Trong Giám Bảo Điếm, Thôi Tài tâm tình sảng khoái, chuyến mua bán này quà thoải mái, ngồi ở mặt sau hắn lại lấy đồ vật ra xem, thượng phẩm đó, mỗi thứ đều là thượng phẩm trong thượng phẩm, nhất là Long Lân Hổ này, không có một chút vết thương.
Bán ra toàn bộ, tuyệt đối có giá cao. Xem xong những thứ này, Thôi Tài lại không khỏi đắc ý xem khế ước, thầm nghĩ mình chu đáo, như vậy thì gia trưởng của đứa nhỏ kia đến đây cũng không nói gì được.
Ông ông... Lúc này, một khối linh ngọc trong phòng khẽ vang lên.
- Hả, lại có chuyện gì. Đây là khi tiểu nhị bên ngoài gặp chuyện, không tự giải quyết được, sẽ bắt pháp quyết đặc thù kích hoạt linh ngọc này chấn động. Thôi Tài vừa nghĩ, khoát tay thu hồi đồ vật, vội đi ra ngoài.
- Chưởng quỹ, ngài mau nhìn, đứa nhỏ kia lại đến nữa... Thôi Tài mới đi ra, liền có tiểu nhị gấp gáp chạy tới nhỏ giọng nói.
- Hoảng hốt cái gì. Thôi Tài coi như có chuẩn bị tâm lý, nhìn tiểu nhị luống cuống nói, khẽ mắng một tiếng, liền hít một hơi, nghênh ngang đi ra.
- Ui... không phải khách quý tiệm ta hay sao, có phải ngài còn muốn bán thứ gì?
Lúc này Cổ Tiểu Bảo giận đến đỏ mặt, trong mắt không che giấu được tức giận, nắm chặt tay, ai cũng nhìn ra hắn không phải tới bán đồ. Vừa nhìn Thôi Tài đi ra nói, Cổ Tiểu Bảo liền có xung động muốn xông lên bóp chết hắn, tuy rằng hắn chỉ là đứa nhỏ 5 tuổi, nhưng muốn giết Thôi Tài này thì thật là không tốn sức gì.
Nhưng hắn còn nhớ lời sư phụ, cho nên chỉ có thể tức giận nhìn Thôi Tài.
"Con cứ hỏi hắn, có phải lừa con không, nuốt đồ của con, có thể nói giá cửa hàng khác trả cao hơn nhiều, nói hắn chém giá, xem hắn trả lời thế nào..." Lúc này, tiếng nói của Nhậm Kiệt vang lên trong đầu Cổ Tiểu Bảo.
- Tên lừa gạt nhà ngươi, ngươi lừa đồ của ta, chỗ các ngươi là hắc điếm, cửa hàng khác trả cao hơn các ngươi nhiều, ngươi trả đồ lại cho ta. Nghe lời của sư phụ, Cổ Tiểu Bảo liền giận dữ nói, đồng thời đưa tay nhỏ đòi đồ.
Khóe miệng Thôi Tài khẽ giật, hắn cũng sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, nhưng hắn cũng không để ý, bởi đã sớm có chuẩn bị.
- Bé con, không thể nói vậy, mua bán, một bên chịu mua, một bên chịu bán. Giá có cao thấp là bình thường, ta mua rẻ là bản lĩnh của ta, ngươi bán đắt là năng lực của ngươi. Bổn chưởng quỹ trước giờ không ăn hiếp trẻ con người già, nói lại ngươi đã ký khế ước, dựa vào cái gì đòi lại đồ. Ngươi không hiểu chuyện, vậy thì về nhà gọi nlớn dạy dỗ cho kỹ rồi mới ra ngoài, chưa đủ lông cánh, liền học người ta làm ngang, ngươi không xem đây là chỗ nào. Thôi Tài vừa thấy thế, liền lên giọng nói.
- Đáng ghét! Lúc này, Văn Thi Ngữ tức giận không thôi: - Ngươi thừa hơi đi làm nhiều chuyện như thế, thật không biết nghĩ cái gì. Bản thân không cần cố kỵ, ngay cả một tông môn cũng dám diệt, bây giờ đồ đệ bị ăn hiếp, ngươi còn bảo hắn nhịn, vậy còn gì mà nói, trực tiếp ra tay giết hắn còn không phải xong rồi.
Văn Thi Ngữ mặc dù là Cầm Tiên Tử, nhưng dù sao cũng là cũng lớn lên ở tông môn Đông Hoang, trong Đông Hoang mọi chuyện đều là thực lực, thế lực mà nói. Huống chi, Tiểu Bảo lại biến về thân thể đứa nhỏ, nàng vẫn ôm lâu như thế, tình cảm liền càng sâu, nhìn Tiểu Bảo bị người ăn hiếp còn phải nhịn, nàng không chịu nổi, oán trách kẻ làm sư phụ kia.
Ngay cả với tính cách của nàng, gặp cửa hàng như thế, trực tiếp tiêu diệt là yên tĩnh.
Nhậm Kiệt thản nhiên nói: - Có những lúc, nên thả lỏng tâm tình đối đãi chuyện như thế. Hiện tại bọn họ càng đắc ý, sau này sẽ càng đau đớn. Nháy mắt bị đánh chết chưa chắc đau khổ nhất, huống gì, chuyện giết chóc chiến đấu đã sớm dạy, hiện tại là dạy hắn làm sao không bị người ta ăn hiếp, cũng học làm sao ăn hiếp những kẻ có gan la lối chơi ngông với mình.
"Tiểu Bảo, con lại nói với hắn..." Nói xong, Nhậm Kiệt không để ý Văn Thi Ngữ, tiếp tục dạy Cổ Tiểu Bảo.
Hắn muốn cho Cổ Tiểu Bảo học vài thứ, những thủ đoạn mà hắn thường dùng nhất.
- Tên khốn ngươi mua bán như vậy, người ta có thứ tốt cũng sẽ không bán cho ngươi, ta có Thiên Yêu Thú cũng không bán cho ngươi... Cổ Tiểu Bảo dựa theo lời Nhậm Kiệt, tức giận chỉ vào Thôi Tài mắng to.
- Ha ha... Thôi Tài liền mỉm cười, đắc ý nhìn Cổ Tiểu Bảo: - Thiên Yêu Thú, ngươi cho rằng Thiên Yêu Thú là vật gì, còn có cũng không bán cho ta. Ngươi có mới là lạ, mau cút đi, cút càng xa càng tốt, đừng có làm loạn trong tiệm của ta. Cút cút cút!
