Minh đế Tuyên Hòa năm thứ . Ngày tháng . Trời xanh mây trắng
Hôm nay là ngày lễ Trung thu, tất cả các hộ gia đình đều bận rộn mua rượu ăn mừng. Phượng Khinh Vũ nguyên lai muốn cùng Lan Tâm đi dạo phố xem có bán bánh trung thu hay không, ai biết sáng sớm Minh đế đã triệu nàng vào cung
Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.
Một bức bình phong khổng lồ thêu kim long phi thiên phân ngự thư phòng thành gian nhỏ, bên trong tận cùng tiểu gian. Là nơi sau khi hoàng đế phê duyệt tấu chương mệt mỏi dùng để tạm nghỉ ngơi, mà phòng ngoài đặt một cái bàn, một cái ghế dựa vào tủ, chính là nơi để hoàng thượng phê duyệt tấu chương
Minh đế dựa nghiêng người dựa vào ghế trong tiểu gian nghỉ ngơi, lúc này Lâm công công đem Phượng Khinh Vũ tiến vào :
“Hoàng thượng, Lãm Nguyệt công chúa đến!”
“Ừ, ngươi lui xuống trước đi”
Trong bình phong truyền đến thanh âm lười biếng của Minh đế, tựa hồ như ngủ chưa tỉnh. Lâm công công khom người rời khỏi Ngự thư phòng , thuận tay đóng lại cửa phòng.
Sau đó, Minh đế mặc minh hoàng thêu cửu trảo kim long bào từ sau tấm bình phong đi ra, khẽ nhếch môi nhìn lướt qua Phượng Khinh Vũ, sau đó ngồi trước bàn đọc sách
“Ngồi đi!”
Phượng Khinh Vũ đơn giản cúi người chào, theo lời ngôi xuống ghế dựa dưới bàn Hồng mộc
“ Biết tại sao hôm nay trẫm triệu ngươi vào cung ko?”
Minh đế liếc mắt nhìn Phượng Khinh Vũ, cười nói
“ Khinh Vũ ngu muội, kính xin phụ hoàng nói rõ” Phượng Khinh Vũ kính cẩn lễ phép trả lời.
Minh đế nghe vậy, nhíu mày, trong lòng không vui, nhưng trên mặt vẫn vô biểu tình, cười hòa ái như người cha già nói chuyện với nhi nữ của mình :
“ Tối hôm nay chính là trung thu, trẫm muốn ngươi nhất định phải thám thính được bí mật của Chiến vương”
Bí mật của Ân Dạ Ly, nói khác đi chính là tìm cách nắm thóp của hắn. Người này thông minh tuyệt luân, chiến công hiển hách, hắn vừa muốn dùng, nhưng lại muốn lợi dùng lúc thái bình, địch loạn không quấy nhiễu tùy thời loại bỏ
“Phụ hoàng, không phải là Khinh Vũ không muốn, mà là kể từ ngày đó, sau khi yến trung thu, Chiến Vương cùng Minh Nguyệt công chúa cơ hồ như hình với bóng, hơn nữa trước kia, Chiến vương tựa hồ xem ta như Minh Nguyệt công chúa nên mới tiến đến, hôm nay hai người đã gặp lại nhau, Khinh Vũ làm sao có thể gần gũi Chiến vương được nữa. Kính xin phụ hoàng tha lỗi!”
Phượng Khinh Vũ nói một phen, không tự ti, không kiêu ngạo, mạch lạc rõ ràng, có tình có lý
“Cái này ngươi cũng không cần quan tâm, trẫm sẽ đem ngươi phong làm nữ quan, vào ở Chiến Vương phủ, hiệp trợ Chiến Vương xử lý công việc hàng ngày. Hắn hẳn còn cảm thấy nợ ngươi, chuyện này nhất định không cự tuyệt”
Đối với Ân Dạ Ly, Minh đế tương đối hiểu rõ, mặc dù hiện tại hắn đã tìm được người trong lòng, nhưng đối với Phượng Khinh Vũ hắn vẫn cảm thấy nợ, cho nên lấy một thân phận khác tiếp cận hắn, vô luận thế nào hắn cũng không cự tuyệt
“ A, Khinh Vũ sẽ tuân theo chỉ ý của phụ hoàng”
Phượng Khinh Vũ tạ ơn, sau đó xuất cung hồi phủ. Bởi vì nàng chỉ là nghĩa nữ của Minh đế, không xây phủ đệ, cho nên vẫn ở trong Phượng phủ, chỉ mang danh hiệu công chúa mà thôi
Phượng phủ, Hương trúc viện
Phượng Khinh Vũ đứng ở dưới mặt ghế lạnh, dùng một que gỗ nhỏ đùa với con kiến đang vận chuyển lương thực về tổ. Nhưng tinh thần lại không đặt trên người con kiến. Với nàng mà nói, nàng vô cùng không muốn lúc này với Chiến vương phủ, bởi vì lần đầu tiên gặp mặt vị Minh Nguyệt công chúa kia đối với nàng không có chút hảo cảm, hôm nay còn phải cùng nàng ta sớm chiều gặp mặt, hơn nữa còn phải giả vờ đang hận Ân Dạ Ly, thật sự là làm khó nàng a!
“Tiểu thư, tiểu thư. . . . . .”
Thấy tiểu thư nhà mình từ khi trở về vẫn ngẩn người, Lan Tâm không nhịn được gọi
“Hả?”
Phượng Khinh Vũ mờ mịt ngẩng đầu quét mắt nhìn Lan Tâm, lại cúi đầu chơi con kiến.
“Tiểu thư, hoàng thượng rốt cuộc cho đòi ngươi vào cung làm cái gì ?”
Tại sao tiểu thư từ hoàng cung trở lại liền bộ dạng u sầu?
Phượng Khinh Vũ thở dài, đem que gỗ vứt xuống một bên, đứng dậy, phân phó Lan Tâm nói:
”Lan Tâm, thay ta chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa”
“Ách, tiểu thư, bây giờ còn là ban ngày”
Tiểu thư cho tới bây giờ không có thói quen tắm ban ngày a!
“ Bảo ngươi chuẩn bị thì cứ chuẩn bị đi, tắm rửa xong theo ta đi Chiến vương phủ”
Phượng Khinh Vũ dứt lời, đi về phía phòng mình
“Đi Chiến Vương phủ?”
Lan Tâm nhất thời ngẩn ra, Chiến Vương cùng Minh Nguyệt công chúa kia đã ở bên nhau, tiểu thư đến đó làm gì?. Chẳng lẽ muốn học mấy ả đàn bà chanh chua đi chửi rủa, chửi rủa Ân Dạ Ly hoặc là hồ ly tinh công chúa kia?
