Tuy rằng Sử Nguyên Hoành trải qua rất nhiều tình cảnh, nhưng giờ khắc này hắn cũng bối rối không có bất kỳ biện pháp nào, càng không biết nên làm gì bây giờ.
Không đáp ứng yêu cầu của đối phương, tánh mạng đứa con khó bảo toàn, nếu đáp ứng thì mặt mũi Cửu Âm Tông sẽ hoàn toàn mất hết, đến lúc đó sẽ truyền khắp Đông Hoang. Nếu như bọn họ chỉ đơn giản đến đây đàm phán vơ vét tài sản, Sử Nguyên Hoành cũng sẽ không do dự cứ trước nói chuyện, muốn cái gì đều dễ nói, trước bảo vệ con trai rồi mới tính sổ với bọn họ.
Huống chi, trong quá trình nói chuyện có thể biết được đối phương là ai, cũng có thể biết tin tức, tư liệu, dù sao cũng tốt hơn so với hiện tại. Thế nhưng bây giờ nhất thiết phải nói ra chuyện trước mắt tất cả mọi người Cửu Âm Tông, điều này...
- Tông chủ! Sắp hết thời gian một khắc... Thiếu tông chủ quan trọng hơn, không được thì trước cứ nói chuyện với hắn, hết thảy đợi cứu thiếu tông chủ về rồi tính sau! Lúc này, bên cạnh có người thấy sắc mặt Sử Nguyên Hoành do dự không chừng, vô cùng khó coi, vội vàng ở một bên nói.
- Chuyện này nhất định phải nói, người núp trong bóng tối dám gây hấn với Cửu Âm Tông chúng ta như thế là phiền toái nhất. Thừa cơ hội đàm phán cùng hắn, dò tìm xem hắn ở chỗ nào, cũng dễ dàng bắt lấy hắn, đến lúc đó để tất cả mọi người biết đối nghịch cùng Cửu Âm Tông ta sẽ là kết quả thế nào! Một bên lập tức có người bổ sung, tạo nấc thang cho Sử Nguyên Hoành đi xuống.
Dù sao tông môn cỡ như Cửu Âm Tông, mà bị đối phương dồn đến nước này, trước mắt tất cả tu luyện giả đi nói chuyện tiền chuộc, cũng là một chuyện vô cùng đau khổ, khó mà chịu đựng.
- Được! Nếu không phải vì để bắt hắn, thì dù không cần tánh mạng của Vân Phong, Sử Nguyên Hoành ta cũng tuyệt đối sẽ không để Cửu Âm Tông hổ thẹn, không có người nào có thể làm nhục Cửu Âm Tông! Sử Nguyên Hoành vừa nghe có nấc thang, lập tức nói.
- Tông chủ nói không sai! Đã ầm ĩ đến nước này, không bắt được tên khốn kia, sao có thể chịu đựng nổi!
- Đây là suy tính vì tông môn, tông chủ trước hãy nhịn một chút!
- Không sai! Đợi tìm ra tên khốn kia, phải làm cho cả Đông Hoang đều biết Cửu Âm Tông ta lợi hại!
Hiển nhiên, thân là tông chủ, bên cạnh Sử Nguyên Hoành vẫn phải có một đám thủ hạ vô cùng hiểu biết về hắn, lập tức ở một bên nói phối hợp.
- Được! Không quản ra sao đều phải bắt cho được tên này! Sử Nguyên Hoành làm ra dáng miễn cưỡng nghe theo ý kiến mọi người, gật đầu đáp ứng.
Lập tức lại trong âm thầm thương lượng một phen cùng mấy cao tầng trong nội bộ Cửu Âm Tông. Mắt thấy thời gian sắp đến một khắc, rốt cục Sử Nguyên Hoành dựa theo lời nói của Nhậm Kiệt vận chuyển lực lượng, cho dù lực lượng của hắn là Thái Cực Cảnh, nếu muốn để người trong chu vi ngàn dặm đều nghe rõ lời của hắn, cũng không thể không mượn dùng trận pháp đặc thù phụ trợ.
- Cửu Âm Tông ta khai tông mấy ngàn năm nay, cho dù là tông môn vạn năm kế thừa thượng cổ tới đây cũng không dám khinh thị tông ta! Ngươi rất có can đảm, dám tới khiêu chiến Cửu Âm Tông ta. Không quản ngươi là ai, ngươi đều phải nghĩ kỹ hậu quả, hôm nay ngươi âm thầm bắt cóc người của Cửu Âm Tông, là có thể được như ý nhất thời, nhưng hậu quả sau này chỉ sợ không phải ngươi có thể gánh nổi! Hãy nhớ kỹ, uy nghiêm của Cửu Âm Tông không có người nào có thể tùy tiện phạm tới... Cuối cùng Sử Nguyên Hoành lên tiếng, thanh âm vang dội phạm vi ngàn dặm chung quanh.
