Khi chúng ta trở về trại thì các tổ khác đều đã về. Các loại, các dạng thú săn chất thành đống như một ngọn núi nhỏ, Á Dạ chư nữ và các Hắc Ám nữ yêu đang bận bịu nấu thức ăn từ thịt thú rừng đặc biệt này của Ma Giới.
Băng Tuyết Nhi đem tiểu bông tuyết Huyễn Điêu Thú ôm trong lòng ra giới thiệu với các tỷ muội. Các cô nàng đến từ Thánh Ma đại lục đều rất thích tiểu ma thú có bề ngoài đáng yêu này, tranh nhau vuốt ve bộ lông mềm dài của nó, tiểu sắc thú thoải mái nên ngay cả đôi mắt cũng híp lại thành một đường thẳng. Thấy thế, hàm răng của ta không khỏi ngứa ngáy một trận.
Tiểu sắc thú, chờ coi!
Phổ Hi kéo ta tới trước đống thú săn, chỉ vào một con, kiêu hãnh nói: "Tỉ phu, đây chính do một mình đệ săn đó. Thế nào, em vợ của huynh không làm cho vị "Ma Thần Vương" mất mặt chứ?"
Đó là một con ma thú hình hổ rất lớn. Ta mặc dù không nhận ra nhưng nhìn móng vuốt và hàm răng sắc như kiếm cũng biết đây là một con ma thú khá hung mãnh, lấy lực lượng của một mình Phổ Hi mà săn được con ma thú như vậy đúng là rất hiếm có (hắn bây giờ gần là một gã sơ cấp kỵ sĩ), đáng khen ngợi.
Ta vỗ bờ vai hắn, nói: "Hảo tiểu tử, làm rất tốt. Nói đi, muốn được thưởng cái gì? Chỉ cần tỷ phu ta có thể làm được nhất định sẽ đáp ứng đệ."
Trong mắt Phổ Hi lóe ra một tia tinh quang vui sướng, hắn hưng phấn nói: "Tỷ phu, huynh nói rồi đó nhé."
Ta gật đầu vươn tay trái ra, nói: "Ta cam đoan."
Phổ Hi nói: "Như vậy thì đệ đã có thể nói. Tỷ phu, đệ muốn giống như Địch Nặc, trở thành đệ tử của huynh. Đệ muốn như hắn tiếp nhận huấn luyện, thậm chí là hơn càng tốt. Tỷ phu, đây chính là huynh đã đáp ứng, không thể đổi ý."
Địch Nặc? Ta đã giao hắn cho Lạp Cáp Nhĩ Đặc rồi mà, hắn tiếp nhận cái dạng huấn luyện gì ta làm sao biết. Phổ Hi tiểu tử này đang nghĩ gì đây?
Trong nhất thời ta cũng không biết nên trả lời yêu cầu của Phổ Hi như thế nào.
Thấy ta không nói gì, Phổ Hi không khỏi có chút nóng nảy, nói: "Đây đâu phải là một yêu cầu khó khăn, không phải tỷ phu cũng có nhiều đệ tử sao? Đệ cam đoan đệ sẽ khắc khổ huấn luyện, quyết sẽ không để tỷ phu mất thể diện đâu."
Ta nói: "Ta đối với huấn luyện kỵ sĩ chính là một khiếu không thông, đệ muốn ta dạy đệ như thế nào đây? Địch Nặc được ta giao cho thủ hạ là "Hắc Ám Long Kỵ Binh " Lục chiến tướng Lạp Cáp Nhĩ Đặc huấn luyện, đệ muốn huấn luyện cũng chỉ có thể tìm hắn. Như vậy đi, chúng ta đổi điều kiện, ta để Kim Tử tìm một con rồng tốt nhất tặng cho đệ làm tọa kỵ cho đệ trở thành một long kỵ sĩ, đệ xem có được không?"
Khuôn mặt Phổ Hi đang tràn ngập thất vọng lập tức xuất hiện vẻ vui mừng như điên, nói: "Hảo, quyết định như vậy nhé, lần này tỷ phu không được đổi ý đó."
Hắn không khỏi ảo tưởng trong lòng cành mình tư thế oai hùng, thân mang khải giáp lóng lánh, cầm thương nâng thuẫn, cưỡi trên thân một con cự long uy vũ, như vậy quả thật là rất hấp dẫn.
