Mộc Lưu Nguyệt sau khi xuyên qua đến quốc gia này, đại khái cũng hiểu được một chút, trong trí nhớ hiện tại không thấy có người như vậy xuất hiện, nam tử này không hẳn là người dân ở đây.
Trên đầu Mộc Lưu Nguyệt bị ngấm nước ướt sũng, nhìn về phía chân trời đang tối dần.
Trời sắp tối rồi, nàng cần phải trở về.
Đột nhiên thấy hắn tới gần nàng, thân thể Mộc Lưu Nguyệt hơi lui lại, đôi con ngươi màu xanh tỏa ra ánh sáng lấp lánh, hắn nói “ Thật không ngờ, ngươi gặp nguy lại không loạn, chẳng những không bị ma cầm quấy nhiễu, lại còn có thể bình tĩnh dẫn dắt dời đi sự chú ý của nhị hoàng tử”.
“ Ngươi là đang khen ta sao?” Nàng nở nụ cười, một nụ cười thật đẹp.
“ Nói cho ta biết, tên ngươi là gì?” Bàn tay nam tử khẽ giơ ra, hai ngón tay hơi dùng chút lực, ngữ khí tràn ngập lãnh ngạo.
“ Vậy ngươi trước tiên có thể đem mặt nạ bạc quỷ mị kia gỡ xuống cho ta xem sao?”.
Trong con ngươi Mộc Lưu Nguyệt hiện lên một tia ánh sáng giảo hoạt, nàng vươn tay muốn kéo mặt nạ thần bí kia, chỉ có điều, tay vừa mới duỗi giữa không trung, lại bị hắn một phen nắm chặt cổ tay, hắn tiến thêm một bước dừng lại trước mặt nàng.
“ Nữ tử nhìn dung mạo ta chỉ có hai kết cục : chết hoặc là trở thành thê tử của ta, ngươi lựa chọn thế nào?”.
Vừa nghe lời này, khóe miệng tươi cười của Mộc Lưu Nguyệt không khỏi cứng lại.
Trước mặt nam tử mặc dù đeo mặt nạ bạc quỷ mị, nhưng mà có thể tưởng tượng ra ngũ quan của hắn định hoàn mỹ, đôi con người màu xanh lạnh lùng giống như vì sao sáng dưới bầu trời đêm, mũi cao kiêu ngạo, môi mỏng ưu mỹ, nhưng là vẻ mặt dường lúc nào cũng như tỏa ra chút lạnh lẽo lãnh đạm.
“ Còn muốn xem sao?” Hắn đẩy nàng vào một gốc cây đại thụ phía sau, cho đến khi nàng không thể lui lại được nữa.
“ Không được” Lưu Nguyệt nhíu mày, nàng nghĩ còn lâu mới giao sinh mạng cho hắn.
“ Trước tiên ngươi có thể buông ta ra được không? Ngươi liền như vậy đối đãi với ân nhân của ngươi sao?” Lông mày Mộc Lưu Nguyệt hơi nhíu lại, cằm có chút đau.
Bắc Đình Hoàng không nói gì, chính là ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng một cái, vừa rồi hắn đã đem tay nàng hơi nắm chặt lại, bắt qua mạch của nàng.
Chính là làm hắn không nghĩ tới nàng thế nhưng là một thiên tài linh lực nhưng lại không có huyền lực, thân thể lại còn trúng độc.
Xem như nàng vận khí tốt, hắn từ trong không gian giới chỉ lấy ra một viên đan dược, để vào miệng nàng.
“ Ngươi cho ta ăn cái gì?” Lưu Nguyệt có chút hoảng.
“ Ngươi cứ nói đi?” Hắn luôn luôn tỏ ra bộ dáng cao cao tại thượng, rõ ràng không muốn cùng người xa lạ ở chung, hắn sinh ra đã ở địa vị sao cao quý, toàn thân luôn lộ ra một loại lạnh nhạt hờ hững, ‘ ngươi chớ đến gần’.