Thôi Tài không khỏi xua tay, bảo Cổ Tiểu Bảo mau đi. Tuy rằng nhóc con này lấy ra đồ làm hắn giật mình, nhưng ngẫm lại thì khẳng định là tộc nhân của nó bắt được, không biết sao lại để đứa trẻ này ra bán, để mình nhặt được tiện nghi.
Về phần nhóc con này nói Thiên Yêu Thú, Thôi Tài căn bản không tin, ngay cả thế lực trong Đông Hoang bọn họ, có Thái Cực Cảnh bảo hộ, săn giết Thiên Yêu Thú cũng còn lâu. Nên biết, ngay cả một tông môn cũng không dám tùy tiện săn bắt Thiên Yêu Thú. Thiên Yêu Thú có thể khống chế đông đảo yêu thú, ngay cả cấp bậc lão tổ cũng không dám nói một mình đi săn. Hơn nữa thật đánh không lại, bọn chúng cũng biết trốn, có thể nói, mỗi một con Thiên Yêu Thú ở Đông Hoang đều vô cùng hùng mạnh.
Thế lực bản thổ bọn họ, có thể săn được đại yêu hóa hình dương hồn cũng đã không tệ, còn nói gì Thiên Yêu Thú, nói chơi hoài.
Đã quyết định làm một vố, hung hăng chém một cái, Thôi Tài cũng không muốn mua bán tiếp nữa, lúc này xua tay muốn đuổi Cổ Tiểu Bảo đi. Lúc này Thôi Tài hoàn toàn trở mặt, không nhìn rõ sâu cạn của Cổ Tiểu Bảo, còn cố ý thả ra một chút lực lượng đè ép, đủ làm người chưa đạt đến Âm Dương Cảnh bị ảnh hưởng tâm thần.
- Ta liền có Thiên Yêu Thú, sẽ không bán cho cửa hàng các ngươi, bởi vì cửa hàng các ngươi quá kém, bởi vì cửa hàng các ngươi gạt người, bởi vì các ngươi chặt chém... Cổ Tiểu Bảo cũng không ra tay, tuy rằng hắn hận không thể đánh chết đám người này, nhưng vừa đi vừa nói.
Đứa nhỏ như thế bị người ta ăn hiếp, không ngừng nói dỗi, bởi vì lớn tiếng, dẫn tới không ít người vây xem, xôn xao không biết có chuyện gì.
Nhưng có người đã quen thì không bất ngờ, bởi vì Giám Bảo Điếm thường làm chuyện như thế, cách một thời gian liền náo loạn một lần, xem ra lần này lại có một người bị bọn họ chém nặng.
- Tên nhãi con kia, mau cút khỏi đây cho ta, ta có khế ước ngươi ký, đừng có quậy phá. Còn Thiên Yêu Thú nữa, nếu ngươi có Thiên Yêu Thú, Thôi Tài ta bỏ giá đấp đôi thị trường thu mua, ranh con còn dám la hét... Thấy Cổ Tiểu Bảo gào thét như thế, dẫn tới nhiều người vây xem, Thôi Tài rất khó chịu nói.
Tối thiểu nhiều người vây xem, hắn cũng không muốn làm mất mặt Giám Bảo Điếm, thậm chí trực tiếp lấy ra khế ước mà Cổ Tiểu Bảo ký kết.
- Ôi! Đã ký khế ước, quả nhiên.
- Tên này là vậy, nhưng mà đứa nhỏ mới bao nhiêu, người lớn của nó cũng thật là, sao lại cho nó ra bán đồ.
- Còn xui xẻo như thế, nếu vào tiệm khác cũng không đến mức bị chặt ác, xem chừng là bị chém nặng rồi.
- Vậy cũng chỉ có nhịn, nhìn là biết đứa nhỏ bản thổ, ký xong khế ước, Hội giao dịch sẽ ra bảo hộ.
- Ngươi nhìn đứa nhỏ tức chưa kìa, nhưng cũng chỉ có nhận thôi.
Người xung quanh nghe vậy, đều cảm khái lắc đầu. Đối với Cổ Tiểu Bảo nói Thiên Yêu Thú, bọn họ cũng không coi ra gì, chỉ là cảm khái chuyện này. Giá trị Thiên Yêu Thú không tầm thường, ngay cả các tông môn trải qua hơn ngàn năm cũng không cách nào hàng phục một con, đừng nói gì là tùy tiện tiện săn giết Thiên Yêu Thú.
Mỗi một con Thiên Yêu Thú nắm giữ đông đảo yêu thú, ngay cả cấp bậc lão tổ cũng không dám đi săn.
- Thu mua giá gấp đôi thị trường, đây là ngươi nói. Đột nhiên Cổ Tiểu Bảo dừng lại, tuy rằng vẫn là đứa nhỏ 5 tuổi, nhưng lời này lại khiến người ta như thấy ảo giác.
- Hả? Thôi Tài cũng sửng sốt, nhìn Cổ Tiểu Bảo đột nhiên dừng trước cửa, khóe miệng nhếch lên: - Không sai, là ta nói, tên nhóc nhà ngươi cút về bú mẹ đi, còn Thiên Yêu Thú nữa, còn quấy rối thì cẩn thận ta...
Oành...
Không đợi Thôi Tài nói xong, Cổ Tiểu Bảo đột nhiên khoát tay, lập tức đập ra một con quái vật lớn.
Vật này vừa ra, không ít người xung quanh không kiềm được vận chuyển lực lượng, pháp thuật chống cự. Thôi Tài càng lùi mạnh ra sau, đồng thời thúc đẩy pháp lực, trận pháp trong tiệm.
Người chung quanh không nhịn được lùi lại, bởi vì mọi người đều có cảm giác da đầu tê dại, tóc gáy dựng thẳng.
- Trời ạ... đó... đó là gì, ta không hoa mắt chứ?
- Yêu thú khổng lồ như thế, chết rồi vẫn còn uy thế này. Đây... đây không phải Long Lân Hổ Vương hay sao?
- Không sai, quả thật là Thiên Yêu Thú, Long Lân Hổ Vương.
- Sao lại thế này, quả thật là Thiên Yêu Thú, hơn nữa là Thiên Yêu Thú hoàn chỉnh không tổn thương.