Ta lập tức gọi Long tộc Chi vương - Độc Giác Hoàng Kim Long Kim Tử, phân phó nó quay về "Long cốc" tìm cho Phổ Hi một con rồng thích hợp làm tọa kỵ.
Sau đó ta tung ra một không gian ma pháp trên thân Kim Tử để giúp nó có thể đi đến Thánh Ma đại lục và Ma giới. Thân hình to lớn của Kim Tử phát ra kim quang sáng rực rồi biến mất.
Ma thú có mặt mũi hung ác đáng sợ dưới bàn tay khéo léo của các mỹ nữ cũng biến thành các loại món ngon có mùi vị mê người, những Cuồng bạo chiến sĩ sớm đã không kiềm chế được, không ngừng nhai lấy nhai để. Xem cách ăn của bọn hắn giống như quỷ chết đói chuyển thế, căn bản là không nhấm nháp ra vị ngon của thức ăn, thật đáng tiếc cho công phu nấu nướng của các mỹ nữ.
Sắc thú tiểu bông tuyết đáng ghét lúc này đang thoải mái nằm trong lòng Băng Tuyết Nhi, hưởng thụ sự phục vụ của các mỹ nữ. Ca Ny, Áo Lệ Na các nàng không ngừng đưa những miếng thịt nướng thơm ngon vào miệng nó. Thật là tức chết ta.
Ta bước tới vài bước ôm Băng Tuyết Nhi vào lòng, thuận tiện "không cẩn thận" đem tiểu sắc thú đang ở trong bộ ngực ấm áp mê người của nàng một quyền đánh ra. Bất quá, thân hình tiểu sắc thú rất linh hoạt, lăng không xoay người một cái rồi yên ổn rơi xuống đất. Dự định làm nó bị thương của ta cũng thất bại.
Băng Tuyết Nhi không có mảy may nhận ra ta và tiểu sắc thú như gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, trong tay cầm một miếng thịt nướng đưa tới trước mặt ta, đáng yêu nói: "Lai, nếm thử đi, đây chính là do Tuyết Nhi tự mình nướng đấy, vốn là muốn để tiểu bông tuyết ăn thử một chút."
Ta dùng ánh mắt do dự nhìn cái khối cháy đen nằm trong lòng bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp, nhìn không ra là vật gì, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, nhưng Băng Tuyết Nhi ánh mắt tràn đầy hi vọng làm cho ta không thể cự tuyệt, đành bất chấp khó khăn nuốt cái "vật" kia vào.
Dung mạo của nữ nhân và tài nấu nướng của nàng quả nhiên không có liên hệ gì cả. Bàn về dung mạo, Băng Tuyết Nhi có khả năng đạt tới cực hạn của loài người. Bàn về khí chất, nàng càng cao quý, thanh thuần, nhiệt tình, đủ để khuynh đảo nam nhân. Nhưng tay nghề chế biến thịt nướng của nàng… Có lẽ là khỏi phải nói.
Ta cho tới bây giờ cũng không biết ai lại có thể làm thành cái mùi này cho thịt nướng. Mặc dù ta ngay cả nhai cũng không có nhai, đem miếng thịt nướng nuốt thẳng vào bụng nhưng loại mùi này vẫn làm cho ta khắc cốt ghi tâm. Thật không thể ngờ là loại mùi kinh khủng này lại từ tay của Băng Tuyết Nhi - tuyệt thế mỹ nữ mà ra.
Mặc dù dạ dày đang co thắt nhưng trên mặt ta vẫn tươi cười, hướng về vẻ mặt chờ đợi của Băng Tuyết Nhi nói: "Mùi vị rất ngon, Tuyết Nhi nàng quả thật là có tài."
"Thật vậy sao?"
Lời nói dối có thiện ý của ta làm khuôn mặt tuyệt mỹ của Băng Tuyết Nhi hiện ra vẻ tươi cười khiến người khác hoa mắt, vẻ đẹp làm cho ta nín thở một hồi. Sự nhẫn nại vừa rồi rốt cuộc đã có giá của nó.
Nhưng sau một khắc ta liền hối hận, bởi vì Băng Tuyết Nhi đã từ phía sau lôi ra một cái mộc bàn thô ráp, trên bàn chất đầy cái loại "thịt nướng Tuyết Nhi" này.
"Đây đều là thiếp nướng, sợ mùi vị không ngon nên không có lấy ra. Lai, chàng thích ăn thịt do thiếp nướng, thiếp thật là cao hứng, để Tuyết Nhi tự tay phục vụ cho chàng."
