Edit + Beta : LanhThienNhi255.
Ống tay áo vung lên, hắn nhẹ nhàng từ bờ bên kia lại đây, Mộc Lưu Nguyệt cắn môi dưới, nàng quay lưng lại vội vã chạy đến chỗ để y phục trên bờ mặc vào, mới mặc được một nửa, đã thấy hắn nhích lại gần đây.
Mộc Lưu Nguyệt cả kinh, trong lòng không khỏi khẩn trương.
“ Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi?”
Không làm gì nàng, vậy hắn sát lại gần nàng làm gì, Mộc Lưu Nguyệt khẽ chớp chớp lông mi tựa như cánh hồ điệp.
Hắn gần như đem nàng dồn đến sát vách tường ôn trì, Bắc Đình Hoàng một tay khẽ nâng cằm nàng lên, trong con ngươi lướt qua một tia kinh ngạc, xem kỹ, nàng quả thật là một dung nhan tuyệt mĩ, nhưng là lời nói này cũng chỉ xuất hiện trong lòng không nói ra, đôi con ngươi hiện lên sự ngông cuồng mãnh liệt, ánh mắt hắn thâm thúy nhìn nàng một lúc, ngữ khí như không có việc gì nói “ Nếu như ta thực sự muốn ngươi…”.
“ Ngươi trốn cũng không thoát, không phải sao?” Minh vương mang theo một luồng khí ấm nóng phả lên tai nàng, làm trong không khí hiện lên một tia ám muội.
“ Ngươi sẽ không, quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, hơn nữa ngươi là Vương gia thân phận tôn quý”.
“ May mắn là ta, ngươi quá yếu” Âm thanh Minh Vương mang theo sự khinh thường, không gian tu luyện vốn tồn tại nghịch thiên, nếu là bị người khác phát hiện, hậu quả sẽ không tưởng tượng được.
“ Ngươi dựa vào cái gì mà trêu đùa ta?” Nghe thấy lời hắn nói, Mộc Lưu Nguyệt rất tức giận.
“ Ngươi không được lộ diện như thế này bên ngoài không gian, đã hiểu chưa!?” Dứt lời, Minh Vương đem một chiếc nhẫn không gian đeo vào ngón tay áp út của nàng.
“ Về sau trước mặt người ở bên ngoài hãy dùng không gian giới chỉ” Bắc Đình Hoàng lạnh lùng đeo cho nàng.
Ngón áp út, hắn có biết thứ này đại biểu cho nghĩa gì không? Ở hiện đại, nhẫn chính là đại diện cho tình yêu.
Bây giờ hắn dựa vào cái gì mà tự cho mình là đúng, nhìn vẻ mặt hắn, Mộc Lưu Nguyệt nàng thật là muốn đem mặt hắn đánh cho một trận hả dạ, bất quá xem biểu tình hắn không có một phần ác ý, nàng nhịn.
Đôi môi Mộc Lưu Nguyệt đỏ thắm khẽ nhếch, nụ cười đó thoáng qua mang theo một chút đạm mạc cùng lười biếng nhưng lại là nụ cười xinh đẹp tuyệt sắc “ Ngươi hiện tại có thể buông”.
“ Trong thời gian tu luyện, phải bày ra kết giới”. Nam tử nhìn liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói, trong con ngươi đã khôi phục vẻ lạnh lùng thường thấy, tựa hồ cảm xúc giao động trong mắt hắn chỉ là ảo giác!.
Cái gọi là kết giới, là dùng một loại niệm lực ngưng tụ thành, bên trong đó có thể biết được tất cả các hoạt động bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.
“ Đã biết”.
Bắc Đình Hoàng lùi lại ra ba bước, từ trong không gian giưới chỉ lấy ra cổ cầm đặt vào lòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, một khúc nhạc giống như mùa xuân của núi rừng, như dòng xuối chảy êm tai, du viễn mị hoặc.
Đây không phải là cổ cầm bình thường, nó là yêu cầm, cùng ma cầm lúc trước là một đôi.
“ Dễ nghe sao?”
Mộc Lưu Nguyệt trên môi hiện lên nụ cười không một tia nhiệt độ “ Nếu không phải một khúc hát du con, sẽ nghe rất tốt”.
“ Ngươi sai rồi, bổn vương chính là muốn thử ngươi”.
“ Cho lên? ” Mộc Lưu Nguyệt thản nhiên nhìn liếc nhìn hắn một cái, ngữ khí lạnh lùng.
“ Bổn vương đem nó tặng cho ngươi”.
“ Tặng cho ta?” Lúc này đây vẻ mặt Mộc Lưu Nguyệt hiện lên sự kinh ngạc, thần khí cổ cầm tốt như vậy vì sao lại muốn tặng cho nàng?
“ Nhớ kỹ đây là tín vật, về sau ngươi là người của bổn vương, không được phản bội ta”.
Dứt lời, không cho nàng có cơ hội cự tuyệt, Bắc Đình Hoàng đem cầm cắt lên đầu ngón tay nàng, toàn thân cổ cầm liền phát ra ánh sáng lóa mắt, thoáng chốc lại dần dần biến mất.
Trên cánh tay trắng như tuyết của nàng xuất hiện một hình vẽ hoa văn cổ cầm nhỏ.
“ Ta không cần”.
Nhưng là mọi thứ đã không còn kịp nữa rồi, không cho phép nàng cự tuyệt, không hổ là Minh Tôn, đến việc tặng đồ đều khí phách ngông cuồng như vậy!.
