0o0——–0o0
“Vợ yêu của tôi thế mà từng có ý định ngoại tình cơ đấy.”
————–
“… Em, ưm~ chuẩn bị Giáng Sinh, lễ vật…” Jack một bên thấp giọng thở hổn hển một bên co rút thân thể lại.
“Jack, em học hư.” Dứt lời, Cal sờ soạng, bàn tay cầm lấy nơi nào đó cao thấp xoa nắn.
Một giờ sau, thể lực coi như dư thừa như Cal lúc ra phòng tắm cũng có chút loạng choạng, Jack thì ngay cả khí lực mở miệng cũng không có — miệt mài mang đến hậu quả phi thường nghiêm trọng. Cal mặc áo choàng tắm vào, chân trần đến phòng bếp lấy một cốc sữa bổ sung thể lực, Gavin đang đứng tại cửa sổ phòng khách bên cạnh.
Nhìn thấy tóc Cal còn vương nước, Gavin sửng sốt một chốc, hắn lập tức cúi đầu: “Thưa ngài, ngài cần gì, để cho tôi chuẩn bị?”
“… Một cốc sữa, cám ơn.” Cal không biết Gavin suy nghĩ cái gì, hắn cũng không có hứng thú biết, nên dù trên mặt Gavin cảm xúc che dấu không tốt, Cal cũng không lên tiếng hỏi.
Gavin rất nhanh chuẩn bị một cốc sữa, còn có một tách lớn chocolate: “Thưa ngài, đây là thứ ngài cần, nghe chú Bowen nói cậu chủ Jack rất thích chocolate nóng.”
“Cám ơn.” Cal nói xong người rời đi, Gavin đột nhiên giữ chặt cánh tay Cal trong mắt lộ ra thần sắc cầu xin.
“Chủ nhân, tôi, tôi có thể về nhà một chuyến không? Tôi đã hơn nửa năm chưa gặp mẹ mình, trong nhà chỉ còn lại một mình bà ấy. Ngài có thể cho chú Bowen đi theo tôi.” Gavin nói xong như sẽ khóc lên, Cal hơi dừng bước, sau đó tiếp tục trở lại phòng.
“Ngài Guggenheim đã giúp Linda đưa mẹ cậu tới Mĩ quốc, nếu cậu có cuộc sống yên bình, có thể tìm chị cậu, không cần trở lại nhà Hockley. Mọi người đều có thể an tâm sinh hoạt.” Cal nói xong khép lại cửa phòng, Jack vẻ mặt nghiền ngẫm tựa trên giường nghe ngóng động tĩnh bên trong phòng khách.
Căn nhà nhỏ bất tiện ở điểm này, ai đó nói một câu thì toàn bộ mọi người trong phòng đều nghe rõ. Cal muốn giải thích chút gì, cuối cùng không nói, hắn đem chocolate nóng đựng trong ly sứ đưa cho Jack, nhìn Jack thỏa mãn uống một ngụm lớn, chính mình cũng chậm rãi uống xong.
“Anh đã làm gì Gavin?” sau sự bình tĩnh Jack hỏi, Cal giật giật môi xấu hổ cười cười.
“Nhưng mà không có làm đến cuối cùng đúng không?” câu hỏi của Jack khiến vẻ mặt Cal càng thêm xấu hổ.
“Gavin cảm thấy anh đối với cậu ta có điểm kì lạ, nên mới dám đưa ra yêu cầu; Nếu anh đã làm đến bước cuối cùng, cậu ta sẽ không hỏi vấn đề này.” Jack nói xong thở dài, y vỗ vỗ vị trí bên trên giường bảo Cal ngồi vào, sau đó ghé vào người hắn cố gắng làm cho khẩu khí phẫn nộ một ít: “Vợ yêu của tôi thế mà từng có ý ngoại tình cơ đấy.”
“Cũng chỉ là tính toán, chỉ tính toán qua mà thôi.” Cal lập tức phân bua ý đồ che dấu việc xấu của mình, nhìn ánh mắt trêu tức của Jack, hắn một lần nữa cảm thấy xấu hổ.
“Nghĩ đến em anh liền buông tha.” Cal lặp lại, hắn cầm lấy chén nước súc súc miệng nằm hồi trên giường: “Anh là một gã đàn ông việc xấu loang lổ, làm việc thấp kém, em không ở bên cạnh anh, những chuyện đáng để bận tâm liền trở nên khan thiếu. Tìm một vật thay thế tương tự là một lựa chọn không tồi, hơn nữa đây là vật thay thế bị bắt đưa tới, anh thậm chí không cần áy náy với hắn. Nhưng không thể đến bước cuối cùng, căn bản là không có hưng trí, chỉ có thể tự mình trở về dội nước lạnh, đem chính mình tắm rửa sạch sẽ tiếp tục nhẫn nại.”