Chiến vương Ân Dạ Ly nổi tiếng lãnh khốc, vô tình, hơn nữa Minh Nguyệt công chúa kia cũng không phải là đèn cạn dầu a! Tiểu thư đi như vậy chẳng phải sẽ thua thiệt sao?. Không được, nàng phải hảo hảo khuyên nhủ tiểu thư mới được. Sức tưởng tượng của Lan Tâm rất phong phú vội vàng đuổi theo, vừa líu ríu không ngừng nói:
“ Tiểu thư, ngươi ngàn vạn lần không thể suy nghĩ lung tung a!. Nam nhân mà, có đầy đường, thiếu một Ân Dạ Ly cũng không sao a!…”
Phượng Khinh Vũ nghe vậy không nhịn được cau mày, dừng bước lại, nhìn thẳng Lan Tâm, nói:
“ Tiểu thư nhà ngươi là người không có phẩm chất vậy sao?. Là hoàng thượng phong ta làm nữ quan, để cho ta vào Chiến vương phủ giúp hắn quản lý công việc hằng ngày. Xem ra trong thời gian ngắn sẽ không chuyển về rồi, ngươi cũng đi thu xếp hành lý đi”
A! Cái gì?
Phong làm nữ quan, vào ở Chiến Vương phủ?. Lan Tâm nàng lớn như vậy, còn chưa nghe nói qua chuyện như vậy. Mặc dù tiểu thư nhà nàng cùng Hiền vương hòa ly, lại từng cùng Chiến vương dây dưa không rõ, nhưng quang minh chính đại đi vào Chiến vương phủ, tuy là lấy thân phận nữ quan, nhưng khó tránh khỏi người ta đàm luận a!
Nhưng, thánh chỉ đã ban, một nha hoàn nho nhỏ như nàng làm sao cãi lại, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn đi chuẩn bị nước tắm cho tiểu thư nhà mình
Trong lúc Phượng Khinh Vũ đối thoại với Lan Tâm, một bóng dáng nhỏ nhắn vẫn ẩn nấp ở góc hành lang cách đó ko xa. Vóc dáng nhỏ nhắn này không ai khách chính là tội nhân cấp cho Phượng phủ làm nha hoàn- Doãn Ngọc Yên, chỉ thấy Doãn Ngọc Yên mở to mắt, đáy mắt hiện lên ánh sáng u lãnh
Nàng nghe nói Phượng Khinh Vũ muốn đến Chiến Vương phủ, cơ hội báo thù của nàng không phải chỉ còn mong manh sao?. Cho nên nàng nghe Phượng Khinh Vũ sai Lan Tâm đi chuẩn bị nước tắm thì một chủ ý táo bạo liền xuất hiện trong đầu nàng
Doãn Ngọc Yên nhếch môi cười gằn, xoay người biến mất ở góc hành lang
Một thùng nước lớn được đặt ở trong phòng ngủ của Phượng Khinh Vũ, trên mặt nước cánh hoa hồng theo gió trôi nổi, ngoài ra còn có hoa đào, hoa quế và mấy loại hoa khác. Những cánh hoa này sau khi được ngâm trong nước ấm, lập tức tỏa ra hương thơm thơm mát
Phượng Khinh vũ đứng trước thùng nước tắm, cởi bỏ quần áo, sau đó chậm rãi bước vào thùng nước. Cánh hoa nhộn nhạo lên, dán chặt lên da thịt trắng nõn của nàng
Phượng Khinh Vũ dùng khăn trắng lau mặt, sau đó đem thân thể ngâm trong nước, tiếp đến nàng muốn đem chuyện Minh đế phái nàng làm gián điệp nói ch Ân Dạ Ly, lại suy nghĩ khi nào nói với hắn là thích hợp nhất
Phượng Khinh Vũ đang suy tư, đồng thời, ngoài cửa phòng, Doãn Ngọc Yên mang theo một cái rổ, nhanh như mèo, không tiếng động chậm rãi đến gần phòng của Phượng Khinh Vũ. Nàng dừng lại trước cửa sổ, sau đó mở miệng rổ ra, một lục xà nhỏ theo hướng cửa sổ trượt vào, trực tiếp bò vào sau tấm bình phong nơi Phượng Khinh Vũ đang tắm rửa
Không lâu lắm, liền nghe Phượng Khinh Vũ”A” một tiếng hét thảm, liền không tiếng thở nữa rồi.
Lan Tâm vốn là rời đi không xa, nghe tiếng vội vàng chạy đến cửa phòng Phượng Khinh Vũ. Doãn Ngọc Yên sau khi nghe tiếng kêu thảm thiết của nàng, nhếch môi cười, ẩn nấp vào bụi bỏ không xa để nghe tin tử của Phượng Khinh Vũ
Rắn độc bước bảy bước sẽ trúng độc, mặc cho ngươi có võ công cao cỡ nào, trúng độc của nó cũng sẽ lập tức chết ngay.
Lan Tâm phá cửa mà vào, vội vàng chạy về phía bình phong. Nàng vừa chạy tới còn chưa nhìn kĩ đã bị một đôi tay che miệng, hai cái tay cũng bị người nọ giữ chặt sau lưng
Lan Tâm kinh hãi, muốn kêu nhưng mà kêu không ra tiếng.
“Lan Tâm, là ta! Chớ kêu.” Lúc này, một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai nàng
Lan Tâm vui mừng nhìn người che kín miệng mình, người kia vốn nên trúng độc nhưng Phượng Khinh Vũ thấy Lan Tâm nhận ra nàng, liền bỏ tay xuống nhưng cũng bảo nàng nhỏ giọng thôi
“Tiểu thư, rốt cuộc chuyện gì xảy ra ?” Lan Tâm hạ thấp giọng nhìn Phượng Khinh Vũ.
Phượng Khinh Vũ chỉ vào bên cạnh thùng tắm một tiểu thanh xà bị đao nàng chém làm khúc, nhẹ giọng nói :
“ Có người phóng độc xà!”
“Cái gì?”
Lan Tâm dưới sự kinh hãi, thanh lượng không khỏi cất cao, thấy Phượng Khinh Vũ cau mày, mặt nàng đỏ lên, vội vàng đè thanh âm thấp,
”Tiểu thư, rốt cuộc là ai dụng tâm ác độc như vậy a! ?”
“ Ta cũng muốn biết vậy, bây giờ ngươi giả bộ luống cuống kêu lên, ra bên ngoài tuyên bố ta bị trúng độc rắn, sắp chết rồi” Phượng Khinh Vũ vội vàng dạy Lan Tâm.
Lan Tâm mặc dù không rõ ý, nhưng lời nói của tiểu thư với nàng chinh là thánh chỉ, nàng làm bộ như mới vừa rồi choáng váng vì sợ, giờ này mới phản ứng được, khóc lớn tiếng, thét :
“ A, tiểu thư, tiểu thư, ngươi đừng làm ta sợ a!”
