Trên thực tế cũng không phải đánh trở về lại, mà trong nháy mắt Hải Vương xuất hiện, ra tay, bất luận là Nhậm Kiệt khống chế trận pháp định rời đi, hay là Tư Mã Dần thúc giục Thiên Hồng Kiếm tốc độ cao nhất... đều rất rõ ràng một chuyện, không thể liều mạng với Hải Vương được.
Lão già Hải Vương này vốn trước đó lực lượng đã hung mãnh, tích súc mấy trăm năm đã vô cùng kinh khủng, huống chi thời điểm này lại đặt chân vào Thái Cực Cảnh. Tuy rằng vừa mới đạt tới Thái Cực Cảnh, nhưng ra tay uy thế tuyệt đối là cường đại không chỉ tăng lên mấy lần, so với cường giả Âm Dương Cảnh âm dương hợp nhất đại viên mãn còn cường đại hơn gấp mấy chục lần.
Đây là Thái Cực Cảnh, hơn nữa có thần hồn lực phụ trợ, cộng thêm lĩnh ngộ về quy tắc không gian, nên lão ở trong không gian sắp sụp đổ này càng thêm thành thạo, vì thế Nhậm Kiệt cùng Tư Mã Dần đều làm ra lựa chọn giống nhau, không có liều mạng với lão, chủ động tránh ra.
Mặc dù là chủ động tránh ra, nhưng chỉ là dư ba, đã mạnh hơn rất nhiều so với ngay mặt đối kháng với Hải Vương lúc trước, trong cận vệ đội không ít người bị chấn động bị thương, cũng may mà Nhậm Kiệt chủ trì đại trận, với thần hồn lực cường đại của hắn, kịp thời né tránh, đồng thời vận chuyển đại trận đủ cường đại, nên tình huống bị thương cũng không nghiêm trọng lắm.
"Phù..." Bên kia, tình huống của Tư Mã Dần còn tệ hơn. Dù sao lão không có thần hồn lực còn cường đại hơn so với Hải Vương giống như Nhậm Kiệt, hoàn toàn không cảm nhận được biến hóa của lực lượng ẩn chứa lúc Hải Vương ra tay, thần thông Thiên Hà Đảo Quyển kia phân bố lực lượng quá kinh khủng, cho nên mặc dù lão trước thời gian né tránh cũng bị thương rất nghiêm trọng. Liều mạng bị thương nặng, Tư Mã Dần giận dữ hét lớn: - Hải Vương! Chúng ta cùng nhau đi vào di tích này, nếu như chỉ có ngươi ra ngoài, ngươi cho rằng các thế lực khác sẽ không tìm ngươi tính sổ hay sao? Bản tông chủ chính là Tông chủ Thánh Đan Tông, còn có đệ tử lão tổ ta cũng bị ngươi giết chết, nếu như chúng ta đều không có ra ngoài... Hừ... cho dù ngươi đạt tới Thái Cực Cảnh chẳng lẽ ngươi không sợ lão tổ Thánh Đan Tông ta tìm ngươi tính sổ ư?
"Thật con bà nó ngu dại đáng yêu!" Đây là phản ứng đầu tiên trong lòng Nhậm Kiệt sau khi nghe Tư Mã Dần nói. Xem ra đúng là đã quá lâu không có trải qua chém giết sống chết, trước không nói Thiên Hải Tông kia còn cường đại hơn so với Thánh Đan Tông, cho dù không có Thiên Hải Tông thì ở loại thời điểm này, Hải Vương cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào còn sống rời đi.
Bởi vì trên người hai bên bọn họ đều có thứ tốt, mình bên này còn có Ngọc Vô Song, còn có khả năng tiếp tục mở ra di tích Vô Song Hoàng Phi, cũng có Sử Lang, Thị Huyết Yêu Lang vừa mới giết chết chiếm được rất nhiều thứ; mà Tư Mã Dần bên kia thì có hồn dịch lão mạnh mẽ tranh đoạt kia... vì thế Hải Vương mà bỏ qua mới là chuyện lạ! Về phần nói sau này trả thù, đó là chuyện sau này, hơn nữa người đạt tới Thái Cực Cảnh thì còn sợ gì uy hiếp loại này! Cho dù lão tổ Thánh Đan Tông cũng là tồn tại siêu cấp cường đại Thái Cực Cảnh trong truyền thuyết, thì tính sao chứ? Nước ở xa không giải được cái khát gần!
- Tư Mã Dần! Ngươi quá coi trọng ngươi rồi! Ngươi chết đi, lão tổ các ngươi cũng chưa chắc dám làm gì, huống chi rất nhanh thì dù là lão dám hành động, bổn vương cũng chưa chắc sợ lão! Một phân thân của Hải Vương cười lớn, phát sau mà đến trước, tốc độ còn nhanh hơn so với Tư Mã Dần có Thiên Hồng Kiếm, đã đuổi theo kịp.
Nhậm Kiệt bên này cũng chỉ lóe lên một ý niệm trong lòng, sau đó lập tức bảo mọi người hạ xuống, bởi vì lúc này tình huống thật không xong, vốn càng kéo dài lâu sẽ càng nguy hiểm, vừa rồi quả thực muốn lập tức rời đi, nhưng bị Hải Vương ngăn lại.
Đây là tình huống xấu nhất, nếu như thật đợi đến cuối cùng không gian sụp đổ, thì dù mình toàn lực ứng phó vận chuyển đại trận đạt tới trạng thái mạnh nhất, chỉ sợ có thể còn sống rời đi cùng mình tuyệt đối không vượt qua mười người.
- Ngọc Nhân Long! Lập tức kích nổ, nhanh! Không có biện pháp, Nhậm Kiệt chỉ có thể dùng hết tất cả mọi thủ đoạn có thể sử dụng. Vốn lúc vừa rời đi, hắn không định dùng thủ đoạn này. Về phần Ngọc Nhân Long, dưới tình huống vừa rồi cũng không có biện pháp mang hắn đi, cũng may mà hắn ẩn giấu cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ nếu đã đến nước này, thì phải biến đổi kế hoạch thôi!
Mặc dù ở trong mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, Nhậm Kiệt cũng từng chỉ huy người đối phó với Ngọc Tuyền đạo nhân, Ngọc Tuyền đạo nhân cũng được xưng Thái Cực Cảnh, nhưng dù sao chỉ là thần hồn lực của Thái Cực Cảnh còn sót lại mà thôi. Hải Vương thì hoàn toàn bất đồng, điểm mấu chốt chính là, lúc này chỗ này không đủ sức liều mạng với lão, Nhậm Kiệt cũng không thể mạo hiểm liều mạng hy sinh lớn với lão như vậy. Nếu như chỉ có một mình hắn, đúng là hắn chưa chắc quan tâm, trên thực tế nếu quả thật chỉ có một mình, hắn sẽ càng thoải mái buông tay chân làm việc, lúc này thì không được, thân là đứng đầu một nhà hắn không thể tùy thích làm theo ý mình.
Ngọc Nhân Long vừa mới góp nhặt những chất lỏng kia cũng nhìn thấy hết thảy bên này, thấy Hải Vương cản lại Nhậm Kiệt bọn họ, thiếu chút nữa hắn xông tới, nhưng ngay sau đó trong đầu vang lên thanh âm của Nhậm Kiệt, lập tức hắn kịp phản ứng, trong nháy mắt xông về Hải Lượng, Mặc Sanh.
- Ha ha... Thái Cực Cảnh! Rốt cục sư tôn đã đột phá Thái Cực Cảnh, để xem bọn chúng còn làm thế nào vùng vẫy! Sư tôn đạt tới Thái Cực Cảnh... thật tốt quá! Lúc này, Hải Lượng đang mừng rỡ cười toe tóe, trong đầu hắn đã nghĩ đến cảnh tượng chết thảm của những người này. Chẳng những thế, sư tôn đạt tới Thái Cực Cảnh, đợi về tới Thiên Hải Đế Quốc xem ai còn dám chọc tới mình, đến lúc đó mình muốn lập tức kế vị đều không có người nào ngăn cản được: đây chính là tồn tại Thái Cực Cảnh chỉ có trong truyền thuyết.
- Thái Cực Cảnh... Thái Cực Cảnh... Mặc Sanh cũng hưng phấn đến mất phương hướng, miệng không ngừng tự mình lẩm bẩm. Một mặt là vì sư huynh cao hứng; mặt khác thân là tu luyện giả, có thể chứng kiến người đạt tới Thái Cực Cảnh cũng rất là kích động!
Đạt tới Thái Cực Cảnh, cho dù trong những người tu luyện cũng là tồn tại cao cao tại thượng chân chính, đó là nhân vật có thể khai tông lập phái.