“Cho nên, anh vẫn luôn giữ mình trong sạch cho em?”
“Đúng vậy, ông xã yêu quý, em muốn trừng phạt anh sao? Anh rất vui lòng dùng hành động thực tế biểu đạt bản thân chưa từng có xằng bậy.” Cal nói xong một lần nữa đè lên người Jack, bọn họ nhẹ nhàng ôn nhu hôn nhẹ đối phương, sau đó cười ra tiếng.
“Chúng ta nghỉ ngơi đi.” Jack đẩy kẻ đang đè trên người mình ra, rúc vào lòng hắn nhắm mắt lại.
Tựa như Cal không kiên định, y cũng có loại mê muội này, cảm giác xa xôi không ổn định luôn mở ra trước mắt dụ hoặc như vậy mê người như vậy. Cuối cùng sợi dây cứng cỏi chậm rãi buộc chặt đối phương, làm cho họ trở lại bên cạnh nhau, một lần nữa xem xét nội tâm của bản thân, không có đúng hay sai, chỉ là tâm linh trở về.
Cal tựa hồ sắm vai quản gia của Jack đến phát nghiện, sáng sớm hôm sau hắn chủ động xách theo hộp cơm trưa và dụng cụ vẽ tranh của Jack ngồi phòng điều khiển — ô tô kiểu mới là Cal từ Mĩ vận chuyển qua. Đại học nghệ thuật Berlin không ai không biết người Mĩ thần bí “Jack · Dawson” là vị thiếu gia nhà giàu bên người luôn có quản gia đi theo tan học liền rời đi, thậm chí có người đoán y là con trai của một phi thương Mĩ cùng một nữ bá tước phong lưu Đức sinh ra.
“Cậu chủ, mời lên xe, hôm nay sẽ do tôi phục vụ cho ngài.” Cal chu đáo thay Jack mở cửa xe ra, không phải ghế sau mà là vị trí phó lái.
“Đây là xe mới anh tạo ra? Nàng rất được.”
“Nàng?”
“Thân xe màu hoa hồng, nhan sắc phi thường quyến rũ.” Jack đánh giá làm Cal cười ra tiếng.
“Anh dựa theo thần sắc của em bảo bọn họ nghiên cứu chế tạo sơn, chiếc xe anh đặt ở Tennessee có vỏ ngoài màu bơ, giống như da của em vậy, thoạt nhìn bóng loáng nhẵn nhụi.” Cal nói xong từ trên mặt Jack trộm hôn một cái, Jack đã vì ngôn từ lớn mật của Cal mà sắc mặt hồng thành một mảnh.
Rất nhanh, Cal liền cười không nổi, hắn phát hiện Jack ở trường rất được mọi người hoan nghênh, ngay cả chính hắn cũng…..bị người ta quan sát… Cal trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn gượng duy trì nụ cười tao nhã đúng chuẩn quản gia tốt, bước đi theo Jack.
“A, thật là anh ta! Thượng Đế!” Một cậu trai tuổi tương đương Jack vọt tới trước mặt bọn họ cẩn thận đánh giá Cal, sau đó cảm thán một câu, càng làm cho Cal không hiểu, hắn rốt cục quay đầu tò mò nhìn về phía Jack, y sắc mặt đỏ bừng, tựa hồ không biết nên giải thích như thế nào với Cal.
“… Jack, sao em lại đem bài tập cuối kỳ đến.”
“Cuối kỳ, bài tập, hửm?” Tươi cười nơi khóe miệng Cal bay lên năm độ, trở thành một cái đường cong nguy hiểm, Jack nhanh chóng xoay người nhìn người đàn ông trung niên đang đi tới, giải thích.
“Thưa thầy, em đã nói qua em chỉ là lần lượt vẽ thay đổi, bài tập của em không phải bức kia.”
“Jack, nhưng đó là một bức họa tốt hơn không phải sao? Cứ trưng bày nó đi, cũng không phải chuyện gì lớn, phong cách cổ điển được em dung hợp phi thường tốt.” Thầy Nolde bất vi sở động nói, bộ dạng ông hoàn toàn là người Đức nghiêm túc, môi Jack rung rung nửa ngày mới mở miệng.
“Thưa thầy, đó là lễ vật em muốn dùng làm quà tặng, trước lễ Giáng Sinh phải gửi đi.”