Phượng Khinh Vũ mặc bộ đồ ngủ giả bộ trúng độc giống như người sắp chết, ý bảo Lan Tâm đem nàng dìu đến trên giường
Cửa phòng chưa đóng, Doãn Ngọc Yên xa xa nhìn thấy, không khỏi mừng rỡ như điên.
Hừ, nha đầu ngu xuẩn, trúng xà độc bảy bước mà còn đi lại, như vậy không phải gia tăng tốc độ tử vong của nàng sao?!. A! Lan Tâm, ta không phải nên cảm tạ người sao?
Trên mặt Doãn Ngọc Yên hiện lên nụ cười dữ tợn, yên lòng rời đi.
Doãn Ngọc Yên hoàn toàn không biết nhất cử nhất động của nàng đều bị Phượng Khinh Vũ nhìn thấy, đợi sau khi bóng dáng của nàng rời đi, Phượng Khinh Vũ mở mắt, lạnh lùng phân phó Lan Tâm :
“ Lan Tâm, đi lấy một cái bình sạch sẽ, đem nọc rắn rút ra, nhớ lấy nọc rắn để trong bao, ngàn vạn lần đừng để cho da mình dính răng nọc”
“Ừ.”
Lan Tâm lĩnh mệnh đi, chỉ chốc lát sau liền lấy răng nọc của rắn ra
“ Tiểu thư, răng độc này ngươi định làm gì?”
Chẳng lẽ tiểu thư còn muốn cất giữ răng độc gì thích ư?
“ Ngươi biết con rắn kia là do ai mang đến không?”
“Là ai?”
Lan Tâm vội vàng hỏi, trong giọng nói rõ ràng tức giận. Tiểu thư đối với nàng như tỉ muội, tiểu thư chính là ông trời của nàng, nếu có ai dám gây bất lợi đối với tiểu thư, nàng sẽ liều mạng với người đó
“ Là Doãn Ngọc Yên”
“ Lại là nữ nhân kia!. Tiểu thư, ta nói rồi, để nàng ta ở trong phủ, sớm muộn cũng gặp chuyện không may!. Nữ nhân này ác lắm!” Lan Tâm tức giận bất bình mà nói.
“ Cho nên ta để cho người dùng răng độc này để kết thúc nàng, nhớ phải làm như bảy bước bị rắn cắn chết, biết chưa?”
Lan Tâm hớn hở lĩnh mệnh, dẫn theo mụ mụ cường tráng đi đến viện người làm của Doãn Ngọc Yên
Vừa mới vòng qua vườn hoa tiền thính, đã đụng mặt Phượng Khinh Ca
“Lan Tâm, ngươi đang làm gì vậy?”
Lan Tâm như gió lướt về phía trước, sợ Doãn Ngọc Yên chạy mất, không chú ý đế Phượng Khinh Ca, thiếu chút nữa đã đụng phải nàng
“A a, không có việc gì! Nhị tiểu thư muốn làm gì?”
Bởi vì quan hệ với Phượng Khinh Vũ, cho nên bất kể gia đinh, nha hoàn trong Phượng phủ đều đối với nàng tôn kính, mà Phượng Khinh Ca mặc dù là nhị tiểu thư, nhưng vì chuyện lúc trước, hiện thời vẫn luôn nịnh bợ Phượng Khinh Vũ, đối với nha hoàn thiếp thân của nàng, đương nhiên là muốn lấy lòng rồi
Phượng Khinh Ca nhìn sang mama sau lưng Lan Tâm, trong mắt nhanh chóng xet qua tinh quang, sau đó khẽ cười nói :
“ Ta đi dạo vòng vòng thôi, ngươi có chuyện thì đi nhanh lên đi”
Lan Tâm cũng không cùng với nàng lắm mồm, trực tiếp mang theo mama đi tới viện của người làm
Lan Tâm đi tới việc của hạ nhân thì Doãn Ngọc Yên cũng vừa mới trở về không lâu, nàng vừa mới làm mồi cho con than xà còn lại, đang nằm ở trên giường tưởng tưởng đến cảnh người trong phủ hoảng loạn truyền tin Phượng Khinh Vũ chết đi, nhếch môi cười hả hê
Lan Tâm đẩy nửa cửa phòng ra, nhìn Doãn Ngọc Yên đang nằm trên giường cười lạnh :
“ Doãn Ngọc Yên”
Doãn Ngọc Yên nghe tiếng liền kinh hãi, lật người ngồi dậy, vừa thấy Lan Tâm, lạnh lùng nói :
“Ngươi tới làm gì?”
Trên mặt nàng mặc dù trấn định, nhưng trong lòng nàng không khỏi lộp bộp, Phượng Khinh Vũ bị rắn cắn chết, theo đạo lý, thiếp thân nha hoàn Lan Tâm không nên xuất hiện ở nơi này a!
“ Ngươi cho rằng gian kế của ngươi đã thành công rồi ư?. Hừ !. Cũng không dùng nước tiểu soi mặt mình đi, chỉ bằng ngươi mà muốn làm đối thủ của tiểu thư nhà ta sao?” Đôi môi Lan Tâm nở nụ cười châm chọc
“ Ngươi nói Phượng Khinh Vũ không bị rắn của ta cắn chết?” Doãn Ngọc Yên nghe vậy chấn động, không khác nào nghe được tin xấu, mới vừa rồi vô cùng hưng phấn đột nhiên lạnh đi vài phần, như rớt xuống hầm băng
“ Hừ! Doãn Ngọc Yên, đây là do ngươi tự mình thừa nhận, một nô tài như ngươi mà dám thả rắn độc hại chủ nhân, ngươi có di ngôn gì cứ nói ra đi, Lan Tâm ta mặc dù hận những người tiểu nhân hèn hạ như ngươi, nhưng sẽ giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng”
Lan Tâm lạnh lùng nhìn Doãn Ngọc Yên, trong mắt tràn đầy nghiến răng, nghiến lợi
Doãn Ngọc Yên khuôn mặt phiếm hồng, mặc dù biết chuyện bại lộ nàng sẽ phải chết, nhưng ngay cả con kiến cũng muốn sống. Nàng không muốn chết, lại không thể không chết!
“ Hừ, Nguyện vọng của ta là tiện nhân Phượng Khinh Vũ cả đời không ai lấy, chết không được tử tế”
Lời nói của Doãn Ngọc Yên còn chưa dứt, chân mày Lan Tâm nhíu chặt, nhìn cha mẹ, phân phó :
“ Nhanh, đem nàng trói lại cho ta”
Hai mama nghe lệnh tiến lên, thân thể Doãn Ngọc Yên nhỏ nhắn, hằng năm lại sống an nhàn, sung sướng, làm sao có thể là đối thủ của hai ma ma cường tráng, rất nhanh bị hai nàng kiềm chế hai tay, đặt ở trên bàn
“Biết đây là cái gì chứ?”
