Đế quốc Bạch Long, trên núi Thanh Vân.
Một trận ‘khàn khàn’ thanh âm từ trong bụi cỏ rậm rạp truyền đến, giữa màn mưa bụi, chiếu theo ánh trăng, dần dần lộ ra một bóng hình nữ tử xinh đẹp, mười năm tuổi, trên người vạt áo dài màu xám dính đầy bùn đất cùng cỏ nghiền nát, cánh tay đã bị hoa thảo diệp làm tổn thương, quần áo rách nát, nguyên lai khuôn mặt bị đất làm bẩn thấy không rõ dung mạo, chỉ thấy đôi mắt kia tỏa ra ánh sáng trong suốt, trí tuệ sắc bén.
“ Tạp sát—“
Một bạch quang xẹt qua mây đen dày đặc trên không trung, trời mưa càng lớn.
Không biết đã đi qua bao nhiêu bụi cỏ, xuất hiện trong tầm mắt là đình tháp, trên đỉnh trạm trổ hoa văn Long Đằng.
Mộc Lưu Nguyệt xoa nhẹ hơi nước trên mặt một phen, nhìn về phía trước, nhìn bốn phía đại thụ rậm rạp cao ngút, hướng phía đình tháp chạy tới, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi qua, tiếng mưa rơi.
Trước tiên đi đến trong đình tháp rồi sẽ giải quyết sau, nếu không phải vì tìm thảo dược giả độc, nàng cũng sẽ không ở trong núi ngây người ba ngày ba đêm trong thời tiết rét lạnh này, nhị tiểu thư Mộc phủ, nói trắng ra là, ngay cả địa vị của cái nha hoàn còn không bằng, bỏ mặc nàng ở trong hậu viện Mộc phủ tự sinh tự diệt, không ai hỏi đến, cái nhà này lạnh lẽo nhưphần mộ, còn xót lại chỉ là sự tối tăm thối nát.
Lúc này,vừa bị thái tử hủy hôn, đã bị người dùng roi đánh chết, sinh mệnh cũng giống như con sâu con kiến, có thể tùy ý bị lấy đi.
Nàng, cũng không mặc cho người tùy ý khi dễ ức hiếp, đời này nàng muốn sống hoàn hảo.
Những người kia muốn hại nàng, tuyệt không thể tha.
“Oanh” Giữa sự yên nặng của núi rừng, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh vang, bạch quang chói mắtrung động nửa bầu trời.
Cách đó không xa trên sườn núi, hai thân ảnh một đỏ một trắng đang huyết chiến, huyền lực vũ cuồn cuộn không ngừng, tựa hồ lấy không hết, dùng không xong.
Trong đó một người mặc cẩm bào màu trắng, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một loại khí phách vương giả.
Xiêm y hư hại vài chỗ, máu tươi chảy ra, làm cho trường bào trắng bị vết máu nhuộm đỏ một mảng lớn.
Miệng vết thương không ngừng chảy máu, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến khí thế của hắn, trên mặt là nửa tấm mặt nạ màu bạc, đem một nửa tuấn nhan che đi, không chỉ có như vậy, loại khí phách trời sinh bất phàm kia còn làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.
Màu sáng trường bào ở ngực, nơi ống tay áo đều dùng sợi tơ Kim Nhung thêu từng con từng con Phượng Hoàng đồ đằng trông rất sống động, như làm cho Phượng Hoàng sống lại, dáng người to lớn thon dài dù ở trong mưa sương cũng sáng rực chói mắt.
Chỉ liếc mắt một cái, cũng có thể đoạt lòng người lòng thần.
Tay nắm Ma Cầm, hai tay đang nhỏ máu, đầu ngón tay xoa lên, âm điệu có quy luật truyền ra, dưới nửa mặt nạ màu bạc, khóe miệng chậm rãi gợi lên một chút cười lạnh lẽo đến cực điểm, nhưng cũng trong nháy mắt cướp đi màu sắc vạn vật cùng ánh quang rực rỡ, làm cho người ta không dời ra tầm mắt.
Người nam nhân này vô cùng nguy hiểm.
Đây là cảm giác đầu tiên của Mộc Lưu Nguyệt!
Như vậy đây chẳng lẽ lại là ca từ bài hát ru con, Mộc Lưu Nguyệt lắc đầu, rất nhanh lòng yên tĩnh như nước, không chút nào bị tiếng đàn của hắn làm cho ảnh hưởng!.
Tại thời điểm thế kỉ hai mươi mốt, nàng cũng đã gặp không ít bài hát ru con rồi, tựa hồ cũng có một số điểm tương đồng, mà nàng, như vậy vừa vặn hiểu!
Mặt nạ quỷ mị màu bạc đem nửa khuôn mặt hắn che khuất. Cằm, môi ưu mỹ, ánh mắt của hắn là màu xanh, làm cho người ta có một cảm giác bản thân đang ở mộng cảnh, mông lung hư ảo như tiên!.
Mộc Lưu Nguyệt tránh ở sau một thân cây, phòng ngừa lúc cao thủ so chiêu lại liên lụy người vô tội, trốn xa một chút là kế sách tốt nhất.
"Công lực của ngươi giảm bớt năm phần, tiếng đàn ma này không gây thương tổn ta được."Âm thanh cuồng vọng của hồng y nam tử vang vọng trong mưa bụi.