Ta là một dong binh,một người không có quá khứ,một dong binh không có ký ức,nửa năm trước, ta được Phất Lôi Đức đại thúc cứu lên từ trong một cái hố lớn. Từ khoảnh khắc ấy của ta,tên ta là --- Vô Danh.
Phất Lôi Đức đại thúc là một dong binh kỳ cựu, sau khi ta tỉnh lại phát hiện mình đã mất hết toàn bộ ký ức,lão lưu ta lại trong đoàn dong binh dưới quyền lão, trở thành một dong binh,và truyền thụ cho ta tất cả tri thức về lính đánh thuê cùng kỹ thuật sử dụng kiếm.
Nơi ta ở là một đoàn dong binh nhỏ, tổng cộng chỉ có năm mươi người, gọi là "binh đoàn hoa hồng", tên gọi mặc dù có điểm không có gì đặc biết, nhưng thật ra trên Thánh Ma Đại Lục lại rất nổi tiếng, điều này toàn bộ đều nhờ vào chánh phó đoàn trưởng của bọn ta.
Đoàn trưởng "binh đoàn hoa hồng" Ô Lan Na Toa là một trong thập đại mỹ nhân của Thánh Ma Đại Lục,danh hiệu là "Chiến địa mân côi" (chú thích mân côi:hoa hồng), từ nhỏ đã lớn lên trên chiến trường, bất luận kiếm thuật hay dụng binh đều là đệ nhất lưu, từng lĩnh suất thuộc hạ cứu con tin ra từ trong vòng vây của đội quân cả vạn người của Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc,hiển nhiên là lợi hại.
Phó đoàn trưởng Oánh cũng là một trong mươi đại mỹ nữ của Thánh Ma Đại Lục, nàng là một pháp sư triệu hoán ưu tú, có thể triệu hoán ra nhiều ma thú cấp độ cao, nếu không phải trong bảy đại ma pháp sư của Thánh Ma Đại Lục cũng có một vị đại hiền giả Lâm Tạp tinh thông triệu hóa ma pháp, nàng nhất định có thể cùng băng thanh ảnh, "Băng Tuyết thánh nữ" trong truyền thuyết, cũng trở thành một trong bảy vị đại ma pháp sư.
Ít nhất,có ta tin như vậy.
Có hai vị đoàn trưởng như thế, lại thêm lính đánh thuê dưới quyền đều là cao thủ tinh nhuệ, "binh đoàn hoa hồng" không muốn nổi tiếng cũng khó.
Nửa năm gần đây, Thánh Ma Đại Lục với hàng trăm năm hòa bình lại bị rơi vào chiến hỏa liên miên.
Người ta nói rằng nửa năm trước, thiên giới và ma giới phát sinh một trường kịch chiến, một đại nhân vật được tôn xưng là "Ma Thần Vương" của ma giới nổi lên, vì thế khiến tình hình cuộc chiến càng thêm khốc liệt, thậm chí lan đến cả Thánh Ma Đại Lục.
Hiện nay, các quốc gia và chủng tộc trên Thánh Ma Đai Lục phân thành hai phái: Ba Bố Ni Tạp vương quốc, Lôi Nhân công quốc và Băng Tuyết vương quốc cùng Ma giới kết minh; Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc và thú nhân tộc thì cùng Thiên giới đứng về một bên, theo đó tinh linh tộc xưa nay đoàn kết, hòa bình cũng phân thành hai phía, thủy tinh linh, phong tinh linh và lôi tinh linh đứng về phía Ma giới, hỏa tinh linh cùng thổ tinh linh đứng về phía Thiên giới.
Song phương công thành chiếm đất lẫn nhau, chinh chiến không ngừng, tình hình này đối với lính đánh thuê bọn ta đương nhiên không thể tốt hơn được, ít nhất không cần phải lo lắng bị thất nghiệp.
Bất quá, trong lòng ta luôn có một nghi vấn: Vì sao lại có nhiều quốc gia, thậm chí cũng chừng ấy tinh linh tộc đứng về phía Ma giới đại biểu cho tà ác?