Đó là tồn tại trong truyền thuyết trong miệng người thế tục, tuổi thọ cũng sẽ đạt tới 500 tuổi, mà 500 tuổi này cũng chỉ là tuổi thọ của Thái Cực Cảnh tầng thứ nhất.
Thái Cực Cảnh sở dĩ cao cao tại thượng, có thể khai tông lập phái, cũng vì sau khi đạt tới Thái Cực Cảnh, mỗi một tầng đều vượt quá tưởng tượng. Mỗi tăng lên một tầng, tuổi thọ tăng lên 100 năm, mà cuối cùng sau khi đạt tới đại viên mãn thậm chí có thể có tuổi thọ 2000 năm. Đây chính là năm tháng còn dài lâu hơn so với thời gian Minh Ngọc Hoàng Triều lập quốc, đây cũng là nguyên nhân Thái Cực Cảnh ở trong giới tu luyện đều là cường giả tuyệt thế. Thời điểm này chính mắt thấy sư huynh đột phá, sao không khiến hắn kích động.
- Bọn chúng chết chắc rồi! Này, khôi lỗi đưa các thứ sư huynh bảo tranh đoạt đến đây! Không biết sư huynh coi trọng như vậy rốt cuộc là thứ gì? Mặc Sanh vô cùng hưng phấn, kích động, nhìn thấy Ngọc Nhân Long nhanh chóng bay tới, nghĩ tới vừa rồi lúc Hải Vương bảo Ngọc Nhân Long tranh đoạt vật kia lại kích động như vậy, hắn cũng tò mò nhìn sang.
Hải Lượng vừa nghe nói cũng gật đầu, sư tôn chính là Thái Cực Cảnh, uy thế như vậy, lực lượng như vậy, lần này bọn chúng chết chắc rồi. Cho nên nghe Mặc Sanh nói hắn cũng hơi động tâm liền cùng Mặc Sanh nhích lại gần Ngọc Nhân Long nhìn xem.
"Bịch bịch bịch..."
Hoàn toàn không có chút phòng bị nào, trong nháy mắt hai người vừa đến gần nhìn, Ngọc Nhân Long bất ngờ ra tay, lập tức 14 chỉ kình phân biệt điểm về phía Hải Lượng và Mặc Sanh. Ngay gần bên lại không có chút phòng bị, ngay cả Mặc Sanh đều bị điểm trúng.
- Ngươi... "Ầm..." Mặc Sanh nổi giận gầm lên một tiếng, ngay khoảnh khắc lực lượng kia đánh vào thân thể, lực lượng bản thân hắn bạo phát. Phản ứng của hắn đã rất nhanh, chỉ tiếc trong nháy mắt kế tiếp, hắn liền cảm giác lực lượng của mình như trâu đất xuống biển, lập tức nhanh chóng bị xói mòn. Chẳng những thế, chất kịch độc đặc thù trong cơ thể điên cuồng phát động, cả người hắn tê dại, máu huyết như sôi trào...
- A... Hải Lượng còn thảm hại hơn, cho dù có Hải Ảnh Phân Thân của Hải Vương bảo vệ, nhưng hắn không có phòng bị, mà Ngọc Nhân Long nhận được chỉ thị của Nhậm Kiệt, lực lượng của hắn không phải muốn đả thương bọn họ, mà chỉ gần gũi kích phát độc tố ẩn núp bên trong cơ thể của bọn họ. Cho nên chỉ cần đồng thời kích trúng bảy điểm kia, lập tức kịch độc ẩn núp bên trong cơ thể của bọn họ liền phát tác... Hải Lượng kêu thảm một tiếng, vô cùng thống khổ.
"Ầm!" Lúc này, vốn Hải Ảnh Phân Thân của Hải Lượng đang bao bọc bảo vệ kia đột nhiên lao ra ngoài, trong nháy mắt biến thành một Hải Vương khác, tung một quyền trực tiếp đánh bay Ngọc Nhân Long ra ngoài.
- Ngươi vậy mà cũng không có khống chế hoàn toàn tên này... Tung một quyền đánh Ngọc Nhân Long bay đi, nghe Hải Lượng cùng Mặc Sanh hét thảm, thống khổ, Hải Vương vừa mới ngưng tụ này vươn tay chụp lấy hai người bọn hắn, trong nháy mắt dùng lực lượng cường đại của Thái Cực Cảnh trợ giúp hai người trấn áp kịch độc trong cơ thể.
Hắn vừa trấn áp, lập tức hóa giải cho hai người.
Hai người bọn họ được hóa giải, bên này Nhậm Kiệt cũng nhận được hóa giải. Ngay lúc Hải Vương vì cứu Hải Lượng, Mặc Sanh lại lần nữa phân ra một cái phân thân, hơn nữa phải phân ra lực lượng để trấn áp kịch độc trong cơ thể Hải Lượng, Mặc Sanh... Nhậm Kiệt rõ ràng có thể cảm nhận được áp lực giảm nhẹ đi một chút. Loại phân thân này thoạt nhìn dường như có nhiều không sao, trên thực tế lại phân tán lực lượng không ngừng. Lúc đầu Nhậm Kiệt cho kịch độc ẩn núp trong cơ thể Hải Lượng, Mặc Sanh, một mặt là để lúc cần thiết sẽ kềm chế Hải Vương, hắn muốn cứu Hải Lượng, Mặc Sanh phải giúp bọn hắn trấn áp trừ độc, lúc đó sẽ không thể truy kích mình.
Dựa theo tính toán của Nhậm Kiệt, cho dù Hải Vương cường đại hơn nhiều so với Âm Dương Cảnh đại viên mãn, nhưng nếu muốn trấn áp kịch độc trong cơ thể Hải Lượng, Mặc Sanh, thì ít nhất phải hao phí tám thành lực lượng trở lên. Lúc này tuy rằng lão đột phá, nhưng cũng phải phân ra mấy thành lực lượng mới được. Hơn nữa còn có Tư Mã Dần ở một bên kềm chế, mình bên này thật ra cũng giảm đi rất nhiều áp lực.
- Không thể nào... Phù... Ngươi... Hải Vương trấn áp kịch độc trong cơ thể mình, Hải Lượng nhìn Ngọc Nhân Long bị đánh bay ra ngoài, không tin đây là sự thật! Khôi lỗi do Thiên Khôi Thuật của mình luyện chế, tại sao có thể như vậy?
- Sư... huynh... Sư huynh, cái vật kia... còn ở... Mặc Sanh chỉ vào Ngọc Nhân Long bay ra ngoài, còn nghĩ tới những thứ hắn vừa thu thập kia.
- Trở lại cho ta! Vừa nghe Mặc Sanh nói vậy, Hải Vương cũng lập tức ý thức được không đúng, vật kia quá quý báu! Một mặt giúp Hải Lượng, Mặc Sanh trấn áp kịch độc, tạm thời bảo đảm bọn họ không có chuyện gì, một mặt lão phân ra một phần lực lượng vung tay cách không chụp về phía Ngọc Nhân Long.
- Trở về ư, ngươi là muốn vật này đúng không? "Rột rột..."
Trước đó Ngọc Nhân Long vẫn luôn ẩn giấu mình, thời điểm này rốt cục không cần ẩn giấu nữa, hắn cũng không có nghe lời Nhậm Kiệt căn dặn: sau khi kích phát kịch độc bên trong cơ thể bọn chúng, phải lập tức chạy về phía Nhậm Kiệt... ngược lại hắn nghênh đón Hải Vương chụp tới, đồng thời uống vào những hồn dịch vừa mới thu được kia.
- Tên tiểu tử càn rỡ! Chết cho ta! Thấy tên khôi lỗi, mình hoàn toàn không nhìn ở trong mắt, từ đầu đến giờ luôn bị Hải Lượng nắm trong tay... lúc này lại nuốt sạch bảo bối mình tha thiết ước mơ, Hải Vương hoàn toàn phẫn nộ lên rồi, trực tiếp gia tăng lực lượng phải bóp nát Ngọc Nhân Long, rút lấy ra hồn dịch kia.
- Con bà nó! Ngươi muốn chết à, mau tới đây... Nhậm Kiệt cũng không nghĩ tới, lúc này Ngọc Nhân Long lại làm như thế, cũng tức giận kêu lên.
Ngọc Nhân Long sống hay chết thật ra hắn không quan tâm lắm, nhưng dù sao có Ngọc Vô Song, có Ngọc Thành cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không, cho dù Nhậm Kiệt không thích Ngọc Nhân Long, cũng không muốn làm những người này thương tâm. Hơn nữa từ ngày Ngọc Nhân Long biết rõ tiền căn hậu quả, hắn chủ động kiên trì nhất định phải đi theo bên cạnh Hải Lượng bọn họ... Nhậm Kiệt cũng cảm nhận được hắn đã thay đổi.