Đan dược vừa vào miệng, nháy mắt hòa tan, giống như một tia nước trái cây chảy vào cổ họng Mộc Lưu Nguyệt, dược liệu rất nhanh đã có tác dụng, toàn bộ mệt mỏi đều biến mất.
Loại đan dược thượng phẩm này, quả nhiên hiệu quả không giống bình thường, trong lòng càng thêm kinh ngạc về thân phận hắn, hắn quá mức thần bí!.
Đan dược này là một trong bốn viên trung phẩm đan dược, trừ bỏ Dịnh Vân đại sư, Bắc Minh đại lục chỉ sợ không còn người có thể luyện chế ra được.
Hắn vươn tay đặt trên đầu Lưu Nguyệt, còn không đợi Mộc Lưu Nguyệt có phản ứng, một cỗ huyền khí nồng đậm liền theo mi tâm Mộc Lưu Nguyệt truyền vào.
Mộc Lưu Nguyệt hết sức kinh ngạc.
Lưu Nguyệt không suy nghĩ, hướng tới chỗ lực huyền khí cường đại kia, sau đó dẫn vào bên trong cơ thể, thật không ngờ cỗ huyền khí kia khi vào trong cơ thể nàng liền làm cho sự hỗn loạn bên trong đi theo một trật tự nhất định.
Mặc dù không đoán ra ý hắn vì sao phải làm như vậy, mặc kệ là báo ân hay là cố ý, Mộc Lưu Nguyệt cũng chẳng muốn đi trông nom, đem khí về đan điền bắt đầu luyện hóa.
Trong khoảng thời gian ngắn, lại phát hiện toàn thân giống như một lần nữa được tẩy rửa, toàn thân khoan khoái nhẹ nhàng, tay Lưu Nguyệt tạo thành chữ thập, xinh đẹp thoát trần hoàn toàn khác xa lúc trước.
Mộc Lưu Nguyệt sau khi xuyên qua đến quốc gia này, đại khái cũng hiểu được một chút, trong trí nhớ hiện tại không thấy có người như vậy xuất hiện, nam tử này không hẳn là người dân ở đây.
Trên đầu Mộc Lưu Nguyệt bị ngấm nước ướt sũng, nhìn về phía chân trời đang tối dần.
Trời sắp tối rồi, nàng cần phải trở về.
Đột nhiên thấy hắn tới gần nàng, thân thể Mộc Lưu Nguyệt hơi lui lại, đôi con ngươi màu xanh tỏa ra ánh sáng lấp lánh, hắn nói “ Thật không ngờ, ngươi gặp nguy lại không loạn, chẳng những không bị ma cầm quấy nhiễu, lại còn có thể bình tĩnh dẫn dắt dời đi sự chú ý của nhị hoàng tử”.
“ Ngươi là đang khen ta sao?” Nàng nở nụ cười, một nụ cười thật đẹp.
“ Nói cho ta biết, tên ngươi là gì?” Bàn tay nam tử khẽ giơ ra, hai ngón tay hơi dùng chút lực, ngữ khí tràn ngập lãnh ngạo.
“ Vậy ngươi trước tiên có thể đem mặt nạ bạc quỷ mị kia gỡ xuống cho ta xem sao?”.
Trong con ngươi Mộc Lưu Nguyệt hiện lên một tia ánh sáng giảo hoạt, nàng vươn tay muốn kéo mặt nạ thần bí kia, chỉ có điều, tay vừa mới duỗi giữa không trung, lại bị hắn một phen nắm chặt cổ tay, hắn tiến thêm một bước dừng lại trước mặt nàng.
“ Nữ tử nhìn dung mạo ta chỉ có hai kết cục : chết hoặc là trở thành thê tử của ta, ngươi lựa chọn thế nào?”.
