Không cần mấy câu tán tỉnh phiền phức hoa mỹ, không cần quà cáp tinh xảo sang quý, cũng không cần lửa nóng dây dưa, Cal chỉ cần ôm lấy thân thể Jack, mới có thể thỏa mãn tưởng niệm đang chiếm đầy nội tâm hắn lúc này.
————–
Cal xem Jack như con nít mà xoa xoa mái tóc vàng của y, mặt tươi cười mang theo túi văn kiện ngồi trên ô tô đến nhà chính, bên trong ngài Henry tựa hồ một chút cũng không sốt ruột — điều này cùng với những gì Lovejoy miêu tả cho hắn thoạt nhìn hoàn toàn bất đồng, nhưng nếu thật sự không nóng nảy, nào có người cha nào lại liên tục hai ngày gọi điện yêu cầu con trai về nhà chứ?
Cal vội vàng làm ra biểu tình thật may mắn rồi lại cố gắng tự kiềm chế, hắn cẩn thận dò hỏi: “Cha, nhưng con vừa mới cùng cha ký một hiệp nghị mượn năm triệu đôla, con đã bắt đầu dựa theo ý tưởng của mình mà đầu tư. Nếu gia nhập công ty của cha, con chỉ sợ thời gian không đủ.”
Ngài Henry cười cười đem xì gà trong miệng đặt qua một bên, ông tự hào vỗ vai Cal nói: “Con trai yêu, không cần lo lắng nhiều như vậy, cha đã thay anh suy tính, dù sao sản nghiệp của anh gom lại cũng không đủ năm triệu đôla, nhưng chúng ta là cha con máu mủ, cha sẽ không so đo với anh nhiều như vậy. Anh chỉ cần đem công ty của anh nhập vào công ty thép Pittsburgh là được.”
Nguyên lai như vậy, ý đồ triệt để khống chế tài sản của hắn vào tay, rồi khống chế lực ảnh hưởng của hắn luôn ư? Cal trong lòng cười lạnh một tiếng, biểu tình trên mặt lại làm ra thái độ bướng bỉnh của trẻ nhỏ bước vào giai đoạn phản nghịch, hắn nổi giận đùng đùng trừng ngài Henry: “Cha, nguyên lai cha vẫn luôn ôm chặt ý nghĩ này, cha căn bản không tín nhiệm năng lực của con. Con thật vì ý tưởng lúc trước mà cảm thấy thống khổ. Cha không cần tiếp tục thuyết phục con, con thà rằng sáu năm sau phá sản, cũng không nguyện ý đụng vào công ty thép của cha!”
Ngài Henry không nghĩ tới con trai mới vừa rồi còn hòa khí nhưng lại trở mặt nhanh chóng như thế, ông đối với điều này cảm thấy bất ngờ, nhưng nhiều hơn là phẫn nộ — từ khi ngài Henry biết Cal cùng với một người con trai làm thành một khối ông vẫn nghẹn một ngụm ác khí trong lòng, chẳng qua thân là cha vĩnh viễn đều nghĩ rằng “là người khác làm hỏng con ta rồi” mới cho Cal chiếm được rất nhiều thời gian để thở, hiện tại, Cal không nghe theo rốt cục làm cho ngài Henry cảm thấy “con trai đã bị người khác làm hỏng thật rồi.”
Con trai đồi bại nên giáo dục như thế nào đây? Đương nhiên giáo huấn hắn, cho hắn biết trời cao đất rộng!
“Cal! Ngày mai thu xếp một chút rồi tới công ty thép làm!”
“Tuyệt không, thưa cha! Trong vòng một năm, con sẽ cho cha thấy năng lực của con, người không thể gạt bỏ cơ hội con được chứng minh mình!” Cal rống giận một tiếng, bước lên cầu thang, hắn nhanh vọt vào phòng mình. “Oành” một tiếng đóng ập cửa phòng.