Người khác không rõ lắm, hắn lại biết rõ nhất chất lỏng đặc biệt kia, lực lượng của nó vốn không phải Ngọc Nhân Long có thể chịu đựng được.
- A... Không ai có thể khống chế Ngọc Nhân Long ta, càng không có người nào có thể khi dễ Minh Ngọc sơn trang ta! Không quản ngươi là ai, các ngươi đều phải trả giá thật lớn... A... Ngọc Nhân Long uống vào số hồn dịch kia, trong nháy mắt âm hồn cả người có cảm giác như thuốc nổ sắp nổ tung, nhưng trong tiếng quát phẫn nộ, âm hồn bên trong thân thể hắn cũng thiêu đốt bùng cháy lên.
Thiêu đốt, không sai, đúng là hoàn toàn thiêu đốt âm hồn của mình.
Đây là chuyện Ngọc Nhân Long luôn luôn suy nghĩ, hắn biết lực lượng của mình nói thế nào đều còn quá yếu, muốn bất ngờ tập kích Hải Lượng còn được, nhưng đối mặt với Hải Vương thì dù tập kích đột ngột tác dụng cũng không lớn, nên hắn kiên trì đi theo bên cạnh Hải Lượng bọn họ, cũng chỉ có thể cuối cùng giúp kích nổ kịch độc Nhậm Kiệt lưu lại trong cơ thể Hải Lượng cùng Mặc Sanh mà thôi.
Nhưng một mực đi theo bên cạnh bọn họ, lửa giận của hắn càng ngày càng mãnh liệt, nhất là lúc nghe bọn họ còn tính toán với Ngọc Vô Song, hắn hoàn toàn phẫn uất rồi. Hắn từng nghĩ tới chuyện tự bạo, sau khi đạt tới âm hồn có thể tự bạo âm hồn, nhưng nghĩ lại lực lượng đó cũng không đủ... Mãi đến lúc bắt đầu tranh đoạt hồn dịch này, trong đầu hắn mới có một ý niệm kinh khủng là thiêu đốt âm hồn của mình.
Thiêu đốt âm hồn, đau khổ khó có thể tưởng tượng, bình thường mà nói thiêu đốt âm hồn tuy rằng lực lượng tăng vọt, nhưng âm hồn bị hao tổn nghiêm trọng người rất nhanh cũng bị chết đi, không đợi lực lượng phát huy được đã chết. Nhưng có hồn dịch thì không đau đớn; có hồn dịch trong nháy mắt âm hồn sắp nổ tung, hắn cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng lên lực lượng.
"Ầm..." Không ngừng thiêu đốt âm hồn, mượn lực lượng của hồn dịch, Ngọc Nhân Long vung lên hai tay, trực tiếp chấn ra công kích của Hải Vương. Trong chớp nhoáng này, trong mắt của hắn lóe lên ý phẫn nộ vô biên. Với tính tình của hắn, dùng loại phương thức tàn nhẫn đến cực hạn này với chính mình, khẳng định hắn sẽ không tiếc hết thảy chỉ muốn xông lên giết chết tên Hải Lượng đã luyện chế mình thành khôi lỗi, sau đó đối phó với Hải Vương.
Nhưng lúc này hắn lại do dự, hơi sững sờ một chút, sau đó thân hình của hắn lại vọt lên, đánh về phía phân thân Hải Vương đang cản lại Nhậm Kiệt bọn họ.
- Đi! Lập tức đi đi! Nhậm Kiệt! Ta không thể tự tay đánh bại ngươi là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời ta, ta thật muốn đánh với ngươi một trận, tự tay đánh bại ngươi! Cùng lúc vọt tới phân thân Hải Vương, thanh âm của Ngọc Nhân Long vang lên trong đầu Nhậm Kiệt. Ngay khoảnh khắc đó, Ngọc Nhân Long bởi vì thiêu đốt âm hồn, trong nháy mắt thần thức tăng mạnh đến mức kinh khủng cũng bao phủ Nhậm Kiệt bọn họ bên này, thấy Ngọc Vô Song đang được bảo vệ ở trong trận pháp, đang liều mạng nghiên cứu biện pháp, còn có gia gia của mình, Ngọc Nhân Long nói tiếp: - Đáng tiếc kiếp này không có cơ hội, mà ta thiêu đốt âm hồn, ngay cả chuyển thế đầu thai cũng không có khả năng, cũng sẽ không có cái gì kiếp sau. Ta sống đã nhiều năm như vậy mà sống không minh bạch, không làm tròn trách nhiệm của một ca ca! Vô Song sau này giao cho ngươi, cho dù hóa thành hư vô, ta cũng sẽ nhìn ngươi, nếu ngươi dám đối xử tệ với nàng... ngươi cứ thử xem... Đừng nói cho nàng biết chuyện của ta, ta không phải một ca ca tốt lắm, không đáng để nàng thương tâm vì ta!
"Ầm..." Đồng thời dùng thần thức trao đổi cùng Nhậm Kiệt, Ngọc Nhân Long đã hóa thành một luồng sáng đánh thẳng tới ngăn cản Hải Vương phía trước Nhậm Kiệt bọn họ. Tuy rằng Hải Vương cường đại, nhưng thời điểm này Ngọc Nhân Long thiêu đốt âm hồn cũng cực kỳ khủng khiếp, lực lượng trong nháy mắt đụng phải một người trong ba phân thân của Hải Vương trực tiếp bay ra ngoài.
- A... Nàng không phải chìa khóa kho báu, nàng là tiểu công chúa của Minh Ngọc sơn trang ta, là thân muội muội của Ngọc Nhân Long ta... dám nhằm vào nàng, còn muốn tiếp tục lợi dụng nàng... Chết đi... Chết đi... Chết đi... Điên cuồng, giờ khắc này Ngọc Nhân Long đã hoàn toàn điên cuồng rồi, hắn đang thiêu đốt tánh mạng của mình, thiêu đốt hồn phách của mình... đang chiến đấu...
Trên thực tế cũng không phải đánh trở về lại, mà trong nháy mắt Hải Vương xuất hiện, ra tay, bất luận là Nhậm Kiệt khống chế trận pháp định rời đi, hay là Tư Mã Dần thúc giục Thiên Hồng Kiếm tốc độ cao nhất... đều rất rõ ràng một chuyện, không thể liều mạng với Hải Vương được.
Lão già Hải Vương này vốn trước đó lực lượng đã hung mãnh, tích súc mấy trăm năm đã vô cùng kinh khủng, huống chi thời điểm này lại đặt chân vào Thái Cực Cảnh. Tuy rằng vừa mới đạt tới Thái Cực Cảnh, nhưng ra tay uy thế tuyệt đối là cường đại không chỉ tăng lên mấy lần, so với cường giả Âm Dương Cảnh âm dương hợp nhất đại viên mãn còn cường đại hơn gấp mấy chục lần.
Đây là Thái Cực Cảnh, hơn nữa có thần hồn lực phụ trợ, cộng thêm lĩnh ngộ về quy tắc không gian, nên lão ở trong không gian sắp sụp đổ này càng thêm thành thạo, vì thế Nhậm Kiệt cùng Tư Mã Dần đều làm ra lựa chọn giống nhau, không có liều mạng với lão, chủ động tránh ra.
Mặc dù là chủ động tránh ra, nhưng chỉ là dư ba, đã mạnh hơn rất nhiều so với ngay mặt đối kháng với Hải Vương lúc trước, trong cận vệ đội không ít người bị chấn động bị thương, cũng may mà Nhậm Kiệt chủ trì đại trận, với thần hồn lực cường đại của hắn, kịp thời né tránh, đồng thời vận chuyển đại trận đủ cường đại, nên tình huống bị thương cũng không nghiêm trọng lắm.
"Phù..." Bên kia, tình huống của Tư Mã Dần còn tệ hơn. Dù sao lão không có thần hồn lực còn cường đại hơn so với Hải Vương giống như Nhậm Kiệt, hoàn toàn không cảm nhận được biến hóa của lực lượng ẩn chứa lúc Hải Vương ra tay, thần thông Thiên Hà Đảo Quyển kia phân bố lực lượng quá kinh khủng, cho nên mặc dù lão trước thời gian né tránh cũng bị thương rất nghiêm trọng. Liều mạng bị thương nặng, Tư Mã Dần giận dữ hét lớn: - Hải Vương! Chúng ta cùng nhau đi vào di tích này, nếu như chỉ có ngươi ra ngoài, ngươi cho rằng các thế lực khác sẽ không tìm ngươi tính sổ hay sao? Bản tông chủ chính là Tông chủ Thánh Đan Tông, còn có đệ tử lão tổ ta cũng bị ngươi giết chết, nếu như chúng ta đều không có ra ngoài... Hừ... cho dù ngươi đạt tới Thái Cực Cảnh chẳng lẽ ngươi không sợ lão tổ Thánh Đan Tông ta tìm ngươi tính sổ ư?
