Đừng nói Nhậm Kiệt còn đang ở xa 20 vạn dặm, dù hắn tới thật, chẳng lẽ bọn họ nghĩ chỉ dựa vào Nhậm Kiệt là có thể xoay chuyển càn khôn hay sao?
Nói chơi, dưới tình huống này, tụ tập uy thế hung mãnh như vậy, ai tới cũng không thay đổi được, hắn tới đây cũng bị mình dẫm lên, cho hắn xem mình làm sao hủy diệt toàn đại doanh Tây Bắc.
Đối với đám người kia sùng bái tín nhiệm Nhậm Kiệt một cách mù quáng, Hải Lượng vừa không hiểu vừa căm phẫn, đồng thời cũng không cam lòng. Nên biết, cảm giác được người ta sùng bái tín nhiệm như vậy, thật là rất thích.
Nhậm Kiệt kia có tài đức gì, hắn tính là gì chứ, chẳng qua là một tên gia chủ Nhậm gia bị Minh Ngọc Hoàng Triều xa lánh, bị cô lập không có cả chi viện gì.
Còn mình đường đường là Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc, hắn dựa vào cái gì mà so với mình.
Hải Lượng buồn bực hồi lâu, nhưng không lâu sau, Nhậm Thiên Hoành lại nói Nhậm Kiệt còn cách 10 vạn dặm, tốc độ này lại làm người bên dưới phấn chấn đến điên cuồng, Hải Lượng trừng muốn rớt mắt, mới có bao lâu, sao lại thế được?
Hải Lượng lập tức cho là không đúng, đây là thủ đoạn của đối phương, thầm nghĩ ngay cả hắn là lão tổ Thái Cực Cảnh, cũng không thể nào nhanh như thế, nói chơi hả.
Nhất định là thủ đoạn của đối phương, Hải Lượng lập tức cho hậu phương chuẩn bị, đồng thời bố trí người, chuyên dùng đối phó chuyện đột biến. Dù cho đối phương có kế hoạch âm mưu gì, hắn cũng không sợ, hiện tại đại thế đã thành, căn bản không cần để ý gì khác.
Mà khi Nhậm Thiên Hoành hô lên lần ba, nói Nhậm Kiệt cách 5 vạn dặm, lập tức đến ngay, Hải Lượng liền không nhịn được.
Hắn trở nên bất an, Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt, chẳng lẽ trước đó tên kia vẫn không có ở trong đại doanh Tây Bắc?
Không thể nào, tuyệt đối không thể, đại doanh Tây Bắc có thể chống đỡ lâu như vậy, làm sao hắn không có mặt ở bên trong.
Bên phía Thiên Long Quân, cũng không có nghe nói tới hắn.
Không đúng, bên phía Thiên Long Quân vẫn luôn như một thể, tình báo nói bọn họ khủng bố như đại quân người tu luyện thời đại Hoàng triều thượng cổ trong truyền thuyết.
Nghĩ tới đây, Hải Lượng cũng không khỏi lắc đầu, cho rằng không có khả năng này. Nhưng nghe Nhậm Kiệt sắp đến, hắn cũng cảm thấy nóng vội không yên.
- Người đâu, không tiếc mọi giá, tử sĩ đi lên trước, phá tuyến phòng ngự cuối cùng cho ta. Giết! Giết! Giết! Cho dù Nhậm Kiệt thật sự trở lại, trẫm cũng muốn cho hắn nhìn thấy thi thể đầy đất, trẫm muốn hắn đau khổ, cho hắn biết kết quả đối nghịch với trẫm. Thông báo quốc sư, không tiếc mọi giá, tiêu diệt kẻ địch. Thế cục đang tốt, có lực lượng khổng lồ, nhưng vẫn không làm Hải Lượng có đủ lòng tin.
Ban đầu nghe Nhậm Kiệt sắp về, hắn cười lạnh cực độ khinh thường, nhưng sau đó ngày càng nóng vội không yên.
Cuối cùng nghe tin Nhậm Kiệt cách 5 vạn dặm, hắn đã không ngồi được, tâm tình rối loạn.
Kết thúc, nhất định phải kết thúc trước khi Nhậm Kiệt về, đây là ý nghĩ duy nhất của Hải Lượng. Cho nên không tiếc hạ lệnh hung ác, cho tử sĩ Thiên Hải Đế Quốc chuẩn bị lên trên, bên trong còn bao gồm một Thái Cực Cảnh, cùng với đông đảo Âm Dương Cảnh, những người này sẽ dùng thủ đoạn đặc thù.
Mặc kệ là đối với người tu luyện hay người phàm, những người này nhận được lệnh thì sẽ bất chấp mọi giá, nói thẳng ra, những người này chính là Ma tu. Có điều bình thường đều ẩn nấp, đồng thời cũng là tử sĩ, những người này tăng lên nhanh, lực lượng mạnh, nhưng bọn họ đều lợi dụng sinh mạng thần hồn để tu luyện, cho nên không được lộ ra ngoài sáng, bình thường sẽ không tùy tiện vận dụng.