Thầy Nolde lý giải vỗ vỗ Jack bả vai: “Jack, không cần lo lắng, học kỳ của chúng ta chỉ vài ngày nữa là chấm dứt, cách lễ Giáng Sinh còn có hơn nửa tháng, cũng đủ cho em thu hồi bức họa gửi đi. Huống chi người nhận được lễ vật không phải đang ở cạnh đây sao? Dẫn anh ta đến phòng trưng bày thưởng thức một vòng đi, các sinh viên khác cũng có không ít tác phẩm xuất sắc.”
Thầy Nolde nói xong bước đi, Jack trực tiếp ngượng ngùng nghiêng đầu nhìn Cal giải thích: “Em đem bức họa bài tập và lễ vật giáng sinh tặng cho anh gom hết lại một chỗ, kết quả chú Bowen đặt sai trình tự, đem bức họa dùng để tặng anh đưa đến trường học tham gia triển lãm, sau đó …”
“Em nên đem tác phẩm tốt hơn làm bài tập cuối kỳ, Jack, đối tương lai phát triển của em sẽ tốt hơn.” Cal nói ra phi thường chân thành, hắn cũng không cảm thấy mấy chuyện như đem tác phẩm tốt nhất hiến cho tình nhân là chuyện lãng mạn, nó chỉ ảnh hưởng đến sự phát triển của một nhà nghệ thuật gia tương lai.
“… Không, cái kia, ách, không thích hợp đem ra triển lãm…” Jack xấu hổ giải thích, bọn họ đã đi vào khu triển lãm.
Tất cả các sinh viên đều đem tầm mắt tập trung trên người Cal, người thật tỉ lệ với bức họa bán thân treo tại vị trí dễ nhìn nhất, một bức bán lõa thể. Cal nhìn bối cảnh hoa lệ và chính hắn cả người vương đầy hơi nước tựa hồ từ trong bức họa đi ra đột nhiên che miệng nở nụ cười, này xem như tàu Titanic nguyền rủa nhỉ? Người được Jack yêu nhất định phải trưng bày tranh nude? Trong phim điện ảnh hình như là nhân vật Rose vào một trăm năm trước tại đại sảnh triển lãm của đại học nghệ thuật Berlin đã diễn cảnh này.
“Hoàn hảo em vẽ là tranh bán thân.” Cal nhìn Jack an ủi một câu, Jack xấu hổ muốn ngồi xổm che mặt hồng thấu của mình không chịu nhúc nhích.
Cal an ủi đều không có tác dụng, cái gọi là “tranh bán thân” kia tạm dừng tại vị trí rất nguy hiểm, đường cong nét vẽ cuối cùng biến mất loáng thoáng có thể nhìn thấy bộ lông màu nâu trên bụng, toàn bộ nửa người trên của Cal được Jack dùng phong cách vẽ mang theo nét cổ điển phác họa ra một tư thái ý loạn tình mê. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt người trong tranh thì đủ để đoán được nội dung bên trong đang là tình huống gì.
Ánh mắt tập trung trên người Cal trừ bỏ hiếu kì lúc đầu, sau liền càng tăng thêm ái muội, bên trong đám người che che lấp lấp khẽ nói ra mấy câu đại loại như “Thiếu gia và quản gia nhaa ~”. Duy nhất đáng được ăn mừng là, những tiếng địch ý cũng không rõ ràng. Tại nơi tha hương dị quốc xa xôi, Cal không để ý bị người khác biết chuyện — Đức và Mỹ cách xa nhau toàn bộ Đại Tây Dương.
“Lễ vật Giáng Sinh không tồi, nhìn bức họa này, anh tin tưởng em khi ở Đức tuyệt đối sẽ không ngoại tình.” Cal cúi người kéo Jack từ trên mặt đất lên, màu đỏ trên mặt Jack đã dần biến mất, y gãi gãi mái tóc ngắn hối lỗi nhìn nhìn Cal.
“Em không nghĩ tới mối quan hệ này sẽ bại lộ, đối với danh tiếng của anh sẽ có ảnh hưởng đi.”
Cal vươn tay ‘triển lãm’ chiếc nhẫn của mình nói: “Cha cũng đã tuyệt vọng, em nếu có thể trước khi về nước thành danh, anh thấy chúng ta sẽ ở Tennessee thi hành một ít vận động — tỷ như huỷ bỏ các loại kỳ thị, thành lập một quốc gia lý tưởng này nọ.”