- Đứa nhỏ đen thui này là ai, làm sao... làm sao có được Thiên Yêu Thú?
Cuối cùng mọi người hiểu được là sao, vì cái gì có áp lực như thế. Thiên Yêu Thú vừa bị giết, cũng làm người ta cảm thấy áp lực cực lớn, đối mặt nguy hiểm, tựa như người thường đối mặt thú vương, đây là Thiên Yêu Thú. Nhưng lúc này thật sự thấy được, mọi người đều tròn mắt.
- Long Lân... Hổ Vương... Về phần Thôi Tài, càng trợn mắt há mồm, cả buổi không hồi thần được.
Nhìn cảnh này, phản ứng của mọi người, làm Cổ Tiểu Bảo vô cùng kích động, mặt đen cũng đỏ lên, trong mắt toàn là kích động, ngửa đầu lên, hai tay chống nạnh đứng đó.
- Không phải ngươi mới nói, ta có Thiên Yêu Thú, ngươi liền thu mua giá gấp đôi thị trường hay sao. Bây giờ mọi người đều thấy, Thiên Yêu Thú Long Lân Hổ Vương hoàn chỉnh nguyên vẹn, đáng giá bao nhiêu, mọi người nói cho ta biết, sau đó để hắn mua giá gấp đôi. Cổ Tiểu Bảo nói rồi, nhìn những người xung quanh đã nhìn đăm đăm, mắt sáng lên.
- Thiên Yêu Thú kìa, thật sự là Thiên Yêu Thú.
- Ta tu luyện mấy trăm năm, lần đầu tiên gặp được Thiên Yêu Thú bị săn còn nguyên vẹn.
- Thiên Yêu Thú nếu chịu gia nhập tông môn, sẽ được cung phụng như lão tổ, trở thành linh thú hộ tông.
- Đánh chết nguyên vẹn, sao lại thế này, rốt cuộc đứa nhỏ này là người nào.
- Thật khó tin, thật là có...
Người xung quanh đều ngây người, nhất thời không phản ứng lại. Không trách bọn họ kinh ngạc như thế, bởi vì một tông môn muốn giết Thiên Yêu Thú là cực kỳ khó khăn, trừ khi có kỳ ngộ đặc thù. Mỗi một con Thiên Yêu Thú Đông Hoang đều là hùng bá một phương, lớn mạnh hơn thậm chí còn hoành hành không sợ tông môn.
Nhìn những người này, Cổ Tiểu Bảo càng thêm kiêu ngạo vui vẻ, đây là do lúc trước sư phụ dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ phát hiện còn Long Lân Hổ Vương này cùng một đám Long Lân Hổ, đông đảo yêu thú, liền dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ vây khốn, sau đó giúp mình dọn dẹp phần lớn chướng ngại, để mình dùng làm đối thủ, cuối cùng mới đánh chết. Vốn là Cổ Tiểu Bảo cũng không cảm thấy gì, nhưng lúc này nhịn bọn họ, mới biết chuyện này rung động cỡ nào, hắn mới cảm thấy kiêu ngạo.
- Thiên Yêu Thú thế nào cũng phải trên 8000 linh ngọc thượng phẩm, Thiên Yêu Thú hoàn chỉnh như vậy, tối thiểu cũng phải thêm mấy ngàn.
- Không sai, nếu đưa đến đại tông môn, giá trị càng tăng lên.
- Tối thiểu 1.3 vạn linh ngọc thượng phẩm, đây là tối thiểu!
Lúc này, có những người phản ứng lại, tuy rằng mỗi người ánh mắt sáng ngời nhìn đăm đăm, nhưng bởi vì không nhìn thấu sao đứa bé này lại có Thiên Yêu Thú, không biết còn có người ở cạnh hay không, liền bắt đầu xôn xao lên. Dù sao không liên quan tới bọn họ, cũng có những người sớm không thích Thôi Tài, không ngừng đẩy giá lên cao.
- Vừa nãy có người nói thua mua 1.5 vạn, vậy ngươi trả ta 3 vạn linh ngọc thượng phẩm, ta bán Long Lân Hổ Vương cho ngươi. Lúc nghe có người nói 1.5 vạn, Cổ Tiểu Bảo quay sang đưa tay với Thôi Tài đang ngây ngẩn trong cửa tiệm còn chưa tỉnh hồn.
Trong Giám Bảo Điếm, Thôi Tài tâm tình sảng khoái, chuyến mua bán này quà thoải mái, ngồi ở mặt sau hắn lại lấy đồ vật ra xem, thượng phẩm đó, mỗi thứ đều là thượng phẩm trong thượng phẩm, nhất là Long Lân Hổ này, không có một chút vết thương.
Bán ra toàn bộ, tuyệt đối có giá cao. Xem xong những thứ này, Thôi Tài lại không khỏi đắc ý xem khế ước, thầm nghĩ mình chu đáo, như vậy thì gia trưởng của đứa nhỏ kia đến đây cũng không nói gì được.
Ông ông... Lúc này, một khối linh ngọc trong phòng khẽ vang lên.
- Hả, lại có chuyện gì. Đây là khi tiểu nhị bên ngoài gặp chuyện, không tự giải quyết được, sẽ bắt pháp quyết đặc thù kích hoạt linh ngọc này chấn động. Thôi Tài vừa nghĩ, khoát tay thu hồi đồ vật, vội đi ra ngoài.
- Chưởng quỹ, ngài mau nhìn, đứa nhỏ kia lại đến nữa... Thôi Tài mới đi ra, liền có tiểu nhị gấp gáp chạy tới nhỏ giọng nói.
- Hoảng hốt cái gì. Thôi Tài coi như có chuẩn bị tâm lý, nhìn tiểu nhị luống cuống nói, khẽ mắng một tiếng, liền hít một hơi, nghênh ngang đi ra.
- Ui... không phải khách quý tiệm ta hay sao, có phải ngài còn muốn bán thứ gì?
Lúc này Cổ Tiểu Bảo giận đến đỏ mặt, trong mắt không che giấu được tức giận, nắm chặt tay, ai cũng nhìn ra hắn không phải tới bán đồ. Vừa nhìn Thôi Tài đi ra nói, Cổ Tiểu Bảo liền có xung động muốn xông lên bóp chết hắn, tuy rằng hắn chỉ là đứa nhỏ tuổi, nhưng muốn giết Thôi Tài này thì thật là không tốn sức gì.