Nhưng bây giờ Hải Lượng đã không cố kỵ được, liều mạng, hắn không tiếc mọi giá phải phá hủy đại doanh Tây Bắc, toàn diệt người Nhậm gia trước khi Nhậm Kiệt trở về.
- Rõ. Thủ hạ nghe lệnh lui xuống, lập tức có một đám người xông vào chiến trường.
Thủ đoạn của những người này vượt xa người tu luyện bình thường, càng không giống quân đội, vô cùng tàn khốc, thủ đoạn tàn nhẫn, đủ loại phương thức ghê tởm.
- Cẩn thận quầng sáng kia... A... Bên cạnh Hải Thanh Vân, một tầng khí độc tràn tới, Hải Thanh Vân tránh cho người bên cạnh tổn thất lớn, tự mình xông lên, trực tiếp dùng lực lượng đặc thù bao bọc những thứ này.
Nhưng trên người hắn vẫn dính phải không ít, lập tức toát ra mùi thối ghê tởm, da thịt nháy mắt thiêu đốt, thậm chí thần hồn cũng bị tổn thương.
Hải Thanh Vân hét thảm, ầm ầm nổ nát những chỗ bị nhiễm nặng hơn như trước ngực, trên chân, nháy mắt thân thể trở nên thê thảm. Đau đớn dữ dội, thương thế kinh người, cộng thêm tiêu hao lực lượng, Hải Thanh Vân lập tức được các thủ hạ cướp lấy, chuyển ra sau điều trị.
Vù! Xẹt! Một kẻ gây tổn thương cực lớn, không chờ hắn ra tay nữa, cận vệ đội vẫn bị kiềm chế bỗng chống chịu một đòn mạnh mẽ của đối phương, sau đó kiếm quang chợt lóe.
Tên kia trực tiếp bị giết, tiếp theo kiếm quang chạy về cận vệ đội, chính là Tạ Kiếm ra tay. Lúc này hắn như lưỡi kiếm sắc bén của cận vệ đội, không hề có cảm tình, trong lúc giết chóc vẫn lưu ý tình huống xung quanh.
Tuy rằng bọn họ ra sức chém giết, thậm chí Lý Thiên Thành bùng nổ ngăn cản tử sĩ Thái Cực Cảnh, nhưng cũng bị tổn thất không nhỏ.
Nhưng đám người này gia nhập, làm phòng ngự đã dần sụp đổ, cuối cùng cũng không chịu nổi. Nếu còn tiếp tục, dù Nhậm Kiệt có thể chạy về ngay, cũng không còn khả năng chống đỡ được.
Mà thực tế, tuy rằng tốc độ Nhậm Kiệt có nhanh hơn, nhưng khoảng cách mấy vạn dặm cũng cần thời gian nhất định.
Nếu đổi thành quân đội khác, lúc này đã nên bị đánh sụp đổ, nhưng chỉ có người Nhậm gia đại doanh Tây Bắc mới đứng vững tới giờ. Bọn họ có thể chết trận, nhưng tuyệt đối sẽ không chịu thua, không sụp đổ, tuyệt đối không rút lui. Đánh, đánh đến khoảng khắc cuối cùng.
Chiến đấu trên bầu trời, cũng đi vào giai đoạn khốc liệt, Mặc Sanh, Hắc Quả Phụ dù sao cũng người đông thế mạnh, chiếm ưu thế công kích chèn ép. Ngoài ban đầu Tề Thiên bùng nổ đánh chết, trọng thương một số người, lúc này đám người Tề Thiên thi triển toàn lực dây dưa giữ mạng mà thôi.
Nhưng đến giờ, đối phương càng thêm điên cuồng, thương thế của bọn họ không ngừng tăng thêm, đã khó mà chống đỡ được.
Nhưng không ai nói gì, bọn họ đều chém giết, nhưng tình huống bên dưới cho bọn họ biết đã rắc rối to, tuy rằng Nhậm Thiên Hoành luôn báo thời điểm Nhậm Kiệt trở về, hiện tại chỉ cách mấy vạn dặm.
- Má nó, bổn đại gia tung hoành thiên địa, nếu như tiểu tử thối kia không ở đây, ngay cả người của hắn cũng không che chở được, vậy sẽ bị hắn chê cười. Nhậm Thiên Hoành, nói với Nhậm gia chủ, nhớ kỹ hiệp nghị giữa chúng ta, bảo hắn thay ta chiếu cố Hổ Hổ, nó là cố nhân của ta. Đến cục diện này, Tề Thiên miễn cưỡng chống đỡ, dựa vào phân thân cùng kinh nghiệm né tránh đuổi giết, hắn cũng biết nếu không nghĩ cách thì xong rồi, hắn sẽ không để chuyện này xảy ra, cho nên nói lời cuối với Nhậm Thiên Hoành.
- Chú ý... Vừa nghe Tề Thiên nói vậy, Mặc Sanh Hắc Quả Phụ đồng thời cảm thấy không đúng, rõ ràng là muốn liều mạng mà. Hai người phản ứng nhanh nhất, lập tức thay đổi từ công kích chuyển về phòng ngự, nhanh chóng lùi lại.