"Thật con bà nó ngu dại đáng yêu!" Đây là phản ứng đầu tiên trong lòng Nhậm Kiệt sau khi nghe Tư Mã Dần nói. Xem ra đúng là đã quá lâu không có trải qua chém giết sống chết, trước không nói Thiên Hải Tông kia còn cường đại hơn so với Thánh Đan Tông, cho dù không có Thiên Hải Tông thì ở loại thời điểm này, Hải Vương cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào còn sống rời đi.
Bởi vì trên người hai bên bọn họ đều có thứ tốt, mình bên này còn có Ngọc Vô Song, còn có khả năng tiếp tục mở ra di tích Vô Song Hoàng Phi, cũng có Sử Lang, Thị Huyết Yêu Lang vừa mới giết chết chiếm được rất nhiều thứ; mà Tư Mã Dần bên kia thì có hồn dịch lão mạnh mẽ tranh đoạt kia... vì thế Hải Vương mà bỏ qua mới là chuyện lạ! Về phần nói sau này trả thù, đó là chuyện sau này, hơn nữa người đạt tới Thái Cực Cảnh thì còn sợ gì uy hiếp loại này! Cho dù lão tổ Thánh Đan Tông cũng là tồn tại siêu cấp cường đại Thái Cực Cảnh trong truyền thuyết, thì tính sao chứ? Nước ở xa không giải được cái khát gần!
- Tư Mã Dần! Ngươi quá coi trọng ngươi rồi! Ngươi chết đi, lão tổ các ngươi cũng chưa chắc dám làm gì, huống chi rất nhanh thì dù là lão dám hành động, bổn vương cũng chưa chắc sợ lão! Một phân thân của Hải Vương cười lớn, phát sau mà đến trước, tốc độ còn nhanh hơn so với Tư Mã Dần có Thiên Hồng Kiếm, đã đuổi theo kịp.
Nhậm Kiệt bên này cũng chỉ lóe lên một ý niệm trong lòng, sau đó lập tức bảo mọi người hạ xuống, bởi vì lúc này tình huống thật không xong, vốn càng kéo dài lâu sẽ càng nguy hiểm, vừa rồi quả thực muốn lập tức rời đi, nhưng bị Hải Vương ngăn lại.
Đây là tình huống xấu nhất, nếu như thật đợi đến cuối cùng không gian sụp đổ, thì dù mình toàn lực ứng phó vận chuyển đại trận đạt tới trạng thái mạnh nhất, chỉ sợ có thể còn sống rời đi cùng mình tuyệt đối không vượt qua mười người.
- Ngọc Nhân Long! Lập tức kích nổ, nhanh! Không có biện pháp, Nhậm Kiệt chỉ có thể dùng hết tất cả mọi thủ đoạn có thể sử dụng. Vốn lúc vừa rời đi, hắn không định dùng thủ đoạn này. Về phần Ngọc Nhân Long, dưới tình huống vừa rồi cũng không có biện pháp mang hắn đi, cũng may mà hắn ẩn giấu cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ nếu đã đến nước này, thì phải biến đổi kế hoạch thôi!
Mặc dù ở trong mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, Nhậm Kiệt cũng từng chỉ huy người đối phó với Ngọc Tuyền đạo nhân, Ngọc Tuyền đạo nhân cũng được xưng Thái Cực Cảnh, nhưng dù sao chỉ là thần hồn lực của Thái Cực Cảnh còn sót lại mà thôi. Hải Vương thì hoàn toàn bất đồng, điểm mấu chốt chính là, lúc này chỗ này không đủ sức liều mạng với lão, Nhậm Kiệt cũng không thể mạo hiểm liều mạng hy sinh lớn với lão như vậy. Nếu như chỉ có một mình hắn, đúng là hắn chưa chắc quan tâm, trên thực tế nếu quả thật chỉ có một mình, hắn sẽ càng thoải mái buông tay chân làm việc, lúc này thì không được, thân là đứng đầu một nhà hắn không thể tùy thích làm theo ý mình.
Ngọc Nhân Long vừa mới góp nhặt những chất lỏng kia cũng nhìn thấy hết thảy bên này, thấy Hải Vương cản lại Nhậm Kiệt bọn họ, thiếu chút nữa hắn xông tới, nhưng ngay sau đó trong đầu vang lên thanh âm của Nhậm Kiệt, lập tức hắn kịp phản ứng, trong nháy mắt xông về Hải Lượng, Mặc Sanh.
- Ha ha... Thái Cực Cảnh! Rốt cục sư tôn đã đột phá Thái Cực Cảnh, để xem bọn chúng còn làm thế nào vùng vẫy! Sư tôn đạt tới Thái Cực Cảnh... thật tốt quá! Lúc này, Hải Lượng đang mừng rỡ cười toe tóe, trong đầu hắn đã nghĩ đến cảnh tượng chết thảm của những người này. Chẳng những thế, sư tôn đạt tới Thái Cực Cảnh, đợi về tới Thiên Hải Đế Quốc xem ai còn dám chọc tới mình, đến lúc đó mình muốn lập tức kế vị đều không có người nào ngăn cản được: đây chính là tồn tại Thái Cực Cảnh chỉ có trong truyền thuyết.
- Thái Cực Cảnh... Thái Cực Cảnh... Mặc Sanh cũng hưng phấn đến mất phương hướng, miệng không ngừng tự mình lẩm bẩm. Một mặt là vì sư huynh cao hứng; mặt khác thân là tu luyện giả, có thể chứng kiến người đạt tới Thái Cực Cảnh cũng rất là kích động!
Đạt tới Thái Cực Cảnh, cho dù trong những người tu luyện cũng là tồn tại cao cao tại thượng chân chính, đó là nhân vật có thể khai tông lập phái.
Đó là tồn tại trong truyền thuyết trong miệng người thế tục, tuổi thọ cũng sẽ đạt tới tuổi, mà tuổi này cũng chỉ là tuổi thọ của Thái Cực Cảnh tầng thứ nhất.
Thái Cực Cảnh sở dĩ cao cao tại thượng, có thể khai tông lập phái, cũng vì sau khi đạt tới Thái Cực Cảnh, mỗi một tầng đều vượt quá tưởng tượng. Mỗi tăng lên một tầng, tuổi thọ tăng lên năm, mà cuối cùng sau khi đạt tới đại viên mãn thậm chí có thể có tuổi thọ năm. Đây chính là năm tháng còn dài lâu hơn so với thời gian Minh Ngọc Hoàng Triều lập quốc, đây cũng là nguyên nhân Thái Cực Cảnh ở trong giới tu luyện đều là cường giả tuyệt thế. Thời điểm này chính mắt thấy sư huynh đột phá, sao không khiến hắn kích động.
- Bọn chúng chết chắc rồi! Này, khôi lỗi đưa các thứ sư huynh bảo tranh đoạt đến đây! Không biết sư huynh coi trọng như vậy rốt cuộc là thứ gì? Mặc Sanh vô cùng hưng phấn, kích động, nhìn thấy Ngọc Nhân Long nhanh chóng bay tới, nghĩ tới vừa rồi lúc Hải Vương bảo Ngọc Nhân Long tranh đoạt vật kia lại kích động như vậy, hắn cũng tò mò nhìn sang.
Hải Lượng vừa nghe nói cũng gật đầu, sư tôn chính là Thái Cực Cảnh, uy thế như vậy, lực lượng như vậy, lần này bọn chúng chết chắc rồi. Cho nên nghe Mặc Sanh nói hắn cũng hơi động tâm liền cùng Mặc Sanh nhích lại gần Ngọc Nhân Long nhìn xem.
"Bịch bịch bịch..."
Hoàn toàn không có chút phòng bị nào, trong nháy mắt hai người vừa đến gần nhìn, Ngọc Nhân Long bất ngờ ra tay, lập tức chỉ kình phân biệt điểm về phía Hải Lượng và Mặc Sanh. Ngay gần bên lại không có chút phòng bị, ngay cả Mặc Sanh đều bị điểm trúng.
- Ngươi... "Ầm..." Mặc Sanh nổi giận gầm lên một tiếng, ngay khoảnh khắc lực lượng kia đánh vào thân thể, lực lượng bản thân hắn bạo phát. Phản ứng của hắn đã rất nhanh, chỉ tiếc trong nháy mắt kế tiếp, hắn liền cảm giác lực lượng của mình như trâu đất xuống biển, lập tức nhanh chóng bị xói mòn. Chẳng những thế, chất kịch độc đặc thù trong cơ thể điên cuồng phát động, cả người hắn tê dại, máu huyết như sôi trào...