Lan Tâm từ trong bình thủy tinh lấy viên răng nọc, đã dùng bao bố bọc lại, khom lưng cười nhìn Doãn Ngọc Yên, đem nó quơ quơ trước mặt nàng
Răng nọc của thanh xà bảy bước, Doãn Ngọc Yên làm sao lại không biết
“ Ngươi muốn làm gì?” Doãn Ngọc Yên kinh sợ, hỏi
Lan Tâm cười cười nhìn bộ dạng nhếch nhác của Doãn Ngọc Yên nói :
“ Ngươi nói xem!? Đương nhiên là gậy ông đập lưng ông rồi !”
“Ngươi không phải là luôn luôn tự phụ bản thân có dung mạo đẹp sao? Vậy ta sẽ để lại một vết sẹo trên gương mặt ngươi, để cho ngươi thành quỷ cũng không ai muốn, ha ha ha!”
Dứt lời, không do dự, nắm chặt răng nọc rạch xuống một đường thật sâu bên phía phải.
“A!”
Chỉ nghe Doãn Ngọc Yên kêu thảm một tiếng, máu tuôn ra lập tức biến thành màu tím đen, theo gò má chảy xuống, uốn lượn như rắn, hết sức dữ tợn
“ Đi thôi”
Bị răng nọc của thất bộ thanh xà làm cho thương tổn, cho dù Đại La thần tiên đến cũng khó cứu. Lan Tâm phân phó hai ma ma buông Doãn Ngọc Yên ra, ba người nhanh chóng ly khai khỏi hạ nhân viện. Dù sao, ý của Phượng Khinh Vũ là muốn làm cho nàng và Doãn Ngọc Yên đều trúng độc thất bộ thanh xà, chỉ là Doãn Ngọc Yên chết rồi, còn nàng thân trúng kịch độc lại hôn mê bất tỉnh, không cách nào đi Chiến Vương phủ hoàn thành chỉ ý của Minh Đế
Chờ ba người Lan Tâm đi xa, Phượng Khinh Ca vẫn nấp ngoài phòng chỗ khúc quanh lúc này mới rón rén đi vào trong phòng của Doãn Ngọc Yên. Giờ phút này cả khuôn mặt của Doãn Ngọc Yên biến thành một màu tím đen, nằm ở trên bàn không nhúc nhích, nàng nuôi loài rắn này nên nàng biết, càng giãy dụa sẽ càng làm cho độc tính phát tát, cho nên nàng mới cố gắng làm cho tâm tình nàng bình tĩnh, lúc này nghe được tiếng bước chân tới gần, khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy Phượng Khinh Ca đi tới, nàng không muốn nói chuyện. Nhị tiểu thư này, không phải là muốn đến xem náo nhiệt thôi ư?
“Doãn Ngọc Yên!” Phượng Khinh Ca nhìn khuôn mặt hốc hác phiếm tím tức giận của Doãn Ngọc Yên nói
Doãn Ngọc Yên không để ý tới nàng, nàng giờ phút này trong lòng đang gõ trống, thất bộ thanh xà, đang ở dưới giường nàng, máu của nó có thể giải chất độc trong cơ thể nàng, nhưng bây giờ nàng không thể động đậy, nàng vừa động, độc tính sẽ phát tác, gia tốc tử vong càng cao, chỉ sợ nàng còn chưa kịp lấy máu của thanh xà thì nàng đã chết trước rồi. Mà vị Phượng nhị tiểu thư trước mắt này, có thể giúp nàng lấy xà huyết tới đây.
Không, không thể nào! Nàng ở trong lòng người Phượng phủ chỉ là tội nô mà thôi. Một thiên kim tiểu thư, như thế nào có thể mạo hiểm bị thanh xà cắn mà lấy máu cho nàng?
“Doãn Ngọc Yên, ta phải làm gì mới có thể cứu ngươi?” Trong thời khắc sinh tử, Phượng Khinh Ca lại lên tiếng khiến Doãn Ngọc Yên hết sức kích động.
“Tại sao ngươi phải cứu ta?” Doãn Ngọc Yên mở to đôi mắt, hàng lông mi thật dài vén lên trên, trong giọng nói mang theo hoài nghi.
“Chẳng lẽ ngươi nghĩ cứ như vậy mà chết đi sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù sao?” Phượng Khinh Ca luôn miệng ép hỏi, làm máu trong người Doãn Ngọc Yên như dồn cả lên.
Doãn Ngọc Yên trong mắt có vẻ do dự, nhưng thủy chung không thể tin được Phượng Khinh Ca.
“Thời gian không nhiều lắm, ngươi còn phải nghĩ bao lâu?” Phượng Khinh Ca nói rất đúng, rất nhanh sẽ có người tới đây muốn thu dọn thi thể Doãn Ngọc Yên này.
“Ở dưới giường ta, có một con thất bộ thanh xà, lấy máu của nó liền có thể cứu ta!” Doãn Ngọc Yên tự biết thời gian không đợi người, cũng chỉ còn cách tin tưởng Phượng Khinh Ca lần này thôi, dù sao kết quả cuối cùn cũng chỉ là chết!
Phượng Khinh Ca bước nhanh đi tới bên giường Doãn Ngọc Yên, ngồi chồm hổm xuống ngó vào liền trông thấy một lồng trúc, nàng với tay lôi cái lồng ra.
” Ngươi đem nắp mở ra, thừa dịp nó không chú ý dùng bao bố che kín nó, ta chỉ cần lấy một giọt máu của nó là tốt rồi!” Doãn Ngọc Yên suy yếu mà nói.
Phượng Khinh Ca theo lời làm, đưa thất bộ thanh xà bị che kín mất đầu gần khoé miệng Doãn Ngọc Yên, sau đó dùng tiểu đao chích một cái ở thân con rắn, vài giọt máu nhỏ lập tức chảy xuống, Doãn Ngọc Yên hé miệng, máu con rắn kia liền chảy vào trong miệng của nàng.
Phượng Khinh Ca đem thất bộ thanh xà y nguyên không thay đổi thả lại trong lồng trúc, quay đầu nhìn lên, Doãn Ngọc Yên đã khôi phục vài phần khí lực. Nàng vịn cái ghế ngồi xuống, thở hổn hển, sắc mặt vẫn còn tái nhợt khác thường.
“Ngươi chạy nhanh đi! Mang theo những bạc này!” Phượng Khinh Ca đem từ trong ngực lôi ra một túi bạc đưa tới tay Doãn Ngọc Yên.
“Ngươi tại sao phải giúp ta?” Đây là vấn đề Doãn Ngọc Yên vô cùng muốn hỏi, nàng và Phượng Khinh Ca không quen không biết, vẫn cùng tỷ tỷ của nàng đối địch, phụ thân của nàng còn từng hại cả nhà Phượng gia.
