Giọt nước trên khuôn mặt Mộc Lưu Nguyệt giống như tia bạch quang càng làm tôn lên vẻ khuynh quốc khuynh thành.
Mười năm tuổi đã ẩn hiện dung nhan khuynh quốc, này làn da trắng mịn như tuyết, tựa hồ bản thân nàng là nữ nhân cũng phải ghen tị, thân thể này vốn che dấu dung mạo để có thể sống trong Mộc phủ.
Dường như nghĩ đến điều gì, trí nhớ hiện lên thái tử, một đoạn trí nhớ ngắt quãng không hoàn chỉnh, từ hôn, thân thể Mộc Lưu Nguyệt khẽ cứng ngoắc một chút, cuối cùng lại hóa thành nụ cười lạnh.
Ngày đó nàng nhớ rõ chịu roi đả thương, bị người vu oan thành kẻ trộm, hình như thái tử Nam Cung Mặc cũng có mặt ở đó, hắn lạnh lùng nhìn nàng, tựa hồ trước mặt hắn cùng thái tử phi không có quan hệ gì.
Đứt quãng gián đoạn, nghe được hắn truyệt tình nói lời từ hôn, sửa hôn ước thành Mộc gia đại tiểu thư Mộc Lan Tuyết.
Ngày đó trước mặt mọi người sinh mệnh này vốn dĩ sẽ chết, nguyên nhân lớn nhất có thể là đau lòng đến chết.
Kỳ thật khi đó ước nguyện lớn nhất của bản thân này chính là hi vọng thái tử có thể cứu nàng thoát khỏi khổ ải, chính là một câu sửa hôn ước, thú Mộc gia đại tiểu thư, đời này hoàn toàn tuyệt vọng, làm cho nàng ngay cả dũng khí sống sót cũng không còn.
Trong phủ khá rộng lớn, toàn bộ cảnh sắc Vương phủ tạo cho người ta cảm giác không tệ.
Vừa không xa hoa, cũng không mất đi vẻ lịch sự tao nhã, dấu vết che đậy dung nhan trên mặt Mộc Lưu Nguyệt hoàn toàn được xóa đi, nàng cất bước đi trong hoa viên, trên mặt cũng không có gì che dấu, khuôn mặt thanh thuần hướng lên trời cao chính là xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành!.
Từ ôn tuyền đi ra, Mộc Lưu Nguyệt đi dọa ước chừng nửa canh giờ, người trong Vương phủ đều nhìn về phía Mộc Lưu nguyệt với ánh mắt kinh ngạc, lúc này có lẽ là không nghĩ tới nhị tiểu thư vậy mà sẽ có tư sắc động lòng người, chỉ tiếc thân phận là thứ nữ, liền giống như trên viên ngọc hoàn mĩ có vết sước.
“ Nghe nói, tiền thính đến rất nhiều khách nhân, thái tử điện hạ đã tới chưa?” Phía sau cách đó không xa truyền đến âm thanh chói tai của nữ tử.
“ Người đừng nên nói to, không phải là lão gia sắp đại thọ sao, trong triều các đại thần phái người đưa đến lễ vật chúc mừng” Một người cất giọng cung kính đáp.
Mộc Lưu Nguyệt ngưng mi, nếu thái tử điện hạ muốn tới, nàng sẽ tránh rất xa, tuyệt không muốn đến gặp người kia.
Mộc tướng phủ, phía trong đình nghỉ hoa viên.
Trên ghế gỗ lim khắc hoa văn đang ngồi là một nữ tử, đại tiểu thư tướng phủ Mộc Lan Tuyết, nhan sắc xinh đẹp, trên người khoác áo sắc đỏ hoa văn phượng hoàng, dung nhan tinh tế khéo léo, đang nhắm mắt dưỡng thần chìm trong ánh nắng mặt trời, bên cạnh có vài nha hoàn phụng dưỡng cẩn thận vì nàng bưng điểm tâm hoa quả.
“ Lục Nhi, ngươi nói tiện nhân kia hiện tại như thế nào?”.
Mộc Lan Tuyết, ăn một chút hoa quả, trong giọng nói mang theo châm biếm mỉa mai.
Nghe được, tiểu nha hoàn vội vàng lấy lòng, nói “ Ngày ấy mấy chục roi, hơn thêm mữa một hồi mưa to, chỉ sợ nhị tiểu thư đã sớm tắc thở”.
“ Thật không? Nhanh như vậy đã chết, thật sự là tiện nghi cho nàng ta, về sau chẳng phải sẽ tìm không được thú vui tiêu khiển hay sao?”.
Mộc Lan Tuyết thong thả mở mắt, trong con ngươi đen, ý cười không đạt đáy mắt, đã chết, sẽ chết, ở trong mắt nàng mạng Mộc Lưu nguyệt ngay cả một cọng cỏ cũng không bằng.
“ Đại tiểu thư, người xem nàng ta chỉ là thân phận thứ nữa, Tiên hoàng thật không có mắt mới có thể hạ lệnh cho nàng làm thái tử phi, thật sự là ngại mạng quá dài”.
Nghĩ tới thái tử sửa lại khẩu dụ, nói muốn thú chính mình, làm Mộc Lan Tuyết hưng phấn mấy buổi tối, chính là thái tử nói thú nàng làm phi, nhưng nói cũng chỉ là nói, như thế nào cũng chưa thấy hoàng đế hạ chỉ.
Nghĩ đến chuyện kia cũng mới qua vài ngày mà thôi, không vội.