Đứng dưới lầu, ngài Henry tức giận đến mức ná thở, ông quả thực vừa yêu vừa hận con trai và vợ ông cố chấp như nhau, hiện tại ông chỉ có thể chờ mong cậu trai con ông dưỡng mau một chút ra khỏi cửa, lúc Lovejoy truyền tin tức này, ông chỉ muốn đem cậu trai này đánh bay.
Tương lai của Cal tuyệt đối không thể hủy trên thân một người con trai không tên tuổi!
Ngài Henry ngồi trở lại sô pha, nữ hầu lập tức bưng cà phê thơm lừng lên. Ngài Henry nhẹ nhàng nhấp một ngụm sau đó dừng động tác lại, ông kỳ thật thích hồng trà, mà năm đó sau khi Cal và ông gây xong ông lại không muốn uống hồng trà, ông tựa hồ lại yêu thích hương vị cà phê trong đêm đó.
Mấy ngày nay Cal ở nhà đều uống hồng trà, kỳ thật đã muốn tha thứ cho ông sao? Vừa rồi còn nổi giận đùng đùng, vì phát hiện của mình mà nở hoa trong lòng, ngày Herry cảm thấy sau khi trải qua tai nạn trên biển Cal đã trưởng thành, có lẽ con ông thật sự cần thời gian chứng minh năng lực của mình, mà không phải vì che giấu việc nuôi trai.
Ừm, coi như hết, Henry ~ ngài Henry cười tủm tỉm khuyên chính mình, Cal nếu như đã triệt để thành thục, hắn sớm hay muộn cũng sẽ trở về xã hội thượng lưu, biến thành một quý ngài đạo mạo — kết hôn sinh con đương nhiên là con đường mà bất kỳ một quý ngài nào cũng đi. Nếu như vậy, hắn dưỡng một người con trai tựa hồ cũng không quá nghiêm trọng như vậy, bất quá chỉ là một món đồ chơi.
Tươi cười thích ý trên khóe miệng ngài Henry biến thành châm chọc, bên trong xã hội thượng lưu mà ông thấy qua chẳng lẽ còn thiếu sao? Con ông tương lai sẽ được công ty thép lớn nhất nước Mĩ, nuôi một hai món đồ chơi cũng không có gì là không được. Như vậy, một năm sau, Cal, cha sẽ lẳng lặng chờ xem anh có thể mang đến kinh hỉ gì.
Ngài Henry nghĩ như vậy tâm tình vui vẻ trở lại phòng làm việc của. Vừa rồi làm bộ như phẫn nộ trốn trở về phòng, Cal cả người phủ đầy mồ hôi lạnh, hắn hiện tại rốt cục xác định cha hắn đã biết đến sự tồn tại của Jack. Jack ở tại nhà riêng của hắn không an toàn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Cal tìm không thấy địa phương nào an toàn hơn để che dấu Jack, mỗi một người hầu bên trong ngôi nhà riêng kia đều không đáng tin cậy.
Một khi Cal làm ra hành động gì che dấu Jack, Cal lo lắng giây tiếp theo sẽ có điện thoại hoặc là thư tín đưa đến trên mặt bàn cha mình. Nhớ tới chuyện này khóe miệng Cal tươi cười biến thành cười khổ, hắn đã bao lâu chưa từng bất lực như vậy? Từ khi nào thì bắt đầu, hắn cũng tự nói với chính mình “hành động không bằng yên tĩnh”?
Quyền lực và tiền tài có thể thay đổi hết thảy, Cal trong lòng yên lặng nhắc đi nhắc lại, hắn hít sâu vài giây sau đó mở to mắt, do dự vừa rồi biến thành kiên định. Nếu vô luận như thế nào hắn cũng không thể đảm bảo an toàn cho Jack, như vậy cứ mạo hiểm để Jack tiếp tục ở trong căn nhà kia, chỉ cần một năm sau, hắn có thể hoàn thành lý tưởng của chính mình khiến ngài Henry không bao giờ có thể nhúng tay vào chuyện của hắn nữa — ít nhất dựa vào tiền, không bao giờ có thể tùy ý khống chế hắn nữa.
