*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Thiên Kiệt tỉnh dậy nhìn thấy Lam Sơ Hạ đã tỉnh rồi, lúc này đang ghé vào bên giường, kê cằm lên tấm nệm hắn đang nằm.
“Cậu có biết cậu giống như cái gì không? Tựa như trò chơi 『đánh địa thử 』 ấy, từ trong cái lỗ thò đầu ra.” Nhìn thấy đôi mắt đen trong veo của Lam Sơ Hạ, Phó Thiên Kiệt nhịn không được nói.
* Trò chơi ‘đánh địa thử’ (đánh chuột đồng) : là trò chơi dùng gậy đánh những con thú đưa đầu lên từ trong lỗ để tính điểm.
Nâng tay sờ lên trán của Phó Thiên Kiệt, vẫn còn nóng, Lam Sơ Hạ lộ ra thần sắc lo lắng: “Tại sao vẫn chưa hạ sốt, không phải nói tiêm thuốc xong sẽ khỏe sao?”
“Không nhanh như vậy đâu.”
Đỡ Phó Thiên Kiệt vào phòng tắm để rửa mặt chải đầu, Lam Sơ Hạ đi nấu bữa sáng, nghe thấy Phó Thiên Kiệt một bên rửa mặt một bên càm ràm đói bụng, cậu ở nhà bếp cười trộm không ngừng.
Lam Sơ Hạ chiên trứng ốp la với bánh mì sandwich, hâm nóng sữa. Lúc đang ăn, Phó Thiên Kiệt lại nói: “Cậu đến trường đi.”
“Hôm nay là cuối tuần.”
Phó Thiên Kiệt ‘vậy à’ một tiếng, lộ ra vẻ mặt sầu não.
Bác sĩ lại đến, tiêm cho Phó Thiên Kiệt một mũi nữa, khi tiễn bác sĩ đến cửa, Lam Sơ Hạ lo lắng hỏi han: “Bác sĩ, tại sao cơn sốt của hắn vẫn không hết?”
Bác sĩ giải thích rằng chủ yếu là do hắn lúc trước làm việc mệt mỏi, cần thời gian để hồi phục, dặn dò Lam Sơ Hạ đúng giờ cho người bệnh uống thuốc, giúp hắn thay túi chườm đá, chú ý quan sát tình huống thân thể của hắn, nếu có dị trạng thì phải nhanh chóng liên hệ ngay lập tức. Sau đó, Diệp Nhã Ngạn cũng đến đây, tiếp tục cùng Phó Thiên Kiệt xử lý công việc. Nhìn thấy Phó Thiên Kiệt bệnh thành cái dạng như vậy rồi còn muốn làm việc, Lam Sơ Hạ muốn khuyên can hắn, nhưng vẫn không nói ra lời.
Nhận thấy nỗi băn khoăn của Lam Sơ Hạ, Diệp Nhã Ngạn khẽ nói cho cậu biết, “Thiên Kiệt là như vậy, chỉ cần tiếp nhận một case liền tập trung xử lý cho xong hết, chưa làm xong hắn sẽ không an tâm. Em cứ yên tâm, chính hắn trong lòng sẽ biết chừng mực. Nếu hắn biết nghĩ như vậy thì không cần lo lắng quá.”
Thấy hai người lại bắt đầu thảo luận vụ án, chính mình không giúp được gì, nhưng lại luyến tiếc rời đi, Lam Sơ Hạ đành cầm sách giáo khoa, ngồi dựa vào cánh cửa ngoài phòng ngủ, một bên đọc sách một bên lắng nghe.
Phó Thiên Kiệt dùng chứng cứ hợp lý để phân tích chi tiết, một bên nói, Diệp Nhã Ngạn một bên ghi chép, ngẫu nhiên chen vào một câu. Mặc dù Phó Thiên Kiệt đang bị bệnh, nhưng phân tích lại rất rõ ràng, nhất nhất vạch ra những điểm đáng ngờ trong vụ án.
“Như vậy, xem ra để thắng vụ kiện này là không thành vấn đề.”
Phó Thiên Kiệt cười nói: “Đương nhiên. Bất quá mấu chốt hiện tại là phải tìm ra được tài khoản ngân hàng của đối phương, nếu không cho dù thắng kiện, nhưng không bù được tổn thất thì làm được gì nữa.”
“Pháp viện có thể dùng biện pháp cưỡng chế.”
“Bọn họ một mực khẳng định không có tiền, thì cưỡng chế có ích lợi gì.”
“Hiện tại cũng chỉ có ngồi chờ tin tức công ty trinh thám lấy về mà thôi.”
“Nhã Ngạn, anh trở về đi. Thứ hai tuần sau chúng ta sửa sang lại đơn kiện.”
“Cậu có thể đi làm chứ?”
“Có cái gì mà không thể.”
Diệp Nhã Ngạn bất đắc dĩ cười cười, bắt đầu dọn dẹp lại tư liệu trong tay.
Sau khi tiễn Diệp Nhã Ngạn về, Lam Sơ Hạ rót nước vội đưa tới cho Phó Thiên Kiệt uống, ở một bên thở dài: “Làm luật sư thật không dễ dàng.”
“Bất cứ nghề nào cũng có khó khăn trong đó. Đúng rồi, thí sinh, cậu tính thi ngành nào?”
“Tôi… … … vẫn chưa nghĩ ra.”
“Cẩn thận suy nghĩ.”
“Đã biết.”
Phó Thiên Kiệt nằm xuống nghỉ ngơi, chỉ trong chốc lát liền chìm vào giấc ngủ. Lam Sơ Hạ canh giữ ở bên giường, thấy hắn sắc mặt bình tĩnh, nghĩ đến công việc ngày thứ hai mà hắn nói vừa nãy, như vậy khoảng thời gian này hắn sẽ không làm việc nữa, cậu không khỏi yên tâm.
Nghe Lam Sơ Hạ nói muốn đi làm cơm chiều, Phó Thiên Kiệt hỏi: “Cậu sẽ không làm cháo hoa nữa đi.”
“Bác sĩ nói anh cần phải ăn đồ thanh đạm.”
“Có thể ăn món khác được không.”
Thấy người bệnh này tựa hồ như đang làm nũng, Lam Sơ Hạ cảm thấy buồn cười. Ở Phó gia, Phó Thiên Kiệt chính là con út, không biết hắn có hướng anh trai chị gái bày ra biểu tình như thế không. Cậu nghĩ một người nam nhân như Phó Thiên Kiệt hẳn là rất ít làm ra loại chuyện này.
Lam Sơ Hạ lấy tôm trong tủ lạnh ra, lột vỏ, nêm một chút muối, cậu tính nấu cháo hoa tôm và đậu xanh. Nghe thấy mùi thơm ngát từ bát cháo, Phó Thiên Kiệt ngón trỏ động mạnh.
“Ăn ngon không?”
Phó Thiên Kiệt gật đầu: “Không tồi, không nghĩ rằng cậu còn có thể nấu được như vầy.”
“Tôi chỉ làm theo khả năng thôi.”
“Cậu rất có khiếu.”
“Nghe chị Dao nói anh nấu ăn cũng rất ngon.”
Phó Thiên Kiệt ừ một tiếng: “Khó có được lúc bà chị già này nói một câu nghe được.”
“Chị lúc nào cũng khen ngợi anh hết.”
“Chờ tôi hết bệnh rồi sẽ nấu cho cậu ăn.”
Lam Sơ Hạ nghĩ ngợi rồi nói: “Hay là thôi đi, anh bận rộn như vậy.”
Động tác ăn cơm của Phó Thiên Kiệt ngừng một chút, ánh mắt xẹt qua một tia ảm đạm, sau đó nói: “Cũng phải.”
Buổi tối, Lam Sơ Hạ vẫn ngủ ở trên sàn nhà kế bên giường của Phó Thiên Kiệt, Phó Thiên Kiệt cảm thấy không được ổn, “Tiểu Hạ, quay về phòng ngủ của cậu đi.”
“Tôi không sao.”
“Như vậy không tốt.”
“Thật sự không sao mà.”
Phó Thiên Kiệt nghĩ nói: “Nếu không cậu lên đây ngủ chung với tôi cũng được.”
Lam Sơ Hạ sửng sốt: “Có thể chứ?”
“Giường lớn như vậy, đừng nói hai người, bốn người ngủ vẫn còn được. Nếu cậu không ngại thì cứ lên đi.”
Phó Thiên Kiệt xoay người nằm qua một bên, Lam Sơ Hạ cũng trèo lên nằm bên còn lại.
Sau khi tắt đèn, Phó Thiên Kiệt như thế nào cũng không ngủ được. Từ nhỏ hắn có bệnh khiết phích, chưa từng để cho bất luận kẻ nào chia sẻ cái giường. Bây giờ không biết vì cái gì lại có thể dễ dàng chấp nhận Lam Sơ Hạ. Nghe thấy phía sau có tiếng ma sát nhỏ, không biết là cậu đã ngủ hay chưa.
Lam Sơ Hạ lui ở một góc trên chiếc giường lớn, nhìn bóng dáng của Phó Thiên Kiệt trong đêm. Khoảng cách của hai người khá xa, tuyệt đối không có khả năng đụng chạm vào người đối phương. Lam Sơ Hạ trong lòng kêu thử hai tiếng ‘ca ca’, lại phát hiện mình không thể mở miệng được. Rõ ràng rất muốn gần gũi Phó Thiên Kiệt, vì cái gì? Trong lòng giống như pháo hoa, cứ chợt lóe lên!
Một đêm này, hai người đều không thể ngủ ngon.
Thời điểm bác sĩ đến, bệnh tình của Phó Thiên Kiệt đã chuyển biến tốt đẹp. Bác sĩ chỉ còn dặn dò hắn chú ý nghỉ ngơi.
“Dường như thật sự đã tốt hơn rất nhiều.” Lam Sơ Hạ sờ cái trán của Phó Thiên Kiệt.
“Tiếp qua một đêm nữa hẳn sẽ không sao. Ngày thứ hai đi làm không thành vấn đề.”
“Anh không cần vất vả quá.”
“Tôi sẽ biết chừng mực.”
“Anh mới không có.”
“A, còn biết tranh luận nữa.”
Lam Sơ Hạ đỏ mặt, xoay người chạy đi, Phó Thiên Kiệt ngồi ở bên giường cười không ngừng.
Tựa vào cánh cửa nhà bếp, Phó Thiên Kiệt oán giận nói: “Lại là cháo hoa.”
