Đến là được, nhìn Tam Bảo thái giám, Lam Thiên chạy đến, Nhậm Kiệt cười, cười rất vui vẻ.
Mục đích của hắn là thế, tuy rằng nắm chắc 99% đoán được Cao Bằng là kẻ ở trong tối thúc đẩy Phương Viêm, giúp hắn thành tướng quân, nắm giữ Duệ Tiễn Doanh thậm chí khiến hắn không ngừng trở nên điên cuồng, cuối cùng khống chế Phương Viêm.
Nhưng Nhậm Kiệt cũng hiểu, Cao Bằng ẩn giấu rất kỹ, nếu mình trực tiếp dùng thân phận Tiếu Kiểm Sát Thần Vương tìm tới hắn, có lẽ hắn sẽ trực tiếp sử dụng Linh phù dịch chuyển chạy mất.
Không chạy trốn được, hắn cũng sẽ mượn lực lượng khác, sẽ không bại lộ thật sự liều mạng với mình.
Mà mình dùng thân phận gia chủ Nhậm gia bất ngờ ra tay, hắn căn bản không ngờ tới, càng không nghĩ tới. Chỉ cần bức ép hắn đến bước sống chết, Nhậm Kiệt không tin hắn không bùng nổ, quả nhiên, bây giờ đã làm được.
Sau khi hắn bùng nổ, Nhậm Kiệt không muốn tốn công sức chuyện khác nữa, ở Thánh địa Cổ Thôn đã dọa Cao Bằng cùng đại quân Phương Viêm chạy đi, Nhậm Kiệt cũng biết sự lợi hại của bọn họ.
Tuyệt đối vượt xa bình thường, coi như mình bại lộ toàn bộ lực lượng, cũng chưa chắc bắt được hắn. Nếu vậy thì cần gì mình ra tay, chỉ cần khiến hắn bại lộ ra, tự nhiên sẽ có người ra tay.
Để cho bọn họ chó cắn chó, miệng toàn là lông.
- Khốn kiếp, sao lại thế này...
Lúc này, Cao Bằng cả người quấn quanh khí đen, tức giận không thôi. Vừa rồi hắn tùy tiện bùng nổ lực lượng, nhưng không vận dụng lực lượng căn nguyên nhất. Không phải cỗ lực lượng ẩn giấu đó, thì có giết Nhậm Kiệt cũng vẫn còn cách giải thích, không làm người khác phát hiện.
Nhưng Cổ Tiểu Bảo đột nhiên ra tay suýt nữa đánh chết hắn, khoảng khắc sống chết, hắn cũng không cách nào che giấu, lúc này cả người quấn quanh khí tức màu đen, phù văn chớp động, cực kỳ quỷ dị. Hơi thở này, tương tự khí tức phát tán ra trên người Phương Viêm, có điều tinh khiết mạnh mẽ hơn.
Hắn không thể tin nổi nhìn tiểu tử đen thui kia, không rõ làm sao nó lại có lực lượng cỡ này. Đột nhiên, chân mày khẽ động, nhìn sang Văn Thi Ngữ.
Đúng rồi, nhất định là Văn Thi Ngữ mời ra một lão quái vật từ Cửu Âm Tông, tồn tại Thái Cực Cảnh, chỉ là không biết vì tu luyện công pháp gì, mới trở nên giống đứa trẻ. Sớm biết vậy, hắn đã nghĩ cách rời đi, mới không bại lộ trước mặt mọi người thế này.
- Cao Bằng, thật không ngờ tên phế vật ngươi vẫn luôn ngụy trang, thì ra kẻ luôn khống chế đằng sau Phương Viêm là ngươi, là ngươi khống chế Phương Viêm phá hủy Lam Phủ Thiên Tông ta, tất cả đều là ngươi bày mưu. Đước lắm, bổn tông chủ thật là mở rộng kiến thức, không ngờ Cao gia Minh Ngọc Hoàng Triều lại có nhân tài như thế. Chẳng những khống chế con cháu trực hệ Phương gia, còn dám luyện hóa 50 vạn đại quân Duệ Tiễn Doanh thành binh khí hình người.