“Bởi vì kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, ngươi nhanh lên chạy khỏi đây đi! Nếu ngươi nghĩ báo chi ân hôm nay, chỉ cần luôn khắc ghi trong lòng Phượng Khinh Vũ đã hại ngươi nhà tan cửa nát như thế nào là được!” Doãn Ngọc Yên nếu là kẻ địch của Phượng Khinh Vũ, chính là bằng hữu Phượng Khinh Ca nàng.
Doãn Ngọc Yên trong nháy mắt liền ngộ ra, nàng nhắc lồng trúc, nhanh chóng rời khỏi hạ nhân phòng.
. . . . . .
Tin tức Phượng Khinh Vũ trúng độc rắn rất nhanh truyền đến trong cung, Minh Đế lập tức ngồi ngự liễn xa giá tới Phượng phủ, đồng thời hạ lệnh cho thị vệ trong vòng hai canh giờ phải tìm được thất bộ thanh xà, để lấy máu thất bộ thanh xà cứu trị cho Phượng Khinh Vũ, thậm chí không tiếc dán thông báo trong cả nước sẽ lấy tưởng thưởng một vạn lượng hoàng kim cho người tìm thấy.
Vì che mắt Minh Đế, Phượng Khinh Vũ chỉ đành phải sai Lan Tâm dụng răng nọc quẹt làm bị thương mu bàn tay mình, sau đó đem máu con thất bộ thanh xà bị chặt đứt thành hai khúc cho vào hai bình thủy tinh. Dự định để Lan Tâm cẩn thận xuất phủ, tìm một nhà nông phụ cận giao cho bình thuỷ tinh, liền có thể cầm máu thất bộ thanh xà tới Phượng phủ lãnh thưởng, mà Phượng Khinh Vũ cũng có thể được cứu. Giả như mưu kế không thành công, Phượng Khinh Vũ cũng có thể dùng bình xà huyết còn dư lại tự cứu trị. Thế nhưng, mặc dù Phượng Khinh Vũ tự mình thử độc, nhưng là trong lòng nàng một chút cũng không sợ hãi.
Minh Đế một thân long bào màu vàng sáng hùng hùng hổ hổ đi vào phòng Phượng Khinh Vũ, sau lưng hai hàng người quỳ lạy hô: “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.
“Phụ hoàng. . . . . . Vũ nhi tham kiến. . . . . .” Phượng Khinh Vũ thấy Minh Đế đi vào, làm bộ muốn đứng dậy hành lễ.
Minh Đế vội vàng tiến lên vịn cánh tay của nàng, vừa nói: “Thân ngươi đang yếu, những thứ lễ nghi này thì miễn đi!”
Phượng Khinh Vũ vốn là làm nghi thức xã giao, Minh Đế một nói như vậy, nàng liền thuận thế nằm xuống. Thất bộ thanh xà độc tính kịch liệt, mặc dù nàng chỉ bị quẹt làm bị thương một điểm nhỏ, nhưng tử khí cũng hiện lên đầy mặt.
“Làm sao lại để bị rắn độc cắn bị thương?” Minh Đế nhìn khuôn mặt phiếm tím đen của Phượng Khinh Vũ, lời nói cũng hướng về phía nô tỳ Lan Tâm đang đứng ở một bên nói, “Các ngươi phục thị thế nào lại để xảy ra cơ sự này!”
Một câu nói phát ra, cả đám nô tỳ trong phòng bị doạ sợ mắt ứ lệ nhất loạt quỳ phịch xuống, hô to: “Hoàng thượng tha mạng!”
“Phụ hoàng, chuyện không liên quan tới các nàng!” Phượng Khinh Vũ suy yếu lay động thân thể, nhìn về phía Minh Đế, “Đúng, đúng có người nghĩ Khinh Vũ chết, Khinh Vũ. . . . . . Khinh Vũ chết rồi, liền không ai thay phụ hoàng phân ưu!”
Minh Đế nghe vậy trầm ngâm suy tư chốc lát, liền nhẹ nhàng vung tay lên, cho chúng nô tỳ bình thân.
“Rốt cuộc là ai muốn hại ngươi?” Rốt cuộc là ai cố tình cùng trẫm đối nghịch đây? Minh Đế trong đầu nhanh chóng xẹt qua gương mặt xinh đẹp của Doãn Thục phi. Cùng Phượng Khinh Vũ từng có quan hệ không đơn giản chính là mẹ con Doãn Thục phi, còn có tiểu nữ của Doãn Hạc Linh. Doãn Ngọc Yên, nhất định là Doãn Ngọc Yên! Nàng bị phân phối đến Phượng phủ làm nô còn cố ý làm ra việc thế này, lại nghĩ nên để Phượng Khinh Vũ trong lòng thống khoái một chút, an tâm vì mình làm việc.
“Ngươi, đi truyền Doãn Ngọc Yên tới đây!” Minh Đế không nhớ ra được tên tuổi tỳ nữ bên cạnh Phượng Khinh Vũ, hắn chỉ vào Lan Tâm, phân phó nói.
“Dạ!” Lan Tâm cúi đầu thu lại ánh mắt, trộm nhìn sang Phượng Khinh Vũ trên giường, nhanh chóng thối lui ra khỏi phòng.
“Vũ nhi yên tâm, trẫm đã dán thông báo vì ngươi tìm kiếm thất bộ thanh xà huyết thanh, ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì.” Minh Đế ngay từ lúc nghe nói Phượng Khinh Vũ bị rắn cắn thương liền sai thái y đi xuất cung trước đi chẩn bệnh cho nàng, cho nên đã sớm biết Phượng Khinh Vũ trúng phải độc thất bộ thanh xà.
Phượng Khinh Vũ khẽ gật đầu một cái, suy nghĩ đã sớm theo Lan Tâm bay đi, Lan Tâm giờ phút này nên mau trở lại cho Minh Đế báo cáo, tin tức Doãn Ngọc Yên bị rắn độc cắn chết đi!
Đang suy nghĩ , Lan Tâm liền quay về rồi. Vội vội vã vã, mặt tràn đầy nghi ngờ kinh hoàng: “Hồi hoàng thượng, Doãn Ngọc Yên, nàng, nàng chạy trốn rồi!”
Hạ nhân phòng trống trải không thấy bóng người, chết không thấy xác, Lan Tâm kinh hãi, đã hỏi mấy tỳ nữ, có một tỳ nữ tận mắt thấy Doãn Ngọc Yên xách theo cái lồng trúc vội vã ra cửa sau. Doãn Ngọc Yên từ khi vào Phượng phủ tới nay, không cùng họ thân cận, là người cũng cổ cổ quái quái, cho nên nàng ta đi đâu bọn họ không quá để ý.