Cal nghĩ vậy, biểu tình trên mặt biến thành bất đắc dĩ, hắn có thể tránh thoát hiện tại một lần, sớm hay muộn cũng ngã bài với ngài Henry. Ngài Henry dù gì vẫn là cha ruột của thân thể Cal, ông để Cal tự do chọn người kết hôn còn âm thầm giúp đỡ những đầu tư của con mình, chịu không ít bận rộn, hắn hiện tại lại muốn dùng phương thức này báo đáp tấm lòng người cha hiền của ngài Henry. Cal không khỏi cảm thấy tội lỗi, theo lập trường mà nói, hắn quả thật quá mức vong ân phụ nghĩa, chiếm thân thể con trai người ta, lại còn không thay Cal thật sự hiếu thuận cha hắn.
“Chỉ có chuyện này, trừ bỏ an toàn và trung thành của Jack, mình sẽ không đối nghịch với ngài Henry nữa.” Cal lầm bầm lầu bầu nói, đây đã là điểm mấu chốt của hắn.
Cal thở dài, hắn thủy chung cảm thấy điểm mấu chốt cũng là ngài Henry không thể chấp nhận, nếu như vậy, hắn trước mắt chỉ tự lừa mình dối người đem hết thảy giao cho tương lai quyết định. Cal cầm lấy bút máy bắt đầu phê duyệt văn kiện công ty, hai giờ sau, ánh mắt xót buốt, Cal cũng kết thúc công tác.
Tùy tay từ trên bàn làm việc rút ra một trang giấy trắng, Cal trầm mặc viết lên “Quốc hội”, “Thẩm phán”, “Cuối tháng”, “Phá vỡ” vài từ mấu chốt, sau đó phía dưới tiếp tục viết nông nghiệp, đất hoang, công nghiệp kết hợp, bách hóa, chuyển phát nhanh, ô tô, máy bay, sinh vật, hóa học, y dược vân vân…. những từ không chút nào tương quan nhau.
Biểu tình Cal nghiêm túc so với việc cầu nguyện trong giáo đường càng thêm thành kính, hắn biết những từ mình viết xuống chính là căn cơ phát triển của mình trong tương lai, cũng là cơ hội duy nhất hắn có thể đánh vỡ hàng rào kinh tế trước mắ t– ngành sản xuất không mấy ai nghĩ tói, mới có thể đưa Cal lao đến gặp kho tiền.
Cal cười đánh điện thoại đến nhà riêng của mình, sau vài tiếng chuông vang lên không phải tiếng nói sang sảng của Jack làm người ta chờ mong, mà là giọng Anh của lão quản gia: “Xin chào, đây là nhà ngài Cal · Hockley, tôi là quản gia của ngài Hockley, xin hỏi có chuyện gì tôi có thể giúp ngài không?”
Giọng Lovejoy thật đúng là dễ dàng đánh vỡ mộng đẹp người khác, Cal tự giễu nghĩ, hắn đem những liên tưởng không thực tế vừa nãy hết thảy ném ra sau đầu, hắn nên sớm nghĩ đến Jack một cậu nhóc vốn sinh hoạt nghèo khó thì không thể sử dụng điện thoại, kia hắn còn muốn làm cái gì mà gọi điện thoại trước khi ngủ mấy thứ lãng mạn hoang đường này chứ?
“… Tôi là Cal. Lovejoy, Jack đã ngủ chưa?”
“Thưa ngài, cậu Jack hiện tại ở phòng ngủ tiếp tục vẽ tiếp bức tranh ngày hôm qua cậu ấy vẫn chưa vẽ xong, tới mười giờ tôi sẽ thúc giục cậu ấy nghỉ ngơi.” Lovejoy có nề nếp báo cáo, Cal không khỏi hồi tưởng lại trí nhớ của chủ nhân khối thân thể này, lão quản gia mỗi ngày cũng giục hắn như vậy bảo trì tốt sinh hoạt nghỉ ngơi, nghĩ đến chút chuyện, Cal cười ra tiếng.