Lam Thiên là nhân vật gì, tuy rằng hắn liên tiếp gặp thất bại, vẫn một lòng tu luyện tăng lên muốn phá giải Cổ Thần Trấn Thiên Đồ.
Nhưng sau khi Phương Viêm xuất hiện, trên người toát ra một chút lực lượng Cổ Thần, hắn càng thêm chú ý.
Trong thời gian này không ngừng điều tra, tuy rằng không trực tiếp đụng phải Cao Bằng áo bào đen như Nhậm Kiệt, nhưng cũng biết chuyện 50 vạn đại quân Duệ Tiễn Doanh biến mất. Duệ Tiễn Doanh vốn không đông như thế, nhưng lúc đó Cao Bằng âm thầm khống chế Phương Viêm, lén lút làm việc, kết quả có được 50 vạn đại quân, lúc này Lam Thiên trực tiếp nói ra chuyện này.
Cái gì, 50 vạn đại quân! Trời ạ!
Không phải chứ, mình không nghe nhầm chứ.
Đó... đó là Cao Bằng ư, là đồng liêu với mình sao.
Không phải hắn đã suy sụp hay sao, làm sao còn lợi hại như thế, còn khống chế Phương Viêm nữa. Trời ạ! 50 vạn Duệ Tiễn Doanh bị luyện hóa thành binh khí hình người.
Vừa nói ra lời này, quả thật hù dọa mọi người, không bao nhiêu người biết chuyện Duệ Tiễn Doanh biến mất, chuyện bí ẩn như thế làm sao ai cũng biết được.
Dù sao chuyện quân đội điều động là rất cơ mật, tùy tiện nói một lý do, liền không ai dám tìm hiểu hơn.
Nhưng bây giờ vừa nghe thế, chuyện này đã khác hẳn.
- Ta còn đang nghĩ, là nhãi con nào lòng dạ độc ác như vậy, thì ra là người Cao gia, Cao gia thật đúng là ra người tài mà!
Tam Bảo thái giám cũng không nghĩ nhiều, nhìn thấy Cao Bằng chính là người áo bào đen kia, là kẻ suýt giết mình, lập tức âm nhu nói.
- Ngu đần, bị người ta đem ra làm trò hề, bị lợi dụng cũng không biết.
Lúc này Cao Bằng lực lượng tuôn trào, không thua gì Thái Cực Cảnh, cộng thêm lịch lãm cổ quái, phù văn đặc thù, khiến người ta sợ hãi.
Lúc này những chỗ vỡ vụn trên người hắn đã khôi phục, ở trong khí tức màu đen, lạnh lùng mắng Lam Thiên cùng Tam Bảo thái giám vừa nói ra thân phận của mình.
- Ngươi là thứ gì, dám mắng ta. Oành....
Lam Thiên giận dữ gầm lên, Tường Vân Kiếm hiện ra trong tay, một đạo kiếm quang quét qua.
Ầm!
Kiếm quang mãnh liệt lực lượng tuôn trào lại bị khí đen bùng lên cùng phù văn quấn quanh ngăn cản.
Cao Bằng khinh thường liếc hắn, nói:
- Thật cho là mình xuất thân không kém liền rất lợi hại, cho dù bối cảnh của ngươi lợi hại hơn nữa, đầu óc cũng không ra gì, khai phủ lập tông còn không phải bị người ta chơi. Lúc này bị người lợi dụng cũng không biết, cái tên căn bản không biết gì cả.
Nói rồi, Cao Bằng lại nhìn Nhậm Kiệt, hừ lạnh nói:
- Nhậm Kiệt, ta tự nhận trước giờ không coi thường ngươi, biết ngươi không đơn giản như người khác. Nhưng hôm nay ta phải thừa nhận, ta vẫn xem thường ngươi. Nhưng mà, nếu không phải vì có một đám đầu heo như thế, hôm nay ngươi sẽ rất thảm, chết rất thảm, ngươi tin hay không.
