Từ Cửu Chiếu đứng lên, buồn cười nói: “Em cũng không thấy gì, anh tức giận như vậy làm chi.”
“Không nên lãng phí thời gian ở trên đây, em có linh cảm gì chưa?” Tương Hãn quan tâm hỏi.
Bây giờ bọn họ đang ở trong phòng làm việc trấn Phong Diêu, bởi vì tác phẩm bị trộm, Từ Cửu Chiếu phải làm tân tác khác, cho nên mọi người đều quan tâm săn sóc lưu cho Từ Cửu Chiếu một không gian.
Cao Đại Toàn ở bên khu làm việc khác, đặc biệt đem căn phòng này đưa cho Từ Cửu Chiếu, thuận tiện đem Phùng Trung Bảo xách đi luôn.
Mà bây giờ Trịnh Khải Long bị Tương Hãn dùng liên hoàn quyền đánh cho không còn sức đánh trả, căn bản cũng không có thời gian và tinh lực gây phiền phức. Hơn nữa sau khi Tương Hãn trợ giúp bắt được một trong hai tên sát thủ đang bị truy nã, không chừng Trịnh Khải Long có thể sẽ vào tù vì tội thuê sát thủ giết người.
Hiện tại Ngô Cửu Lợi đã đi làm ở khu xưởng mới, chỉ còn mình Tương Hãn ở bên cạnh chăm sóc.
“Có một ý tưởng mới.” Từ Cửu Chiếu đi tới bàn làm việc, đưa tay cầm một tượng gốm trắng nho nhỏ lên, “Em muốn dùng nguyên liệu mới thử xem.”
Tượng gốm trắng này chính là dùng đất sét mà Tương Hãn phát hiện được khi lưu lạc trên hải đảo nung tạo ra.
Đường Tiểu Ất bận rộn hơn hai mươi ngày, cuối cùng cũng làm xong thủ tục mua hải đảo. Từ đó về sau, Tương Hãn có thể tuyên bố hắn là thổ hào có một hòn đảo tư nhân. Chỉ tiếc hải đảo này không phải để du lịch, mà là dùng để khai thác mỏ.
Tương Hãn thuê cư dân địa phương đến khai thác mỏ đất sét, bên này hắn chỉ cần đất sét, đưa thiết bị khai thác đến đảo đều giao cho người khác phụ trách.
Bên này cư dân vừa phải vận chuyển thiết bị đến hải đảo, còn phải chăm chỉ đào đất sét cho hắn, cuối cùng còn phải cảm ơn hắn đã tạo công ăn việc làm cho mọi người.
Mà Tương Hãn chỉ cần bỏ ra tài chính lúc đầu, tiền lương và hoa hồng cho những người này mà thôi. Điều này làm cho Đường Tiểu Ất cực kỳ mệt mỏi cũng phải cảm thán hắn quả thực đem xương nghiền ép ra dầu. Thật không hổ là gian thương!
Đường Tiểu Ất trước khi quay về đặc biệt đi hải đảo mang về cho Từ Cửu Chiếu một khối đất sét, chính là vì để cậu xem xét loại đất sét này ra làm sao.
Tương Hãn cau mày nói: “Em không phải nói loại đất sét này có tính thấu quang kém hơn Ma Thương Thổ sao?”
Lúc nghe được Từ Cửu Chiếu kết luận sau khi nung thử xong, hắn thực sự rất thất vọng.
Nhưng hắn đã so sánh với cái đĩa mà Trâu lão dùng Ma Thương Thổ nung ra, phát hiện tính thấu quang của loại đất sét mới được hắn đặt tên là Chiếu Hãn Thổ – mà dân bản xứ gọi là đất Palau – đúng là thua kém Ma Thương Thổ.
Từ Cửu Chiếu câu dẫn ra khóe môi: “Thất chi đông ngung, đắc chi tang du. Mặc dù tính thấu quang kém hơn Ma Thương Thổ, thế nhưng thai thể lại nhẵn mịn, sắc thai lại trắng hơn nhiều.”
(Đông ngung: phía đông, nơi mặt trời mọc; tang du: hoàng hôn, nơi mặt trời lặn. Câu này có thể hiểu là mất cái này lại được cái kia.)
“Vậy sao?” Tương Hãn nhất thời hứng thú lại gần xem.
Từ Cửu Chiếu đem tượng gốm giơ nơi không có phủ men lên cho hắn xem.