- A... Hải Lượng còn thảm hại hơn, cho dù có Hải Ảnh Phân Thân của Hải Vương bảo vệ, nhưng hắn không có phòng bị, mà Ngọc Nhân Long nhận được chỉ thị của Nhậm Kiệt, lực lượng của hắn không phải muốn đả thương bọn họ, mà chỉ gần gũi kích phát độc tố ẩn núp bên trong cơ thể của bọn họ. Cho nên chỉ cần đồng thời kích trúng bảy điểm kia, lập tức kịch độc ẩn núp bên trong cơ thể của bọn họ liền phát tác... Hải Lượng kêu thảm một tiếng, vô cùng thống khổ.
"Ầm!" Lúc này, vốn Hải Ảnh Phân Thân của Hải Lượng đang bao bọc bảo vệ kia đột nhiên lao ra ngoài, trong nháy mắt biến thành một Hải Vương khác, tung một quyền trực tiếp đánh bay Ngọc Nhân Long ra ngoài.
- Ngươi vậy mà cũng không có khống chế hoàn toàn tên này... Tung một quyền đánh Ngọc Nhân Long bay đi, nghe Hải Lượng cùng Mặc Sanh hét thảm, thống khổ, Hải Vương vừa mới ngưng tụ này vươn tay chụp lấy hai người bọn hắn, trong nháy mắt dùng lực lượng cường đại của Thái Cực Cảnh trợ giúp hai người trấn áp kịch độc trong cơ thể.
Hắn vừa trấn áp, lập tức hóa giải cho hai người.
Hai người bọn họ được hóa giải, bên này Nhậm Kiệt cũng nhận được hóa giải. Ngay lúc Hải Vương vì cứu Hải Lượng, Mặc Sanh lại lần nữa phân ra một cái phân thân, hơn nữa phải phân ra lực lượng để trấn áp kịch độc trong cơ thể Hải Lượng, Mặc Sanh... Nhậm Kiệt rõ ràng có thể cảm nhận được áp lực giảm nhẹ đi một chút. Loại phân thân này thoạt nhìn dường như có nhiều không sao, trên thực tế lại phân tán lực lượng không ngừng. Lúc đầu Nhậm Kiệt cho kịch độc ẩn núp trong cơ thể Hải Lượng, Mặc Sanh, một mặt là để lúc cần thiết sẽ kềm chế Hải Vương, hắn muốn cứu Hải Lượng, Mặc Sanh phải giúp bọn hắn trấn áp trừ độc, lúc đó sẽ không thể truy kích mình.
Dựa theo tính toán của Nhậm Kiệt, cho dù Hải Vương cường đại hơn nhiều so với Âm Dương Cảnh đại viên mãn, nhưng nếu muốn trấn áp kịch độc trong cơ thể Hải Lượng, Mặc Sanh, thì ít nhất phải hao phí tám thành lực lượng trở lên. Lúc này tuy rằng lão đột phá, nhưng cũng phải phân ra mấy thành lực lượng mới được. Hơn nữa còn có Tư Mã Dần ở một bên kềm chế, mình bên này thật ra cũng giảm đi rất nhiều áp lực.
- Không thể nào... Phù... Ngươi... Hải Vương trấn áp kịch độc trong cơ thể mình, Hải Lượng nhìn Ngọc Nhân Long bị đánh bay ra ngoài, không tin đây là sự thật! Khôi lỗi do Thiên Khôi Thuật của mình luyện chế, tại sao có thể như vậy?
- Sư... huynh... Sư huynh, cái vật kia... còn ở... Mặc Sanh chỉ vào Ngọc Nhân Long bay ra ngoài, còn nghĩ tới những thứ hắn vừa thu thập kia.
- Trở lại cho ta! Vừa nghe Mặc Sanh nói vậy, Hải Vương cũng lập tức ý thức được không đúng, vật kia quá quý báu! Một mặt giúp Hải Lượng, Mặc Sanh trấn áp kịch độc, tạm thời bảo đảm bọn họ không có chuyện gì, một mặt lão phân ra một phần lực lượng vung tay cách không chụp về phía Ngọc Nhân Long.
- Trở về ư, ngươi là muốn vật này đúng không? "Rột rột..."
Trước đó Ngọc Nhân Long vẫn luôn ẩn giấu mình, thời điểm này rốt cục không cần ẩn giấu nữa, hắn cũng không có nghe lời Nhậm Kiệt căn dặn: sau khi kích phát kịch độc bên trong cơ thể bọn chúng, phải lập tức chạy về phía Nhậm Kiệt... ngược lại hắn nghênh đón Hải Vương chụp tới, đồng thời uống vào những hồn dịch vừa mới thu được kia.
- Tên tiểu tử càn rỡ! Chết cho ta! Thấy tên khôi lỗi, mình hoàn toàn không nhìn ở trong mắt, từ đầu đến giờ luôn bị Hải Lượng nắm trong tay... lúc này lại nuốt sạch bảo bối mình tha thiết ước mơ, Hải Vương hoàn toàn phẫn nộ lên rồi, trực tiếp gia tăng lực lượng phải bóp nát Ngọc Nhân Long, rút lấy ra hồn dịch kia.
- Con bà nó! Ngươi muốn chết à, mau tới đây... Nhậm Kiệt cũng không nghĩ tới, lúc này Ngọc Nhân Long lại làm như thế, cũng tức giận kêu lên.
Ngọc Nhân Long sống hay chết thật ra hắn không quan tâm lắm, nhưng dù sao có Ngọc Vô Song, có Ngọc Thành cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không, cho dù Nhậm Kiệt không thích Ngọc Nhân Long, cũng không muốn làm những người này thương tâm. Hơn nữa từ ngày Ngọc Nhân Long biết rõ tiền căn hậu quả, hắn chủ động kiên trì nhất định phải đi theo bên cạnh Hải Lượng bọn họ... Nhậm Kiệt cũng cảm nhận được hắn đã thay đổi.
Người khác không rõ lắm, hắn lại biết rõ nhất chất lỏng đặc biệt kia, lực lượng của nó vốn không phải Ngọc Nhân Long có thể chịu đựng được.
- A... Không ai có thể khống chế Ngọc Nhân Long ta, càng không có người nào có thể khi dễ Minh Ngọc sơn trang ta! Không quản ngươi là ai, các ngươi đều phải trả giá thật lớn... A... Ngọc Nhân Long uống vào số hồn dịch kia, trong nháy mắt âm hồn cả người có cảm giác như thuốc nổ sắp nổ tung, nhưng trong tiếng quát phẫn nộ, âm hồn bên trong thân thể hắn cũng thiêu đốt bùng cháy lên.
Thiêu đốt, không sai, đúng là hoàn toàn thiêu đốt âm hồn của mình.
Đây là chuyện Ngọc Nhân Long luôn luôn suy nghĩ, hắn biết lực lượng của mình nói thế nào đều còn quá yếu, muốn bất ngờ tập kích Hải Lượng còn được, nhưng đối mặt với Hải Vương thì dù tập kích đột ngột tác dụng cũng không lớn, nên hắn kiên trì đi theo bên cạnh Hải Lượng bọn họ, cũng chỉ có thể cuối cùng giúp kích nổ kịch độc Nhậm Kiệt lưu lại trong cơ thể Hải Lượng cùng Mặc Sanh mà thôi.
Nhưng một mực đi theo bên cạnh bọn họ, lửa giận của hắn càng ngày càng mãnh liệt, nhất là lúc nghe bọn họ còn tính toán với Ngọc Vô Song, hắn hoàn toàn phẫn uất rồi. Hắn từng nghĩ tới chuyện tự bạo, sau khi đạt tới âm hồn có thể tự bạo âm hồn, nhưng nghĩ lại lực lượng đó cũng không đủ... Mãi đến lúc bắt đầu tranh đoạt hồn dịch này, trong đầu hắn mới có một ý niệm kinh khủng là thiêu đốt âm hồn của mình.
Thiêu đốt âm hồn, đau khổ khó có thể tưởng tượng, bình thường mà nói thiêu đốt âm hồn tuy rằng lực lượng tăng vọt, nhưng âm hồn bị hao tổn nghiêm trọng người rất nhanh cũng bị chết đi, không đợi lực lượng phát huy được đã chết. Nhưng có hồn dịch thì không đau đớn; có hồn dịch trong nháy mắt âm hồn sắp nổ tung, hắn cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng lên lực lượng.
"Ầm..." Không ngừng thiêu đốt âm hồn, mượn lực lượng của hồn dịch, Ngọc Nhân Long vung lên hai tay, trực tiếp chấn ra công kích của Hải Vương. Trong chớp nhoáng này, trong mắt của hắn lóe lên ý phẫn nộ vô biên. Với tính tình của hắn, dùng loại phương thức tàn nhẫn đến cực hạn này với chính mình, khẳng định hắn sẽ không tiếc hết thảy chỉ muốn xông lên giết chết tên Hải Lượng đã luyện chế mình thành khôi lỗi, sau đó đối phó với Hải Vương.