Oành... Trong nháy mắt, thân thể Tề Thiên ầm ầm bùng nổ lớn ra thành khỉ khổng lồ, lần này to lớn chưa từng có.
Lớn! Lớn! Lớn!
Nháy mắt, Tề Thiên hóa thành khỉ khổng lồ ngàn trượng, vừa biến thân xong, một quyền đánh ra.
- Ầm ầm... Hắc Quả Phụ, Mặc Sanh phản ứng nhanh cũng bị thổi đi, đánh bay ra ngoài. Một tên lão tổ Thái Cực Cảnh ít giao chiến với Tề Thiên, dưới khinh thường bị đánh trúng ngay, thân thể thần hồn đều vỡ vụn, hai Thái Cực Cảnh, một Thiên Yêu Thú khác cũng bị đánh nát.
Một đòn khủng bố cực điểm, Hắc Quả Phụ, Mặc Sanh phản ứng nhanh, trốn đi xa trước, nhưng cũng không chịu nổi, trọng thương văng ra trăm dặm.
Nhưng lần này, Tề Thiên đánh xong một quyền hung hãn liền lung lay muốn ngã. Thật ra hiện tại hắn đã không cách nào biến thân được, nhưng hắn biết nếu không hành động, vậy thì bên dưới không chống nổi nữa.
Oành... Thân thể to lớn rơi khỏi không trung.
Trực tiếp đánh chết vô số binh lính Thiên Hải Đế Quốc, Tề Thiên rõ ràng không để ý cấm kỵ của người tu luyện, nếu không phải luôn bị đám người Hắc Quả Phụ quấn lấy, hắn đi vào đại quân giết người cũng không sao.
Đánh lui được Hắc Quả Phụ, Mặc Sanh hắn rơi thẳng xuống.
Hắn rơi xuống, thân thể từ từ vỡ vụn, phải, lông tóc tróc ra, da tay xương cốt cũng thế.
Nhưng những thứ này rời ra, liền biến thành những con khỉ nhỏ. Thoáng cái người hắn như phân giải, lông tóc xương cốt vỡ vụn, nhưng những con khỉ nhỏ xuất hiện.
Vù... Vù... Những con khỉ nhỏ này có tốc độ kinh người, xung phong chém giết, lao vào trong đại quân Thiên Hải Đế Quốc.
Nhưng bọn nó là dựa vào lực lượng bí pháp duy trì, xông lên chém giết không quá 10 nhịp thở liền biến mất, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi lại có thể giết không ít kẻ địch.
Mà thân thể khổng lồ của Tề Thiên chia ra vô số khỉ nhỏ, lập tức chặn đứng thế công của đại quân Thiên Hải Đế Quốc, chẳng những vậy, còn đánh lùi lại. Đây là lần đầu tiên trong một tháng chém giết, người đại doanh Tây Bắc có thời gian thở ra.
Nhưng nhìn thủ đoạn dùng thân thể hóa thành vô số khỉ nhỏ của đến Tề Thiên, bọn họ cũng ngây người.
- Nhìn cái gì, phòng ngự, kiên trì cho đến khi gia chủ trở về, không được để Tề Thiên chết vô ích, phòng ngự... Đúng lúc này, Nhậm Thiên Hoành gầm lên, vang dội cả đại doanh Tây Bắc.
- A! Vô số tiếng hét vang dội, đây là tiếng hét từ nội tâm, làm lòng người bùng nổ.
Đừng nói Nhậm Kiệt còn đang ở xa vạn dặm, dù hắn tới thật, chẳng lẽ bọn họ nghĩ chỉ dựa vào Nhậm Kiệt là có thể xoay chuyển càn khôn hay sao?
Nói chơi, dưới tình huống này, tụ tập uy thế hung mãnh như vậy, ai tới cũng không thay đổi được, hắn tới đây cũng bị mình dẫm lên, cho hắn xem mình làm sao hủy diệt toàn đại doanh Tây Bắc.
Đối với đám người kia sùng bái tín nhiệm Nhậm Kiệt một cách mù quáng, Hải Lượng vừa không hiểu vừa căm phẫn, đồng thời cũng không cam lòng. Nên biết, cảm giác được người ta sùng bái tín nhiệm như vậy, thật là rất thích.
Nhậm Kiệt kia có tài đức gì, hắn tính là gì chứ, chẳng qua là một tên gia chủ Nhậm gia bị Minh Ngọc Hoàng Triều xa lánh, bị cô lập không có cả chi viện gì.
Còn mình đường đường là Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc, hắn dựa vào cái gì mà so với mình.
Hải Lượng buồn bực hồi lâu, nhưng không lâu sau, Nhậm Thiên Hoành lại nói Nhậm Kiệt còn cách vạn dặm, tốc độ này lại làm người bên dưới phấn chấn đến điên cuồng, Hải Lượng trừng muốn rớt mắt, mới có bao lâu, sao lại thế được?
Hải Lượng lập tức cho là không đúng, đây là thủ đoạn của đối phương, thầm nghĩ ngay cả hắn là lão tổ Thái Cực Cảnh, cũng không thể nào nhanh như thế, nói chơi hả.