- Lên tiếng rồi! Cuối cùng mở miệng rồi!
- Chẳng lẽ vừa rồi thật sự giết chết một người?
- Không sai! Lúc này phải lên tiếng, nhất định là đối phương có động tác làm cho hắn không thể không như thế!
- Quá ngông cuồng mà! Đây là người nào vậy, lá gan to lớn như thế! Cũng thật sự dám bắt cóc vơ vét tài sản Cửu Âm Tông, còn giết người như thế?
Trong thành rộng lớn, đột nhiên nghe thanh âm của Sử Nguyên Hoành vang vọng, lập tức ầm ĩ như ong vỡ tổ! Tuy rằng Sử Nguyên Hoành vừa nói ra như vậy rất oai phong, cũng tận lực làm cho người khác nghĩ rằng bọn họ là muốn đối phó nên mới làm như thế. Thế nhưng người ở đây cũng không phải người ngu ngốc: vừa rồi bọn họ không có phản ứng, lúc này đột nhiên không thể không lên tiếng, hiển nhiên đối phương làm cho bọn họ không có biện pháp... điều đó nói rõ đúng là thật sự đã giết chết một người!
Đây mới làm cho người ta cảm thấy khó tin, người nào gan lớn đến mức này, điên cuồng đến trình độ này. Lúc bình thường giữa các tông môn chém giết lẫn nhau, âm thầm động tay chân rất thường gặp, nhưng cho tới bây giờ chưa nghe nói qua có người công khai bóc cóc vơ vét tài sản, giết người như thế... đây là khiêu chiến mà!
Chỉ là Sử Nguyên Hoành nói xong, cũng không nghe đối phương nói gì, thời khắc này ở trong lòng hắn yên lặng tính toán đã sắp tới thời gian một khắc, lại không nghe đối phương nói gì, ngay cả Sử Nguyên Hoành tự mình cũng cảm thấy nghẹt thở, càng ngày càng lo lắng.
- Ba vạn linh ngọc thượng phẩm, ngươi có gan thì tới lấy thử xem! Cuối cùng không có biện pháp, rốt cục Sử Nguyên Hoành vô cùng buồn bực nói một câu như vậy.
- Ha ha... Hắn vừa mới dứt lời, mọi người chợt nghe vang lên thanh âm vừa rồi, chỉ có điều lần này là tiếng cười phi thường khoa trương, cười đến vô cùng càn rỡ, vô cùng lớn lối, không chút kiêng kỵ...
Thật không cần nói cái gì, hắn cười như thế, tất cả người Cửu Âm Tông nghe thấy tiến triển chuyện này như vậy, cũng không nhịn được bật cười.
Dù sao ai cũng không ngốc, nói nhiều lời một hồi lâu, cuối cùng còn không phải muốn nói giá tiền.
- 100 tiền ngọc, ta nhưng là người đứng đắn; 1000 tiền ngọc, ta cũng không phải là người như vậy; 1 vạn tiền ngọc, ngươi xem ta là người gì, 10 vạn tiền ngọc, đêm nay ta là người của ngươi. 100 vạn tiền ngọc, ngươi muốn xem ta là người gì thì là người đó; 1000 vạn tiền ngọc, thì đêm nay ta không phải là người rồi! Nhậm Kiệt nhớ lại đời trước ở địa cầu từng xem qua một truyện cười, hắn ít nhiều nhớ một chút, nhưng không phải rõ ràng như vậy, tuy nhiên không sao, dù sao cũng phải sửa lại. Nhậm Kiệt tùy tiện sửa lại một chút, sau khi cười xong đột nhiên nói.
"Hả?"
Nhậm Kiệt vừa nói xong, không có người nào có thể nghe hiểu, dù sao ở đây không phải là người của thời đại công nghệ cao internet ở địa cầu, mỗi người đều nghe mà kinh ngạc, thầm nghĩ vì sao đột nhiên người này nói ra những thứ này.
Cảm giác đông một câu, tây một câu, trước sau không có chút liên quan...
"Người này đang nói gì vậy?"
Nhưng đợi đến lúc Nhậm Kiệt nói đến 10 vạn tiền ngọc, đã có người kịp phản ứng, chợt bật cười không dứt, nói đến phía sau, hầu hết mọi người đều cười đến nghiêng ngả.
