Ngọc Vô Song nằm khóc trong ngực Nhậm Kiệt một hồi lâu, Ngọc Thành muốn khuyên nhủ nhưng lại bị Nhậm Kiệt ngăn lại.
Mập mạp cứu chữa người xong, trở về nhìn thấy Ngọc Vô Song khóc sướt mướt, mắt đỏ lên rời đi. Nhậm Kiệt lẳng lặng để Ngọc Vô Song khóc trong ngực mình, cũng không khuyên nhủ thị, chỉ hàn huyên với thị một chuyện, để thị cảm thấy khá hơn một chút. Kết quả thị khóc một hồi, nói chuyện một hồi. Hết khóc rồi tới nói, hết nói lại tới khóc.
Những ký ức dần dần hiện về. Những thứ kia ký ức, những thứ kia nhớ lại. Những thứ này là không thể nào quên hết, cùng với lừa gạt cùng với tránh ra, không bằng trực tiếp đối mặt. Nhìn phương pháp xử lý của Nhậm Kiệt, Ngọc Thành không khỏi thất thần. Lão tự trách mình. Nếu như sớm nói cho hai người Ngọc Vô Song và Ngọc Nhân Long biết tình huống của bọn họ, có lẽ chuyện sẽ không thành ra thế này.
Lúc nhỏ thì không để ý tới, lúc lớn thì sợ làm tổn thương bọn họ. Không nghĩ tới hiệu quả hoàn toàn ngược lại.
Trong lúc Nhậm Kiệt và Ngọc Vô Song nói chuyện. Bên trong trận pháp, không ít thành viên cận vệ đội dưỡng thương lại còn đột phá. Hành trình thăm dò di tích lần này, dù đối mặt với tình huống nào thì cũng là một lần ma luyện với bọn họ.
Cũng vì bọn họ cách cái lốc xoáy kia rất gần, cho nên lúc chiến đấu hấp thu được không ít linh khí tinh thuần, lại trải qua cảm ngộ sinh tử mà tu vi đột phá.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Tiểu Hà Mễ cũng đột phá. Hải Thanh Vân cũng bắt đầu ngưng luyện âm hồn, dẫn động địa sát khí. Thiết nghĩ không bao lâu nữa sẽ thành công.
Đại trận khong ngừng dẫn động địa sát khí, không ít đội viên cận vệ đổi trải qua hành trình di tích, trải qua lần chiến đấu này mà đều đột phá.
Trải qua một đêm, Tạ Kiếm rốt cuộc ổn định ở tu vi Âm Dương Cảnh âm hồn tầng 4. Lần này hắn thu được không ít lợi ích.
Không có thiên phú như Tạ Kiếm, nhưng Đồng Cường cũng đột phá tới Âm Dương Cảnh ầm hồn tầng 5. Lực lượng cũng khôi phục hoàn toàn, vận chuyển pháp lực cuồn cuộn, Đồng Cường lẩm bẩm: - Gia chủ sẽ không bỏ bọn họ. Nhậm gia sẽ không thiếu nợ người. Có lẽ vì phút cuối Ngọc Nhân Long thiêu đốt âm hồn cản Hải Vương lại để cứu Ngọc Vô Song cho nên Đồng Cường mới nói vậy.
Nhậm Kiệt cũng từ từ khôi phục lại lực lượng. Ngọc Vô Song cũng đã bớt bi thương, tạm thời không sao. Mọi người lại lập tức lên đường trở về kinh thành.
Ngọc Kinh Thành. Bên trong nội viện tại khu cấm địa hoàng cung, nhìn ngọc bài không ngừng vỡ vụn, trong số đó còn có ngọc bài của Sử Lang, Thị Huyết Yêu Lang. Ngọc bài vỡ vụn, người trông coi ngọc bài bị dọa sợ cả người run lên bần bật.