Nhưng không ai có thể trả lời vấn đề này, dù sao đi nữa, đối với lính đánh thuê bọn ta mà nói càng loạn càng tốt, chỉ có như thế mới có đất dụng võ cho bọn ta.
Ta nhìn chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay trỏ của bàn tay trái, lại sờ sờ vào giữa ngực, trong đó có mang một chiếc vòng nhỏ đen tuyền, hai món trang sức dường như không hề có giá trị này là khi Phất Lôi Đức đại thúc thấy ta, trên người ta chỉ có hai thứ này, khả năng cùng với thân phận của ta có quan hệ (mang trang sức không có chút giá trị nào như thế này, thấy được ta trước kia nhất định vô cùng khốn khổ, khôi phục ký ức hay không cũng chẳng quan hệ gì).
"Vô Danh,ra đây,ra đây mau..."
Giọng nói thô hào của Phất Lôi Đức đại thúc từ ngoài trướng truyền vào, ta vội vàng ngừng mơ tưởng viễn vông, chui ra khỏi cái lều nhỏ.
Chỉ thấy Phất Lôi Đức đại thúc thân hình vạm vỡ, trong tay nâng một thanh trường kiếm có chuôi toàn một màu đen, dài và hẹp, thấy ta đi ra, lão lầm bầm: "Vô Danh, thanh kiếm bằng thép đen ngươi cần đã được rèn xong. Ta thật không hiểu nổi ngươi, ngươi cơ thể cường tráng như vậy, sử dụng đại kiếm mới là thích hợp nhất, nhưng ngươi lại cứ khăng khăng đòi cái thứ kiếm mũi hẹp cổ quái này, lại còn dùng thép đen chế tạo, cái chuôi kiếm này cũng tốn nửa năm lương bổng của ngươi đấy à!"
Ta chẳng chú ý đến những lời huyên thuyên của Phất Lôi Đức đại thúc, hớn hở đón lấy chuôi kiếm đen, hẹp và nhọn từ tay lão mà vuốt ve.
Không hiểu vì sao, trong cuộc sống lính đánh thuê nửa năm này, ta sử dụng rất nhiều loại binh khí, nhưng đều không thuận tay, trong tâm trí ta luôn hiện lên hình ảnh một thanh quái kiếm với cái chuôi dài hẹp đen tuyền, vì thế, vài ngày trước, ta đã chiếu theo hình tượng trong não vẽ ra đồ hình, lại mang toàn bộ những gì kiếm được bằng mồ hôi nước mắt trong nửa năm giao cho Phất Lôi Đức đại thúc, nài nỉ lão thay ta đến lò rèn xin thợ rèn dùng thép đen (các kim loại toàn một màu đen độ cứng gấp ba lần thép thông thường, vô cùng quý giá),rèn cho ta một thanh.
Cầm thanh kiếm bằng thép đen vuốt ve một hồi, ta không nhịn nổi vung kiếm, sử dụng kiếm thuật Phất Lôi Đức đại thúc đã dạy cho ta, chỉ thấy khí kiếm hợp nhất, vô cùng sảng khoái thuận tay.
Một âm thanh dị thường đột nhiên từ sau lưng truyền lại, ta đang đắm chìm trong kiếm thuật đâm ra một kiếm phản thủ theo bản năng, chỉ nghe một tiếng kêu nhỏ trong trẻo phát ra, thanh kiếm bằng thép đen đâm ra nhanh như gió đã bị hai ngón tay nhỏ nhắn, mềm mại đưa ra kẹp lại.
Ta trong lòng rất kinh ngạc, chuyển thân nhìn lại thấy một vị tuyệt sắc mỹ nữ, mỹ lệ kiều diễm tuyệt luân, lại mang vài phần khí chất cao quý cởi mở như hoa hồng đang đứng sau lưng ta, kiếm của ta chính là bị ngón tay ngọc ngà ở bàn tay phải nàng kẹp chặt.