Người tu luyện chưa từng nghe qua loại tiết mục ngắn này, hơn nữa còn là hợp với tình hình như vậy, hoàn toàn là đang mắng Sử Nguyên Hoành kia làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ. Mặc dù trước đó mọi người cũng đã có cảm giác này, nhưng Nhậm Kiệt vừa nói ra, cảm giác kia liền trực quan rất nhiều, cũng càng khó có thể quên đi.
- Khốn kiếp... Càn rỡ... Sử Nguyên Hoành đường đường là Tông chủ Cửu Âm Tông, chưa từng có người dám nói với hắn như thế, cho dù rất nhiều tông chủ trong Đông Hoang gặp hắn đều cẩn thận, có thể cùng ngồi ngang hàng nói chuyện với hắn cũng không nhiều, huống chi còn là lời nói như thế, đây là lần đầu tiên gặp phải.
- Càn rỡ cái gì, khốn kiếp cái gì? Có phải ngươi muốn bản tôn đá bể trứng con trai ngươi hay không? Không phải hắn muốn đi cưỡng gian người khác sao, đổi một thân thể, cướp đoạt một thân thể thiên tài tán tu siêu cấp, đúng là bản tính khó đổi... ngươi là đang nhắc nhở ta sao? Nhậm Kiệt đột nhiên nói giọng lạnh lùng.
"Bá..."
Sử Nguyên Hoành tức giận sắp bùng nổ, cũng không dám nói tiếp, người này quá thần bí, quá quỷ dị, vạn nhất hắn làm thật...
- Hừ! Sau đó Nhậm Kiệt không chút khách sáo hừ một tiếng, nói: - Nói ngươi làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ thì sao chứ? Nói nhảm nhiều như vậy, cuối cùng còn không phải chỉ muốn làm giá? Tuy nhiên đường đường là thiếu tông chủ của Cửu Âm Tông mà chỉ có giá trị 3 vạn linh ngọc thượng phẩm, tên này cũng quá đê tiện đi! Nói thật, ngươi không biết xấu hổ nói ra, bản tôn đều ngượng ngùng thay cho ngươi!
Nhậm Kiệt nói tiếp: - Vấn đề này nhưng là dính đến thể diện, đây là lúc đánh giá giá trị con người, sau này người khác chỉ vừa nhắc tới thì sẽ nói: ngươi nhìn đó không phải là Thiếu tông chủ Cửu Âm Tông sao, chỉ có giá trị 3 vạn linh ngọc thượng phẩm, quá đê tiện mà!
Ầm ĩ đến mức này, lại gặp phải đối phương không hài lòng giá tiền, ai cũng đều nghĩ tới, nhưng người nào đều không nghĩ tới là, người này lại nói như một truyện cười, lại dùng giọng điệu mặc cả tức chết người không đền mạng như vậy, thật rất đê tiện.
Một câu nói này quả thực làm sửng sốt vô số người, mỗi người Cửu Âm Tông đều tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, người ngoài Cửu Âm Tông lại vui vẻ một phen.
Sử Nguyên Hoành thật sự có một loại kích động nổi trận lôi đình, muốn giết người, nhưng hiện tại ngay cả đối phương ở đâu hắn cũng không biết, mà đối phương nói câu nói đầu tiên thật giết chết Lữ Đức, hiện tại con trai ở trong tay đối phương, không thế nào liên lạc được, hiển nhiên đối phương cũng có đủ lực lượng tùy thời đánh chết. Tuy rằng vừa mới biểu hiện vì tông môn có thể hy sinh hết thảy, nhưng thời khắc này hắn thực lòng không dám làm loạn, chuyện đã đến nước này, bất kể như thế nào cũng không thể để con trai xảy ra chuyện.
Sử Nguyên Hoành liền dùng thần hồn lực phái người lập tức đi thông báo với lão tổ, gặp tình huống này hắn cảm thấy mình rất khó ứng phó, chỉ phải thỉnh cầu lão tổ ra mặt, xuất thủ.
- Bổn tông chủ không sính miệng lưỡi lợi hại với ngươi, ngươi nói đi, muốn như thế nào? Sử Nguyên Hoành trong lòng có 1 ngàn, 1 vạn lần không vui, cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể tiếp tục đàm phán.