Trời ạ. Đây chính là nhị cung phụng và tam cung phụng à. Bọn họ dẫn theo nhiều người mạnh như vậy, bản thân còn là cường giả Âm Dương Cảnh dương hồn, làm sao lại chết sạch thế này?
Lớn chuyện rồi, phải nhanh bẩm báo tin này cho hoàng thượng mới được.
- Chết hết, đều chết hết rồi... Bặc! Biết tin, hoàng đế thất thần, tay hơi dùng sức, món đồ cổ mấy chục vạn tiền ngọc trong tay vỡ vụn.
Vì chiêu mộ hai vị cung phung này mà hoàng đế tốn không ít tâm tư, thậm chí không so đo xuất thân, lý lịch của bọn họ. Kết quả thì sao?
Không ngờ lại chết hết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cho dù Hải Vương, bằng vào phương pháp huyết tế của vị đại nhân kia, cho dù Hải Vương cũng khó giết chết được bọn họ à.
Hai người này đều không phải kẻ tốt gì, nhưng chính vì vậy bọn họ mới không dễ chết. Có rất nhiều chuyện cần những người như vậy đi làm.
Dĩ vãng, biết bao nhiêu lần, biết bao nhiêu nơi nguy hiểm, nhưng mà bọn họ vẫn còn sống trở về được. Cũng mang về tin tức mình cần. Chết hết. Lần này lại chết hết! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Điều tra! Lập tức điều tra Minh Ngọc sơn trang. Điều tra Nhậm Kiệt, điêu tra Hải Thanh Vân, Trấn Hải đại tướng quân, Hải Vương và tất cả người liên quan cho trẫm. Hoàng đế lạnh lùng hạ lệnh. Lần tổn thất này khiến y phải đau lòng.
- Ông, ông... Đúng lúc này mặt đất rung lên bần bật, sách trên kệ thi nhau rơi xuống
- Chuyện gì? Long nhan giận dữ, hoàng đế cũng không cho rằng đây là động đất. Đế đô Minh Ngọc Hoàng Triều lập tại Ngọc Kinh Thành, người bình thường chỉ thấy nó là một thành thị vô cùng to lớn. Nhưng mà bên trong lại ẩn chứa vô số huyền cơ, đây cũng là nguyên nhân những môn phái mạnh và tồn tại kia không dám làm loạn.
Nơi này hoàn toàn không thể có động đất. Cho dù có cũng có trận pháp cường đại trấn áp, không thể lắc lư được như thế này.
- Bệ hạ! Người mau nhìn. Bên ngoài lớn chuyện rồi! Có một cung điện đang bay tới, hình như đang sắp đáp xuống. Thị vệ tiến vào bẩm báo. Hoàng đế lập tức mang người xông ra ngoài.
Phía bắc ngoài Phương gia 60 dặm. Nơi này là vòng ngoài đại trạch, cũng là một sản nghiệp to lớn của Phương gia. Tại chỗ trung tâm là bản doanh của Duệ Tiễn Doanh. Nơi đây đang xây dựng rất nhiều kiến trúc, tuy rằng đại trạch hơi nhỏ, không bằng Phương gia, nhưng mà không kém mức độ xa hoa.
Quan trọng nhất là, nơi đây vốn có rất nhiều sản nghiệp của Phương gia. Nhưng mà từ lúc Phương Viêm quật khởi, người ở đây đều chủ động giao lại cho gã.
Trên công trường có rất nhiều công nhân đang thi công. Nhưng mà lúc này bọn họ đều hoảng sợ nhìn lên bầu trời. Nhìn cung điện to lớn từ trên trời hạ xuống che râm phía dưới.
Cung điện chừng mười mấy dặm, lại từ giữa không trung bay tới, lúc này lại đang chậm rãi hạ xuống - Kẻ nào dám làm càn ở kinh thành! - Càn rỡ! Nơi đây là địa bàn của Phương Viêm đại tướng quân. Mau mau rời đi!