Nói xong, nàng từ trên bàn lấy ra một miếng thịt nướng, vẻ mặt hạnh phúc đem miếng thịt nướng đưa tới bên miệng ta.
Cái này là làm bậy không thể sống, dạ dày của ta theo bản năng co thắt một trận kịch liệt, mặt nhịn không được có chút trắng bệch. Nếu lại để cho ta ăn "thịt nướng Tuyết Nhi ", ta nhất định sẽ chết chắc.
Có rồi!
Một biện pháp hay tuyệt hiện ra trong đầu ta. Ha ha, ngô lai ta quả nhiên là một thiên tài vĩ đại.
Ta nhận lấy miếng thịt trong tay Băng Tuyết Nhi, sau đó đem bắt tiểu bông tuyết đang ở bên cạnh hướng về phía ta nhe răng nhe răng trợn mắt lại. Tiểu bông tuyết há mồm cắn cánh tay ta, nhưng sau một khắc nó đã bị ta lấy lực lượng tinh thần khống chế thần kinh, toàn thân trên dưới biến thành mềm nhũn vô lực, cái miệng kia tự nhiên cũng không cắn nổi nữa.
Ta vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ của tiểu bông tuyết, cười không có hảo ý với nó, nói: "Con vật nhỏ thật đáng yêu, khó trách Tuyết Nhi lại thích ngươi như vậy. Tuyết Nhi nướng thịt mùi vị ngon như vậy, ta cũng không thể một mình độc chiếm, ngươi nhất định rất muốn ăn."
Tiểu bông tuyết "ô ô" rên rỉ, thân hình liều mạng giãy dụa, con vật nhỏ thông linh này từ vẻ tươi cười của ta đã nhận ra nguy cơ.
Ta nói: "Tuyết Nhi, nàng xem, tiểu bông tuyết rất thích thịt nướng của nàng, không thể đợi được muốn ăn này."
Ô ô..., không phải như thế, chủ nhân nhanh cứu ta, đại phôi đản sẽ giết ta mất!
Tiểu bông tuyết hướng về phía Băng Tuyết Nhi kêu gào thảm thiết, đáng tiếc là nó nghe hiểu tiếng người nói nhưng lại không thể nói được, Băng Tuyết Nhi đối với việc nó kêu gào cảm thấy có điểm kỳ quái nhưng cũng không biết là chuyện gì.
Ta "hắc hắc" cười, đem miếng "thịt nướng Tuyết Nhi" nhét vào trong miệng tiểu bông tuyết, sau đó niết cổ họng nó để nó phải nuốt miếng thịt nướng xuống. Thịt vừa vào dạ dày, lập tức tiểu gia hỏa đã trợn trừng mắt lên.
Ha ha ha, "thịt nướng Tuyết Nhi" tốt bậc nhất, tiểu sắc thú ngươi vui vẻ hưởng thụ nhé.
Ta tay trái dùng sức mở thật to miệng của tiểu bông tuyết ra, sau đó tay phải nhấc một miếng "thịt nướng Tuyết Nhi" ở trên bàn, theo phương thức nhồi cho vịt ăn toàn bộ đổ hết vào miệng nó.
Dưới sự áp bức của ta tiểu bông tuyết không thể không đem "thịt nướng Tuyết Nhi" nhét đầy miệng nhai kĩ rồi nuốt xuống, tiếp theo đó trong cái bụng nhỏ của nó vang lên thanh âm "ùng ục ùng ục", bọt trắng cũng trào ra ngoài miệng.
Băng Tuyết Nhi cuối cùng đã nhận ra sự tình không bình thường, nàng đưa tay đỡ lấy tiểu bông tuyết từ trong tay ta, vội vàng nhỏ: "Tiểu bông tuyết, ngươi làm sao vậy?"
Ta nói: "Yên tâm đi tiểu Tuyết Nhi, con vật nhỏ này không có chuyện gì đâu, đại khái là vì thịt nướng của nàng ăn quá ngon nên hưng phấn quá thành cái bộ dạng này đó."
Quỷ mới hưng phấn thành cái bộ dạng này. Không ngờ rằng nữ chủ nhân dung mạo đẹp không thể nghi ngờ như thế mà tay nghề nấu nướng lại kinh khủng vậy, ta sau này tuyệt đối sẽ không ăn đồ ăn do nữ chủ nhân làm. Thật đáng sợ, thiếu chút nữa là chết mất rồi...