“Lovejoy, ông làm rất tốt. Nhưng mà, tôi muốn biết tâm tình và tình trạng thân thể Jack, hoặc là, y có thời gian đến nói chuyện điện thoại với tôi không?”
“Thưa ngài, cậu Jack thân thể khôi phục rất tôt, nữ hầu trong nhà sau khi ngài rời đi đã mát xa từ eo đến chân cho cậu ấy, nhưng ngài nhất định so với tôi rõ ràng hơn tình yêu của họa sĩ đối với nghệ thuật.” Cal đã biết lão quản gia sẽ không khinh địch như vậy để cho hắn và Jack nói chuyện, hắn chỉ có thể thở dài một hơi.
“Được rồi, Lovejoy, thay tôi chăm sóc y, bảo y chú ý thân thể, trăm ngàn đừng thức đêm, thức đêm là kẻ thù lớn nhất của sức khỏe. Mấy ngày trước Jack vừa mới sinh bệnh, y hiện tại thân thể vẫn còn suy yếu, chịu nổi lao lực…”
Cal thao thao bất tuyệt trực tiếp bị lão quản gia đánh gãy, ngữ khí lão phi thường bình thản, nhưng Cal biết Lovejoy đang chỉ trích hắn: “Thưa ngài, khi ngài năm tuổi sốt cao vừa khỏi phản ứng của phu nhân khi đó hoàn toàn giống như ngài bây giờ. Hơn nữa, thưa ngài, xin cho phép tôi nhắc nhở ngài, đêm qua người làm cho cả ngôi nhà quanh quẩn tiếng kêu của cậu Jack đúng là ngài.”
Cal tự nhận da mặt vô cùng dày cũng không khỏi có chút thẹn thùng, hắn giả đò ho khan vài tiếng, căn dặn: “Để Jack nghỉ ngơi thật tốt, vẽ thì không thể hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn, tôi ngày mai sẽ trở về nhà.”
“Vâng, thưa ngài, tôi sẽ bảo cậu Jack tắm rửa chờ ngài về nhà.”
Trong lời nói của Lovejoy tràn đầy ẩn ý rốt cục khiến Cal quyết định không nên tiếp tục, hắn da mặt quả nhiên không có dày bằng quý quản gia đã hầu hạ hai thế hệ gia tộc Hockley. Vội vàng cúp điện thoại, ý cười bên miệng lại như thế nào cũng áp lực không ngừng, xưng hô của Lovejoy đối với hắn thay đổi đã đủ để cho thấy lập trường của lão, từ “cậu chủ” đến “ngài” hoàn toàn cho thấy lập trường của Lovejoy, Cal tin tưởng với năng lực của lão quản gia, chỉ cần không phải trực tiếp xuất động cảnh sát New York vọt vào nhà hắn, Jack chính là an toàn.
“Lovejoy, tạm biệt.”
“Tạm biệt, thưa ngài.”
Lễ phép cùng lão quản gia nói lời từ biệt, Cal đứng dậy đi vào phòng tắm, trước khi ngủ tắm nước ấm là hưởng thụ ắt không thể thiếu trong cuộc sống, chỉ có nằm ở trong làn nước ấm Cal mới có thể cẩn thận hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện đã trải qua trong một ngày, đánh giá chuyện mình làm là tốt hay không.
Tuy rằng rất nhiều người đều nói trước khi ngủ nghĩ tới nhiều chuyện sẽ gây mất ngủ, Cal lại thấy ngược lại, nếu không thể đưa ra tổng kết cho một ngày làm việc, chẳng lẽ đến lúc sáng sớm mới cảm thán mình mất đi cái gì sao? Buổi tối ngày hôm trước sửa sang lại kế hoạch công tác của ngày hôm sau cũng là một bộ phận không thể thiếu trong sinh hoạt của Cal, hắn luôn luôn vui hưởng thụ lý tưởng kiến thiết mang đến.