“Bác sĩ đã dặn rồi. Sau khi đi làm, nếu anh có ăn ở bên ngoài thì chú ý nên ăn những món nhẹ thôi.” Lam Sơ Hạ quay sang nhìn Phó Thiên Kiệt, cẩn thận nhắc nhở.
“Dài dòng.”
“Người bị bệnh là ai?”
“Cậu nếu không làm món khác, thì tôi sẽ đích thân làm vậy.”
“Vậy anh muốn ăn cái gì?”
“Quên đi, cậu làm cái gì tôi ăn cái nấy.”
Lam Sơ Hạ bật cười “Anh rãnh quá!”, Phó Thiên Kiệt liếc cậu một cái nhưng không trả lời.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Nhã Ngạn lại tới nữa, Phó Thiên Kiệt đuổi Lam Sơ Hạ đến trường, Lam Sơ Hạ đành về phòng soạn tập vở. Đeo túi xách trên vai, Lam Sơ Hạ trước khi mở cửa lại kiểm tra túi xách thêm lần nữa, cậu sợ mình bỏ quên vài cuốn sách giáo khoa trong phòng Phó Thiên Kiệt. Quả nhiên, cậu phát hiện mình để quên vài cuốn sách, cậu nhớ đã để nó trên cái tủ ngay đầu giường, vì vậy mà cậu nhanh chóng đi lên lầu.
Lấy sách xong, Lam Sơ Hạ một lần nữa đóng cửa phòng ra ngoài, lúc này, cậu nghe được cuộc nói chuyện từ phòng Phó Thiên Kiệt truyền đến, là giọng của Diệp Nhã Ngạn, “Thiên Kiệt, Tiểu Hạ thực quan tâm cậu a, tôi còn lo lắng cái khuôn mặt quỷ của cậu sẽ dọa đến em ấy, kết quả ngược lại, hai người ở chung rất tốt, quả nhiên là có duyên phận.”
Trong phòng, Phó Thiên Kiệt nghe được tiếng đóng cửa ở ngoài, hắn nghĩ Lam Sơ Hạ đã đi đến trường, vì thế nói thẳng, “Đừng nói đến duyên phận, tôi cùng em ấy sợ chỉ có nghiệt duyên.”
Nghe một câu như thế, Lam Sơ Hạ dừng bước. Phó Thiên Kiệt vì sao lại nói như vậy, Lam Sơ Hạ cảm thấy thực kỳ quái, nghĩ rằng bọn họ chắc đã tưởng cậu đến trường rồi, cho nên Lam Sơ Hạ nhẹ chân đi đến trước cửa phòng, dựa lưng vào tường ngồi chồm hổm xuống, tính ở sau lưng nghe lén suy nghĩ của Phó Thiên Kiệt về mình.
Diệp Nhã Ngạn đối với lời nói của Phó Thiên Kiệt có chút kỳ quái, “Cái gì? Tại sao lại nói như vậy, như thế nào lại là nghiệt duyên?”
“Đương nhiên là……” Phó Thiên Kiệt thở ra một hơi, trong giọng nói tràn đầy sự hối hận cùng mâu thuẫn không nên lời.
“Hai người vừa mới sinh hoạt cùng nhau a, những lời này của cậu thật kỳ quái. Tiểu Hạ vừa mới đến Phó gia không bao lâu, lấy tính tình của cậu, cùng em ấy ở chung tốt như vậy, chắc chắn là có duyên phận anh em, như thế nào……”
‘Anh em’, hai từ này làm đáy lòng Phó Thiên Kiệt nảy sinh một loại xúc động mạnh, hắn đột nhiên muốn nói ra hết, bệnh tình làm cho hắn có cảm giác yếu ớt vô lực. Mấy ngày nay hắn được Lam Sơ Hạ quan tâm chăm sóc, có lẽ, xem như nội tâm muốn tự thú, nhưng hắn lại không thể nói với Tiểu Hạ, đành hướng Diệp Nhã Ngạn bộc bạch cũng tốt, Nhã Ngạn là người mà hắn có thể tín nhiệm. Nếu tiếp tục nhịn xuống nữa Phó Thiên Kiệt sợ hắn sẽ không chịu đựng nổi.
“Chúng tôi không phải anh em.”
Nghe một câu này của Phó Thiên Kiệt, Lam Sơ Hạ giật mình, Phó Thiên Kiệt lần trước ở trước mặt mình tỏ vẻ muốn làm anh em, hiện tại Phó Thiên Kiệt lại nói không phải, điều này làm trong lòng Lam Sơ Hạ cảm thấy thực ủy khuất. Tại sao? Tại sao lại không phải anh em? Vậy hắn xem cậu là cái gì? Rõ ràng đã từng nói……
“Thiên Kiệt, đừng như vậy, thân thế Tiểu Hạ cậu cũng không phải là không biết, hiện tại em ấy bước chân vào Phó gia, chứng minh cùng Phó gia hữu duyên, cậu đã đối xử tốt với em ấy, còn Tiểu Hạ lại đáng yêu như vậy.”
“Đối xử tốt……” Phó Thiên Kiệt lập lại, sau đó cười khổ, “Nhã Ngạn, nếu tôi nói người tổn thương em ấy sâu nhất là tôi, anh có tin không?”
“Cái gì?” Diệp Nhã Ngạn không thể tin được vội hỏi, “Làm sao vậy? Cậu đã làm gì với Tiểu Hạ?”
Bên ngoài phòng, Lam Sơ Hạ ngây ngẩn cả người. Phó Thiên Kiệt đang nói cái gì?
Tổn thương…… là lần mình bị phỏng kia sao? Không, sẽ không, nếu là chuyện kia, hắn không cần thiết phải nói ‘tổn thương sâu nhất’.
Phó Thiên Kiệt tiếp tục nói, “Nhã Ngạn, anh còn nhớ kì nghỉ hè năm kia lúc tôi quay về Cao Hùng không?”
“Nhớ chứ. Cậu ở bên đó gọi điện thoại cho tôi, nói là chơi đến sắp điên rồi. Trước đó vì chuyện thi cử và áp lực công việc, cậu nói muốn phát tiết một chút. Tôi đã khuyên cậu đừng uống nhiều rượu, chạy xe cẩn thận, tôi vẫn còn nhớ.”
“Đây không phải lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Hạ, trước khi em ấy đến Phó gia tôi đã gặp rồi, chính là tại cái khách sạn nơi tôi ngủ lại. Tôi…… tôi cường bạo Tiểu Hạ……”
“Cái gì!” Diệp Nhã Ngạn hoảng sợ hô lên.
Bên ngoài, Lam Sơ Hạ sợ ngây người. Phó Thiên Kiệt vẫn còn nhớ, thậm chí hắn nhớ rất rõ cậu, hắn nhớ cả những chuyện xảy ra! Lam Sơ Hạ hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống sàn nhà, sợ hãi cùng bi thương nảy lên trong lòng, nước mắt lập tức liền rơi xuống.
Nguyên lai Phó Thiên Kiệt vẫn một mực diễn trò! Hắn vờ như không nhận ra mình, ở lần đầu tiên gặp nhau, chính mình cũng làm bộ không nhận ra hắn. Nghĩ đến chuyện này, Lam Sơ Hạ có cảm giác bị lừa gạt.
Giọng nói của Phó Thiên Kiệt truyền đến, “Tôi thật sự rất hối hận……”
“Tại sao, tại sao lại có thể như vậy? Thiên Kiệt, tôi không tin cậu lại làm ra loại chuyện như vậy! Lúc đó Tiểu Hạ còn nhỏ, hiện tại vẫn chưa trưởng thành, cậu như thế nào có thể…… cường bạo…… trời ạ, Thiên Kiệt cậu……”
“Ngay cả chính tôi cũng không tin nổi.”
“Sao lại thế này?” Diệp Nhã Ngạn hỏi.
Sau khi thở dài, Phó Thiên Kiệt ân hận kể ra ngọn nguồn câu chuyện, “Khi đó nghỉ hè sắp hết, A Li, bạn của tôi, anh cũng có quen, hắn nói muốn tặng cho tôi một món quà, là loại quà gì chắc anh cũng hiểu, nhưng vì tôi cần phát tiết hết những áp lực đọng lại trong người đã lâu, vì thế tôi tiếp nhận……”
Ngoài phòng, Lam Sơ Hạ lẳng lặng lắng nghe. Phó Thiên Kiệt nói tiếp, “Ở khách sạn, tôi nhìn thấy một nam hài, em ấy phi thường đáng yêu, chính là loại hình mà tôi thích nhất, tôi cứ nghĩ rằng em ấy là MB, thật sự, lúc đó tôi hoàn toàn không suy nghĩ được. Tôi ôm em ấy, em ấy giãy dụa, tôi cứ nghĩ là do em ấy đang diễn trò, nếu như lúc đó tôi tỉnh táo, có thể nghe thấy em ấy đang khóc vì cái gì, có lẽ……”
Nói xong, Phó Thiên Kiệt thở dài một tiếng, phát ra tiếng cười khẽ, “Sau đó tôi suy nghĩ, có thể ngay từ lúc thấy em ấy, tôi đã không thể khống chế được ý muốn giữ lấy em ấy, cho nên trong tiềm thức, căn bản không có nguyện ý buông em ấy ra. Ngày hôm sau, tôi đến bệnh viện, nhìn thấy em ấy bị thương, còn A Li lại nói do khách sạn đưa nhầm chìa khóa, nam hài kia không phải MB, em ấy trở thành vật hi sinh bị tôi cường bạo dưới thân…… tôi đưa ra bồi thường, em ấy cũng không yêu cầu bất cứ cái gì, mà kì nghỉ của tôi cũng đã hết. Tôi nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại em ấy nữa, kết quả…… chuyện sau đó anh cũng biết, Tiểu Hạ, em ấy lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi, nhưng lại trở thành em trai của tôi……”
“Cậu cũng không phải cố ý muốn đả thương……” Sau một lát im lặng, Diệp Nhã Ngạn lên tiếng, hắn không biết phải an ủi Phó Thiên Kiệt như thế nào, hai người họ thật quá khó khăn để nhìn mặt nhau.
“Tôi thề tôi thật sự không muốn……”
“Vậy vì cái gì lúc em ấy phản kháng……” Diệp Nhã Ngạn lại hỏi.
“Khụ, Nhã Ngạn, thời điểm đó tôi cứ cho rằng em ấy là MB, tôi nghĩ, nếu dừng lại thì nam hài đáng yêu này sẽ cùng nhóm bạn ở sau lưng cười nhạo năng lực của tôi, kia cũng quá…… vì thế tôi……” Phó Thiên Kiệt cực kỳ quẫn bách, không biết nói như thế nào mới tốt, Diệp Nhã Ngạn hiểu được ý tứ của hắn, biểu tình cũng trở nên xấu hổ, hai người trầm mặc một hồi.