Lúc Cal nói lời này thì cười gian trá, trước đây chuyện bị đẩy dời đi không phải hợp tác hóa hôn nhân đồng tính… Về phần ai muốn nhanh chóng chiếm lấy địa vị hơn, như vậy bọn họ sẽ vì điều này mà trả giá bằng sự cố gắng. Càng là người giao tranh trước càng hưởng thụ không được thắng lợi, đạo lý này ai cũng biết, nhưng không phải ai cũng thể bình tĩnh khắc chế chính mình — Cal muốn lợi dụng đúng là tâm lý này.
“Bức ‘ánh nắng’ mới là tác phẩm em quyết định bán ra, anh vĩnh viễn chỉ có thể là tác phẩm trưng bày.” Jack nói xong nở nụ cười, Cal nhìn vào khung ảnh ***g kính phía trên dán nhãn “Đã được mua”, tươi cười trên mặt càng thêm vui vẻ.
“Jack, em tuyệt lắm, buổi tối ăn tiệc chúc mừng được không?”
“Chúc mừng? Không, không cần, bình thường thôi mà, bán tranh đi em đã không có cảm giác gì, lúc trước cũng làm vậy để sống…” Lúc Jack nói chuyện gãi gãi mái tóc vàng, y nhìn Cal hỏi: “Không phải càng thêm cao hứng một chút?”
“Có thể hòa bình đối đãi thành tựu là tốt, Jack, anh thật sự cảm thấy em làm người ta tán thưởng rất nhiều. Em càng đem sự nghiệp xem thành là lạc thú, sẽ càng giúp em thành công hơn.” Cal khiên trụ Jack bàn tay bổ sung nói: “Tuy rằng, em không tính chúc mừng, nhưng hôm nay anh mời khách.”
“… Cưng à, không có vấn đề.” Jack bị Cal quanh co lòng vòng yêu cầu uống mừng, y nhanh chóng ưỡn ngực ngẩng đầu đáp ứng yêu cầu này, cảm giác được người ta ỷ lại … Thật tốt!
Jack sắp hai mươi bốn tuổi, lần đầu tiên y cảm nhận được cảm giác tự hào của người đàn ông! Cuối học kỳ cũng không có chuyện gì phải làm, Jack dẫn Cal dạo khắp vườn trường. Kế tiếp toàn bộ buổi chiều, Jack không chút do dự tiêu hết túi tiền bên trong có mấy ngàn Mark, giống Cal từng vì y chọn lựa quần áo vậy, mua hết những thứ mà y cho rằng Cal cần dùng.
Cal chưa bao giờ thiếu những thứ Jack mua, những thứ hắn có thậm chí còn sang quý gấp mấy lần, nhưng hắn mỉm cười nhìn Jack vì hắn tiêu sạch tiền. Khi dùng bữa tối hai người cùng nhau hưởng thụ bữa đại tiệc ở nhà hàng — do Cal trả tiền vì Jack đã cạn túi.
Được Cal dìu Jack nửa mở ánh mắt tựa vào trên người hắn, gập ghềnh nói: “Em lại cảm thấy anh chỉ duy nhất một lần đưa ra yêu cầu, cuối cùng không đạt thành đúng không? Bữa tối là em trả tiền sao?”
“Đương nhiên, Jack, em còn lại… Mười một Mark, còn thừa một chút, vừa vặn đủ trả.” Cal trấn an Jack nhét y vào ghế sau, Jack ôm lấy cổ Cal dùng sức hôn lên môi.
“Jack, đừng như vậy, chúng ta về nhà hôn lại được không?” Cal vuốt ve tóc Jack an ủi, y mơ mơ màng màng lắc đầu không chịu buông tay.
“Buông ra, anh muốn chạy, mỗi lần nhắm mắt lại là anh đều biến mất không thấy. Đồ khốn, ăn no bỏ chạy, còn dám mang theo mĩ nam tuổi trẻ xinh đẹp đến khoe, về sau em nhất định sẽ đem anh cột vào.” Jack hiển nhiên đã uống rượu, y vội vàng lột quần áo Cal, cắn cắn cổ hắn.
Có chút đau, nhưng cảm giác tê dại càng nhiều hơn… Cal biết hắn có phản ứng, nhưng hiện tại đang trên đường cái… Xe không phải quyết định tốt. Cal một phen gỡ Jack đang gắt gao ôm hắn ra, nhanh chóng chạy ra chỗ điều khiển dùng tốc độ xe chạy nhanh nhất có thể.
Bọn họ hiện tại cần như cũ chính là tiếp tục ‘ủ’ trên giường!
“Vợ yêu của tôi thế mà từng có ý định ngoại tình cơ đấy.”