Mắng xong Lam Thiên cùng Tam Bảo thái giám, Cao Bằng lại mặc kệ bọn họ, mà chỉ nhìn Nhậm Kiệt.
Lúc này, kẻ địch duy nhất trong mắt hắn chính là Nhậm Kiệt, đáng tiếc có một đám như heo làm hắn muốn thừa cơ giết Nhậm Kiệt cũng không được.
Đến lúc này, Cao Bằng tự nhiên đã hiểu được, rõ ràng không biết sao mà Nhậm Kiệt đoán được thân phận của mình, sau đó cố ý thừa lúc mình không đề phòng, không thể ngờ có Thái Cực Cảnh xuất hiện, hoặc là muốn đột nhiên đánh chết mình, hoặc là ép mình bại lộ ra thân phận.
Như vậy, những tên không có đầu óc kia chạy đến, quả nhiên, chẳng những chạy đến còn vạch trần mọi chuyện. Bọn họ cho là đối phó mình, ngược lại rơi vào tính toán của Nhậm Kiệt.
Cho đến giờ Cao Bằng tự nhiên không quan tâm, về phần ảnh hưởng đến Cao gia thì sao, hắn không hề để ý. Với vị trí cùng lực lượng nắm giữ hiện tại, hắn căn bản không để ý những thứ ở Cao gia.
Đáng tiếc đi nhầm một nước cờ, không biết sao mà Nhậm Kiệt biết được thân phận của mình, kết quả cuối cùng bị hắn tính kế một lần.
Chỉ là Cao Bằng không để ý, cũng không uổng hắn vẫn coi Nhậm Kiệt là đối thủ chân chính. Không đúng, hiện tại trừ hắn ra, còn thêm một tên Tiếu Kiểm Sát Thần Vương cổ quái. Cũng chỉ có hai người này, mới đủ tư cách làm đối thủ, hạng như Lam Thiên, Tam Bảo thái giám, đều là rác rưởi, gà đất chó kiểng mà thôi.
- Ngươi nói cái gì...
Vừa nghe Cao Bằng nói thế, nhìn hắn nói với Nhậm Kiệt, Lam Thiên lập tức hiểu ý của Cao Bằng. Lúc này còn nghĩ không rõ, hắn cũng quá ngốc, nhưng lúc này dù hiểu rõ ràng, hắn cũng không thể đồng ý theo Cao Bằng, chấp nhận mình bị Nhậm Kiệt lợi dụng, liền rống lên xông tới.
- Hừ!
Tam Bảo thái giám cũng khó chịu hừ một tiếng, tên khốn này ẩn giấu sâu như vậy, làm chuyện như thế vẫn còn dám kêu gào.
Tam Bảo thái giám cũng xông lên, đáng tiếc Cao Bằng chạy đi còn nhanh hơn bọn họ.
- Nhậm Kiệt, thù giết em của ta, nhục nhã ngươi đưa, sau này sẽ từ từ tính với ngươi. Ha ha! Có đối thủ như ngươi, sảng khoái, từ nay về sau không còn ràng buộc, lần sau gặp lại, chúng ta phải chơi một trận.
Ánh sáng đen lóe lên, tiếng nói còn vang vọng, nhưng Cao Bằng đã biến mất, trực tiếp dùng Linh phù dịch chuyển chạy đi.
- Cao gia, Phương gia quả nhiên ra nhân tì, 50 vạn đại quân lại bị luyện hóa thành binh khí hình người. Lợi hại, thật là lợi hại!
Nhìn Cao Bằng rời đi, Nhậm Kiệt như cảm khái nói, tiếng không lớn, nhưng lại làm người trong Ngọc Kinh Thành đều nghe được.
Trên thực tế, những chuyện vừa xảy ra, những người hơi lợi hại một chút đều biết.
Đối với Nhậm Kiệt, nếu không cách nào một lần xử lý Cao Bằng, bức ép hắn bại lộ thân phận cũng được, mấu chốt là Nhậm Kiệt chỉ thẳng vào hoàng đế. Mỗi khi Nhậm gia ra tay với Nhậm Kiệt, không phải áp chế thì là các thủ đoạn, hôm nay Nhậm Kiệt muốn bắt đầu đánh trả.
