Gằn từng tiếng, tất cả đều là vô tình.
‘ Ngươi vì sao muốn đẩy tỷ ngươi xuống nước’ trong đầu chỉ hiện lại câu nói kia, bên bờ, âm thanh Nam Cung Mặc tàn nhẫn.
Nàng bây giờ tuyệt đối không đau đớn, nàng đã thay nàng ta sống tiếp thì một chút tưởng niệm về hắn sẽ không còn, dù chỉ một mảnh.
“ Thái tử không xem rõ trắng đen liền kết luận là lỗi của ta sao, chẳng lẽ sự phán quyết của thái tử từ trước đến nay chỉ nghe một phía liền kết tội?” Vẻ mặt Mộc Lưu Nguyệt ngưng tụ, trên khuôn mặt trắng lõn lộ ra một tia lãnh ý.
“ Làm sao có thể nói là chỉ nghe một bên, khi ta tới liền tận mắt thấy, đó gọi là một phía mà ngươi vừa nói sao?”.
Vốn, hắn cũng không muốn gia nhập vào trong cuộc chiến tranh nữ nhân này, chẳng qua, Mộc thần tướng đang ở đây, ít nhiều cũng phải làm bộ quan tâm một chút, vừa vặn có thể mượn chi tiết này thể hiện hắn đối với Mộc Lan Tuyết thật tâm, thân phận đích nữ dù sao cũng khác thứ nữ, cũng chỉ có loại thân phận này mới xứng đáng ngồi vào vị trí thái tử phi.
Nam Cung Mặc mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào Mộc Lưu Nguyệt, lạnh lùng cười, giống như cây cổ tùng cao lớn đứng giữa ngàn cây con, ánh mắt lạnh lùng như thiên chi kiêu tử.
Thân phận thái tử điện hạ không thể nghi ngờ là tôn quý, hắn giống như chúa tể nắm giữ quyền lực có thể sai khiến bất cứ chuyện gì.
“ Như vậy thái tử đến tột cùng muốn như thế nào?”.
“ Ngươi đối sử với nàng như thế nào, liền đối sử với ngươi như thế” Dứt lời, thái tử vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ, trên mặt tất cả đều là vô tình.
“ Dạ” Thị vệ bên người không một tia do dự.
Một phen tiến lên đem Mộc Lưu Nguyệt đẩy vào trong hồ.
Mộc Lưu Nguyệt vốn định phản kháng, nhưng chợt nghĩ, thực lực chính mình bây giờ đánh không lại thái tử, nàng liền tính bỏ!.
Thực lực thái tử đã đến mức không thể đo được, việc gì phải lấy chứng trọi đá.
Trong đầu không hiểu lại hiện lên câu nói của nam tử mặt lạ bạc : trước khi ngươi còn chưa chính thức cường đại, phải hiểu được ẩn dấu thực lực.
Lời này quả nhiên là đúng!.
Mộc Lưu Nguyệt vùng vẫy vài cái, liền hướng đáy nước chìm xuống, thậm chí ngay cả tiếng kêu cứu đều không có, một đám ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử chắc chắn sẽ không cứu nàng.
Chỉ mơ hồ nghe được Y Lan ở trên bờ lớn tiếng kêu cứu, âm thanh lộ rõ sự đau lòng : mau cứu nhị tiểu thư, nàng không biết bơi a!.
“ Làm sao có thể tin, nhị tiểu thư sẽ bơi cho coi!” Đây là âm thanh của một nô tỳ khác.
“ Là thật, nhị tiểu thư không biết bơi”.
Vốn dĩ thân thể này không biết bơi, nhưng Mộc Lưu Nguyệt là linh hồn thế kỉ XXI, nàng có thể nín thở dưới nước rất tốt.
Mộc Lan Tuyết vụng trộm nở nụ cười, nhìn sóng nước dập dềnh trong hồ, đáy lòng chợt lóe ra một tia ngoan độc rồi biến mất, tiện nhân kia hẳn sẽ chẳng sống được lâu.
Thái tử Nam Cung Mặc mơ hồ cảm thấy có điều gì không đúng, hắn cũng không muốn lấy mạng người, hắn còn muốn lạp nhị tiểu thư làm sườn phi, lui hôn, nạp thứ nũ làm thiếp cũng không có vấn đề gì, hơn nữa Mộc Lưu Nguyệt vẫn thích hắn, chuyện này hắn đã sớm biết.
Nhưng tại sao lại chìm xuống nước lâu như vậy, hay gặp trở ngại gì, hiện tại đang có hạ nhân ở đây, hắn cũng không thể tự mình xuống nước cứu người, vừa định phân phó một câu đi xuống cứu nàng, lại có một thân ảnh nhanh hơn hạ xuống trong hồ, thậm chí hắn là ai cũng không một ai thấy rõ ràng.
Thời điểm Mộc Lưu Nguyệt sắp không duy trì được muốn nổi lên lấy khí, liền cảm giác có một đạo bạch quang hướng phía nàng bơi tới, như là một Bạch mã vương tử, khi đến gần mới nhìn rõ hóa ra lại là hắn, kẻ có dung nhan có thể gây điên đảo chúng sinh. Mộc Lưu Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn, thậm trí đã quên nín thở, tiếp theo hắn đem môi dán lên môi nàng, đem không khí truyền vào trong miệng nàng,
Cái hôn này chỉ là hôn thôi cũng không có tiến sâu vào trong khoang miệng nàng, rất nhanh Bắc Đình Hoàng kéo nàng lên hướng bên bờ bơi tới, rốt cục cũng đã ra khỏi nước, hắn đem áo choàng cởi ra khoác lên người nàng, không nhìn ánh mắt của mọi người, ôm nàng đi về ngôi nhà gỗ phía bắc.