“Cái gì?” Minh Đế nghe vậy tức giận, quát lạnh, “Người đâu, dán cáo thị, nhất định phải truy bắt Doãn Ngọc Yên về quy án!”
Phượng Khinh Vũ nghe tin tức này cũng là cả kinh, nàng ngàn tính vạn tính cũng không có tính đến Doãn Ngọc Yên thân trúng độc rắn lại còn có thể chạy trốn, rốt cuộc là ai cứu Doãn Ngọc Yên? Đợi lát nữa nhất định phải hảo hảo hỏi kỹ Lan Tâm.
“Hoàng thượng, có một người gọi là Trương Thất tới yết bảng cầu kiến!” Một ngự tiền thị vệ hướng Minh Đế khom người bẩm báo.
“Cho hắn đi vào!” Minh Đế mặt lộ rõ mừng rỡ, lập tức phân phó nói.
Lan Tâm nghe vậy trong mắt nhanh chóng xẹt qua nhất mạt nghi ngờ, người nàng tìm không phải tên là Lý Lục sao?
Phượng Khinh Vũ cũng không biết sự tình trong đó, còn tưởng rằng là Lan Tâm tìm người đến, khóe môi khẽ nâng lên nhất mạt mỉm cười.
Trương Thất mặc quần áo vải thô, là một nam tử không cao, khuôn mặt ngăm đen, bàn tay thô ráp, vừa nhìn liền biết là một nông phu cả ngày làm việc nhà nông. Trong tay hắn cầm một lồng trúc, chậm rãi đi vào phòng, nhìn thấy Minh Đế thì tay chân đều phát run, quỳ xụp gối xuống: “Thảo dân, tham kiến hoàng thượng!”
“Đứng lên đi!” Nhìn dáng vẻ hốt hoảng run rẩy của Trương Thất, Minh Đế không khỏi nhíu nhíu mày.
Trương Thất được thị vệ nâng đỡ mới run run rẩy rẩy đứng dậy, Phượng Khinh Vũ nghiêng mắt nhìn, không khỏi khẽ cau mày, thầm nghĩ Lan Tâm làm sao tìm được một người bộ dạng như vậy.
“Nhanh lên a!” Cứu người như cứu hỏa! Thất bộ thanh xà độc tính cực mạnh, kéo dài thêm một khắc cũng là nguy hiểm thêm một phần.
Bị Minh Đế quát lớn, Trương Thất mới vừa đứng vững chân lại mềm nhũn như không có xương trực khuỵu xuống, một bên thị vệ vội vàng đem hắn đỡ dậy.
Trương Thất tay nắm thật chặt lồng trúc suýt nữa rớt xuống, hướng cái bàn tròn trong phòng đi tới, trên đó đã chuẩn bị các kiểu chén tốt nhất. Trương Thất mở lồng trúc ra, lôi ra một con thất bộ thanh xà đã bị đánh thuốc bất tỉnh, dùng tiểu đao đã chuẩn bị sẵn chích một cái ở thân rắn, máu tươi đậm đặc dinh dính liền chậm rãi nhỏ xuống cái chén nhỡ, đợi hứng được nửa bát, hắn liền vội vàng dâng lên chén huyết thất bộ thanh xà.
Lan Tâm đem chén huyết xà bưng lên, khoé mắt nâng lên nghiêng đầu nhìn tới chỗ Trương Thất lúc này đang chuẩn bị thả thất bộ thanh xà thanh thân còn mang một vết sẹo cũ thả lại vào lồng trúc, không khỏi khẽ nhíu lông mày. Nàng trầm ngâm một khắc, liền đem chén máu bưng tới giường Phượng Khinh Vũ, đỡ dậy nàng, giúp nàng uống.
Phượng Khinh Vũ uống xong xà huyết, rất nhanh liền khôi phục khí lực. Minh Đế yên lòng, vung tay lên phân phó: “Dẫn hắn tới phòng kho lãnh thưởng!”
Thị vệ lĩnh mệnh, Trương Thất liền đi theo thị vệ ra ngoài.
Lan Tâm cùng Phượng Khinh Vũ liếc mắt nhìn nhau, ra khỏi phòng phân phó Dạ Kiêu vệ của Ma Môn do Thẩm Kính Chi phái tới bảo vệ Phượng Khinh Vũ đi trước theo dõi Trương Thất.
. . . . . .
Minh Đế hướng bốn phía gian phòng nhìn một chút, trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới hắng giọng một cái nói: “Vũ nhi a! Cái phòng này trông thật sự quá đơn sơ rồi, không thích hợp dưỡng bệnh.”
Phượng Khinh Vũ nghe khẽ cau mày, không phải Minh Đế này lại đang nghĩ ra chiêu gì mới rồi chứ?
Quả nhiên, Minh Đế nói tiếp: “Ta xem Chiến Vương phủ thiết bị cũng rất tốt, hay là để trẫm đưa ngươi tới Chiến Vương phủ dưỡng bệnh đi!”
Ách! Choáng nha, dưỡng bệnh cũng cần chuyển tới Chiến Vương phủ sao? Nàng hiện tại mới vừa trúng phải độc thanh xà, theo lẽ thường mà nói tốt nhất không nên tùy tiện di chuyển, chỉ nên an tĩnh dưỡng bệnh sao! Nhưng Minh Đế vì mong muốn hôm nay đưa bằng được nàng vào Chiến Vương phủ, lại dường như bỏ qua lẽ thường mà bất chấp thủ đoạn tồi tệ.
Minh Đế không để tâm Phượng Khinh Vũ liên tục từ chối, hạ lệnh cho gia nhân đưa Phượng Khinh Vũ ngồi lên ngự liễn, tiến về phía Chiến Vương phủ.
. . . . . .
Chiến Vương phủ.
Gió mát lướt nhẹ qua tay áo Ân Dạ Ly, mái tóc dài màu bạc như thủy ngân buông thõng ở vai, con ngươi thâm thúy như biển dưới lớp mặt nạ càng trở nên lạnh lùng khác thường, hắn đứng quay lưng về phía Mạc Ngôn trên đỉnh Lãm Nguyệt Lâu.
“Như thế nào rồi?” Mặc dù Ân Dạ Ly không có xoay người, nhưng là Mạc Ngôn biết những lời này là chủ tử đang nói với hắn.
“Hồi Vương gia, Phượng tiểu thư nàng trúng thất bộ thanh xà độc!”
“Cái gì?”
Ân Dạ Ly nghe xong trong nháy mắt biến sắc, xoay người nhìn chằm chằm Mạc Ngôn lạnh lùng quát,
“Các ngươi bảo vệ nàng kiểu gì thế?”