Không phải giết quốc trượng, không phải chờ hắn ăn hiếp mới lên chống trả, là chân chính ra tay đánh trả.
Hôm nay là chiêu đầu tiên, 50 vạn đại quân liên quan tới ngàn nhà vạn hộ, ảnh hưởng cực lớn. Lúc trước hoàng đế vẫn che giấu chuyện này, nếu có người nhắc tới, hắn cũng có cách từ từ đè xuống. Dù sao Minh Ngọc Hoàng Triều rất lớn, 50 vạn binh lính tuy rằng ảnh hưởng lớn, nhưng kiếm cớ quỷ thần không hay cũng dễ nói.
Nhưng lúc này vạch trần chuyện ra, vậy thì khác, tuyệt đối sẽ kéo lên sóng gió ngập trời, không nói tạo phản cũng ảnh hưởng to lớn. Nhất là chuyện này còn dính dáng tới Cao gia, Phương gia, hai gia tộc trung thành chạy chân cho hoàng đế, xem hắn xử lý thế nào. Xử lý nhẹ thì bên dưới không hài lòng không chịu bỏ qua, người khác cũng không chịu, xử lý nặng thì lại tổn thương Cao gia Phương gia.
Mấu chốt là, mặc kệ hắn xử lý thế nào, 50 vạn đại quân bị luyện hóa thành binh khí hình người, điều này cũng tổn hại uy nghiêm hoàng đế, chuyện hết sức nghiêm trọng.
Đây, mới là điều mà Nhậm Kiệt thật sự muốn. Đây, mới là nắm đấm phản kích đầu tiên. Nhậm Kiệt nói xong cũng không để ý tới Lam Thiên, Tam Bảo thái giám giận dữ, đám người nhị hoàng tử ngây người, khoát tay gọi Văn Thi Ngữ, Cổ Tiểu Bảo, trực tiếp rời Thính Tuyết Hiên.
Đến là được, nhìn Tam Bảo thái giám, Lam Thiên chạy đến, Nhậm Kiệt cười, cười rất vui vẻ.
Mục đích của hắn là thế, tuy rằng nắm chắc % đoán được Cao Bằng là kẻ ở trong tối thúc đẩy Phương Viêm, giúp hắn thành tướng quân, nắm giữ Duệ Tiễn Doanh thậm chí khiến hắn không ngừng trở nên điên cuồng, cuối cùng khống chế Phương Viêm.
Nhưng Nhậm Kiệt cũng hiểu, Cao Bằng ẩn giấu rất kỹ, nếu mình trực tiếp dùng thân phận Tiếu Kiểm Sát Thần Vương tìm tới hắn, có lẽ hắn sẽ trực tiếp sử dụng Linh phù dịch chuyển chạy mất.
Không chạy trốn được, hắn cũng sẽ mượn lực lượng khác, sẽ không bại lộ thật sự liều mạng với mình.
Mà mình dùng thân phận gia chủ Nhậm gia bất ngờ ra tay, hắn căn bản không ngờ tới, càng không nghĩ tới. Chỉ cần bức ép hắn đến bước sống chết, Nhậm Kiệt không tin hắn không bùng nổ, quả nhiên, bây giờ đã làm được.
Sau khi hắn bùng nổ, Nhậm Kiệt không muốn tốn công sức chuyện khác nữa, ở Thánh địa Cổ Thôn đã dọa Cao Bằng cùng đại quân Phương Viêm chạy đi, Nhậm Kiệt cũng biết sự lợi hại của bọn họ.
Tuyệt đối vượt xa bình thường, coi như mình bại lộ toàn bộ lực lượng, cũng chưa chắc bắt được hắn. Nếu vậy thì cần gì mình ra tay, chỉ cần khiến hắn bại lộ ra, tự nhiên sẽ có người ra tay.
Để cho bọn họ chó cắn chó, miệng toàn là lông.