Cậu nói: “Thật ra, Ma Thương Thổ là màu vàng xám, thành phần nguyên tố bên trong hỗn tạp, điều này cũng làm cho lúc phát sinh thấu quang sẽ có màu thịt hồng.”
Tương Hãn hồi tưởng lại lúc hắn nhìn《Bóng Tối Và Ánh Sáng》, mặt gốm đúng là hình như thiên về màu thịt hồng, dĩ nhiên bây giờ loại màu này có một kiểu xưng hô mới, là màu nude.
Mà bây giờ nhìn tượng gốm lại loáng thoáng lộ ra màu trắng bạc!
Trong ánh mắt Từ Cửu Chiếu lộ ra tia sáng trầm tĩnh, cậu tự tin nói: “Mà dùng loại đất này để làm đồ sứ trắng cực kì thích hợp! Em dựa vào đặc điểm đó nên đã thiết kế hàng loạt mẫu mới, bảo đảm so với trước đây càng sang trọng cao cấp hơn.”
Tương Hãn nghe vậy thì mừng rỡ, sau đó kinh hãi.
“Bây giờ là lúc nào rồi mà em còn đi làm thiết kế mới a!?” Tương Hãn sầu đến độ muốn đem tóc cào rớt. (là thiết kế cho Văn Vận chứ ko phải để tham gia triển lãm đâu nha)
Từ Cửu Chiếu buông tượng gốm ra, khó có được lộ ra thần sắc ngượng ngùng: “Vì tạm thời em vẫn chưa nghĩ ra, lại có chút rãnh rỗi buồn chán.”
Tương Hãn bi phẫn nhìn Từ Cửu Chiếu, hắn ở đây sốt ruột muốn bốc khói, vậy mà Từ Cửu Chiếu vẫn còn có tâm tư tản mạn!
“Đừng nóng giận, em có chừng mực mà.” Từ Cửu Chiếu trấn an vỗ vỗ cánh tay Tương Hãn.
Nhắc tới cũng kỳ quái, tâm tình của cậu bây giờ đặc biệt bình tĩnh, một chút khẩn trương cấp bách cũng không có. Đổi thành trước kia, nếu như tứ điều bình bị trộm cậu nhất định sẽ kinh sợ, vậy mà bây giờ cậu lại rất lãnh tĩnh tiếp thu sự thật, còn lập tức xử lý chuyện sau này.
Tựa hồ những chuyện đó không thể ảnh hưởng đến tâm tình của cậu. Bằng không tác phẩm bị trộm, nghệ thuật gia ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng, làm sao có thể nhanh như vậy liền tập trung suy nghĩ, lập tức vùi đầu vào sáng tác tân tác chứ.
Ánh mắt của Từ Cửu Chiếu nhìn Tương Hãn. Hắn tựa hồ vẫn còn buồn bực nhưng cũng thu lại vẻ mặt không vui từ trong ngăn kéo của Từ Cửu Chiếu lấy ra “chứng cứ phạm tội” —— bản vẽ thiết kế, cũng tịch thu luôn các tượng gốm và phôi bùn khiến cậu phân tâm.
Từ Cửu Chiếu gần như là dung túng cưng chìu nhìn Tương Hãn làm việc này, một chút khó chịu cũng không xuất hiện.
Cậu hiểu được loại thay đổi này từ đâu mà đến, hiện tại chỉ có Tương Hãn mới là người coi trọng cậu nhất. Loại coi trọng này xuất hiện bởi vì cậu chậm chạp vẫn không có tiến triển, mà Tương Hãn giúp không được gì cũng cảm thấy ngày càng sốt ruột hơn.
Từ Cửu Chiếu nhìn trên bàn chỉ còn lại dụng cụ vẽ và giấy trắng mới tinh. Tương Hãn thu thập xong đi lại ngồi trên ghế sa lon. Trong tay hắn tuy đang cầm quyển sách, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn về cậu.
Từ Cửu Chiếu ngồi đàng hoàng trên ghế. Dường như cậu lại để Tương Hãn lo lắng hơn rồi. Cứ tiếp tục như vậy nữa, nói không chừng tóc của Tương Hãn biến trắng mất.
Mặc dù nói là nói như vậy, thế nhưng quả thật Từ Cửu Chiếu không hề có linh cảm, cũng không có một chút đầu mối nào. Trong đầu tựa hồ như có cái gì đó, nhưng cậu lại không thể nắm bắt được.
