để tao rà xét lại mày đã làm những gì.”
Chu Ngọc Thạch muốn nói nhưng miệng bị bịt kín.
“Mày lợi dụng việc tư làm trò gian lận thì thôi, tao vốn chỉ định đòi lại công đạo cho những tuyển thủ dự thi, vậy mà mày lại…” nghĩ đến hành động Chu Ngọc Thạch đã làm, biểu tình Trình Nguyên liền thay đổi vặn vẹo hơn, “Vậy mà mày lại dùng cái miệng dơ bẩn kia, nói về em ấy, định dùng đôi tay nhơ nhớp kia, chạm vào em ấy.”
Trình Nguyên cầm lấy con dao găm từ tên thủ hạ đứng bên cạnh, quay về Chu Ngọc Thạch đâm thẳng xuống, “Mày định mưu toan chấm mút người của tao.”
“Sao mày dám?” Ánh mắt Trình Nguyên đã đỏ ké lên, tia lý trí cuối cùng vụt tắt, “Mày dám ôm ấp loại ý nghĩ xấu xa kia đối với em ấy, tao định bố thí cho mày chút thống khoái, nhưng mày đách biết quý trọng, vậy thì đương nhiên, tao không thể để mày chết thoải mái như thế.”
Những gì xảy ra kế tiếp giống như hình phạt tàn khốc, Trình Nguyên cầm dao rất có quy luật, đâm chính xác vào những vị trí hiểm trên thân thể Chu Ngọc Thạch, đám thủ hạ đứng xung quanh cũng không nhớ rõ hắn đã đâm bao nhiêu nhát, xác chết Chu Ngọc Thạch dần hoàn toàn biến dạng.
Trình Nguyên đâm suốt một canh giờ mới ngừng tay, hắn vứt con dao đi rồi bước vào buồng tắm, còn hiện trường để đám thủ hạ xử lý.
Nước dội ào ào xuống thân người Trình Nguyên, hắn hận không thể chà xát cơ thể mình đến tuốt luôn lớp da.
Trình Nguyên tắm xong thì đám thủ hạ cũng đã dọn dẹp hiện trường gọn gàng.
Trình Nguyên cúi đầu nhìn đôi tay mình, hắn nở một nụ cười uốn éo, đột nhiên cảm thấy khao khát Cố Diễn tột cùng.
***
Cố Diễn đang nằm xem sách trên giường, bất chợt nghe tiếng gõ cửa, cậu xoa xoa huyệt thái dương, không biết có phải mình đọc nhiều quá chóng mặt không, có lẽ nghe nhầm rồi.
Một lát sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cố Diễn đặt sách xuống đứng dậy đi mở cửa, cửa vừa mở ra, một người ngã nhào thẳng xuống, Cố Diễn bị đẩy phải lùi ra sau hai bước, mới miễn cưỡng đỡ người kia lên.
“Trình Nguyên?” Sau khi nhìn người trước mắt thật kỹ, Cố Diễn sửng sốt, cậu đưa tay đẩy Trình Nguyên ra, lại nghe thấy người kia rên nhẹ một tiếng, Cố Diễn phát hiện tay mình dính chút chất lỏng sềnh sệch.
“Anh bị thương?” Cố Diễn giật mình, đóng cửa, đỡ Trình Nguyên đến bên giường, cậu cúi người kiểm tra vết thương cho Trình Nguyên.
Eo bên trái Trình Nguyên có vết thương, tuy nhìn khá đáng sợ nhưng cũng không ảnh hưởng đến nội tạng.
Cố Diễn nhìn người bị ngất nằm trên giường, không thể làm gì khác đành phải tìm rương cấp cứu băng vết thương cho hắn.
Trình Nguyên mơ màng tỉnh lại thì trời đã tối, hắn đánh hơi ra mùi vị Cố Diễn, bèn dang tay ôm chầm cậu vào trong ngực, rồi tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Lúc Trình Nguyên hoàn toàn tỉnh lại, Cố Diễn đã đi rồi, Trình Nguyên có phần thất vọng sờ sờ mảng giường bên cạnh đã không còn hơi ấm, hắn lầm bầm nói, “Lần nào cũng thế.”
Trình Nguyên híp mắt, lặp đi lặp lại, “Lần nào cũng thế.”
Hắn cúi đầu, nhìn miếng gạc trắng trên eo mình, hắn lấy dao găm không biết từ đâu cắt băng keo ra, trông thấy vết thương đã được cầm máu, hắn nheo mắt.