“Vương gia bớt giận, cho thuộc hạ nói hết lời. Phượng tiểu thư mặc dù trúng độc rắn cực mạnh, nhưng là do chính nàng tự rút răng nọc của thanh xà rồi cào xước tay mình.”
Ân Dạ Ly nghe xong, trầm ngâm nói: “Đi xem xét tình hình đi!”
Chỉ một lúc sau, Mạc Ngôn lại trở về rồi, bẩm: “Vương gia, Minh Đế yết bảng người nào bắt được thất bộ thanh xà lấy xà huyết sẽ tưởng thưởng một vạn lượng hoàng kim.”
Ân Dạ Ly nhàn nhạt khẽ hừ một tiếng, coi như là trả lời, hắn đối với cách làm của Minh Đế căn bản không cảm thấy hứng thú.
Chỉ chốc lát sau, Mạc Ngôn lại tới hồi bẩm : “Vương gia, có một người gọi Trương Thất đem thất bộ thanh xà huyết đi tới Phượng phủ cứu trị Phượng tiểu thư!”
“A! ?”
“Cái này Trương Thất là thái nông ở Kinh Giao, thuộc hạ phát hiện hắn có được thất bộ thanh xà không rõ lai lịch, đã cho người đi theo tra xét!”
“Ừ.”
Chỉ chốc lát sau, Mạc Ngôn lại tới hồi bẩm: “Bẩm Vương gia, thất bộ thanh xà kia là Doãn Ngọc Yên đưa cho Trương Thất. Hơn nữa phóng độc xà nghĩ đưa Phượng tiểu thư vào chỗ chết cũng là Doãn Ngọc Yên.”
“Là cô ta! ?” Ân Dạ Ly lạnh lùng, giọng nói như tuyết Băng Sơn, mang theo vô lượng sát khí.
“Đi, giết không tha!” Ân Dạ Ly lạnh lùng nói, dừng một chút, vội vàng nói tiếp, “Không, không được để cô ta được chết an lành!”
“Dạ!” Mạc Ngôn lĩnh mệnh, cảm nhận được khí lạnh trong giọng nói Ân Dạ Ly, biết hắn đối với Phượng Khinh Vũ là thật tâm lo lắng.
“Đúng rồi, Doãn Hạc Linh ra sao?”
“Hồi Vương gia, Doãn Hạc Linh trên đường lưu đày bởi vì ‘ thủy thổ bất phục ’ mà chết yểu ở Trữ Châu rồi. Hơn nữa chúng thuộc hạ theo Vương gia phân phó, để cho hắn sau khi chết cũng không được toàn thây, đã vứt xác ra bãi tha ma, mặc cho chim muông mổ!”
“Ừ. Đi đi!”
“Còn có việc sao?” Ân Dạ Ly thấy Mạc Ngôn vẫn đứng không đi, không khỏi hỏi.
“Hồi Vương gia, Phượng tiểu thư đã bị hoàng thượng dùng ngự liễn đưa tới trong phủ!”
“Cái gì? Làm sao ngươi không nói sớm!” Ân Dạ Ly sau khi nghe xong, trong mắt nhanh chóng xẹt qua vui mừng không kìm nén nổi, phi thân như một làn khói trong chớp mắt đã không thấy bóng người.
. . . . . .
Tiền sảnh Chiến Vương phủ.
Phượng Khinh Vũ được Lan Tâm đỡ xuống từ ngự liễn hướng phòng trước đi tới, lúc này một đám gia nhân Vương phủ do Minh Nguyệt công chúa đang đeo mạng che mặt dẫn đầu đi tới.
“Ah, vị này chính là Lãm Nguyệt công chúa do hoàng thượng thân phong, tới Vương phủ làm nữ quan trợ giúp Vương gia đó sao?” Minh Nguyệt công chúa con mắt mang ý cười lạnh, chắn phía trước Phượng Khinh Vũ.
Hừ! Lãm Nguyệt công chúa, thật cho là cùng Lãm Nguyệt Lâu cùng tên, liền có thể vào Chiến Vương phủ làm nữ chủ nhân sao!
Chuyện cười!
Đối với việc bị Minh Nguyệt công chúa khiêu khích, Phượng Khinh Vũ khẽ cau mày, nàng giờ phút này độc rắn dù đã giải, nhưng thân thể thật sự còn rất yếu, bây giờ căn bản không có hơi sức nói lý với cô nương này.
“Hừ! Đúng thì thế nào?” Lan Tâm nhịn không được, trợn con mắt lạnh lùng xoẹt ngang qua Minh Nguyệt công chúa một cái.
“Lớn mật, một thị nữ mà lại dám đối với công chúa vô lễ!” tùy thân hộ vệ bên cạnh Minh Nguyệt công chúa quát lên, tay nhanh chóng rút ra bảo đao, thân kiếm sáng loáng chỉ vào Lan Tâm, Lan Tâm chợt nhắm hai mắt lại.
Lan Tâm trái tim run lên, mặc dù sợ, nhưng vẫn như cũ ưỡn ngực, bộ dạng thách thức ‘ ngươi thử giết ta xem, ta sợ ngươi a ’.
“Lan Tâm không được vô lễ!” bất đắc dĩ nhìn sang Lan Tâm, ý bảo nàng đừng đối đầu cùng Minh Nguyệt công chúa, sau đó quay đầu nhìn về phía Minh Nguyệt công chúa, “Khinh Vũ có tài đức gì, cư nhiên làm phiền Minh Nguyệt công chúa tự mình đến nghênh?”
Rõ ràng là tới đây khiêu khích Phượng Khinh Vũ lại bị nàng nói thành tự mình ra nghênh đón nữ quan vào Vương phủ, một lời nói của Phượng Khinh Vũ, nhất thời làm cho khí thế bức người của Minh Nguyệt công chúa tụt hẳn xuống.
Minh Nguyệt công chúa khóe môi xé ra, trong lòng cười lạnh, không hổ là kẻ xứng đáng làm đối thủ của nàng, quả nhiên cơ trí hơn người.
“Vậy tiểu thư xin mời đi vào!” Minh Nguyệt công chúa một tay hướng ra phía ngoài làm thành tư thế muốn mời, nghiễm nhiên trông giống bộ dạng nữ chủ nhân của Chiến Vương phủ này.
Phượng Khinh Vũ nghe vậy khóe môi hiện lên nụ cười nhạt nhoẽ, cũng không nhún nhường, kêu Lan Tâm đỡ mình, tiến lên trước mà đi. Đáy lòng cũng đang cười lạnh, chỉ có trong lòng mình hoang mang, mới phải trước mặt người ngoài mà nói vậy.
“Cả ngày phải đeo mạng che mặt, sợ người khác nhìn thấy sao?” Lan Tâm không phục, mắt quét qua Minh Nguyệt công chúa một cái, nhỏ giọng nói thầm.