Nhưng hắn còn nhớ lời sư phụ, cho nên chỉ có thể tức giận nhìn Thôi Tài.
"Con cứ hỏi hắn, có phải lừa con không, nuốt đồ của con, có thể nói giá cửa hàng khác trả cao hơn nhiều, nói hắn chém giá, xem hắn trả lời thế nào..." Lúc này, tiếng nói của Nhậm Kiệt vang lên trong đầu Cổ Tiểu Bảo.
- Tên lừa gạt nhà ngươi, ngươi lừa đồ của ta, chỗ các ngươi là hắc điếm, cửa hàng khác trả cao hơn các ngươi nhiều, ngươi trả đồ lại cho ta. Nghe lời của sư phụ, Cổ Tiểu Bảo liền giận dữ nói, đồng thời đưa tay nhỏ đòi đồ.
Khóe miệng Thôi Tài khẽ giật, hắn cũng sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, nhưng hắn cũng không để ý, bởi đã sớm có chuẩn bị.
- Bé con, không thể nói vậy, mua bán, một bên chịu mua, một bên chịu bán. Giá có cao thấp là bình thường, ta mua rẻ là bản lĩnh của ta, ngươi bán đắt là năng lực của ngươi. Bổn chưởng quỹ trước giờ không ăn hiếp trẻ con người già, nói lại ngươi đã ký khế ước, dựa vào cái gì đòi lại đồ. Ngươi không hiểu chuyện, vậy thì về nhà gọi nlớn dạy dỗ cho kỹ rồi mới ra ngoài, chưa đủ lông cánh, liền học người ta làm ngang, ngươi không xem đây là chỗ nào. Thôi Tài vừa thấy thế, liền lên giọng nói.
- Đáng ghét! Lúc này, Văn Thi Ngữ tức giận không thôi: - Ngươi thừa hơi đi làm nhiều chuyện như thế, thật không biết nghĩ cái gì. Bản thân không cần cố kỵ, ngay cả một tông môn cũng dám diệt, bây giờ đồ đệ bị ăn hiếp, ngươi còn bảo hắn nhịn, vậy còn gì mà nói, trực tiếp ra tay giết hắn còn không phải xong rồi.
Văn Thi Ngữ mặc dù là Cầm Tiên Tử, nhưng dù sao cũng là cũng lớn lên ở tông môn Đông Hoang, trong Đông Hoang mọi chuyện đều là thực lực, thế lực mà nói. Huống chi, Tiểu Bảo lại biến về thân thể đứa nhỏ, nàng vẫn ôm lâu như thế, tình cảm liền càng sâu, nhìn Tiểu Bảo bị người ăn hiếp còn phải nhịn, nàng không chịu nổi, oán trách kẻ làm sư phụ kia.
Ngay cả với tính cách của nàng, gặp cửa hàng như thế, trực tiếp tiêu diệt là yên tĩnh.
Nhậm Kiệt thản nhiên nói: - Có những lúc, nên thả lỏng tâm tình đối đãi chuyện như thế. Hiện tại bọn họ càng đắc ý, sau này sẽ càng đau đớn. Nháy mắt bị đánh chết chưa chắc đau khổ nhất, huống gì, chuyện giết chóc chiến đấu đã sớm dạy, hiện tại là dạy hắn làm sao không bị người ta ăn hiếp, cũng học làm sao ăn hiếp những kẻ có gan la lối chơi ngông với mình.
"Tiểu Bảo, con lại nói với hắn..." Nói xong, Nhậm Kiệt không để ý Văn Thi Ngữ, tiếp tục dạy Cổ Tiểu Bảo.
Hắn muốn cho Cổ Tiểu Bảo học vài thứ, những thủ đoạn mà hắn thường dùng nhất.
- Tên khốn ngươi mua bán như vậy, người ta có thứ tốt cũng sẽ không bán cho ngươi, ta có Thiên Yêu Thú cũng không bán cho ngươi... Cổ Tiểu Bảo dựa theo lời Nhậm Kiệt, tức giận chỉ vào Thôi Tài mắng to.
- Ha ha... Thôi Tài liền mỉm cười, đắc ý nhìn Cổ Tiểu Bảo: - Thiên Yêu Thú, ngươi cho rằng Thiên Yêu Thú là vật gì, còn có cũng không bán cho ta. Ngươi có mới là lạ, mau cút đi, cút càng xa càng tốt, đừng có làm loạn trong tiệm của ta. Cút cút cút!
Thôi Tài không khỏi xua tay, bảo Cổ Tiểu Bảo mau đi. Tuy rằng nhóc con này lấy ra đồ làm hắn giật mình, nhưng ngẫm lại thì khẳng định là tộc nhân của nó bắt được, không biết sao lại để đứa trẻ này ra bán, để mình nhặt được tiện nghi.
Về phần nhóc con này nói Thiên Yêu Thú, Thôi Tài căn bản không tin, ngay cả thế lực trong Đông Hoang bọn họ, có Thái Cực Cảnh bảo hộ, săn giết Thiên Yêu Thú cũng còn lâu. Nên biết, ngay cả một tông môn cũng không dám tùy tiện săn bắt Thiên Yêu Thú. Thiên Yêu Thú có thể khống chế đông đảo yêu thú, ngay cả cấp bậc lão tổ cũng không dám nói một mình đi săn. Hơn nữa thật đánh không lại, bọn chúng cũng biết trốn, có thể nói, mỗi một con Thiên Yêu Thú ở Đông Hoang đều vô cùng hùng mạnh.
Thế lực bản thổ bọn họ, có thể săn được đại yêu hóa hình dương hồn cũng đã không tệ, còn nói gì Thiên Yêu Thú, nói chơi hoài.
Đã quyết định làm một vố, hung hăng chém một cái, Thôi Tài cũng không muốn mua bán tiếp nữa, lúc này xua tay muốn đuổi Cổ Tiểu Bảo đi. Lúc này Thôi Tài hoàn toàn trở mặt, không nhìn rõ sâu cạn của Cổ Tiểu Bảo, còn cố ý thả ra một chút lực lượng đè ép, đủ làm người chưa đạt đến Âm Dương Cảnh bị ảnh hưởng tâm thần.
- Ta liền có Thiên Yêu Thú, sẽ không bán cho cửa hàng các ngươi, bởi vì cửa hàng các ngươi quá kém, bởi vì cửa hàng các ngươi gạt người, bởi vì các ngươi chặt chém... Cổ Tiểu Bảo cũng không ra tay, tuy rằng hắn hận không thể đánh chết đám người này, nhưng vừa đi vừa nói.