Nhất định là thủ đoạn của đối phương, Hải Lượng lập tức cho hậu phương chuẩn bị, đồng thời bố trí người, chuyên dùng đối phó chuyện đột biến. Dù cho đối phương có kế hoạch âm mưu gì, hắn cũng không sợ, hiện tại đại thế đã thành, căn bản không cần để ý gì khác.
Mà khi Nhậm Thiên Hoành hô lên lần ba, nói Nhậm Kiệt cách vạn dặm, lập tức đến ngay, Hải Lượng liền không nhịn được.
Hắn trở nên bất an, Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt, chẳng lẽ trước đó tên kia vẫn không có ở trong đại doanh Tây Bắc?
Không thể nào, tuyệt đối không thể, đại doanh Tây Bắc có thể chống đỡ lâu như vậy, làm sao hắn không có mặt ở bên trong.
Bên phía Thiên Long Quân, cũng không có nghe nói tới hắn.
Không đúng, bên phía Thiên Long Quân vẫn luôn như một thể, tình báo nói bọn họ khủng bố như đại quân người tu luyện thời đại Hoàng triều thượng cổ trong truyền thuyết.
Nghĩ tới đây, Hải Lượng cũng không khỏi lắc đầu, cho rằng không có khả năng này. Nhưng nghe Nhậm Kiệt sắp đến, hắn cũng cảm thấy nóng vội không yên.
- Người đâu, không tiếc mọi giá, tử sĩ đi lên trước, phá tuyến phòng ngự cuối cùng cho ta. Giết! Giết! Giết! Cho dù Nhậm Kiệt thật sự trở lại, trẫm cũng muốn cho hắn nhìn thấy thi thể đầy đất, trẫm muốn hắn đau khổ, cho hắn biết kết quả đối nghịch với trẫm. Thông báo quốc sư, không tiếc mọi giá, tiêu diệt kẻ địch. Thế cục đang tốt, có lực lượng khổng lồ, nhưng vẫn không làm Hải Lượng có đủ lòng tin.
Ban đầu nghe Nhậm Kiệt sắp về, hắn cười lạnh cực độ khinh thường, nhưng sau đó ngày càng nóng vội không yên.
Cuối cùng nghe tin Nhậm Kiệt cách vạn dặm, hắn đã không ngồi được, tâm tình rối loạn.
Kết thúc, nhất định phải kết thúc trước khi Nhậm Kiệt về, đây là ý nghĩ duy nhất của Hải Lượng. Cho nên không tiếc hạ lệnh hung ác, cho tử sĩ Thiên Hải Đế Quốc chuẩn bị lên trên, bên trong còn bao gồm một Thái Cực Cảnh, cùng với đông đảo Âm Dương Cảnh, những người này sẽ dùng thủ đoạn đặc thù.
Mặc kệ là đối với người tu luyện hay người phàm, những người này nhận được lệnh thì sẽ bất chấp mọi giá, nói thẳng ra, những người này chính là Ma tu. Có điều bình thường đều ẩn nấp, đồng thời cũng là tử sĩ, những người này tăng lên nhanh, lực lượng mạnh, nhưng bọn họ đều lợi dụng sinh mạng thần hồn để tu luyện, cho nên không được lộ ra ngoài sáng, bình thường sẽ không tùy tiện vận dụng.
Nhưng bây giờ Hải Lượng đã không cố kỵ được, liều mạng, hắn không tiếc mọi giá phải phá hủy đại doanh Tây Bắc, toàn diệt người Nhậm gia trước khi Nhậm Kiệt trở về.
- Rõ. Thủ hạ nghe lệnh lui xuống, lập tức có một đám người xông vào chiến trường.
Thủ đoạn của những người này vượt xa người tu luyện bình thường, càng không giống quân đội, vô cùng tàn khốc, thủ đoạn tàn nhẫn, đủ loại phương thức ghê tởm.
- Cẩn thận quầng sáng kia... A... Bên cạnh Hải Thanh Vân, một tầng khí độc tràn tới, Hải Thanh Vân tránh cho người bên cạnh tổn thất lớn, tự mình xông lên, trực tiếp dùng lực lượng đặc thù bao bọc những thứ này.
Nhưng trên người hắn vẫn dính phải không ít, lập tức toát ra mùi thối ghê tởm, da thịt nháy mắt thiêu đốt, thậm chí thần hồn cũng bị tổn thương.
Hải Thanh Vân hét thảm, ầm ầm nổ nát những chỗ bị nhiễm nặng hơn như trước ngực, trên chân, nháy mắt thân thể trở nên thê thảm. Đau đớn dữ dội, thương thế kinh người, cộng thêm tiêu hao lực lượng, Hải Thanh Vân lập tức được các thủ hạ cướp lấy, chuyển ra sau điều trị.
Vù! Xẹt! Một kẻ gây tổn thương cực lớn, không chờ hắn ra tay nữa, cận vệ đội vẫn bị kiềm chế bỗng chống chịu một đòn mạnh mẽ của đối phương, sau đó kiếm quang chợt lóe.