Vừa nghe lời này, khóe miệng tươi cười của Mộc Lưu Nguyệt không khỏi cứng lại.
Trước mặt nam tử mặc dù đeo mặt nạ bạc quỷ mị, nhưng mà có thể tưởng tượng ra ngũ quan của hắn định hoàn mỹ, đôi con người màu xanh lạnh lùng giống như vì sao sáng dưới bầu trời đêm, mũi cao kiêu ngạo, môi mỏng ưu mỹ, nhưng là vẻ mặt dường lúc nào cũng như tỏa ra chút lạnh lẽo lãnh đạm.
“ Còn muốn xem sao?” Hắn đẩy nàng vào một gốc cây đại thụ phía sau, cho đến khi nàng không thể lui lại được nữa.
“ Không được” Lưu Nguyệt nhíu mày, nàng nghĩ còn lâu mới giao sinh mạng cho hắn.
“ Trước tiên ngươi có thể buông ta ra được không? Ngươi liền như vậy đối đãi với ân nhân của ngươi sao?” Lông mày Mộc Lưu Nguyệt hơi nhíu lại, cằm có chút đau.
Bắc Đình Hoàng không nói gì, chính là ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng một cái, vừa rồi hắn đã đem tay nàng hơi nắm chặt lại, bắt qua mạch của nàng.
Chính là làm hắn không nghĩ tới nàng thế nhưng là một thiên tài linh lực nhưng lại không có huyền lực, thân thể lại còn trúng độc.
Xem như nàng vận khí tốt, hắn từ trong không gian giới chỉ lấy ra một viên đan dược, để vào miệng nàng.
“ Ngươi cho ta ăn cái gì?” Lưu Nguyệt có chút hoảng.
“ Ngươi cứ nói đi?” Hắn luôn luôn tỏ ra bộ dáng cao cao tại thượng, rõ ràng không muốn cùng người xa lạ ở chung, hắn sinh ra đã ở địa vị sao cao quý, toàn thân luôn lộ ra một loại lạnh nhạt hờ hững, ‘ ngươi chớ đến gần’.
Đan dược vừa vào miệng, nháy mắt hòa tan, giống như một tia nước trái cây chảy vào cổ họng Mộc Lưu Nguyệt, dược liệu rất nhanh đã có tác dụng, toàn bộ mệt mỏi đều biến mất.
Loại đan dược thượng phẩm này, quả nhiên hiệu quả không giống bình thường, trong lòng càng thêm kinh ngạc về thân phận hắn, hắn quá mức thần bí!.
Đan dược này là một trong bốn viên trung phẩm đan dược, trừ bỏ Dịnh Vân đại sư, Bắc Minh đại lục chỉ sợ không còn người có thể luyện chế ra được.
Hắn vươn tay đặt trên đầu Lưu Nguyệt, còn không đợi Mộc Lưu Nguyệt có phản ứng, một cỗ huyền khí nồng đậm liền theo mi tâm Mộc Lưu Nguyệt truyền vào.
Mộc Lưu Nguyệt hết sức kinh ngạc.
Lưu Nguyệt không suy nghĩ, hướng tới chỗ lực huyền khí cường đại kia, sau đó dẫn vào bên trong cơ thể, thật không ngờ cỗ huyền khí kia khi vào trong cơ thể nàng liền làm cho sự hỗn loạn bên trong đi theo một trật tự nhất định.
Mặc dù không đoán ra ý hắn vì sao phải làm như vậy, mặc kệ là báo ân hay là cố ý, Mộc Lưu Nguyệt cũng chẳng muốn đi trông nom, đem khí về đan điền bắt đầu luyện hóa.
Trong khoảng thời gian ngắn, lại phát hiện toàn thân giống như một lần nữa được tẩy rửa, toàn thân khoan khoái nhẹ nhàng, tay Lưu Nguyệt tạo thành chữ thập, xinh đẹp thoát trần hoàn toàn khác xa lúc trước.