Đứa nhỏ như thế bị người ta ăn hiếp, không ngừng nói dỗi, bởi vì lớn tiếng, dẫn tới không ít người vây xem, xôn xao không biết có chuyện gì.
Nhưng có người đã quen thì không bất ngờ, bởi vì Giám Bảo Điếm thường làm chuyện như thế, cách một thời gian liền náo loạn một lần, xem ra lần này lại có một người bị bọn họ chém nặng.
- Tên nhãi con kia, mau cút khỏi đây cho ta, ta có khế ước ngươi ký, đừng có quậy phá. Còn Thiên Yêu Thú nữa, nếu ngươi có Thiên Yêu Thú, Thôi Tài ta bỏ giá đấp đôi thị trường thu mua, ranh con còn dám la hét... Thấy Cổ Tiểu Bảo gào thét như thế, dẫn tới nhiều người vây xem, Thôi Tài rất khó chịu nói.
Tối thiểu nhiều người vây xem, hắn cũng không muốn làm mất mặt Giám Bảo Điếm, thậm chí trực tiếp lấy ra khế ước mà Cổ Tiểu Bảo ký kết.
- Ôi! Đã ký khế ước, quả nhiên.
- Tên này là vậy, nhưng mà đứa nhỏ mới bao nhiêu, người lớn của nó cũng thật là, sao lại cho nó ra bán đồ.
- Còn xui xẻo như thế, nếu vào tiệm khác cũng không đến mức bị chặt ác, xem chừng là bị chém nặng rồi.
- Vậy cũng chỉ có nhịn, nhìn là biết đứa nhỏ bản thổ, ký xong khế ước, Hội giao dịch sẽ ra bảo hộ.
- Ngươi nhìn đứa nhỏ tức chưa kìa, nhưng cũng chỉ có nhận thôi.
Người xung quanh nghe vậy, đều cảm khái lắc đầu. Đối với Cổ Tiểu Bảo nói Thiên Yêu Thú, bọn họ cũng không coi ra gì, chỉ là cảm khái chuyện này. Giá trị Thiên Yêu Thú không tầm thường, ngay cả các tông môn trải qua hơn ngàn năm cũng không cách nào hàng phục một con, đừng nói gì là tùy tiện tiện săn giết Thiên Yêu Thú.
Mỗi một con Thiên Yêu Thú nắm giữ đông đảo yêu thú, ngay cả cấp bậc lão tổ cũng không dám đi săn.
- Thu mua giá gấp đôi thị trường, đây là ngươi nói. Đột nhiên Cổ Tiểu Bảo dừng lại, tuy rằng vẫn là đứa nhỏ tuổi, nhưng lời này lại khiến người ta như thấy ảo giác.
- Hả? Thôi Tài cũng sửng sốt, nhìn Cổ Tiểu Bảo đột nhiên dừng trước cửa, khóe miệng nhếch lên: - Không sai, là ta nói, tên nhóc nhà ngươi cút về bú mẹ đi, còn Thiên Yêu Thú nữa, còn quấy rối thì cẩn thận ta...
Oành...
Không đợi Thôi Tài nói xong, Cổ Tiểu Bảo đột nhiên khoát tay, lập tức đập ra một con quái vật lớn.
Vật này vừa ra, không ít người xung quanh không kiềm được vận chuyển lực lượng, pháp thuật chống cự. Thôi Tài càng lùi mạnh ra sau, đồng thời thúc đẩy pháp lực, trận pháp trong tiệm.
Người chung quanh không nhịn được lùi lại, bởi vì mọi người đều có cảm giác da đầu tê dại, tóc gáy dựng thẳng.
- Trời ạ... đó... đó là gì, ta không hoa mắt chứ?
- Yêu thú khổng lồ như thế, chết rồi vẫn còn uy thế này. Đây... đây không phải Long Lân Hổ Vương hay sao?
- Không sai, quả thật là Thiên Yêu Thú, Long Lân Hổ Vương.
- Sao lại thế này, quả thật là Thiên Yêu Thú, hơn nữa là Thiên Yêu Thú hoàn chỉnh không tổn thương.
- Đứa nhỏ đen thui này là ai, làm sao... làm sao có được Thiên Yêu Thú?
Cuối cùng mọi người hiểu được là sao, vì cái gì có áp lực như thế. Thiên Yêu Thú vừa bị giết, cũng làm người ta cảm thấy áp lực cực lớn, đối mặt nguy hiểm, tựa như người thường đối mặt thú vương, đây là Thiên Yêu Thú. Nhưng lúc này thật sự thấy được, mọi người đều tròn mắt.
- Long Lân... Hổ Vương... Về phần Thôi Tài, càng trợn mắt há mồm, cả buổi không hồi thần được.
Nhìn cảnh này, phản ứng của mọi người, làm Cổ Tiểu Bảo vô cùng kích động, mặt đen cũng đỏ lên, trong mắt toàn là kích động, ngửa đầu lên, hai tay chống nạnh đứng đó.
- Không phải ngươi mới nói, ta có Thiên Yêu Thú, ngươi liền thu mua giá gấp đôi thị trường hay sao. Bây giờ mọi người đều thấy, Thiên Yêu Thú Long Lân Hổ Vương hoàn chỉnh nguyên vẹn, đáng giá bao nhiêu, mọi người nói cho ta biết, sau đó để hắn mua giá gấp đôi. Cổ Tiểu Bảo nói rồi, nhìn những người xung quanh đã nhìn đăm đăm, mắt sáng lên.
- Thiên Yêu Thú kìa, thật sự là Thiên Yêu Thú.
- Ta tu luyện mấy trăm năm, lần đầu tiên gặp được Thiên Yêu Thú bị săn còn nguyên vẹn.
- Thiên Yêu Thú nếu chịu gia nhập tông môn, sẽ được cung phụng như lão tổ, trở thành linh thú hộ tông.
- Đánh chết nguyên vẹn, sao lại thế này, rốt cuộc đứa nhỏ này là người nào.
- Thật khó tin, thật là có...