Nàng chính là "Chiến địa mân côi" Ô Lan Na Toa đoàn trưởng "binh đoàn hoa hồng",cũng là người mà ta luôn thầm yêu trộm nhớ.
Ô Lan Na Toa cười nhẹ, nói: "Vô Danh, hình dạng thanh kiếm kia của ngươi thật kỳ quái, có thể đưa ta xem một chút không?"
Ta vội vàng mở bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm ra, Ô Lan Na Toa vuốt ve thanh kiếm bằng thép đen một hồi, nói: "Quả là một thanh kiếm có hình dạng độc nhất vô nhị, nó từ đâu ra vậy?"
Phất Lôi Đức đại thúc ngắt lời, nói: "Là Vô Danh vẽ ra bản thiết kế, rồi yêu cầu ta tìm thợ rèn chế tạo, lại còn đặc biệt dặn dò nhất định phải dùng thép đen, kết quả là cái thanh kiếm quái dị này tiêu tốn của hắn nửa năm lương bổng."
Ô Lan Na Toa thoáng nhìn ta sững sờ, nói: "Vô Danh, thật sự nhìn không ra, ngươi không ngờ lại còn biết thiết kế binh khí, nói không chừng, có lẽ trước đây ngươi là một người thợ rèn kiếm cũng nên."
Ta gãi gãi đầu, nói: "Ta cũng không biết có chuyện gì nữa, một hình ảnh một cái chuôi kiếm đen, hẹp và nhọn luôn xuất hiện trong tâm trí ta, dường như chỉ có nó mới là binh khí đáng để ta sử dụng, vì thế ta mới vẽ ra và nhờ Phất Lôi Đức đại thúc tìm thợ chế tạo."
Ô Lan Na Toa vung kiếm múa vài đường, mỗi một chiêu một thức đều vô cùng u nhã mỹ lệ, mà lại đầy sát khí lạnh lùng, không khỏi khiến ta và Phất Lôi Đức đại thúc nhìn ngây ngốc không rời ra được.
Giữ kiếm thu thế, Ô Lan Na Toa nói: "Hảo kiếm, Vô Danh, thiết kế của ngươi cũng thật sự rất tốt. Đúng rồi, thanh kiếm độc nhất vô nhị này nên lấy một cái tên thật xứng với nó, ngươi đã chọn cho nó tên nào chưa?"
Không suy nghĩ, ta buột miệng nói: ""Á Dạ", ta gọi nó là "Á Dạ"".
Lời vừa ra khỏi miệng, ta lập tức đứng chết lặng, thật sự không hiểu vì sao lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ đó, chọn cho thanh kiếm bằng thép đen này một cái tên như vậy.
Ô Lan Na Toa khẽ cau đôi mày liễu, nói: ""Á Dạ?" Nghe giống một cái tên của con người hơn. Được rồi, dù sao kiếm này do ngươi thiết kế, gọi thế nào cũng là quyền của ngươi."
Nàng cầm Á Dạ kiếm trả lại cho ta, lại lấy từ trước ngực ra một túi vàng đưa cho Phất Lôi Đức đại thúc, nói: "Á Dạ kiếm của Vô Danh thiết kế ta rất thích, ngươi hãy đi tìm người thợ rèn ấy, y theo hình dạng cũ, chế tạo cho ta một cái thanh kiếm, chúng ta vẫn còn lưu lại đây vài ngày nữa, phải tranh thủ cho kịp thời gian."
Hả? Trong lòng ta đang cảm thấy kỳ quái, Phất Lôi Đức đại thúc đã đáp lời: "Vâng", cầm vàng đi tìm thợ rèn.