“Nhìn xem, tôi đã làm cái gì với Tiểu Hạ……” Phó Thiên Kiệt hối hận thở dài, “Em ấy không nhớ tôi, cho nên tôi nghĩ tất cả đều là chuyện quá khứ, kết quả chính mình mang cảm giác tội lỗi ngày càng nặng, tôi lại không muốn gợi lên nỗi đau của Tiểu Hạ, nhưng là tôi cũng không biết tôi còn có thể ngụy trang ở trước mặt em ấy bao lâu……”
“Thiên Kiệt, đó là một hiểu lầm……” Diệp Nhã Ngạn nhẹ giọng an ủi.
“Không, là sai lầm, sai lầm lớn nhất của tôi……”
Lại trầm mặc một hồi, giọng nói Phó Thiên Kiệt vang lên lần nữa, hắn cùng Diệp Nhã Ngạn lại bắt đầu thảo luận vụ kiện, bọn họ không còn nói gì khác.
Bên ngoài, trong mắt Lam Sơ Hạ chứa đầy lệ, kinh ngạc nghe hết lời nói của Phó Thiên Kiệt, trong lòng vừa đau, vừa oán, vừa phẫn uất cùng sự bất đắc dĩ không nói nên lời, nhưng xen lẫn cảm xúc hỗn loạn đó lại ẩn ẩn một niềm vui sướng. Nguyên lai sự tình là như vậy, Phó Thiên Kiệt không phải cố ý đả thương mình? Hắn lúc nào cũng hối hận. Lam Sơ Hạ nhớ lại lúc ở phòng bệnh nghe được cuộc trò chuyện của hắn, mơ hồ thoáng qua vài câu chính xác có “từ nơi này tìm MB” “tôi không biết”…
Sau khi biết hết thảy mọi việc, vết thương cũ trong lòng lại bị xốc lên, nhưng lúc này đây, cảm giác đau đớn lại giảm bớt, sinh ra một loại vui sướng khác, nội tâm giống như ly thủy tinh bị đập vỡ, Lam Sơ Hạ lặng lẽ đeo túi xách, ly khai.
Ở trường, Lam Sơ Hạ cả ngày trời ngồi ngẩn ngơ, không thể tập trung nghe giảng được, trong đầu cậu cứ nhớ tới lời nói của Phó Thiên Kiệt, còn quan sát những hành vi từ đó tới nay của hắn, cậu lại càng thấy rõ chân tướng. Nguyên lai là cậu hiểu lầm hắn. Tuy rằng hiện tại vẫn không có cách nào tiêu tan, nhưng Lam Sơ Hạ cảm thấy mình cần một lần nữa xem lại con người Phó Thiên Kiệt.
Sau khi tan học về đến nhà, Lam Sơ Hạ đứng trước giường Phó Thiên Kiệt, cậu đột nhiên phát hiện mình không còn sợ hãi khi đối mặt với hắn nữa, cậu còn có thể nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đen láy kia. Rõ ràng vẫn khuôn mặt đó, nhưng bây giờ trong mắt cậu đã trở nên ôn nhu rất nhiều, giống như thay đổi thành một người khác.
Phó Thiên Kiệt cảm thấy có chút kỳ quái, hắn hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có phải vì mấy ngày nay tôi không cạo râu nên hình tượng bây giờ nhìn rất già nua nghèo túng?”
Lam Sơ Hạ lắc đầu, “Không phải.”
“Vậy vì sao cậu lại nhìn tôi?” Bị đôi mắt trong veo của Lam Sơ Hạ nhìn chăm chú, tim Phó Thiên Kiệt bỗng dưng đập nhanh hơn bình thường.
“Không có gì.” Lam Sơ Hạ trả lời một câu như vậy, sau đó nhẹ nhàng đi ra, chuẩn bị bữa tối cho hai người.
Lúc tối, Lam Sơ Hạ vẫn ngủ ở một bên trên chiếc giường lớn của Phó Thiên Kiệt. Gần sáng, Lam Sơ Hạ tỉnh, vểnh tai nghe ngóng, thấy Phó Thiên Kiệt hít thở đều đặn. Vẫn có chút lo lắng, Lam Sơ Hạ lặng lẽ ngồi dậy, chậm rãi tới gần Phó Thiên Kiệt, nhẹ nhàng lấy tay phủ lên trên trán của hắn, nhiệt độ đã trở lại bình thường. Chỉ cần hết sốt, bệnh sẽ rất nhanh khỏi, trong lòng Lam Sơ Hạ thật cao hứng.
Ánh nắng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào phòng, làm cho Lam Sơ Hạ thấy rõ được khuôn mặt đang ngủ say của Phó Thiên Kiệt, mấy ngày nay hắn không có cạo râu, trên cằm lính phính vài cọng râu ngắn nhô lên, hình thành một mảng xanh đen. Lam Sơ Hạ không khỏi sờ lại cằm mình, cái loại này trông mắt Phó Thiên Kiệt chắc chỉ tính là lông tơ thôi. Lam Sơ Hạ nhịn không được nhẹ nhàng sờ cằm hắn, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ngưa ngứa làm cho cậu muốn cười.
Khi ngủ nhìn Phó Thiên Kiệt không còn lạnh lùng nữa, hơi thở trầm tĩnh mang theo một chút nét trẻ con. Chạm đến khuôn mặt tuấn tú kia, nghĩ đến bộ dáng suy yếu nhưng ương ngạnh của hắn, trong lòng Lam Sơ Hạ đột nhiên xúc động, chầm chậm tới gần nhẹ nhàng vén tóc hai bên thái dương, cảm giác thật mềm mại, tuyệt không giống với cá tính kiên cường của hắn. Lúc này Lam Sơ Hạ thật sự rất muốn ôm Phó Thiên Kiệt một cái, qua một hồi lâu mới rút tay lại, một lần nữa nằm xuống giường.
Nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ, đáy lòng Lam Sơ Hạ đột nhiên bừng tỉnh, cậu hiểu được bản thân vì cái gì không thể gọi hắn một tiếng ‘ca ca’. Lúc ban đầu là bởi vì khúc mắc, lúc sau lại bắt đầu thích hắn…
Phát hiện tâm ý của mình, Lam Sơ Hạ cảm thấy hoảng hốt, quá khứ kia vẫn chưa lúc nào quên được, thế nhưng hiện tại cậu đã biết Phó Thiên Kiệt không phải người xấu. Từ khi gặp nhau đã giả như hai kẻ xa lạ không quen biết, cùng hắn sống chung trong ngôi nhà này, lặng lẽ nhận được sự quan tâm chăm sóc của hắn, từng chút một từng chút một trở nên thân tình, hữu tình, sau đó là tình yêu.
Thật sự là tình yêu sao? Lam Sơ Hạ muốn thừa nhận, lại không dám. Cậu đã trở thành ‘em trai’ của Phó Thiên Kiệt, như thế nào có thể yêu hắn? Không thể nào a.
Thuở nhỏ bị thiếu tình thương, cho nên Lam Sơ Hạ lúc nào cũng hy vọng có một người đàn ông thành thục ở bên cạnh chiếu cố cậu, chỉ dẫn cậu. Phó Thiên Kiệt đúng là người như vậy. Hắn lúc nào cũng để ý tới cậu dù là những chuyện nhỏ nhất; biết cậu đang cần thứ gì, nhưng không có nghĩa là thứ nào cậu muốn hắn cũng đáp ứng; hắn dạy cậu rất nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ khinh thường cậu ngu ngốc; hắn sẽ chỉ ra những sai lầm mà cậu mắc phải, nhưng chưa bao giờ làm cho cậu xấu hổ vì điều đó.
Lam Sơ Hạ thật sự không biết bây giờ mình nên làm cái gì mới tốt. Suy nghĩ miên man, trằn trọc, rồi ngủ lúc nào không hay. Khi cậu tỉnh dậy đã không còn thấy Phó Thiên Kiệt nữa, Lam Sơ Hạ hoảng sợ, chân trần nhảy xuống đất, khoác vội cái áo rồi chạy ra ngoài, đến cửa thì nhìn thấy Phó Thiên Kiệt từ nhà bếp đi ra, “Tiểu Hạ, đã tỉnh.”
Nhớ đến bộ dáng lôi thôi của mình, Lam Sơ Hạ lại quay đầu về phòng ngủ mà chạy, Phó Thiên Kiệt ở sau lưng cười to, “Tiểu Hạ, cậu đang làm gì thế? Diễn tập cứu người sao?”
Thời điểm ăn sáng, nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của Lam Sơ Hạ, Phó Thiên Kiệt ôn nhu nói: “Tiểu Hạ, mấy ngày nay đã khiến cậu vất vả rồi, cám ơn cậu.”
“Không… … không có gì.”
“Tôi đã khỏe rồi, cậu cứ yên tâm đi.”
Lam Sơ Hạ tan học liền trở về nhà, phát hiện Phó Thiên Kiệt cũng đã về, hắn vừa nhìn thấy cậu đã nói: “Tiểu Hạ, tôi có mua đồ ăn cho cậu.”
Nhìn thấy trên bàn ăn bày ra đĩa cơm gà thơm phức, Lam Sơ Hạ hoan hô một tiếng, “Anh như thế nào biết tôi thích ăn món này?”
“Tôi không biết. Mấy ngày nay cậu vẫn nấu cháo cho tôi, cho nên lúc nghỉ trưa, nghe đồng nghiệp nói nhà hàng nấu ăn rất ngon nên mua một phần đem về cho cậu.”
Lam Sơ Hạ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Phó Thiên Kiệt, “Anh đừng nói giữa trưa anh cũng ăn cái này đi.”
Phó Thiên Kiệt vội giơ tay lên nói: “Không có, tôi ăn cháo cá.”
Ăn hai muỗng, Lam Sơ Hạ lại ngẩng lên, “Anh thật sự đã khỏe chưa?”
Phó Thiên Kiệt cười cười: “Hạ sốt, về phần khỏi hẳn thì chờ qua một đoạn thời gian nữa. Tôi sẽ chú ý, không để bản thân mệt nhọc nữa.”
“Nhớ kỹ những lời anh đã nói đó.”
“Cậu thí sinh này, cậu như thế nào có thể nói với trưởng bối như vậy.”
