Trong lúc Tần Tuấn dương dương tự đắc rời đi, thì người vốn nên bị hôn mê ngất đi, Phượng Khinh Vũ đột nhiên mở mắt, trong con ngươi sáng lên, lộ ra ý cười thâm thúy
Tần Tuấn cầm phong thư, trở về Hữu tướng phu, hắn lại không biết, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Thời điểm hắn ngồi trên nóc nhà bị muỗi đốt, cũng có một người ngồi cách hắn không xa, trong tình cảnh tương tự. Người kia chính là cận vệ bên cạnh hồng y nam tử Dật Phi, , ở một nơi cả Tần Tuấn cùng Dật Phi không phát hiện ra, Ân Dạ Ly trong bộ hắc y cẩm bào, quanh người tản ra lệ khí, khiến muỗi cũng không dám đến gần
Sau khi xác nhận Tần Tuấn chỉ đến trộm hòa ly thư, không đả thương Phượng Khinh Vũ, Dật Phi, cùng với Ân Dạ Ly một trước một sau rời đi
Tần Tuấn xuyên qua đường cái, lại đi qua con hẻm, mắt thấy Hữu tướng phủ không còn xa nữa, chỉ còn cách một con ngõ, một hắc y nhân xuất hiện, khiến hắn giật mình, hắc y nhân đó chính là Dật Phi
“ Các hạ là người phương nào?. Vì sao lại cản đường của ta?” Tần Tuấn nhếch mày, vừa nói chuyện, vừa thủ tư thế chuẩn bị
“Lấy ra!” Dật Phi cố ý đè thấp thanh âm, hướng Tần tuấn vươn tay.
“ Ta không hiểu ngươi đang nói gì?” Tần Tuấn giật mình, bàn tay vô ý sờ sờ phong thư để ở trong ngực
“ Hừ! Không nên đùa giỡn với ta, đưa thứ ngươi lấy của Phượng tiểu thư ra đây?” Dật Phi tiếp tục dùng giọng giả nói chuyện
“ A! Các hạ có quan hệ gì với Phượng tiểu thư?” Tần Tuấn vừa nói chuyện hấp dẫn sự chú ý của Dật Phi, làm bộ như tán gẫu, từ từ đến gần Dật Phi, vừa dứt lời, hắn đột nhiên ra tay
Dật Phi cũng không phải hạng tầm thường, đã sớm phòng bị Tần Tuấn sẽ đánh lén. Đang lúc Tần Tuấn vung một chưởng về phía ngực trái của hắn, hắn nghiêng người tránh né, đồng thời, rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang chợt lóe như du long đâm về phía Tần Tuấn
Ân Dạ Ly đứng cách đó không xa, dáng người phiêu phiêu, tay áo tung bay. Hai tay hắn ôm ngực, con ngươi thâm thúy dưới mặt nạ phát ra ánh sáng mê ly, lạnh lùng nhìn về phía cuộc chiến trong hẻm nhỏ
Nữ nhân này thật không khiến người ta bớt lo lắng, thu hút nhiều tai mắt như vậy!
Môi mỏng cong lên, đáy lòng dâng lên cảm xúc không vui khó hiểu
Cùng lúc đó, trong hẻm nhỏ, trận đấu đã kết thúc. Tay phải Dật Phi bị đâm trúng một đau, vết thương mặc dù không sâu, nhưng chảy không ít máu. Ngược lại, Tần Tuấn tương đối thảm, thân trúng mấy kiếm, bị bức phải lùi lại nhiều lần, khi thối lui đến góc tường không còn đường lui, chỉ có thể ngã xuống đất
Dật Phi dựa vào tường không ngừng thở hổn hển, vươn tay về phía Tần Tuấn lần nữa, không nói
Trong lòng Tần Tuấn do dự một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn giữ tính mạng, hắn không cam lòng nhìn về phía ngực của mình, đem phong thư đã nhuộm đầy máu tươi của hắn đưa cho Dật Phi
Dật Phi nắm chặt phong thư trong tay, nhìn Tần Tuấn lảo đảo nhếch nhác. Mục đích của hắn chỉ vì phong thư này, cũng không muốn thương tổn tính mạng của Tần Tuấn, đợi hắn đi xa, hắn mới nhìn về phía lá thư trong tay, trên phong thư nhuộm đầy máu, hắn sợ máu tươi thấm vào ướt giấy viết, vội vàng phá hủy
Mở phong thư ra, hắn nhìn thoáng qua, chỉ thoáng nhìn thôi, nhưng lại làm mắt hắn mở to hơn cả chuông đồng, trên mặt thoáng xanh thoáng đỏ
Thì ra trên tờ giấy kia chỉ viết chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo : Ngươi là đồ ngốc!
Ngươi là đồ ngốc!
Rất tốt, tốt vô cùng!. Hắn nửa đêm không ngại muỗi đốt, còn ác chiến trong hẻm nhỏ, thân bị thương, lại trở thành đồ ngốc
Dật Phi không khỏi cười khổi!. Chủ tử, ngươi thật sự không cần lo lắng cho Phượng Khinh Vũ này a!
Dật Phi giơ tay lên, tờ giấy theo gió bay về phía sau lưng hắn!
Tờ giấy cũng không có bay xa, trong lúc nó đang phiêu diêu, lại bị một cỗ lực đẩy về phía Ân Dạ Ly. Chỉ thấy hắn ưu nhã đưa tay, tờ giấy liền rơi vào tay hắn
Ân Dạ Ly sau khi nhìn thấy chữ trên tờ giấy, không nhịn được bật cười. Phượng Khinh Vũ này, đúng là thú vị!