Cố Diễn bị Trình Nguyên cưỡng bách ôm chặt vào ngực thì mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì còn 10 phút nữa đến giờ làm việc, cứ thế cậu lao nhanh một mạch, nhưng Cố Diễn vẫn không thể cứu vãn khoản thưởng chuyên cần của cậu.
Quản lý chỉ nói Cố Diễn hai câu tượng trưng, liền để cậu đi làm.
Sau khi Cố Diễn tan ca về nhà, cậu phát hiện Trình Nguyên đang cầm chổi quét tước gian phòng.
“Em về rồi à, anh tính thời gian em gần đến nhà, rót sẵn cho em cốc nước, để trên bàn bên kia, em muốn đi tắm không?” Trình Nguyên vừa thấy Cố Diễn xuất hiện ở cửa thì động tác trên tay càng nhanh nhẹn hơn.
Cố Diễn cầm cốc nước lên uống vài hớp, đang chưa kịp phản ứng, cậu luôn cảm giác, việc Trình Nguyên cầm chổi quét nhà có gì đó sai sai.
Trình Nguyên vệ sinh phòng ốc xong, thấy Cố Diễn vẫn chưa phản ứng một lúc lâu, hắn hơi buồn bực tiến lên trước vài bước, ôm lấy Cố Diễn.
Cố Diễn phản xạ giãy ra, nhưng nghe đối phương rên lên một tiếng, mới sực nhớ người này đang bị thương.
“Miệng vết thương của anh thế nào rồi?” Cố Diễn vừa hỏi vừa vén áo Trình Nguyên lên, trông thấy vết thương lại vỡ ra.
“Bị thương còn không biết nằm yên?” Cố Diễn cau mày nói.
“Anh thức dậy không thấy em bên cạnh, không biết làm gì, tiện thể vệ sinh nhà cửa một vòng.” Trình Nguyên cười nói, không chút nào để ý chỗ đau của mình.
Cố Diễn lấy rương đựng thuốc ra, bắt đầu thay băng cho Trình Nguyên, lúc lật miếng gạc lên, Cố Diễn nhíu nhíu mày, ‘Vết nứt này trông cứ như tự làm? Thật là… ai lại biến thái đến mức tự làm vỡ vết thương… Trình Nguyên đâu phải gã ngốc…’
Nhưng rõ ràng Cố Diễn còn quá ngây thơ, đánh giá thấp sự biến thái của Trình Nguyên rồi.
“Sao anh lại bị thương đến nông nỗi này?” Cố Diễn thuận miệng hỏi.
“Không có gì to tát, có người định làm bậy móc súng ra, lúc đó anh hơi bất cẩn nhưng cũng phản ứng nhanh, may là đạn chỉ sượt qua.” Giọng nói Trình Nguyên rất ung dung, Cố Diễn nghe mà hãi.
“Em đừng lo lắng, người thì anh đã xử lý, ui da –”
“Làm đau anh?” Động tác trên tay Cố Diễn ngừng lại.
“Tiểu Diễn, đau, em hôn môi anh được không?” Sắc mặt Trình Nguyên tái nhợt, cả người run cầm cập.
Cố Diễn xem dáng dấp của Trình Nguyên, nhận thấy hắn đúng là chịu đau không ít, còn chưa kịp phản ứng đã bị Trình Nguyên hôn lên môi.
Trình Nguyên hôn rất bá đạo bừa bãi, cực kỳ mang tính xâm lược, Cố Diễn không ưa cảm giác này, nhưng cậu vẫn hôn đáp trả, đoạt lại chủ quyền.
Quá trình môi lưỡi quằn quại kết thúc, vẻ mặt Trình Nguyên đỏ chót thở hổn hển, Cố Diễn luôn cảm thấy Trình Nguyên như mắc bệnh suyễn.
“Cố Diễn, ở bên anh, được không?” Hơi thở dần bình phục, Trình Nguyên yên lặng nhìn Cố Diễn nói.
“Vâng.” Những người đàn ông mặc áo đen nghe vậy liền tóm Chu Ngọc Thạch lại.
“A!” Sau khi Trình Nguyên dứt lời, Chu Ngọc Thạch bất chợt bộc phát ra một luồng sức mạnh, vừa gào to vừa cố tránh thoát sự vây bắt của những người mặc áo đen, gã xông thẳng một mạch về phía Trình Nguyên.
Trình Nguyên nhíu nhíu mày, lắc người một cái, dùng báng súng bổ lên đầu Chu Ngọc Thạch thật nhanh và dứt khoát, nét mặt có phần vặn vẹo, hắn cất lên giọng nói lạnh lùng mà tàn khốc, như lưỡi rắn phun độc, “Mày thật là đứa nhỏ hư hỏng.”