Tiểu bông tuyết vừa thổ ra bọt mép vừa ở trong lòng rên rỉ cho vận mệnh của mình, rồi lại sợ hãi khi nhìn thấy ta vươn ngón trỏ ra chỉ lên trán mình. Hắn muốn làm gì đây?
Tiểu bông tuyết lại một lần nữa liều mạng từ chối, Băng Tuyết Nhi trong lòng cảm thấy kỳ quái vừa muốn buông tay đã bị ta ngăn lại: "Chờ một chút, Tuyết Nhi, ta giúp nàng và con vật nhỏ này lập khế ước, ta cần một chút máu của nàng."
Băng Tuyết Nhi đối với tiểu sắc thú rất yêu thích và quan tâm khiến ta không thể nào không bỏ đi dự định ban đầu để cho Lai Lại Trùng nuốt nó, như vậy sẽ làm cho Băng Tuyết Nhi thương tâm mà cái này là chuyện ta không muốn chứng kiến nhất. Nhưng ta cũng sẽ không để cho nó không việc gì như vậy, trước tiên giúp Băng Tuyết Nhi cùng nó lập khế ước, sau này còn nhiều cơ hội để chỉnh nó.
Một đạo kình khí tinh tế từ đầu ngón tay ta bắn lên trán của tiểu bông tuyết, tạo ra một vết thương nho nhỏ. Trong tiếng kêu gào của tiểu bông tuyết, ta dùng ngón tay lau một chút máu của nó.
Lúc này, Băng Tuyết Nhi cũng tự cắn ngón trỏ của mình. Một giọt máu đỏ tươi mỹ lệ như hồng bảo thạch óng ánh sáng long lanh xuất hiện trên ngón tay ngọc nhỏ và dài của nàng, đẹp đến mức làm người ta choáng váng.
Ta vội vàng đem ngón tay có dính máu của tiểu bông tuyết cùng ngón trỏ của Băng Tuyết Nhi hợp cùng một chỗ, máu của một người một thú lập tức dung hợp.
Sau khi ta nhẹ giọng ngâm một câu chú văn triệu hoán ma pháp, hỗn hợp máu giữa hai ngón tay chúng ta đột nhiên biến thành màu vàng, sau đó ngón tay của ta rời khỏi ngón trỏ của Băng Tuyết Nhi rồi lại điểm một lần nữa lên trán của tiểu bông tuyết.
Một ký hiệu triệu hoán ma pháp xuất hiện ở trên trán của tiểu bông tuyết, trên lưng ngón trở của Băng Tuyết Nhi cũng xuất hiện một cái ký hiệu, chú văn nho nhỏ như một cái giới chỉ. Khế ước đã hoàn thành.
Đây là loại khế ước có tính cưỡng chế, khế ước một khi thành lập nô lệ sẽ hoàn toàn trở thành vật phụ thuộc, chủ nhân tử vong thì nô lệ cũng sẽ bỏ mạng theo. Điểm này cùng loại với "Ước định vĩnh hằng" trong tinh linh khế ước, nhưng tính cưỡng chế còn hơn "Ước định vĩnh hằng" rất nhiều lần vì nô lệ sẽ hoàn toàn mất đi tự do, có thể nói là rất lợi hại.
Sau khi khế ước hoàn thành Băng Tuyết Nhi và tiểu bông tuyết có thể tiến hành liên lạc tâm linh đơn giản, khi tiếp thụ tin tức tiểu bông tuyết truyền đến mặt nàng đột nhiên đỏ lên, cánh tay ngọc nới lỏng, tiểu bông tuyết lập tức như một tia chớp màu trắng bắn thẳng vào bên trong khu rừng rậm.
Ta biết nó không có khả năng đào tẩu, hỏi: "Tuyết Nhi, gia hỏa này vào trong rừng làm gì thế?"
Băng Tuyết Nhi giận dữ nhìn ta một cái, nói: "Lai, chàng tại sao lại gạt thiếp? Thịt nướng của thiếp rõ ràng rất khó ăn chàng, vì sao phải tự miễn cưỡng? Lai, làm đồ ăn ngon cho chàng ăn là giấc mộng của thiếp, thiếp biết hiện nay tay nghề không tốt, chàng không cần phải sợ thiếp thương tâm mà phải nói trái với lương tâm, thiếp sẽ tiếp tục cố gắng. Về phần tiểu bông tuyết, nó ăn thịt nướng của thiếp làm hỏng dạ dày, phải đi ngoài. Lai, chàng rất giảo hoạt đó, lại có thể nghĩ đến lợi dụng tiểu bông tuyết để xử lý thịt nướng của thiếp."