Một ngày trôi qua, vẫn không có thu hoạch.
Trong lòng Tương Hãn rất lo lắng, nhưng cũng không nói gì khiến cậu thêm áp lực. Hai người trở lại chỗ ở trấn Phong Diêu, Tương Hãn liền làm một bàn cơm mỹ vị ngon miệng.
Tương Hãn hắng giọng, hắn nói: “Luôn bế môn như thế cũng không tốt, không bằng chúng ta đi ra ngoài chơi hai ngày đi?”
Từ Cửu Chiếu lắc đầu nói: “Không, chúng ta không nên đi.”
Tương Hãn lo lắng đến mức lông mày đều vặn lại cùng một chỗ: “Thế nhưng em không nghĩ ra được thì phải làm sao?”
Lần trước cũng giống như vậy, kết quả bọn họ đi một chuyến ra nước ngoài, chơi chơi liền nghĩ ra được.
Từ Cửu Chiếu an ủi nói: “Lần này không giống với lần trước. Em có dự cảm, nó tùy thời sẽ nhảy ra, em ở gần phòng làm việc thì tốt hơn.”
Tương Hãn nghe cậu nói vậy, cũng đành phải thôi. Hắn chỉ am hiểu đầu tư quản lý tài sản, đối với nghệ thuật thì không có biện pháp nào.
Buổi tối, Từ Cửu Chiếu ngồi ở cửa sổ phòng ngủ lầu hai xuất thần nhìn ra bên ngoài, Tương Hãn tắm rửa xong mặc áo tắm đi ra.
“Đừng hứng gió lạnh như vậy.” Tương Hãn đang lau tóc, thấy vậy liền dừng lại.
Hiện tại đã tháng 9, bọn họ ở tiểu viện nông gia, nhiệt độ thị trấn nếu so với thành phố thì thấp hơn. Hiện nay ở trong thành phố rất nóng bức, nhưng bên này buổi tối gió rất lạnh.
Tương Hãn bỏ khăn lông xuống, đi tới đóng cửa sổ lại: “Cũng đừng thấy mát mà để bị cảm.”
Bởi vì động tác cánh tay của hắn nên làm đai áo bị bung ra, áo tắm thoáng cái trượt xuống, bên trong Tương Hãn cũng không có mặc gì, cứ như vậy lập tức đập vào trong mắt Từ Cửu Chiếu.
Nhất thời tim của Từ Cửu Chiếu đập nhanh hơn, miệng khô lưỡi khô.
Tương Hãn không cảm thấy giữa vợ chồng phải có gì xấu hổ cả, cũng không quản nhiều, rất thản nhiên đem chốt cửa sổ đóng kỹ lại.
Tóc Tương Hãn vẫn chưa có hoàn toàn lau khô, một giọt nước từ cổ trượt xuống, chảy qua xương quai xanh của hắn, rồi qua đầu nhũ đạm sắc, tới cơ bụng rắn rỏi, qua đường đuôi cá[1]. Sau đó lăn nhập vào rừng rậm bên trong, chỉ chốc lát liền “Tách” rơi trên mặt đất.
Tương Hãn đóng cửa sổ xong, thấy Từ Cửu Chiếu nhìn mình không chớp mắt, Tương Hãn tự tiếu phi tiếu: “Đẹp không?”
Từ Cửu Chiếu hít sâu một hơi: “Đẹp. Quả thật là tạo vật đẹp nhất thế gian.”
Nụ cười của Tương Hãn càng lớn hơn: “Vậy sao?”
Hắn tiến lên một bước, đưa tay sờ mặt của Từ Cửu Chiếu, Từ Cửu Chiếu giơ tay lên cầm lấy tay hắn, cậu ngửa đầu bình tĩnh nhìn Tương Hãn: “Hôm nay có thể em phải làm dơ giường rồi.”
“?” Tương Hãn không hiểu nhìn cậu.
Từ Cửu Chiếu thoáng cái đứng lên, kéo tay hắn đi tới bên giường, đem hắn đẩy ngã.
“Làm sao vậy?” Tương Hãn nhạy bén cảm thấy Từ Cửu Chiếu không giống như là muốn thân mật, mà là đột nhiên xuất hiện ý nghĩ đặc biệt gì đó.