————–
Một tháng? Jack cảm thấy trong lòng dâng lên niềm vui sướng, y ôm cổ Cal dán vào cắn cắn vành tai hắn đứt quãng hỏi: “Một, một tháng toàn bộ? Anh đón lễ Giáng Sinh ở đây sao?”
“… Em, ưm~ chuẩn bị Giáng Sinh, lễ vật…” Jack một bên thấp giọng thở hổn hển một bên co rút thân thể lại.
“Jack, em học hư.” Dứt lời, Cal sờ soạng, bàn tay cầm lấy nơi nào đó cao thấp xoa nắn.
Một giờ sau, thể lực coi như dư thừa như Cal lúc ra phòng tắm cũng có chút loạng choạng, Jack thì ngay cả khí lực mở miệng cũng không có — miệt mài mang đến hậu quả phi thường nghiêm trọng. Cal mặc áo choàng tắm vào, chân trần đến phòng bếp lấy một cốc sữa bổ sung thể lực, Gavin đang đứng tại cửa sổ phòng khách bên cạnh.
Nhìn thấy tóc Cal còn vương nước, Gavin sửng sốt một chốc, hắn lập tức cúi đầu: “Thưa ngài, ngài cần gì, để cho tôi chuẩn bị?”
“… Một cốc sữa, cám ơn.” Cal không biết Gavin suy nghĩ cái gì, hắn cũng không có hứng thú biết, nên dù trên mặt Gavin cảm xúc che dấu không tốt, Cal cũng không lên tiếng hỏi.
Gavin rất nhanh chuẩn bị một cốc sữa, còn có một tách lớn chocolate: “Thưa ngài, đây là thứ ngài cần, nghe chú Bowen nói cậu chủ Jack rất thích chocolate nóng.”
“Cám ơn.” Cal nói xong người rời đi, Gavin đột nhiên giữ chặt cánh tay Cal trong mắt lộ ra thần sắc cầu xin.
“Chủ nhân, tôi, tôi có thể về nhà một chuyến không? Tôi đã hơn nửa năm chưa gặp mẹ mình, trong nhà chỉ còn lại một mình bà ấy. Ngài có thể cho chú Bowen đi theo tôi.” Gavin nói xong như sẽ khóc lên, Cal hơi dừng bước, sau đó tiếp tục trở lại phòng.
“Ngài Guggenheim đã giúp Linda đưa mẹ cậu tới Mĩ quốc, nếu cậu có cuộc sống yên bình, có thể tìm chị cậu, không cần trở lại nhà Hockley. Mọi người đều có thể an tâm sinh hoạt.” Cal nói xong khép lại cửa phòng, Jack vẻ mặt nghiền ngẫm tựa trên giường nghe ngóng động tĩnh bên trong phòng khách.
Căn nhà nhỏ bất tiện ở điểm này, ai đó nói một câu thì toàn bộ mọi người trong phòng đều nghe rõ. Cal muốn giải thích chút gì, cuối cùng không nói, hắn đem chocolate nóng đựng trong ly sứ đưa cho Jack, nhìn Jack thỏa mãn uống một ngụm lớn, chính mình cũng chậm rãi uống xong.
“Anh đã làm gì Gavin?” sau sự bình tĩnh Jack hỏi, Cal giật giật môi xấu hổ cười cười.
“Nhưng mà không có làm đến cuối cùng đúng không?” câu hỏi của Jack khiến vẻ mặt Cal càng thêm xấu hổ.
“Gavin cảm thấy anh đối với cậu ta có điểm kì lạ, nên mới dám đưa ra yêu cầu; Nếu anh đã làm đến bước cuối cùng, cậu ta sẽ không hỏi vấn đề này.” Jack nói xong thở dài, y vỗ vỗ vị trí bên trên giường bảo Cal ngồi vào, sau đó ghé vào người hắn cố gắng làm cho khẩu khí phẫn nộ một ít: “Vợ yêu của tôi thế mà từng có ý ngoại tình cơ đấy.”
“Cũng chỉ là tính toán, chỉ tính toán qua mà thôi.” Cal lập tức phân bua ý đồ che dấu việc xấu của mình, nhìn ánh mắt trêu tức của Jack, hắn một lần nữa cảm thấy xấu hổ.