“Thằng bé Cố Diễn, cũng thật là đẹp trai.” Trước khi hôn mê, Chu Ngọc Thạch khiêu khích dường như rất đắc thắng.
Sắc mặt Trình Nguyễn bỗng biến đổi, hắn nheo chặt mắt, trời mới biết hắn phải dùng bao nhiêu sức lực để kìm nén giải quyết Chu Ngọc Thạch bằng một phát súng.
Chu Ngọc Thạch tỉnh lại thì phát hiện mình bị dây thừng trói chặt, đầu gã còn có chút choáng váng, tầm mắt chậm rãi khôi phục, hắn mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt mình, không, đây không phải con người, mà là một con quỷ.
“Ha ha, tỉnh rồi?” Trình Nguyên khẽ cười một tiếng, “Để tao rà xét lại mày đã làm những gì.”
Chu Ngọc Thạch muốn nói nhưng miệng bị bịt kín.
“Mày lợi dụng việc tư làm trò gian lận thì thôi, tao vốn chỉ định đòi lại công đạo cho những tuyển thủ dự thi, vậy mà mày lại…” nghĩ đến hành động Chu Ngọc Thạch đã làm, biểu tình Trình Nguyên liền thay đổi vặn vẹo hơn, “Vậy mà mày lại dùng cái miệng dơ bẩn kia, nói về em ấy, định dùng đôi tay nhơ nhớp kia, chạm vào em ấy.”
Trình Nguyên cầm lấy con dao găm từ tên thủ hạ đứng bên cạnh, quay về Chu Ngọc Thạch đâm thẳng xuống, “Mày định mưu toan chấm mút người của tao.”
“Sao mày dám?” Ánh mắt Trình Nguyên đã đỏ ké lên, tia lý trí cuối cùng vụt tắt, “Mày dám ôm ấp loại ý nghĩ xấu xa kia đối với em ấy, tao định bố thí cho mày chút thống khoái, nhưng mày đách biết quý trọng, vậy thì đương nhiên, tao không thể để mày chết thoải mái như thế.”
Những gì xảy ra kế tiếp giống như hình phạt tàn khốc, Trình Nguyên cầm dao rất có quy luật, đâm chính xác vào những vị trí hiểm trên thân thể Chu Ngọc Thạch, đám thủ hạ đứng xung quanh cũng không nhớ rõ hắn đã đâm bao nhiêu nhát, xác chết Chu Ngọc Thạch dần hoàn toàn biến dạng.
Trình Nguyên đâm suốt một canh giờ mới ngừng tay, hắn vứt con dao đi rồi bước vào buồng tắm, còn hiện trường để đám thủ hạ xử lý.
Nước dội ào ào xuống thân người Trình Nguyên, hắn hận không thể chà xát cơ thể mình đến tuốt luôn lớp da.
Trình Nguyên tắm xong thì đám thủ hạ cũng đã dọn dẹp hiện trường gọn gàng.
Trình Nguyên cúi đầu nhìn đôi tay mình, hắn nở một nụ cười uốn éo, đột nhiên cảm thấy khao khát Cố Diễn tột cùng.
***
Cố Diễn đang nằm xem sách trên giường, bất chợt nghe tiếng gõ cửa, cậu xoa xoa huyệt thái dương, không biết có phải mình đọc nhiều quá chóng mặt không, có lẽ nghe nhầm rồi.
Một lát sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cố Diễn đặt sách xuống đứng dậy đi mở cửa, cửa vừa mở ra, một người ngã nhào thẳng xuống, Cố Diễn bị đẩy phải lùi ra sau hai bước, mới miễn cưỡng đỡ người kia lên.
“Trình Nguyên?” Sau khi nhìn người trước mắt thật kỹ, Cố Diễn sửng sốt, cậu đưa tay đẩy Trình Nguyên ra, lại nghe thấy người kia rên nhẹ một tiếng, Cố Diễn phát hiện tay mình dính chút chất lỏng sềnh sệch.
“Anh bị thương?” Cố Diễn giật mình, đóng cửa, đỡ Trình Nguyên đến bên giường, cậu cúi người kiểm tra vết thương cho Trình Nguyên.
Eo bên trái Trình Nguyên có vết thương, tuy nhìn khá đáng sợ nhưng cũng không ảnh hưởng đến nội tạng.
Cố Diễn nhìn người bị ngất nằm trên giường, không thể làm gì khác đành phải tìm rương cấp cứu băng vết thương cho hắn.
