Thể loại: cung đình, nhất thụ lưỡng công, cường công nhược thụ.
Edit: RÒM
Hai thân thể đang lõa thể hòa nguyện vào nhau trên một chiếc giường lớn, hai người động tác nhịp nhàng cứ ra vào liên tục. Những tiếng rên rỉ cứ liên tục được phát ra khiến cho người đang ở thế tiến công càng thêm phấn kích, hai tay giữ thật chặt thắt lưng của đối phương khiến cho người có cảm giác như vỡ ra từng mảnh vụn, gương mặt hắn trắng bệch. Sợi tóc quấn quanh, tiếng kêu dâm mĩ càng làm tăng thêm dược tính của xuân tình, người đang bị chịu “làm nhục” trên thân hình trắng nõn đã xuất hiện rất nhiều điểm hồng mai, hắn hoàn toàn vô lực, chỉ biết mặc cho thân thể không ngừng cử động theo nhịp đưa đẩy của người phía sau.
Ngoài những thanh âm “Ân…a…a” phát ra từ trên giường của thiếu niên đang nằm bên dưới, trên mặt hắn là những dòng lệ không ngừng rơi, có lẽ là do những đợt “tấn công” mạnh mẽ của người đang thượng hắn.Mà trong phòng lúc này, không chỉ có hai gã thiếu niên đang giao hợp một cách “say sưa”, ở cái bàn bên cạnh, đối diện với cái giường lớn, còn có thêm một gã thiếu niên khác.
Hai mắt tuy là đang nhắm hờ nhưng bên trong lại hừng hực ngọn lửa không ngừng nhìn về phía giường lớn, quan sát nhất cử nhất động của gã thiếu niên đang dùng sức để tiến thật sâu vào cơ thể người kia. Hai người không chỉ có khuôn mặt rất giống nhau mà bản tính cũng không khác mấy. Thiếu niên một tay đặt ở cạnh bàn, một tay kia đang di chuyển ở trên đùi. Dáng điệu và cử chỉ của hắn cứ như chuyện trước mắt chẳng ảnh hưởng gì đến mình, thế nhưng vật ở giữa hai chân bên trong khố vải đã ngẩng cao đầu và sưng cứng từ bao giờ.
Lúc này ở trên giường, thiếu niên đang bị áp chế bỗng quát to một tiếng, vô lực xụi lơ xuống, thiếu niên đang ở trên người hắn động tác cũng bắt đầu chậm lại, mê say nheo lại ánh mắt, cuối cùng thì ngừng lại. Cảm thấy mỹ mãn, thiếu niên hôn lên đôi môi của người nằm dưới thân, chậm rãi rút khỏi người hắn vũ khí lợi hại. Thiếu niên đang ngồi ở bàn bên cạnh đứng lên, duỗi thân người, nhanh chóng cởi bỏ quần áo.
“Vận Vanh, đừng quá lâu, Hãn Triệt sáng mai muốn vào cung gặp phụ thân.” Thái tử Lưu Vận Tranh xuống giường, mặc lại quần áo. Chỉ để lại một câu, liền rời khỏi phòng ngủ.
“Vận Vanh... Thả ta đi...” Bạch Hãn Triệt sợ hãi nhìn Lam Vận Vanh đang bước lên giường, thấp giọng khẩn cầu, nước mắt chảy càng nhiều.
“Hãn Triệt, ngươi sao mà cứ hay khóc lóc như thế.” Nhìn thấy bộ dáng nhu nhược, đáng thương của Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh không chút lay chuyển tâm tư. Hắn nâng đùi của Bạch Hãn Triệt lên, đặt dục vọng của chính mình ở cúc nguyệt của Bạch Hãn Triệt, nơi đã bị ra vào liên tục suốt một đêm. Bạch Hãn Triệt nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch, tiếp theo hắn quát to một tiếng, vì dục vọng kia không chút lưu tình đã đâm thẳng vào trong hắn.
“Hãn Triệt, ngươi cảm thấy được ta cùng Vận Tranh khi dễ ngươi phải không?” Lam Vận Vanh luật động đứng lên, những giọt lệ của Bạch Hãn Triệt làm cho hắn phiền lòng, hắn không hiểu vì sao như thế nhiều năm, người này luôn như vậy.
“Không phải... Không... Vận Vanh... Sáng mai... Cha...” Bạch Hãn Triệt nghe ra Lam Vận Vanh trong giọng nói có chút hờn giận, vội vàng lau nước mắt, không dám một lần nữa cầu xin đối phương buông tha cho cơ thể đã sớm không chịu nổi của mình.
Nghĩ đến phụ thân, Lam Vận Vanh thu hồi tức giận: “Làm xong lần này nữa sẽ bỏ qua cho ngươi.” Đem hai chân Bạch Hãn Triệt mở rộng đến mức tận cùng, Lam Vận Vanh không hề nhiều lời, tập trung toàn bộ tâm trí và sức lực để tiến thật sâu vào thân thể tuyệt vời của người nằm dưới. Cùng Lưu Vận Tranh trên cổ giống nhau như đúc một cái ngọc búp bê không ngừng bật lên rồi hạ xuống theo mỗi động tác đẩy thân người ra vào của hắn. Bạch Hãn Triệt nhìn kia ngọc búp bê liên tục gập ghềnh, lệ ở trong mắt một lần nữa chảy xuống.