“Nghĩ đến em anh liền buông tha.” Cal lặp lại, hắn cầm lấy chén nước súc súc miệng nằm hồi trên giường: “Anh là một gã đàn ông việc xấu loang lổ, làm việc thấp kém, em không ở bên cạnh anh, những chuyện đáng để bận tâm liền trở nên khan thiếu. Tìm một vật thay thế tương tự là một lựa chọn không tồi, hơn nữa đây là vật thay thế bị bắt đưa tới, anh thậm chí không cần áy náy với hắn. Nhưng không thể đến bước cuối cùng, căn bản là không có hưng trí, chỉ có thể tự mình trở về dội nước lạnh, đem chính mình tắm rửa sạch sẽ tiếp tục nhẫn nại.”
“Cho nên, anh vẫn luôn giữ mình trong sạch cho em?”
“Đúng vậy, ông xã yêu quý, em muốn trừng phạt anh sao? Anh rất vui lòng dùng hành động thực tế biểu đạt bản thân chưa từng có xằng bậy.” Cal nói xong một lần nữa đè lên người Jack, bọn họ nhẹ nhàng ôn nhu hôn nhẹ đối phương, sau đó cười ra tiếng.
“Chúng ta nghỉ ngơi đi.” Jack đẩy kẻ đang đè trên người mình ra, rúc vào lòng hắn nhắm mắt lại.
Tựa như Cal không kiên định, y cũng có loại mê muội này, cảm giác xa xôi không ổn định luôn mở ra trước mắt dụ hoặc như vậy mê người như vậy. Cuối cùng sợi dây cứng cỏi chậm rãi buộc chặt đối phương, làm cho họ trở lại bên cạnh nhau, một lần nữa xem xét nội tâm của bản thân, không có đúng hay sai, chỉ là tâm linh trở về.
Cal tựa hồ sắm vai quản gia của Jack đến phát nghiện, sáng sớm hôm sau hắn chủ động xách theo hộp cơm trưa và dụng cụ vẽ tranh của Jack ngồi phòng điều khiển — ô tô kiểu mới là Cal từ Mĩ vận chuyển qua. Đại học nghệ thuật Berlin không ai không biết người Mĩ thần bí “Jack · Dawson” là vị thiếu gia nhà giàu bên người luôn có quản gia đi theo tan học liền rời đi, thậm chí có người đoán y là con trai của một phi thương Mĩ cùng một nữ bá tước phong lưu Đức sinh ra.
“Cậu chủ, mời lên xe, hôm nay sẽ do tôi phục vụ cho ngài.” Cal chu đáo thay Jack mở cửa xe ra, không phải ghế sau mà là vị trí phó lái.
“Đây là xe mới anh tạo ra? Nàng rất được.”
“Nàng?”
“Thân xe màu hoa hồng, nhan sắc phi thường quyến rũ.” Jack đánh giá làm Cal cười ra tiếng.
“Anh dựa theo thần sắc của em bảo bọn họ nghiên cứu chế tạo sơn, chiếc xe anh đặt ở Tennessee có vỏ ngoài màu bơ, giống như da của em vậy, thoạt nhìn bóng loáng nhẵn nhụi.” Cal nói xong từ trên mặt Jack trộm hôn một cái, Jack đã vì ngôn từ lớn mật của Cal mà sắc mặt hồng thành một mảnh.
Rất nhanh, Cal liền cười không nổi, hắn phát hiện Jack ở trường rất được mọi người hoan nghênh, ngay cả chính hắn cũng…..bị người ta quan sát… Cal trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn gượng duy trì nụ cười tao nhã đúng chuẩn quản gia tốt, bước đi theo Jack.
“A, thật là anh ta! Thượng Đế!” Một cậu trai tuổi tương đương Jack vọt tới trước mặt bọn họ cẩn thận đánh giá Cal, sau đó cảm thán một câu, càng làm cho Cal không hiểu, hắn rốt cục quay đầu tò mò nhìn về phía Jack, y sắc mặt đỏ bừng, tựa hồ không biết nên giải thích như thế nào với Cal.
“… Jack, sao em lại đem bài tập cuối kỳ đến.”
“Cuối kỳ, bài tập, hửm?” Tươi cười nơi khóe miệng Cal bay lên năm độ, trở thành một cái đường cong nguy hiểm, Jack nhanh chóng xoay người nhìn người đàn ông trung niên đang đi tới, giải thích.
“Thưa thầy, em đã nói qua em chỉ là lần lượt vẽ thay đổi, bài tập của em không phải bức kia.”
“Jack, nhưng đó là một bức họa tốt hơn không phải sao? Cứ trưng bày nó đi, cũng không phải chuyện gì lớn, phong cách cổ điển được em dung hợp phi thường tốt.” Thầy Nolde bất vi sở động nói, bộ dạng ông hoàn toàn là người Đức nghiêm túc, môi Jack rung rung nửa ngày mới mở miệng.