Nhưng lúc này hắn lại do dự, hơi sững sờ một chút, sau đó thân hình của hắn lại vọt lên, đánh về phía phân thân Hải Vương đang cản lại Nhậm Kiệt bọn họ.
- Đi! Lập tức đi đi! Nhậm Kiệt! Ta không thể tự tay đánh bại ngươi là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời ta, ta thật muốn đánh với ngươi một trận, tự tay đánh bại ngươi! Cùng lúc vọt tới phân thân Hải Vương, thanh âm của Ngọc Nhân Long vang lên trong đầu Nhậm Kiệt. Ngay khoảnh khắc đó, Ngọc Nhân Long bởi vì thiêu đốt âm hồn, trong nháy mắt thần thức tăng mạnh đến mức kinh khủng cũng bao phủ Nhậm Kiệt bọn họ bên này, thấy Ngọc Vô Song đang được bảo vệ ở trong trận pháp, đang liều mạng nghiên cứu biện pháp, còn có gia gia của mình, Ngọc Nhân Long nói tiếp: - Đáng tiếc kiếp này không có cơ hội, mà ta thiêu đốt âm hồn, ngay cả chuyển thế đầu thai cũng không có khả năng, cũng sẽ không có cái gì kiếp sau. Ta sống đã nhiều năm như vậy mà sống không minh bạch, không làm tròn trách nhiệm của một ca ca! Vô Song sau này giao cho ngươi, cho dù hóa thành hư vô, ta cũng sẽ nhìn ngươi, nếu ngươi dám đối xử tệ với nàng... ngươi cứ thử xem... Đừng nói cho nàng biết chuyện của ta, ta không phải một ca ca tốt lắm, không đáng để nàng thương tâm vì ta!
"Ầm..." Đồng thời dùng thần thức trao đổi cùng Nhậm Kiệt, Ngọc Nhân Long đã hóa thành một luồng sáng đánh thẳng tới ngăn cản Hải Vương phía trước Nhậm Kiệt bọn họ. Tuy rằng Hải Vương cường đại, nhưng thời điểm này Ngọc Nhân Long thiêu đốt âm hồn cũng cực kỳ khủng khiếp, lực lượng trong nháy mắt đụng phải một người trong ba phân thân của Hải Vương trực tiếp bay ra ngoài.
- A... Nàng không phải chìa khóa kho báu, nàng là tiểu công chúa của Minh Ngọc sơn trang ta, là thân muội muội của Ngọc Nhân Long ta... dám nhằm vào nàng, còn muốn tiếp tục lợi dụng nàng... Chết đi... Chết đi... Chết đi... Điên cuồng, giờ khắc này Ngọc Nhân Long đã hoàn toàn điên cuồng rồi, hắn đang thiêu đốt tánh mạng của mình, thiêu đốt hồn phách của mình... đang chiến đấu...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trên thực tế cũng không phải đánh trở về lại, mà trong nháy mắt Hải Vương xuất hiện, ra tay, bất luận là Nhậm Kiệt khống chế trận pháp định rời đi, hay là Tư Mã Dần thúc giục Thiên Hồng Kiếm tốc độ cao nhất... đều rất rõ ràng một chuyện, không thể liều mạng với Hải Vương được.
Lão già Hải Vương này vốn trước đó lực lượng đã hung mãnh, tích súc mấy trăm năm đã vô cùng kinh khủng, huống chi thời điểm này lại đặt chân vào Thái Cực Cảnh. Tuy rằng vừa mới đạt tới Thái Cực Cảnh, nhưng ra tay uy thế tuyệt đối là cường đại không chỉ tăng lên mấy lần, so với cường giả Âm Dương Cảnh âm dương hợp nhất đại viên mãn còn cường đại hơn gấp mấy chục lần.
Đây là Thái Cực Cảnh, hơn nữa có thần hồn lực phụ trợ, cộng thêm lĩnh ngộ về quy tắc không gian, nên lão ở trong không gian sắp sụp đổ này càng thêm thành thạo, vì thế Nhậm Kiệt cùng Tư Mã Dần đều làm ra lựa chọn giống nhau, không có liều mạng với lão, chủ động tránh ra.
Mặc dù là chủ động tránh ra, nhưng chỉ là dư ba, đã mạnh hơn rất nhiều so với ngay mặt đối kháng với Hải Vương lúc trước, trong cận vệ đội không ít người bị chấn động bị thương, cũng may mà Nhậm Kiệt chủ trì đại trận, với thần hồn lực cường đại của hắn, kịp thời né tránh, đồng thời vận chuyển đại trận đủ cường đại, nên tình huống bị thương cũng không nghiêm trọng lắm.
"Phù..." Bên kia, tình huống của Tư Mã Dần còn tệ hơn. Dù sao lão không có thần hồn lực còn cường đại hơn so với Hải Vương giống như Nhậm Kiệt, hoàn toàn không cảm nhận được biến hóa của lực lượng ẩn chứa lúc Hải Vương ra tay, thần thông Thiên Hà Đảo Quyển kia phân bố lực lượng quá kinh khủng, cho nên mặc dù lão trước thời gian né tránh cũng bị thương rất nghiêm trọng. Liều mạng bị thương nặng, Tư Mã Dần giận dữ hét lớn: - Hải Vương! Chúng ta cùng nhau đi vào di tích này, nếu như chỉ có ngươi ra ngoài, ngươi cho rằng các thế lực khác sẽ không tìm ngươi tính sổ hay sao? Bản tông chủ chính là Tông chủ Thánh Đan Tông, còn có đệ tử lão tổ ta cũng bị ngươi giết chết, nếu như chúng ta đều không có ra ngoài... Hừ... cho dù ngươi đạt tới Thái Cực Cảnh chẳng lẽ ngươi không sợ lão tổ Thánh Đan Tông ta tìm ngươi tính sổ ư?
"Thật con bà nó ngu dại đáng yêu!" Đây là phản ứng đầu tiên trong lòng Nhậm Kiệt sau khi nghe Tư Mã Dần nói. Xem ra đúng là đã quá lâu không có trải qua chém giết sống chết, trước không nói Thiên Hải Tông kia còn cường đại hơn so với Thánh Đan Tông, cho dù không có Thiên Hải Tông thì ở loại thời điểm này, Hải Vương cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào còn sống rời đi.
Bởi vì trên người hai bên bọn họ đều có thứ tốt, mình bên này còn có Ngọc Vô Song, còn có khả năng tiếp tục mở ra di tích Vô Song Hoàng Phi, cũng có Sử Lang, Thị Huyết Yêu Lang vừa mới giết chết chiếm được rất nhiều thứ; mà Tư Mã Dần bên kia thì có hồn dịch lão mạnh mẽ tranh đoạt kia... vì thế Hải Vương mà bỏ qua mới là chuyện lạ! Về phần nói sau này trả thù, đó là chuyện sau này, hơn nữa người đạt tới Thái Cực Cảnh thì còn sợ gì uy hiếp loại này! Cho dù lão tổ Thánh Đan Tông cũng là tồn tại siêu cấp cường đại Thái Cực Cảnh trong truyền thuyết, thì tính sao chứ? Nước ở xa không giải được cái khát gần!
- Tư Mã Dần! Ngươi quá coi trọng ngươi rồi! Ngươi chết đi, lão tổ các ngươi cũng chưa chắc dám làm gì, huống chi rất nhanh thì dù là lão dám hành động, bổn vương cũng chưa chắc sợ lão! Một phân thân của Hải Vương cười lớn, phát sau mà đến trước, tốc độ còn nhanh hơn so với Tư Mã Dần có Thiên Hồng Kiếm, đã đuổi theo kịp.
Nhậm Kiệt bên này cũng chỉ lóe lên một ý niệm trong lòng, sau đó lập tức bảo mọi người hạ xuống, bởi vì lúc này tình huống thật không xong, vốn càng kéo dài lâu sẽ càng nguy hiểm, vừa rồi quả thực muốn lập tức rời đi, nhưng bị Hải Vương ngăn lại.
Đây là tình huống xấu nhất, nếu như thật đợi đến cuối cùng không gian sụp đổ, thì dù mình toàn lực ứng phó vận chuyển đại trận đạt tới trạng thái mạnh nhất, chỉ sợ có thể còn sống rời đi cùng mình tuyệt đối không vượt qua mười người.
- Ngọc Nhân Long! Lập tức kích nổ, nhanh! Không có biện pháp, Nhậm Kiệt chỉ có thể dùng hết tất cả mọi thủ đoạn có thể sử dụng. Vốn lúc vừa rời đi, hắn không định dùng thủ đoạn này. Về phần Ngọc Nhân Long, dưới tình huống vừa rồi cũng không có biện pháp mang hắn đi, cũng may mà hắn ẩn giấu cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ nếu đã đến nước này, thì phải biến đổi kế hoạch thôi!