Lam Sơ Hạ cười nói: “Anh làm sao mà là trưởng bối.” Phó Thiên Kiệt tuổi còn trẻ như vậy, cùng hình tượng trưởng bối râu bạc tóc bạc trong cảm nhận của Lam Sơ Hạ khác nhau khá xa.
Phó Thiên Kiệt vẻ mặt ngưng trọng, một tay khoanh lại một tay sờ cằm, đôi mắt đen láy nhìn Lam Sơ Hạ, “Tới bây giờ cậu vẫn không thể chấp nhận tôi sao?”
Lam Sơ Hạ giật mình.
“Tiểu Hạ, cậu vẫn không thể xem tôi như anh trai sao?”
Biểu tình Lam Sơ Hạ cứng đờ, nửa ngày cũng không mở miệng nói gì.
Phó Thiên Kiệt nhẹ nhàng nói một hơi: “Cậu đã lớn như vậy, gặp chuyện này không thích ứng được cũng là lẽ thường. Nếu không thể coi tôi là anh trai, vậy chúng ta làm bạn bè cũng được. Tôi lớn hơn cậu chỉ có vài tuổi, kết thêm một người bạn cũng tốt.”
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng của Lam Sơ Hạ giật giật, nhưng không có âm thanh gì phát ra, Phó Thiên Kiệt đành gật đầu, đứng dậy ly khai.
Lam Sơ Hạ ngồi ở bàn ăn, miệng nhai cơm đã không còn vị gì nữa. Đêm qua cậu mới hiểu rõ được tình cảm của mình với Phó Thiên Kiệt, hôm nay chợt nghe hắn nói muốn làm bạn bè. Như thế nào có thể? Bạn bè có thể yêu nhau không? Cảm thấy nếu gật đầu, cậu chắc chắn sẽ mất đi Phó Thiên Kiệt, Lam Sơ Hạ không muốn. Biết hắn sẽ không bao giờ thương mình, nhưng mình thì không muốn mất đi hắn.
Suy sụp ngồi ở bàn làm việc, Phó Thiên Kiệt cảm thấy cả người vô lực, đầu không thể ngẩng dậy nổi. Buổi sáng hôm nay nhìn thấy bộ dạng mới rời giường của Lam Sơ Hạ, cổ áo ngủ lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, trái tim của hắn ngay lúc ấy lại không thể khống chế được đập nhanh. Tiểu Hạ không biết cậu ngủ ở bên người hắn đối với hắn mà nói là một cuộc tra tấn lớn cỡ nào, nếu không vì bệnh tình thất điên bát đảo, ai biết hắn sẽ làm ra cái chuyện gì.
Cho dù Lam Sơ Hạ không biết, nhưng khi đối mặt, Phó Thiên Kiệt vẫn cảm thấy áy náy. Trái lo phải nghĩ, Phó Thiên Kiệt quyết định lui từng bước, nếu Lam Sơ Hạ không thể coi hắn là anh trai, thì bạn bè cũng có thể. Nếu nghe được chính miệng cậu nói ra, Phó Thiên Kiệt xem như dập tắt hy vọng. Kết quả Lam Sơ Hạ một lời cũng chẳng nói, vì cái gì? Phó Thiên Kiệt cảm thấy thực thống khổ.
Sau khi trải qua một bữa tối đầy xấu hổ, Lam Sơ Hạ và Phó Thiên Kiệt đều có ý lảng tránh đối phương. Phó Thiên Kiệt làm việc bận rộn, thường không trở về nhà; Lam Sơ Hạ thì suốt ngày đem mình nhốt trong phòng.
Nghĩ rằng chỉ cần không thấy mặt, tâm sẽ bình tĩnh hơn một chút, nhưng là mỗi khi Phó Thiên Kiệt ngửi thấy mùi hương quýt thoang thoảng, trái tim liền đập loạn. Hắn rất nhớ đôi mắt đen láy trong veo kia, nhớ khi hắn bị bênh, Lam Sơ Hạ ngồi dưới sàn nhà chỉ lộ cái đầu, cằm nhỏ tựa lên giường, hắn cười nói cậu là ‘địa thử’ (chuột đồng), khi đó Lam Sơ Hạ tươi cười rất đáng yêu. Có phải từ nay về sau hắn không còn có thể nhìn thấy nụ cười đó hay không?
Kỳ thi kết thúc, mà vụ kiện về tài chính mà Phó Thiên Kiệt tiếp nhận đã kết án. Bên phía Phó Thiên Kiệt lại giành phần thắng, hơn nữa bên cảnh sát phối hợp với công ty thám tử thành công điều tra ra được tài khoản ngân hàng của bọn người lừa đảo, những tổn thất của tập đoàn Cao thị được trả về, còn được một khoản bồi thường kếch xù.
Khi nghe đồng nghiệp khen ngợi “một vụ án khó như vậy mà Thiên Kiệt vẫn thắng”, Phó Thiên Kiệt chỉ biết ảm đạm cười.
Năm học kết thúc, hai người ở Đài Bắc chuẩn bị về thăm nhà. Đây là lần đầu tiên bọn họ trở về cùng nhau.
Thời điểm chuẩn bị hành lý, tâm tình Lam Sơ Hạ thực mâu thuẫn. Mùa hè năm ngoái chính mình còn tính rằng, qua học kỳ này, nhất định sẽ cùng Phó Thiên Kiệt thay đổi mối quan hệ. Hiện tại tuy rằng đã thay đổi, nhưng sự thay đổi này lại càng đẩy cậu vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Trước khi về mấy ngày, Phó Thiên Kiệt dẫn Lam Sơ Hạ ra ngoài mua sắm. Đi đến cửa hàng tây trang, Lam Sơ Hạ có chút kinh ngạc.
“Sau khi trở về khó tránh khỏi phải đi xã giao, cậu sẽ cần dùng đến.”
“Xã giao?”
Phó Thiên Kiệt giải thích, “Tuy rằng tập đoàn Phó thị bây giờ do chị ba quản lý, nhưng tiệc tân niên mọi năm vẫn phải tham dự. Cậu là đứa nhỏ của Phó gia, đương nhiên bắt buộc phải có mặt.”
Mua mấy bộ tây trang thích hợp, Phó Thiên Kiệt lại giúp Lam Sơ Hạ mua nơ đi cùng với áo sơmi. Nhìn thấy hắn mua không phải caravat, Lam Sơ Hạ muốn hỏi nhưng lại không dám.
Về đến nhà, Phó Thiên Kiệt lấy một cái hộp tinh xảo giao cho Lam Sơ Hạ, “Lúc đến trường thì cứ đeo đồng hồ của cậu, còn khi tham gia yến tiệc thì hãy đeo cái này.”
Mở cái hộp màu đen ra, Lam Sơ Hạ phát hiện bên trong là một cái đồng hồ màu bạc kiểu dành cho nam giới, cậu nhỏ giọng đọc dòng chữ được khắc tỉ mỉ trên nắp hộp, “Vacheron Constantin.”
*Vacheron Constantin [cũng rẻ à, tính ra VNĐ khoảng bốn trăm mấy chục triệu]
Phó Thiên Kiệt đứng bên cạnh nói: “Đồng hồ này rất thích hợp với cậu.”
“Cám ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Nhận ra quan hệ của bọn họ bây giờ lạnh nhạt như băng, Lam Sơ Hạ cảm thấy mất mác. Trong lòng có một loại ủy khuất không nói nên lời, ở ngoài mặt thì làm bộ như rất bình tĩnh.
◆◇◆◇◆
Nhìn thấy Phó Thiên Kiệt và Lam Sơ Hạ cùng nhau trở về, Phó gia cao thấp đều rất cao hứng. Mẹ Phó cực kỳ vui vẻ, ôm Lam Sơ Hạ không chịu buông tay, hỏi han đủ thứ chuyện.
Phó Thiên Dao thừa dịp bà đích thân xuống nhà bếp chỉ huy mọi người nấu ăn, đem Lam Sơ Hạ kéo sang một bên, “Tiểu Hạ, chị có mua đôi giầy mới cho em, em lên phòng thay quần áo đẹp rồi mang vào thử cho chị xem.”
“Giầy?” Lam Sơ Hạ khó hiểu.
“Thiên Kiệt nói cho chị biết size của em, chị giúp em chọn lựa. Ngày mốt có một buổi tiệc, cả nhà phải cùng nhau đi. Em thay trước cho chị xem nào.”
Nguyên lai Phó Thiên Kiệt đã gợi ý cho chị Dao mua giày da cho mình, mới đầu Lam Sơ Hạ còn đang suy nghĩ làm sao mặc bộ tây trang đắt tiền này với đôi giầy cũ của mình thì đã có người nghĩ đến việc này sớm hơn cậu.
Lam Sơ Hạ mặc tây trang cực kỳ anh tuấn, khí chất trầm ổn, từ học sinh trở thành người lớn, Phó Thiên Dao đứng một bên hoảng hốt la lên: “Ba, mẹ, mau tới đây nhìn xem, Tiểu Hạ thiệt đẹp trai nha!”
Ba Phó gật đầu: “Đúng, Tiểu Hạ thật sự đã trưởng thành rồi.”
“Vì sao lại không đeo caravat?” Mẹ Phó phát hiện Lam Sơ Hạ cài nơ, liền hỏi.
“Quần áo là do Thiên Kiệt chọn, mà Thiên Kiệt quả thực rất có khiếu thẩm mĩ, Tiểu Hạ chính như vậy mới đẹp. Giống như hoàng tử nha, thật đáng yêu, đến, để chị ôm một cái.” Phó Thiên Dao bắt đầu dụ dỗ, Lam Sơ Hạ đỏ mặt vội vàng trốn tránh.
“Tiểu Hạ thật là sát thủ của chị em gái a.”
Nghe lời Phó Thiên Dao vừa nói, Phó Thiên Kiệt đứng ngoài cửa không khỏi nhớ đến lời bình luận về Lam Sơ Hạ của đồng nghiệp. Thật tình, cậu phi thường đáng yêu. Lặng lẽ ngắm nhìn, Phó Thiên Kiệt liền quay về phòng của mình.
Thấy đồng hồ đeo tay của Lam Sơ Hạ, Phó Thiên Dao cười nói: “Thiên Kiệt mua cho em? Nhìn rất xứng.”
“Dạ.”
“Nó đúng là ghê gớm, xuất tiền không ngượng tay.”
“Đồng hồ này rất quý sao?” Lam Sơ Hạ vội vàng hỏi.
Phó Thiên Dao nói rõ từng chữ một, “Không – nói – cho – em – biết.”