- Khốn kiếp, sao lại thế này...
Lúc này, Cao Bằng cả người quấn quanh khí đen, tức giận không thôi. Vừa rồi hắn tùy tiện bùng nổ lực lượng, nhưng không vận dụng lực lượng căn nguyên nhất. Không phải cỗ lực lượng ẩn giấu đó, thì có giết Nhậm Kiệt cũng vẫn còn cách giải thích, không làm người khác phát hiện.
Nhưng Cổ Tiểu Bảo đột nhiên ra tay suýt nữa đánh chết hắn, khoảng khắc sống chết, hắn cũng không cách nào che giấu, lúc này cả người quấn quanh khí tức màu đen, phù văn chớp động, cực kỳ quỷ dị. Hơi thở này, tương tự khí tức phát tán ra trên người Phương Viêm, có điều tinh khiết mạnh mẽ hơn.
Hắn không thể tin nổi nhìn tiểu tử đen thui kia, không rõ làm sao nó lại có lực lượng cỡ này. Đột nhiên, chân mày khẽ động, nhìn sang Văn Thi Ngữ.
Đúng rồi, nhất định là Văn Thi Ngữ mời ra một lão quái vật từ Cửu Âm Tông, tồn tại Thái Cực Cảnh, chỉ là không biết vì tu luyện công pháp gì, mới trở nên giống đứa trẻ. Sớm biết vậy, hắn đã nghĩ cách rời đi, mới không bại lộ trước mặt mọi người thế này.
- Cao Bằng, thật không ngờ tên phế vật ngươi vẫn luôn ngụy trang, thì ra kẻ luôn khống chế đằng sau Phương Viêm là ngươi, là ngươi khống chế Phương Viêm phá hủy Lam Phủ Thiên Tông ta, tất cả đều là ngươi bày mưu. Đước lắm, bổn tông chủ thật là mở rộng kiến thức, không ngờ Cao gia Minh Ngọc Hoàng Triều lại có nhân tài như thế. Chẳng những khống chế con cháu trực hệ Phương gia, còn dám luyện hóa vạn đại quân Duệ Tiễn Doanh thành binh khí hình người.
Lam Thiên là nhân vật gì, tuy rằng hắn liên tiếp gặp thất bại, vẫn một lòng tu luyện tăng lên muốn phá giải Cổ Thần Trấn Thiên Đồ.
Nhưng sau khi Phương Viêm xuất hiện, trên người toát ra một chút lực lượng Cổ Thần, hắn càng thêm chú ý.
Trong thời gian này không ngừng điều tra, tuy rằng không trực tiếp đụng phải Cao Bằng áo bào đen như Nhậm Kiệt, nhưng cũng biết chuyện vạn đại quân Duệ Tiễn Doanh biến mất. Duệ Tiễn Doanh vốn không đông như thế, nhưng lúc đó Cao Bằng âm thầm khống chế Phương Viêm, lén lút làm việc, kết quả có được vạn đại quân, lúc này Lam Thiên trực tiếp nói ra chuyện này.
Cái gì, vạn đại quân! Trời ạ!
Không phải chứ, mình không nghe nhầm chứ.
Đó... đó là Cao Bằng ư, là đồng liêu với mình sao.
Không phải hắn đã suy sụp hay sao, làm sao còn lợi hại như thế, còn khống chế Phương Viêm nữa. Trời ạ! vạn Duệ Tiễn Doanh bị luyện hóa thành binh khí hình người.
Vừa nói ra lời này, quả thật hù dọa mọi người, không bao nhiêu người biết chuyện Duệ Tiễn Doanh biến mất, chuyện bí ẩn như thế làm sao ai cũng biết được.
Dù sao chuyện quân đội điều động là rất cơ mật, tùy tiện nói một lý do, liền không ai dám tìm hiểu hơn.
Nhưng bây giờ vừa nghe thế, chuyện này đã khác hẳn.
- Ta còn đang nghĩ, là nhãi con nào lòng dạ độc ác như vậy, thì ra là người Cao gia, Cao gia thật đúng là ra người tài mà!