Người xung quanh đều ngây người, nhất thời không phản ứng lại. Không trách bọn họ kinh ngạc như thế, bởi vì một tông môn muốn giết Thiên Yêu Thú là cực kỳ khó khăn, trừ khi có kỳ ngộ đặc thù. Mỗi một con Thiên Yêu Thú Đông Hoang đều là hùng bá một phương, lớn mạnh hơn thậm chí còn hoành hành không sợ tông môn.
Nhìn những người này, Cổ Tiểu Bảo càng thêm kiêu ngạo vui vẻ, đây là do lúc trước sư phụ dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ phát hiện còn Long Lân Hổ Vương này cùng một đám Long Lân Hổ, đông đảo yêu thú, liền dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ vây khốn, sau đó giúp mình dọn dẹp phần lớn chướng ngại, để mình dùng làm đối thủ, cuối cùng mới đánh chết. Vốn là Cổ Tiểu Bảo cũng không cảm thấy gì, nhưng lúc này nhịn bọn họ, mới biết chuyện này rung động cỡ nào, hắn mới cảm thấy kiêu ngạo.
- Thiên Yêu Thú thế nào cũng phải trên linh ngọc thượng phẩm, Thiên Yêu Thú hoàn chỉnh như vậy, tối thiểu cũng phải thêm mấy ngàn.
- Không sai, nếu đưa đến đại tông môn, giá trị càng tăng lên.
- Tối thiểu . vạn linh ngọc thượng phẩm, đây là tối thiểu!
Lúc này, có những người phản ứng lại, tuy rằng mỗi người ánh mắt sáng ngời nhìn đăm đăm, nhưng bởi vì không nhìn thấu sao đứa bé này lại có Thiên Yêu Thú, không biết còn có người ở cạnh hay không, liền bắt đầu xôn xao lên. Dù sao không liên quan tới bọn họ, cũng có những người sớm không thích Thôi Tài, không ngừng đẩy giá lên cao.
- Vừa nãy có người nói thua mua . vạn, vậy ngươi trả ta vạn linh ngọc thượng phẩm, ta bán Long Lân Hổ Vương cho ngươi. Lúc nghe có người nói . vạn, Cổ Tiểu Bảo quay sang đưa tay với Thôi Tài đang ngây ngẩn trong cửa tiệm còn chưa tỉnh hồn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong Giám Bảo Điếm, Thôi Tài tâm tình sảng khoái, chuyến mua bán này quà thoải mái, ngồi ở mặt sau hắn lại lấy đồ vật ra xem, thượng phẩm đó, mỗi thứ đều là thượng phẩm trong thượng phẩm, nhất là Long Lân Hổ này, không có một chút vết thương.
Bán ra toàn bộ, tuyệt đối có giá cao. Xem xong những thứ này, Thôi Tài lại không khỏi đắc ý xem khế ước, thầm nghĩ mình chu đáo, như vậy thì gia trưởng của đứa nhỏ kia đến đây cũng không nói gì được.
Ông ông... Lúc này, một khối linh ngọc trong phòng khẽ vang lên.
- Hả, lại có chuyện gì. Đây là khi tiểu nhị bên ngoài gặp chuyện, không tự giải quyết được, sẽ bắt pháp quyết đặc thù kích hoạt linh ngọc này chấn động. Thôi Tài vừa nghĩ, khoát tay thu hồi đồ vật, vội đi ra ngoài.
- Chưởng quỹ, ngài mau nhìn, đứa nhỏ kia lại đến nữa... Thôi Tài mới đi ra, liền có tiểu nhị gấp gáp chạy tới nhỏ giọng nói.
- Hoảng hốt cái gì. Thôi Tài coi như có chuẩn bị tâm lý, nhìn tiểu nhị luống cuống nói, khẽ mắng một tiếng, liền hít một hơi, nghênh ngang đi ra.
- Ui... không phải khách quý tiệm ta hay sao, có phải ngài còn muốn bán thứ gì?
Lúc này Cổ Tiểu Bảo giận đến đỏ mặt, trong mắt không che giấu được tức giận, nắm chặt tay, ai cũng nhìn ra hắn không phải tới bán đồ. Vừa nhìn Thôi Tài đi ra nói, Cổ Tiểu Bảo liền có xung động muốn xông lên bóp chết hắn, tuy rằng hắn chỉ là đứa nhỏ 5 tuổi, nhưng muốn giết Thôi Tài này thì thật là không tốn sức gì.
Nhưng hắn còn nhớ lời sư phụ, cho nên chỉ có thể tức giận nhìn Thôi Tài.
"Con cứ hỏi hắn, có phải lừa con không, nuốt đồ của con, có thể nói giá cửa hàng khác trả cao hơn nhiều, nói hắn chém giá, xem hắn trả lời thế nào..." Lúc này, tiếng nói của Nhậm Kiệt vang lên trong đầu Cổ Tiểu Bảo.
- Tên lừa gạt nhà ngươi, ngươi lừa đồ của ta, chỗ các ngươi là hắc điếm, cửa hàng khác trả cao hơn các ngươi nhiều, ngươi trả đồ lại cho ta. Nghe lời của sư phụ, Cổ Tiểu Bảo liền giận dữ nói, đồng thời đưa tay nhỏ đòi đồ.
Khóe miệng Thôi Tài khẽ giật, hắn cũng sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, nhưng hắn cũng không để ý, bởi đã sớm có chuẩn bị.
- Bé con, không thể nói vậy, mua bán, một bên chịu mua, một bên chịu bán. Giá có cao thấp là bình thường, ta mua rẻ là bản lĩnh của ta, ngươi bán đắt là năng lực của ngươi. Bổn chưởng quỹ trước giờ không ăn hiếp trẻ con người già, nói lại ngươi đã ký khế ước, dựa vào cái gì đòi lại đồ. Ngươi không hiểu chuyện, vậy thì về nhà gọi nlớn dạy dỗ cho kỹ rồi mới ra ngoài, chưa đủ lông cánh, liền học người ta làm ngang, ngươi không xem đây là chỗ nào. Thôi Tài vừa thấy thế, liền lên giọng nói.
- Đáng ghét! Lúc này, Văn Thi Ngữ tức giận không thôi: - Ngươi thừa hơi đi làm nhiều chuyện như thế, thật không biết nghĩ cái gì. Bản thân không cần cố kỵ, ngay cả một tông môn cũng dám diệt, bây giờ đồ đệ bị ăn hiếp, ngươi còn bảo hắn nhịn, vậy còn gì mà nói, trực tiếp ra tay giết hắn còn không phải xong rồi.