Tên kia trực tiếp bị giết, tiếp theo kiếm quang chạy về cận vệ đội, chính là Tạ Kiếm ra tay. Lúc này hắn như lưỡi kiếm sắc bén của cận vệ đội, không hề có cảm tình, trong lúc giết chóc vẫn lưu ý tình huống xung quanh.
Tuy rằng bọn họ ra sức chém giết, thậm chí Lý Thiên Thành bùng nổ ngăn cản tử sĩ Thái Cực Cảnh, nhưng cũng bị tổn thất không nhỏ.
Nhưng đám người này gia nhập, làm phòng ngự đã dần sụp đổ, cuối cùng cũng không chịu nổi. Nếu còn tiếp tục, dù Nhậm Kiệt có thể chạy về ngay, cũng không còn khả năng chống đỡ được.
Mà thực tế, tuy rằng tốc độ Nhậm Kiệt có nhanh hơn, nhưng khoảng cách mấy vạn dặm cũng cần thời gian nhất định.
Nếu đổi thành quân đội khác, lúc này đã nên bị đánh sụp đổ, nhưng chỉ có người Nhậm gia đại doanh Tây Bắc mới đứng vững tới giờ. Bọn họ có thể chết trận, nhưng tuyệt đối sẽ không chịu thua, không sụp đổ, tuyệt đối không rút lui. Đánh, đánh đến khoảng khắc cuối cùng.
Chiến đấu trên bầu trời, cũng đi vào giai đoạn khốc liệt, Mặc Sanh, Hắc Quả Phụ dù sao cũng người đông thế mạnh, chiếm ưu thế công kích chèn ép. Ngoài ban đầu Tề Thiên bùng nổ đánh chết, trọng thương một số người, lúc này đám người Tề Thiên thi triển toàn lực dây dưa giữ mạng mà thôi.
Nhưng đến giờ, đối phương càng thêm điên cuồng, thương thế của bọn họ không ngừng tăng thêm, đã khó mà chống đỡ được.
Nhưng không ai nói gì, bọn họ đều chém giết, nhưng tình huống bên dưới cho bọn họ biết đã rắc rối to, tuy rằng Nhậm Thiên Hoành luôn báo thời điểm Nhậm Kiệt trở về, hiện tại chỉ cách mấy vạn dặm.
- Má nó, bổn đại gia tung hoành thiên địa, nếu như tiểu tử thối kia không ở đây, ngay cả người của hắn cũng không che chở được, vậy sẽ bị hắn chê cười. Nhậm Thiên Hoành, nói với Nhậm gia chủ, nhớ kỹ hiệp nghị giữa chúng ta, bảo hắn thay ta chiếu cố Hổ Hổ, nó là cố nhân của ta. Đến cục diện này, Tề Thiên miễn cưỡng chống đỡ, dựa vào phân thân cùng kinh nghiệm né tránh đuổi giết, hắn cũng biết nếu không nghĩ cách thì xong rồi, hắn sẽ không để chuyện này xảy ra, cho nên nói lời cuối với Nhậm Thiên Hoành.
- Chú ý... Vừa nghe Tề Thiên nói vậy, Mặc Sanh Hắc Quả Phụ đồng thời cảm thấy không đúng, rõ ràng là muốn liều mạng mà. Hai người phản ứng nhanh nhất, lập tức thay đổi từ công kích chuyển về phòng ngự, nhanh chóng lùi lại.
Oành... Trong nháy mắt, thân thể Tề Thiên ầm ầm bùng nổ lớn ra thành khỉ khổng lồ, lần này to lớn chưa từng có.
Lớn! Lớn! Lớn!
Nháy mắt, Tề Thiên hóa thành khỉ khổng lồ ngàn trượng, vừa biến thân xong, một quyền đánh ra.
- Ầm ầm... Hắc Quả Phụ, Mặc Sanh phản ứng nhanh cũng bị thổi đi, đánh bay ra ngoài. Một tên lão tổ Thái Cực Cảnh ít giao chiến với Tề Thiên, dưới khinh thường bị đánh trúng ngay, thân thể thần hồn đều vỡ vụn, hai Thái Cực Cảnh, một Thiên Yêu Thú khác cũng bị đánh nát.
Một đòn khủng bố cực điểm, Hắc Quả Phụ, Mặc Sanh phản ứng nhanh, trốn đi xa trước, nhưng cũng không chịu nổi, trọng thương văng ra trăm dặm.
Nhưng lần này, Tề Thiên đánh xong một quyền hung hãn liền lung lay muốn ngã. Thật ra hiện tại hắn đã không cách nào biến thân được, nhưng hắn biết nếu không hành động, vậy thì bên dưới không chống nổi nữa.
Oành... Thân thể to lớn rơi khỏi không trung.
Trực tiếp đánh chết vô số binh lính Thiên Hải Đế Quốc, Tề Thiên rõ ràng không để ý cấm kỵ của người tu luyện, nếu không phải luôn bị đám người Hắc Quả Phụ quấn lấy, hắn đi vào đại quân giết người cũng không sao.