Hết chương 7
Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Thiên Kiệt tỉnh dậy nhìn thấy Lam Sơ Hạ đã tỉnh rồi, lúc này đang ghé vào bên giường, kê cằm lên tấm nệm hắn đang nằm.
“Cậu có biết cậu giống như cái gì không? Tựa như trò chơi 『đánh địa thử 』 ấy, từ trong cái lỗ thò đầu ra.” Nhìn thấy đôi mắt đen trong veo của Lam Sơ Hạ, Phó Thiên Kiệt nhịn không được nói.
* Trò chơi ‘đánh địa thử’ (đánh chuột đồng) : là trò chơi dùng gậy đánh những con thú đưa đầu lên từ trong lỗ để tính điểm.
Nâng tay sờ lên trán của Phó Thiên Kiệt, vẫn còn nóng, Lam Sơ Hạ lộ ra thần sắc lo lắng: “Tại sao vẫn chưa hạ sốt, không phải nói tiêm thuốc xong sẽ khỏe sao?”
“Không nhanh như vậy đâu.”
Đỡ Phó Thiên Kiệt vào phòng tắm để rửa mặt chải đầu, Lam Sơ Hạ đi nấu bữa sáng, nghe thấy Phó Thiên Kiệt một bên rửa mặt một bên càm ràm đói bụng, cậu ở nhà bếp cười trộm không ngừng.
Lam Sơ Hạ chiên trứng ốp la với bánh mì sandwich, hâm nóng sữa. Lúc đang ăn, Phó Thiên Kiệt lại nói: “Cậu đến trường đi.”
“Hôm nay là cuối tuần.”
Phó Thiên Kiệt ‘vậy à’ một tiếng, lộ ra vẻ mặt sầu não.
Bác sĩ lại đến, tiêm cho Phó Thiên Kiệt một mũi nữa, khi tiễn bác sĩ đến cửa, Lam Sơ Hạ lo lắng hỏi han: “Bác sĩ, tại sao cơn sốt của hắn vẫn không hết?”
Bác sĩ giải thích rằng chủ yếu là do hắn lúc trước làm việc mệt mỏi, cần thời gian để hồi phục, dặn dò Lam Sơ Hạ đúng giờ cho người bệnh uống thuốc, giúp hắn thay túi chườm đá, chú ý quan sát tình huống thân thể của hắn, nếu có dị trạng thì phải nhanh chóng liên hệ ngay lập tức. Sau đó, Diệp Nhã Ngạn cũng đến đây, tiếp tục cùng Phó Thiên Kiệt xử lý công việc. Nhìn thấy Phó Thiên Kiệt bệnh thành cái dạng như vậy rồi còn muốn làm việc, Lam Sơ Hạ muốn khuyên can hắn, nhưng vẫn không nói ra lời.
Nhận thấy nỗi băn khoăn của Lam Sơ Hạ, Diệp Nhã Ngạn khẽ nói cho cậu biết, “Thiên Kiệt là như vậy, chỉ cần tiếp nhận một case liền tập trung xử lý cho xong hết, chưa làm xong hắn sẽ không an tâm. Em cứ yên tâm, chính hắn trong lòng sẽ biết chừng mực. Nếu hắn biết nghĩ như vậy thì không cần lo lắng quá.”
Thấy hai người lại bắt đầu thảo luận vụ án, chính mình không giúp được gì, nhưng lại luyến tiếc rời đi, Lam Sơ Hạ đành cầm sách giáo khoa, ngồi dựa vào cánh cửa ngoài phòng ngủ, một bên đọc sách một bên lắng nghe.
Phó Thiên Kiệt dùng chứng cứ hợp lý để phân tích chi tiết, một bên nói, Diệp Nhã Ngạn một bên ghi chép, ngẫu nhiên chen vào một câu. Mặc dù Phó Thiên Kiệt đang bị bệnh, nhưng phân tích lại rất rõ ràng, nhất nhất vạch ra những điểm đáng ngờ trong vụ án.
“Như vậy, xem ra để thắng vụ kiện này là không thành vấn đề.”
Phó Thiên Kiệt cười nói: “Đương nhiên. Bất quá mấu chốt hiện tại là phải tìm ra được tài khoản ngân hàng của đối phương, nếu không cho dù thắng kiện, nhưng không bù được tổn thất thì làm được gì nữa.”
“Pháp viện có thể dùng biện pháp cưỡng chế.”
“Bọn họ một mực khẳng định không có tiền, thì cưỡng chế có ích lợi gì.”
“Hiện tại cũng chỉ có ngồi chờ tin tức công ty trinh thám lấy về mà thôi.”
“Nhã Ngạn, anh trở về đi. Thứ hai tuần sau chúng ta sửa sang lại đơn kiện.”
“Cậu có thể đi làm chứ?”
“Có cái gì mà không thể.”
Diệp Nhã Ngạn bất đắc dĩ cười cười, bắt đầu dọn dẹp lại tư liệu trong tay.
Sau khi tiễn Diệp Nhã Ngạn về, Lam Sơ Hạ rót nước vội đưa tới cho Phó Thiên Kiệt uống, ở một bên thở dài: “Làm luật sư thật không dễ dàng.”
“Bất cứ nghề nào cũng có khó khăn trong đó. Đúng rồi, thí sinh, cậu tính thi ngành nào?”
“Tôi… … … vẫn chưa nghĩ ra.”
“Cẩn thận suy nghĩ.”
“Đã biết.”
Phó Thiên Kiệt nằm xuống nghỉ ngơi, chỉ trong chốc lát liền chìm vào giấc ngủ. Lam Sơ Hạ canh giữ ở bên giường, thấy hắn sắc mặt bình tĩnh, nghĩ đến công việc ngày thứ hai mà hắn nói vừa nãy, như vậy khoảng thời gian này hắn sẽ không làm việc nữa, cậu không khỏi yên tâm.
Nghe Lam Sơ Hạ nói muốn đi làm cơm chiều, Phó Thiên Kiệt hỏi: “Cậu sẽ không làm cháo hoa nữa đi.”
“Bác sĩ nói anh cần phải ăn đồ thanh đạm.”
“Có thể ăn món khác được không.”
Thấy người bệnh này tựa hồ như đang làm nũng, Lam Sơ Hạ cảm thấy buồn cười. Ở Phó gia, Phó Thiên Kiệt chính là con út, không biết hắn có hướng anh trai chị gái bày ra biểu tình như thế không. Cậu nghĩ một người nam nhân như Phó Thiên Kiệt hẳn là rất ít làm ra loại chuyện này.
Lam Sơ Hạ lấy tôm trong tủ lạnh ra, lột vỏ, nêm một chút muối, cậu tính nấu cháo hoa tôm và đậu xanh. Nghe thấy mùi thơm ngát từ bát cháo, Phó Thiên Kiệt ngón trỏ động mạnh.
“Ăn ngon không?”
Phó Thiên Kiệt gật đầu: “Không tồi, không nghĩ rằng cậu còn có thể nấu được như vầy.”
“Tôi chỉ làm theo khả năng thôi.”
“Cậu rất có khiếu.”
“Nghe chị Dao nói anh nấu ăn cũng rất ngon.”
Phó Thiên Kiệt ừ một tiếng: “Khó có được lúc bà chị già này nói một câu nghe được.”
“Chị lúc nào cũng khen ngợi anh hết.”
“Chờ tôi hết bệnh rồi sẽ nấu cho cậu ăn.”
Lam Sơ Hạ nghĩ ngợi rồi nói: “Hay là thôi đi, anh bận rộn như vậy.”
Động tác ăn cơm của Phó Thiên Kiệt ngừng một chút, ánh mắt xẹt qua một tia ảm đạm, sau đó nói: “Cũng phải.”
Buổi tối, Lam Sơ Hạ vẫn ngủ ở trên sàn nhà kế bên giường của Phó Thiên Kiệt, Phó Thiên Kiệt cảm thấy không được ổn, “Tiểu Hạ, quay về phòng ngủ của cậu đi.”
“Tôi không sao.”
“Như vậy không tốt.”
“Thật sự không sao mà.”
Phó Thiên Kiệt nghĩ nói: “Nếu không cậu lên đây ngủ chung với tôi cũng được.”
Lam Sơ Hạ sửng sốt: “Có thể chứ?”
“Giường lớn như vậy, đừng nói hai người, bốn người ngủ vẫn còn được. Nếu cậu không ngại thì cứ lên đi.”
Phó Thiên Kiệt xoay người nằm qua một bên, Lam Sơ Hạ cũng trèo lên nằm bên còn lại.
Sau khi tắt đèn, Phó Thiên Kiệt như thế nào cũng không ngủ được. Từ nhỏ hắn có bệnh khiết phích, chưa từng để cho bất luận kẻ nào chia sẻ cái giường. Bây giờ không biết vì cái gì lại có thể dễ dàng chấp nhận Lam Sơ Hạ. Nghe thấy phía sau có tiếng ma sát nhỏ, không biết là cậu đã ngủ hay chưa.
Lam Sơ Hạ lui ở một góc trên chiếc giường lớn, nhìn bóng dáng của Phó Thiên Kiệt trong đêm. Khoảng cách của hai người khá xa, tuyệt đối không có khả năng đụng chạm vào người đối phương. Lam Sơ Hạ trong lòng kêu thử hai tiếng ‘ca ca’, lại phát hiện mình không thể mở miệng được. Rõ ràng rất muốn gần gũi Phó Thiên Kiệt, vì cái gì? Trong lòng giống như pháo hoa, cứ chợt lóe lên!
Một đêm này, hai người đều không thể ngủ ngon.
Thời điểm bác sĩ đến, bệnh tình của Phó Thiên Kiệt đã chuyển biến tốt đẹp. Bác sĩ chỉ còn dặn dò hắn chú ý nghỉ ngơi.
“Dường như thật sự đã tốt hơn rất nhiều.” Lam Sơ Hạ sờ cái trán của Phó Thiên Kiệt.
“Tiếp qua một đêm nữa hẳn sẽ không sao. Ngày thứ hai đi làm không thành vấn đề.”
“Anh không cần vất vả quá.”
“Tôi sẽ biết chừng mực.”
“Anh mới không có.”
“A, còn biết tranh luận nữa.”
Lam Sơ Hạ đỏ mặt, xoay người chạy đi, Phó Thiên Kiệt ngồi ở bên giường cười không ngừng.
Tựa vào cánh cửa nhà bếp, Phó Thiên Kiệt oán giận nói: “Lại là cháo hoa.”