- 9 vạn linh ngọc thượng phẩm, hai kiện Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, hai viên Thiên Đan, những thứ tài liệu linh tinh khác tùy tiện lấy mấy nhẫn trữ vật chứa đầy là được! Nghe người này rốt cục không còn miệng lưỡi tiếp tục cứng rắn nữa, Nhậm Kiệt cũng lười nói nhảm nhiều, từ từ hướng về phía mục đích thực sự của mình, dĩ nhiên, điều này tuyệt đối không thể làm quá rõ ràng.
Cho nên giờ khắc này, Nhậm Kiệt còn làm như rất nghiêm túc đàm phán cùng đối phương. Mặc dù trong lời nói làm nhục đến mức đối phương đau khổ không chịu nổi, làm cho mọi người Cửu Âm Tông đều giật mình, chấn động không thôi, nhưng mục đích cuối cùng vẫn còn phải làm tốt, để mọi người nghĩ đây là một cuộc bắt cóc vơ vét tài sản chân chính.
- Oa... Khai ra bảng giá rồi đây! 9 vạn linh ngọc thượng phẩm hả, đổi thành linh ngọc trung phẩm tới 900 vạn đó!
- Thật kinh khủng! Theo ngươi nói như vậy đổi thành linh ngọc hạ phẩm có tới 9000 vạn; đổi thành tiền ngọc tới 90 ức đấy! Người vơ vét tài sản này hiện tại nhất định là còn chưa đạt tới Thái Cực Cảnh, mà bắt giữ thiếu chủ Cửu Âm Tông vơ vét tài sản, ra giá này cũng là bình thường, nếu không sau này thiếu tông chủ ra ngoài bị người nói rất đê tiện, mất hết mặt mũi sao!
- Ha ha... Nói thật quá hay! Bất quá đích xác không ít, còn có hai kiện Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, hai viên Thiên Đan...
- Người này nói quá... quá bá đạo! Tài liệu tùy tiện chứa đầy mấy cái nhẫn trữ vật, hắn xem các thứ đó là gì chứ?
Cuối cùng vừa nghe nói đến giá tiền này, lập tức dẫn tới vô số người bàn tán, cái gì cũng nói. Đối với tán tu, loại giá này đã là quá nhiều không dám tưởng tượng! Nên biết rằng, cho dù là nhân vật Âm Dương Cảnh dương hồn, gặp một kiện Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm đều liều mạng tranh đoạt ngươi chết ta sống. Tuy rằng đại tông môn cỡ như Cửu Âm Tông này, Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm sẽ có một số, nhưng cũng tuyệt đối không đến mức có rất nhiều, mà Thiên Đan thì càng thêm trân quý.
Mấu chốt là 9 vạn linh ngọc thượng phẩm, đây tuyệt đối là giá trị cao chót vót. Phải biết Nhậm Kiệt giết chết ba Thái Cực Cảnh như Thiên Yêu Thú Hồng Quán, Thủy Trạch Xuyên, Hoa Mỹ Ngọc bọn họ, cộng thêm rất nhiều cao thủ trận pháp Âm Dương Cảnh dương hồn, nhưng tổng cộng các thứ cũng chỉ mới bán ra 8 vạn linh ngọc thượng phẩm. Mà còn nhờ có Lữ Đức ở bên trong làm chút tay chân, thu hoạch một chút ích lợi, không có lập tức đưa vào trong kho, kết quả cuối cùng đa số lại chạy vào túi Nhậm Kiệt. Khoản phí dụng này đã chiếm gần ba thành vốn lưu động của Vân Tiêu Các, vừa rồi Sử Nguyên Hoành điều tra đã biết, nhưng giờ khắc này hắn cũng không có tâm tư để ý tới nhiều như vậy.
- Hừ! Ngươi cho là bắt được con của Sử Nguyên Hoành ta, là có thể muốn làm gì thì làm sao? Sử Nguyên Hoành ta có thể dốc hết toàn lực cứu con ta, nhưng vượt qua phạm vi năng lực của mình, làm ra chuyện thương tổn tới Cửu Âm Tông, thì dù ngươi bắt giữ chính ta cũng không được! Cửu Âm Tông không phải chỉ của một mình ta! Lúc này, nghe nói ra giá tiền này, Sử Nguyên Hoành cũng nghe được chung quanh không ít người tức giận mắng chửi, sắc mặt hắn biến hóa, đồng thời lập tức giọng nói trở nên cường ngạnh, ít nhất mặt ngoài làm như rất cứng rắn, ý nghĩa thực tế cũng chỉ có đương sự mới có thể cảm giác được.