Gằn từng tiếng, tất cả đều là vô tình.
‘ Ngươi vì sao muốn đẩy tỷ ngươi xuống nước’ trong đầu chỉ hiện lại câu nói kia, bên bờ, âm thanh Nam Cung Mặc tàn nhẫn.
Nàng bây giờ tuyệt đối không đau đớn, nàng đã thay nàng ta sống tiếp thì một chút tưởng niệm về hắn sẽ không còn, dù chỉ một mảnh.
“ Thái tử không xem rõ trắng đen liền kết luận là lỗi của ta sao, chẳng lẽ sự phán quyết của thái tử từ trước đến nay chỉ nghe một phía liền kết tội?” Vẻ mặt Mộc Lưu Nguyệt ngưng tụ, trên khuôn mặt trắng lõn lộ ra một tia lãnh ý.
“ Làm sao có thể nói là chỉ nghe một bên, khi ta tới liền tận mắt thấy, đó gọi là một phía mà ngươi vừa nói sao?”.
Vốn, hắn cũng không muốn gia nhập vào trong cuộc chiến tranh nữ nhân này, chẳng qua, Mộc thần tướng đang ở đây, ít nhiều cũng phải làm bộ quan tâm một chút, vừa vặn có thể mượn chi tiết này thể hiện hắn đối với Mộc Lan Tuyết thật tâm, thân phận đích nữ dù sao cũng khác thứ nữ, cũng chỉ có loại thân phận này mới xứng đáng ngồi vào vị trí thái tử phi.
Nam Cung Mặc mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào Mộc Lưu Nguyệt, lạnh lùng cười, giống như cây cổ tùng cao lớn đứng giữa ngàn cây con, ánh mắt lạnh lùng như thiên chi kiêu tử.
Thân phận thái tử điện hạ không thể nghi ngờ là tôn quý, hắn giống như chúa tể nắm giữ quyền lực có thể sai khiến bất cứ chuyện gì.
“ Như vậy thái tử đến tột cùng muốn như thế nào?”.
“ Ngươi đối sử với nàng như thế nào, liền đối sử với ngươi như thế” Dứt lời, thái tử vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ, trên mặt tất cả đều là vô tình.
“ Dạ” Thị vệ bên người không một tia do dự.
Một phen tiến lên đem Mộc Lưu Nguyệt đẩy vào trong hồ.
Mộc Lưu Nguyệt vốn định phản kháng, nhưng chợt nghĩ, thực lực chính mình bây giờ đánh không lại thái tử, nàng liền tính bỏ!.
Thực lực thái tử đã đến mức không thể đo được, việc gì phải lấy chứng trọi đá.
Trong đầu không hiểu lại hiện lên câu nói của nam tử mặt lạ bạc : trước khi ngươi còn chưa chính thức cường đại, phải hiểu được ẩn dấu thực lực.
Lời này quả nhiên là đúng!.
Mộc Lưu Nguyệt vùng vẫy vài cái, liền hướng đáy nước chìm xuống, thậm chí ngay cả tiếng kêu cứu đều không có, một đám ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử chắc chắn sẽ không cứu nàng.
Chỉ mơ hồ nghe được Y Lan ở trên bờ lớn tiếng kêu cứu, âm thanh lộ rõ sự đau lòng : mau cứu nhị tiểu thư, nàng không biết bơi a!.
“ Làm sao có thể tin, nhị tiểu thư sẽ bơi cho coi!” Đây là âm thanh của một nô tỳ khác.
“ Là thật, nhị tiểu thư không biết bơi”.
Vốn dĩ thân thể này không biết bơi, nhưng Mộc Lưu Nguyệt là linh hồn thế kỉ XXI, nàng có thể nín thở dưới nước rất tốt.
Mộc Lan Tuyết vụng trộm nở nụ cười, nhìn sóng nước dập dềnh trong hồ, đáy lòng chợt lóe ra một tia ngoan độc rồi biến mất, tiện nhân kia hẳn sẽ chẳng sống được lâu.
Thái tử Nam Cung Mặc mơ hồ cảm thấy có điều gì không đúng, hắn cũng không muốn lấy mạng người, hắn còn muốn lạp nhị tiểu thư làm sườn phi, lui hôn, nạp thứ nũ làm thiếp cũng không có vấn đề gì, hơn nữa Mộc Lưu Nguyệt vẫn thích hắn, chuyện này hắn đã sớm biết.
Nhưng tại sao lại chìm xuống nước lâu như vậy, hay gặp trở ngại gì, hiện tại đang có hạ nhân ở đây, hắn cũng không thể tự mình xuống nước cứu người, vừa định phân phó một câu đi xuống cứu nàng, lại có một thân ảnh nhanh hơn hạ xuống trong hồ, thậm chí hắn là ai cũng không một ai thấy rõ ràng.
Thời điểm Mộc Lưu Nguyệt sắp không duy trì được muốn nổi lên lấy khí, liền cảm giác có một đạo bạch quang hướng phía nàng bơi tới, như là một Bạch mã vương tử, khi đến gần mới nhìn rõ hóa ra lại là hắn, kẻ có dung nhan có thể gây điên đảo chúng sinh. Mộc Lưu Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn, thậm trí đã quên nín thở, tiếp theo hắn đem môi dán lên môi nàng, đem không khí truyền vào trong miệng nàng,
Cái hôn này chỉ là hôn thôi cũng không có tiến sâu vào trong khoang miệng nàng, rất nhanh Bắc Đình Hoàng kéo nàng lên hướng bên bờ bơi tới, rốt cục cũng đã ra khỏi nước, hắn đem áo choàng cởi ra khoác lên người nàng, không nhìn ánh mắt của mọi người, ôm nàng đi về ngôi nhà gỗ phía bắc.