Trình Nguyên mơ màng tỉnh lại thì trời đã tối, hắn đánh hơi ra mùi vị Cố Diễn, bèn dang tay ôm chầm cậu vào trong ngực, rồi tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Lúc Trình Nguyên hoàn toàn tỉnh lại, Cố Diễn đã đi rồi, Trình Nguyên có phần thất vọng sờ sờ mảng giường bên cạnh đã không còn hơi ấm, hắn lầm bầm nói, “Lần nào cũng thế.”
Trình Nguyên híp mắt, lặp đi lặp lại, “Lần nào cũng thế.”
Hắn cúi đầu, nhìn miếng gạc trắng trên eo mình, hắn lấy dao găm không biết từ đâu cắt băng keo ra, trông thấy vết thương đã được cầm máu, hắn nheo mắt.
Cố Diễn bị Trình Nguyên cưỡng bách ôm chặt vào ngực thì mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì còn 10 phút nữa đến giờ làm việc, cứ thế cậu lao nhanh một mạch, nhưng Cố Diễn vẫn không thể cứu vãn khoản thưởng chuyên cần của cậu.
Quản lý chỉ nói Cố Diễn hai câu tượng trưng, liền để cậu đi làm.
Sau khi Cố Diễn tan ca về nhà, cậu phát hiện Trình Nguyên đang cầm chổi quét tước gian phòng.
“Em về rồi à, anh tính thời gian em gần đến nhà, rót sẵn cho em cốc nước, để trên bàn bên kia, em muốn đi tắm không?” Trình Nguyên vừa thấy Cố Diễn xuất hiện ở cửa thì động tác trên tay càng nhanh nhẹn hơn.
Cố Diễn cầm cốc nước lên uống vài hớp, đang chưa kịp phản ứng, cậu luôn cảm giác, việc Trình Nguyên cầm chổi quét nhà có gì đó sai sai.
Trình Nguyên vệ sinh phòng ốc xong, thấy Cố Diễn vẫn chưa phản ứng một lúc lâu, hắn hơi buồn bực tiến lên trước vài bước, ôm lấy Cố Diễn.
Cố Diễn phản xạ giãy ra, nhưng nghe đối phương rên lên một tiếng, mới sực nhớ người này đang bị thương.
“Miệng vết thương của anh thế nào rồi?” Cố Diễn vừa hỏi vừa vén áo Trình Nguyên lên, trông thấy vết thương lại vỡ ra.
“Bị thương còn không biết nằm yên?” Cố Diễn cau mày nói.
“Anh thức dậy không thấy em bên cạnh, không biết làm gì, tiện thể vệ sinh nhà cửa một vòng.” Trình Nguyên cười nói, không chút nào để ý chỗ đau của mình.
Cố Diễn lấy rương đựng thuốc ra, bắt đầu thay băng cho Trình Nguyên, lúc lật miếng gạc lên, Cố Diễn nhíu nhíu mày, ‘Vết nứt này trông cứ như tự làm? Thật là… ai lại biến thái đến mức tự làm vỡ vết thương… Trình Nguyên đâu phải gã ngốc…’
Nhưng rõ ràng Cố Diễn còn quá ngây thơ, đánh giá thấp sự biến thái của Trình Nguyên rồi.
“Sao anh lại bị thương đến nông nỗi này?” Cố Diễn thuận miệng hỏi.
“Không có gì to tát, có người định làm bậy móc súng ra, lúc đó anh hơi bất cẩn nhưng cũng phản ứng nhanh, may là đạn chỉ sượt qua.” Giọng nói Trình Nguyên rất ung dung, Cố Diễn nghe mà hãi.
“Em đừng lo lắng, người thì anh đã xử lý, ui da –”
“Làm đau anh?” Động tác trên tay Cố Diễn ngừng lại.
“Tiểu Diễn, đau, em hôn môi anh được không?” Sắc mặt Trình Nguyên tái nhợt, cả người run cầm cập.
Cố Diễn xem dáng dấp của Trình Nguyên, nhận thấy hắn đúng là chịu đau không ít, còn chưa kịp phản ứng đã bị Trình Nguyên hôn lên môi.
Trình Nguyên hôn rất bá đạo bừa bãi, cực kỳ mang tính xâm lược, Cố Diễn không ưa cảm giác này, nhưng cậu vẫn hôn đáp trả, đoạt lại chủ quyền.
Quá trình môi lưỡi quằn quại kết thúc, vẻ mặt Trình Nguyên đỏ chót thở hổn hển, Cố Diễn luôn cảm thấy Trình Nguyên như mắc bệnh suyễn.
“Cố Diễn, ở bên anh, được không?” Hơi thở dần bình phục, Trình Nguyên yên lặng nhìn Cố Diễn nói.