Ô Lan Na Toa nhìn ta cười, nói: "Vô Danh, kiếm pháp của ngươi là Phất Lôi Đức dạy ngươi phải không? Kiếm thuật của hắn đơn giản, trực tiếp, dùng lực khắc địch, trên chiến trường vô cùng uy lực, nhưng tuyệt không phải kiếm thuật tinh tế gì, cũng không thích hợp với Á Dạ kiếm ngươi thiết kế, chi bằng ta dạy ngươi một bộ kiếm thuật. "
Ta tức thì đại hỉ,thân thể ta cực kỳ cường tráng,học thứ kiếm thuật thực chiến của Phất Lôi Đức đại thúc vô cùng dễ dàng, nửa năm nay ta và lão dựa vào nhau mà tồn tại trên chiến trường,nhưng ta luôn cảm thấy lão không còn cách nào phát triển được nữa, bất luận ta tu luyện khắc khổ như thế nào chăng nữa, cũng rất khó tiến tiếp lên được một bước.
Kiếm thuật của Ô Lan Na Toa là kiếm thuật thượng thừa chân chính, lại giống như một môn nghệ thuật, lúc trên chiến trường nàng tư thế u nhã tuyệt mỹ, hoàn toàn không vương chút sát khí, nhưng lại luôn luôn không có ai địch được nàng ba hiệp.
Hôm nay, nàng lại tự mình muốn truyền thụ kiếm thuật cho ta, ta tự nhiên vui mừng đến phát cuồng lên.
Ô Lan Na Toa nói: "Hôm nay chúng ta mới hoàn thành nhiệm vụ,sẽ ở lại đây để nghỉ ngơi khoảng bẩy tám ngày, ngươi mỗi tối hãy đến khu rừng rậm rạp phía ngoài chỗ cắm trại, trong đó có một khoảng đất trống, ta sẽ chờ ngươi ở đó."
Nói xong, nàng nhìn ta cười duyên dáng, cơ thể mềm mại chuyển mình rời đi.
A, thật là quá tốt, thật cứ như là trong một giấc mộng vậy.
Ta vô cùng hưng phấn,hôn lên thanh kiếm Á Dạ vài cái, nhờ nó ta mới có vận may này.
Trong thời gian không có nhiệm vụ,sinh hoạt của lính đánh thuê cực kỳ tự do,muốn làm gì cũng được,trong doanh trại không có một người nào,dường như cũng có vài phần hoang vắng.
Khó khăn lắm mới chịu đựng đến lúc bóng tối buông xuống, sau khi vội vàng ăn cho xong bữa tối, ta lập tức đi thẳng ra ngoài doanh, nhắm hướng khu rừng bên ngoài doanh trại mà chạy, tránh để Phất Lôi Đức đại thúc nghi ngờ.
Trong rừng tối đen vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng côn trùng kêu, ta đến khoảng đất trống trong trừng, tuyệt không thấy hình ảnh xinh đẹp của Ô Lan Na Toa đâu cả (vớ vẩn, trời chỉ vừa mới tối, Ô Lan Na Toa đến được mới là lạ).
Lẳng lặng ngồi xuống dưới gốc một cây đại thụ, ta thật sự cảm thấy buồn chán, bèn trèo lên cây tìm một nhánh to dày nằm xuống, ôm Á Dạ kiếm trong tay, thoải mái nhắm mắt lại.
Vô tình, ta ngủ thiếp đi, nhưng lúc ta tỉnh lại chỉ thấy mặt trăng đã lên đến giữa bầu trời đêm, dường như đã là nửa đêm.
Ta nóng lòng, vội vàng cố gắng ngồi dậy, không dè đúng lúc ấy, cành cây lại "rắc rắc" gãy đôi, ta lập tức đầu dưới chân trên rơi xuống.
Ngay lúc ta sắp phải chịu một cơn đau cực độ, một cỗ lực đạo nhu hòa đột nhiên nâng lấy ta, giúp ta tiếp đất bình an.
Chỉ thấy Ô Lan Na Toa xinh đẹp như tiên giáng trần, miệng nở một nụ cười tuyệt mỹ đứng ngay trước mặt ta, nàng mặc trên người một bộ giáp nhẹ màu hồng,bên trong là trang phục mầu tím, mỹ lệ tuyệt luân mà lại ẩn chứa nét hoang dã, khiến ta nhất thời không làm sao rời mắt đi được.