“Nằm yên!” Từ Cửu Chiếu khí phách duỗi tay, cấm hắn đứng lên, “Em đi tìm ít đồ!” Nói xong câu đó, Từ Cửu Chiếu liền ra khỏi phòng ngủ.
Tương Hãn triệt để mơ hồ, không hiểu rõ Từ Cửu Chiếu muốn làm gì.
Tương Hãn nằm không bao lâu chợt nghe tiếng bước chân của Từ Cửu Chiếu từ từ đi tới, cậu đẩy cửa tiến vào. Tương Hãn đưa đầu nhìn lại, chỉ thấy trong tay Từ Cửu Chiếu bưng một cái ly lớn, bên trong là chất lỏng màu trắng sữa.
Sắc mặt Tương Hãn nhất thời cổ quái: “… Sữa tươi sao?”
Từ Cửu Chiếu đi tới đứng ở bên giường từ trên cao nhìn xuống: “Ừ, chính là sữa tươi. Em muốn đổ lên, có thể chứ?”
Hầu kết Tương Hãn hoạt động, trong đầu đều là cụm từ “Play sữa tươi” đang bay múa. Không nghĩ tới hạnh phúc tới nhanh như vậy, hắn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, có chút hơi hồi hộp, phải làm sao bây giờ?!
Lúc này Tương Hãn đã đem suy nghĩ ban nãy quên mất không còn một mảnh, hắn hít sâu một cái: “Em tới đi.”
Vì vậy Từ Cửu Chiếu liền đem ly sữa trong tay lập tức đổ xuống, sữa tươi rơi ở trên lồng ngực màu đồng nổ tung thành đóa hoa màu trắng, dòng sữa rất nhanh trượt dọc theo đường cong thân thể của Tương Hãn rồi chảy xuống trên giường, nhanh chóng đem khăn trải giường thấm ướt.
Từ Cửu Chiếu chậm rãi đổ, cậu chuyên chú nhìn chằm chằm hình ảnh màu trắng, nhìn hầu như mê muội.
Rất nhanh một ly sữa lớn đã bị cậu đổ xong, trên giường cũng bừa bộn không còn hình dáng, căn bản không thể nằm được. Tương Hãn có cảm giác giống như đang ngâm mình ở trong bể sữa, trên người tất cả đều là mùi sữa.
Hắn ngơ ngác ngửa đầu nhìn Từ Cửu Chiếu: “…. Sao em lại đổ nhanh như vậy.” Giường cũng không thể nằm, buổi tối làm sao ngủ đây?
“Ừ?” Từ Cửu Chiếu mê hoặc nhìn Tương Hãn, sau đó hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Không có việc gì, hình ảnh vừa rồi em đều nhớ trong đầu.”
Tương Hãn cảm thấy có chút không đúng, thế nhưng lúc này Từ Cửu Chiếu lại cúi người xuống, tay chống trên ngực hắn, chậm rãi đẩy từ dưới lên. Động tác này thoáng cái đánh tan lý trí của Tương Hãn, nhất thời tim hắn đập như trống, máu huyết sôi trào.
Lồng ngực của hắn vẫn còn sót lại sữa tươi, đi theo động tác chen vào bàn tay của Từ Cửu Chiếu, hội tụ lại từ kẽ tay cậu chảy xuống.
Từ Cửu Chiếu quỷ thần xui khiến liếm một cái, Tương Hãn liền thở hổn hển.
“Cửu Chiếu…” Tương Hãn trầm thấp kêu tên cậu, Từ Cửu Chiếu ngẩng đầu nhìn hắn. Trong đầu cậu vừa nghĩ ra chuyện gì đó, mắt nhìn Tương Hãn, nhưng thần trí lại bay đến phòng làm việc.
“Anh ngủ trước đi, em có linh cảm rồi. Em muốn đi phòng làm việc!” Từ Cửu Chiếu nói xong cũng theo động tác quỳ một gối ở bên giường ngồi dậy.
Tương Hãn liền đơ mặt ra giống như bị sét đánh. Mắt thấy Từ Cửu Chiếu đang cởi quần áo ở nhà ra, Tương Hãn lập tức từ trên giường nhảy xuống, xông lại ôm lấy cậu.
Hắn nghiến răng nói: “Lúc này mà em còn muốn đi phòng làm việc sao?!”
Hắn đều như vậy rồi, Cửu Chiếu lại bỏ hắn đi?! Mới vừa rồi còn nói hắn là tạo vật đẹp nhất thế gian, đảo mắt liền không nhận người, thật là cô phụ lòng hắn a!