Mặc dù ở trong mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, Nhậm Kiệt cũng từng chỉ huy người đối phó với Ngọc Tuyền đạo nhân, Ngọc Tuyền đạo nhân cũng được xưng Thái Cực Cảnh, nhưng dù sao chỉ là thần hồn lực của Thái Cực Cảnh còn sót lại mà thôi. Hải Vương thì hoàn toàn bất đồng, điểm mấu chốt chính là, lúc này chỗ này không đủ sức liều mạng với lão, Nhậm Kiệt cũng không thể mạo hiểm liều mạng hy sinh lớn với lão như vậy. Nếu như chỉ có một mình hắn, đúng là hắn chưa chắc quan tâm, trên thực tế nếu quả thật chỉ có một mình, hắn sẽ càng thoải mái buông tay chân làm việc, lúc này thì không được, thân là đứng đầu một nhà hắn không thể tùy thích làm theo ý mình.
Ngọc Nhân Long vừa mới góp nhặt những chất lỏng kia cũng nhìn thấy hết thảy bên này, thấy Hải Vương cản lại Nhậm Kiệt bọn họ, thiếu chút nữa hắn xông tới, nhưng ngay sau đó trong đầu vang lên thanh âm của Nhậm Kiệt, lập tức hắn kịp phản ứng, trong nháy mắt xông về Hải Lượng, Mặc Sanh.
- Ha ha... Thái Cực Cảnh! Rốt cục sư tôn đã đột phá Thái Cực Cảnh, để xem bọn chúng còn làm thế nào vùng vẫy! Sư tôn đạt tới Thái Cực Cảnh... thật tốt quá! Lúc này, Hải Lượng đang mừng rỡ cười toe tóe, trong đầu hắn đã nghĩ đến cảnh tượng chết thảm của những người này. Chẳng những thế, sư tôn đạt tới Thái Cực Cảnh, đợi về tới Thiên Hải Đế Quốc xem ai còn dám chọc tới mình, đến lúc đó mình muốn lập tức kế vị đều không có người nào ngăn cản được: đây chính là tồn tại Thái Cực Cảnh chỉ có trong truyền thuyết.
- Thái Cực Cảnh... Thái Cực Cảnh... Mặc Sanh cũng hưng phấn đến mất phương hướng, miệng không ngừng tự mình lẩm bẩm. Một mặt là vì sư huynh cao hứng; mặt khác thân là tu luyện giả, có thể chứng kiến người đạt tới Thái Cực Cảnh cũng rất là kích động!
Đạt tới Thái Cực Cảnh, cho dù trong những người tu luyện cũng là tồn tại cao cao tại thượng chân chính, đó là nhân vật có thể khai tông lập phái.
Đó là tồn tại trong truyền thuyết trong miệng người thế tục, tuổi thọ cũng sẽ đạt tới 500 tuổi, mà 500 tuổi này cũng chỉ là tuổi thọ của Thái Cực Cảnh tầng thứ nhất.
Thái Cực Cảnh sở dĩ cao cao tại thượng, có thể khai tông lập phái, cũng vì sau khi đạt tới Thái Cực Cảnh, mỗi một tầng đều vượt quá tưởng tượng. Mỗi tăng lên một tầng, tuổi thọ tăng lên 100 năm, mà cuối cùng sau khi đạt tới đại viên mãn thậm chí có thể có tuổi thọ 2000 năm. Đây chính là năm tháng còn dài lâu hơn so với thời gian Minh Ngọc Hoàng Triều lập quốc, đây cũng là nguyên nhân Thái Cực Cảnh ở trong giới tu luyện đều là cường giả tuyệt thế. Thời điểm này chính mắt thấy sư huynh đột phá, sao không khiến hắn kích động.
- Bọn chúng chết chắc rồi! Này, khôi lỗi đưa các thứ sư huynh bảo tranh đoạt đến đây! Không biết sư huynh coi trọng như vậy rốt cuộc là thứ gì? Mặc Sanh vô cùng hưng phấn, kích động, nhìn thấy Ngọc Nhân Long nhanh chóng bay tới, nghĩ tới vừa rồi lúc Hải Vương bảo Ngọc Nhân Long tranh đoạt vật kia lại kích động như vậy, hắn cũng tò mò nhìn sang.
Hải Lượng vừa nghe nói cũng gật đầu, sư tôn chính là Thái Cực Cảnh, uy thế như vậy, lực lượng như vậy, lần này bọn chúng chết chắc rồi. Cho nên nghe Mặc Sanh nói hắn cũng hơi động tâm liền cùng Mặc Sanh nhích lại gần Ngọc Nhân Long nhìn xem.
"Bịch bịch bịch..."
Hoàn toàn không có chút phòng bị nào, trong nháy mắt hai người vừa đến gần nhìn, Ngọc Nhân Long bất ngờ ra tay, lập tức 14 chỉ kình phân biệt điểm về phía Hải Lượng và Mặc Sanh. Ngay gần bên lại không có chút phòng bị, ngay cả Mặc Sanh đều bị điểm trúng.
- Ngươi... "Ầm..." Mặc Sanh nổi giận gầm lên một tiếng, ngay khoảnh khắc lực lượng kia đánh vào thân thể, lực lượng bản thân hắn bạo phát. Phản ứng của hắn đã rất nhanh, chỉ tiếc trong nháy mắt kế tiếp, hắn liền cảm giác lực lượng của mình như trâu đất xuống biển, lập tức nhanh chóng bị xói mòn. Chẳng những thế, chất kịch độc đặc thù trong cơ thể điên cuồng phát động, cả người hắn tê dại, máu huyết như sôi trào...
- A... Hải Lượng còn thảm hại hơn, cho dù có Hải Ảnh Phân Thân của Hải Vương bảo vệ, nhưng hắn không có phòng bị, mà Ngọc Nhân Long nhận được chỉ thị của Nhậm Kiệt, lực lượng của hắn không phải muốn đả thương bọn họ, mà chỉ gần gũi kích phát độc tố ẩn núp bên trong cơ thể của bọn họ. Cho nên chỉ cần đồng thời kích trúng bảy điểm kia, lập tức kịch độc ẩn núp bên trong cơ thể của bọn họ liền phát tác... Hải Lượng kêu thảm một tiếng, vô cùng thống khổ.
"Ầm!" Lúc này, vốn Hải Ảnh Phân Thân của Hải Lượng đang bao bọc bảo vệ kia đột nhiên lao ra ngoài, trong nháy mắt biến thành một Hải Vương khác, tung một quyền trực tiếp đánh bay Ngọc Nhân Long ra ngoài.
- Ngươi vậy mà cũng không có khống chế hoàn toàn tên này... Tung một quyền đánh Ngọc Nhân Long bay đi, nghe Hải Lượng cùng Mặc Sanh hét thảm, thống khổ, Hải Vương vừa mới ngưng tụ này vươn tay chụp lấy hai người bọn hắn, trong nháy mắt dùng lực lượng cường đại của Thái Cực Cảnh trợ giúp hai người trấn áp kịch độc trong cơ thể.
Hắn vừa trấn áp, lập tức hóa giải cho hai người.
Hai người bọn họ được hóa giải, bên này Nhậm Kiệt cũng nhận được hóa giải. Ngay lúc Hải Vương vì cứu Hải Lượng, Mặc Sanh lại lần nữa phân ra một cái phân thân, hơn nữa phải phân ra lực lượng để trấn áp kịch độc trong cơ thể Hải Lượng, Mặc Sanh... Nhậm Kiệt rõ ràng có thể cảm nhận được áp lực giảm nhẹ đi một chút. Loại phân thân này thoạt nhìn dường như có nhiều không sao, trên thực tế lại phân tán lực lượng không ngừng. Lúc đầu Nhậm Kiệt cho kịch độc ẩn núp trong cơ thể Hải Lượng, Mặc Sanh, một mặt là để lúc cần thiết sẽ kềm chế Hải Vương, hắn muốn cứu Hải Lượng, Mặc Sanh phải giúp bọn hắn trấn áp trừ độc, lúc đó sẽ không thể truy kích mình.
Dựa theo tính toán của Nhậm Kiệt, cho dù Hải Vương cường đại hơn nhiều so với Âm Dương Cảnh đại viên mãn, nhưng nếu muốn trấn áp kịch độc trong cơ thể Hải Lượng, Mặc Sanh, thì ít nhất phải hao phí tám thành lực lượng trở lên. Lúc này tuy rằng lão đột phá, nhưng cũng phải phân ra mấy thành lực lượng mới được. Hơn nữa còn có Tư Mã Dần ở một bên kềm chế, mình bên này thật ra cũng giảm đi rất nhiều áp lực.