Tam Bảo thái giám cũng không nghĩ nhiều, nhìn thấy Cao Bằng chính là người áo bào đen kia, là kẻ suýt giết mình, lập tức âm nhu nói.
- Ngu đần, bị người ta đem ra làm trò hề, bị lợi dụng cũng không biết.
Lúc này Cao Bằng lực lượng tuôn trào, không thua gì Thái Cực Cảnh, cộng thêm lịch lãm cổ quái, phù văn đặc thù, khiến người ta sợ hãi.
Lúc này những chỗ vỡ vụn trên người hắn đã khôi phục, ở trong khí tức màu đen, lạnh lùng mắng Lam Thiên cùng Tam Bảo thái giám vừa nói ra thân phận của mình.
- Ngươi là thứ gì, dám mắng ta. Oành....
Lam Thiên giận dữ gầm lên, Tường Vân Kiếm hiện ra trong tay, một đạo kiếm quang quét qua.
Ầm!
Kiếm quang mãnh liệt lực lượng tuôn trào lại bị khí đen bùng lên cùng phù văn quấn quanh ngăn cản.
Cao Bằng khinh thường liếc hắn, nói:
- Thật cho là mình xuất thân không kém liền rất lợi hại, cho dù bối cảnh của ngươi lợi hại hơn nữa, đầu óc cũng không ra gì, khai phủ lập tông còn không phải bị người ta chơi. Lúc này bị người lợi dụng cũng không biết, cái tên căn bản không biết gì cả.
Nói rồi, Cao Bằng lại nhìn Nhậm Kiệt, hừ lạnh nói:
- Nhậm Kiệt, ta tự nhận trước giờ không coi thường ngươi, biết ngươi không đơn giản như người khác. Nhưng hôm nay ta phải thừa nhận, ta vẫn xem thường ngươi. Nhưng mà, nếu không phải vì có một đám đầu heo như thế, hôm nay ngươi sẽ rất thảm, chết rất thảm, ngươi tin hay không.
Mắng xong Lam Thiên cùng Tam Bảo thái giám, Cao Bằng lại mặc kệ bọn họ, mà chỉ nhìn Nhậm Kiệt.
Lúc này, kẻ địch duy nhất trong mắt hắn chính là Nhậm Kiệt, đáng tiếc có một đám như heo làm hắn muốn thừa cơ giết Nhậm Kiệt cũng không được.
Đến lúc này, Cao Bằng tự nhiên đã hiểu được, rõ ràng không biết sao mà Nhậm Kiệt đoán được thân phận của mình, sau đó cố ý thừa lúc mình không đề phòng, không thể ngờ có Thái Cực Cảnh xuất hiện, hoặc là muốn đột nhiên đánh chết mình, hoặc là ép mình bại lộ ra thân phận.
Như vậy, những tên không có đầu óc kia chạy đến, quả nhiên, chẳng những chạy đến còn vạch trần mọi chuyện. Bọn họ cho là đối phó mình, ngược lại rơi vào tính toán của Nhậm Kiệt.
Cho đến giờ Cao Bằng tự nhiên không quan tâm, về phần ảnh hưởng đến Cao gia thì sao, hắn không hề để ý. Với vị trí cùng lực lượng nắm giữ hiện tại, hắn căn bản không để ý những thứ ở Cao gia.
Đáng tiếc đi nhầm một nước cờ, không biết sao mà Nhậm Kiệt biết được thân phận của mình, kết quả cuối cùng bị hắn tính kế một lần.
Chỉ là Cao Bằng không để ý, cũng không uổng hắn vẫn coi Nhậm Kiệt là đối thủ chân chính. Không đúng, hiện tại trừ hắn ra, còn thêm một tên Tiếu Kiểm Sát Thần Vương cổ quái. Cũng chỉ có hai người này, mới đủ tư cách làm đối thủ, hạng như Lam Thiên, Tam Bảo thái giám, đều là rác rưởi, gà đất chó kiểng mà thôi.
- Ngươi nói cái gì...