“Bác sĩ đã dặn rồi. Sau khi đi làm, nếu anh có ăn ở bên ngoài thì chú ý nên ăn những món nhẹ thôi.” Lam Sơ Hạ quay sang nhìn Phó Thiên Kiệt, cẩn thận nhắc nhở.
“Dài dòng.”
“Người bị bệnh là ai?”
“Cậu nếu không làm món khác, thì tôi sẽ đích thân làm vậy.”
“Vậy anh muốn ăn cái gì?”
“Quên đi, cậu làm cái gì tôi ăn cái nấy.”
Lam Sơ Hạ bật cười “Anh rãnh quá!”, Phó Thiên Kiệt liếc cậu một cái nhưng không trả lời.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Nhã Ngạn lại tới nữa, Phó Thiên Kiệt đuổi Lam Sơ Hạ đến trường, Lam Sơ Hạ đành về phòng soạn tập vở. Đeo túi xách trên vai, Lam Sơ Hạ trước khi mở cửa lại kiểm tra túi xách thêm lần nữa, cậu sợ mình bỏ quên vài cuốn sách giáo khoa trong phòng Phó Thiên Kiệt. Quả nhiên, cậu phát hiện mình để quên vài cuốn sách, cậu nhớ đã để nó trên cái tủ ngay đầu giường, vì vậy mà cậu nhanh chóng đi lên lầu.
Lấy sách xong, Lam Sơ Hạ một lần nữa đóng cửa phòng ra ngoài, lúc này, cậu nghe được cuộc nói chuyện từ phòng Phó Thiên Kiệt truyền đến, là giọng của Diệp Nhã Ngạn, “Thiên Kiệt, Tiểu Hạ thực quan tâm cậu a, tôi còn lo lắng cái khuôn mặt quỷ của cậu sẽ dọa đến em ấy, kết quả ngược lại, hai người ở chung rất tốt, quả nhiên là có duyên phận.”
Trong phòng, Phó Thiên Kiệt nghe được tiếng đóng cửa ở ngoài, hắn nghĩ Lam Sơ Hạ đã đi đến trường, vì thế nói thẳng, “Đừng nói đến duyên phận, tôi cùng em ấy sợ chỉ có nghiệt duyên.”
Nghe một câu như thế, Lam Sơ Hạ dừng bước. Phó Thiên Kiệt vì sao lại nói như vậy, Lam Sơ Hạ cảm thấy thực kỳ quái, nghĩ rằng bọn họ chắc đã tưởng cậu đến trường rồi, cho nên Lam Sơ Hạ nhẹ chân đi đến trước cửa phòng, dựa lưng vào tường ngồi chồm hổm xuống, tính ở sau lưng nghe lén suy nghĩ của Phó Thiên Kiệt về mình.
Diệp Nhã Ngạn đối với lời nói của Phó Thiên Kiệt có chút kỳ quái, “Cái gì? Tại sao lại nói như vậy, như thế nào lại là nghiệt duyên?”
“Đương nhiên là……” Phó Thiên Kiệt thở ra một hơi, trong giọng nói tràn đầy sự hối hận cùng mâu thuẫn không nên lời.
“Hai người vừa mới sinh hoạt cùng nhau a, những lời này của cậu thật kỳ quái. Tiểu Hạ vừa mới đến Phó gia không bao lâu, lấy tính tình của cậu, cùng em ấy ở chung tốt như vậy, chắc chắn là có duyên phận anh em, như thế nào……”
‘Anh em’, hai từ này làm đáy lòng Phó Thiên Kiệt nảy sinh một loại xúc động mạnh, hắn đột nhiên muốn nói ra hết, bệnh tình làm cho hắn có cảm giác yếu ớt vô lực. Mấy ngày nay hắn được Lam Sơ Hạ quan tâm chăm sóc, có lẽ, xem như nội tâm muốn tự thú, nhưng hắn lại không thể nói với Tiểu Hạ, đành hướng Diệp Nhã Ngạn bộc bạch cũng tốt, Nhã Ngạn là người mà hắn có thể tín nhiệm. Nếu tiếp tục nhịn xuống nữa Phó Thiên Kiệt sợ hắn sẽ không chịu đựng nổi.
“Chúng tôi không phải anh em.”
Nghe một câu này của Phó Thiên Kiệt, Lam Sơ Hạ giật mình, Phó Thiên Kiệt lần trước ở trước mặt mình tỏ vẻ muốn làm anh em, hiện tại Phó Thiên Kiệt lại nói không phải, điều này làm trong lòng Lam Sơ Hạ cảm thấy thực ủy khuất. Tại sao? Tại sao lại không phải anh em? Vậy hắn xem cậu là cái gì? Rõ ràng đã từng nói……
“Thiên Kiệt, đừng như vậy, thân thế Tiểu Hạ cậu cũng không phải là không biết, hiện tại em ấy bước chân vào Phó gia, chứng minh cùng Phó gia hữu duyên, cậu đã đối xử tốt với em ấy, còn Tiểu Hạ lại đáng yêu như vậy.”
“Đối xử tốt……” Phó Thiên Kiệt lập lại, sau đó cười khổ, “Nhã Ngạn, nếu tôi nói người tổn thương em ấy sâu nhất là tôi, anh có tin không?”
“Cái gì?” Diệp Nhã Ngạn không thể tin được vội hỏi, “Làm sao vậy? Cậu đã làm gì với Tiểu Hạ?”
Bên ngoài phòng, Lam Sơ Hạ ngây ngẩn cả người. Phó Thiên Kiệt đang nói cái gì?
Tổn thương…… là lần mình bị phỏng kia sao? Không, sẽ không, nếu là chuyện kia, hắn không cần thiết phải nói ‘tổn thương sâu nhất’.
Phó Thiên Kiệt tiếp tục nói, “Nhã Ngạn, anh còn nhớ kì nghỉ hè năm kia lúc tôi quay về Cao Hùng không?”
“Nhớ chứ. Cậu ở bên đó gọi điện thoại cho tôi, nói là chơi đến sắp điên rồi. Trước đó vì chuyện thi cử và áp lực công việc, cậu nói muốn phát tiết một chút. Tôi đã khuyên cậu đừng uống nhiều rượu, chạy xe cẩn thận, tôi vẫn còn nhớ.”
“Đây không phải lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Hạ, trước khi em ấy đến Phó gia tôi đã gặp rồi, chính là tại cái khách sạn nơi tôi ngủ lại. Tôi…… tôi cường bạo Tiểu Hạ……”
“Cái gì!” Diệp Nhã Ngạn hoảng sợ hô lên.
Bên ngoài, Lam Sơ Hạ sợ ngây người. Phó Thiên Kiệt vẫn còn nhớ, thậm chí hắn nhớ rất rõ cậu, hắn nhớ cả những chuyện xảy ra! Lam Sơ Hạ hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống sàn nhà, sợ hãi cùng bi thương nảy lên trong lòng, nước mắt lập tức liền rơi xuống.
Nguyên lai Phó Thiên Kiệt vẫn một mực diễn trò! Hắn vờ như không nhận ra mình, ở lần đầu tiên gặp nhau, chính mình cũng làm bộ không nhận ra hắn. Nghĩ đến chuyện này, Lam Sơ Hạ có cảm giác bị lừa gạt.
Giọng nói của Phó Thiên Kiệt truyền đến, “Tôi thật sự rất hối hận……”
“Tại sao, tại sao lại có thể như vậy? Thiên Kiệt, tôi không tin cậu lại làm ra loại chuyện như vậy! Lúc đó Tiểu Hạ còn nhỏ, hiện tại vẫn chưa trưởng thành, cậu như thế nào có thể…… cường bạo…… trời ạ, Thiên Kiệt cậu……”
“Ngay cả chính tôi cũng không tin nổi.”
“Sao lại thế này?” Diệp Nhã Ngạn hỏi.
Sau khi thở dài, Phó Thiên Kiệt ân hận kể ra ngọn nguồn câu chuyện, “Khi đó nghỉ hè sắp hết, A Li, bạn của tôi, anh cũng có quen, hắn nói muốn tặng cho tôi một món quà, là loại quà gì chắc anh cũng hiểu, nhưng vì tôi cần phát tiết hết những áp lực đọng lại trong người đã lâu, vì thế tôi tiếp nhận……”
Ngoài phòng, Lam Sơ Hạ lẳng lặng lắng nghe. Phó Thiên Kiệt nói tiếp, “Ở khách sạn, tôi nhìn thấy một nam hài, em ấy phi thường đáng yêu, chính là loại hình mà tôi thích nhất, tôi cứ nghĩ rằng em ấy là MB, thật sự, lúc đó tôi hoàn toàn không suy nghĩ được. Tôi ôm em ấy, em ấy giãy dụa, tôi cứ nghĩ là do em ấy đang diễn trò, nếu như lúc đó tôi tỉnh táo, có thể nghe thấy em ấy đang khóc vì cái gì, có lẽ……”
Nói xong, Phó Thiên Kiệt thở dài một tiếng, phát ra tiếng cười khẽ, “Sau đó tôi suy nghĩ, có thể ngay từ lúc thấy em ấy, tôi đã không thể khống chế được ý muốn giữ lấy em ấy, cho nên trong tiềm thức, căn bản không có nguyện ý buông em ấy ra. Ngày hôm sau, tôi đến bệnh viện, nhìn thấy em ấy bị thương, còn A Li lại nói do khách sạn đưa nhầm chìa khóa, nam hài kia không phải MB, em ấy trở thành vật hi sinh bị tôi cường bạo dưới thân…… tôi đưa ra bồi thường, em ấy cũng không yêu cầu bất cứ cái gì, mà kì nghỉ của tôi cũng đã hết. Tôi nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại em ấy nữa, kết quả…… chuyện sau đó anh cũng biết, Tiểu Hạ, em ấy lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi, nhưng lại trở thành em trai của tôi……”
“Cậu cũng không phải cố ý muốn đả thương……” Sau một lát im lặng, Diệp Nhã Ngạn lên tiếng, hắn không biết phải an ủi Phó Thiên Kiệt như thế nào, hai người họ thật quá khó khăn để nhìn mặt nhau.
“Tôi thề tôi thật sự không muốn……”
“Vậy vì cái gì lúc em ấy phản kháng……” Diệp Nhã Ngạn lại hỏi.
“Khụ, Nhã Ngạn, thời điểm đó tôi cứ cho rằng em ấy là MB, tôi nghĩ, nếu dừng lại thì nam hài đáng yêu này sẽ cùng nhóm bạn ở sau lưng cười nhạo năng lực của tôi, kia cũng quá…… vì thế tôi……” Phó Thiên Kiệt cực kỳ quẫn bách, không biết nói như thế nào mới tốt, Diệp Nhã Ngạn hiểu được ý tứ của hắn, biểu tình cũng trở nên xấu hổ, hai người trầm mặc một hồi.