Văn Thi Ngữ mặc dù là Cầm Tiên Tử, nhưng dù sao cũng là cũng lớn lên ở tông môn Đông Hoang, trong Đông Hoang mọi chuyện đều là thực lực, thế lực mà nói. Huống chi, Tiểu Bảo lại biến về thân thể đứa nhỏ, nàng vẫn ôm lâu như thế, tình cảm liền càng sâu, nhìn Tiểu Bảo bị người ăn hiếp còn phải nhịn, nàng không chịu nổi, oán trách kẻ làm sư phụ kia.
Ngay cả với tính cách của nàng, gặp cửa hàng như thế, trực tiếp tiêu diệt là yên tĩnh.
Nhậm Kiệt thản nhiên nói: - Có những lúc, nên thả lỏng tâm tình đối đãi chuyện như thế. Hiện tại bọn họ càng đắc ý, sau này sẽ càng đau đớn. Nháy mắt bị đánh chết chưa chắc đau khổ nhất, huống gì, chuyện giết chóc chiến đấu đã sớm dạy, hiện tại là dạy hắn làm sao không bị người ta ăn hiếp, cũng học làm sao ăn hiếp những kẻ có gan la lối chơi ngông với mình.
"Tiểu Bảo, con lại nói với hắn..." Nói xong, Nhậm Kiệt không để ý Văn Thi Ngữ, tiếp tục dạy Cổ Tiểu Bảo.
Hắn muốn cho Cổ Tiểu Bảo học vài thứ, những thủ đoạn mà hắn thường dùng nhất.
- Tên khốn ngươi mua bán như vậy, người ta có thứ tốt cũng sẽ không bán cho ngươi, ta có Thiên Yêu Thú cũng không bán cho ngươi... Cổ Tiểu Bảo dựa theo lời Nhậm Kiệt, tức giận chỉ vào Thôi Tài mắng to.
- Ha ha... Thôi Tài liền mỉm cười, đắc ý nhìn Cổ Tiểu Bảo: - Thiên Yêu Thú, ngươi cho rằng Thiên Yêu Thú là vật gì, còn có cũng không bán cho ta. Ngươi có mới là lạ, mau cút đi, cút càng xa càng tốt, đừng có làm loạn trong tiệm của ta. Cút cút cút!
Thôi Tài không khỏi xua tay, bảo Cổ Tiểu Bảo mau đi. Tuy rằng nhóc con này lấy ra đồ làm hắn giật mình, nhưng ngẫm lại thì khẳng định là tộc nhân của nó bắt được, không biết sao lại để đứa trẻ này ra bán, để mình nhặt được tiện nghi.
Về phần nhóc con này nói Thiên Yêu Thú, Thôi Tài căn bản không tin, ngay cả thế lực trong Đông Hoang bọn họ, có Thái Cực Cảnh bảo hộ, săn giết Thiên Yêu Thú cũng còn lâu. Nên biết, ngay cả một tông môn cũng không dám tùy tiện săn bắt Thiên Yêu Thú. Thiên Yêu Thú có thể khống chế đông đảo yêu thú, ngay cả cấp bậc lão tổ cũng không dám nói một mình đi săn. Hơn nữa thật đánh không lại, bọn chúng cũng biết trốn, có thể nói, mỗi một con Thiên Yêu Thú ở Đông Hoang đều vô cùng hùng mạnh.
Thế lực bản thổ bọn họ, có thể săn được đại yêu hóa hình dương hồn cũng đã không tệ, còn nói gì Thiên Yêu Thú, nói chơi hoài.
Đã quyết định làm một vố, hung hăng chém một cái, Thôi Tài cũng không muốn mua bán tiếp nữa, lúc này xua tay muốn đuổi Cổ Tiểu Bảo đi. Lúc này Thôi Tài hoàn toàn trở mặt, không nhìn rõ sâu cạn của Cổ Tiểu Bảo, còn cố ý thả ra một chút lực lượng đè ép, đủ làm người chưa đạt đến Âm Dương Cảnh bị ảnh hưởng tâm thần.
- Ta liền có Thiên Yêu Thú, sẽ không bán cho cửa hàng các ngươi, bởi vì cửa hàng các ngươi quá kém, bởi vì cửa hàng các ngươi gạt người, bởi vì các ngươi chặt chém... Cổ Tiểu Bảo cũng không ra tay, tuy rằng hắn hận không thể đánh chết đám người này, nhưng vừa đi vừa nói.
Đứa nhỏ như thế bị người ta ăn hiếp, không ngừng nói dỗi, bởi vì lớn tiếng, dẫn tới không ít người vây xem, xôn xao không biết có chuyện gì.
Nhưng có người đã quen thì không bất ngờ, bởi vì Giám Bảo Điếm thường làm chuyện như thế, cách một thời gian liền náo loạn một lần, xem ra lần này lại có một người bị bọn họ chém nặng.
- Tên nhãi con kia, mau cút khỏi đây cho ta, ta có khế ước ngươi ký, đừng có quậy phá. Còn Thiên Yêu Thú nữa, nếu ngươi có Thiên Yêu Thú, Thôi Tài ta bỏ giá đấp đôi thị trường thu mua, ranh con còn dám la hét... Thấy Cổ Tiểu Bảo gào thét như thế, dẫn tới nhiều người vây xem, Thôi Tài rất khó chịu nói.
Tối thiểu nhiều người vây xem, hắn cũng không muốn làm mất mặt Giám Bảo Điếm, thậm chí trực tiếp lấy ra khế ước mà Cổ Tiểu Bảo ký kết.
- Ôi! Đã ký khế ước, quả nhiên.
- Tên này là vậy, nhưng mà đứa nhỏ mới bao nhiêu, người lớn của nó cũng thật là, sao lại cho nó ra bán đồ.
- Còn xui xẻo như thế, nếu vào tiệm khác cũng không đến mức bị chặt ác, xem chừng là bị chém nặng rồi.
- Vậy cũng chỉ có nhịn, nhìn là biết đứa nhỏ bản thổ, ký xong khế ước, Hội giao dịch sẽ ra bảo hộ.
- Ngươi nhìn đứa nhỏ tức chưa kìa, nhưng cũng chỉ có nhận thôi.