Vừa nghe Cao Bằng nói thế, nhìn hắn nói với Nhậm Kiệt, Lam Thiên lập tức hiểu ý của Cao Bằng. Lúc này còn nghĩ không rõ, hắn cũng quá ngốc, nhưng lúc này dù hiểu rõ ràng, hắn cũng không thể đồng ý theo Cao Bằng, chấp nhận mình bị Nhậm Kiệt lợi dụng, liền rống lên xông tới.
- Hừ!
Tam Bảo thái giám cũng khó chịu hừ một tiếng, tên khốn này ẩn giấu sâu như vậy, làm chuyện như thế vẫn còn dám kêu gào.
Tam Bảo thái giám cũng xông lên, đáng tiếc Cao Bằng chạy đi còn nhanh hơn bọn họ.
- Nhậm Kiệt, thù giết em của ta, nhục nhã ngươi đưa, sau này sẽ từ từ tính với ngươi. Ha ha! Có đối thủ như ngươi, sảng khoái, từ nay về sau không còn ràng buộc, lần sau gặp lại, chúng ta phải chơi một trận.
Ánh sáng đen lóe lên, tiếng nói còn vang vọng, nhưng Cao Bằng đã biến mất, trực tiếp dùng Linh phù dịch chuyển chạy đi.
- Cao gia, Phương gia quả nhiên ra nhân tì, vạn đại quân lại bị luyện hóa thành binh khí hình người. Lợi hại, thật là lợi hại!
Nhìn Cao Bằng rời đi, Nhậm Kiệt như cảm khái nói, tiếng không lớn, nhưng lại làm người trong Ngọc Kinh Thành đều nghe được.
Trên thực tế, những chuyện vừa xảy ra, những người hơi lợi hại một chút đều biết.
Đối với Nhậm Kiệt, nếu không cách nào một lần xử lý Cao Bằng, bức ép hắn bại lộ thân phận cũng được, mấu chốt là Nhậm Kiệt chỉ thẳng vào hoàng đế. Mỗi khi Nhậm gia ra tay với Nhậm Kiệt, không phải áp chế thì là các thủ đoạn, hôm nay Nhậm Kiệt muốn bắt đầu đánh trả.
Không phải giết quốc trượng, không phải chờ hắn ăn hiếp mới lên chống trả, là chân chính ra tay đánh trả.
Hôm nay là chiêu đầu tiên, vạn đại quân liên quan tới ngàn nhà vạn hộ, ảnh hưởng cực lớn. Lúc trước hoàng đế vẫn che giấu chuyện này, nếu có người nhắc tới, hắn cũng có cách từ từ đè xuống. Dù sao Minh Ngọc Hoàng Triều rất lớn, vạn binh lính tuy rằng ảnh hưởng lớn, nhưng kiếm cớ quỷ thần không hay cũng dễ nói.
Nhưng lúc này vạch trần chuyện ra, vậy thì khác, tuyệt đối sẽ kéo lên sóng gió ngập trời, không nói tạo phản cũng ảnh hưởng to lớn. Nhất là chuyện này còn dính dáng tới Cao gia, Phương gia, hai gia tộc trung thành chạy chân cho hoàng đế, xem hắn xử lý thế nào. Xử lý nhẹ thì bên dưới không hài lòng không chịu bỏ qua, người khác cũng không chịu, xử lý nặng thì lại tổn thương Cao gia Phương gia.
Mấu chốt là, mặc kệ hắn xử lý thế nào, vạn đại quân bị luyện hóa thành binh khí hình người, điều này cũng tổn hại uy nghiêm hoàng đế, chuyện hết sức nghiêm trọng.
Đây, mới là điều mà Nhậm Kiệt thật sự muốn. Đây, mới là nắm đấm phản kích đầu tiên. Nhậm Kiệt nói xong cũng không để ý tới Lam Thiên, Tam Bảo thái giám giận dữ, đám người nhị hoàng tử ngây người, khoát tay gọi Văn Thi Ngữ, Cổ Tiểu Bảo, trực tiếp rời Thính Tuyết Hiên.