“Hả?” Từ Cửu Chiếu phản ứng thực sự rất chậm, chưa nghe ra ý của Tương Hãn, “Anh yên tâm, em sẽ khóa kỹ cửa, phỏng chừng tối hôm nay phải thức suốt đêm.”
Quả thực không thể nhẫn nhịn nữa!
Tương Hãn lập tức khom lưng bế Từ Cửu Chiếu lên, đá văng cửa phòng ngủ, sãi bước đi tới trong phòng khách, đem Từ Cửu Chiếu ném lên trên sô pha, sau đó nhào tới.
….
Sau khi trống ngực dồn dập chậm rãi đập ôn hoà lại, Từ Cửu Chiếu nhẹ nhành hôn môi Tương Hãn. Cậu dùng chóp mũi cọ cọ Tương Hãn, dùng thanh âm không ổn định nói rằng: “Được rồi, đừng làm nũng nữa, em thực sự phải đi làm việc.”
“…..” Tương Hãn từ trong trạng thái thoải mái hôn môi liền kéo thần trí của mình trở về, hắn cau mày nói: “Em tìm được linh cảm là chuyện tốt, thế nhưng cũng không thể trễ như thế này lại đi ra ngoài thức đêm làm việc. Bây giờ phải đi ngủ! Thành thật ngủ một giấc, tinh thần sung mãn mới có thể bảo trì được trạng thái làm việc tốt trong thời gian dài.”
Từ Cửu Chiếu uốn éo người, chân của hai người còn đang quấn quít cùng một chỗ, cậu thực sự không thể thoát thân.
Tương Hãn mềm giọng khuyên nhủ: “Ngủ cho ngon để mai làm không được sao? Hôm nay em đã làm việc cả một ngày rồi, thức cả đêm đối với thân thể sẽ không tốt. Nếu như em đi, anh làm sao có thể ngủ được. Đừng làm cho anh lo lắng, được không?”
Từ Cửu Chiếu bị nhuyễn ngữ ôn nhu của hắn mới thấy mình mất ổn trọng, ngượng ngùng nói: “Là em quá kích động rồi. Vậy chúng ta trở về phòng ngủ đi.” Mồ hôi rơi xuống, cậu có cảm giác hơi lạnh.
Nhưng giường bị đổ đầy sữa, làm sao ngủ được?
“Một lát đắp chăn dày, buổi tối ngủ ở chỗ này.”
Hai người vọt vào tắm, tắm sạch với nước ấm, sau đó đắp chăn dày chen chúc ngủ chung với nhau.
Ngày hôm sau hai người thức dậy thật sớm, Từ Cửu Chiếu ăn bữa sáng do Tương Hãn chuẩn bị rồi đi làm trước, mà Tương Hãn thì ở lại thu dọn giường chiếu không thể dùng được.
Từ Cửu Chiếu nghiêm túc vùi đầu vào công việc, từ khâu sàng chọn đất sét đều tự mình động thủ, tỉ mỉ từng chút hoàn thành từng giai đoạn.
Đến khi cậu nhào nặn ra phôi bùn hài lòng, thời gian đã đến buổi trưa, Tương Hãn đã đưa cơm tới.
Ăn cơm xong Từ Cửu Chiếu không có nghỉ ngơi, mà trực tiếp ngồi xuống máy kéo phôi. Cái máy kéo bằng sức ngươì đã bị Cao Đại Toàn mang đi, hiện tại Từ Cửu Chiếu dùng là máy chạy bằng điện.
Thấy cậu thực sự tìm được trạng thái rồi, Tương Hãn cũng không quấy rầy, lẳng lặng thu thập xong, rồi lặng lẽ rời đi.
Cả người Từ Cửu Chiếu đều đắm chìm trong trạng thái kì ảo, cậu chuyên chú ngưng mắt nhìn phôi bùn trong tay, tay phải đi sâu vào trong phôi bùn, bên trong lập tức bị mở ra. Tay trái vịn khối đất, một bình thể rỗng ruột nhanh chóng xuất hiện.
Ngón tay phảng phất như có ý nghĩ của riêng nó, linh động ở trên khối đất hoạt động, lòng bàn tay cắt ra một đường cong sắc bén, ngón tay vân vê ra một độ cong nhu hòa. Ngón cái và ngón trỏ trượt xuống phía dưới, đường nét mạnh mẽ lại không mất ôn nhu từ từ hình thành.