Bên người lập tức truyền đến tiếng cười yếu ớt cùng lời nói của Minh Nguyệt công chúa : “Lan Tâm cô nương hiểu lầm rồi, đeo khăn che mặt là tập tục của các cô gái Mạc Bắc chưa xuất giá chúng ta! Cũng không phải sợ người khác nhìn thấy.”
“A, hoá ra là như vậy a! Ta còn tưởng rằng công chúa ngài đã gả cho Chiến Vương gia rồi chứ!” Lan Tâm nghiêng đầu cơ tiếu mỉm cười nói, trong giọng nói tràn đầy ý châm chọc.
Minh Nguyệt công chúa nghe vậy chân mày nhanh chóng nhíu lại, nhưng vẫn cũ đem tức giận trong lòng đè xuống, cười nói: “Cái này a, cũng nhanh thôi!”
Hừ! Người tiện nhân vô địch! Thật là không biết ngượng ngùng!
Lan Tâm trong lòng oán thầm, đỡ Phượng Khinh Vũ đi nhanh hơn một chút.
Ân Dạ Ly ở tiền thính cạnh cửa nhìn xa xa một màn này, một lòng cũng theo mấy người đối đáp mà lên xuống phập phồng, mấy lần cũng muốn đi tới giải vây cho Phượng Khinh Vũ, càng muốn trước mặt mọi người ôm nàng vào lòng, nhưng vì đại kế tối nay, hắn lại đành phải “nhẫn” ở trong lòng. Rốt cuộc, Phượng Khinh Vũ được Lan Tâm đỡ đi tới càng ngày càng gần tiền thính, hắn lúc này mới lắc mình từ cửa trong sảnh ngồi xuống, đáy mắt nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Minh Nguyệt công chúa đi trước vào tiền thính, thấy Ân Dạ Ly đã ngồi ở chính giữa, nhất thời sửng sốt, rất nhanh liền khôi phục bộ dáng như cũ, cười khanh khách mà đi đến bên người Ân Dạ Ly, nói: “A Ly, chàng xem ai tới rồi này?”
Ân Dạ Ly ngước mắt nhìn, ánh mắt trao triền cùng ánh mắt của Phượng Khinh Vũ vừa mới vào cửa, nhanh chóng trao đổi ánh mắt, rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt lúc cũng trở nên khác thường lãnh đạm.
“Lãm Nguyệt công chúa Phượng Khinh Vũ phụng ý chỉ bệ hạ, làm nữ quan trợ giúp Vương gia.” Phượng Khinh Vũ được Lan Tâm đỡ, âm thanh lạnh nhạt nói, từ đầu đến cuối không nhìn qua Ân Dạ Ly một cái, ngay cả lúc nói chuyện cũng là hơi vểnh miệng, một bộ lạnh lùng oán hận.
“Mạc Ngôn, ngươi đi an bài đi!” Ân Dạ Ly thậm chí không trả lời Phượng Khinh Vũ lời nói, chỉ nhẹ nhàng liếc nàng một cái, tiện nắm lấy bàn tay Minh Nguyệt công chúa tay, lướt qua Phượng Khinh Vũ, hờ hững bỏ đi.
. . . . . .
Trong một phòng tối ở Chiến Vương phủ.
Ân Dạ Ly đặt chậu nước bên cạnh bàn, không ngừng chà xát đôi tay.
“A Thúc, ngươi làm gì thế ?” Lão ngoan đồng nhìn Ân Dạ Ly, nháy nháy hàng mi trắng như cước.
“Không có việc gì!”
“A Thúc, nghe nói Phượng gia tiểu nha đầu kia vào ở vương phủ rồi hả ?” Lão ngoan đồng vì ngày trước bị Ân Dạ Ly phạt tại ám thất trung đóng cửa suy nghĩ, vẫn không được đi ra ngoài, đã ủ rũ ảm đạm bấy lâu. Hôm nay nghe được gia nhân khi đi đưa cơm nhắc tới Phượng Khinh Vũ chịu phụng hoàng lệnh rời Phượng phủ tới đây, không khỏi cao hứng huơ tay múa chân.
Ân Dạ Ly không trả lời.
“A Thúc, ta đã đóng cửa bế quan ở cái nơi nhàm chán này suốt nửa tháng rồi, có thể đi ra ngoài chứ?” Ân Dạ Ly không trả lời chính là chấp nhận, lão ngoan đồng không khỏi năn nỉ nói.
Ân Dạ Ly rửa tay sạch rồi mới đi tới chỗ cái ghế trong ám thất ngồi xuống, cũng không nhìn lão ngoan đồng, chỉ lấy cái khăn trắng noãn lau thật sạch đôi tay, sau đó từ từ chậm rãi nói lảng ra chuyện khác: “Thông nhi, ta nhớ ngươi lần trước đã một bình thánh dược chữa thương ‘ Thiên Tâm Đan ’ của ta đi chơi, đúng không?”
“Ách, A Thúc, ta thề, ta chỉ ăn hai viên, còn dư lại tám viên !” Lão ngoan đồng lập tức lấy lòng cười nói.
“Ừ, còn dư lại là tốt rồi! Nay bình Thiên Tâm Đan sẽ đưa cho ngươi! Chỉ là ngươi ngàn vạn phải nhớ kỹ, nhớ lấy không thể để cho Phượng Khinh Vũ trộm đi, biết không?”
Ách. . . . . .
Lão ngoan đồng nghe vậy một đầu vạch đen, Ân Dạ Ly nói như thế thật dư thừa, giống như là nhắc khéo hắn đem bình Thiên Tâm Đan đưa đến cho Phượng Khinh Vũ. Hắn ngoài mặt ứng thừa, cười hì hì, trong lòng lại nói, ta đi ra ngoài rồi đưa hai viên cho nha đầu đồ đệ kia, coi như là ta lại ăn là được. Hì hì!
Ân Dạ Ly đem biểu tình của lão ngoan đồng thu hết vào mắt, khóe miệng nâng lên nụ cười mà như không cười, âm thanh nhàn nhạt nói: “Tốt lắm, ngươi có thể đi ra ngoài!”
“Thật sao? A Thúc, ngươi thật muốn thả ta đi ra ngoài rồi hả ?” Lão ngoan đồng hoan hỉ hỏi, nhất thời cao hứng huơ tay múa chân.
“Nếu như ngươi không phải muốn đi ra ngoài, có thể tiếp tục lưu lại theo ta!”
Ân Dạ Ly lời còn chưa dứt, lão ngoan đồng đã thân hình lóe lên, không thấy bóng người.
Ân Dạ Ly nhìn vào cánh cửa của ám thất, than nhẹ một tiếng, cầm khăn trong tay để xuống, ánh mắt sáng quắc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vũ nhi, nàng chờ ta, qua tối nay, ta liền cưới nàng làm vợ!”