- Oanh... Mặc cho người phía dưới gào thét, cung điện khổng lồ vẫn tiếp tục ầm ầm đáp xuống. Không ít kiến trúc cao lớn đều bị cung điện đè sụp.
- To gan... Càn rỡ! Nhìn xem là ai... Hai đạo nhân ảnh trong phủ Phương Viêm vọt ra, hai người đều có tu vi Âm Dương Cảnh âm hồn. Vừa xông ra đã chuẩn bị bạo phát, muốn xông lên đánh tới tòa cung điện. Bọn họ thật muốn xem, kẻ nào dám can đảm giương oai trong phủ tướng quân.
Hai người cùng toàn lực công kích lên cung điện khổng lồ. Nhưng mà bọn họ lại bị đánh bật trở lại với tốc độ nhanh hơn. Cả người ầm ầm đụng đổ kiến trúc phía dưới. Mà bên trên cung điện khổng lồ lại hiện lên từng đột dao động linh khí do trận pháp gây ra. Nó tiếp tục ầm ầm hạ xuống.
- Uỳnh, uỳnh... Lần này tất cả kiến trúc phía dưới hoàn toàn sụp đổ. - Nó thật sự đè xuống rồi. Chạy nhanh... - Không xong, cường giả siêu cấp cũng không đỡ nổi, chạy nhanh! Thấy cung điện hạ xuống, không ít người vừa rồi còn chỉ trò mắng mỏ rối rít chạy trốn.
Cung điện đánh sụp cả một vùng kiến trúc phía dưới rộng lớn hạ xuống. Giống như nó đã có ở đây từ trước đó vậy. Nhìn bên ngoài giống như tinh cảnh vậy. So với hoàng cung còn khoa trương hơn.
Cung điện hạ xuống mười mấy dặm vuông khiến cho cả kinh thành chấn động. Vô số thần thức buông ra tiến hành tra xét, vô số nhân viên tình báo dồn về nơi đây.
Trong lúc mọi người không biết chuyện gì, bên trên tòa cung điện khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện bốn chữ to lớn. Bốn chữ phát ra tia sáng chiếu rọi cả bầu trời, tất cả mọi người ở Ngọc Kinh Thành đều thấy được 4 chữ sáng lớn kia.
- Lam Phủ Thiên Tông. Trong nháy mắt nhìn thấy bốn chữ này. Mọi người đều sợ ngây người.
Bốn chữ này quá chấn động. Lại có người muốn trực tiếp khai tông lập phủ. Chuyện như vậy chỉ mới nghe qua ở trong truyền thuyết à.
Nên nhớ, nếu khai phủ dễ dàng thì những gia tộc, thế lực cường đại đã làm rồi. Chữ tông kia cũng không phải tùy tiện dùng được.
Cho dù Minh Ngọc sơn trang, Thiên long kiếm trang cũng chỉ dám xưng là trang. Mà tông phái cũng chỉ có tông môn cổ xưa như Thánh Đan Tông, Thiên Hải Tông mà thôi.
Mà hiện tại lại có người dám trực tiếp khai tông lập phủ. Quá khoa trương rồi!
- Lam Phủ Thiên Tông, Lam Thiên, đây là Lam Thiên...
- Lam Thiên đã trở lại, lại muốn trực tiếp khai phủ lập tông. - Là tên yêu nghiệt kia, trách không được. Cũng chỉ có hắn mới phách lối như thế.
........ Người bình thường gì cũng dám nói. Bọn họ chỉ sợ không có chuyện lớn để xem náo nhiệt. Với bọn họ, cho dù trời sập cũng có người đỡ. Bọn họ không có gì phải sợ.
Nhưng mà chuyện này đối với người ngũ đại gia tộc kinh thành, sau khi nhìn thấy tòa cung điện Lam Phủ Thiên Tông, bọn họ cảm thấy vô cùng nặng nề, giống như có tòa núi lớn đè xuống vậy. Cả kinh thành chìm trong không khí ngột ngạt không thở nổi.