Nhậm Kiệt vừa nghe nói liền nở nụ cười, nếu như mục đích của hắn thật chỉ là bắt cóc vơ vét tài sản, vậy hắn tuyệt đối còn có thể tăng giá, còn có thể tiếp tục đùa chơi cho đã nghiền, bởi vì rõ ràng hắn có cảm giác, với cái giá tiền này Sử Nguyên Hoành sẽ chấp nhận.
- Tông chủ! Các thứ mất đi còn có thể tìm lại, nhưng thiếu chủ không thể xảy ra chuyện gì được!
- Đúng vậy! Đây không chỉ là việc tư của tông chủ, mà còn là chuyện của cả Cửu Âm Tông chúng ta, thiếu chủ kỳ tài ngút trời, sau này chính là người lãnh đạo Cửu Âm Tông đi tới hướng huy hoàng!
- Cái này... cái giá tiền này đích thực quá cao, cho dù hai ba Thái Cực Cảnh tích súc mấy trăm năm chẳng qua cũng thế thôi! Người này cũng quá... Có nên đàm phán tiếp hay không?
- Ta thấy tốt nhất là trước cứu người, chuyện này cũng không chỉ là chuyện cá nhân của tông chủ, mà liên quan đến thể diện của Cửu Âm Tông, liên quan đến đại sự tương lai của Cửu Âm Tông. Hơn nữa vừa rồi không phải nói rồi sao, có thể thông qua biện pháp này chộp bắt hắn!
- Giá tiền có thể thương lượng lại, người vẫn phải cứu!
Tuy rằng có mấy người nói cấp bách căng thẳng, nhưng cũng có một số người cau mày, dù sao giá tiền có hơi quá cao, cho dù là nhân vật Thái Cực Cảnh bình thường tích súc mấy trăm năm đều không có nhiều như vậy. Trên thực tế bọn họ còn không biết, vừa rồi Lữ Đức điều dụng một phần ba vốn lưu động của Vân Tiêu Các mua vô số thứ, nhưng các vật đó vẫn còn ở trên người hắn, mà lúc này hắn đã bị giết chết... nếu không hẳn có thêm rất nhiều người sẽ phản đối chuyện này.
Nghe có một số người nói không ủng hộ, trong mắt Sử Nguyên Hoành chớp lóe hàn quang, ở ngoài mặt lại làm ra dáng vẻ thà rằng hy sinh con trai...
- Lão tổ đã biết chuyện này, đối phương đưa ra yêu cầu gì cứ việc đáp ứng, lão tổ sẽ đích thân ra tay! Đúng lúc này, tất cả người Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, Thái Cực Cảnh của Cửu Âm Tông đều nghe được một tin tức như vậy, lập tức làm cho tất cả mọi người trở nên phấn chấn.
- Nếu lão tổ đã quyết định như thế, vậy hắn chết chắc rồi! Nếu không phải lão tổ muốn đích thân ra tay, Sử Nguyên Hoành ta thà rằng con ta chết đi cũng sẽ không hy sinh ích lợi của Cửu Âm Tông! Ngay lúc có người thông báo cho mọi người, trong mắt Sử Nguyên Hoành thoáng lộ ra tia vui mừng rồi biến mất, còn cố ý thông qua thần hồn lực nói một câu với mọi người với dáng vẻ rất là kiên định, rất có xu thế định bỏ con trai, nhưng vì nghe lời lão tổ mà thôi,.
Dĩ nhiên, không tránh khỏi có một số người đứng ra, nói lên một vài câu an ủi gì đó.
- Được! Bổn tông chủ đáp ứng ngươi! Đối với cả một tông môn mà bỏ ra những thứ này, thật ra Sử Nguyên Hoành cũng không để ý lắm, hắn để ý nhất chính là an nguy của con trai mình, cho nên lần này vô cùng thống khoái đáp ứng một câu, không có nhiều lời.
- Sớm sảng khoái như vậy không phải tốt hơn sao! Đâu cần phải nhiều lời như vậy, lúc này không giả làm kỹ nữ, không lập đền thờ. Thật coi mọi người đều là trẻ nhỏ ba tuổi, không hiểu ý các ngươi hay sao? Bây giờ nghe kỹ đây: Bảo người của các ngươi... À, không, hãy để cho nữ nhân kia, chính là Cầm Tiên Tử đã đá bể trứng đứa con trai đê tiện của ngươi đến đây, để cho nàng ta tự mình đem những thứ này đưa tới. Nếu để cho bản tôn phát hiện có bất kỳ người nào khác đi theo, thì hãy tự gánh lấy hậu quả! Chơi đùa vòng vòng, cuối cùng Nhậm Kiệt làm như rất vô tình tạm thời đổi ý, nói ra chuyện trọng yếu nhất...