- Không thể nào... Phù... Ngươi... Hải Vương trấn áp kịch độc trong cơ thể mình, Hải Lượng nhìn Ngọc Nhân Long bị đánh bay ra ngoài, không tin đây là sự thật! Khôi lỗi do Thiên Khôi Thuật của mình luyện chế, tại sao có thể như vậy?
- Sư... huynh... Sư huynh, cái vật kia... còn ở... Mặc Sanh chỉ vào Ngọc Nhân Long bay ra ngoài, còn nghĩ tới những thứ hắn vừa thu thập kia.
- Trở lại cho ta! Vừa nghe Mặc Sanh nói vậy, Hải Vương cũng lập tức ý thức được không đúng, vật kia quá quý báu! Một mặt giúp Hải Lượng, Mặc Sanh trấn áp kịch độc, tạm thời bảo đảm bọn họ không có chuyện gì, một mặt lão phân ra một phần lực lượng vung tay cách không chụp về phía Ngọc Nhân Long.
- Trở về ư, ngươi là muốn vật này đúng không? "Rột rột..."
Trước đó Ngọc Nhân Long vẫn luôn ẩn giấu mình, thời điểm này rốt cục không cần ẩn giấu nữa, hắn cũng không có nghe lời Nhậm Kiệt căn dặn: sau khi kích phát kịch độc bên trong cơ thể bọn chúng, phải lập tức chạy về phía Nhậm Kiệt... ngược lại hắn nghênh đón Hải Vương chụp tới, đồng thời uống vào những hồn dịch vừa mới thu được kia.
- Tên tiểu tử càn rỡ! Chết cho ta! Thấy tên khôi lỗi, mình hoàn toàn không nhìn ở trong mắt, từ đầu đến giờ luôn bị Hải Lượng nắm trong tay... lúc này lại nuốt sạch bảo bối mình tha thiết ước mơ, Hải Vương hoàn toàn phẫn nộ lên rồi, trực tiếp gia tăng lực lượng phải bóp nát Ngọc Nhân Long, rút lấy ra hồn dịch kia.
- Con bà nó! Ngươi muốn chết à, mau tới đây... Nhậm Kiệt cũng không nghĩ tới, lúc này Ngọc Nhân Long lại làm như thế, cũng tức giận kêu lên.
Ngọc Nhân Long sống hay chết thật ra hắn không quan tâm lắm, nhưng dù sao có Ngọc Vô Song, có Ngọc Thành cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không, cho dù Nhậm Kiệt không thích Ngọc Nhân Long, cũng không muốn làm những người này thương tâm. Hơn nữa từ ngày Ngọc Nhân Long biết rõ tiền căn hậu quả, hắn chủ động kiên trì nhất định phải đi theo bên cạnh Hải Lượng bọn họ... Nhậm Kiệt cũng cảm nhận được hắn đã thay đổi.
Người khác không rõ lắm, hắn lại biết rõ nhất chất lỏng đặc biệt kia, lực lượng của nó vốn không phải Ngọc Nhân Long có thể chịu đựng được.
- A... Không ai có thể khống chế Ngọc Nhân Long ta, càng không có người nào có thể khi dễ Minh Ngọc sơn trang ta! Không quản ngươi là ai, các ngươi đều phải trả giá thật lớn... A... Ngọc Nhân Long uống vào số hồn dịch kia, trong nháy mắt âm hồn cả người có cảm giác như thuốc nổ sắp nổ tung, nhưng trong tiếng quát phẫn nộ, âm hồn bên trong thân thể hắn cũng thiêu đốt bùng cháy lên.
Thiêu đốt, không sai, đúng là hoàn toàn thiêu đốt âm hồn của mình.
Đây là chuyện Ngọc Nhân Long luôn luôn suy nghĩ, hắn biết lực lượng của mình nói thế nào đều còn quá yếu, muốn bất ngờ tập kích Hải Lượng còn được, nhưng đối mặt với Hải Vương thì dù tập kích đột ngột tác dụng cũng không lớn, nên hắn kiên trì đi theo bên cạnh Hải Lượng bọn họ, cũng chỉ có thể cuối cùng giúp kích nổ kịch độc Nhậm Kiệt lưu lại trong cơ thể Hải Lượng cùng Mặc Sanh mà thôi.
Nhưng một mực đi theo bên cạnh bọn họ, lửa giận của hắn càng ngày càng mãnh liệt, nhất là lúc nghe bọn họ còn tính toán với Ngọc Vô Song, hắn hoàn toàn phẫn uất rồi. Hắn từng nghĩ tới chuyện tự bạo, sau khi đạt tới âm hồn có thể tự bạo âm hồn, nhưng nghĩ lại lực lượng đó cũng không đủ... Mãi đến lúc bắt đầu tranh đoạt hồn dịch này, trong đầu hắn mới có một ý niệm kinh khủng là thiêu đốt âm hồn của mình.
Thiêu đốt âm hồn, đau khổ khó có thể tưởng tượng, bình thường mà nói thiêu đốt âm hồn tuy rằng lực lượng tăng vọt, nhưng âm hồn bị hao tổn nghiêm trọng người rất nhanh cũng bị chết đi, không đợi lực lượng phát huy được đã chết. Nhưng có hồn dịch thì không đau đớn; có hồn dịch trong nháy mắt âm hồn sắp nổ tung, hắn cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng lên lực lượng.
"Ầm..." Không ngừng thiêu đốt âm hồn, mượn lực lượng của hồn dịch, Ngọc Nhân Long vung lên hai tay, trực tiếp chấn ra công kích của Hải Vương. Trong chớp nhoáng này, trong mắt của hắn lóe lên ý phẫn nộ vô biên. Với tính tình của hắn, dùng loại phương thức tàn nhẫn đến cực hạn này với chính mình, khẳng định hắn sẽ không tiếc hết thảy chỉ muốn xông lên giết chết tên Hải Lượng đã luyện chế mình thành khôi lỗi, sau đó đối phó với Hải Vương.
Nhưng lúc này hắn lại do dự, hơi sững sờ một chút, sau đó thân hình của hắn lại vọt lên, đánh về phía phân thân Hải Vương đang cản lại Nhậm Kiệt bọn họ.
- Đi! Lập tức đi đi! Nhậm Kiệt! Ta không thể tự tay đánh bại ngươi là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời ta, ta thật muốn đánh với ngươi một trận, tự tay đánh bại ngươi! Cùng lúc vọt tới phân thân Hải Vương, thanh âm của Ngọc Nhân Long vang lên trong đầu Nhậm Kiệt. Ngay khoảnh khắc đó, Ngọc Nhân Long bởi vì thiêu đốt âm hồn, trong nháy mắt thần thức tăng mạnh đến mức kinh khủng cũng bao phủ Nhậm Kiệt bọn họ bên này, thấy Ngọc Vô Song đang được bảo vệ ở trong trận pháp, đang liều mạng nghiên cứu biện pháp, còn có gia gia của mình, Ngọc Nhân Long nói tiếp: - Đáng tiếc kiếp này không có cơ hội, mà ta thiêu đốt âm hồn, ngay cả chuyển thế đầu thai cũng không có khả năng, cũng sẽ không có cái gì kiếp sau. Ta sống đã nhiều năm như vậy mà sống không minh bạch, không làm tròn trách nhiệm của một ca ca! Vô Song sau này giao cho ngươi, cho dù hóa thành hư vô, ta cũng sẽ nhìn ngươi, nếu ngươi dám đối xử tệ với nàng... ngươi cứ thử xem... Đừng nói cho nàng biết chuyện của ta, ta không phải một ca ca tốt lắm, không đáng để nàng thương tâm vì ta!
"Ầm..." Đồng thời dùng thần thức trao đổi cùng Nhậm Kiệt, Ngọc Nhân Long đã hóa thành một luồng sáng đánh thẳng tới ngăn cản Hải Vương phía trước Nhậm Kiệt bọn họ. Tuy rằng Hải Vương cường đại, nhưng thời điểm này Ngọc Nhân Long thiêu đốt âm hồn cũng cực kỳ khủng khiếp, lực lượng trong nháy mắt đụng phải một người trong ba phân thân của Hải Vương trực tiếp bay ra ngoài.
- A... Nàng không phải chìa khóa kho báu, nàng là tiểu công chúa của Minh Ngọc sơn trang ta, là thân muội muội của Ngọc Nhân Long ta... dám nhằm vào nàng, còn muốn tiếp tục lợi dụng nàng... Chết đi... Chết đi... Chết đi... Điên cuồng, giờ khắc này Ngọc Nhân Long đã hoàn toàn điên cuồng rồi, hắn đang thiêu đốt tánh mạng của mình, thiêu đốt hồn phách của mình... đang chiến đấu...