Đánh lui được Hắc Quả Phụ, Mặc Sanh hắn rơi thẳng xuống.
Hắn rơi xuống, thân thể từ từ vỡ vụn, phải, lông tóc tróc ra, da tay xương cốt cũng thế.
Nhưng những thứ này rời ra, liền biến thành những con khỉ nhỏ. Thoáng cái người hắn như phân giải, lông tóc xương cốt vỡ vụn, nhưng những con khỉ nhỏ xuất hiện.
Vù... Vù... Những con khỉ nhỏ này có tốc độ kinh người, xung phong chém giết, lao vào trong đại quân Thiên Hải Đế Quốc.
Nhưng bọn nó là dựa vào lực lượng bí pháp duy trì, xông lên chém giết không quá nhịp thở liền biến mất, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi lại có thể giết không ít kẻ địch.
Mà thân thể khổng lồ của Tề Thiên chia ra vô số khỉ nhỏ, lập tức chặn đứng thế công của đại quân Thiên Hải Đế Quốc, chẳng những vậy, còn đánh lùi lại. Đây là lần đầu tiên trong một tháng chém giết, người đại doanh Tây Bắc có thời gian thở ra.
Nhưng nhìn thủ đoạn dùng thân thể hóa thành vô số khỉ nhỏ của đến Tề Thiên, bọn họ cũng ngây người.
- Nhìn cái gì, phòng ngự, kiên trì cho đến khi gia chủ trở về, không được để Tề Thiên chết vô ích, phòng ngự... Đúng lúc này, Nhậm Thiên Hoành gầm lên, vang dội cả đại doanh Tây Bắc.
- A! Vô số tiếng hét vang dội, đây là tiếng hét từ nội tâm, làm lòng người bùng nổ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đừng nói Nhậm Kiệt còn đang ở xa 20 vạn dặm, dù hắn tới thật, chẳng lẽ bọn họ nghĩ chỉ dựa vào Nhậm Kiệt là có thể xoay chuyển càn khôn hay sao?
Nói chơi, dưới tình huống này, tụ tập uy thế hung mãnh như vậy, ai tới cũng không thay đổi được, hắn tới đây cũng bị mình dẫm lên, cho hắn xem mình làm sao hủy diệt toàn đại doanh Tây Bắc.
Đối với đám người kia sùng bái tín nhiệm Nhậm Kiệt một cách mù quáng, Hải Lượng vừa không hiểu vừa căm phẫn, đồng thời cũng không cam lòng. Nên biết, cảm giác được người ta sùng bái tín nhiệm như vậy, thật là rất thích.
Nhậm Kiệt kia có tài đức gì, hắn tính là gì chứ, chẳng qua là một tên gia chủ Nhậm gia bị Minh Ngọc Hoàng Triều xa lánh, bị cô lập không có cả chi viện gì.
Còn mình đường đường là Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc, hắn dựa vào cái gì mà so với mình.
Hải Lượng buồn bực hồi lâu, nhưng không lâu sau, Nhậm Thiên Hoành lại nói Nhậm Kiệt còn cách 10 vạn dặm, tốc độ này lại làm người bên dưới phấn chấn đến điên cuồng, Hải Lượng trừng muốn rớt mắt, mới có bao lâu, sao lại thế được?
Hải Lượng lập tức cho là không đúng, đây là thủ đoạn của đối phương, thầm nghĩ ngay cả hắn là lão tổ Thái Cực Cảnh, cũng không thể nào nhanh như thế, nói chơi hả.
Nhất định là thủ đoạn của đối phương, Hải Lượng lập tức cho hậu phương chuẩn bị, đồng thời bố trí người, chuyên dùng đối phó chuyện đột biến. Dù cho đối phương có kế hoạch âm mưu gì, hắn cũng không sợ, hiện tại đại thế đã thành, căn bản không cần để ý gì khác.
Mà khi Nhậm Thiên Hoành hô lên lần ba, nói Nhậm Kiệt cách 5 vạn dặm, lập tức đến ngay, Hải Lượng liền không nhịn được.
Hắn trở nên bất an, Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt, chẳng lẽ trước đó tên kia vẫn không có ở trong đại doanh Tây Bắc?
Không thể nào, tuyệt đối không thể, đại doanh Tây Bắc có thể chống đỡ lâu như vậy, làm sao hắn không có mặt ở bên trong.
Bên phía Thiên Long Quân, cũng không có nghe nói tới hắn.
Không đúng, bên phía Thiên Long Quân vẫn luôn như một thể, tình báo nói bọn họ khủng bố như đại quân người tu luyện thời đại Hoàng triều thượng cổ trong truyền thuyết.
Nghĩ tới đây, Hải Lượng cũng không khỏi lắc đầu, cho rằng không có khả năng này. Nhưng nghe Nhậm Kiệt sắp đến, hắn cũng cảm thấy nóng vội không yên.