Ô Lan Na Toa liền thu lại nụ cười trên gương mặt kiều diễm, lộ vẻ giận nói: "Vô Danh, ngươi đang nhìn cái gì thế hả?"
Cơ thể ta nhất thời chấn động, cười ngượng ngùng một tiếng, nói: "Đoàn tr�rờ�ởng, ta xin lỗi, đã khiến người phải chờ lâu, ta cũng không biết sao lại ngủ quên trên cây như thế nữa."
Ô Lan Na Toa nói: "Ngươi không cần phải xin lỗi, ta cũng chỉ mới đến thôi, thấy ngươi ngủ trên cây cũng không muốn quấy nhiễu ngươi. Được rồi, ngươi nên bắt đầu học thôi!"
Lòng ta biết nàng không nói thật, vì trên bộ giáp hồng của nàng thấm đầy những giọt sương đêm, rõ ràng là đã ở đây chờ một thời gian rất lâu, trong lòng ta cảm thấy vô cùng hối lỗi, chân thành nói: "Đoàn trưởng, đa tạ người, ta sẽ tập trung học tập, quyết không phụ lại sự công nhận của người."
Ô Lan Na Toa lộ xuất thần tình tán thưởng, nói: "Ngươi theo Phất Lôi Đức tuy không học được kiếm thuật thượng thừa, nhưng những kỹ năng cơ bản lại vô cùng vững chắc, điều đó với việc học tập kiếm thuật thượng thừa là không thể thiếu được. Luyện kiếm đầu tiên là luyện khí, khí là nền tảng của kiếm thuật, tối nay ta trước nhất dạy ngươi một bộ tâm pháp luyện khí cơ bản, nó sẽ giúp ngươi có được căn cơ vững vàng."
Ta đương nhiên biết luyện khí mới là tinh túy của võ học, nhưng công pháp luyện khí vốn cực kỳ trân quý,một dong binh bình thường như ta nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Vui mừng hơn cả mong ước, ta nói: "Thật vậy sao? Tuyệt vời quá, đạ ta người, đoàn trưởng."
Ô Lan Na Toa cười nhẹ, đi đến trước mặt ta, bắt đầu hướng về phía ta giảng giải vị trí các kinh mạch trên người, truyền thụ cho ta công pháp luyện khí sơ bộ.
Nàng thường xuyên đưa ngọc thủ ra điểm trên những chỗ kinh mạch trên người ta để giảng giải, từng đợt u hương mê người cứ phả thẳng vào mũi ta, ta nhất thời tâm thần bấn loạn vô cùng, thập phần kích động.
Ô Lan Na Toa dường như biết được trong đầu ta đang nghĩ những gì, nhìn ta..., nói "Không được mơ mộng viễn vông, tập trung nghe ta giảng giải đây, coi chừng tẩu hỏa nhập ma!"
Ta cười xấu hổ, vội cố gắng tự trấn định trái tim đang nhảy nhót điên cuồng xuống, y theo hướng dẫn của Ô Lan Na Toa, bắt đầu ngưng tụ nội lực tầng thứ nhất, dần dần hình thành một sợi chân khí yếu ớt như sợi tóc, thuận theo kinh mạch lưu động khắp nơi.
Mọi thứ đều vô cùng thuận lợi, đúng như tình hình Ô Lan Na Toa đã nói, nhưng ta ẩn ước cảm thấy ngoại trừ cổ chân khí yếu ớt mới sinh ra đó, dường như còn có một loại năng lượng tiềm phục bên trong vô cùng quái dị, hơn nữa loại năng lượng này khiến ta không thể nào xác định nông sâu, chỉ biết năng lượng quái dị đó căn bản không chịu sự khống chế của ý chí của ta, tự thành nhất thể, phảng phất cùng ta không có quan hệ gì cả.
Ta vốn muốn đem cảm giác quái dị đó nói lại với Ô Lan Na Toa, nhưng lại sợ bị coi là đã ngốc còn hỏi nhiều,do dự một lúc,do dự một lúc bèn từ bỏ ý nghĩ đó,hoặc giả ta đã quá mẫn cảm thôi.