Ha ha, nguyên lai là tiểu sắc thú đi ngoài, "thịt nướng Tuyết Nhi" quả nhiên là công hiệu như thần mà.
Ta nắm lấy làn tóc đen mềm dài của Băng Tuyết Nhi cuốn vào trong tay, nói: "Ta không có miễn cưỡng mình, chỉ cần là vật do tiểu Tuyết Nhi làm, bất luận mùi vị như thế nào ta cũng sẽ ăn nó như đường mật, bởi vì ta biết đó là tấm lòng của Tuyết Nhi mà."
Trong đôi mắt đẹp của Băng Tuyết Nhi lệ ba hiện ra, thân thể mềm mại nhào vào lòng ta, nhu tình vô hạn nói: "Lai, chàng đối với Tuyết Nhi thật tốt, Tuyết Nhi muốn đời đời kiếp kiếp làm nữ nhân của chàng, vĩnh viễn hầu hạ chàng."
Tình thâm của giai nhân ta có thể nào không cảm động vạn phần, liền cúi đầu ngậm lấy đôi môi anh đào màu đỏ ngọt ngào của Băng Tuyết Nhi, tận tình nhấm nháp sự ngọt ngào trong đó. Băng Tuyết Nhi chủ động mở hàm răng ra mặc cho ta hưởng thụ cũng xuất ra chiếc lưỡi đinh hương mềm mại thơm ngát cùng ta cuốn lấy nhau, thâm tình vô tạn tình cảm chân thành tràn ngập tâm linh chúng ta.
Nói thật ra, trong suy nghĩ của ta Băng Tuyết Nhi làm một muội muội đáng yêu là vĩnh viễn vượt xa phân lượng làm thê tử. Đại khái là cùng với tuổi và tính cách ngây thơ thuần khiết của nàng, ta thủy chung không cách nào chính thức coi nàng như thê tử giống Ca Ny các nàng khác. Nhưng ngay thời khắc này, trong phút chốc, ta rõ ràng cảm nhận được tình yêu của nàng với ta. Tình cảm chân thành, triền miên, sâu lắng như biển cả giống với Ca Ny, Á Dạ, Vũ Y các nàng.
Nàng yêu ta, không phải tình yêu huynh muội mà chân chính là sự quyến luyến của người yêu.
Chẳng bao lâu mà tiểu Tuyết Nhi của ta đã trưởng thành, thành một người chính thức hiểu được tình yêu của nữ nhân, tiểu Tuyết Nhi của ta…
Bữa tiệc trôi qua, ta mở mấy cái Hắc Ám kết giới ngăn cách hết thảy ánh sáng và thanh âm phân biệt chỗ của các chiến sĩ Ma giới và những người yêu của ta ra (ta tự nhiên là cùng với những người yêu ở một chỗ). Ngoài kết giới là bảy tên siêu cấp khô lâu Long kỵ binh trung thành, vĩnh viễn không biết mệt mỏi đang canh phòng.
Đây là một đêm phi thường mỹ hảo, mấy cái kết giới đem chúng ta ngăn cách với thế giới bên ngoài, ngoài kết giới các ma thú trong Hắc Ám sâm lâm tru lên không ngừng, bên trong kết giới lại là ánh lửa ấm áp và giai nhân nhiệt tình, hết thảy phảng phất như là đang ở trong mộng.
Ta hoàn toàn buông lỏng tâm tình, Á Dạ chư nữ cũng quên hết hết thảy sự dè dặt và ngượng ngùng trước mặt ta và bọn tỷ muội kiêu hãnh phô ra thân thể mềm mại hoàn mỹ như những bức tượng ngọc đã gọt giũa, cái này vẫn là giấc mộng của ta (Á Dạ, Ly Vị Nhã các nàng thì không sao, Ca Ny các nàng chính là vẫn then thùng không chịu cùng với bọn tỷ muội hoan hảo với ta).
Ta mê say nhìn những thân thể mềm mại khiến thần cũng ghen ghét vạn phần, mê say trong thâm tình tha thiết của những người yêu...