Giọt nước trên khuôn mặt Mộc Lưu Nguyệt giống như tia bạch quang càng làm tôn lên vẻ khuynh quốc khuynh thành.
Mười năm tuổi đã ẩn hiện dung nhan khuynh quốc, này làn da trắng mịn như tuyết, tựa hồ bản thân nàng là nữ nhân cũng phải ghen tị, thân thể này vốn che dấu dung mạo để có thể sống trong Mộc phủ.
Dường như nghĩ đến điều gì, trí nhớ hiện lên thái tử, một đoạn trí nhớ ngắt quãng không hoàn chỉnh, từ hôn, thân thể Mộc Lưu Nguyệt khẽ cứng ngoắc một chút, cuối cùng lại hóa thành nụ cười lạnh.
Ngày đó nàng nhớ rõ chịu roi đả thương, bị người vu oan thành kẻ trộm, hình như thái tử Nam Cung Mặc cũng có mặt ở đó, hắn lạnh lùng nhìn nàng, tựa hồ trước mặt hắn cùng thái tử phi không có quan hệ gì.
Đứt quãng gián đoạn, nghe được hắn truyệt tình nói lời từ hôn, sửa hôn ước thành Mộc gia đại tiểu thư Mộc Lan Tuyết.
Ngày đó trước mặt mọi người sinh mệnh này vốn dĩ sẽ chết, nguyên nhân lớn nhất có thể là đau lòng đến chết.
Kỳ thật khi đó ước nguyện lớn nhất của bản thân này chính là hi vọng thái tử có thể cứu nàng thoát khỏi khổ ải, chính là một câu sửa hôn ước, thú Mộc gia đại tiểu thư, đời này hoàn toàn tuyệt vọng, làm cho nàng ngay cả dũng khí sống sót cũng không còn.
Trong phủ khá rộng lớn, toàn bộ cảnh sắc Vương phủ tạo cho người ta cảm giác không tệ.
Vừa không xa hoa, cũng không mất đi vẻ lịch sự tao nhã, dấu vết che đậy dung nhan trên mặt Mộc Lưu Nguyệt hoàn toàn được xóa đi, nàng cất bước đi trong hoa viên, trên mặt cũng không có gì che dấu, khuôn mặt thanh thuần hướng lên trời cao chính là xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành!.
Từ ôn tuyền đi ra, Mộc Lưu Nguyệt đi dọa ước chừng nửa canh giờ, người trong Vương phủ đều nhìn về phía Mộc Lưu nguyệt với ánh mắt kinh ngạc, lúc này có lẽ là không nghĩ tới nhị tiểu thư vậy mà sẽ có tư sắc động lòng người, chỉ tiếc thân phận là thứ nữ, liền giống như trên viên ngọc hoàn mĩ có vết sước.
“ Nghe nói, tiền thính đến rất nhiều khách nhân, thái tử điện hạ đã tới chưa?” Phía sau cách đó không xa truyền đến âm thanh chói tai của nữ tử.
“ Người đừng nên nói to, không phải là lão gia sắp đại thọ sao, trong triều các đại thần phái người đưa đến lễ vật chúc mừng” Một người cất giọng cung kính đáp.
Mộc Lưu Nguyệt ngưng mi, nếu thái tử điện hạ muốn tới, nàng sẽ tránh rất xa, tuyệt không muốn đến gặp người kia.
Mộc tướng phủ, phía trong đình nghỉ hoa viên.
Trên ghế gỗ lim khắc hoa văn đang ngồi là một nữ tử, đại tiểu thư tướng phủ Mộc Lan Tuyết, nhan sắc xinh đẹp, trên người khoác áo sắc đỏ hoa văn phượng hoàng, dung nhan tinh tế khéo léo, đang nhắm mắt dưỡng thần chìm trong ánh nắng mặt trời, bên cạnh có vài nha hoàn phụng dưỡng cẩn thận vì nàng bưng điểm tâm hoa quả.
“ Lục Nhi, ngươi nói tiện nhân kia hiện tại như thế nào?”.
Mộc Lan Tuyết, ăn một chút hoa quả, trong giọng nói mang theo châm biếm mỉa mai.
Nghe được, tiểu nha hoàn vội vàng lấy lòng, nói “ Ngày ấy mấy chục roi, hơn thêm mữa một hồi mưa to, chỉ sợ nhị tiểu thư đã sớm tắc thở”.
“ Thật không? Nhanh như vậy đã chết, thật sự là tiện nghi cho nàng ta, về sau chẳng phải sẽ tìm không được thú vui tiêu khiển hay sao?”.
Mộc Lan Tuyết thong thả mở mắt, trong con ngươi đen, ý cười không đạt đáy mắt, đã chết, sẽ chết, ở trong mắt nàng mạng Mộc Lưu nguyệt ngay cả một cọng cỏ cũng không bằng.
“ Đại tiểu thư, người xem nàng ta chỉ là thân phận thứ nữa, Tiên hoàng thật không có mắt mới có thể hạ lệnh cho nàng làm thái tử phi, thật sự là ngại mạng quá dài”.
Nghĩ tới thái tử sửa lại khẩu dụ, nói muốn thú chính mình, làm Mộc Lan Tuyết hưng phấn mấy buổi tối, chính là thái tử nói thú nàng làm phi, nhưng nói cũng chỉ là nói, như thế nào cũng chưa thấy hoàng đế hạ chỉ.
Nghĩ đến chuyện kia cũng mới qua vài ngày mà thôi, không vội.