Ngọc Vô Song nằm khóc trong ngực Nhậm Kiệt một hồi lâu, Ngọc Thành muốn khuyên nhủ nhưng lại bị Nhậm Kiệt ngăn lại.
Mập mạp cứu chữa người xong, trở về nhìn thấy Ngọc Vô Song khóc sướt mướt, mắt đỏ lên rời đi. Nhậm Kiệt lẳng lặng để Ngọc Vô Song khóc trong ngực mình, cũng không khuyên nhủ thị, chỉ hàn huyên với thị một chuyện, để thị cảm thấy khá hơn một chút. Kết quả thị khóc một hồi, nói chuyện một hồi. Hết khóc rồi tới nói, hết nói lại tới khóc.
Những ký ức dần dần hiện về. Những thứ kia ký ức, những thứ kia nhớ lại. Những thứ này là không thể nào quên hết, cùng với lừa gạt cùng với tránh ra, không bằng trực tiếp đối mặt. Nhìn phương pháp xử lý của Nhậm Kiệt, Ngọc Thành không khỏi thất thần. Lão tự trách mình. Nếu như sớm nói cho hai người Ngọc Vô Song và Ngọc Nhân Long biết tình huống của bọn họ, có lẽ chuyện sẽ không thành ra thế này.
Lúc nhỏ thì không để ý tới, lúc lớn thì sợ làm tổn thương bọn họ. Không nghĩ tới hiệu quả hoàn toàn ngược lại.
Trong lúc Nhậm Kiệt và Ngọc Vô Song nói chuyện. Bên trong trận pháp, không ít thành viên cận vệ đội dưỡng thương lại còn đột phá. Hành trình thăm dò di tích lần này, dù đối mặt với tình huống nào thì cũng là một lần ma luyện với bọn họ.
Cũng vì bọn họ cách cái lốc xoáy kia rất gần, cho nên lúc chiến đấu hấp thu được không ít linh khí tinh thuần, lại trải qua cảm ngộ sinh tử mà tu vi đột phá.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Tiểu Hà Mễ cũng đột phá. Hải Thanh Vân cũng bắt đầu ngưng luyện âm hồn, dẫn động địa sát khí. Thiết nghĩ không bao lâu nữa sẽ thành công.
Đại trận khong ngừng dẫn động địa sát khí, không ít đội viên cận vệ đổi trải qua hành trình di tích, trải qua lần chiến đấu này mà đều đột phá.
Trải qua một đêm, Tạ Kiếm rốt cuộc ổn định ở tu vi Âm Dương Cảnh âm hồn tầng . Lần này hắn thu được không ít lợi ích.
Không có thiên phú như Tạ Kiếm, nhưng Đồng Cường cũng đột phá tới Âm Dương Cảnh ầm hồn tầng . Lực lượng cũng khôi phục hoàn toàn, vận chuyển pháp lực cuồn cuộn, Đồng Cường lẩm bẩm: - Gia chủ sẽ không bỏ bọn họ. Nhậm gia sẽ không thiếu nợ người. Có lẽ vì phút cuối Ngọc Nhân Long thiêu đốt âm hồn cản Hải Vương lại để cứu Ngọc Vô Song cho nên Đồng Cường mới nói vậy.
Nhậm Kiệt cũng từ từ khôi phục lại lực lượng. Ngọc Vô Song cũng đã bớt bi thương, tạm thời không sao. Mọi người lại lập tức lên đường trở về kinh thành.
Ngọc Kinh Thành. Bên trong nội viện tại khu cấm địa hoàng cung, nhìn ngọc bài không ngừng vỡ vụn, trong số đó còn có ngọc bài của Sử Lang, Thị Huyết Yêu Lang. Ngọc bài vỡ vụn, người trông coi ngọc bài bị dọa sợ cả người run lên bần bật.