- Người đâu, không tiếc mọi giá, tử sĩ đi lên trước, phá tuyến phòng ngự cuối cùng cho ta. Giết! Giết! Giết! Cho dù Nhậm Kiệt thật sự trở lại, trẫm cũng muốn cho hắn nhìn thấy thi thể đầy đất, trẫm muốn hắn đau khổ, cho hắn biết kết quả đối nghịch với trẫm. Thông báo quốc sư, không tiếc mọi giá, tiêu diệt kẻ địch. Thế cục đang tốt, có lực lượng khổng lồ, nhưng vẫn không làm Hải Lượng có đủ lòng tin.
Ban đầu nghe Nhậm Kiệt sắp về, hắn cười lạnh cực độ khinh thường, nhưng sau đó ngày càng nóng vội không yên.
Cuối cùng nghe tin Nhậm Kiệt cách 5 vạn dặm, hắn đã không ngồi được, tâm tình rối loạn.
Kết thúc, nhất định phải kết thúc trước khi Nhậm Kiệt về, đây là ý nghĩ duy nhất của Hải Lượng. Cho nên không tiếc hạ lệnh hung ác, cho tử sĩ Thiên Hải Đế Quốc chuẩn bị lên trên, bên trong còn bao gồm một Thái Cực Cảnh, cùng với đông đảo Âm Dương Cảnh, những người này sẽ dùng thủ đoạn đặc thù.
Mặc kệ là đối với người tu luyện hay người phàm, những người này nhận được lệnh thì sẽ bất chấp mọi giá, nói thẳng ra, những người này chính là Ma tu. Có điều bình thường đều ẩn nấp, đồng thời cũng là tử sĩ, những người này tăng lên nhanh, lực lượng mạnh, nhưng bọn họ đều lợi dụng sinh mạng thần hồn để tu luyện, cho nên không được lộ ra ngoài sáng, bình thường sẽ không tùy tiện vận dụng.
Nhưng bây giờ Hải Lượng đã không cố kỵ được, liều mạng, hắn không tiếc mọi giá phải phá hủy đại doanh Tây Bắc, toàn diệt người Nhậm gia trước khi Nhậm Kiệt trở về.
- Rõ. Thủ hạ nghe lệnh lui xuống, lập tức có một đám người xông vào chiến trường.
Thủ đoạn của những người này vượt xa người tu luyện bình thường, càng không giống quân đội, vô cùng tàn khốc, thủ đoạn tàn nhẫn, đủ loại phương thức ghê tởm.
- Cẩn thận quầng sáng kia... A... Bên cạnh Hải Thanh Vân, một tầng khí độc tràn tới, Hải Thanh Vân tránh cho người bên cạnh tổn thất lớn, tự mình xông lên, trực tiếp dùng lực lượng đặc thù bao bọc những thứ này.
Nhưng trên người hắn vẫn dính phải không ít, lập tức toát ra mùi thối ghê tởm, da thịt nháy mắt thiêu đốt, thậm chí thần hồn cũng bị tổn thương.
Hải Thanh Vân hét thảm, ầm ầm nổ nát những chỗ bị nhiễm nặng hơn như trước ngực, trên chân, nháy mắt thân thể trở nên thê thảm. Đau đớn dữ dội, thương thế kinh người, cộng thêm tiêu hao lực lượng, Hải Thanh Vân lập tức được các thủ hạ cướp lấy, chuyển ra sau điều trị.
Vù! Xẹt! Một kẻ gây tổn thương cực lớn, không chờ hắn ra tay nữa, cận vệ đội vẫn bị kiềm chế bỗng chống chịu một đòn mạnh mẽ của đối phương, sau đó kiếm quang chợt lóe.
Tên kia trực tiếp bị giết, tiếp theo kiếm quang chạy về cận vệ đội, chính là Tạ Kiếm ra tay. Lúc này hắn như lưỡi kiếm sắc bén của cận vệ đội, không hề có cảm tình, trong lúc giết chóc vẫn lưu ý tình huống xung quanh.
Tuy rằng bọn họ ra sức chém giết, thậm chí Lý Thiên Thành bùng nổ ngăn cản tử sĩ Thái Cực Cảnh, nhưng cũng bị tổn thất không nhỏ.
Nhưng đám người này gia nhập, làm phòng ngự đã dần sụp đổ, cuối cùng cũng không chịu nổi. Nếu còn tiếp tục, dù Nhậm Kiệt có thể chạy về ngay, cũng không còn khả năng chống đỡ được.
Mà thực tế, tuy rằng tốc độ Nhậm Kiệt có nhanh hơn, nhưng khoảng cách mấy vạn dặm cũng cần thời gian nhất định.
Nếu đổi thành quân đội khác, lúc này đã nên bị đánh sụp đổ, nhưng chỉ có người Nhậm gia đại doanh Tây Bắc mới đứng vững tới giờ. Bọn họ có thể chết trận, nhưng tuyệt đối sẽ không chịu thua, không sụp đổ, tuyệt đối không rút lui. Đánh, đánh đến khoảng khắc cuối cùng.
Chiến đấu trên bầu trời, cũng đi vào giai đoạn khốc liệt, Mặc Sanh, Hắc Quả Phụ dù sao cũng người đông thế mạnh, chiếm ưu thế công kích chèn ép. Ngoài ban đầu Tề Thiên bùng nổ đánh chết, trọng thương một số người, lúc này đám người Tề Thiên thi triển toàn lực dây dưa giữ mạng mà thôi.