Edit + Beta : LanhThienNhi.
Ống tay áo vung lên, hắn nhẹ nhàng từ bờ bên kia lại đây, Mộc Lưu Nguyệt cắn môi dưới, nàng quay lưng lại vội vã chạy đến chỗ để y phục trên bờ mặc vào, mới mặc được một nửa, đã thấy hắn nhích lại gần đây.
Mộc Lưu Nguyệt cả kinh, trong lòng không khỏi khẩn trương.
“ Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi?”
Không làm gì nàng, vậy hắn sát lại gần nàng làm gì, Mộc Lưu Nguyệt khẽ chớp chớp lông mi tựa như cánh hồ điệp.
Hắn gần như đem nàng dồn đến sát vách tường ôn trì, Bắc Đình Hoàng một tay khẽ nâng cằm nàng lên, trong con ngươi lướt qua một tia kinh ngạc, xem kỹ, nàng quả thật là một dung nhan tuyệt mĩ, nhưng là lời nói này cũng chỉ xuất hiện trong lòng không nói ra, đôi con ngươi hiện lên sự ngông cuồng mãnh liệt, ánh mắt hắn thâm thúy nhìn nàng một lúc, ngữ khí như không có việc gì nói “ Nếu như ta thực sự muốn ngươi…”.
“ Ngươi trốn cũng không thoát, không phải sao?” Minh vương mang theo một luồng khí ấm nóng phả lên tai nàng, làm trong không khí hiện lên một tia ám muội.
“ Ngươi sẽ không, quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, hơn nữa ngươi là Vương gia thân phận tôn quý”.
“ May mắn là ta, ngươi quá yếu” Âm thanh Minh Vương mang theo sự khinh thường, không gian tu luyện vốn tồn tại nghịch thiên, nếu là bị người khác phát hiện, hậu quả sẽ không tưởng tượng được.
“ Ngươi dựa vào cái gì mà trêu đùa ta?” Nghe thấy lời hắn nói, Mộc Lưu Nguyệt rất tức giận.
“ Ngươi không được lộ diện như thế này bên ngoài không gian, đã hiểu chưa!?” Dứt lời, Minh Vương đem một chiếc nhẫn không gian đeo vào ngón tay áp út của nàng.
“ Về sau trước mặt người ở bên ngoài hãy dùng không gian giới chỉ” Bắc Đình Hoàng lạnh lùng đeo cho nàng.
Ngón áp út, hắn có biết thứ này đại biểu cho nghĩa gì không? Ở hiện đại, nhẫn chính là đại diện cho tình yêu.
Bây giờ hắn dựa vào cái gì mà tự cho mình là đúng, nhìn vẻ mặt hắn, Mộc Lưu Nguyệt nàng thật là muốn đem mặt hắn đánh cho một trận hả dạ, bất quá xem biểu tình hắn không có một phần ác ý, nàng nhịn.
Đôi môi Mộc Lưu Nguyệt đỏ thắm khẽ nhếch, nụ cười đó thoáng qua mang theo một chút đạm mạc cùng lười biếng nhưng lại là nụ cười xinh đẹp tuyệt sắc “ Ngươi hiện tại có thể buông”.
“ Trong thời gian tu luyện, phải bày ra kết giới”. Nam tử nhìn liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói, trong con ngươi đã khôi phục vẻ lạnh lùng thường thấy, tựa hồ cảm xúc giao động trong mắt hắn chỉ là ảo giác!.
Cái gọi là kết giới, là dùng một loại niệm lực ngưng tụ thành, bên trong đó có thể biết được tất cả các hoạt động bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.
“ Đã biết”.
Bắc Đình Hoàng lùi lại ra ba bước, từ trong không gian giưới chỉ lấy ra cổ cầm đặt vào lòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, một khúc nhạc giống như mùa xuân của núi rừng, như dòng xuối chảy êm tai, du viễn mị hoặc.
Đây không phải là cổ cầm bình thường, nó là yêu cầm, cùng ma cầm lúc trước là một đôi.
“ Dễ nghe sao?”
Mộc Lưu Nguyệt trên môi hiện lên nụ cười không một tia nhiệt độ “ Nếu không phải một khúc hát du con, sẽ nghe rất tốt”.
“ Ngươi sai rồi, bổn vương chính là muốn thử ngươi”.
“ Cho lên? ” Mộc Lưu Nguyệt thản nhiên nhìn liếc nhìn hắn một cái, ngữ khí lạnh lùng.
“ Bổn vương đem nó tặng cho ngươi”.
“ Tặng cho ta?” Lúc này đây vẻ mặt Mộc Lưu Nguyệt hiện lên sự kinh ngạc, thần khí cổ cầm tốt như vậy vì sao lại muốn tặng cho nàng?
“ Nhớ kỹ đây là tín vật, về sau ngươi là người của bổn vương, không được phản bội ta”.
Dứt lời, không cho nàng có cơ hội cự tuyệt, Bắc Đình Hoàng đem cầm cắt lên đầu ngón tay nàng, toàn thân cổ cầm liền phát ra ánh sáng lóa mắt, thoáng chốc lại dần dần biến mất.
Trên cánh tay trắng như tuyết của nàng xuất hiện một hình vẽ hoa văn cổ cầm nhỏ.
“ Ta không cần”.
Nhưng là mọi thứ đã không còn kịp nữa rồi, không cho phép nàng cự tuyệt, không hổ là Minh Tôn, đến việc tặng đồ đều khí phách ngông cuồng như vậy!.