Trời ạ. Đây chính là nhị cung phụng và tam cung phụng à. Bọn họ dẫn theo nhiều người mạnh như vậy, bản thân còn là cường giả Âm Dương Cảnh dương hồn, làm sao lại chết sạch thế này?
Lớn chuyện rồi, phải nhanh bẩm báo tin này cho hoàng thượng mới được.
- Chết hết, đều chết hết rồi... Bặc! Biết tin, hoàng đế thất thần, tay hơi dùng sức, món đồ cổ mấy chục vạn tiền ngọc trong tay vỡ vụn.
Vì chiêu mộ hai vị cung phung này mà hoàng đế tốn không ít tâm tư, thậm chí không so đo xuất thân, lý lịch của bọn họ. Kết quả thì sao?
Không ngờ lại chết hết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cho dù Hải Vương, bằng vào phương pháp huyết tế của vị đại nhân kia, cho dù Hải Vương cũng khó giết chết được bọn họ à.
Hai người này đều không phải kẻ tốt gì, nhưng chính vì vậy bọn họ mới không dễ chết. Có rất nhiều chuyện cần những người như vậy đi làm.
Dĩ vãng, biết bao nhiêu lần, biết bao nhiêu nơi nguy hiểm, nhưng mà bọn họ vẫn còn sống trở về được. Cũng mang về tin tức mình cần. Chết hết. Lần này lại chết hết! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Điều tra! Lập tức điều tra Minh Ngọc sơn trang. Điều tra Nhậm Kiệt, điêu tra Hải Thanh Vân, Trấn Hải đại tướng quân, Hải Vương và tất cả người liên quan cho trẫm. Hoàng đế lạnh lùng hạ lệnh. Lần tổn thất này khiến y phải đau lòng.
- Ông, ông... Đúng lúc này mặt đất rung lên bần bật, sách trên kệ thi nhau rơi xuống
- Chuyện gì? Long nhan giận dữ, hoàng đế cũng không cho rằng đây là động đất. Đế đô Minh Ngọc Hoàng Triều lập tại Ngọc Kinh Thành, người bình thường chỉ thấy nó là một thành thị vô cùng to lớn. Nhưng mà bên trong lại ẩn chứa vô số huyền cơ, đây cũng là nguyên nhân những môn phái mạnh và tồn tại kia không dám làm loạn.
Nơi này hoàn toàn không thể có động đất. Cho dù có cũng có trận pháp cường đại trấn áp, không thể lắc lư được như thế này.
- Bệ hạ! Người mau nhìn. Bên ngoài lớn chuyện rồi! Có một cung điện đang bay tới, hình như đang sắp đáp xuống. Thị vệ tiến vào bẩm báo. Hoàng đế lập tức mang người xông ra ngoài.
Phía bắc ngoài Phương gia dặm. Nơi này là vòng ngoài đại trạch, cũng là một sản nghiệp to lớn của Phương gia. Tại chỗ trung tâm là bản doanh của Duệ Tiễn Doanh. Nơi đây đang xây dựng rất nhiều kiến trúc, tuy rằng đại trạch hơi nhỏ, không bằng Phương gia, nhưng mà không kém mức độ xa hoa.
Quan trọng nhất là, nơi đây vốn có rất nhiều sản nghiệp của Phương gia. Nhưng mà từ lúc Phương Viêm quật khởi, người ở đây đều chủ động giao lại cho gã.
Trên công trường có rất nhiều công nhân đang thi công. Nhưng mà lúc này bọn họ đều hoảng sợ nhìn lên bầu trời. Nhìn cung điện to lớn từ trên trời hạ xuống che râm phía dưới.
Cung điện chừng mười mấy dặm, lại từ giữa không trung bay tới, lúc này lại đang chậm rãi hạ xuống - Kẻ nào dám làm càn ở kinh thành! - Càn rỡ! Nơi đây là địa bàn của Phương Viêm đại tướng quân. Mau mau rời đi!