“Nhìn xem, tôi đã làm cái gì với Tiểu Hạ……” Phó Thiên Kiệt hối hận thở dài, “Em ấy không nhớ tôi, cho nên tôi nghĩ tất cả đều là chuyện quá khứ, kết quả chính mình mang cảm giác tội lỗi ngày càng nặng, tôi lại không muốn gợi lên nỗi đau của Tiểu Hạ, nhưng là tôi cũng không biết tôi còn có thể ngụy trang ở trước mặt em ấy bao lâu……”
“Thiên Kiệt, đó là một hiểu lầm……” Diệp Nhã Ngạn nhẹ giọng an ủi.
“Không, là sai lầm, sai lầm lớn nhất của tôi……”
Lại trầm mặc một hồi, giọng nói Phó Thiên Kiệt vang lên lần nữa, hắn cùng Diệp Nhã Ngạn lại bắt đầu thảo luận vụ kiện, bọn họ không còn nói gì khác.
Bên ngoài, trong mắt Lam Sơ Hạ chứa đầy lệ, kinh ngạc nghe hết lời nói của Phó Thiên Kiệt, trong lòng vừa đau, vừa oán, vừa phẫn uất cùng sự bất đắc dĩ không nói nên lời, nhưng xen lẫn cảm xúc hỗn loạn đó lại ẩn ẩn một niềm vui sướng. Nguyên lai sự tình là như vậy, Phó Thiên Kiệt không phải cố ý đả thương mình? Hắn lúc nào cũng hối hận. Lam Sơ Hạ nhớ lại lúc ở phòng bệnh nghe được cuộc trò chuyện của hắn, mơ hồ thoáng qua vài câu chính xác có “từ nơi này tìm MB” “tôi không biết”…
Sau khi biết hết thảy mọi việc, vết thương cũ trong lòng lại bị xốc lên, nhưng lúc này đây, cảm giác đau đớn lại giảm bớt, sinh ra một loại vui sướng khác, nội tâm giống như ly thủy tinh bị đập vỡ, Lam Sơ Hạ lặng lẽ đeo túi xách, ly khai.
Ở trường, Lam Sơ Hạ cả ngày trời ngồi ngẩn ngơ, không thể tập trung nghe giảng được, trong đầu cậu cứ nhớ tới lời nói của Phó Thiên Kiệt, còn quan sát những hành vi từ đó tới nay của hắn, cậu lại càng thấy rõ chân tướng. Nguyên lai là cậu hiểu lầm hắn. Tuy rằng hiện tại vẫn không có cách nào tiêu tan, nhưng Lam Sơ Hạ cảm thấy mình cần một lần nữa xem lại con người Phó Thiên Kiệt.
Sau khi tan học về đến nhà, Lam Sơ Hạ đứng trước giường Phó Thiên Kiệt, cậu đột nhiên phát hiện mình không còn sợ hãi khi đối mặt với hắn nữa, cậu còn có thể nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đen láy kia. Rõ ràng vẫn khuôn mặt đó, nhưng bây giờ trong mắt cậu đã trở nên ôn nhu rất nhiều, giống như thay đổi thành một người khác.
Phó Thiên Kiệt cảm thấy có chút kỳ quái, hắn hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có phải vì mấy ngày nay tôi không cạo râu nên hình tượng bây giờ nhìn rất già nua nghèo túng?”
Lam Sơ Hạ lắc đầu, “Không phải.”
“Vậy vì sao cậu lại nhìn tôi?” Bị đôi mắt trong veo của Lam Sơ Hạ nhìn chăm chú, tim Phó Thiên Kiệt bỗng dưng đập nhanh hơn bình thường.
“Không có gì.” Lam Sơ Hạ trả lời một câu như vậy, sau đó nhẹ nhàng đi ra, chuẩn bị bữa tối cho hai người.
Lúc tối, Lam Sơ Hạ vẫn ngủ ở một bên trên chiếc giường lớn của Phó Thiên Kiệt. Gần sáng, Lam Sơ Hạ tỉnh, vểnh tai nghe ngóng, thấy Phó Thiên Kiệt hít thở đều đặn. Vẫn có chút lo lắng, Lam Sơ Hạ lặng lẽ ngồi dậy, chậm rãi tới gần Phó Thiên Kiệt, nhẹ nhàng lấy tay phủ lên trên trán của hắn, nhiệt độ đã trở lại bình thường. Chỉ cần hết sốt, bệnh sẽ rất nhanh khỏi, trong lòng Lam Sơ Hạ thật cao hứng.
Ánh nắng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào phòng, làm cho Lam Sơ Hạ thấy rõ được khuôn mặt đang ngủ say của Phó Thiên Kiệt, mấy ngày nay hắn không có cạo râu, trên cằm lính phính vài cọng râu ngắn nhô lên, hình thành một mảng xanh đen. Lam Sơ Hạ không khỏi sờ lại cằm mình, cái loại này trông mắt Phó Thiên Kiệt chắc chỉ tính là lông tơ thôi. Lam Sơ Hạ nhịn không được nhẹ nhàng sờ cằm hắn, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ngưa ngứa làm cho cậu muốn cười.
Khi ngủ nhìn Phó Thiên Kiệt không còn lạnh lùng nữa, hơi thở trầm tĩnh mang theo một chút nét trẻ con. Chạm đến khuôn mặt tuấn tú kia, nghĩ đến bộ dáng suy yếu nhưng ương ngạnh của hắn, trong lòng Lam Sơ Hạ đột nhiên xúc động, chầm chậm tới gần nhẹ nhàng vén tóc hai bên thái dương, cảm giác thật mềm mại, tuyệt không giống với cá tính kiên cường của hắn. Lúc này Lam Sơ Hạ thật sự rất muốn ôm Phó Thiên Kiệt một cái, qua một hồi lâu mới rút tay lại, một lần nữa nằm xuống giường.
Nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ, đáy lòng Lam Sơ Hạ đột nhiên bừng tỉnh, cậu hiểu được bản thân vì cái gì không thể gọi hắn một tiếng ‘ca ca’. Lúc ban đầu là bởi vì khúc mắc, lúc sau lại bắt đầu thích hắn…
Phát hiện tâm ý của mình, Lam Sơ Hạ cảm thấy hoảng hốt, quá khứ kia vẫn chưa lúc nào quên được, thế nhưng hiện tại cậu đã biết Phó Thiên Kiệt không phải người xấu. Từ khi gặp nhau đã giả như hai kẻ xa lạ không quen biết, cùng hắn sống chung trong ngôi nhà này, lặng lẽ nhận được sự quan tâm chăm sóc của hắn, từng chút một từng chút một trở nên thân tình, hữu tình, sau đó là tình yêu.
Thật sự là tình yêu sao? Lam Sơ Hạ muốn thừa nhận, lại không dám. Cậu đã trở thành ‘em trai’ của Phó Thiên Kiệt, như thế nào có thể yêu hắn? Không thể nào a.
Thuở nhỏ bị thiếu tình thương, cho nên Lam Sơ Hạ lúc nào cũng hy vọng có một người đàn ông thành thục ở bên cạnh chiếu cố cậu, chỉ dẫn cậu. Phó Thiên Kiệt đúng là người như vậy. Hắn lúc nào cũng để ý tới cậu dù là những chuyện nhỏ nhất; biết cậu đang cần thứ gì, nhưng không có nghĩa là thứ nào cậu muốn hắn cũng đáp ứng; hắn dạy cậu rất nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ khinh thường cậu ngu ngốc; hắn sẽ chỉ ra những sai lầm mà cậu mắc phải, nhưng chưa bao giờ làm cho cậu xấu hổ vì điều đó.
Lam Sơ Hạ thật sự không biết bây giờ mình nên làm cái gì mới tốt. Suy nghĩ miên man, trằn trọc, rồi ngủ lúc nào không hay. Khi cậu tỉnh dậy đã không còn thấy Phó Thiên Kiệt nữa, Lam Sơ Hạ hoảng sợ, chân trần nhảy xuống đất, khoác vội cái áo rồi chạy ra ngoài, đến cửa thì nhìn thấy Phó Thiên Kiệt từ nhà bếp đi ra, “Tiểu Hạ, đã tỉnh.”
Nhớ đến bộ dáng lôi thôi của mình, Lam Sơ Hạ lại quay đầu về phòng ngủ mà chạy, Phó Thiên Kiệt ở sau lưng cười to, “Tiểu Hạ, cậu đang làm gì thế? Diễn tập cứu người sao?”
Thời điểm ăn sáng, nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của Lam Sơ Hạ, Phó Thiên Kiệt ôn nhu nói: “Tiểu Hạ, mấy ngày nay đã khiến cậu vất vả rồi, cám ơn cậu.”
“Không… … không có gì.”
“Tôi đã khỏe rồi, cậu cứ yên tâm đi.”
Lam Sơ Hạ tan học liền trở về nhà, phát hiện Phó Thiên Kiệt cũng đã về, hắn vừa nhìn thấy cậu đã nói: “Tiểu Hạ, tôi có mua đồ ăn cho cậu.”
Nhìn thấy trên bàn ăn bày ra đĩa cơm gà thơm phức, Lam Sơ Hạ hoan hô một tiếng, “Anh như thế nào biết tôi thích ăn món này?”
“Tôi không biết. Mấy ngày nay cậu vẫn nấu cháo cho tôi, cho nên lúc nghỉ trưa, nghe đồng nghiệp nói nhà hàng nấu ăn rất ngon nên mua một phần đem về cho cậu.”
Lam Sơ Hạ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Phó Thiên Kiệt, “Anh đừng nói giữa trưa anh cũng ăn cái này đi.”
Phó Thiên Kiệt vội giơ tay lên nói: “Không có, tôi ăn cháo cá.”
Ăn hai muỗng, Lam Sơ Hạ lại ngẩng lên, “Anh thật sự đã khỏe chưa?”
Phó Thiên Kiệt cười cười: “Hạ sốt, về phần khỏi hẳn thì chờ qua một đoạn thời gian nữa. Tôi sẽ chú ý, không để bản thân mệt nhọc nữa.”
“Nhớ kỹ những lời anh đã nói đó.”
“Cậu thí sinh này, cậu như thế nào có thể nói với trưởng bối như vậy.”