“Thưa thầy, đó là lễ vật em muốn dùng làm quà tặng, trước lễ Giáng Sinh phải gửi đi.”
Thầy Nolde lý giải vỗ vỗ Jack bả vai: “Jack, không cần lo lắng, học kỳ của chúng ta chỉ vài ngày nữa là chấm dứt, cách lễ Giáng Sinh còn có hơn nửa tháng, cũng đủ cho em thu hồi bức họa gửi đi. Huống chi người nhận được lễ vật không phải đang ở cạnh đây sao? Dẫn anh ta đến phòng trưng bày thưởng thức một vòng đi, các sinh viên khác cũng có không ít tác phẩm xuất sắc.”
Thầy Nolde nói xong bước đi, Jack trực tiếp ngượng ngùng nghiêng đầu nhìn Cal giải thích: “Em đem bức họa bài tập và lễ vật giáng sinh tặng cho anh gom hết lại một chỗ, kết quả chú Bowen đặt sai trình tự, đem bức họa dùng để tặng anh đưa đến trường học tham gia triển lãm, sau đó …”
“Em nên đem tác phẩm tốt hơn làm bài tập cuối kỳ, Jack, đối tương lai phát triển của em sẽ tốt hơn.” Cal nói ra phi thường chân thành, hắn cũng không cảm thấy mấy chuyện như đem tác phẩm tốt nhất hiến cho tình nhân là chuyện lãng mạn, nó chỉ ảnh hưởng đến sự phát triển của một nhà nghệ thuật gia tương lai.
“… Không, cái kia, ách, không thích hợp đem ra triển lãm…” Jack xấu hổ giải thích, bọn họ đã đi vào khu triển lãm.
Tất cả các sinh viên đều đem tầm mắt tập trung trên người Cal, người thật tỉ lệ với bức họa bán thân treo tại vị trí dễ nhìn nhất, một bức bán lõa thể. Cal nhìn bối cảnh hoa lệ và chính hắn cả người vương đầy hơi nước tựa hồ từ trong bức họa đi ra đột nhiên che miệng nở nụ cười, này xem như tàu Titanic nguyền rủa nhỉ? Người được Jack yêu nhất định phải trưng bày tranh nude? Trong phim điện ảnh hình như là nhân vật Rose vào một trăm năm trước tại đại sảnh triển lãm của đại học nghệ thuật Berlin đã diễn cảnh này.
“Hoàn hảo em vẽ là tranh bán thân.” Cal nhìn Jack an ủi một câu, Jack xấu hổ muốn ngồi xổm che mặt hồng thấu của mình không chịu nhúc nhích.
Cal an ủi đều không có tác dụng, cái gọi là “tranh bán thân” kia tạm dừng tại vị trí rất nguy hiểm, đường cong nét vẽ cuối cùng biến mất loáng thoáng có thể nhìn thấy bộ lông màu nâu trên bụng, toàn bộ nửa người trên của Cal được Jack dùng phong cách vẽ mang theo nét cổ điển phác họa ra một tư thái ý loạn tình mê. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt người trong tranh thì đủ để đoán được nội dung bên trong đang là tình huống gì.
Ánh mắt tập trung trên người Cal trừ bỏ hiếu kì lúc đầu, sau liền càng tăng thêm ái muội, bên trong đám người che che lấp lấp khẽ nói ra mấy câu đại loại như “Thiếu gia và quản gia nhaa ~”. Duy nhất đáng được ăn mừng là, những tiếng địch ý cũng không rõ ràng. Tại nơi tha hương dị quốc xa xôi, Cal không để ý bị người khác biết chuyện — Đức và Mỹ cách xa nhau toàn bộ Đại Tây Dương.
“Lễ vật Giáng Sinh không tồi, nhìn bức họa này, anh tin tưởng em khi ở Đức tuyệt đối sẽ không ngoại tình.” Cal cúi người kéo Jack từ trên mặt đất lên, màu đỏ trên mặt Jack đã dần biến mất, y gãi gãi mái tóc ngắn hối lỗi nhìn nhìn Cal.
“Em không nghĩ tới mối quan hệ này sẽ bại lộ, đối với danh tiếng của anh sẽ có ảnh hưởng đi.”
Cal vươn tay ‘triển lãm’ chiếc nhẫn của mình nói: “Cha cũng đã tuyệt vọng, em nếu có thể trước khi về nước thành danh, anh thấy chúng ta sẽ ở Tennessee thi hành một ít vận động — tỷ như huỷ bỏ các loại kỳ thị, thành lập một quốc gia lý tưởng này nọ.”