Cal cũng không dám nói chính mình là một người có khả năng khống chế vô cùng mạnh, phần lớn đàn ông thành công đều có khuyết điểm, hắn chán ghét hết thảy vượt qua dự tính của hắn, phát sinh “ngoài ý muốn”, cho dù sự ngoài ý muốn này sẽ mang đến cho hắn thêm nhiều ích lợi. Vì tránh cho ngoài ý muốn phát sinh, Cal cho tới bây giờ đều sẽ đem tất cả khả năng có thể có tính ra rõ ràng, cẩn thận an bài đường lui. Cũng chỉ có hoàn toàn chuẩn bị, mới khiến hắn một lần lại một lần tránh thoát nguy cơ.
Cẩn thận cho tới giờ đều không sai.
Cal lau khô nước trên người nằm ở trên giường, hắn nhắm mắt lại nằm thẳng hồi lâu, đột nhiên phát ra một tiếng thở dài, hắn vẫn khắc chế động tác của mình, nhưng mà Cal rất rõ ràng động tác bản thân hắn rất muốn làm là vươn tay ôm một khối thân thể ấm áp khác — cho dù hiện tại Jack không ở bên người hắn.
Cal thất bại bò dậy mặc quần áo, hắn đã qua vài năm không có loại xúc động giống như mấy tên nhóc mới lớn cuồng nhiệt yêu đương, nhưng hiện tại hắn phải đến chỗ Jack, hắn phi thường muốn ôm y. Không cần mấy câu tán tỉnh phiền phức hoa mỹ, không cần quà cáp tinh xảo sang quý, cũng không cần lửa nóng dây dưa, Cal chỉ cần ôm lấy thân thể Jack, có thể thỏa mãn tưởng niệm đang chiếm đầy nội tâm hắn lúc này.
Đêm đã rất khuya, Cal mang giày da từ lầu hai một đường xuyên qua phòng khách, tiếng động đi ra khỏi nhà nháy mắt bị phóng đại lên, hắn biết chuyện mình tối hôm nay rời khỏi nhà ngài Henry lại sinh ra vô cùng vô tận liên tưởng, nhưng mà hắn hiện tại đã không thể chú ý nhiều như vậy.
Chưa bao giờ có một người như Jack lúc bắt đầu đã vạch trần lớp vỏ cải trang của hắn, cũng không có người nào từng đem hắn ở trong cảm xúc luống cuống cứu vớt ra, càng không có ai cùng hắn vượt qua kiếp nạn sống chết, Cal biết Jack chính là tình cảm cuối cùng hắn có được trong thời không này, hắn hiện tại cần được cậu nhóc tuổi trẻ này an ủi.
Mà chỉ cần Cal còn sống, hắn nguyện ý thề với Thượng Đế, vĩnh viễn bảo hộ Jack để cuộc sống của y chỉ có khoái hoạt. Cal nguyện ý dùng toàn bộ năng lực của mình vì Jack và chính hắn kiến tạo một tòa thành, đem hết thảy nguy hiểm và đau khổ cách ly bên ngoài, đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Jack biết, thân là đàn ông, Jack tất nhiên đồng dạng không thích bị người khác bảo hộ.
Yêu một người cũng không cần người vì hắn làm hết thảy rồi như tính sổ rõ ràng nói cho hắn, Cal cần là một mối tình, chứ không phải một vụ kinh doanh. Cal lên ô tô chạy về phía nhà riêng ở Manhattan, ngài Henry đứng ở cửa sổ sát đất phòng ngủ nhìn con trai rời đi trong đêm, trên mặt biểu tình đen tối không rõ.
***********