Ân Dạ Ly nhẹ nhàng giương tay, tờ giấy trong tay hắn hóa thành tro bui, theo gió tán lạc không dấu vết. Hắn nâng cằm, nhìn về phía vầng trăng đang bị mây bao phủ, lộ ra hình dáng mờ mờ ảo ảo, than nhẹ :
Nguyệt nhi, nàng ấy cư nhiên cũng giống nàng, thích trêu cợt người a!
Một con phố khác, Hữu tướng phủ.
Tần Tuấn cả người đẫm máu té nhào trước cửa Hữu tướng phủ, rất nhanh được gia đinh nhận ra, dìu vào trong
Doãn Hạc Linh gọi đại phu trong phủ đến cầm máu, băng bó cho Tần Tuấn, sau khi đợi y tỉnh lại, liền hỏi : “ Đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Tuấn không ngại vết thương, quỳ phịch xuống đất : “ Tần Tuấn phụ sự ủy thác của tướng gia xin tướng gia trách phạt!”
Giờ phút này Doãn Hạc Linh đâu có thời gian trách phạt hắn, chỉ muốn hỏi rõ nguyên nhân. Hắn chỉ phái Tần Tuấn đi trộm hòa ly thư mà thôi, vì sao lại bị thương nặng quay về?. Chẳng lẽ bị Phượng Khinh Vũ phát hiện?. Nhưng võ công của Tần Tuấn không kém, Phượng Khinh Vũ có khả năng đánh hắn bị trọng thương sao?
“ Thân người bị thương nặng, đã cố gắng hết sức rồi, hảo hảo dưỡng thương cho tốt. Trách phạt gì chứ?. Mau, nói rõ đầu đuôi xem nào, ngươi bị nàng phát hiện?”
Tần Tuấn nghe được hữu tướn g không truy cứu trách nhiệm nữa, trong bụng cũng cảm thấy an tâm hơn một chút, tỳ nữ dìu hắn về bên giường, hắn nghiêng người dựa vào trên gối, lúc này mới chậm rãi kể lại tình hình
“ Ngươi có thể nhìn rõ võ công của đối phương không?” Doãn Hạc Linh hỏi
Tần Tuấn khẽ thở dốc: “ Hồi bẩm tướng gia, hắn tựa hồ cố ý giấu giếm, nên thuộc hạ cũng không nhìn ra”
Doãn Hạc Linh sau khi nghe xong, cau mày, trầm tư. Trong lời nói của Tần Tuấn, người bịt mặt đó rõ ràng không phải người của Phượng gia, nếu là người của Phượng gia phát hiện ra hắn, đại khái có thể cầm đuốc, tại sao lại bịt mặt, còn dùng giọng giả nói chuyện. Điều này có thể chứng minh, người bịt mặt này nhất định quen biết Tần Tuấn
Hiện tại người khả nghi nhất chỉ có thể là Ân Dạ Ly, chẳng lẽ Ân Dạ Ly phái người bảo vệ Phượng Khinh Vũ, vì giúp nàng đoạt lại thư hòa ly, nên mới đánh trọng thương Tần Tuấn?
“ Ngươi dưỡng thương cho tốt đi, chuyện tối hôm nay không được nói cho bất kì ai, bao gồm cả Yên nhi” Doãn Hạc Linh nhàn nhạt phân phó xong, liền xoay người rời đi.
Lúc này, Phương đông mặt trời đã ló dạng, ắc trời dân sáng. Doãn Hạc Linh cũng ngồi không yên nữa, phái người chuẩn bị xe, trực tiếp đến bên ngoài cửa cung chờ đợi, đợi cửa cung vừa mới mở ra, hắn chạy thẳng đến Thấu Phương Điện cũng Doãn thục phi
“Tại sao có thể như vậy?” Doãn Thục phi nghe xong huynh trưởng tự thuật, cũng không nhịn được nhíu mày
“ Trước mắt xem ra, muốn lấy trộm hòa ly thư không phải dễ” Doãn Hạc Linh cũng thở dài một tiếng nói.
“ Thật ra phải làm như thế nào đây?”
Mất đi huyết ngọc phượng hoàng cũng không phải chuyện lớn, nhưng cửa ải của Minh đế làm sao giải quyết a!
Doãn Hạc Linh cau mày trầm ngâm, từ trước đến giờ hắn tự cho mình thông tuệ, hôm nay lại không nghĩ ra biện pháp tốt hơn .
Doãn Thục phi ở trong điện đi tới đi lui, đột nhiên ánh mắt sáng lên, vỗ tay cười nói: “Có!”
“ A! mụi mụi, ngươi đã nghĩ ra biện pháp gì tốt rồi hả?” DoãnHạc Linh cũng lộ ra một tia chờ mong
Doãn thục phi cười quỷ quyệt một tiếng nhỏ giọng nói : “ Chỉ cần nàng thành người của Triệt nhi, còn sợ nàng bay khỏi ngũ chỉ sơn sao?”
Trong lòng Doãn thục phi biết rõ, sở dĩ Phượng Khinh Vũ có thể hòa ly Tông Chính Vân Triệt dễ dàng như vậy bởi vì hắn chưa chạm qua nàng, cho nên sau này nàng có lập gia đình cũng không có trở ngại gì, theo suy nghĩ của nàng, nam nhân đều khó chấp nhận thê tử của mình không còn trinh tiết
“Không tệ, là một biện pháp tốt!” Doãn Hạc Linh khen.
Doãn Thục phi cười đã thoải mái rất nhiều, lớn tiếng phân phó nói: “Người đâu , tuyên Phượng Khinh Vũ vào cung!”