Từ Cửu Chiếu khẽ rũ mắt xuống, trong đầu nhớ lại hình dáng cơ thể, vai, lồng ngực, phần eo, chân phảng phất như được phủ một lớp men của Tương Hãn tối hôm qua. Lúc nghĩ đến những thứ này, không khỏi sẽ xuất hiện cảm xúc da thịt và thanh âm thở dốc dây dưa của hai người.
Bên tai Từ Cửu Chiếu hơi nóng, cậu nháy mắt mấy cái, bên môi không tự chủ cong lên, cậu bắt đầu cẩn thận sửa chữa từng chỗ nhỏ.
Lúc này đây phôi bùn đã thành hình, thời gian để làm ra hao tốn rất nhiều mà trước nay chưa từng có. Mỗi một chuyển ngoặt đều tinh điêu tế mài, cho dù chỉ có một chút xíu không hài lòng, Từ Cửu Chiếu cũng sửa chữa nhiều lần, thẳng cho đến khi có thể biểu đạt ra hình ảnh nội tâm thì cậu mới thôi.
Thái dương hạ xuống, sắc trời từ từ tối. Từ Cửu Chiếu nhắm đôi mắt chua xót lại, hoạt động cơ thể cứng ngắc, cậu đứng lên, thở phào thật dài, rốt cục cũng hoàn thành.
Đèn bị mở lên, Từ Cửu Chiếu bị kích thích híp mắt một chút, cậu dùng tay cản lại. Chờ thích ứng ánh sáng, cậu quay đầu lại nhìn, liền thấy Tương Hãn không tiếng động đứng ở cửa.
“Anh đến đây lúc nào?” Từ Cửu Chiếu mỉm cười.
“Lúc trời vừa mới lặn.” Tương Hãn đi tới, hắn giơ tay lên, nắm vai Từ Cửu Chiếu, xoa bóp cho cậu đỡ mệt.
“Ưm ~ ~ ~ ~ ” Cậu thoải mái thở ra, ngồi thẳng lưng cả ngày, cả người Từ Cửu Chiếu đều cứng như sắt.
“Xong rồi sao?” Tương Hãn cầm cánh tay của cậu bóp bóp.
Từ Cửu Chiếu theo tay của Tương Hãn hoạt động thân thể: “Ừ, xong rồi, chỉ cần đốt nữa thôi. Em phải hỏi Thiệu sư phó một chút.”
Tương Hãn nhàn nhạt nói: “Ban ngày anh đã hỏi giùm cho em rồi, bất cứ lúc nào cũng đều có thể khai diêu.”
Từ Cửu Chiếu ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, chủ động tiến tới trên má hắn hôn một cái: “Anh chu đáo quá!”
Tương Hãn cười: “Em ở bên này một mình phấn đấu, anh cũng phải làm hậu cần cho thật tốt chứ.”
Từ Cửu Chiếu không kìm được cười một tiếng: “A Hãn, anh thật đúng là một người vợ tốt.”
Tương Hãn sửng sốt, sau đó vui vẻ: “Ừ, anh chỉ làm vợ tốt cho một mình em thôi.”
Cùng Từ Cửu Chiếu nói thêm mấy lời buồn nôn, Tương Hãn liền nhìn về thành quả mà Từ Cửu Chiếu nỗ lực cả ngày hôm nay. Vừa nhìn, Tương Hãn liền ngây ngẩn cả người.
Hắn cho rằng tác phẩm thay thế sẽ cùng một loại với cái cũ, lại không nghĩ rằng Từ Cửu Chiếu làm ngược lại, tạo ra một bình sứ. Tương Hãn vẫn biết Từ Cửu Chiếu làm bình sứ rất tốt, chính hắn kinh doanh đồ cổ cũng đã gặp qua không ít kiểu bình sứ, nhưng mà khí hình của cái bình này cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua.
Hắn không biết phải hình dung như thế nào.
Bình sứ vẫn còn đứng ở trên đĩa quay không có được Từ Cửu Chiếu lấy xuống, toàn thân nó là một khối chỉnh thể, lại ngạo nghễ cao ngất, vừa có lực lại vừa có mỹ.
Lực và mỹ!
Đây là một cái khái niệm kì diệu.