Giây lát sau, chân khí yếu ớt mới sinh ra trong cơ thể ta, sau khi đã vận hành một vòng trong kinh mạch toàn thân, quay trở về đan điền, ta mở hai mắt đang nhắm chặt, chỉ thấy thần thanh khí sảng, tinh thần vô cùng thoải mái.
Ô Lan Na Toa ngạc nhiên nói: "Vô Danh, ngươi thật sự khiến ta kinh ngạc, không thể ngờ n gươi thực hiện bước thứ nhất của việc luyện khí dễ dàng như thế, lần đầu ta đã phải mất thời gian gần một ngày mới hoàn thành tầng thứ nhất tuần hoàn chân khí."
Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trăng giữa trời một lúc, nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, ngươi quay về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ban ngày tu luyện cho tốt bộ công pháp luyện khí này, tối đến thì lại đến đây, ta sẽ dạy ngươi một vài khởi thủ thức của kiếm thuật."
Trong lòng ta vô cùng hưng phấn,không biết can đảm từ đâu ra đột nhiên nắm lấy bàn tay mảnh dẻ mềm mịn như nhung của nàng, nói: "Đoàn trưởng, đa tạ người."
Lời vừa nói xong, ta lập tức chuyển thân phóng ra ngoài, cảm giác ấm áp mềm mại vẫn còn lưu lại trong tay ta thật lâu, hi hi, ta quyết định sau này cũng không rửa tay nữa.
Ô Lan Na Toa không nghĩ rằng Vô Danh sẽ làm một việc như thế, nhất thời không khỏi nao nao trong lòng, mãi đến khi Vô Danh biến mất khỏi tầm nhìn mới kịp phản ứng, nắn nhẹ bàn tay bị nắm một hồi, khóe môi anh đào nở một nụ cười mĩ lệ.
Từ nửa năm trước khi Vô Danh được Phất Lôi Đức cứu, lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam tử mất đi tất cả ký ức ấy,trái tim trong trắng của nàng hơn mười năm nay không hề động tâm với bất kỳ nam nhân nào,lúc đó lại cảm thấy chấn động,cảm giác khác lạ vừa kinh vừa hỉ ấy khiến nàng quyết định tiếp tục lưu hắn lại trong đoàn dong binh.
"Binh đoàn hoa hồng" tuy chỉ có năm mươi người, nhưng người người đều thân hoài tuyệt kỹ, không phải là chiến sĩ siêu việt cũng là ma pháp sư cao minh, nếu không phải trong tim Ô Lan Na Toa đối với Vô Danh nảy sinh cảm giác khác lạ, làm sao nàng có thể lưu lại một người vô năng không có quá khứ, cũng không có một chút bản lĩnh nào như thế.
Nửa năm gần đây, nhất cử nhất động của Vô Danh nàng đều âm thầm lưu tâm, mỗi lần có nhiệm vụ đều luôn khiến hắn tránh xa nguy hiểm nhiều nhất có thể, nếu không Vô Danh bằng vào vài miếng công phu mèo quào đã chết từ lâu rồi.
Mãi tới gần đây, nàng thấy Vô Danh theo Phất Lôi Đức luyện xong những kỹ năng cơ bản của kiếm thuật, mới quyết định chính thức truyền thụ cho hắn công pháp luyện khí cùng kiếm thuật thượng thừa.
Bất quá, đối với việc vì sao cần phải quan tâm Vô Danh như thế,chính bản thân nàng cũng không thật sự minh bạch.
Nhưng thật sự tốc độ luyện khí của Vô Danh đã khiến nàng vô cùng kinh ngạc, nàng luôn được xem là võ học kỳ tài, lúc ở tầng thứ nhất luyện khí ấy cũng tốn hết hơn nửa ngày trời mới hoàn thành vòng thứ nhất, nhưng Vô Danh lại chỉ cần dùng vài khắc, thật sự là quá sức nhanh.
Trầm tư giây lát, thật sự không nghĩ ra chút manh mối nào,Ô Lan Na Toa bèn rời khỏi.