- Oanh... Mặc cho người phía dưới gào thét, cung điện khổng lồ vẫn tiếp tục ầm ầm đáp xuống. Không ít kiến trúc cao lớn đều bị cung điện đè sụp.
- To gan... Càn rỡ! Nhìn xem là ai... Hai đạo nhân ảnh trong phủ Phương Viêm vọt ra, hai người đều có tu vi Âm Dương Cảnh âm hồn. Vừa xông ra đã chuẩn bị bạo phát, muốn xông lên đánh tới tòa cung điện. Bọn họ thật muốn xem, kẻ nào dám can đảm giương oai trong phủ tướng quân.
Hai người cùng toàn lực công kích lên cung điện khổng lồ. Nhưng mà bọn họ lại bị đánh bật trở lại với tốc độ nhanh hơn. Cả người ầm ầm đụng đổ kiến trúc phía dưới. Mà bên trên cung điện khổng lồ lại hiện lên từng đột dao động linh khí do trận pháp gây ra. Nó tiếp tục ầm ầm hạ xuống.
- Uỳnh, uỳnh... Lần này tất cả kiến trúc phía dưới hoàn toàn sụp đổ. - Nó thật sự đè xuống rồi. Chạy nhanh... - Không xong, cường giả siêu cấp cũng không đỡ nổi, chạy nhanh! Thấy cung điện hạ xuống, không ít người vừa rồi còn chỉ trò mắng mỏ rối rít chạy trốn.
Cung điện đánh sụp cả một vùng kiến trúc phía dưới rộng lớn hạ xuống. Giống như nó đã có ở đây từ trước đó vậy. Nhìn bên ngoài giống như tinh cảnh vậy. So với hoàng cung còn khoa trương hơn.
Cung điện hạ xuống mười mấy dặm vuông khiến cho cả kinh thành chấn động. Vô số thần thức buông ra tiến hành tra xét, vô số nhân viên tình báo dồn về nơi đây.
Trong lúc mọi người không biết chuyện gì, bên trên tòa cung điện khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện bốn chữ to lớn. Bốn chữ phát ra tia sáng chiếu rọi cả bầu trời, tất cả mọi người ở Ngọc Kinh Thành đều thấy được chữ sáng lớn kia.
- Lam Phủ Thiên Tông. Trong nháy mắt nhìn thấy bốn chữ này. Mọi người đều sợ ngây người.
Bốn chữ này quá chấn động. Lại có người muốn trực tiếp khai tông lập phủ. Chuyện như vậy chỉ mới nghe qua ở trong truyền thuyết à.
Nên nhớ, nếu khai phủ dễ dàng thì những gia tộc, thế lực cường đại đã làm rồi. Chữ tông kia cũng không phải tùy tiện dùng được.
Cho dù Minh Ngọc sơn trang, Thiên long kiếm trang cũng chỉ dám xưng là trang. Mà tông phái cũng chỉ có tông môn cổ xưa như Thánh Đan Tông, Thiên Hải Tông mà thôi.
Mà hiện tại lại có người dám trực tiếp khai tông lập phủ. Quá khoa trương rồi!
- Lam Phủ Thiên Tông, Lam Thiên, đây là Lam Thiên...
- Lam Thiên đã trở lại, lại muốn trực tiếp khai phủ lập tông. - Là tên yêu nghiệt kia, trách không được. Cũng chỉ có hắn mới phách lối như thế.
........ Người bình thường gì cũng dám nói. Bọn họ chỉ sợ không có chuyện lớn để xem náo nhiệt. Với bọn họ, cho dù trời sập cũng có người đỡ. Bọn họ không có gì phải sợ.
Nhưng mà chuyện này đối với người ngũ đại gia tộc kinh thành, sau khi nhìn thấy tòa cung điện Lam Phủ Thiên Tông, bọn họ cảm thấy vô cùng nặng nề, giống như có tòa núi lớn đè xuống vậy. Cả kinh thành chìm trong không khí ngột ngạt không thở nổi.