Người xung quanh nghe vậy, đều cảm khái lắc đầu. Đối với Cổ Tiểu Bảo nói Thiên Yêu Thú, bọn họ cũng không coi ra gì, chỉ là cảm khái chuyện này. Giá trị Thiên Yêu Thú không tầm thường, ngay cả các tông môn trải qua hơn ngàn năm cũng không cách nào hàng phục một con, đừng nói gì là tùy tiện tiện săn giết Thiên Yêu Thú.
Mỗi một con Thiên Yêu Thú nắm giữ đông đảo yêu thú, ngay cả cấp bậc lão tổ cũng không dám đi săn.
- Thu mua giá gấp đôi thị trường, đây là ngươi nói. Đột nhiên Cổ Tiểu Bảo dừng lại, tuy rằng vẫn là đứa nhỏ 5 tuổi, nhưng lời này lại khiến người ta như thấy ảo giác.
- Hả? Thôi Tài cũng sửng sốt, nhìn Cổ Tiểu Bảo đột nhiên dừng trước cửa, khóe miệng nhếch lên: - Không sai, là ta nói, tên nhóc nhà ngươi cút về bú mẹ đi, còn Thiên Yêu Thú nữa, còn quấy rối thì cẩn thận ta...
Oành...
Không đợi Thôi Tài nói xong, Cổ Tiểu Bảo đột nhiên khoát tay, lập tức đập ra một con quái vật lớn.
Vật này vừa ra, không ít người xung quanh không kiềm được vận chuyển lực lượng, pháp thuật chống cự. Thôi Tài càng lùi mạnh ra sau, đồng thời thúc đẩy pháp lực, trận pháp trong tiệm.
Người chung quanh không nhịn được lùi lại, bởi vì mọi người đều có cảm giác da đầu tê dại, tóc gáy dựng thẳng.
- Trời ạ... đó... đó là gì, ta không hoa mắt chứ?
- Yêu thú khổng lồ như thế, chết rồi vẫn còn uy thế này. Đây... đây không phải Long Lân Hổ Vương hay sao?
- Không sai, quả thật là Thiên Yêu Thú, Long Lân Hổ Vương.
- Sao lại thế này, quả thật là Thiên Yêu Thú, hơn nữa là Thiên Yêu Thú hoàn chỉnh không tổn thương.
- Đứa nhỏ đen thui này là ai, làm sao... làm sao có được Thiên Yêu Thú?
Cuối cùng mọi người hiểu được là sao, vì cái gì có áp lực như thế. Thiên Yêu Thú vừa bị giết, cũng làm người ta cảm thấy áp lực cực lớn, đối mặt nguy hiểm, tựa như người thường đối mặt thú vương, đây là Thiên Yêu Thú. Nhưng lúc này thật sự thấy được, mọi người đều tròn mắt.
- Long Lân... Hổ Vương... Về phần Thôi Tài, càng trợn mắt há mồm, cả buổi không hồi thần được.
Nhìn cảnh này, phản ứng của mọi người, làm Cổ Tiểu Bảo vô cùng kích động, mặt đen cũng đỏ lên, trong mắt toàn là kích động, ngửa đầu lên, hai tay chống nạnh đứng đó.
- Không phải ngươi mới nói, ta có Thiên Yêu Thú, ngươi liền thu mua giá gấp đôi thị trường hay sao. Bây giờ mọi người đều thấy, Thiên Yêu Thú Long Lân Hổ Vương hoàn chỉnh nguyên vẹn, đáng giá bao nhiêu, mọi người nói cho ta biết, sau đó để hắn mua giá gấp đôi. Cổ Tiểu Bảo nói rồi, nhìn những người xung quanh đã nhìn đăm đăm, mắt sáng lên.
- Thiên Yêu Thú kìa, thật sự là Thiên Yêu Thú.
- Ta tu luyện mấy trăm năm, lần đầu tiên gặp được Thiên Yêu Thú bị săn còn nguyên vẹn.
- Thiên Yêu Thú nếu chịu gia nhập tông môn, sẽ được cung phụng như lão tổ, trở thành linh thú hộ tông.
- Đánh chết nguyên vẹn, sao lại thế này, rốt cuộc đứa nhỏ này là người nào.
- Thật khó tin, thật là có...
Người xung quanh đều ngây người, nhất thời không phản ứng lại. Không trách bọn họ kinh ngạc như thế, bởi vì một tông môn muốn giết Thiên Yêu Thú là cực kỳ khó khăn, trừ khi có kỳ ngộ đặc thù. Mỗi một con Thiên Yêu Thú Đông Hoang đều là hùng bá một phương, lớn mạnh hơn thậm chí còn hoành hành không sợ tông môn.
Nhìn những người này, Cổ Tiểu Bảo càng thêm kiêu ngạo vui vẻ, đây là do lúc trước sư phụ dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ phát hiện còn Long Lân Hổ Vương này cùng một đám Long Lân Hổ, đông đảo yêu thú, liền dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ vây khốn, sau đó giúp mình dọn dẹp phần lớn chướng ngại, để mình dùng làm đối thủ, cuối cùng mới đánh chết. Vốn là Cổ Tiểu Bảo cũng không cảm thấy gì, nhưng lúc này nhịn bọn họ, mới biết chuyện này rung động cỡ nào, hắn mới cảm thấy kiêu ngạo.
- Thiên Yêu Thú thế nào cũng phải trên 8000 linh ngọc thượng phẩm, Thiên Yêu Thú hoàn chỉnh như vậy, tối thiểu cũng phải thêm mấy ngàn.
- Không sai, nếu đưa đến đại tông môn, giá trị càng tăng lên.
- Tối thiểu 1.3 vạn linh ngọc thượng phẩm, đây là tối thiểu!
Lúc này, có những người phản ứng lại, tuy rằng mỗi người ánh mắt sáng ngời nhìn đăm đăm, nhưng bởi vì không nhìn thấu sao đứa bé này lại có Thiên Yêu Thú, không biết còn có người ở cạnh hay không, liền bắt đầu xôn xao lên. Dù sao không liên quan tới bọn họ, cũng có những người sớm không thích Thôi Tài, không ngừng đẩy giá lên cao.
- Vừa nãy có người nói thua mua 1.5 vạn, vậy ngươi trả ta 3 vạn linh ngọc thượng phẩm, ta bán Long Lân Hổ Vương cho ngươi. Lúc nghe có người nói 1.5 vạn, Cổ Tiểu Bảo quay sang đưa tay với Thôi Tài đang ngây ngẩn trong cửa tiệm còn chưa tỉnh hồn.