“ Cứu mạng, cứu mạng, người tới a!” Âm thanh không lớn nhưng mang theo sự rét run khi bị ngấm lạnh, ngay sau đó liền có hai thị vệ cùng vài nha hoàn hướng về bên này chạy tới.
Mộc Lưu Nguyệt khẽ cụp đôi mi xuống, âm thanh âm u “ Mấy năm nay, ngươi khi dễ ta đủ điều, lúc này đây ta sẽ cho ngươi nhớ lâu một chút”.
Không biết như thế nào, thần kinh Mộc Lan Tuyết không buông xuống được cảm giác sợ hãi!.
“ Ôi, mặt của ta!”.
Mộc Lưu Nguyệt trên tay xuất hiện huyền lực hướng nàng ta ra chiêu, làm cho Mộc Lan Tuyết bất ngờ, trên mặt tê dần, cái tát nhanh như một tia chớp, để lại vết máu trên mặt.
Mộc Lan Tuyết nổi điên, điên cuồng đập vào dòng nước, trong ánh mắt tràn đầy ác độc, âm thanh nham hiểm âm độc vang lên trong không khí, nâng nắm tay hướng nàng “ Ngươi là phế nhân, tiện nhân, bổn tiểu thư ta muốn giết ngươi!”.
Trong nước xuất hiện một cơn sóng, Mộc Lan Tuyết phá tan sự ngăn cản, đột phá thành công, quanh thân nàng trào ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, chỉ một khoảnh khắc đó, nàng thế nhưng lại lên cấp.
Trở thành đấu hoàng nhất tinh.
Mộc Lan Tuyết đứng ở trên bờ, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh, vung tay hướng phía Mộc Lưu Nguyệt ra tay.
Mộc Lưu Nguyệt nghênh đón cảm thấy có một chút khó khăn, huyền lực trong tay như mũi tên, công lực hai người tựa hồ không tương xứng, mấu chốt là sau khi Mộc Lưu Nuyệt triệu hồi ra yêu cầm, đầu ngón tay thon dài khẽ vuốt, âm thanh cổ cầm vang lên như lưỡi dao sắc bén hướng phía Mộc Lan Tuyết mà đi.
“ A!” Mộc Lan Tuyết như giống như diều đứt dây, ở giữa không trung xoay tròn vài cái, rồi sau đó chật vật rơi trên mặt đất.
Phốc! Miệng phun ra một chút máu tươi.
Cách đó không xa trên một thân cây, là một nam tử mặc y phục màu vàng, toàn thân rực rỡ đẹp đẽ quý giá lộ rõ địa vị cao quý, người này, chính là thái tử Bạch Long đế quốc Nam Cung Mặc, không thể nghi ngờ.
Nam Cung Mặc không có tiến qua đây, nhưng lại kinh ngạc nhìn một màn này, sau đó dường như lại suy nghĩ cái gì đó.
Bốn phía đều là người hầu, bọn thị nữ lẳng lặng nhìn về phía này, mơ hồ không dám xác định đó là nhị tiểu thư đánh bại đại tiểu thư, điều này sao có thể nhưng sự thật không thể thay đổi, Mộc nhị tiểu thư lại làm được, ước chừng chỉ là đấu giả bốn sao, thật sự khó tin a!.
Phải biết rằng, trong lúc đó võ công của đấu giả bốn sao so với đấu hoàng nhất tinh chênh lệch rất lớn, người chỉ có ba sao lại có thể thắng.
Phế vật này trở thành đấu giả bốn sao khi nào, nàng vẫn là phế vật Bạch Long đế quốc sao?.
Nhưng bây giờ bọn hắn dường như cảm giác được cả người Mộc nhị tiểu thư tản mát ra một cỗ sát khí phệ huyết, sắc bén lợi hại, làm cho người ta sợ hãi!.
Cỗ sát khí phệ huyết này là do ở hiện đại nàng làm đặc công, nàng đã trưởng thành trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, tám năm làm đặc công, đám người kia làm sao có thể hiểu được nàng đã trải qua những gì.
Thế gia vọng tộc không hẹn mà cùng cúi đầu, chỉ sợ Mộc Lan Tuyết rơi vào một cái kết cục.
Mộc Lưu Nguyệt đi đến trước mặt Mộc Lan Tuyết, chậm rãi ngồi xuống, tay phải cầm cổ cầm, nhìn Mộc Lan Tuyết cau mày đau đớn thản nhiên nói “ Hiện tại ta còn là phế vật sao?”.
Mộc Lan Tuyết tức giận đến sắp hộc máu, nhưng cũng không dám nói.
Nàng không cam lòng a, chính mình là thực lực đấu hoàng lại không đánh được một đấu giả bốn sao!.
Lúc này, một trận bước chân truyền đến, Mộc Hải Minh một mạch đi đến chỗ Mộc Lan Tuyết, nhìn đại nữ nhi từ nhỏ được mình đặt trong lòng bàn tay cưng chiều yêu thương, giờ phút này lại ra hình dạng như vậy liền đau lòng không thôi.
“ Dừng tay, nghiệt nữ, nàng là đại tỷ của ngươi! Ngươi làm sao có thể ra tay nhẫn tâm như thế”.
Mộc Lưu Nguyệt thấy câu nói này thật là lực cười, đây là phụ thân sao, thật là bi ai.
Mộc Lưu Nguyệt lạnh lùng nói “ Xin hỏi Mộc gia chủ, ta bị Mộc đại tiểu thư, người hầu, thê thiếp khi dễ đến sắp chết. Thời điểm đó, xin hỏi ngươi ở nơi nào?”.
Con ngươi Mộc Lưu Nguyệt tỏa ra hàn quang, lạnh lẽo như mũi tên băng, nói thẳng vào nội tâm của hắn.
“ Có phải hay không làm bộ như không nhìn thấy?”.