Nhưng đến giờ, đối phương càng thêm điên cuồng, thương thế của bọn họ không ngừng tăng thêm, đã khó mà chống đỡ được.
Nhưng không ai nói gì, bọn họ đều chém giết, nhưng tình huống bên dưới cho bọn họ biết đã rắc rối to, tuy rằng Nhậm Thiên Hoành luôn báo thời điểm Nhậm Kiệt trở về, hiện tại chỉ cách mấy vạn dặm.
- Má nó, bổn đại gia tung hoành thiên địa, nếu như tiểu tử thối kia không ở đây, ngay cả người của hắn cũng không che chở được, vậy sẽ bị hắn chê cười. Nhậm Thiên Hoành, nói với Nhậm gia chủ, nhớ kỹ hiệp nghị giữa chúng ta, bảo hắn thay ta chiếu cố Hổ Hổ, nó là cố nhân của ta. Đến cục diện này, Tề Thiên miễn cưỡng chống đỡ, dựa vào phân thân cùng kinh nghiệm né tránh đuổi giết, hắn cũng biết nếu không nghĩ cách thì xong rồi, hắn sẽ không để chuyện này xảy ra, cho nên nói lời cuối với Nhậm Thiên Hoành.
- Chú ý... Vừa nghe Tề Thiên nói vậy, Mặc Sanh Hắc Quả Phụ đồng thời cảm thấy không đúng, rõ ràng là muốn liều mạng mà. Hai người phản ứng nhanh nhất, lập tức thay đổi từ công kích chuyển về phòng ngự, nhanh chóng lùi lại.
Oành... Trong nháy mắt, thân thể Tề Thiên ầm ầm bùng nổ lớn ra thành khỉ khổng lồ, lần này to lớn chưa từng có.
Lớn! Lớn! Lớn!
Nháy mắt, Tề Thiên hóa thành khỉ khổng lồ ngàn trượng, vừa biến thân xong, một quyền đánh ra.
- Ầm ầm... Hắc Quả Phụ, Mặc Sanh phản ứng nhanh cũng bị thổi đi, đánh bay ra ngoài. Một tên lão tổ Thái Cực Cảnh ít giao chiến với Tề Thiên, dưới khinh thường bị đánh trúng ngay, thân thể thần hồn đều vỡ vụn, hai Thái Cực Cảnh, một Thiên Yêu Thú khác cũng bị đánh nát.
Một đòn khủng bố cực điểm, Hắc Quả Phụ, Mặc Sanh phản ứng nhanh, trốn đi xa trước, nhưng cũng không chịu nổi, trọng thương văng ra trăm dặm.
Nhưng lần này, Tề Thiên đánh xong một quyền hung hãn liền lung lay muốn ngã. Thật ra hiện tại hắn đã không cách nào biến thân được, nhưng hắn biết nếu không hành động, vậy thì bên dưới không chống nổi nữa.
Oành... Thân thể to lớn rơi khỏi không trung.
Trực tiếp đánh chết vô số binh lính Thiên Hải Đế Quốc, Tề Thiên rõ ràng không để ý cấm kỵ của người tu luyện, nếu không phải luôn bị đám người Hắc Quả Phụ quấn lấy, hắn đi vào đại quân giết người cũng không sao.
Đánh lui được Hắc Quả Phụ, Mặc Sanh hắn rơi thẳng xuống.
Hắn rơi xuống, thân thể từ từ vỡ vụn, phải, lông tóc tróc ra, da tay xương cốt cũng thế.
Nhưng những thứ này rời ra, liền biến thành những con khỉ nhỏ. Thoáng cái người hắn như phân giải, lông tóc xương cốt vỡ vụn, nhưng những con khỉ nhỏ xuất hiện.
Vù... Vù... Những con khỉ nhỏ này có tốc độ kinh người, xung phong chém giết, lao vào trong đại quân Thiên Hải Đế Quốc.
Nhưng bọn nó là dựa vào lực lượng bí pháp duy trì, xông lên chém giết không quá 10 nhịp thở liền biến mất, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi lại có thể giết không ít kẻ địch.
Mà thân thể khổng lồ của Tề Thiên chia ra vô số khỉ nhỏ, lập tức chặn đứng thế công của đại quân Thiên Hải Đế Quốc, chẳng những vậy, còn đánh lùi lại. Đây là lần đầu tiên trong một tháng chém giết, người đại doanh Tây Bắc có thời gian thở ra.
Nhưng nhìn thủ đoạn dùng thân thể hóa thành vô số khỉ nhỏ của đến Tề Thiên, bọn họ cũng ngây người.
- Nhìn cái gì, phòng ngự, kiên trì cho đến khi gia chủ trở về, không được để Tề Thiên chết vô ích, phòng ngự... Đúng lúc này, Nhậm Thiên Hoành gầm lên, vang dội cả đại doanh Tây Bắc.
- A! Vô số tiếng hét vang dội, đây là tiếng hét từ nội tâm, làm lòng người bùng nổ.