Lam Sơ Hạ cười nói: “Anh làm sao mà là trưởng bối.” Phó Thiên Kiệt tuổi còn trẻ như vậy, cùng hình tượng trưởng bối râu bạc tóc bạc trong cảm nhận của Lam Sơ Hạ khác nhau khá xa.
Phó Thiên Kiệt vẻ mặt ngưng trọng, một tay khoanh lại một tay sờ cằm, đôi mắt đen láy nhìn Lam Sơ Hạ, “Tới bây giờ cậu vẫn không thể chấp nhận tôi sao?”
Lam Sơ Hạ giật mình.
“Tiểu Hạ, cậu vẫn không thể xem tôi như anh trai sao?”
Biểu tình Lam Sơ Hạ cứng đờ, nửa ngày cũng không mở miệng nói gì.
Phó Thiên Kiệt nhẹ nhàng nói một hơi: “Cậu đã lớn như vậy, gặp chuyện này không thích ứng được cũng là lẽ thường. Nếu không thể coi tôi là anh trai, vậy chúng ta làm bạn bè cũng được. Tôi lớn hơn cậu chỉ có vài tuổi, kết thêm một người bạn cũng tốt.”
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng của Lam Sơ Hạ giật giật, nhưng không có âm thanh gì phát ra, Phó Thiên Kiệt đành gật đầu, đứng dậy ly khai.
Lam Sơ Hạ ngồi ở bàn ăn, miệng nhai cơm đã không còn vị gì nữa. Đêm qua cậu mới hiểu rõ được tình cảm của mình với Phó Thiên Kiệt, hôm nay chợt nghe hắn nói muốn làm bạn bè. Như thế nào có thể? Bạn bè có thể yêu nhau không? Cảm thấy nếu gật đầu, cậu chắc chắn sẽ mất đi Phó Thiên Kiệt, Lam Sơ Hạ không muốn. Biết hắn sẽ không bao giờ thương mình, nhưng mình thì không muốn mất đi hắn.
Suy sụp ngồi ở bàn làm việc, Phó Thiên Kiệt cảm thấy cả người vô lực, đầu không thể ngẩng dậy nổi. Buổi sáng hôm nay nhìn thấy bộ dạng mới rời giường của Lam Sơ Hạ, cổ áo ngủ lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, trái tim của hắn ngay lúc ấy lại không thể khống chế được đập nhanh. Tiểu Hạ không biết cậu ngủ ở bên người hắn đối với hắn mà nói là một cuộc tra tấn lớn cỡ nào, nếu không vì bệnh tình thất điên bát đảo, ai biết hắn sẽ làm ra cái chuyện gì.
Cho dù Lam Sơ Hạ không biết, nhưng khi đối mặt, Phó Thiên Kiệt vẫn cảm thấy áy náy. Trái lo phải nghĩ, Phó Thiên Kiệt quyết định lui từng bước, nếu Lam Sơ Hạ không thể coi hắn là anh trai, thì bạn bè cũng có thể. Nếu nghe được chính miệng cậu nói ra, Phó Thiên Kiệt xem như dập tắt hy vọng. Kết quả Lam Sơ Hạ một lời cũng chẳng nói, vì cái gì? Phó Thiên Kiệt cảm thấy thực thống khổ.
Sau khi trải qua một bữa tối đầy xấu hổ, Lam Sơ Hạ và Phó Thiên Kiệt đều có ý lảng tránh đối phương. Phó Thiên Kiệt làm việc bận rộn, thường không trở về nhà; Lam Sơ Hạ thì suốt ngày đem mình nhốt trong phòng.
Nghĩ rằng chỉ cần không thấy mặt, tâm sẽ bình tĩnh hơn một chút, nhưng là mỗi khi Phó Thiên Kiệt ngửi thấy mùi hương quýt thoang thoảng, trái tim liền đập loạn. Hắn rất nhớ đôi mắt đen láy trong veo kia, nhớ khi hắn bị bênh, Lam Sơ Hạ ngồi dưới sàn nhà chỉ lộ cái đầu, cằm nhỏ tựa lên giường, hắn cười nói cậu là ‘địa thử’ (chuột đồng), khi đó Lam Sơ Hạ tươi cười rất đáng yêu. Có phải từ nay về sau hắn không còn có thể nhìn thấy nụ cười đó hay không?
Kỳ thi kết thúc, mà vụ kiện về tài chính mà Phó Thiên Kiệt tiếp nhận đã kết án. Bên phía Phó Thiên Kiệt lại giành phần thắng, hơn nữa bên cảnh sát phối hợp với công ty thám tử thành công điều tra ra được tài khoản ngân hàng của bọn người lừa đảo, những tổn thất của tập đoàn Cao thị được trả về, còn được một khoản bồi thường kếch xù.
Khi nghe đồng nghiệp khen ngợi “một vụ án khó như vậy mà Thiên Kiệt vẫn thắng”, Phó Thiên Kiệt chỉ biết ảm đạm cười.
Năm học kết thúc, hai người ở Đài Bắc chuẩn bị về thăm nhà. Đây là lần đầu tiên bọn họ trở về cùng nhau.
Thời điểm chuẩn bị hành lý, tâm tình Lam Sơ Hạ thực mâu thuẫn. Mùa hè năm ngoái chính mình còn tính rằng, qua học kỳ này, nhất định sẽ cùng Phó Thiên Kiệt thay đổi mối quan hệ. Hiện tại tuy rằng đã thay đổi, nhưng sự thay đổi này lại càng đẩy cậu vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Trước khi về mấy ngày, Phó Thiên Kiệt dẫn Lam Sơ Hạ ra ngoài mua sắm. Đi đến cửa hàng tây trang, Lam Sơ Hạ có chút kinh ngạc.
“Sau khi trở về khó tránh khỏi phải đi xã giao, cậu sẽ cần dùng đến.”
“Xã giao?”
Phó Thiên Kiệt giải thích, “Tuy rằng tập đoàn Phó thị bây giờ do chị ba quản lý, nhưng tiệc tân niên mọi năm vẫn phải tham dự. Cậu là đứa nhỏ của Phó gia, đương nhiên bắt buộc phải có mặt.”
Mua mấy bộ tây trang thích hợp, Phó Thiên Kiệt lại giúp Lam Sơ Hạ mua nơ đi cùng với áo sơmi. Nhìn thấy hắn mua không phải caravat, Lam Sơ Hạ muốn hỏi nhưng lại không dám.
Về đến nhà, Phó Thiên Kiệt lấy một cái hộp tinh xảo giao cho Lam Sơ Hạ, “Lúc đến trường thì cứ đeo đồng hồ của cậu, còn khi tham gia yến tiệc thì hãy đeo cái này.”
Mở cái hộp màu đen ra, Lam Sơ Hạ phát hiện bên trong là một cái đồng hồ màu bạc kiểu dành cho nam giới, cậu nhỏ giọng đọc dòng chữ được khắc tỉ mỉ trên nắp hộp, “Vacheron Constantin.”
*Vacheron Constantin [cũng rẻ à, tính ra VNĐ khoảng bốn trăm mấy chục triệu]
Phó Thiên Kiệt đứng bên cạnh nói: “Đồng hồ này rất thích hợp với cậu.”
“Cám ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Nhận ra quan hệ của bọn họ bây giờ lạnh nhạt như băng, Lam Sơ Hạ cảm thấy mất mác. Trong lòng có một loại ủy khuất không nói nên lời, ở ngoài mặt thì làm bộ như rất bình tĩnh.
◆◇◆◇◆
Nhìn thấy Phó Thiên Kiệt và Lam Sơ Hạ cùng nhau trở về, Phó gia cao thấp đều rất cao hứng. Mẹ Phó cực kỳ vui vẻ, ôm Lam Sơ Hạ không chịu buông tay, hỏi han đủ thứ chuyện.
Phó Thiên Dao thừa dịp bà đích thân xuống nhà bếp chỉ huy mọi người nấu ăn, đem Lam Sơ Hạ kéo sang một bên, “Tiểu Hạ, chị có mua đôi giầy mới cho em, em lên phòng thay quần áo đẹp rồi mang vào thử cho chị xem.”
“Giầy?” Lam Sơ Hạ khó hiểu.
“Thiên Kiệt nói cho chị biết size của em, chị giúp em chọn lựa. Ngày mốt có một buổi tiệc, cả nhà phải cùng nhau đi. Em thay trước cho chị xem nào.”
Nguyên lai Phó Thiên Kiệt đã gợi ý cho chị Dao mua giày da cho mình, mới đầu Lam Sơ Hạ còn đang suy nghĩ làm sao mặc bộ tây trang đắt tiền này với đôi giầy cũ của mình thì đã có người nghĩ đến việc này sớm hơn cậu.
Lam Sơ Hạ mặc tây trang cực kỳ anh tuấn, khí chất trầm ổn, từ học sinh trở thành người lớn, Phó Thiên Dao đứng một bên hoảng hốt la lên: “Ba, mẹ, mau tới đây nhìn xem, Tiểu Hạ thiệt đẹp trai nha!”
Ba Phó gật đầu: “Đúng, Tiểu Hạ thật sự đã trưởng thành rồi.”
“Vì sao lại không đeo caravat?” Mẹ Phó phát hiện Lam Sơ Hạ cài nơ, liền hỏi.
“Quần áo là do Thiên Kiệt chọn, mà Thiên Kiệt quả thực rất có khiếu thẩm mĩ, Tiểu Hạ chính như vậy mới đẹp. Giống như hoàng tử nha, thật đáng yêu, đến, để chị ôm một cái.” Phó Thiên Dao bắt đầu dụ dỗ, Lam Sơ Hạ đỏ mặt vội vàng trốn tránh.
“Tiểu Hạ thật là sát thủ của chị em gái a.”
Nghe lời Phó Thiên Dao vừa nói, Phó Thiên Kiệt đứng ngoài cửa không khỏi nhớ đến lời bình luận về Lam Sơ Hạ của đồng nghiệp. Thật tình, cậu phi thường đáng yêu. Lặng lẽ ngắm nhìn, Phó Thiên Kiệt liền quay về phòng của mình.
Thấy đồng hồ đeo tay của Lam Sơ Hạ, Phó Thiên Dao cười nói: “Thiên Kiệt mua cho em? Nhìn rất xứng.”
“Dạ.”
“Nó đúng là ghê gớm, xuất tiền không ngượng tay.”
“Đồng hồ này rất quý sao?” Lam Sơ Hạ vội vàng hỏi.
Phó Thiên Dao nói rõ từng chữ một, “Không – nói – cho – em – biết.”
Hết chương 7