Trong đồ sứ nhất là đồ sứ Trung Quốc, cho tới bây giờ đều là đoan trang nền nã, cổ sơ mộc mạc, hàm súc ưu nhã. Đường cong mở rộng ra, hoặc là uyển chuyển lưu sướng, cho tới bây giờ cũng không có tác phẩm nào giống như của Từ Cửu Chiếu vừa chế tạo ra, hình dáng khí hình mạnh mẽ sắc bén lại mang theo đường cong nhu hòa.
Cái này rõ ràng có tính chất mâu thuẫn đặc biệt nhưng nét xảo diệu lại được biểu hiện ở trên một hình thể đồng nhất, đến bây giờ Tương Hãn chỉ thấy qua một loại tác phẩm nghệ thuật như vậy, đó chính là tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ điển!
Cũng không phải là không có nghệ thuật gia dùng đồ sứ biểu đạt nhân thể, thế nhưng lại không giống nhau, Từ Cửu Chiếu rõ ràng là chế tạo một bình sứ!
Tương Hãn nuốt nước miếng xuống, trong đầu đều không thể tưởng tượng nổi.
“Thế nào?” Từ Cửu Chiếu mỉm cười, “Anh đối với tác phẩm lần này hài lòng chứ.”
Tương Hãn kéo tay cậu, lẩm bẩm nói: “Em thật siêu phàm thoát tục, Cửu Chiếu….”
Nếu như tác phẩm trước còn có thể thấy vết tích kỹ xảo, thì tác phẩm này lại đột phá sự cực hạn của toàn bộ đồ sứ hiện tại, thể hiện năng lực sáng tạo siêu phàm. Toàn bộ bình sứ không hề có hoa văn trang trí, chỉ có khí hình dũng mãnh, nhưng hơn hẳn kỹ xảo gấp vạn lần.
Đại xảo nhược chuyết, đại âm hi thanh. Đơn giản nhất, chính là mạnh nhất!
(Đại xảo nhược chuyết, đại âm hi thanh = Cực khéo lại giả như vụng, cực lớn lại giả như nhỏ – trích trong Đạo Đức kinh của Lão tử: ý nói tùy vật mà tạo thành, cứ tự nhiên, không cố ý, không vì riêng một vật nào, cho nên nhìn thì tựa như khiếm khuyết, hư không…mà công dụng thì lại vô cùng, giống như câu “Người tài thường giả ngu” í)
Tương Hãn chưa từng có nhận thức rõ ràng đến như thế, Từ Cửu Chiếu là một thiên tài chân chính!
Tân tác do Từ Cửu Chiếu tỉ mỉ điều phối men được Thiệu sư phó đưa vào trong lò, được dụng tâm đặt ở vị trí tốt nhất.
Thiệu sư phó khi thấy tác phẩm này thì biểu tình khó có thể hình dung, ông cảm thấy ông nhất định phải nung thật tốt, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm gì, phá hủy trân bảo độc nhất vô nhị này.
Từ Cửu Chiếu đứng ở bên ngoài nhìn vào, nội tâm bình tĩnh, cậu cúi đầu nhìn hai tay của mình, cậu biết cậu đã đạt tới một cảnh giới trước nay chưa từng có.
Đêm hôm đó ở Pháp, cậu cảm giác cậu đã đột phá được bình cảnh không nhìn thấy được.
Khi đó cậu cho rằng đó chính là cảnh giới cao nhất, lại không nghĩ rằng tối hôm qua Tương Hãn mới thật sự khiến cho cậu một lần nữa chạm tới cảm xúc và lĩnh ngộ được đạo lí khi lần đầu tiên tiếp xúc với gốm sứ ở kiếp trước.
Thì ra là, nó vẫn luôn ở đây. Không cần kỹ xảo rườm rà, chỉ cần đơn giản nhất là có thể biểu hiện nó, biểu hiện ra bất kỳ ý nghĩ nào của mình.
Lúc xuất diêu, Trâu Hành Tân và Cao Đại Toàn đều chạy đến xem.
Lúc Phùng Trung Bảo thận trọng đem hộp đất mở ra, lấy ra một món đồ sứ trắng bạc như tuyết, thật lâu cũng không có ai lên tiếng.
Trâu Hành Tân bỗng nhiên cảm khái vỗ vỗ Từ Cửu Chiếu: “Từ nay về sau thế gian này lại có thêm một vị đại sư, chúc mừng con, Cửu Chiếu.”