Lúc Cal nói lời này thì cười gian trá, trước đây chuyện bị đẩy dời đi không phải hợp tác hóa hôn nhân đồng tính… Về phần ai muốn nhanh chóng chiếm lấy địa vị hơn, như vậy bọn họ sẽ vì điều này mà trả giá bằng sự cố gắng. Càng là người giao tranh trước càng hưởng thụ không được thắng lợi, đạo lý này ai cũng biết, nhưng không phải ai cũng thể bình tĩnh khắc chế chính mình — Cal muốn lợi dụng đúng là tâm lý này.
“Bức ‘ánh nắng’ mới là tác phẩm em quyết định bán ra, anh vĩnh viễn chỉ có thể là tác phẩm trưng bày.” Jack nói xong nở nụ cười, Cal nhìn vào khung ảnh ***g kính phía trên dán nhãn “Đã được mua”, tươi cười trên mặt càng thêm vui vẻ.
“Jack, em tuyệt lắm, buổi tối ăn tiệc chúc mừng được không?”
“Chúc mừng? Không, không cần, bình thường thôi mà, bán tranh đi em đã không có cảm giác gì, lúc trước cũng làm vậy để sống…” Lúc Jack nói chuyện gãi gãi mái tóc vàng, y nhìn Cal hỏi: “Không phải càng thêm cao hứng một chút?”
“Có thể hòa bình đối đãi thành tựu là tốt, Jack, anh thật sự cảm thấy em làm người ta tán thưởng rất nhiều. Em càng đem sự nghiệp xem thành là lạc thú, sẽ càng giúp em thành công hơn.” Cal khiên trụ Jack bàn tay bổ sung nói: “Tuy rằng, em không tính chúc mừng, nhưng hôm nay anh mời khách.”
“… Cưng à, không có vấn đề.” Jack bị Cal quanh co lòng vòng yêu cầu uống mừng, y nhanh chóng ưỡn ngực ngẩng đầu đáp ứng yêu cầu này, cảm giác được người ta ỷ lại … Thật tốt!
Jack sắp hai mươi bốn tuổi, lần đầu tiên y cảm nhận được cảm giác tự hào của người đàn ông! Cuối học kỳ cũng không có chuyện gì phải làm, Jack dẫn Cal dạo khắp vườn trường. Kế tiếp toàn bộ buổi chiều, Jack không chút do dự tiêu hết túi tiền bên trong có mấy ngàn Mark, giống Cal từng vì y chọn lựa quần áo vậy, mua hết những thứ mà y cho rằng Cal cần dùng.
Cal chưa bao giờ thiếu những thứ Jack mua, những thứ hắn có thậm chí còn sang quý gấp mấy lần, nhưng hắn mỉm cười nhìn Jack vì hắn tiêu sạch tiền. Khi dùng bữa tối hai người cùng nhau hưởng thụ bữa đại tiệc ở nhà hàng — do Cal trả tiền vì Jack đã cạn túi.
Được Cal dìu Jack nửa mở ánh mắt tựa vào trên người hắn, gập ghềnh nói: “Em lại cảm thấy anh chỉ duy nhất một lần đưa ra yêu cầu, cuối cùng không đạt thành đúng không? Bữa tối là em trả tiền sao?”
“Đương nhiên, Jack, em còn lại… Mười một Mark, còn thừa một chút, vừa vặn đủ trả.” Cal trấn an Jack nhét y vào ghế sau, Jack ôm lấy cổ Cal dùng sức hôn lên môi.
“Jack, đừng như vậy, chúng ta về nhà hôn lại được không?” Cal vuốt ve tóc Jack an ủi, y mơ mơ màng màng lắc đầu không chịu buông tay.
“Buông ra, anh muốn chạy, mỗi lần nhắm mắt lại là anh đều biến mất không thấy. Đồ khốn, ăn no bỏ chạy, còn dám mang theo mĩ nam tuổi trẻ xinh đẹp đến khoe, về sau em nhất định sẽ đem anh cột vào.” Jack hiển nhiên đã uống rượu, y vội vàng lột quần áo Cal, cắn cắn cổ hắn.
Có chút đau, nhưng cảm giác tê dại càng nhiều hơn… Cal biết hắn có phản ứng, nhưng hiện tại đang trên đường cái… Xe không phải quyết định tốt. Cal một phen gỡ Jack đang gắt gao ôm hắn ra, nhanh chóng chạy ra chỗ điều khiển dùng tốc độ xe chạy nhanh nhất có thể.
Bọn họ hiện tại cần như cũ chính là tiếp tục ‘ủ’ trên giường!